Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

"Cha, mẹ, Tiểu Khải, con đã trở về. Con đưa cả Thiên Tỉ cùng về!" Còn chưa chờ bọn hắn đi vào sảnh, Vương Nguyên đã bắt đầu hô to, bất quá đám nha hoàn đều là biểu tình quá quen như vậy rồi, Thiên Tỉ cũng hiểu đây là phương thức tiếp đón đặc biệt của Vương Nguyên Nhi.

Xuyên qua sân đi tới sảnh, đó là một vị phu nhân, trang điểm nhẹ nhàng dung nhan lại rất tinh xảo, khí thế đương gia chủ mẫu, nói vậy đây là mẫu thân của Vương Nguyên; bên cạnh là một vị nam tử trung niên hẳn là phụ thân Vương Nguyên; mà một vị khác cũng xấp xỉ tuổi mình, nhưng mà một đôi mắt đào hoa cùng vị nam tử bên cạnh có vài phần giống nhau, nhìn thấy Vương Nguyên về nhà thì vui vẻ lộ ra răng nanh, khẳng định là ca ca của Vương Nguyên -- Vương Tuấn Khải.

Vương mẫu kéo Vương Nguyên Nhi qua, điểm điểm trán của hắn, "Thật không có quy củ, có khách tới còn không biết thu liễm, la lối um xùm." Tuy là quở trách, nhưng từ ngữ khí đến ánh mắt đều là tràn đầy sủng nịch.

"Mẹ, không có việc gì, Thiên Tỉ là người một nhà." Vương Nguyên nắm tay mẫu thân.

"Bá phụ, bá mẫu, Vương huynh, Thiên Tỉ cùng đệ đệ tới đây, có chút quấy rầy, mong rằng mọi người lượng thứ." Thiên Tỉ đang ôm Nam Nam, cho nên hướng về phía mọi người hơi cúi người xin lỗi.

"Nào có nào có, Thiên Tỉ không cần khách khí. Đã là do Nguyên Nguyên của chúng ta mang về thì chính là người một nhà, không cần đa lễ. Người đâu, đưa tiểu công tử trong ngực Thiên Tỉ về phòng khách nghỉ ngơi đi." Vương phụ nhẹ nhàng nâng Thiên Tỉ dậy, thấy Thiên Tỉ hơi bất tiện, tốt bụng phân phó người làm ở bên cạnh.

"Bá phụ, cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng mà không cần đâu. Sợ đệ ấy tỉnh lại tìm không thấy ta sẽ khóc nháo, cho nên ôm như vậy cũng không ngại." Thiên Tỉ cự tuyệt, không chỉ không sợ bất tiện, mà quan trọng hơn là hiện tại Thiên Tỉ cũng chỉ có Nam Nam là người thân duy nhất, nói Nam Nam không muốn rời Thiên Tỉ, còn không bằng nói Thiên Tỉ từ trong lòng ỷ lại Nam Nam. Cho dù Nam Nam cái gì cũng đều không hiểu, cũng có thể làm Thiên Tỉ có được chút an ủi. Cho nên Thiên Tỉ sẽ không để Nam Nam rời khỏi tầm mắt của mình.

"Cha, một khi đã như vậy, cứ theo ý Thiên Tỉ đi. Còn nữa, Thiên Tỉ ngươi cũng không cần kêu ta là Vương huynh, nghe thật khách khí, gọi ta Tiểu Khải giống Nguyên Nguyên đi. Ta hẳn là cũng không lớn hơn người bao nhiêu." Tiểu Khải cười cười nói với Thiên Tỉ.

Bởi vì Thiên Tỉ nho nhã có lễ, người nhà Vương Nguyên đặc biệt vừa lòng, phỏng chừng cảm thấy nhi tử nhà mình nên kết bạn với những người như Thiên Tỉ nhiều hơn, cũng vì cái gọi là gần đèn thì sáng gần mực thì đen. Cho nên cha mẹ Vương Nguyên liên tục gắp thức ăn cho Thiên Tỉ, một bữa cơm ăn xong chủ khách đều vui vẻ, không có ngại ngùng khách khí, thân thiết hơn không ít.

"Thiên Tỉ, ta nghe Nguyên Nguyên nói ngươi mới tới đây, không biết là tính định cư ở đây luôn hay chỉ ở một thời gian? Đã có chỗ ở hay chưa?" Sau khi ăn xong, Vương phụ vừa uống trà vừa nhìn về phía Thiên Tỉ hỏi.

"Thưa bá phụ, Liễu Đô địa linh nhân kiệt, lần này Thiên Tỉ tính sẽ ở lại Liễu Đô, chỉ là còn chưa tìm kiếm chỗ ở, sáng ngày mai mới đi tìm xem có nơi nào thích hợp để dừng chân." Thiên Tỉ thành thật trả lời.

"Thiên Tỉ, bá phụ có một ý tưởng, chỉ cần ngươi không chê. Căn nhà kế bên cũng là nơi ở cũ chủa chúng ta, chỉ vì việc làm ăn mở rộng, người người ra vào nườm nượp, nơi đó có chút nhỏ, cho nên mới dựng tân vương phủ hiện tại, nơi đó vẫn để trống. Bất quá ngươi yên tâm, với hai huynh đệ các ngươi thì tuyệt đối rộng rãi. Giá cả, không cần lo lắng. Ngày mai để Nguyên Nguyên dắt ngươi đi xem rồi hãy quyết định." Nhìn ra được Vương phụ là thật sự coi trọng Thiên Tỉ, bằng không cũng sẽ không nhiệt tình giúp đỡ như thế.

"Nếu bá phụ đã nói như vậy, Thiên Tỉ cũng không cần xem, ngày mai sẽ kêu người đem tiền lại đây." Thiên Tỉ cũng không chối từ, sảng khoái đáp ứng.

"Tiền không cần vội, chờ ngươi ổn định cuộc sống rồi đưa cũng không muộn. Hiện tại không còn sớm, đi đường dài cũng mệt nhọc, Nguyên Nguyên, con đưa Thiên Tỉ đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng, thưa cha." Vương Nguyên ngoan ngoãn mà trả lời. "Đi thôi, ngàn tỉ." Vương Nguyên đứng lên lôi kéo Thiên Tỉ.

"Ừm." Thiên Tỉ ôm Nam Nam cùng Vương Nguyên đi ra ngoài.

"Thiên Tỉ, để ta ôm một lát đi." Vương Nguyên xem Thiên Tỉ một đường ôm Nam Nam nhất định có chút mệt mỏi, liền chủ động duỗi tay giúp đỡ.

Thiên Tỉ ngẩn người, trong lòng hoài nghi Vương Nguyên Nhi có thể bế trẻ con hay không, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong cùng hai tay nhỏ đang duỗi lại đây, Thiên Tỉ cũng liền đem Nam Nam đưa qua. Vương Nguyên Nhi thật cẩn thận tiếp nhận Nam Nam, cư nhiên ôm rất tốt, một chút cũng không giống tính cách ngày thường của hắn, Vương Nguyên vẻ mặt hưng phấn nhìn Thiên Tỉ nhỏ giọng nói, "Lúc ngủ thật ngoan nha, tiểu mập lúc này có chút đáng yêu." Dứt lời, ôm Nam Nam đi về phía trước.

Thiên Tỉ cũng đuổi kịp Vương Nguyên, hai người sóng vai mà đi, một đường trầm mặc. Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ, phát hiện hắn từ khi đi ra ngoài cả người liền tản ra một tia bi thương, tuy rằng che đậy thực tốt, nhưng Vương Nguyên lại cảm nhận được, vì thế nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Tiểu Thiên Thiên, ngươi làm sao vậy? Không vui sao? Hay là ngươi không thích ở nhà ta?"

Thiên Tỉ có chút giật mình, từ nhỏ chính mình hỉ nộ đều không lộ ra sắc mặt, cũng là một điều mà vương quân cần phải học, không thể để người khác nhìn ra mình suy nghĩ cái gì. Ngoài mẫu thân thì Vương Nguyên là người đầu tiên nhìn ra cảm xúc của hắn, biết khi nào hắn là thật sự vui vẻ, khi nào là không vui, khi nào là thực sự tức giận, khi nào là giả bộ tức giận. Bất quá hắn vẫn thong thả trả lời, "Không có gì, bá phụ bá mẫu còn có Tiểu Khải đều thực tốt, ta chỉ là nhớ nhà."

Vương Nguyên nhận ra Thiên Tỉ không muốn nói thật, cho nên cũng chỉ là đáp, "Ồ, không có việc gì, nhà ta cũng chính là nhà ngươi. Chờ ngươi không muốn ở Liễu Đô nữa thì lại về nhà a." Vương Nguyên một khi vui vẻ liền theo thói quen nhảy chân sáo, nhưng mà lần này lại quên trong tay còn ôm Nam Nam, dưới chân lảo đảo một cái liền bổ nhào về phía trước, Vương Nguyên theo bản năng bảo vệ Nam Nam ở trong ngực, bất quá nghênh đón hắn không phải mặt đất, mà là một cái ôm ấm áp.

Hóa ra Thiên Tỉ mắt thấy Vương Nguyên muốn té, liền nhanh tay túm lấy Vương Nguyên, bất quá ở một khắc khi Vương Nguyên sắp ngã xuống kia, Thiên Tỉ cũng không biết chính mình rốt cuộc là lo lắng cho Vương Nguyên, hay là lo lắng Vương Nguyên quăng ngã Nam Nam, nhưng mà Vương Nguyên lúc ấy còn theo bản năng che chở Nam Nam làm trong lòng Thiên Tỉ có chút cảm động.

Giờ này khắc này, trong ngực Thiên Tỉ ôm Vương Nguyên, trong ngực Vương Nguyên ôm Nam Nam, Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên mắt to trừng mắt nhỏ, tư thế có chút quỷ dị, không khí lại ái muội nói không nên lời.

Vương Nguyên cảm thấy lúc này thời gian như ngừng lại, đầu óc trống rỗng, duy nhất thanh tỉnh chính là người trước mắt, cái ôm thực ấm áp, ngực thực dày thực rộng, cánh tay rất có lực, khó trách Nam Nam vẫn luôn muốn được ca ca ôm, hắn thế nhưng có chút ghen tỵ với Nam Nam có thể mỗi ngày được Thiên Tỉ ôm. A, mình đang suy nghĩ cái gì, sao lại có thể so sánh với Nam Nam, còn ghen tỵ, không đúng không đúng, ta chính là Nguyên thiếu a. Vương Nguyên liên tục lắc đầu làm mình tỉnh táo một chút.

Thiên Tỉ cũng phục hồi tinh thần, đem hắn đỡ đứng thẳng lại, mở miệng hỏi: "Không sao chứ?"

"A, không sao không sao. Tới rồi, Thiên Tỉ, đêm nay ngươi cùng Nam Nam ngủ ở đây đi, ta còn có chuyện khác ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút." Vương Nguyên đem Nam Nam đưa cho Thiên Tỉ, chạy nhanh như chớp.

Thiên Tỉ nhìn bóng dáng hoảng loạn chạy trốn của hắn mà cười lên tiếng.

Vương Nguyên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười càng thêm tức giận, ai, ta chạy cái gì a, còn không phải chỉ là hai đại nam nhân ôm nhau một chút thôi sao, ta khẩn trương cái gì. Vương Nguyên vừa lẩm bẩm vừa về lại phòng mình.

Thiên Tỉ cũng vào phòng, đem Nam Nam đặt ở trên giường. Chính mình ngồi ở mép giường nhớ lại một màn vừa rồi, khi ôm Vương Nguyên, trong nháy mắt thế nhưng có chút không khống chế được chính mình, mắt hạnh khẽ nâng lên, mặt đỏ đáng yêu, cùng với hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt hắn, nhất cử nhất động của Vương Nguyên thế nhưng đều làm chính mình cảm thấy động tâm, bị hắn hấp dẫn. Hắn cảm thấy Vương Nguyên với hắn mà nói hẳn là đặc biệt.

Dưới một màn đêm, tâm tình bất đồng, một thẹn thùng tức giận, một bình tĩnh thản nhiên, lại ngoài ý muốn mà thật hài hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top