Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7

Qua buổi trưa, đám Thiên Tỉ cũng tới Thanh Lương Tự nơi có cây ước nguyện mà Vương Nguyên Nhi nói là rất linh thiêng. Thanh Lương Tự đúng là tên giống như cảnh, cho dù ban ngày mặt trời chói chang nóng bức, vào chùa, cũng không còn cảm giác oi bức như bên ngoài nữa, càng đến gần đại điện tâm càng tĩnh lặng.

Thiên Tỉ cảm thấy nếu tới đây rồi thì thắp một nén nhang cũng không có gì không ổn, cho nên liền dắt Nam Nam cùng Vương Nguyên Nhi quy quy củ củ thắp nhang cúi đầu giống những người khác, sau đó ra khỏi đại điện.

Vương Nguyên Nhi thấy cây ước nguyện ở bên ngoài điện, kinh hô một tiếng "Tiểu Thiên Thiên, ngươi xem, cây thật lớn a, nhất định là đã sống mấy ngàn năm. Bên trên treo thật nhiều lời ước nguyện nha. Ta cũng muốn đi thử xem!"

Không phải Vương Nguyên Nhi khoa trương, cây này đúng là khác với cây bình thường, bốn người ôm cũng không thể ôn hết thân cây, cổ thụ ngàn năm cùng cổ tháp ngàn năm, nơi này khách hành hương tới lui không ngừng nhất định là nguyên nhân. Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đang hứng thú bừng bừng liền đáp ứng, tới nơi rút quẻ xăm, tiểu hòa thượng hỏi, "Xin hỏi thí chủ cầu cái gì?!"

Vương Nguyên nghĩ nghĩ, gãi gãi đầu, "Cầu tiền đồ, ta không có chí lớn, không cầu công danh lợi lộc tiền đồ như gấm, cuộc sống của Nguyên nhị thiếu ta đã rất đầy đủ rồi; cầu tài lộ, nhà của chúng ta cũng không thiếu tiền lại còn có Tiểu Khải kế thừa gia nghiệp khẳng định sẽ kiếm nhiều tiền hơn ta; không có gì để cầu a, vậy cầu nhân duyên đi." Nói xong dùng sức lắc lắc ống tre, rớt ra một thanh.

"Thí chủ, trụ trì muốn mời ngài tới nói chuyện một chút."

Thiên Tỉ đang chuẩn bị xem Vương Nguyên Nhi cầu nhân duyên như thế nào, đã bị một tiểu hòa thượng khác gọi lại. Vương nguyên thấy vậy, nói "Không có việc gì, Thiên Thiên, ngươi đi đi. Nam Nam để ta giữ cho, chúng ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi."

Thiên Tỉ gật gật đầu, "Được, vậy ngươi cùng Nam Nam đợi ở đây, không được phép chạy loạn."

Xuyên qua đại điện, tiến vào hậu viện Thanh Lương Tự, từng khóm hoa bạch lan nở rộ vô cùng đẹp mắt, Thiên Tỉ không khỏi yên lặng cảm thán ở trong lòng, quả thực Thục Quốc là nơi thích hợp nhất để hoa lan sinh trưởng, đến chùa miếu hoa lan cũng nở kiều diễm như vậy.

"Thí chủ, mạo muội quấy rầy, thỉnh thứ lỗi." Phía sau truyền đến một thanh âm hồn hậu hữu lực, lại không thể nghe ra tuổi tác.

Thiên Tỉ xoay người, thấy một vị đại sư tuổi già sức yếu, hơi khom người, "Nhận được lời mời của Vô Trần đại sư, tại hạ rất vinh hạnh."

Vô Trần đại sư cười, "Thí chủ quả thực tuệ nhãn như đuốc, bần tăng còn chưa mở miệng, liền biết là ai. Nhưng thí chủ có biết pháp hiệu của bần tăng từ đâu mà có không?"

Thiên Tỉ hiểu Vô Trần đại sư tìm hắn, khẳng định không phải đơn giản vì kêu hắn đoán pháp hiệu của ông như vậy, nhưng mà thông minh như Thiên Tỉ lần này lại không đoán được mục đích của Vô Trần đại sư là gì, nhưng cũng quy quy củ củ trả lời, "Thiên Tỉ tài hèn học ít, không biết pháp hiệu của đại sư từ đâu mà có."

"Bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi đài. Bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai. Cho nên bần tăng Vô Trần." Vô Trần đại sư giải thích.

Thiên Tỉ hơi nhíu mày, mở miệng nói, "Đại sư, ta nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ngài. Thỉnh đại sư nói thẳng, Thiên Tỉ chăm chú lắng nghe."

"Kim Lăng há là vật trong ao, bần tăng biết thí chủ chính là người trên vạn người, nhưng hiện tại quyết tâm của thí chủ chưa định, tiền đồ nhấp nhô, còn chưa hãm sâu vào bùn, hết thảy đều còn kịp. Biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ, A di đà phật." Vô Trần đại sư thật sâu khuyên giải.

Thiên Tỉ đột nhiên nhìn chằm chằm Vô Trần đại sư, cảm thấy người này được xưng tụng hai chữ đại sư thật không sai, chẳng những biết thân phận của mình còn biết mình có đại mệnh phục quốc. Nhưng cũng không bởi vậy mà sợ hãi, ngược lại đúng mực mà trả lời, "Nếu đại sư đã biết thân phận của ta, chắc cũng hiểu khuyên giải là vô dụng, nợ nước thù nhà, ta không thể thờ ơ. Có thể hiểu được lòng từ bi của ngài, nhưng là Thái tử tiền triều, ta không thể trốn tránh trách nhiệm. Nhưng mà, xin đại sư yên tâm, Thiên Tỉ vốn không phải người thích giết chóc, đạo làm vua lấy dân làm trọng ta vẫn luôn hiểu được. Cho nên Thiên Tỉ hứa với đại sư sẽ cố gắng tận lực không làm hại người vô tội."

Vô Trần đại sư vốn định nói thêm, nghe Thiên Tỉ nói xong cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Nếu như thế, bần tăng nhiều lời vô ích. Thỉnh cầu thí chủ nhớ kỹ mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu. (Ý là số mệnh nếu có sẽ có, không có thì không nên cưỡng cầu) Làm trái ý trời, hậu quả không ai có thể biết được, kính xin thí chủ suy nghĩ thật kỹ."

"Mệnh ta do ta không do trời, dù là trái ý trời, ta cũng muốn làm việc mà ta nên làm, mọi hậu quả ta một mình gánh chịu." Giờ phút này ánh mắt Thiên Tỉ kiên nghị chưa bao giờ từng có, ngữ khí kiên định quả cảm, đây mới chân chính là rồng ngâm, mà không phải chỉ là lưỡi đao bị che lại. "Hôm nay đa tạ đại sư chỉ giáo, ngoài điện còn có người đang đợi ta, ngày nào đó ta sẽ lại tới." Hướng Vô Trần đại sư hành lễ, sau đó lưu loát xoay người, không có nửa điểm chần chờ.

"Thí chủ đi thong thả."

Ra đại điện, Thiên Tỉ điều chỉnh tâm tình, nhìn hai người quan trọng nhất trên đời này của mình. Vương Nguyên Nhi cùng Nam Nam ngồi xổm dưới tàng cây, oán giận nói "Nam Nam, ca ca của đệ sao còn chưa quay lại? Chẳng lẽ hậu viện có chuyện gì sao? Sẽ không phải là kim ốc tàng kiều chứ?"

Nam Nam vẻ mặt ngây thơ, "Nguyên Nguyên ca ca, kim ốc tàng kiều là cái gì a?"

Vương Nguyên hứng thú bừng bừng, quơ chân múa tay trả lời, "Kim ốc tàng kiều chính là ca ca đệ ở hậu viện......" Đột nhiên cảm giác lưng có điểm lạnh, quay đầu, Thiên Tỉ đang đứng ở phía sau.

Thiên Tỉ không nhanh không chậm hỏi "Kim ốc tàng kiều là cái gì? Hửm? Nói xem, ta cũng không hiểu lắm, thuận tiện giải thích cho ta nghe luôn đi. Được không?"

Vương Nguyên Nhi lập tức cười làm lành nói, "Không có không có, ngươi nghe lầm. Ngươi khẳng định nghe lầm rồi, ta là khen ngươi tài cao bát đẩu a." Đừng đùa, để hắn biết mình ở sau lưng hắn dạy đệ đệ hắn về kim ốc tàng kiều, chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là chép mười lần 《 Lan Đình Tự 》 a.

"Đi thôi, đúng rồi, Vương Nguyên Nhi ngươi rút được quẻ gì? Đã hứa nguyện chưa? Không phải rút được quẻ xấu đấy chứ." Thiên Tỉ ôm Nam Nam vừa đi vừa hỏi.

Vương Nguyên vừa nghe thấy quẻ xấu liền hô to, "Cái gì a? Tiểu gia ta vận khí tốt như vậy mà rút trúng quẻ xấu được sao?! Đương nhiên ra tay chính là rút được quẻ tốt nhất. Đã sớm hứa nguyện xong, cũng treo lên cây rồi, nhưng mà ta xoay người một cái liền không nhận ra cái nào do mình treo a." Vương Nguyên bĩu môi.

Thiên Tỉ cười cười, "A, vậy nói cho ta nghe một chút trên quẻ tốt nhất của ngươi viết cái gì?"

Vương Nguyên cười, nghịch ngợm trả lời, "Không nói cho ngươi biết."

Thiên Tỉ cho rằng quẻ hắn rút khẳng định không phải quẻ tốt nhất, có lẽ bởi vì mặt mũi mà không muốn nói cho chính mình biết, cho nên cũng cười lắc lắc đầu không hỏi nhiều.

Vương Nguyên đương nhiên sẽ không nói cho Thiên Tỉ biết, chính mình đúng thật rút được quẻ tốt nhất, hơn nữa trên quẻ viết "Hoa đã nhổ gai lười nhìn lại, nửa duyên tu đạo nửa duyên quân". Thiên Tỉ biết hắn cầu nhân duyên, vừa thấy nội dung trên quẻ phản ứng đầu tiên chính là cho rằng đang nói về Thiên Tỉ. Vương Nguyên Nhi hiểu chính mình thích ở bên Thiên Tỉ, biết quan hệ giữa hai người thực tốt, lúc trước không biết vì cái gì chính mình bị Thiên Tỉ lơ đãng đụng vào mà mặt đỏ tim đập, bởi vì trước nay không nghĩ tới là mình thích Thiên Tỉ, mà hiện tại giống như hết thảy đều có đáp án. Cũng may Thiên Tỉ vào gặp đại sư khá lâu, cũng đủ thời gian cho mình bình phục tâm tình, nỗ lực làm bộ dường như không có việc gì, chỉ là vì không muốn cho hắn nhìn ra cái gì. May mắn nữa là hắn không hỏi lại, nếu không chính mình thật không biết nên trả lời thế nào.

Ba người chậm rãi xuống núi, hoàng hôn đem bóng dáng bọn họ mạ một lớp ánh vàng, có vẻ phá lệ nhu hòa, giống như cứ mãi như vậy thực không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top