Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trung - 中 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộng Sự Xuất Sắc Nhất【Mặc Vũ】
/moyu/

‼️ Đây chỉ là fanfic, vui lòng không gán ghép lên người thật.
Ngụy hiện thực hướng, ngụy all Vũ.

Trung - 中 (1)
Toàn văn 5.7k+

---------------------------------------------------

"Tử Mặc, chuẩn bị một lát, đợi lát nữa bắt đầu ghi hình."

Hôm nay là ngày thứ 4 Trương Tử Mặc đến Thời Đại Phong Tuấn. Cậu bình thường ngoại trừ ngồi biên khúc ở phòng chứa đồ ra, thì chính là đứng trước cửa phòng tập chờ đội Chu Sa tan lớp.

Chuẩn xác mà nói, là chờ Trương Trạch Vũ tan lớp.

Cậu rất thích dáng vẻ của Trương Trạch Vũ lúc tan học, bất luận là thanh nhạc, vũ đạo hay nhạc cụ, anh đều đối xử rất nghiêm túc, có lúc cũng sẽ khuấy động bầu không khí, mỗi lần đội viên và lão sư bị anh chọc đến cười phá lên, anh sẽ cảm thấy có chút ngại ngùng.

Trương Tử Mặc cũng bắt đầu suy nghĩ lại.

Có lẽ Tam Đại không tệ như cậu tưởng tượng? Nhưng mỗi lần gặp người bên đội xanh, cậu lại không cho rằng như thế nữa.

Vũ đạo không đều và giọng hát lạc nhịp khiến Trương Tử Mặc rất khó nói ra mấy lời như Tam Đại không tồi...

Nát chính là nát, chỉ là Trương Trạch Vũ rất giỏi mà thôi.

Hôm nay, nhân viên nói với Trương Tử Mặc đợi lát nữa Trương Trạch Vũ sẽ đến tìm cậu cùng cậu thảo luận biên khúc bài hát tự sáng tác, đây có thể sẽ là lần đầu tiên cậu lộ diện trong tư liệu.

Trên thực tế lại không như vậy, bọn họ đăng khung cảnh hai đội bàn luận về bài rap vào hai ngày trước lên. Lúc đó Trương Tử Mặc tưởng rằng cảnh này không có máy quay, bèn không kiêng dè gì mà nắm tay Trương Trạch Vũ.

Tay của Trương Trạch Vũ dường như có một loại ma lực, khiến người ta một khi đã nắm chặt rồi một chút cũng không muốn tách ra.

Chợt nhớ lần đó mình gần như nhìn xuyên thủng Trương Trạch Vũ, Trương Tử Mặc liền cảm thấy ngại ngùng, nghĩ lần này có máy quay, bản thân phải kiềm chế đôi chút.

Thế là xuất hiện cảnh tượng Trương Tử Mặc muốn nhìn mà không dám nhìn Trương Trạch Vũ.

Sau khi Trương Trạch Vũ nghe nhân viên nói đây là lần đầu tiên Trương Tử Mặc xuất hiện trước ống kính, vô thức cho rằng Trương Tử Mặc sẽ căng thẳng, trong lòng âm thầm nghĩ làm thế nào để xoa dịu bầu không khí, để Trương Tử Mặc tự do thoải mái một chút.

Ai ngờ đứa nhỏ này từ đầu tới cuối không nhìn mình, khen em ấy em ấy cũng chỉ gật gật đầu.

Không đúng, anh nhớ Trương Tử Mặc có e thẹn thế đâu chứ.

Nhưng Trương Trạch Vũ ở ngay bên cạnh, làm gì có đạo lý nhịn được không nhìn? Trương Tử Mặc cuối cùng vẫn là mất kiềm chế, bắt đầu đón nhận mấy câu đùa của Trương Trạch Vũ, nhìn Trương Trạch Vũ cười cười.

Nhìn chiếc miệng nhỏ vẫn luôn không ngừng ấy, Trương Tử Mặc mơ hồ cảm thấy cổ họng có chút khô.

Thật sự...rất muốn hôn.

---------------------------------------------------

"Đang bận hả? Tử Mặc."

Ghi hình kết thúc, sau khi Trương Trạch Vũ đi Trương Tử Mặc bèn bắt đầu ngồi biên khúc, vừa đàn xong keyboard, cửa đột nhiên thò ra một cái đầu, một đôi mắt lấp lánh cứ thế nhìn vào cậu.

Sự hăng hái và mong đợi trong mắt đối phương khiến Trương Tử Mặc bất giác cũng cười lên theo.

"Vẫn ổn, không bận gì lắm, sao vậy ạ?"

"Đói hông? Anh mời em đi ăn buffet."

Nghe thấy Trương Tử Mặc không bận, Trương Trạch Vũ liền bước vào, anh đã thay xong thường phục để ra ngoài, quần áo nhìn có vẻ dày nhưng không dày trái lại càng khiến Trương Trạch Vũ trông tròn tròn ấm ấm.

Trương Tử Mặc phấn khích đứng dậy, cười đồng ý:

"Vâng!"

Mặc dù cậu đã ăn cơm rồi, nhưng không quan trọng.

Thấy Trương Tử Mặc vui như thế, Trương Trạch Vũ trong lòng có chút đắc ý, anh nói rồi mà, không ai có thể từ chối đồ ăn ngon...không một ai cả!

Để bạn tốt giúp mình biên khúc đương nhiên phải mời bạn tốt vui vui vẻ vẻ ăn một bữa rồi.

"Đúng rồi, nhà hàng đó có khá nhiều đồ tươi sống, em ăn được không?"

Nói thật, Trương Tử Mặc không thích ăn đồ sống.

Nhưng điều đó không cản trở việc cậu dỗ cho Trương Trạch Vũ vui.

"Wa, Tiểu Bảo sao anh biết em thích ăn sashimi cá hồi thế? Em còn rất thích nhím biển."

"Thật hả? Nhím biển anh vẫn chưa ăn, lát nữa nhất định sẽ lấy một ít ăn thử."

Thấy trong mắt Trương Trạch Vũ tràn đầy khao khát, nụ cười trên mặt Trương Tử Mặc làm thế nào cũng không tan biến được.

Cậu trước giờ chưa từng cảm thấy con trai sẽ đáng yêu.

Nhưng Trương Trạch Vũ thực sự là siêu cấp đáng yêu!

"Vậy em mau thay đồ đi, anh xuống dưới lầu cùng Chu Chí Hâm bọn họ đợi em."

"Ừm."

Trương Trạch Vũ đã chạy mất bóng rồi, nhưng một nhúm tóc con trên đầu anh vì chạy nhanh mà bị gió thổi bay lên, vẫn khiến Trương Tử Mặc nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Tay cậu âm thầm đặt lên ngực, mặt đầy hạnh phúc tự lẩm bẩm.

"Trời ơi...Trương Tử Mặc đời này mày gặp may mắn rồi, vậy mà lại kết bạn được với Trương Trạch Vũ."

Thật sự sợ có một ngày mình chết dưới sự đáng yêu của Trương Trạch Vũ.

--------------------------------------------------

"Trương Trạch Vũ, anh không ăn được đồ sống, làm sao giờ?"

"Vậy thì anh ăn đồ chín đi."

Chu Chí Hâm nhìn thấy Trương Trạch Vũ đi xuống lập tức sáp lại ấm ức cực độ, Trương Tuấn Hào ở kế bên thấy vậy cạn lời đáp lại.

"Anh ăn không được đồ sống, làm sao giờ?"

Trương Trạch Vũ đang đeo tai nghe không nghe thấy Chu Chí Hâm nói gì, Trương Tuấn Hào lại kiên nhẫn trả lời lại:

"Vậy anh ăn đồ chín đi."

"Anh không ăn được đồ sống, làm sao giờ?"

Trương Trạch Vũ giờ mới mơ hồ nghe tiếng của Chu Chí Hâm, anh vốn đang xem hướng dẫn chỉ đường, ngẩng đầu một mặt ngơ ngác nhìn Chu Chí Hâm.

"Anh ăn đồ chín đi, Chu Chí Hâm!"

Trương Tuấn Hào nhịn hết nổi, nhào đến bên tai Chu Chí Hâm hét.

"Ò."

Chu Chí Hâm lúc này mới không tình không nguyện mà đáp Trương Tuấn Hào bằng một âm tiết, Trương Trạch Vũ giờ mới phản ứng lại tháo tai nghe.

"Cái gì chín cơ?"

"Không có gì, đừng để ý hai người họ, chúng ta khi nào đi?"

Trần Thiên Nhuận chen vào giữa Chu Chí Hâm và Trương Tuấn Hào đang vây quanh Trương Trạch Vũ, một tay ôm eo Trương Trạch Vũ, ôm Trương Trạch Vũ như ôm vợ nhỏ.

"Tử Mặc đang thay quần áo rồi, thay xong thì đi."

Trần Thiên Nhuận nghe Trương Trạch Vũ nói xong, móm móm miệng.

(Tử Mặc...gọi thân mật thật đó...).

"Hải sản có gì ngon chứ, tớ cảm thấy không bằng ăn lẩu."

"Aiya, cậu sống ở gần biển đương nhiên không cảm thấy tươi ngon rồi, đồ ngọt ở đó cũng ngon lắm đó."

"Thật sao?"

Trương Trạch Vũ giơ tay thề.

"Tuyệt đối ngon, không ngon cho cậu ăn tớ luôn."

Nghe xong hầu kết của Trần Thiên Nhuận không thoải mái chuyển động hai vòng, không nói gì nữa.

-----------------------------------------------------

Sau một bữa buffet, bảy chú phượng hoàng nhỏ cảm thấy có chút mệt.

"Chướng bụng quá đi..."

Lúc lên xe Chu Chí Hâm than khóc.

"Anh còn mặt mũi nói à? Ai đã gọi 5 dĩa cá hồi thế?"

Trương Tuấn Hào tê liệt ngồi ở ghế sau một mặt cạn lời, Đồng Vũ Khôn và Đặng Giai Hâm như nhớ ra một câu chuyện cười nào đó, hai người không hẹn mà cười phá lên.

Trong chiếc xe thứ hai chỉ có ba người, Trương Tử Mặc, Trương Trạch Vũ và Trần Thiên Nhuận.

Trần Thiên Nhuận vẫn ổn, mặc dù cậu gọi không ít đồ ngọt, nhưng cậu cũng chỉ ăn mấy món đồ ngọt, không tính là căng bụng, nhưng cũng đủ nghẹn.

Cậu đầy kỳ quái nhìn chiếc bụng nhỏ của Trương Trạch Vũ, trong đầu xuất hiện kích động muốn vỗ vỗ.

"Tớ không ăn buffet thêm lần nào nữa đâu..."

Trương Trạch Vũ khống khổ rên rỉ, lại chọc cười được Trương Tử Mặc và Trần Thiên Nhuận.

"Thôi đê, lần sau gọi cậu cậu dám nói cậu sẽ không đi?"

Trần Thiên Nhuận nhéo nhéo thịt trên má của Trương Trạch Vũ, cười nói.

"Nếu như cậu mời khách thì tớ khẳng định sẽ đi chứ, buffet miễn phí không thể bỏ qua."

"Được, lần sau mời cậu, chúng ta đổi một nhà hàng khác."

"Lần sau nói tiếp đi, bây giờ bụng tớ thật sự rất chướng..."

Trương Tử Mặc xem như là người ăn ít nhất, cậu vốn không muốn ăn quá nhiều, sau đó khi biết Trương Trạch Vũ tiêu tiền của chính anh để mời mình ăn thì chưa từng buông đũa xuống.

"Vẫn là ăn vừa đủ thôi, nếu không dạ dày sẽ căng tới hỏng mất."

Thấy Trương Tử Mặc lấy một vỉ thuốc tiêu hoá ra, Trương Trạch Vũ như bị điểm trúng huyệt cười, nhìn Trương Tử Mặc cười ngốc.

"Sao em còn đem theo cái này bên người thế?

Trần Thiên Nhuận cũng có chút kinh ngạc, anh zai này sao lại tiện tay mang theo thuốc tiêu hoá vậy?

"Em nghe Tiểu Bảo nói sẽ đi ăn buffet, nên chuẩn bị đó."

---------------------------------------------------

Mãi mới đăng được hời ơi wattpad nó lỗi thì thôi nhé luôn :(

Tui cũng chưa ăn sashimi cá hồi với nhím biển mí bà ạ, ai dắt tui đi hông🥹 bà nào ăn mấy đồ sống kiểu này rồi cho tui xin cảm nhận với.

17/02/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#moyu