Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Nguồn: https://m.fanfiction.net/s/11859341/1/Blood-makes-you-related-Love-makes-you-family

Author: rightforlife

Translator: Aoi (Tui)

Rate: T

Category: family & drama

Summary: Gintoki được hỏi bốn lần rằng anh có con không, và rồi có một lần anh nói "Có!"

oOoOoOoOo

I.

Lần đầu tiên là khi Gintoki mười sáu tuổi và đang quấn quýt với một kỹ nữ trong một khu phố đèn đỏ ở phía đông của Edo, nơi anh và những người khác vừa kết thúc trận chiến với quân đội của Hành Tinh Cẩu.
Họ đã mất rất nhiều đồng đội ngày hôm nay, và chỉ huy Trung đội của đã ra lệnh cho họ tách ra để Amanto không thể bắt tất cả lại cùng một lúc.
Anh, Katsura và Takasugi cùng với một số người khác đã chạy về phía biển, hy vọng sẽ cắt đứt được cái đuôi phiền phức.

Người phụ nữ anh ở cùng không quá sắc sảo, nhưng cô ấm áp và khá dễ gần, đó chính xác là những gì anh cần ngay lúc này.

"Anh có con không?" Cô đột nhiên hỏi khi trời tối dần, khi Gintoki quay sang cô, mũi anh đã bắt đầu ửng hồng.

"Eh?" Anh lẩm bẩm trong cơn buồn ngủ, nheo mắt nhìn cô.

"Bọn trẻ" Cô lặp lại, thở dài u sầu. "Ann có không?"

Gintoki chống hai tay ra sau, nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng. Anh biết rằng anh trông già hơn tuổi, nhưng đó là vì anh đã chiến đấu trong một năm rưỡi, trận chiến xảy ra khi anh mới 14 tuổi. Và vì đây chỉ là bước đột phá đầu tiên của anh khi quyết định bước chân vào thế giới tuyệt vời của phụ nữ, anh phải chắc chắn không có bất kỳ đứa nhóc nào chạy xung quanh. Không, trừ khi anh ta có ma thuật ảo diệu hay thứ gì đó tương tự.

"Không."

"Tôi thì có." Cô trượt tay trên bụng trần của anh, cười khúc khích khi anh trở nên căng thẳng. "Hoặc đã từng." Hơi thở của cô trở nên đứt quãng khi cô bao bọc quanh anh, bám lấy anh để làm anh thoải mái. "Thằng bé đã chết cách đây một năm. Một tên trong đám người ngoài hành tinh khốn nạn kia đã tấn công nó ngay trước mặt tôi."
Câu nói của cô khiến Gintoki cảm thấy lạnh lẽo. Không có chút cảm xúc nào trong giọng nói của người phụ nữ này, như thể hồn cô đã hoàn toàn rời khỏi chủ thể, điều mà cô phải có ngay lúc này.

"Chúng nói rằng chúng đã ban cho thế giới một ân huệ. Nói rằng giết thằng bé tốt hơn xem nó lớn lên để rồi trở thành một phiến quân, và rồi có thể bị tàn sát trên chiến trường."

"Thằng bé lúc ấy đã bao nhiêu tuổi?" Gintoki tự hỏi. Anh ấy biết cảm giác như thế nào khi thấy một người thân yêu bị cướp đi. Anh biết cô bất lực đến thế nào trong khoảnh khắc đó, cảm giác đó làm bản thân cảm thấy như không thể thở được nữa.

"Sáu tháng." Người phụ nữ thì thầm nhẹ nhàng. "Tên thằng bé là Souichiro. Nó có mái tóc màu nâu nhạt và đôi mắt tuyệt đẹp màu nâu, ánh mắt của một chiến binh. Thằng bé đáng lẽ sẽ là một samurai tuyệt vời."

Gintoki cho phép người phụ nữ cuộn lấy "đỉnh" của anh, cho phép cô "cưỡi" anh ta trong khi hét lên tên của một người đàn ông khác, có lẽ là cha của đứa bé. Khi cô làm xong, anh nghe những tiếng nức nở, cô nhanh chóng mặc lại quần áo và rời khỏi ngay khi có thể. Với lần đầu tiên trải nghiệm, điều này chắc chắn là đáng nhớ.

Cuộc chiến tiếp tục kéo dài. Có thêm nhiều Souichiro mỗi ngày. Anh tự nhắc mình rằng những đứa bé Souichiro là điều mà anh chiến đấu để bảo vệ. Anh không chiến đấu cho đất nước của mình, anh chiến đấu vì chúng.

Anh chiến đấu vì thầy của anh ta đã bị bắt, vì những người đang chuẩn bị chịu chết vì những lý do quái đản.
Khi trận chiến tiếp theo đến, Gintoki nhìn kẻ thù của mình ngã xuống với ánh mắt hung tợn của một con quỷ. Vào ngày hôm đó, anh ta nhận được danh hiệu khét tiếng của mình. Bạch Dạ Xoa. Nhưng đối với những người dân còn sống anh không phải là một con quỷ. Anh là một hiệp sĩ với mái tóc bạc đẫm máu nổi bật giữa đám Amanto, người đã cố gắng cứu giúp những đứa trẻ mồ côi trong địa phương và bán chúng cho người trả giá cao nhất.

Anh không biết, những người trong làng mà anh cứu đã mở một trại trẻ mồ côi mới và gọi nó là Ashigara sau khi biết rằng tên anh ta là Sakata Gintoki. Nó quá giống với truyền thuyết Sakata no Kintoki để bỏ qua.
Mười năm sau, khi Okita Sougo hỏi tại sao Gintoki cứ thích gọi anh là Souichiro, cậu nhận được một nụ cười bí ẩn cùng với câu trả lời: "Vì chú là một samurai tuyệt vời".

Cậu có thể nghĩ ra hàng vạn chiến thuật tâm lý để khiến đối phương quy phục, nhưng vẫn không sửa được thói quen của người đàn ông trung niên này khi anh ta lại gọi câu y chang vào ngày hôm sau

oOoOoOoOo

II.

Chiến tranh đã kết thúc, và Gintoki đã bị Ikeda Yaemon thứ 16 đuổi đi. Kẻ hành quyết cho Gintoki vài chiếc onigiri và nước uống, bảo người thanh niên tự lo cho mình.

Gintoki lang thang khắp nơi, dần không còn ghê tởm chính mình. Anh thà bị mấy tên cai ngục đó đánh đập còn hơn là tự do. Ít nhất thì, anh có thể quên chuyện gì đã xảy ra và chìm đắm trong cơn đau.

Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng hậu quả nó để lại không bao giờ phai mờ. Bộ Tứ Nhương Di tan rã mãi mãi. Takasugi có lẽ đã trở nên hận anh, Katsura quyết định lập đội quân đi thông ass Tướng Quân, và Tatsuma đã đi du hành vũ trụ.

Shouyou, và cũng là ý chí để anh sống đến lúc này, đã chết.

Khi anh rùng mình trong bộ quần áo của mình, đôi mắt của anh hướng về phía một người mẹ và hai đứa con của cô ấy, một đứa con trai và con gái, đang tụ tập bên trong một con hẻm, ôm lấy nhau để sưởi ấm.

Đứa con lớn tuổi nhất - đứa con gái của bà, lén nhìn anh cùng một đống thức ăn bên cạnh và kéo vạt kimono đã có nhiều chỗ vá của bà mẹ, chỉ vào anh liên tục. Mẹ cô quay sang anh, từ bỏ và hy vọng chiến đấu trong ánh mắt tuyệt vọng của bà. Đôi mắt bà hướng về phía tay anh và rồi quay lại với mặt anh, lặng lẽ cầu xin anh chia sẻ phần thưởng của anh.

Thở dài, Gintoki bước tới chỗ họ và ngồi xuống bên cạnh cô gái. Không nói bất cứ điều gì, anh đặt một chiếc onigiri vào tay họ và cắn một miếng vào chiếc mình đang cầm, tự hỏi tại sao anh thậm chí còn bận tâm giúp đỡ người khác trong khi bản thân anh còn không biết khi nào bữa ăn tiếp theo của anh sẽ đến.

Cậu bé bất thình lình lao vào lòng anh, ôm Gintoki thật chặt. Thằng bé đã ba tuổi, nhưng dáng vẻ của cậu lại yếu ớt đến mức Gintoki phải ôm ngược lại cậu. Đứa trẻ bẩn thỉu và có mùi, trông như nhiều xương hơn thịt, nhưng Gintoki nghĩ đó có lẽ là cái ôm ấm áp nhất mà anh từng nhận được.
Phần còn lại của thức ăn và nước được tiêu thụ trong im lặng. Khi anh đứng dậy, cô bé bắt lấy chiếc áo kimono của anh. Anh nhìn cô, gãi đầu khi cô đỏ mặt.

Rút ra một thứ gì đó từ bộ quần áo rách nát của mình, cô đặt vào lòng bàn tay Gintoki. Một cây kẹo.

"Cho anh." Cô thì thầm một cách ngại ngùng. "Cảm ơn, nii-chan."

Gintoki cố mỉm cười, biết rằng cô gái đó có lẽ đã đánh cắp nó từ đâu đó. Nó sẽ là món ăn của cô ấy, thứ gì đó để thưởng thức, nhưng cô ấy đã trao nó cho anh ấy. Anh biết những gì cô vừa hy sinh cho anh.

"Airgatou." Anh lầm bầm, muốn thoát khỏi họ.

"Anh có con không?" Người mẹ hỏi anh khi anh sắp rời khỏi con hẻm, kéo cô bé lại gần hơn.

"Không." Anh sượt một bàn tay qua tóc, nhận thấy nó đã quá dài cho sở thích của anh.

"Và anh đã đem thức ăn của anh cho một người mẹ đói và con cái của mình." Người phụ nữ khẽ rơi nước mắt, cúi đầu chào anh. "Làm thế nào tôi có thể trả nợ anh?"

"Sống đi." Anh nói ngay lập tức, bất ngờ vì những giọt nước mắt. "Sống, thật tốt, hãy làm cho con cô cười thật nhiều."

"Anh nên có con." Người mẹ nở một nụ cười rạng rỡ. "Anh sẽ là một người cha tuyệt vời."

Gintoki ngầm không đồng ý, cảm giác tội lỗi của anh khi không thể cứu được người cha duy nhất mà anh biết đã đè bẹp anh quá nhiều. Làm thế nào anh có thể chịu trách nhiệm cho một cuộc sống khác khi anh không thể bảo vệ những người anh quan tâm nhất?
Anh ta không nói thêm gì nữa, chọn cách xoa rối tóc của hai đứa trẻ và vẫy tay chào tạm biệt, nhét kẹo vào miệng. Vị dâu, anh ghi nhớ, thưởng thức vị ngọt của nó. Đó sẽ là vị yêu thích mới của anh.

Vài ngày sau, anh ăn dango dành cho một người đàn ông đã chết và lập một thỏa thuận với một người vợ của ông ta. Bà đưa anh đến quán bar của bà và hỏi anh có muốn gì không. Khi anh đòi uống vài chai Dom Perignon, bà chế giễu và đổ sữa dâu thay vào đó.
Từ ngày đó, anh nghiện nó và bất cứ thứ gì có đường.

Năm năm sau đó, anh được yêu cầu giúp đỡ bởi một thám tử tự xưng là một hard-boiled. Anh không biết phải làm gì với người hút xì gà, nhưng khi anh bắt gặp trợ lý anh ta mang theo, Gintoki đồng ý.

Anh không hỏi cô gái mà-trông-giống-một-thằng-con-trai-hơn, giờ được gọi là Haji, rằng em trai và mẹ của cô ở đâu, và anh cũng không nghĩ rằng cô ấy nhớ anh chút nào. Ít nhất anh đã biết được ai đó có thể thoát khỏi tuyệt vọng và sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng vào cuối vụ án, cô đưa cho anh một viên kẹo dâu tây và một bức ảnh của một cậu bé và một phụ nữ trung niên, cả hai đều mỉm cười rạng rỡ trước máy ảnh trước một cửa hàng tiện lợi.

Kagura và Shinpachi tự hỏi ai đã cung cấp cho họ phiếu miễn phí onigiri vô thời hạn tại một cửa hàng cụ thể, nhưng họ không quá quan tâm.
Người phụ nữ nhìn thấy anh khi anh bước vào cửa hàng và kéo cửa lại bằng tay. Cậu bé, trông hoàn toàn khỏe mạnh, anh ôm lấy cậu, và lần này, Gintoki không hề cảm thấy xương sườn của cậu nữa.

Khi cậu bé chạy đến chỗ Kagura và Shinpachi, người phụ nữ nhìn anh một cách trìu mến và nhìn về phía hai thiếu niên đang chơi cùng cậu bé với trò chơi Magical Banana.

"Tôi đã nói với anh rằng anh sẽ trở thành một người cha tuyệt vời."

oOoOoOoOo

III.

Kagura có những cơn ác mộng.

Gintoki biết, trong bốn tháng gần đây, con bé thường tỉnh dậy, gào thét về những vụ giết người đẫm máu, hét gọi mami và Kamui-nii, nhưng con bé chưa bao giờ hét tên ba mình cha mình.

Nó rất tệ, Gintoki nhấc cô ra khỏi tủ quần áo của cô mỗi đêm và để cô ngủ trên futon của anh, không quan tâm đến việc cô rúc vào vai anh nức nở hoặc lau nước mũi vào áo anh. Anh lắng nghe cô khóc rồi chìm dần vào giấc ngủ, trước khi anh ngủ gật.

Khi bình minh đến, và những tia nắng đầu tiên chiếu vào mặt anh, anh đưa Kagura trở lại 'chiếc giường' của cô, biết rằng cô sẽ không thức dậy sớm. Anh biết cô sẽ tiếp tục làm phiền anh vài giờ sau đó.

Mỗi buổi sáng, cô đều hỏi tại sao anh lại là một kẻ lười biếng quá mức, một người thậm chí không thể tự mình thức dậy vào giờ lúc 8:00 sáng - một khung giờ hợp lý.

Mỗi buổi sáng, anh ta trả lời rằng anh là một điệp viên bí mật chỉ làm nhiệm vụ của anh trong đêm khuya.

Đó là nghi thức buổi sáng của họ mà Gintoki hoàn toàn hài lòng, mặc dù điều đó có nghĩa là anh chỉ ngủ được khoảng ba tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Khi Otose cuối cùng hỏi tại sao anh trông giống như một chú gấu trúc vào một ngày nào đó, Gintoki nói với bà ấy sự thật, thừa nhận rằng anh rất cần giúp đỡ về điều này. Đã gần một năm kể từ khi Kagura sống với anh, và vấn đề này vẫn chưa biến mất.

Otose nhìn anh với ánh mắt có thể được miêu tả như là tự hào, khiến Gintoki căng thẳng đến nghẹt thở bởi vì đã bao lâu rồi kể từ khi ai đó nhìn anh như thế?

"Mày rất tốt cho con bé." Otose vỗ nhẹ lên tay anh. "Lúc đầu tao đã nghi ngờ, nhưng mày làm tốt việc nuôi dạy con gái mình hơn hầu hết cha mẹ."

Gintoki cứng người, rồi bật cười. "Con nhỏ đó không phải là một đứa con gái! Nó là một con quỷ nhỏ và tất cả mọi người đều biết điều đó."

"Quỷ nhỏ hả?" Otose cười khàn khàn, rít lấy một hơi dài từ điếu thuốc lá của mình. "Vậy, con bé là một phiên bản nhí của mày, phải không Bạch Dạ Xoa?"

"Im đi bà già." Gintoki gầm gừ, lờ đi cảm giác khó chịu trong dạ dày. Anh liếc nhìn người chủ nhà của mình, người vừa khịt mũi rồi lảng sang chuyện khác.

"Tao biết một người có thể giúp đỡ mày." Otose viết một dãy số xuống giấy và đưa nó cho Gintoki. "Ông ta chuyên về việc này." Trong chớp mắt, Otose lấy lại tờ giấy ngay khi Gintoki định lấy nó. "Bỏ đi, tao sẽ gọi ông ta đến đây thay vì mày đi đến đó. Sẽ ít rắc rối hơn cho Kagura nếu làm theo cách đó."

Otose quay số, và người ở đầu bên kia bắt máy gần như ngay lập tức. Gintoki phớt lờ hầu hết cuộc trò chuyện cho đến khi Otose búng trán anh, với một nụ cười ranh mãnh trên mặt.

"Ông ta hỏi liệu điều này có phải là dành cho con gái của mày hay không."
Gintoki cau mày và hạ cốc sữa dâu mà anh vẫn đang nhâm nhi trong nửa giờ qua. Anh hất chiếc giẻ lau họa tiết con chim ra khỏi quầy bar với tốc độ lũ quét, trái tim anh như bị bóp chặt khi anh nắm bắt được những lời nói của Otose.

"Ừ, biết đó là đứa trẻ của thằng này là được rồi. "

Hai ngày sau, một người đàn ông cỡ tuổi của Otose với đôi mắt màu xám và nhiều nếp nhăn trên trán ngồi trên ghế sofa của Yorozuya, Kagura, Gintoki, và Shinpachi ngồi trước mặt anh. Shinpachi đã biết những gì Kagura trải qua gần như mỗi đêm, cậu cũng đã chứng kiến nó nhiều lần trước đó.

Chú chó trung thành của họ nằm ở phía trước ghế sofa, gãi đầu bằng chi sau của mình.

"Cháu có thể cho ta biết những gì cháu đã mơ thấy không?" Ông già hỏi nhẹ nhàng.

Kagura trầm ngâm một lúc. Cô rất xấu hổ khi biết rằng những chuyện về đêm của cô vẫn chưa biến mất, và Gin-chan đã biết về chúng ngay từ đầu. Khi cô biết những gì anh làm cho cô, cô ngăn cản bản thân khỏi việc nhảy vào vòng tay mạnh mẽ của anh rồi ngủ thiếp đi ngay tại đó và sau đó.
"Mami của cháu." Kagura cuối cùng cũng cất lời, cảm thấy dễ chịu hơn khi có một cánh tay đang quàng qua vai cô. Shinpachi tiến lại gần cô để chân họ chạm vào nhau.

"Cháu mơ thấy bà ấy, và cả lúc anh trai cháu bỏ đi khi bà ấy đang ốm rất nặng." Kagura khịt mũi. "Đôi khi, cháu thấy anh trai cháu giết Mami trước khi giết cháu trong giấc mơ nữa."
Cánh tay trên vai cô siết chặt, và Shinpachi nắm lấy tay cô, đan xen những ngón tay của họ lại với nhau.
Buổi nói chuyện ra trong hai giờ tiếp theo khi Kagura nói chuyện và tiếp tục nói chuyện, cuối cùng, cô cũng đã giải phóng được những cảm xúc bị dồn nén về anh trai và cha cô và việc họ bỏ rơi cô và mẹ cô hoàn toàn.
Cô nói với họ rằng anh trai cô buộc cô phải chiến đấu với Yato mạnh hơn để chứng minh giá trị của cô với anh như thế nào. Cô nói với họ rằng anh ta đã để cô nằm trong vũng máu của chính mình như thế nào, chế giễu sự yếu đuối của cô. Cô nói với họ rằng người mẹ sắp chết của cô đã sử dụng chút sức mạnh cuối cùng còn lại của bà để giúp cô hồi phục, trước khi bà trút hơi thở cuối cùng khi Kagura mới chỉ năm tuổi.

"Cháu cảm thấy gì về cha mình?" Người đàn ông thở dài nặng nề, trao đổi ánh nhìn với một người lớn khác trong căn phòng đang gần như muốn giết chết ai đó.

"Ông ấy vẫn là Papi của cháu," Cô bắt đầu nói từ từ "nhưng cháu không nghĩ cháu có thể coi ông ta là một người cha. Ông ấy không bao giờ ở cạnh cháu khi cháu cần. Ông ấy chưa hề biết cháu đã trưởng thành thế nào. Chưa bao giờ trân trọng cháu. Không giống với Gin-chan... ”Cô nhìn lên, như thể giật mình bởi kết luận của chính mình. Cô lén lút nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, ngạc nhiên khi thấy anh ta trông có vẻ sốc.

Người cố vấn gật đầu, liếc nhìn người đàn ông tóc bạc ngồi cạnh cô. Anh trông khá căng thẳng và bồn chồn, nhưng tất cả sự chú ý của anh hiện tại đều tập trung vào cô gái nhỏ giờ đang ngồi bên cạnh anh.

"Tôi hiểu rồi." Ông trở lại với một nụ cười, thề sẽ cảm ơn Otose vì đã cho ông thấy một gia đình thú vị như vậy.
"Em không cần người cha tồi tệ đó!" Cậu bé đeo kính hét lên kịch liệt. "Em đã có tụi anh! Tụi anh là gia đình của em!"

Đôi mắt xanh của cô gái mở to trong sự kinh ngạc và ầng ậc nước. Cô im lặng một lúc, như thể dành thời gian để xử lý những gì cô đã nghe.

"Gia đình..." Kagura nghẹn ngào, nghẹn ngào trong ánh mắt mỉm cười của Gintoki và Shinpachi. Đúng. Gia đình.

Cô quàng tay quanh cổ của hai người và kéo họ về phía cô, một nụ cười toe toét hiện lên trên khuôn mặt của cô. Chú chó nằm bên dưới bọn họ ngáp tỏ vẻ đồng tình và đập mạnh cái đuôi của mình, làm rung chuyển toàn bộ căn hộ.

Người đàn ông lớn tuổi có thể cảm thấy trái tim của mình trở nên ấm áp trước khung cảnh trước mặt ông, và biết công việc của ông ở đây đã xong.
Ông bắt tay với anh chàng samurai trẻ - người trông giống như vừa trút được khỏi vai một tảng đá lớn. Cậu bé mắt kính cúi đầu thấp, và buộc cô gái làm y như vậy. Ông ngạc nhiên khi cô ôm ông thay vào đó, nhưng vẫn vỗ nhẹ đầu cô một cách dè dặt.

"Ta chẳng làm gì cả." Ông nói với Gintoki, nhìn bọn trẻ đi đến chỗ Otose để ăn trưa. "Ta chỉ lắng nghe, tất cả chúng ta đã làm điều đó."

"Ông đã lắng nghe." Gintoki thở dài, nhìn vào khoảng không. "Con bé đó đã trải qua quá nhiều chuyện trong khoảng thời gian quá ngắn. May là có Shinpachi. Nói đi nói lại, bọn chúng vẫn chỉ là trẻ con, và một phần trách của của tôi, như một người lớn, là chăm sóc cho chúng và giúp chúng lớn lên. Nhưng tôi vẫn không thể làm nó một mình. Cảm ơn ông."

"Chúng thấy cậu là gia đình." Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười. "Cả hai đứa bọn chúng. Cậu đã làm được rất nhiều, nhưng mong đợi đáp trả lại rất ít."

"Tôi đã làm những gì tôi có thể." Gintoki nuốt nước bọt. Anh biết rằng anh yêu cả hai người họ, yêu thương tất cả mọi người trong quán bar này, ngoại trừ Catherine, nhưng trừ khi tên trộm tai mèo là kẻ mà anh muốn giết. Anh không biết cách bộc lộ cảm xúc, không phải như Shouyou. Anh thích thể hiện bằng cách quan tâm và những hành động tinh tế.

Khi màn đêm buông xuống ngày hôm đó, Gintoki đặt một tấm futon ngay trong phòng khách của họ. Shinpachi và Kagura nằm ở hai bên của anh với Sadaharu cuộn tròn dưới chân họ. Cánh tay Shinpachi choàng qua ngực, và chân của Kagura nằm yên trên người của Gintoki, chân cô thậm chí lấn qua cả bên Shinpachi.

Mặc dù hơi vụng về và đôi lúc có chút thô lỗ, nhưng cũng rất thoải mái. Tất thảy những từ đó là để nói ngắn gọn về gia đình của họ, anh nghĩ. Gintoki chìm vào giấc ngủ trong đêm đó khi biết rằng Kagura sẽ ổn thôi.

Sáng hôm sau, anh ngạc nhiên khi thấy một bức ảnh về chính mình, bọn trẻ, và Sadaharu trong khi họ đang ngủ được đóng khung và đặt trên một cái kệ trong quầy bar. Catherine đột nhập chuyên nghiệp hơn anh nghĩ.
Gintoki chạm mắt Otose, quay mặt đi khi bà nhướn mày.

"Nhìn gì, bà già lông mày rậm rạp." Anh càu nhàu với sự giận dữ giả tạo.

"Bọn chúng chắc chắn là con mày." Otose khẳng định chắc chắn rằng anh không đồng ý về điều này.

Gintoki im lặng trong vài phút. Anh đang bị mất tự chủ trong suy nghĩ của mình, và Otose biết điều này.

"Biết mà." Cuối cùng anh cũng thừa nhận, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ già với một tia sáng nào đó trong mắt anh.

"Thấy chưa, tao luôn đúng."

oOoOoOoOo

IV.

"Anh lấy tất cả những thứ này?" Một nhân viên thích thú chỉ trỏ khi thấy những cuốn tạp chí khiêu dâm mà Gintoki mang đến bàn thanh toán.
"Bớt giỡn." Gintoki chế nhạo. "Tôi thích những thứ hard-boiled hơn!"

"Ah" Người nhân viên cười một cách cố ý. "Một người nào đó trong gia đình của anh đang trở thành một người đàn ông rồi"

Gintoki gật đầu, thở dài trong lòng. Shinpachi đã mười sáu tuổi (và đã 13 năm qua kể từ khi Manga bắt đầu). Cậu cần một lối thoát tốt hơn cho việc này. Âm nhạc của Otsuu mà cậu nghe rất khó chịu, và Shinpachi chắc chắn KHÔNG phải là ca sĩ xuất sắc nhất.
"Con trai tôi cũng đã trải qua giai đoạn tương tự." Người nhân viên thầm đánh giá Gintoki, như thể tự hỏi cậu bé nhà anh bao nhiêu tuổi. "Con trai của anh bao nhiêu rồi? Mười lăm?"

"Mười sáu." Gintoki nhanh chóng chỉnh lời người đàn ông. Tại sao mọi người đều cho rằng mấy thứ này là dành cho con trai anh? Tại sao không phải anh trai?

"Thật là, chỉ có một tuổi." Người tiếp viên thậm chí còn chưa nói xong.
"Tư vấn chút cho tôi đi." Gintoki vò tóc. "Đứa kia mười bốn tuổi, và tôi phải đảm bảo rằng con bé không nhìn thấy mấy thứ này."

"Anh còn có một đứa con gái?" Người đàn ông kia tỏ vẻ thông cảm. "Chờ cho đến khi con bé bắt đầu hẹn hò đi!"

"Đừng có nói đến chuyện đó." Gintoki gầm gừ, nghĩ về một anh chàng lạ cmn lùng nào đó với tần số đeo bám nhà anh ngày một cao hơn. Kondo và Hijikata đã kiểm soát con trai của họ tốt hơn trước khi Gintoki vô tình làm cậu ta bị thương. Những ngón tay của anh đặt lên thanh kiếm khắc "Hồ Toya" theo bản năng.

Người nhân viên cười khúc khích, cuối cùng cũng thanh toán xong. Gintoki chú ý đến giá cả, nhưng không phàn nàn về nó. Những thứ khiêu dâm đều đáng giá với từng xu bạn bỏ ra.

"Hãy đưa con trai của anh đến vào lần sau!" Giọng người nhân viên vẫn còn vang lên sau khi Gintoki rời đi. "Tôi sẽ tặng cho thằng bé một cái gì đó thật đặc biệt."

Gintoki thề trong thâm tâm sẽ không bao giờ đưa Shinpachi đến đây, bởi vì sau đó cậu bé sẽ hỏi tại sao mọi người ở đây nghĩ Gintoki là cha cậu.

-----

Shinpachi nhìn Gintoki như thể anh là hiện thân của Đức Phật khi ném túi đồ khiêu dâm bẩn thỉu bị vào cậu.
"Đừng để chị gái của mày thấy đó." Gintoki cảnh báo, một cách hoàn toàn nghiêm túc. Con gorilla cái đó chắc chắn sẽ dành thời gian ra giết chết anh nếu cô ấy đã phát hiện ra chúng.
Cậu lắc đầu, và nhận sự giúp đỡ của Gintoki trong việc biến căn phòng của mình thành thiên đường khiêu dâm hoàn hảo.

Ba mươi phút sau, cả hai đều hài lòng với thành quả của họ và cười toe toét như những kẻ ngốc khi họ nhìn vào hình ảnh của những người phụ nữ khỏa thân. Cả hai chiếc mũi của họ máu bắt đầu nhỏ giọt, nhưng họ không quan tâm.

Mười phút sau, Shinpachi thở dài mệt mỏi và quay trở lại giường.

"Này, Gin-san?"

"Hm?"

"Anh đã làm gì khi anh mười sáu tuổi?"

Gintoki ngồi dậy, khuôn mặt anh trống rỗng. Đôi mắt của Shinpachi tỏa sáng với sự tò mò cũng như sự lo lắng. "Tại sao mày lại muốn biết?" Anh hỏi sau một lúc im lặng.

Shinpachi bật mình ra khỏi giường và nhặt thanh kiếm dùng để luyện tập của mình lên, vung nó một cách chuyên nghiệp. "Bởi vì hiện tại em, ngồi lì trong phòng đọc sách khiêu dâm, không quan tâm thế giới đang xảy ra chuyện gì, đây là điều bình thường ở độ tuổi này mà phải không? Ngày trước anh có làm mấy việc này không?"

Gintoki đặt một tay lên mặt anh, tự hỏi liệu anh có nên nói sự thật không hay nên nói dối. Cuối cùng, anh thấy Shinpachi nghiêm túc như thế nào và quyết định rằng anh không thể nói dối trước ánh mắt của một samurai.
"Mười năm trước, anh mày áp dụng mọi thứ mày thấy trong sách khiêu dâm vào thực tế và trở thành một người đàn ông đích thực."

Anh né được viên đạn nhắm vào đầu và tiếng thở hổn hển trong tiếng lách cách phát ra từ Shinpachi.

"Mười năm trước, anh đã ở trên chiến trường, giết chết Amanto ở bên trái và cả bên phải, tự hỏi liệu anh sẽ sống cho đến ngày mai hay không."

Shinpachi nức nở ngay lập tức. Gintoki không nói nhiều về quá khứ của mình, khiến cậu và Kagura mù tịt về phần lớn cuộc chiến. Cả hai người bọn họ đều biết rằng Gintoki được biết đến như là Bạch Dạ Xoa, một nhân vật gần như huyền thoại trong cuộc chiến hơn mười năm trước, người đã sát cánh chiến đấu chiến đấu Takasugi, Katsura và Sakamoto.
Shinpachi cũng biết rằng rất nhiều người, bao gồm cả Shinsengumi, biết danh tính thực sự của Gintoki, nhưng họ không quá bận tâm về nó, họ chỉ thích quan sát và thậm chí là ủng hộ anh từ xa. Người đàn ông này đã trải qua một điều gì đó không thể tưởng tượng được, điều gì đó mà anh không muốn những đứa trẻ trong cuộc sống của mình phải trải qua.

"Bao nhiêu tuổi thì anh bắt đầu chiến đấu?" Cậu thiếu niên không thể ngăn tính to mò của bản thân.

Gintoki trông có vẻ đau đớn, nhưng cũng từ từ thở ra và trả lời. "Mười bốn."

"Bằng tuổi Kagura." Shinpachi thở dài, ngực co thắt. Gintoki đang tựa đầu vào tường, tóc mái che đi đôi mắt của anh. Điều gì đã xảy ra trong những năm trước đây khiến một người trẻ tuổi như anh lúc bấy giờ phải cầm kiếm và mạo hiểm mạng sống của mình?

"Đừng nghĩ lung tung, Patsuan." Gintoki nở một nụ cười tự ti trên khuôn mặt của mình, như thể anh đang đeo mặt nạ. "Chuyện đó qua lâu rồi, bây giờ anh mày đã trở thành một người khác"

Anh nói sai. Shinpachi nghĩ, nhớ lại tất cả những lần Gintoki vung thanh kiếm của mình để bảo vệ những gì anh yêu thương. Người đàn ông đó thậm chí còn cố gắng bắt cóc người hầu cận của cựu Tướng Quân chỉ để giữ lời hứa với Suzuran! Anh đã gây chiến toàn bộ Mạc phủ chỉ vì lợi ích của một người phụ nữ!

"Đã có ai mua tạp chí khiêu dâm cho anh chưa?" Shinpachi hỏi một cách ngập ngừng, dù biết rằng Gintoki không thích nói về những tháng năm vấy đầy máu của anh.

Người đàn ông cười cay đắng, lật qua lại một tờ tạp chí khiêu dâm, giả vờ quan tâm.

"Có chứ." Anh thì thầm. "Nhưng đó là lý do tại sao anh mày đã chiến đấu. Để mang người đó quay trở lại."

Có rất nhiều nỗi buồn và cảm giác tội lỗi bị đè nén trong giọng nói của Gintoki, nó khiến Shinpachi rơi nước mắt. Một cách khôn ngoan, anh bỏ qua chi tiết này, để cho cậu ngừng việc nghiên cứu về trận chiến ấy ngày một chi tiết hơn.

Một lúc sau, Shinpachi bị đánh vào mặt bởi một tờ tạp chí và Gintoki đang đứng trên người anh với một nụ cười khốn kiếp. "Shinpachi, đây là một kinh nghiệm học tập! Đừng hủy hoại hiện tại tươi đẹp bằng cách khơi gợi lại quá khứ!"

Shinpachi không nói gì thêm, nhưng cậu quyết tâm phải làm một điều gì đó cho Gintoki như một lời cảm ơn về mọi thứ mà anh đã làm cho cậu cho đến thời điểm này.

Ba ngày sau, cậu đứng trong cửa hàng mà Gintoki đã mua mấy cuốn tạp chí khiêu dâm trước đó, liếc nhìn một cách chán nản ở đây và ở đó, chờ chị gái của mình đến và tát cậu với một lý do ngớ ngẩn .

"Xin chào chàng trai trẻ!" Một nhân viên đi đến chỗ anh ta. "Cậu trông khá trẻ để ở đây!"

Một cách khoa học, cậu không hề. Mười sáu tuổi là độ tuổi hợp lí để có thể vào những cửa hàng như thế này.
"Tôi lớn rồi!" Cậu cau mày nhăn nhó.
"Nhưng liệu ông có thể giúp tôi không?"

Người đàn ông kia gật đầu nhiệt tình. "Cậu cần gì?"

"Ừm.." Shinpachi lau sạch lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình trên hakama. "Một hôm nọ, anh ấy đã mua cho tôi rất nhiều tạp chí." Anh chỉ vào một cái kệ dành cho những người trẻ tuổi. "Tôi muốn trả ơn, nhưng tôi không biết phải làm gì."

Người nhân viên nhíu mày, như thể đang suy nghĩ về thứ gì đó một cách sâu sắc. "Người ấy, anh ấy có mái tóc bạc, kiếm gỗ và mắt cá chết không?"
"Vâng!" Shinpachi kêu lên. "Ông có biết anh ta không?"

"Vậy là, cậu là con trai của anh ta!" Người nhân viên chỉ đạo anh ta đến một khu "người lớn" hơn. "Anh ta đã nói rằng anh ấy thích những thứ hard-boiled hơn một chút, vì vậy, cậu nên chọn những thứ ở đây!"

Con trai? Shinpachi nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi một cách ngây người, suýt nữa là làm rơi tờ tạp chí mình đang cầm.

Con trai?

Shinpachi hắng giọng và sửng sốt trong một khắc. Nghiêm túc đó hả?
CON TRAI?

"Em gái của cậu thế nào rồi?" Người nhân viên hỏi cậu khi ông dẫn Shinpachi đến bàn thanh toán. "Ông già của bạn đã nói rằng cô ấy ... mười ba, tôi nghĩ thế?"

"Mười bốn." Shinpachi lắc đầu. "Cô ấy mười bốn tuổi."

"Buồn cười thật." Người nhân viên nhận lấy số tiền mà Shinpachi đưa cho ông "Cha của cậu đã chỉnh lời tôi khi tôi đoán sai về tuổi của cậu." Ông đưa cho Shinpachi tạp chí và nháy mắt "Đúng là cha nào con nấy mà, nhỉ?"

"Ừ ..." Cậu trả lời cho có, não vẫn chưa thể tiếp thu những gì vừa xảy ra. "Cha nào con nấy." Và càng nghĩ về điều đó, cậu càng nhận ra rằng đó là sự thật. Cha của cậu đã chết khi cậu còn rất nhỏ, và anh rất thương chị gái mình, nhưng cô không phải là người mẫu nam, dù ngực cô có phẳng đến mức nào.

Hajime-nii thật tuyệt, nhưng dù họ ở gần thế nào đi nữa, luôn có khoảng cách giữa họ. Nhưng với Gin-san...nó khác. Người đàn ông này là một kẻ vô tâm, cuồng pachinko, đi ngược lại với hình tượng mà anh phải có, nhưng anh vẫn là một samurai. Là vị samurai vĩ đại nhất mà Shinpachi từng biết. Trước khi đồng hành cùng Gintoki, Shinpachi chỉ là một cặp kính đeo con người.

Bây giờ, cậu đã là một con người đeo một cặp kính. Cậu đã học được rằng một gia đình thực sự lạc như thế nào, biết rằng mọi thứ dễ dàng hơn nếu có người chia sẻ gánh nặng với mình, học được rằng không nói gì khi đối mặt với điều bất công cũng giống như chấp nhận và tha thứ cho nó, và học được sức mạnh chẳng có ý nghĩa gì nếu bạn không thể sử dụng nó cho những lý do đúng đắn.

Gintoki có vẻ không mấy bận tâm, nhưng tất cả những người gặp anh đều đồng ý rằng có điều gì đó ở anh mà họ không thể không bị thu hút. Anh ấy luôn ở đó nếu họ cần một bàn tay, ngay cả khi các phương pháp giúp đỡ bạn không chính thống.

Đó không phải là những gì một người cha nên làm?

Và khi cậu ra khỏi cửa hàng, cậu nở nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ.
Bởi vì đây sẽ là vật tống tiền tuyệt nhất từ trước tới giờ.

Câuk không thể chờ đợi để nói với "cha" những điều vừa xảy ra.

oOoOoOoOo

V.
Và một lần anh nói "Có!" ...
Nếu ai đó hỏi Sakata Gintoki những gì anh đã làm trong khoảng thời gian sau cuộc chiến, anh chắc chắn sẽ không nói rằng anh đã mài mông tại Trạm phi thuyền, chờ hai người trở về nhà.

Họ đã thắng.

Trong tất cả các tỷ lệ cược, họ đã thắng.

Nobu-Nobu đã biến mất. Tendoshu đã biến mất. Utsuro đã biến mất.
Vị trí của Shogun về cơ bản là vô dụng, bởi Matsudaira nắm quyền kiểm soát phần lớn quân đội và cố gắng lấp đầy khoảng trống mà cựu Mạc phủ đã tạo ra.

Đó là chuyện của hai năm trước.
Nhật Bản đang hướng về phía chế độ quân chủ lập hiến, với Hoàng đế là người đứng đầu, mà ông luôn luôn là, trong khi người dân sẽ được quyền bầu cho ứng cử viên trong nhiều người mà họ nghĩ sẽ là lãnh đạo tốt nhất. Điều này khá mới mẻ, nhưng mọi người cũng đã bắt kịp tư tưởng.
Shinsengumi là đội quân thực thi pháp luật hàng đầu tại Edo, với những người bạn da trắng di chuyển đến Kyoto để phục vụ dưới chế độ Hoàng đế. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Katsura trở thành cố vấn trưởng cho Matsudaira.

Không có gì bất ngờ khi Gintoki, bây giờ anh đã có vinh dự mơ hồ là "Lãnh đạo" của Kabuki-Cho, có nghĩa là anh đã có thể đưa ra hầu hết các quyết định quan trọng. Các khu dân cư gần đó đã sáp nhập vào Kabuki-Cho, làm cho nó trông giống như khu vực ngoài vòng pháp luật và nhiều hơn nữa là một thị trấn văn minh.

Gintoki nghĩ rằng vì có quá nhiều người mới đang cư trú tại thị trấn của họ nên anh cho rằng nên gọi nó là Shinjuku, cho một nơi ở mới. Nó phù hợp với ý nghĩ của anh. Có lẽ anh sẽ đưa nó lên trong cuộc họp Hội đồng Edo tiếp theo.

Nhưng bây giờ anh, một thành viên quan trọng của chính phủ, đi qua đi lại, háo hức chờ đợi hai người đến.
Đã một năm kể từ khi cả hai người họ rời đi. Shinpachi đã đi luyện tập với các cựu chiến binh ở phía Bắc trong khi Kagura bắt đầu một cuộc phiêu lưu ngoài không gian với mục đích (chủ yếu) là thay đổi anh trai và cha của cô.

Anh không thừa nhận điều đó, nhưng anh hơi ghen tị với Kamui và gã hói đó đã lôi Kagura ra xa anh, mặc dù đây là những gì cô đã muốn làm trong một thời gian dài.

Anh đã bỏ lỡ cả hai ngày sinh nhật của họ. Shinpachi đã là một người lớn chính thức, và Kagura đã 16 tuổi.
Thời gian trôi qua quá nhanh (khi tác giả muốn đẩy nhanh thời gian một cách bắt buộc).

Giờ chỉ là anh và Sadaharu, và cả hai đều muốn phần còn lại của gia đình họ về nhà càng sớm càng tốt.
"Cậu đang đợi ai?"

Anh liếc nhìn về phía giọng nói phát ra và thấy một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc trắng tuyết và một cây gậy đang đứng bên cạnh anh, một nụ cười nhân từ trên khuôn mặt nhăn nheo của bà. Bản năng dịu dàng của anh trỗi dậy và anh đưa bà đến một chỗ ngồi tốt.

"Cảm ơn cậu." Bà nói, đôi mắt bà lấp lánh. "Cậu đúng là một người đàn ông trẻ tuổi và tốt bụng."

Anh nín thở. Anh không còn trẻ nữa, gần ba mươi hơn hai mươi ở thời điểm này, cũng không phải anh đặc biệt tốt bụng. Nhưng anh phải làm hài lòng người phụ nữ.

"Tôi chỉ ở đây, đợi một vài đứa nhóc đến muộn." Lời nói của anh và nụ cười trên khuôn mặt anh không khớp. Người phụ nữ già nhìn thấy điều này, nhưng không nói gì cả.

"Ta cũng vậy." Bà nháy mắt với anh, trông trẻ hơn và năng động hơn. "Trẻ con là một rắc rối."

"Hmm." Gintoki đồng ý với bà, trong khi lương tâm nghĩ rằng họ cũng là phước lành lớn nhất của anh.

"GIN-CHAN!" Tiếng hét của một cô gái với cái đầu đỏ vang lên. Xoay người lại trong sự phấn khích, anh thấy một cô gái trẻ ở vị trí đáng lẽ là của Kagura, người đã để lại anh một năm trước. Cô nhô lên ở nhiều chỗ, đặc biệt là ngực, nhưng tất cả những gì anh ta có thể thấy là những giọt nước mắt hạnh phúc của cô và cô vẫy tay với anh ấy từ khe hở giữa dòng những tên hải quan. Người đàn ông đang cố gắng để đóng dấu các thủ tục của cô trông như khá khó chịu, nhưng cô không quan tâm.

"GIN-SAN!" Một giọng nói quen thuộc khác vang lên cùng lúc với tiếng chuông của trạm. Gintoki cười khi anh nhìn thấy Shinpachi, người đang lao về phía anh. Cậu thiếu niên, bây giờ là một người đàn ông, chắc chắn đã cao hơn, giọng nói của anh ta trầm hơn, vẫn còn đó những hình bóng anh đã mất năm tiếng ở sân bay để nhìn thấy?

Trước khi Gin có thể nói bất cứ điều gì, anh ta đột nhiên đẩy ngược lại 7 feet khi hai thân hình xông vào anh, đẩy anh thẳng vào một cột đá cẩm thạch. Những người xung quanh nhìn chằm chằm họ cũng như những vết nứt trên đá cẩm thạch mà không ai trong số ba người nhận thấy, bởi họ đã chìm quá nhiều vào trong hạnh phúc của mình để quan tâm đến chúng.
"Em đã rất nhớ anh!" Kagura nức nở vào áo, xì mũi vào ống tay áo. Anh nhăn nhó, nhưng đó là điều anh sẽ phải làm quen lần nữa.

"Em cũng vậy!" Shinpachi giúp người đàn ông đứng dậy, và không ai trong số họ bỏ lỡ sự thật rằng Shinpachi chỉ thấp hơn Gintoki vài inch.

Gintoki giả vờ rằng anh ta không thấy Sofa-kun vội vàng rời khỏi khu vực làm việc bắt chuyện với người dân xung quanh. Kagura vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên, và cô sẽ không hẹn hò với bất kỳ thằng sadist nào cho đến khi Gintoki sẵn sàng cho điều này. Anh không muốn trở thành ông ngoại trước ngày sinh nhật thứ ba mươi của mình.

Anh cũng không quan tâm đến số lượng lớn băng rôn "Chào mừng trở lại!" mà Katsura đang cầm cùng Kondo, áp sát chúng vào tấm kính và Hijikata nhìn vào hai tên ngốc với sự bực tức. Ngay bây giờ, hai người yêu thích của anh trên thế giới đã trở về nơi họ thuộc về, và đó là tất cả những vấn đề anh quan tâm bây giờ.
Người phụ nữ lớn tuổi cười thích thú anh, trong khi anh lắc lư đầu để vài viên đá cẩm thạch bé tí rơi ra khỏi tóc.

"Tôi có thể xem đây là bọn trẻ nhà cậu?" Bà hỏi, chỉ về phía lũ trẻ bằng cây gậy của mình.

Gintoki khịt mũi và kéo cả hai con ngựa hoang của mình về phía anh, đảm bảo rằng chúng an toàn dưới cánh tay anh. Anh xoa đầu chúng khi cả hai người họ căng thẳng, gần như cảm nhận được sự mong đợi của họ đối với phản ứng của anh.

Mỉm cười tươi hơn bao giờ hết, anh gật đầu dứt khoát và cùng đầu vào nhau.

"Chúng là con tôi."

-----

Bonus: Và một lần họ gọi anh ấy ...

"Em gọi anh là bố trái đất của em mà lại chẳng được gì." Kagura trầm ngâm khi ba người đi lên căn hộ của họ. Otose có cả một bữa tiệc dành cho mọi người, vừa mới kết thúc với một nửa Shinsengumi bắt đầu cãi nhau và nửa kia bị Tama đánh bất tỉnh bằng cây lau đáng tin cậy của cô.

"Oh?" Gintoki mở cửa trước, cười khúc khích khi hai người vội vã và gần như ôm chặt Sadaharu đến chết.
"Đúng." Kagura đứng dậy và ngẩng đầu lên nhìn anh. "Bố ở Trái Đất, xin hãy cho con một phần cơm khác. Hoặc là bố ở Trái Đất, hãy cho con nhiều tiền hơn. Hoặc là bố ở Trái Đất, xin hãy health con!" Cô châm biếm. "Nó không thực tế!"

"Phải là help, không phải health." Gintoki càu nhàu. "Đã bao nhiêu lần chúng ta-"

"Vì vậy, em đang suy nghĩ về một cái gì đó đơn giản hơn." Kagura ngắt lời anh ta.

"Em không cần phải làm điều đó, em biết mà." Gintoki thì thầm, ra hiệu cho họ ngồi xuống. "Anh...yêu thương mấy nhóc như một phụ huynh" Anh thừa nhận, có một chút nghẹn ngào trong giọng nói "Nhưng điều đó không có nghĩa là anh mong đợi bất cứ điều gì từ tụi bây."

"Nhưng anh nên." Shinpachi nói một cách nghiêm túc, mặc dù đôi mắt của cậu đã xuất hiện vài tia đỏ đáng ngờ. "Bởi vì nếu anh yêu thương tụi em như một phụ huynh, thì chúng em đang mong đợi rất nhiều từ anh."

"Giống như một khoản trợ cấp ổn định." Kagura bĩu môi.

"Và một chế độ ăn uống cân bằng." Shinpachi thêm vào. "Cơm phủ trứng sống và bánh dâu tây không phải là một loại bữa sáng được chấp nhận."
Gintoki nhướn mày, nhưng không nói gì cả.

"Và anh phải khen ngợi chúng tôi!" Kagura gần như bật khóc. "như mọi lúc!"

"Vậy có nghĩa là anh phải thực sự hành động có trách nhiệm và ngăn cản tụi bây làm những điều ngu ngốc lần nữa." Gintoki đáp lại, mỉm cười trước khuôn mặt nhăn nhó của Kagura.

"Và để tụi em biết thêm về quá khứ của bạn." Shinpachi lặng lẽ kết thúc, nhìn chằm chằm vào Gintoki một cách chăm chú. "Tất cả."

"Không thành vấn đề." Gintoki gật đầu dễ dàng, sau đó liền bắt gặp những biểu hiện ngạc nhiên của họ. "Thật là ngu ngốc khi che giấu mọi thứ với tụi bây lúc này. "

Khi nụ cười của họ đủ sáng để xua tan bóng tối xung quanh anh, anh biết rằng anh ta đang hoàn toàn hài lòng với hiện tại này.

"Và anh phải cho tụi em một người mẹ!" Kagura hét lên trong sự phấn khích. Cô liếc nhìn Shinpachi với một ánh mắt lấp lánh, rằng chắc chắn cậu biết rất rõ. "Tụi em phải bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho anh để có thể hẹn hò với một người phụ nữ độc thân!"

"Ngoại trừ Catherine-san." Shinpachi rùng mình. "Hoặc chị gái của em"
"Đồng ý." Vị samurai gật đầu thích thú. Nếu anh trẻ hơn một vài tuổi, anh sẽ chiến đấu bằng răng và móng để ngăn chặn kế hoạch của Kagura. Nhưng anh đã ở một mình đủ lâu. Nếu những đứa trẻ đó thực sự chấp nhận một người nào đó, thì hẳn cô ta phải là một phụ nữ tuyệt vời.

"Vậy tụi em nên gọi anh là gì? " Kagura ngồi xuống bên cạnh Gintoki, tựa đầu vào vòng tay anh. Shinpachi bắt chước hành động của cô ở phía bên kia của samurai, làm cho cảm giác thoải mái quen thuộc mà anh đã bỏ lỡ trong năm qua quay trở lại.

"Gì cũng được..." Gintoki thở dài. "...theo như ý tụi bây muốn."

Ngày hôm sau, Otose rất cần sự giúp đỡ để đuổi những tên ngốc đói meo ra khỏi quầy bar của bà. Gintoki cực kỳ hạnh phúc khi ném Souichiro-kun ra khỏi quán bar, nhưng không phải trước khi chàng trai trẻ yêu cầu Kagura chiến đấu với cậu ta, bởi điều này tương đương với việc mời con bé đi chơi, đặc biệt là vì cậu nói sẽ dâng lên một bữa ăn miễn phí nếu chấp nhận lời đề nghị của cậu.

"Bố già! " Kagura gầm gừ, húc khuỷu tay Gintoki. "Chiến đấu và thức ăn! Đấy là hai thứ yêu thích của em! Tại sao em không thể nói 'Được!' chứ?"
"Bởi vì anh mày đã nói thế." Gintoki trấn áp sự trìu mến trong tim mình, chọn cách nhìn chằm chằm vào cô gái một cách nghiêm khắc. "Em còn quá trẻ để làm bất cứ điều gì với thằng sadist đó. Bảo nó chờ thêm một năm nữa."

Cô hậm hực, trút hết sự tức giận của lên Kondo, người không may bị nhìn thấy trên mái nhà của ngôi nhà đối diện quán bar.

"Bố già!" Shinpachi vội vã chạy về phía anh, kéo theo một cảnh sát vẫn còn đang ngạc nhiên, Saitou Shimaru "Saitou-san bảo sẽ cho em một vị trí trong đội của anh ấy!"

Họ đã thảo luận đêm qua, anh và Shinpachi, như hai người đàn ông, về những gì chàng trai trẻ muốn làm bây giờ. Yorozuya Gin-chan vẫn còn tồn tại, nhưng họ không làm những công việc lặt vặt nữa, đặc biệt là kể từ khi Gintoki nắm quyền ở Kabuki-Cho. Hoặc là Shinpachi có thể giúp anh, hoặc cậu có thể làm những gì cậu muốn.

Nếu đây là những gì con mình muốn, thì tại sao anh phải ngăn cản cậu?
Có được không? Tôi hỏi Hijikata-san, và anh ấy đồng ý - Từ sổ tay của Saitou.

"Huấn luyện thằng nhóc tốt nhé. " Gintoki đòi hỏi, mắt đảo lia lịa tìm kiếm bộ dạng như buồn ngủ của Phó Cục trưởng Ác quỷ huyền thoại.
Anh ấy đã được đào tạo một cách tốt nhất rồi, tôi nghĩ vậy. Saitou vẽ một mũi tên chỉ vào Gintoki. Anh ta sẽ là một báu vật cho Edo và Shinsengumi.
"Tôi biết." Gintoki cười toe toét với Shinpachi, người đang mỉm cười lại như thể cậu khá ngạc nhiên khi Gintoki đồng ý dễ dàng như vậy. Chú mày có thể quyết định con đường riêng của mình. Nếu đây là những gì mày muốn, thì mày có thể trở nên tốt hơn, đủ để trở thành Cục trưởng một ngày nào đó."

Khi Shinpachi tặng anh một cái nhìn biết ơn, anh dựa lưng vào quầy bar. Những đứa trẻ đã trở lại, quán bar sống động hơn, rượu cũng ngon hơn, anh không thể đòi hỏi nhiều hơn nữa trong cuộc sống.

"Oi! Cho tôi một ít sữa dâu!" Anh gõ gõ lên mặt bàn gỗ, làm phiền Otose, người đang đứng sau quầy.

"Bố già, hử? " Otose nhìn bọn trẻ, khịt mũi khi bà thấy Kagura đang nói chuyện (chiến đấu) với vị đội trưởng trẻ.

"Ừ! Bố già." Gintoki xác nhận, trong lòng dân lên một cỗ ấm áp kì lạ.

"Tao nghĩ rằng điều đó khiến tao trở thành bà nội rồi." Otose hất cằm.

"Làm ơn đi." Gintoki chế nhạo. "Bà đã sinh con bao giờ đâu, lão bà xấu xí." Anh không nao núng khi bà cốc vào đầu anh bằng một cái quạt, bởi anh quá quen thuộc với tình cảm của bà.
"Tao đoán điều đó làm cho tụi nó trở thành chính thức." Bà thở dài. "Nhưng tao không biết sẽ thế nào nếu tụi nhỏ có một đứa dì như Catherine." Bà chỉ vào người phụ nữ có tai mèo, người đang nốc ừng ực một chai Sasaki Tetsunosuke, hoàn toàn say sỉn.

"Nếu tụi nó có tôi như một người cha, thì hẳn sẽ ổn khi có Catherine làm dì. Nhưng mụ đó không phải là em gái của tôi." Gintoki cau có. "Đó là dòng hoọ bên ngoại của của chúng."

Otose cười trong sự thích thú và đẩy một ly Dom Perignon về phía anh.
"Tôi nghĩ tôi đã yêu cầu sữa dâu." Anh nhướng mày lên, bà chỉ nhún vai.
"Mày đã chính thức trở thành một người cha bây giờ." Bà giải thích. "Mày không thể uống một cái gì đó dành cho trẻ năm tuổi."

Liếc nhìn Shinpachi, sau đó là Kagura, người vẫn đang chiến đấu (tán tỉnh) với tên Sofa-kun chết tiệt đó, anh nâng ly của mình lên từng người và hạ nó xuống, uống một ngụm.

"Dành cho chúng bây, con của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: