Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24

Cuộc tình của họ chẳng khác gì ở nơi hỏa ngục. Cuồng nhiệt và say mê, thiêu rụi tất cả.

Sehun ước gì cậu có thể kể lại chuyện tình yêu của họ như một giai thoại được viết nên bởi những vì sao; nhưng đáng buồn thay, đó chỉ là một câu chuyện với những bí mật và sợ hãi cùng với nỗi đau khổ ám ảnh.

"Cậu đến muộn, Jun." Cậu ấy nũng nịu như một đứa trẻ, từ chỗ trốn gần cầu thang và họ đi lên sân thượng.

"Tớ xin lỗi. Giáo sư Kun đã giữ tớ lại để hỏi về bài tập mà bọn tớ đã nộp vào tuần trước. " Junmyeon nũng nịu đáp trả khi cậu tiến gần đến người cao hơn, cả hai tựa lưng vào tường, chân duỗi thẳng trước mặt. Sehun bĩu môi thêm một giây nữa rồi cũng đành chịu thua và cúi xuống áp môi mình lên môi Junmyeon. Cả hai đều đỏ mặt và quay mặt đi.

Nhiều tháng sau, những ánh mắt âu yếm đã biến thành cái nắm tay rồi thành cái thơm phớt lên má và chẳng mấy chốc đôi môi của họ lại khám phá những điều mới lạ khác. Hẹn hò là một khái niệm bất khả thi đối với cả hai vì vậy họ chỉ có thể ứng biến trong bất cứ khoảng thời gian nào mà họ có thể.

Thường thì họ không thể gặp nhau trong nhiều ngày liên tục và điều đó khiến Sehun buồn bã hơn nhiều so với những gì cậu ấy tưởng tượng. Ý niệm về một ai đó quan trọng đối với cậu chưa bao giờ xuất hiện trong đầu. Cậu luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ thương và vui tính, là người hay bị coi thường vì là cậu em út ở nhà họ Oh. Cậu không bao giờ biết rằng cậu đã bất chấp chống lại thứ ăn sâu vào quy tắc của gia tộc: họ Oh không được dính líu vào bất kì mối quan hệ gì với họ Kim.

Sehun đã quyết định rằng cậu ấy dám thách thức quy tắc đó, dù cả hai giờ vẫn đang hoàn toàn bí mật. Và .... cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này trong cuộc sống trước đây.

Chính họ đã chống lại thế giới và điều đó lại làm cho tình yêu mà họ dành cho nhau trở nên đặc biệt hơn.

"Cậu nghĩ rằng gia đình của bọn mình sẽ chấp nhận không?" Sehun vừa hỏi vừa nghịch ngón tay của Junmyeon. Bàn tay của Junmyeon nhỏ hơn của cậu, đến mức cậu có thể ôm cả hai bàn tay bạn trai mình vào lòng bàn tay một cách thoải mái và cậu ấy thường làm như vậy. Cậu-trai-bé-nhỏ hơn đang trằn trọc, cố gắng tìm một vị trí thoải mái để tựa đầu vào vai Sehun.

"Tớ nghĩ là được." Junmyeon nói khi cậu ngừng cựa quậy và thở dài, nép mình gần hơn với hơi ấm của Sehun và gập đầu gối lại gần hơn, dựa người vào Sehun. Cậu không quen ngồi trên sàn nhà cứng và lạnh thế này. "Hyung sẽ không bao giờ nói "không" với tớ. Tớ biết anh ấy trông có vẻ đáng sợ nhưng hãy tin tớ, Sehun, anh ấy là người đáng tin cậy nhất trong cuộc đời tớ, sau cậu." Junmyeon ngẩng đầu và mỉm cười. "Tớ nghĩ nếu tớ giải thích với anh ấy, anh ấy sẽ lắng nghe và giúp đỡ bọn mình."

Và chẳng khó khăn để Sehun tin tưởng vào nụ cười xinh đẹp cùng đôi mắt rực rỡ của Junmyeon. "Nếu gia đình tôi từ chối tớ, tớ sẽ bám theo cậu." Cậu ấy nói đùa. Tiếng Junmyeon cười khúc khích lại khiến mọi lo lắng đều tan biến khỏi tâm trí.

"Oh, hyung của tớ sẽ xử lý mà. Chúng ta sẽ chấm dứt mối thù này giữa cả hai gia đình".

"Đúng rồi, bọn mình sẽ làm được."

Cuộc trò chuyện của họ chuyển sang chủ đề nhẹ nhàng hơn và kết thúc bằng việc cù nhau thật vui vẻ. Họ không có nhiều cơ hội để dành nhiều thời gian cho nhau vậy nên họ đã làm những gì họ có thể vào ngày hôm đó. Ai biết được bao nhiêu ngày nữa họ mới có thể lại ôm nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top