Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: Đơn Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quãng đường trở về ký túc xá dài hơn bao giờ hết kể từ tối hôm đó. Quá nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lòng người bạn đầu đỏ; buồn bã, bối rối, tức giận, khó chịu. Mỗi bước đi qua làm nỗi đau nơi lồng ngực Chaeyoung càng sâu và nặng nề hơn.

Mình không nên buồn như thế này, Chaeyoung thở ra bực bội. Cũng đâu phải là mình với chị ấy đã hẹn hò hay gì. Chỉ là mình ngu ngốc đơn phương người ta mà thôi...

Chaeyoung cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ kia trong đầu, Chỉ là cảm nắng, chỉ là cảm nắng, chỉ là cảm nắng....

Dù sau nhiều cố gắng, Chaeyoung biết mình chỉ đang lừa dối bản thân. Đó không phải chỉ là một cơn say nắng nhất thời, cô biết mình yêu Mina. Say đắm. Chaeyoung không rõ từ bao giờ, đã bao lâu, hoặc bản thân nhận ra khi nào, nhưng cô biết đó là sự thật không thể chối cãi. Và Chaeyoung cũng hiểu sẽ phải mất rất rất lâu cô mới có thể vượt qua được mối tình đơn phương này.

Đầu đỏ lại buông ra một tiếng thở dài đầy bức bối khi tiến vào ký túc xá và lê từng bước lên cầu thang.

Khi đi ngang qua phòng của chị gái tóc đen, Chaeyoung chợt tự hỏi sao Mina không đi cùng đường với mình khi mà họ sống cùng khu ký túc xá. Thực tế, Mina chưa bao giờ quay trở về ký túc xá cùng lúc với Chaeyoung kể từ khi họ gặp gỡ. Chắc lại đi thăm Hirai-sensei hay gì rồi...

Thêm một tiếng bực bội từ Chaeyoung khi cô mở cửa phòng, sẵn sàng kết thúc một ngày dài trong bộ đồ ngủ liền hình hổ con, ăn hết chỗ ramen và dâu tây trong tủ lạnh nhỏ và xem mấy bộ phim tình cảm sến sẩm (hoặc là kinh dị máu me, Chaeyoung vẫn chưa quyết định).

Hoặc ít nhất, đó là kế hoạch của cô cho tới khi mở cửa và thấy Sana trong bộ đồ hở hang nhất có thể, đang hoàn tất nốt trang điểm.

Thôi xong phim.

Chaeyoung biết chuyện gì sắp xảy ra nên ngay khi mở cửa, cô chậm rãi lén lúi quay ra, thầm cầu nguyện bất cứ thánh thần phương nào rằng bạn cùng phòng sẽ không để ý thấy.

"Chaengie~~!"

Trời cao có bao giờ có mắt, đầu đỏ có bao giờ gặp may.

Cô thở dài. "Chào chị."

"Chaengie, Chaengie~!" Chị gái tóc vàng gần như nhảy cẫng lên khi chào người bạn cùng phòng. "Đi thay đồ đi nào!"

Biết ngay.

"Xin lỗi chị, Sana, nhưng em nghĩ em sẽ ở nhà tối na-"

"Không được!"

Sana nhảy tới tủ quần áo của Chaeyoung và bắt đầu tìm kiếm một bộ trang phục phù hợp cho tiệc tùng đêm nay. Chaeyoung nhăn nhó rên rỉ nhìn chị gái kia lục tung đống quần áo, hiểu rằng giờ thì không gì có thể ngăn chị ấy lại.

Sana không phải kiểu người nghiện tiệc tùng. Tuy nhiên, thỉnh thoảng khi cô không có bài kiểm tra hoặc bài tập, cô sẽ chơi tới bến luôn. Sana sẽ diện chiếc váy đáng yêu nhất, ngắn nhất, đi đôi guốc cao nhất, trang điểm kỹ càng, và thậm chí còn uốn tóc cong hết mức. Những đêm như thế thường bắt đầu với việc đi tới nhiều bữa tiệc nhất có thể, uống tới lúc cô không còn đứng vững và sẽ kết thúc nơi sàn nhà tắm (dù không phải lúc nào cũng là sàn nhà của họ).

Tuy vậy, đêm dài không thể vui nếu thiếu điều này: kéo Chaeyoung đi cùng, dù cô có muốn hay không, và thường thì Chaeyoung không muốn.

Tối nay cũng không phải ngoại lệ. Thực tế, tối nay là đêm mà đầu đỏ không muốn ra ngoài nhất. Tại sao mình không được chìm đắm trong nỗi đau như một người thất tình bình thường....

Chaeyoung biết mình không nên đổ lỗi cho Sana vì bắt cô ra ngoài khi đang đau đớn thế này vì dù sao chị ấy cũng đâu có biết. Chị ấy không biết vì Chaeyoung đã kịp kể đâu, chưa kể gì hết cả. Quỷ thần, chị gái còn chả biết Chaeyoung thích người cùng giới!

Nghĩ tới đó, Chaeyoung khựng lại. Khoan. Mình biết bản thân đồng tính từ bao giờ nhỉ?

Đầu đỏ chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều này. Không hẳn là không có lí do để nghĩ, thật sự; một ngày kia thức dậy, Chaeyoung chỉ đơn giản là biết. Đó là ngày đầu tiên cô nhìn thấy Mina. Lúc đó là một tuần sau khi đi học, Chaeyoung đang ăn sáng trong căng tin, cô ngước lên và kìa người con gái ấy. Đi ngang qua bàn của Chaeyoung như một nữ thần với bát hoa quả trên tay, không buồn bận tâm tới thế giới xung quanh.

Nghĩ lại thì Chaeyoung thậm chí còn chưa từng thắc mắc bản thân, ngay từ giây phút ấy cô biết mình thích con gái và cảm giác ấy không hề sai trái hay kỳ cục – tựa như đó là điều đúng đắn nhất trên đời.

Cô chưa bao giờ nghĩ ngợi thêm về nó, không cần thiết. Hiện tại, tuy nhiên, cô quyết định có lẽ mình cần phải suy nghĩ một chút.

Hẳn là, không phải mình chỉ đồng tính vì Mina chứ, cô nghĩ, nửa đùa nửa thật. Chắc chắn là mình cũng sẽ thích những người con gái khác thôi.

Nghĩ vậy, Chaeyoung quyết định chấp nhận thực tế rằng mình đang bị nhét vào một cái váy và một cái tank top bó nhất có thể. Tối nay, đầu đỏ quyết định, tối nay mình sẽ là một đứa nữ sinh bình thường.

Tối nay mình sẽ tia thử vài em gái xinh đẹp.

*********

HỦY NHIỆM VỤ HỦY NHIỆM VỤ

Đó là tất cả những gì Chaeyoung có thể nghĩ khi Sana lôi cô vào đám sinh viên. Cô chỉ toàn ngửi thấy mùi mồ hôi, bia rượu cùng một đám người nhảy nhót đầy nhớp nháp, Chaeyoung cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Giờ cô bỗng nhận ra rằng bản thân nên hiểu đâu có dễ để trở thành quái vật tiệc tùng chỉ trong một tiếng đồng hồ. Cô vẫn chỉ là đứa đầy ngượng ngùng, ngại giao tiếp xã hội và ghét tiệc tùng.

Ngay khi Chaeyoung chuẩn bị tìm đường thoát thân, Sana nắm lấy tay cô và kéo ra bàn rượu. "C-chị ơi, em không nghĩ đây là ý hay đâu," cô nói khi chị gái tóc vàng nhét cái cốc đỏ đầy thứ nước không tên vào tay mình.

"Ầy, thôi nào Chaengie~" Sana mè nheo, tự rót cho mình một cốc, "Em cần phải thư giãn ít nhất một lần trong đời chứ! Dạo này em hơi căng thẳng đấy, biết không?"

Chaeyoung thở dài. "Vâng, em biết."

Cô nhìn bạn mình nốc cạn ly đồ uống như một vị thần trong khi bản thân lo lắng nhìn qua cốc của mình. Cô không chắc chị ấy có biết không, nhưng đầu đỏ thực ra chưa say xỉn bao giờ. Đương nhiên là cô cũng có từng uống một ly rượu hoặc một lon bia lúc này lúc khác, nhưng cô chưa bao giờ uống hết được chúng (với lại chúng đều có vị khá ghê).

Cô lại ngước nhìn Sana, người đang rót sang cốc thứ hai.

Lạy chúa....

Thở dài, Chaeyoung nhìn biển người đẫm mồ hôi xung quanh. Cô nhìn lại cái cốc trên tay rồi lại nhìn đám người.

Hừ, mặc kệ vậy.

Cô uống một ngụm to thứ chất lỏng kia, mặt nhăn lại. "Ugh, ghê quá!"

Sana cười bạn mình, lúc này đã hơi ngà ngà say, có vẻ vậy. "Ừ, bữa tiệc này không có loại đồ uống ngon nhất."

Tuy nhiên, sau khi dứt lời cô vẫn uống cạn cốc của mình, làm Chaeyoung phải lắc đầu trong sự ngạc nhiên kỳ thú.

Quyết định có thể tin tưởng được lời bạn mình, Chaeyoung cố gắng uống nốt chỗ còn lại, dù có hơi chậm hơn so với chị gái cùng phòng.

"Được rồi!" Sana vui vẻ, nhét thêm một cái cốc vào tay bạn. "Giờ, tới tăng hai."

Với cái nhìn bối rối và có phần sợ hãi của Chaeyoung, người kia cười khì. "Nhảy nhót!"

Trước khi đầu đỏ kịp từ chối, Sana kéo cô tới giữa phòng, xuyên qua một đám người đầy mồ hôi. Khi cả hai đã ở vị trí mà Sana thích, họ bắt đầu để bản thân hòa theo nhịp điệu.

Hoặc ít nhất, có Sana như thế, bởi cô thật sự hét ra từng câu lời của bài hát đang bật, cùng với đám quái vật tiệc tùng xung quanh.

"WOW! FANTASTIC BABY!"

Chaeyoung vẫn cảm thấy gượng gạo, dù cô cũng cảm thấy hai má có hơi nóng lên.

Tuy nhiên, nhìn bạn mình tận hưởng đầy vui vẻ, đầu đỏ không thể không cười nhẹ. Hơi chu môi, Chaeyoung đưa ra một quyết định khác: cô sẽ vui vẻ tối nay.

Và như thế, cô uống cạn nhanh hơn một chút so với cốc trước và cố gắng hết mức để nhập hội với bạn mình trên sàn nhảy.

*********

Được rồi. Có vẻ cô đã đi hơi quá đà với quyết định "vui vẻ" kia.

Kết quả là Chaeyoung uống thêm hai cốc nữa ở bữa tiệc đầu tiên, thành công trong việc làm bản thân chếnh choáng. Sau đó, Sana kéo cô qua một bữa tiệc khác có cocktail jello. Chaeyoung không nghĩ mình lại thích thứ đồ uống kia đến vậy, nhưng hiển nhiên, cô mê mẩn chúng và uống hết năm cốc. Chưa kể thêm hai cốc đồ uống khác nữa, đều rất ngon, đậm vị trái cây và rất nặng vodka.

Khỏi phải nói, thời điểm cả hai đi tới bữa tiệc thứ ba, họ đều hát líu nhíu, đi loạng choạng, lê lết – và hai người đều tận hưởng từng giây phút một.

Nên, đương nhiên, khi vài chàng trai ở bữa tiệc tới tán tỉnh hai cô gái say mèm, Chaeyoung không buồn phân bua chuyện cô không thật sự hứng thú lắm. Thay vào đó, cô tận hưởng sự chú ý và còn cho phép bản thân nhảy với một vài người. Tuy nhiên, đầu đỏ hơi thất vọng khi không kịp thực hiện kế hoạch "tia gái đẹp" của mình. Dù sao, cô cũng đã tận hưởng khoảng thời gian ấy trong sự vui vẻ đầy ngu ngốc.

Mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ cho tới khi một người tìm thấy đầu đỏ đang say sưa.

"Tuyệt vời. Đây là điều mình không nghĩ sẽ được nhìn thấy."

Ngay khi nghe thấy giọng nói kia, cô buông ra một tiếng thở dài đầy bi kịch. Quay lại, Chaeyoung trưng ra bộ mặt nhăn nhó. "Cậu muốn gìiiiii?"

Dahyun chỉ cười và nhấp một ngụm đồ uống, "Chỉ kiểm tra cậu tí thôi, cậu say mèm rồi còn gì."

Chaeyoung chế giễu người bạn trước mặt, "Mình không say, Dubu ngớ ngẩn!"

Dahyun cười đầu đỏ. "Ừ, phải rồi."

Cô đưa đồ uống lên miệng thì bị Chaeyoung ngăn lại và lấy đi chiếc cốc từ tay mình. "Cậu không nên uống cái thứ này, Dahyun." Cô lắp bắp, đưa côc lên miệng. "Thế là không tốt."

Điều này khiến Dahyun cười dữ dội hơn, làm cho đầu đỏ nhăn mày. Cậu ta còn cười mình nữa! Thô lỗ chưa!

Với một cái ậm ừ, Chaeyoung quay đi tìm Sana. Đương nhiên, cô gái có mái tóc màu cầu vồng cũng đi theo.

"Vậy là, điều gì khiến cậu quyết định thế này?" Cô hỏi khi cả hai đi xuyên qua đám đông.

"Không phải chuyện của cậu."

Dahyun lại bật cười, trước sự chán nản của Chaeyoung. Cô bất thình lình quay lại, làm người lớn hơn hơi giật mình. "Sao cậu phiền quá vậy?"

Cô trợn mắt, cảm thấy bị xúc phạm. "Mình đã làm gì chứ?!"

"Mọi thứ," Chaeyoung châm chọc.

Dahyun thở dài. "Cậu say rồi. Giờ không phải là lúc nói chuyện này."

"Ừ, cậu nói đúng," Chaeyoung líu ríu, tìm đường tới tủ lạnh đầy ắp các loại đồ uống cồn và lấy đại một chai. "Không phải về chuyện mình say rượu, đương nhiên, mà về những thứ khác."

Cô gái tóc cầu vồng cố gắng lấy chai rượu từ tay Chaeyoung nhưng cô đập bàn tay kia đi.

"Thấy chưa! Cậu lại thế rồi. Luôn luôn cố gắng điều khiển mọi thứ tớ làm và xen vào chuyện của tớ!"

"Không phải thế, tớ chỉ-" Dahyun cố gắng biện hộ, nhưng kẻ say rượu kia thì đâu có chịu nghe.

"Khôngggggg, khônnng, không, khôngggggggggg," đầu đỏ lảo đảo một chút và suýt ngã, may có Dahyun đỡ lại.

Chaeyoung càm ràm, "Thấy chưa, lại thế nữa rồi. Lúc nào cũng cố làm kỵ sĩ trong bộ áo giáp ngu ngốc."

"Phải là bộ áo giáp sáng chói chứ."

Đầu đỏ ráng lườm bạn mình, người vẫn đang vòng tay ôm để giúp cô đứng vững (dù không chịu thừa nhận, cô hẳn cần sự giúp đỡ ở thời điểm này).

Thở dài, Dahyun dẫn Chaeyoung tới cửa. "Được rồi, tớ nghĩ cậu vui thế đủ rồi."

Đầu đỏ muốn phản kháng nhưng sợ rằng đống chất lỏng trong bụng sẽ tìm đường ra nếu cô mở miệng.

Khi cả hai đi tới cửa, Chaeyoung nhìn thấy Sana nhảy với một chàng trai tại bữa tiệc; hoặc ít nhất, Chaeyoung nghĩ vậy. Họ còn ở tại bữa tiệc không? Và đó thật sự là một chàng trai hay là một cô gái với mái tóc ngắn? Cô không còn chắc nữa rồi.

Cô định gọi Sana nhưng chị ấy đã nhìn thấy cô trước. Trong một khoảnh khắc, Chaeyoung nghĩ cô nhìn thấy điều gì đó lướt qua trên mặt Sana, nhưng chị ấy nhanh chóng che lại bằng một nụ cười, một cái vẫy tay và nháy mắt. Chaeyoung có thể đang không tỉnh táo lắm, nhưng cô vẫn đủ ý thức để hiểu ý người kia. Chiến tiếp đi, unnie. Đầu đỏ nhìn bạn mình một cách quyết đoán và giơ ngón cái trước khi cô rời khỏi tòa nhà.

**********

Quãng đường về ký túc xá với Dahyun hoàn toàn mờ mịt, nhưng cô không nghĩ mình đã đi bộ nhiều lắm bởi bản thân gần như bị lôi về cả đoạn đường.

Bằng cách nào đó, tuy nhiên, người kia có thể kéo Chaeyoung lên hết cầu thang tới tầng của cô.

"Gần tới rồi," Dahyun lẩm bẩm, hơi mệt vì phải mang người bên cạnh lên hết đống bậc cầu thang.

Quỷ thần, sao ở đây không có thang máy??

"Ờ, duhhh," đầu đỏ líu ríu. Điều này chỉ càng làm cho Dahyun cười nhẹ, cậu ta quá say để có thể mắng lại cô.

"Chờ đã," Chaeyoung bất chợt nói. Cô kéo bản thân ra khỏi Dahuyn và loạng choạng tới cánh cửa gần nhất. Cô nhìn cánh cửa đầy tha thiết và thở dài, khiến Dahyun nhướn mày.

"Sao đấy?"

"Không có gì," cô đáp, lại thở dài. Dahyun ném cho cô một cái nhìn nghi ngờ, đâu có qua được mắt đại bàng. Thực ra, Dahyun khá chắc là có vấn đề dù chẳng cần tốn công nghĩ.

"Thôi nào, hổ con. Nói nghe đi."

Cô bực dọc trước cái biệt danh kia, nhưng cho qua, chất cồn làm cho Chaeyoung trở nên bớt kín đáo. "Con gái," cô đáp đầy thảm hại. "Đám con gái thật bất khả thi, Dahyun ah."

Điều này khiến người bạn khịt mũi. "Làm như tớ không biết."

Chaeyoung lờ đi bạn mình và tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa. Cảm thấy được nỗi đau nơi con tim đang quay lại, cô quyết định nghe theo Dahyun một lần. "Ừ, tớ nghĩ tớ nên đi ngủ."

"Ừ đúng rồi," cô nói, cố gắng giữ câu "Nói rồi không nghe" khỏi thoát ra ngoài. "Thôi nào, cậu bí tỉ rồi."

Dahyun kéo tay bạn mình đặt qua vai khi mà đầu đỏ hiển nhiên không thể tự đi tới phòng mình ở cách đó năm cánh cửa. Họ gần như đã tới nơi khi chợt nghe thấy tiếng mở cửa từ đằng sau lưng. Cả hai quay lại và thấy nhân vật đằng sau cánh cửa mà Chaeyoung nhìn thắm thiết nãy giờ. Đầu đỏ đông cứng khi chạm ánh mắt Mina.

Cả hai nhìn nhau một lúc, rồi Chaeyoung thấy Mina hướng mắt sang Dahyun rồi quay trở lại lại cô. Chaeyoung không chắc tại sao, nhưng thứ gì đó tối tăm bao trùm ánh mắt Mina trong khoảnh khắc ấy.

Chaeyoung bất thình lình ré lên và nhảy khỏi Dahyun, khiến cho bản thân vấp và xém té – tuy nhiên Dahuyn lại đỡ được cô trước khi chuyện đó xảy ra.

"Giời ạ, hổ con! Bình tĩnh nào!"

Chaeyoung định bảo bạn mình buông ra thì cô nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại. Cô nhìn qua chỗ Mina vừa đứng và giờ chỉ còn là hành lang trống không.

Không chắc chuyện gì vừa xảy ra, Dahyun lấy chìa khóa từ tay Chaeyoung và mở cửa, đỡ bạn mình vào phòng.

"Được rồi, tới nơi rồi. Giờ ngủ đi." Cô quay lưng đi ra ngoài thì khựng lại khi nghe tiếng thút thít nho nhỏ phát ra từ phía Chaeyoung.

Dahyun nhanh chóng quay lại và mở to mắt trước khung cảnh hiện giờ: Chaeyoung, một Chaeyoung mà cô biết từ bé tới giờ, người chưa bao giờ khóc kể cả khi bị gãy tay năm lớp ba, giờ đang ngồi trên giường, đầu cúi gằm, nước mắt chảy dài trên má và rơi xuống đôi chân trần.

"Chaeyoung?" Dahyun hỏi nhẹ, không chắc nên làm gì trong tình huống này.

Chaeyoung chỉ lắc đầu và tiếp tục khóc, lấy tay che mặt.

Dahyun hơi chần chừ nhưng rồi cũng tiến lại gần, lẳng lặng ngồi cạnh bạn mình. Cô chắc chắn Chaeyoung không muốn nói ra, sau cùng, cậu ta chưa bao giờ muốn nói với cô về bất cứ điều gì cả. Nên thay vì gặng hỏi một lời giải thích, cô chỉ ngồi cạnh người bạn đang khóc của mình.

Sau vài phút, Chaeyoung khiến cô bất ngờ khi tựa vào vai mình. Cậu ta vẫn khóc, nên người còn lại quyết định vòng một tay ôm lấy vai bạn, cố gắng hết sức để xoa dịu người trước kia chưa từng cần đến sự an ủi.

Cô để bạn mình tiếp tục khóc trên vai, không quan tâm đến chuyện nước mắt của đầu đỏ tèm lem hết cả cái áo mới, hoặc thậm chí cô sẽ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm sau. Dahyun không quan tâm. Tất cả những gì cô để ý bây giờ là giúp bạn mình bằng bất cứ cách nào, như cô trước nay vẫn luôn cố gắng.

Đương nhiên, khả năng cao là vì Dahyun yêu cậu ta. Không phải như hai người bạn, mà là theo một cách lãng mạn. Cô đã yêu bạn mình kể từ lần đầu tiên bị đầu đỏ mắng vào năm cả hai lên mười. Hiển nhiên, sau đó, cô không biết làm thế nào với đống cảm xúc kia, nên cô lựa chọn cư xử phiền phức nhất có thể với bạn mình.

Không hẳn cô sẽ dành cả đời xoay quanh người rõ ràng không có cùng cảm nhận với mình; không, cô không có thê thảm đến thế. Cô chắc chắn mình sẽ yêu một ai đó khác, kết hôn, tạo dựng cuộc sống với người mà cũng yêu cô như cô yêu họ. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa cô sẽ ngừng yêu Chaeyoung. Thực tế, cô không bao giờ nên ngừng yêu cậu ấy.

Vì vậy, Dahyun đã quyết định thể hiện tình cảm của mình theo cách duy nhất có thể: bảo vệ Chaeyoung. Bằng bất cứ cách nào, cô sẽ cố gắng hết sức để ngăn đầu đỏ cứng đầu kia khỏi đau khổ, hoặc ít nhất, cô sẽ khiến cho nỗi buồn ấy dịu đi nhất có thể.

Nên ở thời điểm này, khi Chaeyoung dần ngủ quên trên vai cô, dù cô không biết được chuyện gì làm Chaeyoung đau khổ đến mức khóc nấc, cô vẫn sẽ làm bất cứ điều gì miễn là Chaeyoung cho phép. Cô lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên má Chaeyoung và giúp bạn mình nằm ngay ngắn lên giường, tháo giày và đặt thùng rác bên cạnh đề phòng cậu ta muốn ói lúc nửa đêm.

Cô lấy một cái cốc và lọ thuốc giảm đau, rót nước và đặt chúng lên bàn nơi đầu giường để cậu ta có thể thấy vào sáng hôm sau.

Thở dài, Dahyun nghĩ đó là tất cả những gì mình có thể làm khi khả năng cao cậu ta sẽ bị choáng váng vào hôm sau.

Nhìn người bạn nằm ngủ trước mặt, cô cười đắng. Người nào đã khiến hổ con rơi nước mắt chắc chắn sẽ nhận được cả sự khinh thường lẫn kính nể từ Dahyun; khinh thường bởi tại sao lại dám làm cậu ấy tổn thương đến thế, và kính nể bởi, chà, Chaeyoung hẳn phải rất quan tâm tới người này mới có thể khóc vì họ.

Dahyun chậm rãi quay đi và tiến tới cửa, tắt điện trước khi bước ra ngoài. Trên đường đi về phòng, cô cố gắng hết sức để đẩy đi cái cảm giác thứ ba đã lặng lẽ tìm tới kể từ khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy: ghen tuông.

Thở dài một lần nữa, Dahyun cúi thấp đầu. 

Ít nhất cậu ta đã vì ai đó mà khóc lóc đau khổ, cô nghĩ. Đáng đời cậu ta thôi.

Với một cái cười chua chát, Dahyun ngẩng lên. 

Giờ thì tới lượt cậu nếm trải cảm giác con tim tan vỡ nhé, Hổ con.

-----------

Tết ông công ông táo ngồi update cho các bạn nè, thấy mình có tâm ko :)))) Đùa chứ dạo này hai lần đang được nghỉ đi chơi, cũng chẳng update gì,  đi làm về buồn quá ngồi mở lại đống vlive cũ coi mắc cười gần chết :)) Thế mới thấy chúng ta bị hai lần làm hư quá rồi, bình thường update ngập mặt giờ thiếu vắng một chút là không chịu được :)) Nhưng chắc phải làm quen dần thôi, cuộc sống mà :)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top