Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Thuyết trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chaeyoung chắc chắn mình sắp chết rồi. Đầu cô đau như búa bổ xuyên đêm, Chaeyoung không thể ngồi thẳng dậy mà không cảm thấy căn phòng quay cuồng, và cô gần như không thể uống nước mà không cảm giác sắp nôn tới nơi.

Làm thế nào mà chị Sana chịu được suốt thế nhỉ?

Đầu đỏ rên rỉ khi mặt trời xuyên qua ô cửa, chiếu thẳng vào mặt cô như quả bóng chày đi lạc. Cô cố gắng vươn tay kéo lại rèm, nhưng chỉ khiến mình xoay người và cho ra tất cả những thứ trong bụng vào thùng rác bên cạnh giường. Cô không chắc làm thế nào cái thùng rác lại ở đó, nhưng trời đất, may mà nó ở đấy.

Vừa khi Chaeyoung chấp nhận cái chết cận kề, Sana bước vào phòng với cái túi và chai nước trên tay.

"Chào buổi sáng!"

Sana được đáp lại bởi một tiếng rên từ Đầu đỏ chếnh choáng bên dưới lớp chăn. Sana biết chắc nó kiểu, "có gì hay ho vào buổi sáng chứ?"

Cô gái tóc vàng bật cười và đi tới bên cạnh người bạn đang khốn khổ kia. "Đây," cô nói, đặt chai nước và cái túi lên kệ đầu giường, "em cần phải ăn vào không thì sẽ đau khổ cả ngày đó."

Chaeyoung chắc chắn chị ấy đang đùa. Làm thế nào cô có thể ăn được khi còn không thể nuốt nước bọt mà không cảm thấy buồn nôn?!

Tuy nhiên Sana không có để mặc cô. "Thôi nào, đồ ngái ngủ này," Sana nói, kéo tấm chăn xuống.

"Làm thế *kéo* chỉ để *kéo* tốt cho em thôi!" Và thế là cô thành công lôi cái chăn ra, để lộ một đứa nhóc đầu đỏ vô cùng cáu kỉnh.

"Unnie!" Chaeyoung phàn nàn, ném một cái nhìn đầy thê thảm cho người bạn cùng phòng đang cười khúc khích kia.

"Thôi nào, em sẽ biết ơn chị đấy."

Chaeyoung không chắc lắm về chuyện đó, nhưng cô biết bạn cùng phòng sẽ không lùi bước nên đành bực bội với lấy cái túi trên bàn và xem xét bên trong.

Sana đã mua cho cô một bát hoa quả, một cái bánh mì, và một vài loại sandwich; cô biết mình sẽ không thể ăn hết tất cả, nhưng có lẽ cô sẽ gắng thử nuốt xuống một vài thứ. Quyết định hoa quả là món dễ xơi nhất, cô bắt đầu với chúng.

Cô gái lớn hơn nhìn bạn mình thay sang một bộ đồ thoải mái hơn. Chaeyoung không rõ Sana đã đi đâu đêm hôm qua, nhưng cô cho rằng đó không phải là chuyện của mình; Sana đủ thông minh để tránh xa khỏi bất cứ tình huống nguy hiểm nào.

"Vậy," Sana mở chuyện, ngồi xuống bàn. "Phần còn lại đêm qua của em trôi đi đâu?"

"Eh, nó chẳng trôi đi đâu cả," Chaeyoung đáp, cố gắng giữ cho đống nho vừa ăn nằm im trong bụng. "Dahyun giúp em về đây, và em đi ngủ."

Chaeyoung đã vô cùng say nên cũng không nhớ quá rõ chi tiết, nhưng cô chắc chắn nhớ sự việc trước khi cô đi ngủ. Cô phải nén lại một tiếng rên rỉ khi nghĩ về những giọt nước mắt rơi trước mặt Dahyun. Cậu ta sẽ không bao giờ để mình sống yên đâu.

Và còn tệ hơn thế, cuộc chạm mặt giữa cô và Mina. Cô không rõ tại sao cái ý nghĩ về cuộc gặp mặt ngắn ngủi đêm hôm qua làm cô rùng mình ghê gớm, mặc dù về cơ bản đâu có xảy ra chuyện gì to tát. Tuy nhiên, cô không thể ngăn cảm giác rằng có gì đó không đúng với chị gái kia. Có thể chị ấy cãi nhau với Hirai-sensei, cô cay đắng nghĩ trong khi uống nước.

"Woah, thái độ kia là sao?"

Chaeyoung giật mình ngước lên. "Oh, uh, không có gì đâu," cô nhanh chóng đáp, xua tay phủ nhận. "Em đoán là em đã say quá mức đêm qua."

Sana nhìn cô đầy nghi hoặc nhưng không nói gì nữa. Thay vào đó, chị ấy quay đi với một cái ừ và mở máy tính.

Chu môi, Chaeyoung nhìn xuống bát hoa quả ăn dở, quyết định bỏ cuộc. Cô cất lại chúng lên bàn và nằm xuống, lưng hướng về cửa, hi vọng ngủ thêm được một chút để không còn nghĩ ngợi hay cảm giác gì nữa.

********

Một vài giờ sau, Chaeyoung tỉnh dậy với một căn phòng trống. Cô không biết Sana đi đâu, nhưng cơn đau đầu khiến cho việc lo lắng về chuyện khác trở nên bất khả thi. Rên rỉ, Chaeyoung với lấy lọ thuốc giảm đau phía đầu giường.

Dù cô vẫn cảm thấy tệ, nhưng ít nhất đã khá hơn sáng nay, điều khiến Chaeyoung biết ơn hơn hết vào lúc này.

Sau khi uống một ngụm nước cùng thuốc giảm đau, Chaeyoung nằm xuống với một cái thở dài. Giờ khi đã tỉnh táo, cô không thể ngăn lại suy nghĩ đã bị dồn nén bấy lâu.

Cô không biết phải nên làm gì. Cô biết chắc mình sẽ không thể quên được Mina ngay trong thời gian gần, mới đêm qua thôi, cô còn không thể nhìn người con gái khác mà trong đầu không hiện lên hình ảnh thiên thần tóc đen kia. Bởi vậy, cô mới quyết định nhảy nhót và nói chuyện với đám con trai, dù lòng biết rõ đây chỉ là sự xao nhãng tạm thời.

Thậm chí, khi cuối cùng cô cũng có một giây phút không nghĩ tới Mina – bởi vì cô đã quá say để có thể nghĩ được gì khác ngoài cảm giác buồn nôn – thì người ấy lại xuất hiện trước mặt.

Tựa như thế gian thật sự muốn thấy cô phải khốn khổ trong lòng bàn tay của người con gái này.

Chaeyoung chuẩn bị ráng quay lại ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Rên rỉ, cô lết xác ra khỏi giường, kéo theo tấm chăn và quấn xung quanh người.

Mở cửa, cô nửa nghĩ đó sẽ là Sana (chị gái quên chìa khóa nhiều đến nỗi cô không buồn nói nữa rồi) nhưng rồi bất ngờ khi đó là chị gái tóc đen thay vì tóc vàng.

"Ư-ưm...." Chaeyoung lắp bắp, không biết nên nói gì. "Chào chị...?"

"Em thấy thế nào rồi?" Mina hỏi, giọng lạnh lùng y chang khuôn mặt.

"Ổn ạ, em đoán vậy," Đầu đỏ chậm chạp đáp. Cô không chắc tại sao, nhưng cô cảm thấy tội lỗi trước ánh mắt nặng nề của người kia.

Chẳng có lí chút nào, cô nghĩ, bực bội. Mình đâu có làm gì sai để cảm thấy tội lỗi chứ.

Mina ậm ừ đáp lại, ánh mắt lướt Chaeyoung một lượt từ trên xuống dưới. Điều này, hiển nhiên, khiến má Chaeyoung đỏ bừng.

Cả hai đứng nhìn nhau trong một khoảnh khắc im lặng, Đầu đỏ cảm thấy gượng gạo. "Vậy..." cô bắt đầu, hơi ngập ngừng. "Chị..chị cần gì à?"

Mina cười nhếch mép. "Thô lỗ đấy," cô đáp, dù nghe không có ý ghét bỏ - như thể chỉ đang quan sát mà thôi. Dù sao đi nữa, Chaeyoung trợn mắt, cảm giác như một đứa trẻ bị khiển trách bởi người lớn.

Mina thoáng thở dài, hất mái tóc qua vai. "Chị chỉ muốn chắc chắn em không nằm chết trên giường thôi," cô đáp. "Đêm qua em khá là điên cuồng."

Cô gái trẻ hơn đỏ mặt một lần nữa và sửa lại chăn quanh người một cách ngượng ngùng, "Vâng... em không hay uống lắm, nên...."

Mina cười nhạt, "Chị có thể thấy điều đó."

Chaeyoung nhíu mày trước bình luận của Mina, cảm giác có gì đó không đúng. "Bộ em đã làm gì sai ạ?"

Người con gái tóc đen lại quay về biểu cảm lạnh lùng và hơi thẳng lưng, "Không, không hề," cô đáp. "Dù sao đi nữa, có vẻ là em đang ổn rồi nên chị đi đây."

Chaeyoung chỉ đáp lại một lời nhỏ, "Vâng ạ."

Mina rời đi, nhưng chợt dừng lại sau vài bước chân, cô quay lại và nói, "Đừng có uống rượu nữa."

Và thế, người con gái tóc đen bước về phòng, bỏ lại Chaeyoung ngây ngốc.

*********

Nhẹ nhõm thay, tới thứ Ba, Chaeyoung đã cảm thấy khá hơn nhiều. À đương nhiên là về mặt thể chất. Còn về tinh thần, Chaeyoung cảm thấy mình sắp tới số rồi.

Cuộc gặp gỡ với Mina chiều hôm thứ Bảy khiến Chaeyoung càng thêm bực bội và bối rối hơn hết. Chaeyoung bắt đầu cho rằng người kia cố tình làm thế với mình, thật luôn.

Dù sao, Chaeyoung cũng cố gắng giữ đầu óc thoát khỏi những ý nghĩ đó vào thời điểm này. Hôm nay là ngày thuyết trình ở lớp của giáo sư Hirai và điều tối thiểu Chaeyoung có thể làm là giúp bạn cùng nhóm thuyết trình bài làm - khi mà Chaeyoung gần như không có làm được việc gì to tát.

Hai chữ "Lo lắng" không đủ để diễn tả cảm giác của Chaeyoung lúc này. Đầu đỏ không có giỏi chuyện phát biểu trước đám đông, hay chỉ là nói chuyện đơn thuần. Thêm vào đó, Chaeyoung cũng không có quá tự tin vào kiến thức của bản thân về đống tài liệu kia, dù Mina đã đặc biệt chuẩn bị thêm cả thẻ nhắc cho Chaeyoung. Nhưng may mắn thay là người kia lại vô cùng bình thản khiến Chaeyoung tự hỏi chị ấy có phải con người không.

"Em không phải thuyết trình nếu em không muốn, em biết đó," Mina khẽ nói trong khi nghe nhóm khác trình bày.

Chaeyoung hơi giật nảy mình, "K-Không, không sao đâu ạ," Chaeyoung cố gắng thuyết phục đồng đội (và bản thân mình). "Em có thể làm được."

Mina nhìn Chaeyoung, nhếch môi cười và quay lại phía trước.

Đầu đỏ hít sâu vài lượt, cố gắng thả lỏng. Bình tĩnh lại, Chaeyoung, cô nghiêm khắc tự nhắc nhở bản thân. Chỉ là đọc lại từ màn hình thôi, đừng có rối lên thế.

Thêm một lần hít thở sâu.

Hít vào. Thở ra.

Thôi dẹp, không xong rồi. Mình sắp ói đây, sắp ngất đây, sắp ng-

"Được rồi, tiếp theo là Chaeyoung và Mina."

!!!

Run rẩy đứng dậy, Chaeyoung lấy hết sức bình sinh đi theo bạn cùng nhóm tới bục giảng. Nỗi lo lắng cực độ tăng lên theo từng bước chân. Trời đất ơi. Trời đất ơi. Trời đất ơi.

Chaeyoung đứng đó ngượng ngùng trong khi Mina cắm ổ ứng vào máy chiếu của giáo sư Hirai, chờ sản phẩm của cả hai chiếu lên trên màn hình phía sau Đầu đỏ. Vâng, ngay phía sau. Thực ra là Chaeyoung đang đứng che khuất nó luôn. Tuy nhiên, Chaeyoung đang quá bận lo lắng để nhận ra điều này.

Mina khẽ hắng giọng. Không có phản ứng gì từ Đầu đỏ. Thầm thở dài, Mina quay sang giáo sư. "Tụi em có thể thảo luận riêng một chút không ạ?"

Giáo sư Hirai gật đầu, nhìn Mina đầy thú vị, nhưng Mina cũng làm ngơ. Cô gái tóc đen quay sang phía bạn cùng nhóm, "Chaeyoung."

Nghe tiếng Mina gọi, Chaeyoung giật mình ngẩng lên. Nhưng Chaeyoung không có thời gian để phản ứng luôn vì đã bị lôi ra phía cửa.

Khi đã ra tới hành lang, Mina quay lại và đứng trước mặt người bạn thấp hơn, không cho người kia đường chạy thoát. Chaeyoung nín thở. Chuyện gì thế này....?

Trước khi Đầu đỏ kịp cả đỏ mặt, bất thình lình Mina vỗ má Chaeyoung. Mina giữ tay ở đó, vân vê mặt Chaeyoung, và cộng thêm đôi mắt to tròn kia, khiến giờ Chaeyoung trông như con cá nóc.

"Em sẽ làm được," Mina nói, tay vẫn đặt trên mặt người kia. "Chúng ta đã tập dượt vài lần rồi, em có giấy nhắc trên tay nữa." Tay Mina có hơi thả lỏng, giờ chỉ đơn thuần ôm lấy má Chaeyoung. "Và nếu có vấn đề gì thì có chị ở đây."

Và như thế, Mina từ từ hạ tay xuống hai bên, "Em sẵn sàng chưa?"

Đầu đỏ nuốt khan, mơ màng về chuyện vừa xảy ra. Tuy nhiên, Chaeyoung thừa nhận là nó có giúp cô cảm thấy ổn hơn, nên Chaeyoung gật đầu. Thấy vậy, Mina gật đầu quyết tâm và quay vào lớp.

Chaeyoung chớp mắt, nở nụ cười, và đi theo bạn cùng nhóm vào trong – sẵn sàng vượt qua bài thuyết trình.

- Hết chap 7 - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top