Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Hattori Heiji và KID

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Conan xem tin tức vào buổi tối hôm sau, cậu gần như ngã lăn ra khỏi ghế. Cậu đã nhìn thấy một tệp ảnh của Kaitou KID.

"Thanh tra Nakamori đã tổ chức lực lượng đặc nhiệm và lên kế hoạch bắt tên trộm bằng một chiến lược mới. Nhưng liệu ông ấy có thành công không? Tối nay chúng tôi sẽ tường thuật trực tiếp hành động và hy vọng có cơ hội nói chuyện trực tiếp với tên trộm ma quái!"

Thời gian chết tiệt. Cậu đã bật tivi quá muộn, giờ cậu không nghe thấy KID sẽ tấn công vào đâu.

Conan nhảy ra khỏi chiếc ghế dài và tìm kiếm các bài báo trực tuyến trong khi mang giày và áo khoác, cùng với chiếc kính dự phòng mà KID đã đưa cho cậu.

Tốt. Cậu đã biết vị trí. Còn ba giờ nữa.

Cậu nhóc giật chùm chìa khóa trên bàn và mở cửa trước, khóa nó và đi ra ngoài lần đầu tiên kể từ lần đó. Được rồi, cậu đang ở đâu nhỉ? Conan đã ghi nhớ đường đến ga xe lửa.

Conan mua vé và lên tàu vào phút cuối, chọn ngồi ở gần cửa ra vào để bản thân không bị gò bó quá nhiều. Một vụ trộm. KID chuẩn bị thực hiện một vụ trộm. Chúng đã xảy ra như thế nào? Anh ta có sử dụng súng không? Anh ta có làm người khác bị thương không? Conan không chắc liệu mình có muốn tìm hiểu hay không nhưng cậu rất cần gặp anh.

Đến địa điểm, cậu kiểm tra khu vực này gần như theo bản năng. Trái tim cậu đập mạnh với sự phấn khích thuần khiết, tích cực. Cậu khao khát được gặp KID, đối đầu với anh ta, thậm chí có thể bắt anh ta ... cho riêng cậu.

Người sĩ quan đầu tiên nhìn thấy cậu thở hổn hển và bước sang một bên, để cậu nhóc thám tử đi qua. "Conan-kun! Thật tốt khi cậu ở đây, chúng tôi cần giúp đỡ để bắt kẻ gây hại đó. Cậu Hattori đã ở bên trong rồi."

Conan gật đầu và bước qua anh ta, vô cảm nhìn mọi thứ mặc dù trong lòng cậu đang vỡ òa vì sung sướng. Hattori là ai? Một người quen? Các giác quan của cậu nói cho cậu biết anh ta cũng là một thám tử. Cậu quen anh ta bao lâu? Cả hai có phải là... bạn bè không?

Các thành viên của đội đặc nhiệm chào đón cậu bất cứ nơi nào cậu đến và Conan thực sự cảm thấy bối rối. Tại sao cậu lại nổi tiếng như vậy? Cậu nhóc chống một tay lên bàn và lơ đễnh vuốt ve thứ chất liệu nhẵn nhụi.

KID sắp xuất hiện và chàng thám tử lại bắt đầu nghi ngờ bản thân. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không đủ kỹ năng để bắt anh ta? Tim cậu bắt đầu đập mạnh khi thời gian được thông báo đã gần đến.

Tiếng thở hổn hển phía sau thu hút sự chú ý của Conan và cậu quay lại, ngạc nhiên khi thấy một chàng trai da ngăm đen. Một chiếc mũ bóng chày...?

Kiểu rung chuông đó. Cậu biết anh ta, bằng cách nào đó, cậu không thể xác định chính xác nó. "Kudo!" Heiji thì thầm và vò tóc cậu với nụ cười toe toét, nhưng Conan không có phản ứng gì với điều đó.

"Tốt, cậu trở lại rồi. Cùng nhau bắt KID nhé. Tớ sẽ chứng minh các thám tử Osaka giỏi hơn những thám tử Beika cho mà xem."

Anh ta lè lưỡi và Conan nghiêng đầu một cách đáng yêu. À, anh ta đến từ Osaka. Ngoại hình của anh ta cho cậu biết anh ta không phải là một thành viên của lực lượng đặc nhiệm và do đó, phải là một thám tử. Hattori.

"Uh ... Chắc chắn rồi. Nhưng hôm nay tớ cảm thấy không được khỏe nên tớ không ngại ở lại bây giờ." Conan nở một nụ cười giả tạo. Cậu cũng giỏi hùa theo chuyện này, cậu có cảm giác ở gần Hattori, cậu sẽ chạm trán với KID.

Conan đã đi cùng Hattori cả buổi tối và quan sát anh ta càng kỹ càng tốt. Suy luận của anh ta, cách lông mày của anh ta nhíu lại và xoay chiếc mũ bóng chày của mình khi anh ta đang suy luận. Từ lâu Conan đã biết công việc thám tử hấp dẫn như thế nào nhưng với một đối tác như Hattori, điều đó còn vui gấp mười lần.

Hattori đã phát hiện ra hàng tá cái bẫy mà KID đã giăng ra từ trước và cậu nhóc trông rất ấn tượng. KID là một thách thức. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ, cậu cần biết nhiều hơn nữa.

"Nói đi, Hattori." Cậu bắt đầu, tự tin bỏ kính ngữ giống như Hattori. "Cậu nghĩ KID sẽ tấn công như thế nào?"

Heiji dừng lại giữa phòng triển lãm và nhếch mép cười, đôi mắt hướng lên một lỗ thông hơi.

"Rất có thể anh ta sẽ vào từ đó. Tớ cá là KID sẽ sử dụng khí gas ... Cậu có mặt nạ phòng độc không Kudo?"

Conan cau mày khi cuối cùng nhận ra Hattori luôn gọi mình là Kudo. Anh ta biết về danh tính bí mật của cậu?! Conan biết mình cần hỏi KID để biết thêm thông tin.

"Ư ... Không ... Quên nó mất rồi."

Hattori nhướng mày nhưng cũng gật đầu.

"Haha... Vậy thì ra bên ngoài chờ đi. Chúng ta có thể tập kích hắn."

Conan gật đầu và rời khỏi phòng triển lãm. Cậu không biết tại sao nhưng bản năng mách bảo cậu phải leo lên các tầng cao hơn.

Cuối cùng, một mình với những suy nghĩ trong đầu, cậu bắt đầu xem xét lại các sự kiện trong ngày hôm nay. Cậu đã gặp Hattori Heiji, đối thủ và rõ ràng là bạn thân của cậu.

Cùng là thám tử, một người biết danh tính bí mật của cậu. Conan đã đấu tranh về việc tin tưởng Hattori với chứng mất trí nhớ của mình có là một quyết định đúng đắn hay không, nhưng rồi quyết định từ chối ý tưởng đó. Hiện tại cậu cần tập trung vào KID.

Conan trốn đằng sau một vài chậu cây trang trí gần ban công. Lối thoát này quá rõ ràng khiến cậu phải đối mặt khi không thấy ai canh gác. Đã đến lúc kiểm tra các thiết bị của cậu. Nếu KID không chú ý đến cậu, cậu sẽ tấn công anh ta bằng một quả bóng đá được đặt cách khéo léo.

Trong một thời gian dài, tất cả những gì cậu nghe thấy chỉ là sự im lặng. Cho đến khi đột nhiên, một phát súng nổ và cậu nhìn thấy Kaitou ngã xuống ban công. Conan mở to mắt và lao về phía tên trộm, vỗ nhẹ vào má hắn để giữ hắn tỉnh táo.

"Này! KID! Tỉnh lại!! Anh nghe tôi nói không?! Tỉnh lại!"

KID mở đôi mắt màu chàm của mình và mỉm cười với Conan, nỗi đau đã được ẩn sau poker face của anh. Tim Conan đập loạn nhịp khi nhìn khuôn mặt đờ đẫn của anh như vậy.

"Meitantei-"

"Suỵt. Không. Đừng nói. Có gì để cầm máu không?" Cậu bất lực hỏi, liếc nhìn vết máu ngày càng lan rộng ở bên cạnh người KID. Chàng trai bị thương gật đầu rồi chậm rãi di chuyển ngồi dựa vào lan can, cẩn thận nhìn lối vào ban công.

Conan không lãng phí chút thời gian nào để đẩy áo khoác và kéo áo lên, sau đó tiến hành quấn một miếng băng dày quanh thân anh. "Tốt. Như vậy sẽ cầm máu."

Cậu nhóc thám tử ngồi dậy, đặt bàn tay đẫm máu lên khuôn mặt của vị ảo thuật, nỗi lo lắng trào ra trong giọng nói của cậu.

"KID... KID, ai đã tấn công anh...? Đây... đây không phải là lần đầu tiên, phải không?"

KID lắc đầu thở dài, tất cả những chuyện của tuần trước cậu đều quên sạch.

"Không. Xảy ra nhiều. Nhưng thường thì tôi có thể tránh được đạn. Lần này..."

Anh thở ra một hơi, liếc mắt nhìn lên phía trên hai tầng.

"Tôi đã bảo vệ thanh tra Nakamori."

Conan cau mày ngồi xuống bên cạnh vị ảo thuật gia, tay đặt lên vai KID. Có một con sông ở bên dưới, được điểm xuyến bởi những cây anh đào nở rộ xung quanh. Mặt trời lặn khiến khung cảnh trở nên rực rỡ ánh vàng, tạo nên một bức tranh tổng thể tuyệt vời.

"Hah... Tôi đáng lẽ phải mong đợi một tên trộm ma quái lại tổ chức một vụ trộm ở một địa điểm sang trọng như vậy." Cậu khịt mũi, cố gắng làm cho Kaitou vui lên. Và nó thành công, một nụ cười cheshire* nở trên môi anh.

"Tôi là một tên trộm lịch lãm, sự lãng mạn chính là đặc điểm nổi bật**."

(*) Từ 'cheshire' không có nghĩa chính xác trong tình huống này nên mình giữ nguyên nhé. Nó chỉ có 4 nghĩa là 1 quận của Anh, một thị trấn, tên một loại pho mai, tên một loại mèo thôi.

(**) Cái này mình để cuối chap truyện nhé.

Cả hai nhắm mắt lại và trong một khoảnh khắc, thời gian như đứng yên. Vụ trộm đã bị lãng quên, đội đặc nhiệm bị lãng quên, vết thương của KID cũng đã bị lãng quên. Họ ở trên ban công, tận hưởng mặt trời lặn và hoa anh đào xung quanh.

Đột nhiên Conan chuyển hướng nhìn của mình và KID cũng vậy, chàng ảo thuật gia lúng túng ho để lấp đi sự im lặng. Tại sao tim anh lại đập nhanh như vậy? Có thể là do adrenaline*.

(*) Adrenaline: Một loại hormone được sản xuất ra bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, làm cho nhịp tim đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại sự nguy hiểm.

Conan vùi mặt vào tay mình, chủ yếu là để che đi đôi má ửng hồng của cậu, mặc dù việc đó để lại một vệt máu nhỏ trên da.

"V-vậy ...". Cuối cùng cậu cũng phá vỡ sự im lặng khó chịu, "Anh có thể về nhà được không ...? Anh có ai giúp đỡ không? Tôi không nghĩ tôi có thể hỗ trợ anh đủ để lén đưa anh đi mà không ai nhìn thấy."

KID gật đầu nhưng trầm ngâm một lúc sau đó, ánh mắt anh nhìn xuống dòng sông. Conan thở hổn hển và đập mạnh vào vai mình.

"Không, anh sẽ không nhảy xuống nước!!"

KID bật cười và thay vào đó, anh rút điện thoại ra để nhắn tin cho ai đó.

"Xong. Ông ấy sẽ ở đây bất cứ lúc nào."

Anh do dự một lúc trước khi ngước mắt nhìn đứa trẻ đang kiệt sức.

"... Cậu định giữ bí mật cho tôi sao? Ngay cả bây giờ khi mà công việc của chúng ta khiến chúng ta trở thành kẻ thù?"

Conan chỉnh lại kính của mình, một cử chỉ lo lắng mà KID đã thấy cậu luôn làm kể từ khi cậu trở thành Conan.

"Tôi ... Không. Không, tôi sẽ giữ bí mật cho anh. Anh... anh không phải là người xấu, KID. Tôi biết anh có lý do cho tất cả những điều này."

Nụ cười của cậu vụt tắt, cậu nhóc thám tử gửi một cái nhìn tử thần về phía anh.

"Và nó tốt hơn là một mục tiêu tốt, nếu không tôi sẽ lấy mục tiêu cuối cùng và biến nó thành lời nguyền rủa* của anh."

(*) Từ gốc là: 'goddamn', mà từ này thì đúng là không dành cho trẻ em.

KID giật mình và che miệng lại, nét mặt cau có, vui tươi.

"Meitantei, những lời như vậy không dành cho trẻ em!"

Kid vỗ mạnh vào cánh tay cậu.

------

(**) Nguyên văn câu này là: 'romance is in the package'. Từ package nghĩa là gói, đóng gói, bưu kiện, nhưng chuyển ngữ như thế thì bị thô và khó hiểu. Mà theo từ điển, thì từ này theo nghĩa Mỹ có nghĩa là: trình bày và sản xuất bao bì cho (một thứ hàng), cũng có nghĩa là tạo ra thứ để trưng bày, để phô cho mọi người thấy. Cho nên ở đấy mình dịch là: '... đặc điểm nổi bật' cũng là cái mà mọi người thường xuyên thấy ở Kid.

------
Dạo này Wattpad của mình có vấn đề mn ạ, không vào thêm chap mới được, không xem thông báo được, không đọc truyện được luôn.
Sau khi thử đủ các cách thì mình đã vào cập nhập chap mới cho mn được rồi đây.
(Một số người bị Wattpad load mất hết bản thảo luôn á, may quá mình không bị)

Mà công nhận chap này nhiều lĩnh vực mới thật, mình phải check bản Eng, bản dịch thô với từ điển liên tục. Nhưng khi dịch được thì vui lắm luôn.
Mình là lần đầu tiên dịch truyện nên mọi người có thấy lỗi thấy sai ở đâu thì chỉ mình với nha, thực sự cảm ơn mọi người nhiều.
Chúc mọi người sức khỏe!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top