Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Gặp Gỡ Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đêm nay Thượng Hải sẽ hứng chịu mưa lớn, lượng mưa trong nửa giờ ở một số khu vực đã vượt quá 50mm và dự kiến ​​​​sẽ tiếp tục tăng trong khoảng một giờ. Do trời mưa nên đường rất trơn trượt dễ xảy ra tai nạn. Mong mọi người hãy chú ý toàn khi đi ra ngoài"

Tin tức trên điện thoại di động đột nhiên hiện lên, báo rằng đáng ra cô nên tan làm lúc 5 giờ 30, nhưng hiện tại Trịnh Thư Ý đã tăng ca đến 9 giờ 30. Điều đó khiến cô rất mệt mỏi, tăng ca coi như xong đi, nhưng trời mưa to xối xả như thế này làm sao cô về nhà được đây?

Hay là gọi xe?. Nhưng phía trước cô còn 35 hành khách cũng đang đợi, nếu không thì cô vẫn nên dũng cảm cưỡi chiếc xe điện nhỏ của mình về thì hơn, thật ra thì cô ở cách công ty không xa, mười lăm phút là đến nhà rồi. Và sau này đã chứng minh quyết định này của cô vừa đáng tiếc lại vừa may mắn.

Ngoài cửa sổ là cơn mưa lớn không ngớt, trong phòng có một người đàn ông đang cẩn thận nghiên cứu hồ sơ bệnh án trước máy tính, Cố Vân Tranh giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thở dài một hơi, mỗi khi đến ngày mưa, số lượng bệnh nhân mà bệnh viện tiếp nhận luôn tăng vọt.

Dù bạn lái xe bốn bánh, đi xe hai bánh thậm chí là không có bánh thì ông Trời cũng luôn bình đẳng với tất cả mọi người, tai nạn luôn luôn xảy ra, chính là do những người bất cẩn, coi thường an toàn, vậy nên mới thường xuyên xảy ra những chuyện đáng tiếc.

"Anh Vân Tranh, nghe nói anh còn đang tăng ca, tuần này đến nhà em dùng bữa nhé, em đã nói với cô chú rồi"

Một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên WeChat của của Cố Vân Tranh. Sau khi nhìn thấy người gửi là Thẩm Thiên Hoan, khuôn mặt anh vẫn không có cảm xúc, dùng ngón tay mảnh khảnh lướt màn hình điện thoại di động, xem tin nhắn, trả lời một chữ "Được" không chút cảm xúc, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu hồ sơ bệnh án.

Xem đi, đây chính là Cố Vân Tranh, sinh ra trong một gia đình y học và là một chuyên gia y tế nổi tiếng, thái độ đối với người khác giới còn lạnh lùng hơn cả xác chết.

Theo lời của chị họ Cố Lâm Du của Anh nói: "Em trai tôi, giới tính nam, thuộc tính hòa thượng, còn về tình yêu, chó đều...... không muốn nói chuyện".

Quả thật, Cố Vân Tranh không biết gì về tình cảm của Thẩm Thiên Hoan dành cho anh ấy. Hay thật ra, anh ấy cũng không phải hoàn toàn không biết, hai nhà là bạn bè, thường xuyên tiếp xúc, anh vẫn có thể cảm nhận được thiện ý của Thẩm Thiên Hoan, nhưng cảm giác của anh vẫn luôn phẳng lặng như nước, không thể khuấy động được bất kỳ làn sóng nào.

---

Bên tai chỉ có tiếng mưa rơi, thỉnh thoảng sấm sét lóe lên, Trịnh Thư Ý cảm thấy có chút sợ hãi, vì mặc áo mưa khiến tầm nhìn của cô bị hạn chế không thể nhìn rõ phía trước.

Trong khoảnh khắc, khi tai nạn xảy ra, cô vấp phải gờ giảm tốc và ngã xuống đất, đầu óc của Trịnh Thư Ý trống rỗng, cô chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ trên lông mày chảy xuống , cô run rẩy chạm vào đầu mình và cảm nhận được những ngôi sao đang bay xung quanh. Một chút máu dính trên tay và cô bị vây quanh bởi những người đi đường ồn ào, một cô gái lao tới:

"Cô gái, đứng dậy đi, không sao đâu, tôi đưa cô đi bệnh viện ngay".

Trịnh Thư Ý muốn cố gắng nói một tiếng "Cảm ơn", nhưng nỗi sợ hãi sau cú ngã lần lượt ập đến khiến cô không thể nói lên lời, đành để cô gái đỡ ra xe...

"Đừng lo lắng, cô gái, tôi đã xem qua rồi, vết thương không có gì nguy hiểm, cô hãy tin tôi, tôi cũng là người có chuyên môn đấy!"

Cô gái này lái xe cũng thật giỏi, vừa an ủi Trịnh Thư Ý, vừa có thể gọi điện thoại

"Cố Vân Tranh, cậu cút ra đây cho lão nương, tôi đang ở cùng một cô gái xinh đẹp và cô ấy đang bị thương. Đúng vậy, cô ấy bị ngã khi đi dưới trời mưa"

"Thằng nhóc này, ý cậu là cậu đang đọc hồ sơ bệnh án rồi yêu cầu tôi đi phòng khám ngoại trú? Cậu có thể đọc hồ sơ bệnh án bất cứ lúc nào nhưng người này cậu phải tự xử lý cho tôi, nghe không? Một cô gái ngày mưa phải tự mình đạp xe về nhà, có dễ không hả?"

Cố Lâm Du nổi giận, lấy ra làm thái độ của chị, nếu Cố Vân Tranh ở trước mặt cô, có lẽ cô sẽ đánh cho anh ta một trận.

Cố Lâm Du quả thật có chút xúc động khi thấy Trịnh Thư Ý, một cô gái xinh đẹp như vậy vào trời mưa to lại tự mình đạp xe và bị ngã.

Mặc dù cô đã rất sợ hãi và không thể nói được câu nào, nhưng cô lại không hề rơi nước mắt, là một cô gái rất kiên cường. Nhưng thật đáng tiếc, cô nhìn vết thương của Trịnh Thư Ý, trên lông mày có một vết cắt rất sâu, chắc chắn phải khâu lại rồi.

Lúc Cố Vân Tranh còn học năm nhất đại học đã có một biệt danh 'Anh thợ may'. Anh rất giỏi việc phẫu thuật và gây mê. Anh ấy luôn làm việc chính xác và hiệu quả, có thể tránh gây ra bất kỳ đau đớn không cần thiết nào cho bệnh nhân. Bây giờ anh không làm thì ai sẽ làm đây?

Hơn nữa, cô gái này rất xinh đẹp, ai mà không đau lòng cho cô ấy cô ấy chứ, cô ấy xinh đẹp và quyến rũ như vậy, Cố Lâm Du thực sự lo lắng khi để người khác khâu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Tôi nói cho cô nghe, tôi sẽ để cho em trai của tôi tự mình xử lý vết thương cho cô, cậu ấy rất giỏi, có thể cô sẽ nói tôi bịa đặt, nhưng năm nhất em trai tôi đã có biệt danh là 'Anh thợ may'. Cô đừng quá lo lắng"

Cố Lâm Du Vừa lái xe vừa nói chuyện không ngừng, Trịnh Thư Ý cảm thấy vừa ồn ào vừa ấm lòng.

"Cảm ơn"

"Không cần cảm ơn, tới nơi rồi. Cố Vân Tranh! Người đang ở ghế sau, cậu ôm người ra cho chị."

Cố Lâm Du hướng về phía Cố Vân Tranh đang che ô ngoài cửa sổ hô to.

Gân xanh trên trán Cố Vân Tranh giật giật, chị anh thật sự rất biết cách sai việc người khác, nhưng bản năng của một bác sĩ vẫn khiến anh đi nhanh về phía cửa, ánh đèn đường mờ ảo chiếu trên mặt Trịnh Thư Ý, Cố Vân Tranh nhìn cô gái mặt mũi trắng bệch không chút máu nào trước mặt này, cô mong manh nhưng xinh đẹp, không phải anh chưa từng thấy những cô gái xinh đẹp bao giờ, mà là do người trước mặt quá xinh đẹp.

Cố Vân Tranh chỉ cảm thấy trong lòng có chút khác thường, mà Trịnh Thư Ý miễn cưỡng mở mắt, liền nhìn thấy một người đàn ông gầy gò nhưng đẹp trai với mái tóc vuốt ngược ra sau đang cởi áo khoác.

"Cố Lâm Du, cô ấy chỉ có vết thương trên đầu thôi phải không?"

"Chị đã kiểm tra rồi, mắt cá chân và cánh tay đều sưng lên, nhưng chỉ bị thương ở trên trán."

Cố Vân Tranh cởi áo blouse trắng của mình ra che cho Trịnh Thư Ý

"Vết thương không thể chạm vào nước, bây giờ tôi ôm cô vào xử lý vết thương, tôi sẽ chạm vào cơ thể cô, thật xin lỗi!"

" A......" Trịnh Thư Ý choáng váng.

Anh chàng đẹp trai này sao vậy? Anh ấy ôm cô và còn xin lỗi cô vì điều đó, anh ấy cũng quá lịch sự đi.

Cố Vân Tranh ném ô cho Cố Lâm Du sau đó ôm lấy Trịnh Thư Ý rồi bước nhanh về phía phòng khám, anh còn không dám chạy, sợ đầu của cô có vết thương tiềm ẩn nào đó. Mà chính anh cũng không có bất kỳ cái gì che chắn, cứ như vậy dầm dưới trời mưa to, người anh ngay lập tức ướt đẫm từ trong ra ngoài

"Đừng sợ, lát nữa tôi băng bó đơn giản cho cô. Sau đó liền đưa cô đi chụp CT, toàn thân đều kiểm tra một lượt. Tôi là bác sĩ và tôi có thể chịu trách nhiệm cho cô"

Cố Vân Tranh ôm chặt cô gái nhỏ. Anh chưa bao giờ biết cách an ủi người khác. Anh ấy luôn cảm thấy rằng cách an ủi tốt nhất đối với bệnh nhân là giúp họ khoẻ mạnh và thực hiện tốt mọi ca phẫu thuật, nhưng khi nhìn cô run rẩy trong vòng tay mình, anh không khỏi đưa ra lời hứa hẹn với cô.

Giọng nói của người đàn ông rất dễ chịu khiến Trịnh Thư Ý không kìm được những giọt nước mắt mà cô đã cố gắng kìm nén suốt chặng đường, ban đêm ở nơi đất khách xa lạ cô dường như có một cảm giác an toàn mà trước đây cô chưa từng có, khiến cô cảm động muốn khóc.

Khoảnh khắc cô bước vào máy CT xung quanh chỉ có tiếng máy chạy và ánh đèn đặc biệt. Tám trăm suy nghĩ hiện lên trong đầu Trịnh Thư Ý. Cuộc đời vốn đã rất ngắn ngủi, và những điều bất ngờ lại luôn xảy ra đột ngột. Cô thực sự đã rất mệt mỏi sau khi chạy hết công suất vì công việc trong thời gian dài ...

"Sẽ phải mất một thời gian nữa mới có kết quả xét nghiệm. Trước tiên hãy xử lý vết thương trước"

Cố Vân Tranh khéo léo vòng tay qua eo Trịnh Thư Ý, mặc dù Trịnh Thư Ý có chút kinh ngạc, nhưng cô vẫn không cảm thấy khó chịu chút nào.

Quả thật, anh ấy là một người đàn ông hấp dẫn nhưng cũng là một quý ông lịch lãm, khuôn mặt đẹp trai của anh có thể dễ dàng hạ thấp sự cảnh giác của người khác. Trịnh Thư Ý cảm thấy mình cũng rất không có tiền đồ, lại có thể để một người đàn ông lạ mặt ôm lấy mình nhiều lần mà không cảm thấy phản cảm chút nào, chắc chắn là do cô bị ngã đụng vào đầu, nhất định là vậy.

"Bác sĩ Cố sẽ khâu giúp tôi sao?"

"Đúng, nhưng tôi sẽ gây tê cho cô. Đừng lo lắng, hãy cố gắng chịu đựng."

"Sẽ có vết sẹo chứ?"

Trịnh Thư Ý nhỏ giọng hỏi, mang theo một chút nức nở, là con gái ai lại không để ý cái này chứ.

"Không, không, Thư Ý, em yên tâm! Chị đã xem rồi,vết thương không lớn."

Không đợi Cố Vân Tranh trả lời, Cố Lâm Du ở một bên đã trả lời và vỗ nhẹ Trịnh Thư Ý để an ủi.

"Nếu như không phải cơ địa dễ để lại sẹo và khả năng phục hồi tốt thì vết sẹo sẽ không rõ ràng, nhưng có để lại sẹo hay không là do mỗi người một khác".

Cố Vân Tranh im lặng một lúc, sau đó ngập ngừng nói, anh cho rằng không có gì là hoàn hảo và anh không muốn lừa dối cô. Tuy nhiên, nhìn thấy những giọt nước trong mắt cô, anh nói thêm:

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, nhìn thì có vẻ sâu nhưng thật ra không sao đâu, chữa trị tốt thì sẽ hồi phục nhanh chóng và khả năng cao là không để lại sẹo. Ngoài ra, dù có sẹo thì bây giờ y học thẩm mỹ rất tiên tiến nên tôi cũng có thể chữa được cho cô".

Cố Vân Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Thư Ý, hết sức nghiêm túc giống như đang làm báo cáo y học gì đó, Cố Lâm Du ở bên cạnh ngây ngốc tại chỗ, Cố Vân Tranh đây là vừa mới dầm mưa dẫn đến đầu óc hỏng rồi?. Cố Vân Tranh rốt cục hiểu được làm người rồi sao? Đại ca, anh giỏi về y học làm đẹp từ khi nào vậy???.

Những lớp gạc vô trùng được quấn trên mặt của Trịnh Thư Ý, cô được sắp xếp ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, một tay truyền dịch không thể cử động, còn tay kia thì bị cô siết chặt, cô không nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng nào trước mặt khiến sự căng thẳng của cô tăng lên, cô từ nhỏ đến nay không bị thương nhiều, cùng lắm cũng chỉ bị bệnh nhẹ, chuyện máu me như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần khâu vết thương gần nhất của cô có lẽ là chuyện của mười năm trước.

"Đừng lo lắng, tiêm thuốc tê lúc khâu sẽ không đau, chịu đựng một chút là được"

Cố Vân Tranh nhìn nắm tay nhỏ bé đang siết chặt của cô, cau mày và cố gắng làm cho các động tác trong tay nhẹ hơn một chút

Gây mê thật sự rất đau, khi kim đâm vào thịt bên cạnh vết thương, nước mắt Trịnh Thư Ý lập tức chảy ra

"Nhưng tôi thực sự không muốn chịu đựng!."

"Được rồi, cô sẽ chịu được, sẽ ổn thôi."

Cố Vân Tranh đặt ống tiêm xuống và bắt đầu chuẩn bị khâu. Vết thương không lớn, thực sự rất may mắn, nhưng vẫn phải khâu ba mũi, ngay phía trên lông mày bên mắt trái của Trịnh Thư Ý

"May mà không làm tổn thương mắt".

Cố Vân Tranh trong lòng nói thầm một câu, đột nhiên lại cảm thấy có chút tức giận, nếu như mắt cô bị thương thì phải làm sao bây giờ?.

"Được rồi"

Cố Vân Tranh gỡ miếng gạc trên mặt Trịnh Thư Ý ra. Dù ở góc độ thẩm mỹ nào, cô ấy có một vẻ đẹp rất chuẩn mực, với đôi mắt ướt như nai, chiếc mũi cao và nhỏ, hơi nghiêng xuống, đôi môi xinh đẹp và tấm gạc trên trán lúc này lại tăng thêm một chút đáng thương. Không thể chịu được đôi mắt ướt át của Trinh Thư Ý vừa đáng thương vừa đáng yêu khi nhìn mình, Cố Vân Tranh vội vàng quay đi và nói:

"Trịnh Thư Ý, tối nay cô cần phải nhập viện để theo dõi. Mặc dù kết quả chụp CT không có gì nhưng do cô bị thương ở đầu, vậy nên tôi khuyên cô hãy. ở lại bệnh viện và hẹn ngày mai chụp MRI để kiểm tra thêm"

"Vậy tôi cần nghỉ phép bao nhiêu ngày? Ba ngày có đủ không?"

Trịnh thư Ý muốn khóc không ra nước mắt. Cô là một người lao động và có tinh thần làm việc. Ví của cô sẽ đau nếu cô không làm việc trong một ngày.

"Ít nhất bảy ngày, tôi cảnh cáo cô, cô nhất định phải chăm sóc vết thương thật tốt."

Cố Vân Tranh đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong ba ngày, cô tưởng anh là thần y Hoa Đà, hay cho rằng bản thân là Người Sắt?.

"Thư Ý, em hãy nghe lời em trai chị đi! Đem vết thương chăm sóc cho tốt."

Cố Lâm Du càng cảm thấy mình không thể hiểu Cố Vân Tranh, một hồi lạnh một hồi nóng, quên đi, thẳng nam như anh, cô cũng không thể hiểu được.

"Chị, tối nay cảm ơn chị đã đưa em đến đây"

Trịnh Thư Ý rất biết ơn cô, dù sao trước đây họ cũng chưa từng gặp mặt nhưng vẫn đưa tay giúp đỡ cô, cùng cô đi đến bệnh viện, còn sắp xếp cho em trai mình phải khâu vết thương cho cô.

"A, không có gì, từ xưa đến nay chúng ta đã là quốc gia có tuyền thống giúp đỡ lẫn nhau mà, nếu thật sự không bỏ được thì hãy lấy thân báo đáp đi!"

Cố Lâm Du càng ngày càng cảm thấy cô gái này thật đúng là hợp ý mình, không giống như tên nhóc Cố Vân Tranh kia, chỉ biết cùng mình đối đầu, vẫn là con gái là tri kỷ a!

"Hả?"

"Sao vậy, em có bạn trai rồi?"

Cố Lâm Du nói to đến mức khiến Cố Vân Tranh đứng bên cạnh thay bình truyền nước cho Trịnh Thư Ý cũng bị giật mình, không hiểu sao anh lại bắt đầu chú ý đến câu trả lời của cô

"Ừm, không có"

Trịnh Thư Ý cảm thấy có chút buồn cười. Tính cách Cố Lâm Du cũng rất tốt.

"Tốt, em trai chị cũng không có bạn gái"

Cố Lâm Du cười to, không phải chứ, chẳng lẽ đây chính là trời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top