Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - Tìm Hiểu Những Người Yêu Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân Tranh và Trịnh Thư Ý

Mặc dù Trịnh Thư Ý là phóng viên tài chính và kinh tế, nhưng cô không chỉ đọc sách chuyên ngành, cô ấy còn thích đọc mọi thứ. Điều này giúp cô duy trì tốt nhất điều kiện để chiến đấu và có kiến ​​thức rộng rãi, không đến mức khi phỏng vấn người khác sẽ không có gì để nói, trên thông thiên văn địa lý dưới tường địa lý, cô đều có thể nói chuyện với người khác về mọi lĩnh vực khác nhau.

Có một thời gian, cô đặc biệt thích những cuốn sách có tựa đề "Những cô gái tiến lên! Đêm xuân quá ngắn ngủi", trong sách nói: "Nếu bạn giấu kín cảm xúc và không thổ lộ tình cảm của mình bây giờ, dù cho ngày mai bạn chết trong cô độc, thì bạn cũng không hối hận sao?"

Không biết vì sao, khi nhìn thấy Cố Vân Tranh, trong đầu Trịnh Thư Ý liền vừa vặn hiện ra những lời này, Cố Vân Tranh cầm tăm bông rồi dùng nó để lau những vết thương nhỏ trên tay chân của cô, cử động nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hỏi cô: "Có đau không?"

Cánh tay trái và bắp chân trái của cô cũng bị vài vết thương đỏ bừng, sưng tấy vì bị ngã xuống đất đều được Cố Vân Tranh xử lý vô cùng cẩn thận, khiến cô lại có cảm giác muốn khóc.

Tỏ ra kiên cường quá lâu đột nhiên được chăm sóc cẩn thận, cảm xúc cảm động lan khắp cơ thể cô, phá vỡ lớp áo giáp cứng cáp mà cô luôn cố xây dựng để bảo vệ bản thân, giống như một người lạc lối đã tìm thấy hòn đảo của riêng mình khi sắp chết đuối.

"Bác sĩ Cố, nếu mệt thì anh đi nghỉ đi, tôi ở đây rất ổn"

"Chị tôi bảo tôi chăm sóc cô thật tốt, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây"

Cố Vân Tranh nhìn chiếc giường bên cạnh, là một ông lão nhập viện đã lâu, bên cạnh là giường của nhân viên chăm sóc cho ông ấy, Trịnh Thư Ý nằm ở giường trong cùng, hiện tại để cho anh rời khỏi Trịnh Thư Ý, anh vẫn còn hơi lo lắng, còn có chút không yên lòng. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô cũng đâu thể nhờ đến ông chú bị ốm hoặc người chăm sóc của ông ấy đúng không? Không yên tâm, thật đúng là không yên tâm.

Chỗ ngủ của Hoa Nhân luôn chật hẹp nên việc sắp xếp chỗ ngủ tạm thời cho Trịnh Thư Ý không phải là điều dễ dàng, anh lại từ trước đến nay luôn với phương châm giải quyết việc chung, không bao giờ thông qua đường đặc biệt nào, cho nên cũng chỉ có thể sắp xếp cho cô như vậy.

Sau này Cố Vân Tranh nghĩ đến ngày hôm nay, anh vô cùng hối hận, lẽ ra anh nên để vợ mình ngủ ở một nơi thoải mái hơn, nhưng vợ anh lại không chút để tâm nói :

"Đó mới là Cố Vân Tranh mà em yêu, chính trực như một đóa thanh liên mọc từ bùn lầy mà không hề bị vấy bẩn , trong lòng của người đó có bệnh nhân, có tình yêu và thế giới rộng lớn, em vốn nên ủng hộ anh"

Đêm nay Cố Vân Tranh tự mình chăm sóc cô, để chị anh trở về nghỉ ngơi, đúng là Cố Lâm Du đang phải chuẩn bị cho một cuộc đàm phán, tinh thần cũng cực kỳ căng thẳng, nên cô vô cùng tự nhiên nói tạm biệt, để em trai mình chăm sóc cho
cô gái thật tốt.

Vốn tưởng rằng Cố Vân Tranh đầu gỗ này sẽ không nguyện ý, không ngờ anh vẫn ngồi cạnh cô, lặng lẽ đọc cuốn sách "Cấp cứu nội khoa" trên tay, dáng vẻ phong độ ngay cả khi ngồi cũng vậy, lưng cũng thẳng hơn người bình thường rất nhiều. Trịnh Thư Ý cũng không có dư thừa lời nói, nhẹ nhàng quay đầu, không hề nhìn Cố Vân Tranh nữa.

Hôm nay cô thực sự rất sợ hãi, không còn sức lực để bắt chuyện với một anh chàng đẹp trai, hơn nữa cô cũng không phải là người chủ động bắt chuyện với người khác. Cho dù cô có tính cách tốt, có thể hòa hợp với bất cứ ai, nhưng cô cũng rất thận trọng trong mối quan hệ với người khác giới, dù sao thì cô cũng đã phải trả giá cho việc nhìn sai người, nó khiến cô nhận thức thêm một chút về tình cảm, ai cũng giống như cá dưới đáy biển.

"Nếu cô đói, cô có thể nói với tôi."

Cố Vân Tranh bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra anh chưa hề đọc một chữ nào trong cuốn "Cấp cứu nội khoa ", trong đầu tràn ngập những suy nghĩ về hình ảnh Trịnh Thư Ý bật khóc khi được anh ôm trong lồng ngực, tựa như một chú mèo con mỉm cười nói "cảm ơn"...

"Tôi không đói. Anh có đói bụng không?"

Trịnh Thư Ý trông có vẻ hơi buồn ngủ, âm thanh trả lời khiến lồng ngực Cố Vân Tranh đập nhanh một chút.

"Vậy ngày mai chúng ta ăn cơm, cô nhanh đi ngủ đi, tôi sẽ luôn ở đây"

Cố Vân Tranh nở nụ cười, thay Trịnh Thư Ý sửa sang lại chăn một chút

"Ngủ ngon"

"Ngủ ngon, bác sĩ Cố, cảm ơn"

Lúc hai đương sự chúc nhau ngủ ngon, thì bên trong diễn đàn của bệnh viện Hoa Nhân đêm khuya dựng lên hàng ngàn tầng lầu

Bài viết: SHOCK! NGƯỜI CHƯA TỪNG CÓ BẤT KỲ TIN ĐỒN QUAN HỆ YÊU ĐƯƠNG NÀO, ĐÃ ĐÍCH THÂN CHĂM SÓC VÀ KHÂU VẾT THƯƠNG CHO MỘT CÔ GÁI!!!....

Lầu 1: Không có hình ảnh, không phải sự thật, vui lòng không tung tin đồn thất thiệt.

Lầu 2: Tôi có ảnh xác nhận và hiện tại anh ấy vẫn đang ở cùng cô ấy (kèm theo hình ảnh Cố Vân Tranh ngồi bên cạnh giường, nhưng không nhìn thấy mặt cô gái.)

Lầu 3: Tôi xác nhận, chính là chuyên gia Cố Lâm Du tự mình đưa cô ấy đến! Cô gái này không đơn giản, các nữ đồng nghiệp trong bệnh viện của chúng ta sẽ rất buồn.

Lầu 4 (người dùng ẩn danh): chỉ là khám bệnh thôi. Đó là việc bác sĩ nên làm. Bác sĩ nam cũng có nhân quyền. Bạn có thể vui lòng ngừng tung tin đồn không? Cố Vân Tranh độc thân, độc thân, độc thân!!!!!!!

Lầu 5: Cười chết đi được, lầu trên cực kỳ giống fan độc duy của bác sĩ Cố, các nữ bác sĩ cùng y tá nhỏ đối với Cố Vân Tranh yêu thích đến vậy sao? Chân trời nơi nào không có hoa thơm, cần gì phải đơn phương yêu một cành hoa Cô Vân Tranh chứ!

Lầu 6: Đừng nhắc đến nữa, nhành hoa giống bác sĩ Cố cũng không nhiều lắm, là nhân gian cực phẩm đó.

Lầu 7: Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đó. Cô ấy trông quen quen,có vẻ cô ấy khá nổi tiếng, đó là chỉ là điều thứ hai. Điều quan trọng nhất là khuôn mặt của cô ấy thực sự rất ưa nhìn. Trước tiên tôi xin khẳng định rằng tôi là nữ và đã kết hôn. Cô gái đó xinh đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở, rất xứng đôi với bác sĩ Cố.

Lầu 8: Lầu trên lại đang làm gì vậy, Cố Vân Tranh làm việc 23-24 giờ một ngày. Anh ấy là một bác sĩ thực sự giỏi.

Lầu 9: Lầu 8 chính là một ví dụ điển hình. Tôi không biết làm thế nào mà với chỉ số IQ này, bạn lại có thể làm việc tại Hoa Nhân của chúng tôi . Trái tim thiếu nữ có thể khiến người ta trở nên ngu ngốc sao? Anh ấy là một bác sĩ giỏi, việc đó có liên quan gì đến chuyện anh ấy yêu đương? Mọi người đều ba mươi rồi, lần trước trưởng khoa của chúng tôi còn đang phàn nàn về việc tại sao con trai ông ấy lại không chịu yêu đương.

Tầng 10: Cái gì? Cố Vân Tranh là con của viện trưởng??? Tôi không phải là người cuối cùng biết chứ?

Lầu 11: Cái này không kỳ quái a, anh ấy bình thường rất điệu thấp, chẳng lẽ cậu cho rằng viện trưởng Cố và Cố Vân Tranh chỉ đơn thuần là giống họ thôi sao? Người ta chính là Thái tử gia a, nhân tiện, lầu trên, mẹ của anh ấy là Chủ nhiệm khoa phụ sản của bệnh viện Hoa Nhân, giáo sư Lâm Thư Tĩnh, cũng chính là "Thánh thủ nhất đao", chân chính Y học thế gia, từ nhỏ đã là một ngôi sao rồi.

Lầu 12: Mẹ ơi, con cũng là lần đầu tiên biết. Lúc sinh nhật của anh ấy viện trưởng và giáo sư Lâm sẽ không mở trang 17 của GQ ra và nói: "Nhìn này nhóc, đây là quà năm nay của con! "đấy chứ?

Lầu 13: Lầu trên nghĩ gì vậy, xem phim Hàn nhiều rồi hả, gia đình họ rất khiêm tốn, Cố Vân Tranh năm hai đại học đã được đưa đến Châu Phi viện trợ, việc giáo dục của họ thật sự rất tốt. Chưa từng thấy Cố Vân Tranh dùng món đồ xa xỉ gì, đặc biệt bình thường, Thứ quý giá nhất trên người anh ấy có lẽ là chiếc Passat. Nói thật, nếu anh ấy muốn lái bất kỳ chiếc xe sang trọng nào mà không được chứ?!. Chỉ có thể nói, sự giáo dục của gia đình anh ấy thật sự rất tốt!.

Tầng 14: Tôi vẫn không tin, Cố Vân Tranh không phải là người tùy tiện bị cám dỗ.

Tầng 15: Đó chỉ là do anh ấy không bị cô thu hút thôi. Chết tâm đi, tắm rửa đi ngủ được rồi.

Tháng Năm thực sự là mùa ấm áp nhưng cũng không quá nóng. Lá đầu xuân có màu xanh nhạt, và khi vào đầu mùa hè dường như có màu xanh đậm .

Trịnh Thư Ý cảm thấy như mình đã mơ một giấc mơ dài, trong giấc mơ, cô là một tiểu trai tinh bị thương, và một chiến thần từ trên trời giáng xuống, ôm cô, vì cô thanh tẩy trọc khí, chữa thương cho cô, cùng cô ngắm sao, cô cố gắng muốn nhìn thấy mặt Chiến Thần, nhưng làm sao cũng không thấy rõ. Ánh sáng chói mắt lóe lên, khiến cô mở to mắt.

" Cố... Cố... Vân Tranh, không phải...Bác sĩ Cố."

"Chậm một chút, đừng dùng sức"

Cố Vân Tranh nhanh chóng tiến lên đỡ gáy Trịnh Thư , đỡ cô dậy và điều chỉnh giường và gối cho cô để cô có thể ngồi thoải mái hơn. Ngoài cửa sổ là một thế giới đã được mưa lớn gột rửa, mà trước mắt là Cố Vân Tranh đã thay quần áo, mặc áo sơ mi sọc dọc và quần tây , vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ánh mắt ôn nhu vẫn đang mặc áo blouse trắng. Anh giống như một viên kẹo bông gòn cỡ lớn. Tại sao trên đời này lại có người dịu dàng như vậy chứ? Trịnh Thư Ý cảm thấy như mình sẽ chết chìm trong mắt anh vào sáng sớm mất.

Cơn mưa lớn đến rồi đi rất nhanh, thời tiết hôm nay dần dần ấm lên và trong lành, tâm trạng của Trịnh Thư Ý cũng theo đó mà ấm áp và trong trẻo hơn.

"Cố Lâm Du vừa mới mang bữa sáng tới đây, nhưng gần đây chị ấy bận quá nên đã rời đi trước khi cô thức dậy."

Cố Vân Tranh nhíu mày, đôi mắt mơ màng ngủ của cô khiến tính công kích trong mắt giảm xuống vài phần, càng nhiều thêm vài phần đáng yêu, từ kia nói thế nào nhỉ!?. Đúng rồi, là mềm mại đáng yêu.

"Cố Lâm Du rất chu đáo, bữa sáng rất thanh đạm, thích hợp với tình hình hiện tại của cô, tôi đã giúp cô chuẩn bị ít đồ dùng cá nhân rồi, cô đi vệ sinh rồi ăn một chút."

Không chỉ có Cố Lâm Du chu đáo, Cố Vân Tranh cũng rất chu đáo, Trịnh Thư Ý có thể thấy được anh ấy đã sớm chuẩn bị rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cô cần.

"Nếu không đủ, lát nữa tôi đưa cô về nhà lấy, hoặc là bên cạnh Hoa Nhân có siêu thị, tôi dẫn cô đi mua"

Trịnh Thư Ý có chút sửng sốt, rõ ràng mới quen biết ngày thứ hai, vì cái gì có thể có loại cảm giác quen thuộc như vợ chồng già thế này, nhưng dù cô có hào phóng đến đâu cũng không thể để người đàn ông đi cùng mình về nhà vào ngày hôm sau, cho dù cô có tin tưởng Cố Vân Tranh 100%, cô ấy vẫn sẽ ngại ngùng nên không thể làm điều đó được.

"Nếu cô còn cần gì nữa, chúng ta sẽ đi mua"

Khuôn mặt của Trịnh Thư Ý dần dần dần đỏ lên, lỗ tai Cố Vân Tranh cũng dần dần nhuộm đỏ, anh ấy dường như không thể kiềm chế được bản thân và muốn đối xử tốt với Trịnh Thư Ý

"Tôi chỉ là quan tâm đến một bệnh nhân"

Cố Vân Tranh đã đọc thuộc lòng câu này ít nhất mười lăm lần. Câu này giống như câu thần chú tẩy rửa tâm hồn của Cố Vân Tranh. Tuy nhiên, nếu trái tim không bình yên thì câu thần chú này liệu có ích gì?

Cho nên, Cố Vân Tranh, cậu lừa gạt chính mình thì thôi, nhưng không lừa được chị đâu.

Một tin nhắn thoại WeChat từ Cố Lâm Du, Cố Vân Tranh nhanh chóng chuyển giọng nói thành văn bản.

"Chậc chậc! Cố Vân Tranh, dù khám thế nào thì Thư Ý cũng rất bình thường. Cậu nên để cô ấy xuất viện. Nhập viện làm gì?"

Da mặt Cố Vân Tranh không mỏng, thậm chí dày đến mức khiến người ta giận sôi:

"Cố Lâm Du, em quan tâm đến bệnh nhân của mình không được sao?"

"Có thể, vậy cậu cho người ta cả phòng bệnh một người đi."

"Cô ấy không muốn, cô ấy nói rằng mình chỉ bị thương nhẹ và không cần phải đặc biệt."

Cố Vân Tranh thở dài một hơi, nhưng lại hết sức vui mừng, Trịnh Thư Ý không phải là đại tiểu thư yếu ớt, cô rất tốt bụng và chân thành, anh đã nhìn thấy điều đó.

"Tùy cậu, thiếu gia. Nghe chị khuyên một câu, nếu thích thì hãy theo đuổi. Chị đã điều tra giúp cậu rồi"

Cố Lâm Du lại nhắn thêm vài tin nhắn wechat thoại tới:

"Trịnh Thư Ý, phóng viên chuyên mục "Tuần san Tài chính Kinh tế", Sinh viên xuất sắc của Đại học Tài chính Kinh tế, có bằng thạc sĩ."

" Mối quan hệ gia đình rất đơn giản. Đến từ Thường Châu, Giang Tô. Mặc dù gia cảnh của ở mức trung bình nhưng không thành vấn đề,gia đình chúng ta dù sao cũng đủ giàu có rồi, nhưng cô bé thực sự rất tham vọng và độc lập về tài chính."

"Hai năm sau khi tốt nghiệp, cô ấy trả tiền đặt cọc để mua nhà vào năm 2010 , sẽ không bám vào cậu. Đã phỏng vấn rất nhiều chuyên gia tài chính và viết nhiều bài báo hay. Cô ấy là một ngôi sao đang lên trong giới tài chính. Quan trọng là cô ấy xinh đẹp, đã sớm trở thành gương mặt của tờ "Tuần san Tài chính", nghe nói lúc học đại học đã đóng phim điện ảnh bán thời gian, thiếu chút nữa vào làng giải trí."

"Người theo đuổi, ừmmm, ah, cái này không có gì để hỏi. Dù sao nói chung thì những người đó cũng không thể bằng cậu được. Không cần lo lắng ha!"

"Vậy chị nên hỏi một chút..." - Cố Vân Tranh cảm thấy nghẹn một hơi trong ngực, nhịn không được đánh chữ phản bác.

"Được rồi, thiếu gia. Chị phải phải nói chuyện với chú và dì. Lại nói cho ông bà nội chúng ta nghe nữa"- Bên kia cũng nhanh chóng dùng chữ viết trả lời một tin nhắn.

"Cố Lâm Du!!!...."

Cố Vân Tranh hạ giọng, không muốn quấy rầy bên cạnh Trịnh Thư Ý đang ăn cơm. Nhưng Trịnh Thư Ý vẫn nghe được, cổ tay run lên, cháo thiếu chút nữa rơi ra ngoài, Cố Vân Tranh nhìn Trịnh Thư Ý, vô thức liền muốn vươn tay ra đón, khi đối diện với ánh mắt Trịnh Thư Ý, lại hết sức lúng túng xấu hổ, bàn tay dừng ở không trung.

"Cố Vân Tranh, cuối tuần nói là đi Thẩm gia ăn tối, trên thực tế là phòng kinh doanh của Thẩm gia tổ chức ăn mừng cho ra mắt loại thuốc mới, Cậu nhất định phải đi, đừng quên đấy. Còn nữa, chúng ta dù sao cũng là gia đình có danh tiếng, Thẩm gia vẫn luôn muốn cho cậu làm con rể, Thẩm Thiên Hoan lại đối với cậu một mảnh si tình."

Bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Thư không có ý định tò mò riêng tư của người khác, nhưng nghe đến cái tên Thẩm Thiên Hoan này, trong lòng vẫn run lên một chút.

Nếu như chỉ là trùng tên, vậy thì không có gì, nhưng nếu như, chính là người kia thì sao? Muốn đi đường vòng khi gặp lại? Hơn nữa Thẩm Thiên Hoan mà cô biết, cũng là một đại tiểu thư, thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Thẩm Thiên Hoan học cao hơn cô hai năm, trong bữa tiệc định hướng, cô ấy phụ trách đón cô vào trường học. Lúc đầu biểu hiện rất đúng mực, là một đàn chị ôn nhu hào phóng,
Trịnh Thư Ý còn tặng cô bánh sinh nhật và quà, quan hệ giữa hai người cũng rất thân thiết, nhưng cô không ngờ sau đó tình hình lại phát triển đến thập phần khó coi, làm cho cô nhớ lại một năm kia, đều muốn say mèm một hồi, hận mình nhìn người không rõ, vọng tưởng dùng chân tâm đổi chân tâm.

Nhìn cô gái nhíu mày, rõ ràng là đang rơi vào trầm tư, Cố Vân Tranh có chút khó hiểu, nhưng nhìn cô thay đổi sắc mặt, không hiểu sao lại đau lòng.

"Làm sao vậy? Chúng ta ăn cơm trước đi."

Trịnh Thư Ý nhìn chằm chằm Cố Vân Tranh, khuôn mặt này là khuôn mặt đẹp trai nhất mà cô từng thấy trong hơn 20 năm qua, thậm chí cô còn ấn tượng vẻ bề ngoài của anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ấy rất thanh tú và quyến rũ, anh có một khí chất rất điềm tĩnh, mỗi cử động đều nghiêm trang, giống như một hoàng tử tinh linh, người như vậy liệu sẽ có phiền não gì không?

"Cố Vân Tranh, anh có tin rằng chân thành có thể đổi lấy chân thành không?"

Trịnh Thư Ý chậm rãi mở miệng, cũng không mang theo cảm xúc gì, giống như thảo luận về thời tiết hôm nay.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự chân thành có thể đổi lấy sự chân thành."

Cố Vân Tranh trầm mặc một chút, lại bổ sung một câu

"Nhưng mà, Trịnh Thư Ý lòng tốt chưa bao giờ là sai."

Giọng Cô Vân Tranh rất êm tai, nếu không làm sao có thể làm cho từng tế bào trong người Trịnh Thư Ý trong nháy mắt được xoa dịu?

Tầm mắt của Cố Vân Tranh lướt qua tay phải Trịnh Thư Ý, ngày hôm qua vì để cô khỏi bị kim đâm và thuận tiện cho việc truyền dịch cho nên tay phải của cô cắm ống truyền tĩnh mạch, màu da của cô rất trắng, khiến cho có thể nhìn thấy cây kim từ bên ngoài, máu lại chảy ra, mu bàn tay rõ ràng có chút sưng đỏ, Cố Vân Tranh lại cảm giác trái tim mình bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đớn đến mức anh nói không ra lời, động tác so với đầu óc càng đi trước một bước, anh nắm lấy tay Trịnh Thư Ý

"Lần sau trời mưa đừng đạp xe nữa, tôi sẽ đón em!."

Trịnh Thư Ý nhẹ nhàng nắm lại đầu ngón tay Cố Vân Tranh, anh giống như một con chó lớn đang tỏ ra đáng thương, còn bĩu môi, một tay nắm tay cô, một tay khác gõ nhẹ vào các đốt ngón tay và mu bàn tay của cô, khiến trái tim cô ngứa ngáy.

Nhưng cô không biết rằng dưới ánh nhìn của Cố Vân Tranh thì ánh mắt cô cũng lộ ra vẻ đáng thương, cô không hề giả vờ mà cũng vô thức bĩu môi, dáng vẻ xinh đẹp tự nhiên càng trở lên hấp dẫn.

Bên ngoài phòng bệnh rất ồn ào, tiếng người bàn tán không ngừng vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện và sự thân mật giữa hai người. Vị giáo sư già đang dẫn các bác sĩ trẻ đi kiểm tra từng phòng bệnh, khi ông đi đến phòng của Cố Vân Tranh thì tất cả lại trở lên im lặng.

Khi Trịnh Thư Ý miêu tả lại tình huống này cho bạn thân của mình là Giang Quân, cô ấy đã nói như thế này:

"Quân Quân, cậu có biết sự đột ngột im lặng đó như thế nào không? Toàn bộ xung quanh cậu trở lên im lặng, ngay cả khi cậu muốn đào một cái hố để chui xuống cũng không dám, vì việc đó cũng sẽ gây lên tiếng động."

"Giáo sư Chu, mọi người đang đi kiểm tra phòng bệnh sao?"

Cố Vân Tranh phản ứng lại đầu tiên, anh đứng dậy và hơi cúi đầu chào, nhưng vẫn không buông tay Trịnh Thư Ý ra

"Vân Tranh a!"

Lão giáo sư vẫn luôn nghiêm túc, dù trong lòng đang vô cùng tò mò nhưng vẫng không hỏi "Cô gái này là ai?", trong khi đó các bác sĩ trẻ phía sau đều chết lặng, có người còn lén lấy điện thoại bấm chụp ảnh, sau khi thấy hành động của mọi người Cố Vân Tranh liền lặng lẽ cúi người di chuyển che trước mặt Trịnh Thư Ý.

Các bác sĩ xung quanh nhìn thấy thì càng thêm phấn khích. Nhìn xem, ở đây có ai không bị đánh gục chứ? Một số người còn trực tiếp quay video, và tải lên diễn đàn nội bộ ngay sau khi đi kiểm tra phòng bệnh xong, họ cũng đã nghĩ ra tên video rồi: "Cố thiếu cao lãnh cùng mỹ nữ xinh đẹp ở phòng bệnh một ngày một đêm".

Năm phút sau, khi Cố Lâm Du khi lướt đến video này liền nhấn chuột phải lưu lại, hơn nữa còn gửi một cái wechat cho Cố Vân Tranh

"Cố thiếu cao lãnh cùng mỹ nữ xinh đẹp ở phòng bệnh một ngày một đêm"

Gân xanh trên đầu Cố Vân Tranh thiếu chút nữa nổ tung

"Cố Lâm Du hình như chị bị bệnh rồi, đầu óc này của chị tại sao không quyên góp cho tôi làm thí nghiệm?"

Được rồi! Nhấp chuột phải vào video, lưu lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top