Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần đặc biệt 3: Mất Kiểm Soát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong truyện có các tình tiết 18+, tất cả chỉ là OCC, vui lòng không đánh đồng lên bất cứ ai trong đời thật. Ai không thích có thể bỏ qua, đây là fic dành cho fcp Tranh Tình Thật Ý.

---

Tất cả mọi người đều nói, Cố Vân Tranh là một chính nhân quân tử, ngoài việc nghiên cứu và thực hiện các ca phẫu thuật, anh còn chuyên tâm nghiên cứu và phát triển các loại thuốc liên quan đến các bệnh hiếm gặp, là người điên của y học chỉ ngâm mình trong phòng thí nghiệm hoặc phòng phẫu thuật.

Cố Vân Tranh cũng luôn cho rằng mình rất thờ ơ với thế giới trần tục, từng yêu một lần, mơ hồ đồng ý khi còn học đại học, mọi người đều cho rằng họ phù hợp với nhau, có gia cảnh phù hợp, chuyên ngành phù hợp, nhìn cũng rất hợp nhau, hai người liền cứ như vậy đến với nhau, khi hẹn hò, hai bên nói chuyện một chút cũng được, sau đó lại mơ mơ hồ hồ chia tay. Cố Vân Tranh không hiểu lắm, y học tiến bộ không phải so yêu đương thú vị hơn sao? Ngày nào cũng hẹn hò, có ý nghĩa gì chứ?

Sau khi gặp được Trịnh Thư Ý, hiện tại Cố Vân Tranh đã hiểu, anh không phải là chính nhân quân tử gì, anh không phải... Thì ra tình yêu, là ham muốn cùng tình yêu đan xen, là linh hồn cùng thể xác hai tầng va chạm, là thanh tỉnh và trầm luân, cũng là điên cuồng say đắm.

Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau sau khi kết hôn, cũng không phải là cuộc cãi vã ầm ĩ, mà là cảm xúc tức giận, phóng đại thành rất nhiều gai nhỏ.

Năm ngày trước, khi Trịnh Thư Ý đang thực hiện một cuộc phỏng vấn, cô đã gặp một người rất khó tính, đối phương là thái tử của công ty giải trí mới sáng lập, đi đến đâu cũng được mọi người nịnh bợ, anh ta rất quan tâm đến người đến phỏng vấn là Trịnh Thư Ý, dùng lời nói quấy rối không tính, còn liên tục mấy ngày tìm lý do để đến 'Tài chính và kinh tế thế giới', cụ thể là để tìm Trịnh Thư Ý gây "rắc rối", nói cho hay là để thảo luận về bản phỏng vấn, cái này không hài lòng cái kia không hài lòng.

Mà khi đó Cố Vân Tranh còn đang bận rộn tham gia buổi phát biểu luận văn của nghiên cứu sinh dưới trướng, không hề biết Trịnh Thư Ý bên này đã xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi làm xong hết thảy mọi việc, lúc tới đón Trịnh Thư Ý tan tầm, phát hiện có người đang quấy rầy vợ mình, vẫn dây dưa không cho cô tan tầm, giáo sư Cố ôn nhuận như ngọc liền xù lông tại chỗ, vung tay, lại để cho người kia cút đi.

"Trịnh Thư Ý, em cũng thật giỏi, bị quấy rối nhiều ngày như vậy, em cũng không nói cho anh biết, em gặp phải khó khăn trong công việc, anh hiểu được em muốn tự mình giải quyết, đó là điều em có thể chịu đựng, nhưng em đã từng cân nhắc đến cảm nhận của anh chưa?"

Cố Vân Tranh, người luôn không nỡ lớn tiếng với Trịnh Thư Ý, cảm thấy tim mình đau đớn. Cô quá độc lập, độc lập đến mức anh sợ hãi, anh sợ nếu không vì sự kiên trì của anh, có lẽ cô căn bản là không cần anh.

"Cố Vân Tranh, em là bởi vì lo lắng anh gần đây đều bị học sinh của mình làm cho sứt đầu mẻ trán, nên em mới không nói gì, có được không? Cái gì mà không nghĩ đến cảm nhận của anh?"

Trịnh Thư Ý sửng sốt, hơi cúi đầu, cảm thấy có chút đau lòng.

"Cố Vân Tranh, em cảm thấy mình có thể tự giải quyết, nhưng điều đó không có nghĩa là em không cân nhắc đến cảm xúc của anh, hôm nay anh làm như vậy, ngược lại có thể sẽ khiến cuộc phỏng vấn của em bị hủy bỏ, anh hiểu không? Em sẽ tự biết đúng mực."

"Thật sao? Trịnh Thư Ý, em quá kiêu ngạo. Đúng mực, cái gì đúng mực, tăng ca để sửa lại bản thảo với một kẻ biến thái đang quấy rối em à?"

Khi một người cực kỳ tức giận, anh ta hoàn toàn không thể kiểm soát được lời nói của mình, rõ ràng là rất đau lòng, nhưng lại lựa chọn dùng phương thức tồi tệ nhất để nói ra. Cố Vân Tranh vừa nói ra những lời đó, anh liền hối hận, như cái xác không hồn nhìn Trịnh Thư Ý, đôi mắt của Trịnh Thư Ý mờ đi vì nước mắt, trông cô càng mong manh hơn dưới ánh sáng của tòa nhà văn phòng.

'Chát....'

Cái tát của Trịnh Thư Ý vào buổi đêm mùa thu nghe đặc biệt lớn, nó cũng tạo ra âm thanh lớn trong lòng Cố Vân Tranh, sau đó là một khoảng trống lớn hơn lan rộng trong trái tim anh.

Trịnh Thư Ý không nói thêm một câu nào nữa, chặn một chiếc xe ở ven đường, cũng không nhìn Cố Vân Tranh một cái, cô cùng Cố Vân Tranh chưa bao giờ phát sinh cãi vã, cũng chưa bao giờ nghe qua Cố Vân Tranh một câu nặng lời, lúc này tựa như ngàn mũi gai đâm vào trong tim, máu tươi đầm đìa, không có một chỗ nào nguyên vẹn.

Cố Vân Tranh đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng lao lên xe, tiếng động cơ vang lên trong đêm dị thường rõ ràng, đuổi kịp xe taxi Trịnh Thư Ý đang ngồi, bàn tay nắm tay lái của Cố Vân Tranh đều đang run rẩy, chỉ còn lại sợ hãi, trong nháy mắt Trịnh Thư Ý xoay người rời đi, thiên chi kiêu tử Cố Vân Tranh, liền như mất đi một mảnh linh hồn.

Người ta đều nói tình yêu giữa chim biển và cá chỉ là ngoài ý muốn, có phải hay không cũng sẽ có khác biệt, dù có lời thề đi chăng nữa, có phải hay không sự khác biệt ấy vẫn sẽ tồn tại?

"Cô muốn đi đâu?"

Người tài xế taxi nhìn người phụ nữ xinh đẹp rơi lệ đầy mặt qua gương chiếu hậu, không biết nên nói gì, cẩn thận hỏi.

"Lái xe đi, không sao, đi đâu cũng được, tôi sẽ trả tiền."

Trịnh Thư Ý mở cửa sổ xe, để gió lạnh ùa vào, trái tim vốn đã khó chịu lại càng khó chịu hơn.

"Chiếc xe phía sau vẫn đang đuổi theo, vợ chồng nhỏ đang cãi nhau à?"

Tài xế giảm tốc độ, giọng nói cũng chậm lại, Trịnh Thư Ý quay đầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc nhất đang theo sau mình cách đó không xa, nước mắt lại trào ra.

"Haizzz.... chú nói cho cháu biết, đàn ông ấy mà, nhất định sẽ có lúc chọc giận cháu, cháu không thể chiều theo được. Vợ của chú cũng vậy, mắng chú hoặc đánh chú cũng không sao, không làm tổn thương tình cảm được, miễn là hai người vẫn yêu nhau, dù có ầm ĩ hay cãi vã thế nào, đó cũng chỉ là giao tiếp để hiểu nhau mà thôi, đúng không, vợ chồng cũng cần phải hòa hợp, làm gì có đôi giày nào phù hợp ngay từ đầu?"

'Nếu có thể làm lại, câu trả lời của em sẽ là

Thay đổi hay chờ đợi

Ở bên cạnh anh, không bao giờ chạy trốn.

Không để ai chia cắt chúng ta.'

<Ngưỡng Vọng>

Âm nhạc trên xe đánh về phía Trịnh Thư Ý trong một không gian nhỏ, tuy rằng cô một đường tiến về phía trước, như một bông hoa hồng tùy ý nở rộ, nhưng tính cách khiêm tốn và thận trọng, cũng như tính cách có chút vui vẻ khiến cô tràn đầy tự tin nhưng sau lưng lại luôn có sự bất an, mà Cố Vân Tranh luôn có thể nhìn rõ bất an của cô, không ngừng mang lại sức mạnh cho cô, mà cô cũng giống như vậy, tạo thêm bầu không khí giống như pháo hoa cho Cố Vân Tranh, người có vẻ nhạt nhẽo nhưng thực ra lại rất thú vị.

'Dù có quay lại trăm lần, nghìn lần hay vạn lần, em vẫn sẵn lòng quay lại lần gặp gỡ ban đầu, năm này qua năm khác, để đồng hành cùng anh, yêu anh và ở bên anh.'

"Bác tài, lái xe đến hoa viên Hoa Nhân Tân Giang...."

"Hoa Nhân, cháu là bác sĩ à?"

"Cháu không phải, chồng cháu là. Chúng ta không thể để anh ấy đi lòng vòng được."

"Nếu cháu không đi lòng vòng, không phải cậu ấy sẽ ngừng đi lòng vòng sao?

---Về đến nhà---

Trịnh Thư Ý không thèm nhìn Cố Vân Tranh đi theo phía sau mình vào cửa, thu thập một chút đồ đạc, liền đi thẳng đến phòng tắm tắm rửa, mà Cố Vân Tranh, một câu cũng không dám nói.

Hơi nước trong phòng tắm ngày càng nhiều, khiến Trịnh Thư Ý nằm trong bồn tắm có chút khó chịu, sự mềm mại của bọt xà phòng không những không làm giảm đi sự mệt mỏi trên cơ thể mà ngược lại còn mang đến cảm giác trống trải hơn, cô dứt khoát không ngâm mình nữa, kéo vòi sen lại tùy ý tắm rửa, lau khô người rồi mặc váy ngủ đi ra ngoài.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô không khỏi rụt cổ lại vì chênh lệch nhiệt độ, ngẩng đầu nhìn thấy một tô mì trên bàn ăn, bày đầy rau xanh, thịt băm và trứng.... Hấp dẫn quá, cô vất vả cả một đêm, vẫn chưa ăn gì. Tuy tài nấu nướng của Cố Vân Tranh không xuất sắc bằng y thuật, nhưng may mắn thay, anh có năng lực học tập rất mạnh, có thể tìm kiếm công thức, xem qua mấy lần, liền có thể làm theo đến tám chín phần, còn làm rất ngon.

Trịnh Thư Ý ngồi xuống, cầm đũa gắp một ngụm mì cho vào miệng, ăn rất ngon, cô ăn liên tục mấy miếng, nhưng cô cảm thấy Cố Vân Tranh sao lại không có chút động tĩnh gì, cô đơn giản là không quan tâm nữa, ăn non nửa bát, lại đi rửa mặt một phen, vẫn không Cố Vân Tranh có động tĩnh gì, Trịnh Thư Ý lúc này có chút bối rối.

Đi dọc theo căn phòng, đi qua phòng ngủ của hai người, phòng thể thao điện tử, phòng tập thể dục, đến phòng làm việc, chỉ thấy Cố Vân Tranh đang ngồi trước bàn làm việc, một tay chống đầu, một tay xoa bóp sống mũi, anh cúi đầu, với vẻ mặt mệt mỏi cùng tự trách, như có thần giao cách cảm, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, bộ dáng giống như một con chó nhỏ bị thương, cứ như vậy đụng vào trong mắt, trong lòng Trịnh Thư Ý.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Thư Ý, đôi mắt của Cố Vân Tranh sáng lên, anh nhanh chóng chạy tới, thậm chí còn kéo theo chiếc ghế dựa, đầu gối đập mạnh vào góc bàn, cho dù là đàn ông, Cố Vân Tranh cũng không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ. Trịnh Thư Ý lập tức liền hoảng sợ vội chạy về phía Cố Vân Tranh, chân của anh từng bị thương nặng khi viện trợ ở Châu Phi, thậm chí anh còn phải ngồi trên xe lăn.

"Anh bị va vào sao? Có đau không?"

"Ý Ý, anh xin lỗi, anh xin lỗi."

Cố Vân Tranh xin lỗi, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng vô tận hối hận lan tràn, anh sợ làm tổn thương Trịnh Thư Ý, anh rất sợ. Lúc đầu Trịnh Thư Ý còn đang tức giận đột nhiên tiêu tan, quan tâm thì loạn, Cố Vân Tranh, người luôn bình tĩnh, lần này thực sự đã mất kiểm soát, những cảm xúc phức tạp như ghen tị và đau lòng không ngừng xung đột, mà hết thảy đều vì cô quá mạnh mẽ, luôn cảm thấy mình có thể giải quyết mọi việc, không muốn dựa dẫm vào anh hay bất kỳ quyền lực nào từ anh, mà quên rằng bọn họ vốn là vợ chồng, vợ chồng vốn nên nương tựa lẫn nhau.

"Ông xã, em cũng xin lỗi anh."

Trịnh Thư Ý thở dài một hơi, nghiêm túc xin lỗi Cố Vân Tranh, tâm tình vốn thấp thỏm của Cố Vân Tranh ngay lập tức bị phá vỡ bởi nụ hôn bất ngờ của cô.

Trịnh Thư Ý chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng với đường viền cổ rất rộng, khoảnh khắc cô cúi xuống xoa đầu gối của Cố Vân Tranh, khe rãnh lộ ra, làn váy bị kéo lên, thậm chí không che được đùi, tay Cố Vân Tranh phủ lên bàn tay đang xoa đầu gối cho anh của Trịnh Thư Ý, kéo cô vào trong lòng mình.

Cả hai đều thích đọc sách nên phòng làm việc rất đầy đủ tiện nghi, ngọn đèn là mô phỏng theo ánh sáng tự nhiên, dưới ánh sáng, làn da trần của cô được bao phủ bởi một tầng màu trắng thánh khiết, làn da vốn đã rất mềm mại của cô lại càng trở nên quyến rũ hơn, dường như chỉ cần hôn nhẹ lên đó cũng sẽ để lại dấu vết kích tình.

Bàn tay Cố Vân Tranh đảo qua bàn làm việc, những cuốn sách nặng nề lần lượt rơi xuống, tạo ra âm thanh trầm đục trên sàn, sau đó hai tay dùng sức ôm lấy eo của Trịnh Thư Ý, trời đất quay cuồng, chỉ trong nháy mắt, Trịnh Thư Ý được anh bế lên bàn, đặt trên mặt bàn làm việc bằng gỗ, cô kìm lòng không được mà ôm anh, vùi mặt vào một bên cổ của anh, trong tầm mắt của cô chỉ có anh, mặc cho nước mắt của mình làm ướt vạt áo màu trắng bên trong áo sơ mi sọc của anh.

Vừa rời khỏi bệnh viện, Cố Vân Tranh đã trực tiếp chạy đến chỗ Trịnh Thư Ý, cơ thể anh vẫn còn mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, nhưng mùi này lại khiến Trịnh Thư Ý cảm thấy an toàn, Cố Vân Tranh liếm môi Trịnh Thư Ý, trêu chọc đầu lưỡi của cô, giống như đang ăn nước mật từ quả đào chảy ra, những sợi tơ tinh tế dày lên, trộn lẫn dính nị quen thuộc lẫn nhau, Cố Vân Tranh ngẩng đầu lên, xương hàm in sâu vào đôi mắt vừa hé mở của Trịnh Thư Ý, yết hầu của anh cũng theo động tác của hai người nuốt một cái, khiến Trịnh Thư Ý nhìn thấy mà ngượng ngùng.

Không thể kiểm soát được, như vô thức, Trịnh Thư Ý lùi lại một khoảng và liếm lên yết hầu của anh, dục vọng bị kiềm chế ầm ầm sụp đổ trong đầu Cố Vân Tranh, anh nhắm mắt lại cảm nhận khoái cảm cực lớn, yết hầu bị chiếc lưỡi ấm áp của cô ngậm lấy, không nhịn được nữa, anh cởi váy ngủ của cô, cởi bỏ hết những thứ che đậy trên người cô, lại theo động tác của cô mà cởi bỏ áo của chính mình.

Cô mềm mại nằm trên bàn, đắm mình trong ánh sáng tự nhiên của ngọn đèn bàn, còn anh nằm trên người cô, lúc da thịt họ chạm vào nhau, Cố Vân Tranh ngậm lấy tuyết trắng của cô, để cho làn da mềm mịn cùng hạt màu hồng sẫm mỏng manh tan chảy trong miệng anh, Trịnh Thư Ý theo bản năng cong người lên, giống như một viên ngọc thoát ra khỏi vỏ trai, đưa vào trong miệng anh, mà anh không chút do dự dùng độ cứng bên dưới để đốt cháy thịt trai buộc chặt của cô, chiếc bàn lạnh lẽo, cộng với nhiệt độ đặc trưng của người đàn ông, giữa băng và hỏa, mềm và cứng, khiến cô phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị.

"Anh .... khó chịu"

Trịnh Thư Ý bị trêu chọc đến mê man, Cố Vân Tranh tiếp tục dùng lưỡi dao phía dưới mài thịt trai của cô, nhưng không có ý định đi vào, đôi chân thon dài mịn màng của cô vô thức quấn lấy eo anh.

"Đừng cử động!"

Cố Vân Tranh càng ngày càng tham lam, đè thấp giọng, tiếp tục mút bộ ngực đầy đặn của cô, đưa hai ngón tay vào huyệt động vốn đã ẩm ướt, ích lợi của việc lấy chồng làm bác sĩ lúc này mới lộ ra, bác sĩ Cố, người cực kỳ quen thuộc với cấu trúc cơ thể con người, đã phát huy hết khả năng chuyên môn của mình, Cố Vân Tranh một bên quan sát phản ứng của Trịnh Thư Ý, một bên điều khiển nhịp điệu, để cô ngậm lấy đầu ngón tay của mình, lại tiếp tục đẩy về phía trước, đem toàn bộ ngón tay đều ngâm đến trơn trượt, toàn thân Trịnh Thư Ý run rẩy.

Giống như nai con bị dẫn vào bụi hoa mê hồn, dục say dục tiên, hô hấp dồn dập, giống như thiếu dưỡng khí, cô yếu ớt vươn tay ra, miêu tả cơ bụng của anh, khiến anh lạc lối.

Cố Vân Tranh rút ngón tay chôn ở trong cơ thể cô ra, điều chỉnh tư thế, một tay ôm lấy tai cô, tay còn lại giữ chân cô, xoa bóp đùi trong của cô, tiếng rên rỉ của Trịnh Thư Ý như muốn vỡ nát, kích thích Cố Vân Tranh mang theo chút thô bạo bắt đầu dùng sức ra vào, không chút thương tiếc đâm vào bùn lầy ướt át mềm mại của cô, vừa vào vừa ra, từng luồng chất lỏng quấn lấy chỗ kết hợp của hai người, Trịnh Thư Ý cố ý cong thắt lưng lên, để anh có thể giao triền với mình sâu hơn, cho phép anh thâm nhập sâu hơn nữa.

Anh càng tiến sâu vào, theo bản năng siết chặt tính khí của anh. Cô cũng sẽ ghen tị, không phải là cô chưa từng nghe thấy những y tá nhỏ của bệnh viện Hoa Nhân nói chuyện, có một số y tá mới vào không biết cô, cũng sẽ ở trong thang máy thảo luận về Cố Vân Tranh, nói rằng thiếu gia của tập đoàn Hoa Nhân cho dù mặc quần rộng thùng thình, cũng có thể nhìn thấy hình dạng của chai nước khoáng. Vì vậy, dù đã làm một lần lại một lần, cô vẫn rất khó để dung nạp kích thước của anh.

"Còn có thể phân tâm suy nghĩ sao?"

Ánh mắt Cố Vân Tranh tối sầm lại, rút ra toàn bộ, rồi lại đem toàn bộ đâm vào, khiến cho nơi mềm mại của cô đỏ bừng, nơi tiếp xúc vừa ngứa ngáy lại đau đớn, phân không rõ là ngứa nhiều hơn, hay là đau nhiều hơn, cũng không phân biệt được đó là sự hưởng thụ cơ thể của nhau hay sự tra tấn.

"Bác sĩ Cố... anh có biết rất nhiều y tá trẻ nói rằng anh ngày nào cũng mang theo chai nước khoáng đi làm không?"

Lời nói của Trịnh Thư Ý bị anh đụng thành từng mảnh, da mặt cô luôn rất mỏng, lúc này cô buông xuống tất cả xấu hổ, buông xuống tất cả bận tâm, nghênh đón 100% khát vọng đối với anh, còn cố ý dùng ngôn ngữ khiêu khích anh..

"Bình nước khoáng kia đều đút cho em."

Cố Vân Tranh vào lúc này cũng không quá nghiêm túc, anh tiếp tục bóp chặt chiếc eo mềm mại không xương của Trịnh Thư Ý, từng chút từng chút mài qua hoa tâm, đâm tới cổ tử cung, Trịnh Thư Ý trực tiếp bị đụng đến cao trào, một dòng nước suối thổi qua, lại bị tinh dịch nóng bỏng của anh nóng đến nói không nên lời.

"Ông xã .... "

Cô theo bản năng gọi anh, hướng về phía anh làm nũng.

Khó nhất cửa mỹ nhân, mộ anh hùng, ôn nhu hương, người xưa chưa bao giờ lừa dối ta.

Cố Vân Tranh hôn môi Trịnh Thư Ý, ôm cô thật chặt, đưa tay đến bộ phận tròn trịa của cô, ôm lấy đầu lưỡi của cô, nhào nặn mông cô một cách bừa bãi, khiến Trịnh Thư Ý nhẹ nhàng run lên như bị điện giật, ngón chân đều cảm thấy ngứa ngáy.

"Ưm...."

Lúc Cố Vân Tranh thỉnh thoảng buông môi cô ra, tiếng rên rỉ kiều mỵ của Trịnh Thư Ý lại lần nữa truyền đến, khiến làn sóng trong cơ thể Cố Vân Tranh dâng trào liên tục, lưỡi kiếm sắc bén lại lần nữa đứng lên.

"Khát, em khát ...."

Trịnh Thư Ý kéo mái tóc ngắn của Cố Vân Tranh một chút, nhịn không được cắt đứt nụ hôn kéo dài lại thâm nhập của anh, trước đó chỉ ăn mì do anh làm, không có bổ sung bao nhiêu nước, hơn nữa khóc lớn lâu như vậy, cũng bị anh giày vò lâu như vậy, cô sớm đã có chút kiệt sức.

Cố Vân Tranh cố gắng đem lý trí của mình kéo trở lại bình thường, hai mắt của cô mê ly, trong mắt chỉ có bóng dáng của anh, cánh môi bị anh giày vò sưng đỏ, bên môi còn treo sợi tơ bạc như mật, không phân biệt được là của cô hay là của anh, tầm mắt của Cố Vân Tranh tập trung ở trên người Trịnh Thư Ý, cho dù muốn điên cuồng cướp đoạt, nhưng vẫn không đành lòng....

Anh nhanh chóng đi tới phòng khách, rót một cốc nước ấm, đến bên cạnh Trịnh Thư Ý, Trịnh Thư Ý đang cuộn mình trên chiếc bàn màu nâu, nguyên bản làn da có thể gọi là như sữa giờ lại bị nụ hôn của anh phủ lên một loạt vết đỏ. Khung cảnh kiều diễm khiến Cố Vân Tranh hưng phấn, ánh mắt tràn đầy chiếm hữu. Một tay xuyên qua khe hở giữa cổ và bàn đỡ cô ngồi dậy, lại dùng tay kia chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, Trịnh Thư Ý thực sự khát, không thể phát ra âm thanh nào, cô đợi anh đưa cốc tới, nhưng không có.

Cô sớm nên nghĩ đến, Cố Vân Tranh nhìn như chính nhân quân tử, vào thời khắc này, lại nhiều tâm cơ lại dính người, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần toát ra từng giọt mồ hôi lớn, đuôi mắt phiếm hồng vô cùng quyến rũ, anh tự uống một ngụm nước lớn, đến gần ôm lấy đầu cô, phủ lên cánh môi của cô, đem nước ấm đút vào trong miệng cô, nước ấm thấm qua cổ họng, cũng thấm qua trái tim Trịnh Thư Ý, qua lại nhiều lần, thẳng đến khi cô mở miệng, không còn khát nữa. Nước theo khóe miệng chảy xuống, lại bị nụ hôn của Cố Vân Tranh tiếp được, nước tinh khiết mát lạnh đan xen trong nụ hôn của hai người, càng tăng thêm rất nhiều tình thú.

"Đáng ghét ...."

Trịnh Thư Ý mặt đỏ đến không chịu được, trái tim cũng đập rất nhanh, Cố Vân Tranh nắm lấy ngực của cô, chơi đùa liên tục, lần nữa đưa đẩy, dùng thịt mềm của cô vuốt ve những nếp nhăn trên cây gậy dày, lượng lớn nước mật chảy ra tại nơi hai người giao hợp.

"Bà xã đừng hút mạnh quá, đừng ...."

Sự va chạm giữa những người yêu nhau, sự đối đầu giữa ham muốn và tình yêu sâu sắc, những cãi vã và va chạm ngày hôm nay, tất cả đều mang lại niềm vui tột cùng vào giờ phút này, khơi dậy thỏa mãn cùng khoái cảm của hai người. Cố Vân Tranh phát ra âm thanh chỉ có lúc vui thích mới có thể phát ra, lần lượt kích thích thính giác của Trịnh Thư Ý, huyệt hoa như nở ra ngàn vạn đóa hoa, run rẩy không ngừng, không ngừng quấn lấy lưỡi dao sắc bén đang chém vào sâu bên trong của Cố Vân Tranh.

Cố Vân Tranh không biết mình rút ra bao nhiêu lần, lại tiến vào bao nhiêu lần, anh chỉ biết rằng cảm giác sảng khoái và phấn khích kia, chỉ có Trịnh Thư Ý mới có thể mang lại.

Đã từng có người muốn chuốc say anh, lại cởi quần áo trước mặt anh, nhưng anh lại không sinh ra một chút hứng thú tình dục nào, lạnh lùng nhìn họ, đó chỉ là thịt trắng trong thế tục mà thôi. Nhưng khi anh nhìn về phía Trịnh Thư Ý, chỉ cần cô nhìn lại anh một cái, anh cũng sẽ sinh ra cảm giác xâm lược mãnh liệt, tựa hồ một khắc cũng không thể dừng lại, không ai biết ham muốn của anh đối với Trịnh Thư Ý mạnh đến mức nào, chỉ cần Trịnh Thư Ý vừa tới gần anh, anh tựa như một con ma cà rồng trong đêm tối, đói khát không chịu nổi, đáng xấu hổ đến mức chỉ cần nhìn Trịnh Thư Ý mặc áo sơ mi trắng, cũng khiến anh trở nên cứng rắn đến đáng xấu hổ.

Đương nhiên, Trịnh Thư Ý biết rõ Cố Vân Tranh như vậy, mà cô cũng hiểu rõ, ở trước mặt anh, cô giống như nai non cùng đường, cam tâm tình nguyện muốn bị anh xâm lược, đây là tình yêu nhập vào xương tủy, thậm chí ngay cả linh hồn, cũng sẵn sàng hy sinh cho nhau, từ sâu trong trái tim của họ, trong sự cám dỗ dành cho nhau, viết lên bản tình ca độc nhất vô nhị.

Một lượng lớn dịch nồng bị anh bắn vào, gắt gao gắn bó, Trịnh Thư Ý chủ động nghênh đón từng đợt lại từng đợt bão táp điên cuồng, nụ hôn của Cố Vân Tranh từ trán của cô lan xuống xương quai xanh, lại theo xương quai xanh trượt xuống, thành kính hôn lên mỗi một tấc da thịt của cô, nụ hôn in lên đùi trong mẫn cảm của cô, nhu tình vạn loại hái mật hương trên người cô, nhìn thấy anh thần phục, Trịnh Thư Ý lại muốn khóc, hôm nay cô đặc biệt mẫn cảm, động một chút cũng đã muốn rơi nước mắt.

"Đừng khóc, bảo bối, đừng khóc ...." Cố Vân Tranh ngẩng đầu, kéo cô vào lòng, gắt gao ôm chặt, "Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, bảo bối, đừng khóc.... anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

Cô chủ động nghiêng đầu hôn lên cổ Cố Vân Tranh, Trịnh Thư Ý thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập dưới da của Cố Vân Tranh vì cô mà nhảy lên liên hồi, "Sau này không được cãi nhau với em nữa, có được không?"

"Được!" Cố Vân Tranh nói được làm được, đây là lần đầu tiên họ cãi nhau, cũng là lần cuối cùng.

Em là sự ấm áp, kiên nhẫn, mềm mại và an ủi duy nhất trong trái tim anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top