Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

September

Jaemin rất giàu có. Nếu phải dùng một từ để hình dung chính xác về cuộc sống xa hoa mà cậu đang hưởng thụ, thì ngậm thìa vàng là không đủ, phải là ngậm thìa kim cương mới đúng. Cậu là con một của gia đình họ Na, một dòng họ doanh nhân nổi tiếng giàu có từ mấy chục năm trước.

Jaemin mơ màng thức dậy, khoác chiếc áo choàng lụa, trên chiếc giường cỡ lớn và bộ ga trải giường sang trọng. Cậu được đánh thức bởi một người giúp việc và người này ngay lập tức mang bữa sáng cho cậu. Cậu dành thời gian ăn uống, dành thời gian tắm rửa, dành thời gian để ngắm nhìn quang cảnh từ ban công phòng mình. Sau đó, những người hầu gái cũng chải chuốt và tạo kiểu cho tóc cho cậu.

Hôm nay là chủ nhật, và theo lịch trình của mình, Jaemin sẽ cùng cha mẹ đi gặp một đối tác kinh doanh. Cậu không biết đối tác là ai hoặc chính xác họ sẽ đi đâu, nhưng điều đó không thực sự quan trọng cho lắm. Cậu được dạy từ nhỏ để trở nên luôn đúng mực, tôn trọng và trang trọng, nhưng vẫn hòa đồng và dễ mến. Jaemin phải là người thừa kế hoàn hảo trong mắt công chúng và đó là điều quan trọng nhất.

Jaemin bước đến chiếc Bentley màu đen với dáng vẻ vô cùng tự tin, nhẹ giọng cảm ơn người tài xế đã mở cửa cho cậu. Cậu đoán cha mẹ mình rất có thể đang ở trong chiếc xe ngay phía trước. Và điều cậu nghĩ đã đúng, họ di chuyển và xe của Jaemin theo sát ngay phía sau.

Chuyến đi mất khoảng hơn một giờ. Khi đến nơi, họ tiến vào một khu đất. Jaemin đưa mắt nhìn khắp nơi khi bước ra khỏi xe. Đây là một vùng đất rộng lớn với nhiều tòa nhà và công trình kiến ​​trúc, trông nó có vẻ như một trung tâm đào tạo.

Ngay tại lối vào của một tòa nhà lớn, họ được ba người tiếp đón - chính là nhà Lee, đối tác kinh doanh mà hôm nay gia đình cậu gặp. Cha cậu bắt tay ông Lee, và mẹ cậu trao đổi nụ cười với bà Lee.

"Đây là con trai tôi, Jaemin," ông Na nói khi hướng tay về phía cậu. Ngay lập tức, Jaemin nở một nụ cười tươi nhất và đưa tay về phía ông Lee. "Chúc bác một ngày tốt lành ạ."

Ông Lee bắt lấy và lắc nhẹ tay cậu với một nụ cười, trước khi ra hiệu cho người thanh niên bên cạnh.

"Đây là Minhyung. Nó là con trai cả của tôi."

Jaemin bắt gặp ánh mắt của anh, một chàng trai trẻ có gò má sắc nhọn, đường viền hàm thô, nhưng đôi mắt màu hạt dẻ ấm áp và mềm mại.

"Rất vui được gặp anh," cậu nói và đưa tay ra. Minhyung đón lấy tay cậu và cúi chào. "Anh cũng vậy."

Ba người theo gia đình nhà Lee lên cầu thang để đến một sảnh lớn, nơi ông Lee giới thiệu công ty của gia đình họ, với hy vọng có được một nhà đầu tư, hoặc thậm chí chỉ là một sự hỗ trợ nhỏ. Dù sao thì, bất cứ ai có được sự hỗ trợ từ nhà Na đều chắc chắn sẽ thành công.

Jaemin nhìn xung quanh, tai vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của cha mẹ mình và cha mẹ Minhyung. Đây quả thực là một trung tâm huấn luyện thể thao, nơi đào tạo ra nhiều vận động viên tham gia các cuộc thi lớn và giành được những giải thưởng lớn không kém. Bà Lee nói rằng nơi đây giống như một trường học. Tuy nhiên, Jaemin biết tất cả những người ở đây đều hướng đến chiến thắng nhiều hơn là học hỏi.

Họ cho gia đình cậu xem các sân và phòng tập chung, mọi thứ dường như vẫn diễn ra bình thường. Jaemin đã quá quen với những việc như thế này, các cuộc họp và các chuyến thăm hỏi cũng như không ngớt lời ca ngợi vì sự ưu tú của gia đình cậu. Vì vậy, cậu chỉ lặng lẽ đi theo, gật đầu và lên tiếng khi cần thiết.

"Các khu đất rất rộng lớn. Mọi người có thể tự do thăm xung quanh nếu muốn," ông Lee nói sau một lúc, có lẽ ông hy vọng không làm gia đình họ Na nhàm chán.

"Ồ, tôi thực sự thích một chuyến tham quan có hướng dẫn viên hơn đấy ông Lee," cha của Jaemin trả lời với một nụ cười nhẹ. "Nhưng, có thể Jaemin sẽ muốn đi thăm thú xung quanh? Ý con thế nào, con trai?"

"Cứ tự nhiên như ở nhà nhé," ông Lee khuyến khích với nụ cười tươi. Jaemin đáp lại, sau đó cậu chào tạm biệt họ và bắt đầu rời đi.

Jaemin đi bộ xung quanh, thư giãn và chờ thời gian trôi qua, chán nản chờ đợi với hi vọng ai đó gọi cho mình và nói rằng đã đến lúc phải về nhà. Chắc chắn là thể thao rất thú vị, nhưng hiện tại, không có gì thực sự thu hút được sự quan tâm của cậu. Vì vậy, cậu quyết định chỉ đi bộ, và đi bộ, và đi bộ, vô tâm nhìn mọi người ném bóng, bắn tên hoặc chạy bộ. Cậu thỉnh thoảng dừng lại, quan sát kỹ một chút. Đôi khi vài người dừng lại khi nhìn thấy cậu, ngay lập tức đứng lên chào hỏi. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy trong khoảng một giờ.

Jaemin thở dài ngao ngán trong khi bước vào một tòa nhà nào đó, ở đây rất ấm áp. Những âm thanh lặp lại liên tục nhưng không nhất định vang lên bên tai cậu, bước chân cậu ngày càng thận trọng khi đi xuống hành lang. Khi cậu tiến lại gần một căn phòng ở cuối hành lang, những tiếng đấm đá cùng với những tiếng càu nhàu nhẹ nhàng ngày một rõ hơn.

Sự tò mò chiếm lấy tâm trí cậu, vì vậy cậu tiếp tục tiến lên cho đến khi cuối cùng cũng tìm thấy điều đã thu hút sự chú ý của mình.

Jaemin mở to mắt quan sát. Căn phòng có một vài cửa sổ để thông gió, ván gỗ làm sàn, những quả tạ đặt ở đây và ở đó, một vòng vây ở đầu xa, và ở giữa, một bao cát lớn màu đen, và... một chàng trai trẻ. Một chàng trai tóc vàng, với chiếc quần đen rộng rãi, thân trên để trần, anh ta đang không ngừng đấm vào bao cát màu đen trước mặt, cổ họng gầm gừ những tiếng nhỏ với mỗi cú đánh. Cơ bắp của anh ta rất rõ, các tĩnh mạch nhô ra khi anh ta đấm, và đấm, và đấm, những tiếng thở hổn hển vang lên đều đặn.

Jaemin dừng lại để nhìn chằm chằm một chút, thật ra không chỉ là một chút.

Cậu nhìn vào bên ngưỡng cửa và quan sát. Đôi mắt to tròn long lanh của cậu dõi theo từng chuyển động, lắng nghe từng hơi thở gấp gáp, cảm nhận từng rung động của sàn nhà trên đế đôi giày da bóng của mình. Cậu chưa bao giờ cảm thấy phấn khích hơn, cảm giác đó dần trở nên mạnh mẽ và rõ ràng hơn theo từng cú đấm mà chàng trai trẻ tung ra.

Sau đó, chàng trai tóc vàng dừng lại. Anh ta thở một cách nặng nề, vứt bao tay sang một bên trong khi lấy lại hơi thở. Anh dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Và sau đó, anh bỗng quay đầu sang một bên.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Jaemin bỗng bất động, chân như bị chôn dưới đất. Và dù cậu đã không cử động và cố gắng bình tĩnh trong suốt năm phút, cậu vẫn cảm thấy khó thở khi nhìn chàng trai trước mặt. Anh ấy giờ đã ngừng luyện tập, nhưng dư âm luồng nhiệt từ những cú đấm trước đó vẫn đang liên tục chạy khắp cơ thể, anh đang nhìn chằm chằm cậu. Và Jaemin cũng không thể rời mắt khỏi anh.

Người đó vẫn đứng yên, từng tiếng thở dốc nặng nề, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt và cơ thể như điêu khắc của anh, nhìn chằm chằm Jaemin với biểu cảm mà cậu không thể xác định được.

"Có vẻ em quan tâm đến quyền anh."

Jaemin quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói đó, khẽ thở ra vì ngạc nhiên. Cậu ngay lập tức nở một nụ cười tử tế khi thấy đó là Minhyung Lee.

"Thì... cũng một chút," Jaemin nói dối. Mặc dù Minhyung không sai khi nói cậu đang quan tâm gì đó vào lúc này. Ánh mắt cậu quay trở lại phòng, cậu thấy võ sĩ kia đã quay lại đấm vào bao cát trước mặt.

"Anh cũng vậy," cậu nghe tiếng Minhyung nói bên cạnh mình. "Đây là một môn thể thao rất thú vị và cao trào." Trong nội tâm, Jaemin tự hỏi liệu anh ấy có đang nói dối để lấy được sự ủng hộ của mình hay không. Mặc dù nếu anh ấy không nói dối, thì cậu sẽ đánh giá cao điều đó. Có rất ít người nói với cậu sự thật trong những cuộc gặp như thế này. Cậu cũng làm như vậy, vì vậy cậu không bao giờ thực sự bận tâm. Dù sao thì, đây là một sân chơi công bằng mà.

Cậu gật đầu trả lời, "Đúng vậy." Jaemin nói trong khi vẫn đang nhìn chằm chằm vào võ sĩ một lần nữa.

"Cậu ấy đang làm rất tốt, phải không?"

Jaemin lại gật đầu.

"Đúng vậy."

"Cậu ấy là người tốt nhất trong đội. Đó là lý do tại sao cậu ấy có phòng tập riêng của mình, tất cả mọi thứ ở đây đều dành cho một mình cậu ấy. Các huấn luyện viên cũng khá thích cậu ấy".

Jaemin ậm ừ, vẫn chú ý đến những cú đấm và vài tiếng lầm bầm của võ sĩ trước mặt.

"Anh có vẻ dành rất nhiều tâm tư vào đây," Jaemin nói, có lẽ Minhyung thực sự thích môn thể thao này.

Cậu nghe thấy Minhyung cười khúc khích, "Anh muốn như vậy." Sau đó, anh hắng giọng. "Em có muốn-"

"Có vẻ con đã tìm thấy Jaemin, Minhyung-ah," một giọng nói vui vẻ ngắt lời họ. Khi Jaemin quay đầu sang một bên, cậu nhìn thấy cha mẹ của cả hai đang cùng nhau đi về phía họ.

Hai người đàn ông trẻ tuổi nở một nụ cười rạng rỡ khi họ quay sang hai người, và ngay tại thời điểm này, Jaemin nhận ra một cách chính xác rằng Minhyung đã được nuôi lớn lên giống hệt như mình.

Cha mẹ đi đến chỗ họ đang đứng. Với lời "xin lỗi" nhẹ nhàng, ông Lee là người đi qua ngưỡng cửa và cuối cùng bước vào phòng võ sĩ đang ở.

"Mời mọi người vào trong," Minhyung nói với những người còn lại.

Jaemin quan sát võ sĩ quyền anh tạm dừng tập luyện, thở hổn hển khi cúi chào ông Lee và bọn họ, những vị khách.

"Chàng trai trẻ này là viên kim cương quý giá của chúng tôi" ông Lee cười khúc khích khi đặt bàn tay đeo găng trắng của mình lên vai võ sĩ. Tất cả đều cười nhẹ về điều đó, cả chàng võ sĩ trẻ kia. Jaemin chú ý đến cách anh ấy cười với đôi mắt cong cong của mình.

"Đây là gia đình Na," ông Lee nói với võ sĩ, người đang gật đầu rạng rỡ. Sau đó, ông quay sang họ và giới thiệu, "Đây là Jeno Lee" và võ sĩ này cúi đầu thật thấp.

"Rất vui được gặp mọi người."

Nhà Na cũng cúi chào, và sau đó ông Lee tiếp tục kể cho họ nghe về Jeno và những trận đấu mà cậu ấy đã thắng. Jaemin đang nghe, với một nụ cười nhẹ, gật đầu theo từng lời nói.

Ngay sau đó, cậu bắt gặp ánh nhìn của Jeno một lần nữa, khoảng cách giữa họ lần này gần hơn nhiều so với lần đầu tiên Jaemin nhìn anh. Lần này, Jaemin nhìn rõ ràng hơn từ đường rạch trên lông mày, nốt ruồi dưới mắt, sống mũi cao tới quai hàm sắc bén của người kia. Khi đưa mắt nhìn lại võ sĩ quyền anh, cậu khẽ thở ra khi phát hiện ra rằng Jeno vẫn chưa rời mắt khỏi mình. Cậu ngay lập tức quay đi chỗ khác, cổ và tai ửng đỏ.

"Còn cháu thì sao, Jaemin? Cháu có thích tự mình xem các giải đấu quyền anh không?" Ông Lee đột nhiên hỏi, phá vỡ suy nghĩ của người thừa kế trẻ tuổi.

Jaemin mỉm cười và gật đầu, "Dạ tất nhiên rồi ạ."

Trong vô thức, cậu liếc nhìn Jeno, mắt họ lại chạm nhau một lần nữa. Có điều gì đó từ cái nhìn của võ sĩ quyền anh khiến cậu cảm thấy như thể anh ta biết rằng cậu đang nói dối, nhưng Jeno vẫn mỉm cười khi ông Lee vỗ nhẹ vào lưng anh ta.

"Có vẻ như cháu sẽ đánh giá cao khi thấy Jeno ở đây trong một giải đấu, phải không? Sao cháu không đến khi trận đấu tiếp theo diễn ra nhỉ?"

Và cùng với đó, ông Lee đang hướng dẫn mọi người ra khỏi tòa nhà. Jaemin lặng lẽ theo sau, và khi đi xa hơn một chút, cậu kín đáo quay lại nhìn. Cậu lần nữa gặp lại đôi mắt của võ sĩ quyền anh trẻ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top