Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeno lặng lẽ nằm yên trong bồn tắm trong khi Jaemin nhẹ nhàng giúp anh tắm rửa. Sau khi Jaemin tắm rửa xong, hai người ở trong bồn tắm một lúc, lưng Jeno áp vào ngực người kia. Anh để Jaemin vuốt ve làn da mềm mại và chăm sóc mình, như thể cậu đang bù đắp khoảng thời gian đã qua.

"Em đã làm gì trong những tuần qua?" anh tò mò hỏi, và anh nghe thấy một tiếng cười khẽ từ ngay phía sau.

"Không nhiều lắm," Jaemin thừa nhận. "Vẫn là những việc như trước thôi."

Jeno không thể không cảm thấy tò mò hơn nữa, đặc biệt là khi anh đã nhìn thấy Jaemin ở quán bar cách đây một thời gian, với Lee Minhyung.

"T-Thật không? Không có gì mới à?"

Jaemin ậm ừ, nhẹ nhàng dùng tay đổ một ít nước tắm lên ngực Jeno. "Ừ. Tại sao anh lại hỏi thế?"

Võ sĩ cau mày. Jaemin đang nói dối anh sao?

"Anh-anh thấy em ở quán bar," Jeno nói nhẹ nhàng, khiến người kia khựng lại một chút. "... Với Lee Minhyung."

Jaemin khẽ thở dài một tiếng, và Jeno muốn quay lại nhìn gương mặt của cậu.

"Hôm đó em cũng thấy anh," Jaemin thì thầm, và Jeno có thể nghe thấy sự tổn thương trong giọng nói của cậu. "Em muốn đi theo anh nhưng... em nghĩ rằng anh không nhìn thấy em."

"Nhưng dù sao thì em cũng đã ở với anh Minhyung, phải không?" Jeno hừ một tiếng, sự khó chịu thoáng qua giọng điệu của anh.

Jaemin ậm ừ. "Vâng, chúng em đã-"

Đột nhiên Jeno ngồi thẳng dậy, và mọi thứ bỗng im lặng trong vài giây.

"Jeno. Anh ghen à?"

Jeno bĩu môi, thở ra và khoanh tay trước ngực ở dưới nước. "Không."

Và điều đó khiến Jaemin cười khúc khích. Tay cậu vòng trở lại ôm lấy cơ thể Jeno, vuốt ve vai và xương quai xanh của anh, kéo Jeno lại gần hơn và đặt một nụ hôn bên dưới tai anh.

"Em và Minhyung chỉ là bạn thôi, Jeno. Thực ra, chúng em trở thành bạn bè vì cả hai có nhiều điểm khá tương đồng".

Jeno có vẻ như vẫn chưa bị thuyết phục, anh vẫn bĩu môi với vẻ hờn dỗi.

"Ồ, vậy à? Giống thế nào?"

Jaemin đảo mắt tinh nghịch. "Như chuyện cả hai đều có người yêu bí mật."

Jeno nhanh chóng ngồi bật dậy, nhìn Jaemin, người đang không thể nhịn cười trước biểu cảm ngạc nhiên của võ sĩ.

"Cả hai người- Anh ấy cũng- Cái gì cơ?"

Jaemin nắm lấy tay Jeno và mỉm cười. "Anh ấy cũng có người anh ấy yêu, Jeno. Cũng như em yêu anh vậy".

Võ sĩ trong giây lát cảm thấy một cảm giác ấm áp bừng lên trong lồng ngực khi nghe lại ba từ đó. Nhưng ngay sau đó, anh thở dài một cách thất vọng. "Vậy là, anh đã ghen chẳng vì điều gì?"

"Vậy là anh có ghen," Jaemin nhếch mép, lòng bàn tay lại xoa lên vai và lưng Jeno.

"Tất nhiên rồi! Anh chỉ muốn em cho riêng mình, em biết không?" Jeno nói và đột ngột kéo Jaemin lại gần, làm cho nước xung quanh họ bắn tung tóe và khiến người thừa kế cười khúc khích một lần nữa.

"À, là em," Jaemin nói, nghiêng người để có thể nhìn kỹ vào mắt người yêu của mình. "Em là tất cả của anh."

Jeno nở một nụ cười, một nụ cười thật lòng. Anh nhắm mắt và hôn Jaemin nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể thời gian đã ngừng lại.

"Thật tốt khi biết điều đó," anh thì thầm với nụ cười dễ mến trên môi Jaemin.

–––

Sau một lúc, cả hai ra khỏi bồn tắm và mặc quần áo. Jaemin nói rằng cậu sẽ ở lại qua đêm, vì vậy Jeno cho cậu mượn quần áo của mình. Sau đó, họ chỉ nằm yên lặng trên giường và vòng tay ôm lấy nhau.

Jaemin lùi lại để nhìn vào mắt Jeno, đưa tay lên chạm vào một bên mặt anh. "Anh đã bị thương rất nhiều," cậu thì thầm, sự lo lắng hiện rõ trong lời nói. "Em xin lỗi vì đã không có mặt bên anh lúc đó."

Jeno im lặng. Anh nhìn Jaemin thở dài, sau đó ánh mắt rời đi chỗ khác. Anh đang đợi một câu trả lời, một lời giải thích. Anh biết người kia có thể chưa sẵn sàng nói điều đó, vì vậy anh chỉ chờ đợi, anh không muốn ép buộc cậu. Và dường như Jaemin đã sẵn sàng. Cậu ngồi dậy, và Jeno dậy ngay theo sau.

"Cha em đã nói chuyện với em vài tháng trước," Jaemin bắt đầu. "Ông ấy nói rằng muốn em lãnh đạo việc mở rộng kinh doanh của nhà em ra nước ngoài ngay sau khi em tốt nghiệp. Ông ấy nói rằng em sẽ phải đến Anh Quốc, và mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi. Em chỉ cần lên máy bay, và... rời đi."

Jeno hít một hơi thật sâu. Trong suốt thời gian qua, anh nghĩ Jaemin bỏ anh vì cậu không còn yêu anh hoặc quá sợ hãi việc bị phát hiện. Nhưng bây giờ anh đã biết mọi chuyện, và anh cảm thấy tội lỗi vì đã vẽ nên một bức tranh tồi tệ như vậy về người đàn ông mà anh hết mực yêu thương.

Tuy nhiên, anh không thể tìm thấy sự hạnh phúc dù biết rằng suy nghĩ của bản thân đã sai..

"Vậy em... em có đi không?"

Jaemin im lặng một lúc. Và Jeno cảm nhận được một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt mình.

"Em không có sự lựa chọn."

Jeno cảm thấy trái tim mình chùng xuống. Anh di chuyển ra xa một cách từ từ, tách mình ra khỏi người kia.

"Jeno à, em-"

"À thì ra lý do chính là vậy?" Võ sĩ không kìm được nỗi thất vọng đang trào dâng, đôi mắt anh nhòe đi vì nước mắt. "C- chỉ là... em sẽ rời đi?"

Anh thấy Jaemin lau nước mắt. "Em không thể làm gì khác, Jeno."

"Vậy là em rời đi," Jeno chế giễu. "Vậy là chúng ta... chúng ta kết thúc?"

"Không, Jeno, đó không phải là những gì em muốn nói," Jaemin cố gắng đưa tay về phía người kia và nắm lấy tay anh.

"Em muốn nói gì vậy, Jaemin? Em muốn nói với anh rằng chúng ta sẽ vẫn ở bên nhau và giả vờ như cuối cùng em sẽ không rời bỏ anh?"

"Không, Jeno. Em không-"

"Sao, chúng ta sẽ tiếp tục yêu nhau trong khi em ở nơi đó còn anh thì ở đây? Như thế sao?"

"Không, không phải vậy."

"Vậy thì thế nào? Nói cho anh biết đi, Jaemin. Chuyện chúng ta sẽ thế nào?"

Jaemin nhìn đi chỗ khác. Cậu thở dài, trước khi nhìn Jeno một lần nữa, đầy quyết tâm.

"Chúng ta có thể đi cùng nhau, Jeno. Chúng ta có thể chạy trốn khỏi nơi này, chạy trốn khỏi mọi người và bắt đầu lại từ đầu ở đó. Nơi không ai biết đến chúng ta và chúng ta có thể- "

"Sao cơ?"

Jeno rời ra, buông tay Jaemin. Anh đứng dậy, lùi lại. Jaemin cũng đứng dậy lại gần anh một cách bất lực.

"Em muốn anh đi với em?" Jeno hỏi, không tin vào tai mình.

"Vâng-"

"Anh thậm chí phải dừng lại tất cả để nghĩ về em sao, Jaemin?" anh cắt đứt, sự tức giận tích tụ bên trong anh bùng nổ. "Em thậm chí có nghĩ điều gì sẽ xảy ra với anh khi em thực hiện kế hoạch này của mình không? Anh có một công việc ở đây, Jaemin. Anh có một sự nghiệp, một thứ anh thích làm, một thứ anh đam mê. Anh cuối cùng cũng đã tạo dựng được tên tuổi cho chính mình, và bây giờ em muốn anh kết thúc tất cả?" Jeno đưa tay vuốt tóc, đôi mắt nhắm nghiền trong giây lát, tỏ rõ sự thất vọng. "Anh không thể từ bỏ mọi thứ sau tất cả những nỗ lực của mình, Jaemin. Anh không thể để mất mọi thứ như vậy được".

"Em biết," Jaemin tiến lại gần anh một cách cẩn thận, dường như sợ rằng mình sẽ tự tay phá hủy anh trong giây lát. "Nhưng em không muốn phải xa anh, Jeno. Em- em không muốn để anh ở đây- "

"Vậy em muốn anh từ bỏ giấc mơ của mình sao? Jaemin à, em thậm chí đã bao giờ thử nói 'không' với cha mẹ của mình chưa? Em đã bao giờ cố gắng thuyết phục họ chưa? Em thật sự muốn đi à? Trong khi bản thân em thậm chí còn không thích việc kinh doanh của gia đình mình!"

"Em không thể nói "không" với họ, Jeno!" Jaemin giải thích. "H-Họ là cha mẹ em. Họ đã nuôi nấng em. Họ cho em ăn và mặc. Họ cho em mọi thứ họ có, mọi thứ em muốn. Nghe lời là cách duy nhất để em báo hiếu họ". Giọng cậu nhỏ dần, và Jeno cũng trở nên nhẹ nhàng hơn khi anh thấy những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt Jaemin, liên tục không ngừng. "Em xin lỗi. Em cũng không biết mình phải làm gì. Em chỉ... em chỉ muốn ở bên anh, Jeno." Jaemin khẽ khóc, giọng nói đứt quãng và nhỏ dần thành những tiếng thì thầm. Cậu nhẹ đan tay vào tay anh, thút thít thì thầm nhẹ nhàng "Em xin lỗi".

Jeno thở dài. Nhìn thấy kho báu quý giá của mình vỡ òa trong nước mắt, sự tức giận của anh tan biến trong nháy mắt. Anh lại gần Jaemin một cách chậm rãi, cẩn thận rút tay khỏi tay cậu và dùng chúng nâng mặt cậu nhìn vào mắt anh.

"Jaemin," anh khẽ gọi, lòng bàn tay ôm lấy mặt cậu và nhẹ nhàng lau nước mắt. "Anh biết em yêu cha mẹ của em, và anh biết họ có ý nghĩa lớn như thế nào đối với em. Nhưng nghe theo mọi lời họ nói không phải cách duy nhất để báo hiếu cha mẹ. Em cũng là con người, em không chỉ là con trai của cha mẹ. Em là một chàng trai trẻ, mạnh mẽ, thông minh, tốt bụng, hài hước, ngọt ngào, sáng tạo, cởi mở - em rất tuyệt vời, em là người tốt nhất mà anh biết. Và anh biết rằng cha mẹ em cũng cảm thấy như vậy về em. Bởi vì em thực sự tuyệt vời, Na Jaemin. Và họ sẽ sẵn sàng lắng nghe điều mà em thực sự muốn, em chỉ cần nói ra. "

Mắt Jaemin lần nữa ngập nước, gật đầu lắng nghe tất cả những gì người kia nói. Cuối cùng, cậu bật khóc nức nở, và Jeno ôm chặt cậu vào lòng.

"Em rất xin lỗi," Jaemin thì thầm trong khi đang nức nở trên vai anh. "Chỉ là rất khó để nói ra."

"Shh, anh biết, em yêu. Không sao đâu," Jeno nhẹ nhàng trả lời, nhẹ nhàng xoa lưng Jaemin. Anh đặt một nụ hôn dịu dàng lên thái dương, rồi một nụ hôn nữa lên đỉnh đầu Jaemin. "Anh cũng xin lỗi. Anh không nên lớn tiếng với em như vậy," anh thì thầm. Anh cảm thấy Jaemin gật đầu nhè nhẹ, ôm anh chặt hơn.

Khi Jaemin bình tĩnh hơn một chút, cậu lùi ra một chút, và Jeno nhân cơ hội vuốt ve hai bên khuôn mặt cậu.

"Hãy thử nói chuyện với cha mẹ em, được không?" anh lên tiếng, không gì khác ngoài sự thấu hiểu và hy vọng trong lời nói. "Họ sẽ lắng nghe em. Họ sẽ hiểu cho em thôi."

Anh mỉm cười khi thấy Jaemin gật đầu và cuối cùng phá ra một tràng cười nhẹ.

"Anh yêu em, Jaemin," anh thì thầm, "Và anh yêu em, không phải vì em là con trai của một doanh nhân giàu có nào đó. Anh yêu em vì em là chính em. Anh yêu em rất nhiều, rất nhiều. Đừng bao giờ quên điều đó. Đừng bao giờ tin vào bất cứ điều gì khác."

Jaemin gật đầu, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt.

"Em cũng yêu anh, Jeno. Rất nhiều."

Cả hai chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau sau khi trò chuyện thêm vài giờ, những cuộc trò chuyện vui vẻ về việc Jaemin sẽ làm gì thay vì đến Anh, hay là cách họ ăn mừng chiến thắng tiếp theo của Jeno và cả tên của những đứa trẻ mà cả hai sẽ nhận nuôi vào một ngày nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top