Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

double stuffed

Additional Tags: Ngọt, Cùng nuôi một em thú cưng, Strangers to Lovers, Kiểu thế, Đặt tên xấu cho mèo, Tương tư, họa sĩ Renjun, Jeno ngốc nghếch, bị thương nhẹ, Jeno bị trật chân, là do Renjun mà ra, Lần đầu gặp gỡ

t/n: Giải thích tên bé mèo, ý nghĩa title, và các chú thích khác ở cuối truyện.


Word count: 11972


Jeno không nghĩ nhiều lắm mỗi khi bé mèo của bạn đi mất – chuyện cũng bình thường thôi ấy mà. Mèo thích đi lang thang. Mèo cũng có thể tự bảo vệ bản thân trong khu đô thị mà Jeno đang ở.

Và cũng không phải Cookies N' Cream không tự lo cho mình được dù nó chỉ mới chừng một tuổi. Nó là một con mèo hoang được Jeno nhặt về. Có khi nó còn biết đường trong khu phố hơn là Jeno nữa cơ. Jeno nhớ vài tuần trước bạn tình cờ thấy nó choảng nhau với con chó nhà hàng xóm vì một con chim chết. Bạn còn nhớ là đã đi qua và giả vờ mắt không thấy tai không nghe, cực kỳ tự hào vì nó đánh bại được con chó chihuahua đáng ghét cách nhà vài căn. Chính niềm tự hào đó đã bị chôn sâu xuống tận ruột gan khi đến cuối ngày, Jeno được chào đón bởi xác con chim trên tấm thảm chùi chân của mình, như một món quà từ Cookie.

Biết là thế đấy, nhưng Jeno vẫn không thể ngăn bản thân tò mò xem con mèo của mình đã làm gì khi nó lang thang quanh khu phố. Vì thế mà lúc này bạn đang lúi húi núp sau một bụi cây trước nhà bà cụ ở góc phố, trên người là bộ đồ ngủ và đôi giày sandal cũ rích.

Jeno căng mắt quan sát con mèo có bộ lông điểm đen điểm trắng, không dám rời mắt dù chỉ một giây. Jeno biết nó rất nhanh nhẹn, bạn đã từng trải nghiệm rồi. Nỗi xấu hổ đột ngột làm má bạn nóng lên, nhớ về lần bạn phải đuổi theo Cookie khi nó đang bỏ chạy cùng một chiếc giày sneaker trái của mình. Kết cục là Jeno vấp ngã dập mặt vì cái vòi nước mà anh sinh viên đại học đẹp trai nhà bên đang dùng để rửa xe. Gương mặt dính đầy nhựa đường đã khổ sở lắm rồi, bạn còn phải đối mặt với một Wong Yukhei cởi trần người mướt mồ hôi đang tròn mắt nhìn xuống mình, trên người là một bộ đồ ngủ còn cái cằm thì chảy máu, thật quá sức chịu đựng. Cũng may là Yukhei vẫn rất lịch sự – cho bạn mượn cái áo đang bị vứt một xó của anh để che tạm vết rách trên cằm, còn giúp bạn truy tìm con mèo đã vui vẻ xé nát đôi giày ngay trên hiên nhà của anh Sicheng cuối phố. Nhiều khi bạn không biết mình đang nuôi một con mèo hay con cẩu nào đấy nữa.

Jeno giật mình khỏi giấc mộng giữa ban ngày về anh Yukhei, người mà – dù Jeno rất đau lòng – đã chuyển nhà đi, khi bạn cảm nhận được chuyển động trong tầm ngắm. Cookie thong thả bước đi trên vệ đường, nhưng nó có mục tiêu điểm đến. Jeno đi theo nó với khoảng cách chừng 20 mét phòng trường hợp nó cảm nhận được sự hiện diện của bạn và bị giật mình. Lúc này bạn đã cách nhà khoảng 15 dãy nhưng vẫn còn trong khu dân cư. Chắc chắn là bạn đã đi theo nó ít nhất nửa tiếng rồi. Jeno bắt đầu tự vấn mục đích của mình là gì. Bạn nửa muốn quay về nhà vì thật sự con mèo đi đâu làm gì cũng chẳng phải chuyện của bạn, chỉ cần nó an toàn trở về nhà với Jeno mà thôi. Nhưng bạn cũng cảm thấy tò mò hưng phấn. Hưng phấn tới mức Jeno chọn mặc kệ những cái nhìn kì quặc từ các bà mẹ rảnh rỗi đang chạy bộ thể dục trên phố.

Cô mèo nhỏ nhắn đánh một vòng, hít bụi này, hửi bụi kia, rồi cắn cắn vài cành cây nọ. Jeno nhăn mặt khi nó vồ lấy một cái tất dơ dáy rơi ngay giữa đường. Bạn suýt thì hét toáng lên khi thấy một chiếc xe hơi đang chạy lại. Não Jeno rơi vào tình trạng quá tải, chút nữa thôi bạn đã từ bỏ nhiệm vụ. Nhưng Cookie đúng lúc quay đầu về phía chiếc xe và nhảy ngay vào trong lề đường trước khi nó tới gần hơn. Jeno thở phào nhẹ nhõm.

Bạn nhớ tới một cảnh tương tự khi lần đầu nhìn thấy Cookie. Vào một ngày trời mưa tầm tã, Jeno đang đi bộ từ trường về nhà dưới sự che chở của một chiếc ô. Bạn nghe tiếng của nó trước cả khi nhìn thấy. Một tiếng meo meo chua chát phát ra giữa những hạt nước mưa rơi tóc tóc, Jeno hối hả tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh bé nhỏ tội nghiệp. May mắn thay, bạn phát hiện ra một con mèo ốm yếu đang loạng choạng trên đường. Một chiếc xe đang chạy tới với vận tốc cao, vậy mà không biết sao con mèo vẫn cứ đi lê bước đi xuống giữa đường. Jeno buộc phải ra tay nghĩa hiệp.

Bạn đã thật can đảm, và cũng hơi bốc đồng, chạy ào xuống đường, một tay giơ về phía cái xe để dừng nó lại. Cũng may đó chỉ là một người phụ nữ lớn tuổi đang trên đường đến siêu thị, cô dễ dàng phanh xe khi thấy một đứa con trai bạt mạng băng ra.

Jeno đi tới chỗ con mèo ướt nhẹp, đưa tay bế thân thể run rẩy của nó lên. Lúc đó chắc nó chỉ chừng vài tháng tuổi, gầy gò và run bần bật trong tay bạn. Nó làm trái tim Jeno nhói đau, bạn không thể không mang bé về nhà, mở một hộp cá ngừ cũng như chuẩn bị một đĩa sữa be bé cho nó.


Sau khi bị giật mình, Cookie lại lững thững đi thẳng về phía một căn nhà. Một ngôi nhà màu vàng nhạt, giống như nhà của Jeno, với cửa trước được trang bị ô cửa nhỏ cho thú nuôi. Bé mèo tung tăng vui vẻ về phía ngôi nhà cùng mỗi bước đi. Nó khiến Jeno thấy thật kỳ thú. Cho đến khi nó tỉnh bơ chui tọt qua cái ô cửa thú cưng vào trong căn nhà đáng ngờ nọ.

Jeno bật dậy khỏi tư thế chồm hổm khi nãy của mình, đầu đập cái cốp vào nhánh cây lơ lửng phía trên. Bạn chửi thề rồi xoa xoa đầu chạy về phía ngôi nhà. Tiếng giày sandal của bạn cọ xát lớn tiếng trên nền xi măng, Jeno sẽ không bất ngờ nếu Cookie đã nghe thấy tiếng bạn chạy tới rồi. Chính xác là nó đã nhảy phóc lên cái cửa sổ gần đó để nhìn ra. Nhác thấy Jeno, nó té chạy sâu vào trong nhà hơn. Jeno há hốc mồm. Hít một hơi sâu, bạn nhẹ nhàng gõ cửa. Bạn không biết điều gì ẩn sâu trong căn nhà bí ẩn này. Một kẻ buôn thuốc? Một tên giết người? Một gã trộm mèo? Dù là ai đi nữa, Jeno đã có ấn tượng xấu về người nọ vì dám dụ dỗ con mèo của bạn vào trong nhà hắn.

Jeno đứng đó suốt cả phút, mất kiên nhẫn nhịp nhịp chân, có hơi tức giận vì con mèo của bạn vừa đột nhập nhà người khác như không có chuyện gì. Nó đã làm như vậy bao lâu rồi chứ? Bạn gõ cửa lần nữa, lần này vồn vã hơn. Đợi thêm ba mươi giây, Jeno đang định giơ tay gõ lại thì cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Nắm tay Jeno vẫn đang lơ lửng giữa không trung.

"Xin chào, xin lỗi vì đã làm phiền –" Jeno câm nín vì hơi thở vừa bị cướp đi. Bạn ngay lập tức rút lại bất cứ suy nghĩ thối nát nào từng có về chủ nhân ngôi nhà này.

Ngay cửa ra vào là một cậu trai khác, chắc cũng cỡ tuổi bạn. Người ấy xinh đẹp đến chói lóa. Tóc của ấy một màu nâu dịu dàng, được làm rối một cách hoàn hảo và tự nhiên nhất. Đường nét khuôn mặt mềm mại và tròn trịa. Da của người ấy mịn màng trắng sứ và phúng phính, đủ để làm ngón tay Jeno ngứa ngáy muốn chọt thử vào má. Mắt của ấy một màu nâu long lanh, ngọt ngào tràn đầy như đường mật. Cả người của ấy tỏa sáng lấp lánh như một vị thần từ thế giới khác. Cũng có khi là do ánh đèn từ cửa sổ ngay phía sau người ấy. Jeno chẳng phân biệt được nữa.

Mồm Jeno há hốc như cá thiếu nước, và bạn chắc là trông mình đang chẳng khác gì thằng ngố, nhìn chằm chằm cậu trai với hàng lông mi rung rinh và cái mũi xinh xắn khiến người ta muốn chạm vào nhất.

"Đằng ấy có sao không vậy?" cậu trai nọ lên tiếng hỏi. Giọng của ấy ngân nga như tiếng chuông khiến Jeno nghĩ về một thiên đường thần tiên phía trên (và cũng có thể – chỉ là có thể thôi nha – của tiếng chuông nhà thờ ở lễ cưới). Bạn bị giam giữ lại trong ngân hàng ký ức. Não bộ hoạt động quá tải, đồng loạt cố gắng nghĩ ra từ nào để nói cùng người con trai đẹp đến gây stress này, và làm sao để hành động bớt xấu hổ hơn khi phải đứng trước người ấy trong cái áo thun cũ nhất và chiếc quần ngủ bồng bềnh in hình vẽ mèo con của bạn.

"Ừm, vậy thôi, bye nhé," cậu trai nọ cất tiếng lần nữa, di chuyển để đóng cửa lại khi Jeno cuối cùng cũng rời mắt ra. Bạn chỉ nhìn xuống một tí, rời khỏi khuôn mặt tỏa sáng lấp lánh của người ấy, để nhìn thấy Cookie đang nằm gọn ơ trong tay người con trai bí ẩn. Mắt của mèo khép hờ thư giãn, cứ như thể nó hoàn toàn chả quan tâm gì đến sự hiện diện của Jeno.

"Khoan đã," Jeno gọi với. Chàng trai nhìn bạn, nửa bất ngờ, nửa hứng thú. Ừ thì, Jeno cũng không có kín đáo che giấu gì cái hành động dòm ngó con người ta và cả cái cơ hàm say mê rơi bộp xuống đất khi nãy.

"Thế ra cậu nói được nhỉ?" người ấy trêu chọc hỏi. Não Jeno chập giựt một chút trước khi bắt đầu hoạt động trở lại, dù có hơi chậm tí.

"Ừ, phải. Nói được. Dù sao thì, đó là mèo của tôi. Tôi thấy nó tự dưng đi vào đây. Thật xin lỗi nếu trước đây nó từng làm thế. Tôi nghĩ là nó bị lạc? Nhà của cậu có màu giống tôi nên là," Jeno tuôn một tràng, tay vươn tới muốn lấy lại Cookie. Bạn hoang mang ngước lên khi người kia di chuyển về sau để tránh bạn lấy mất con mèo ra khỏi vòng tay mình. Cookie trông không có chút gì là khó chịu với hành động bảo vệ của cậu trai bí ẩn. Đúng hơn là trông nó thoải mái như ở nhà trong vòng tay ấy, và Jeno không biết là nên thấy ganh tị hay cảm thán vì sự dễ thương tỏa ra từ hình ảnh trước mắt. Người con trai kia thì lại trông hoàn toàn khó hiểu và có hơi bực mình.

"Nhưng đây là mèo của tôi?" người ấy nghi vấn, lông mày cau lại. "Cậu có chắc là cậu không nhầm lẫn hay gì không đấy, bồ tèo?" Jeno hừ một tiếng. Cậu ta không có nghiêm túc đâu đấy chứ? Đây phải là một trò đùa nào đấy và cậu ta là diễn viên chuyên nghiệp hay gì đó quá. Jeno tưởng tượng đến cảnh Ashton Kutcher nhảy ra từ một bụi cây gần đó và hét lên "Bạn đã bị lừa", nhưng bạn nhận ra trường hợp đó có hơi xa vời. Bạn tạm chấp nhận tin rằng cậu trai kia đang hoàn toàn nghiêm túc.

"Đúng vậy bồ tèo, tôi dám chắc đây là mèo của tôi, nên nếu cậu có thể trả nó cho tôi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa." Jeno thử với lấy Cookie lần nữa, chỉ để cậu trai kia lùi thêm một bước và lườm bạn cháy mắt. Vì lý gì mà cái liếc chết người của cậu ta lại trông như thiên thần giáng thế đối với bạn, và có một nguy cơ bé xíu khiến tim Jeno rung rinh khi chạm mắt với người ấy. Mấy cậu trai xinh xắn như vậy chắc đều vô hại. Nhỉ?

"Và tôi chắc chắn rằng nó không phải là mèo của cậu. Đây là con mèo Oreo của tôi. Nó là mèo hoang. Tôi đã kiểm tra xem có chip xác định danh tính không rồi. Nó đã sống ở đây được ba tháng." Cậu trai nói trong lúc vuốt ve đầu Cookie. Jeno nhếch môi cười cợt cậu ta. Đầu tiên là vì cậu ta vô lý đến buồn cười, và thứ hai là vì đã đặt cho một con mèo trắng đen cái tên cũ rích thiếu sáng tạo như 'Oreo'. Giọng nói nho nhỏ trong đầu Jeno chế giễu bản thân vì cũng đặt cho nó cái tên Cookies N' Cream đấy thôi, nhưng bạn mặc kệ nó để tập trung vào chuyện quan trọng hơn, như là chuyện Cookie đang không thèm nhúc nhích động đậy. Cô mèo thoải mái khẽ rên hừ hừ trong vòng tay người con trai kia, Jeno bắt đầu nghĩ đây không phải là Cookie của bạn. Nỗi nghi ngờ nhanh chóng bị xóa bỏ khi bạn thấy một chấm lông màu đen hình trái tim trên nền trắng. Chuẩn không cần chỉnh.

"Tôi nhắc lại, đây là mèo của tôi. Tôi cũng nuôi nó ba tháng rồi và còn đưa nó đi chích ngừa nữa nhá!" Jeno cãi lại.

"Ồ, tuyệt vời, nhưng tôi đã trị ve cho nó và còn huấn luyện cho nó cách bắt tay nữa nhá!"

"Thế cơ à? Nhưng nó ngủ trên giường của tôi!" Âm lượng của cả hai ngày càng tăng lên – vẻ mặt bình tĩnh đã sớm biến mất.

"Nó cũng ngủ trên giường của tôi!"

"Nó ở nhà tôi nhiều hơn!"

"Ngay bây giờ nó đang ở nhà của tôi!" cậu trai hét toáng lên trước khi bước một bước về trước và vung tay sập cửa. Nhưng trước đó, Jeno đã đẩy một chân vào giữa để ngăn lại. Không may thay Jeno quên mất thứ duy nhất bảo vệ chân bạn là đôi sandal rách nát bạn vội mang vào để đuổi theo con mèo đang vui vẻ nằm phè phỡn trên tay một đứa con trai khác. Bạn thầm nguyền rủa số phận nghiệt ngã.

Cánh cửa kẹp gọn chân bạn giữa khung cửa, Jeno cong người đau đớn. Bạn thề là bạn nghe thấy một tiếng rắc.

Bạn nhảy tưng tưng trên cái chân lành lặn còn lại và gào thét trong đau đớn. Phía bên kia im phắt như tờ, người con trai kia chỉ vừa nhận ra chuyện gì đã xảy ra trong tiếng gào thét banh phổi của Jeno.

"Ôi chúa ơi, tôi xin lỗi!" cậu trai rít lên, vung mở cửa cái một. Thái độ thay đổi đến chóng mặt. Gương mặt cả hai đều đỏ bừng, Jeno vì đau đớn, còn cậu trai kia thì vì hoảng loạn.

Cậu ta thả con mèo xuống rồi chạy nhanh vào trong, không quên lớn tiếng gọi lại. "Tôi đi lấy đá chườm, cậu đợi trên ghế sofa đi!" Bóng dáng nhỏ nhắn biến mất vào trong căn nhà, chắc là để đi lấy đá chườm chân Jeno.

Mọi kiêu hãnh và lý trí vứt ra ngoài cửa sổ, Jeno cà nhắc đi vào trong phòng khách của căn nhà xa lạ, đóng cửa lại trước khi ngồi phịch lên cái ghế gần nhất. Bàn chân bạn sưng nhức dữ dội. Bạn khá chắc là nó gãy rồi hay gì đó. Bạn lườm Cookie qua màn nước mắt vừa được tạo ra từ cái chân đau xé ruột xé gan. Con mèo nhảy lên trên ghế sofa, dụi người vào bên đùi bạn, Jeno hài lòng thở ra, chịu thua và vuốt ve bé mèo. Dù một phần lỗi là do nó đã một chân đạp hai thuyền, Jeno vẫn không thể giận nó được – nhất là khi nó đang muốn an ủi bạn. Lòng bạn mềm xèo như cọng bún thiu.

Bạn quên đi cái chân nhức nhối, đưa mắt nhìn xung quanh. Khắp nơi ngập tràn mùi sơn và gỗ thông. Phòng khách của cậu trai chứa đầy các bức vẽ. Chúng lấp trọn bức tường trong những cái khung vàng lộng lẫy. Có vài giá vẽ đặt trong góc phòng, được bao phủ bởi những miếng vải trắng bụi bặm. Nhìn chất lượng của chúng, Jeno không biết những tác phẩm đóng khung có phải là được mua về hay không, nhưng tất cả đều rất đáng kinh ngạc. Bạn cũng không có tâm hồn nghệ thuật gì cho lắm, vậy mà ánh mắt vẫn không thể ngừng trầm trồ trước một giá vẽ không bị che đậy. Bức tranh trên đó vẫn chưa hoàn thành, có phần trừu tượng, nhưng Jeno chắc chắn có dáng dấp của Cookie đang ngồi và nhìn ra cửa sổ, nơi mà nó đã yên vị trước khi Jeno gõ cửa. Bức tranh chỉ được vẽ nên bởi những sắc thái khác nhau của màu xanh da trời.

"Nhìn này, là mày đó," bạn thì thầm với con mèo, tay chỉ về phía bức tranh.

Cả hai giật nảy mình khi cậu trai kia gấp gáp quay vào trong phòng cùng một túi đá chườm trong tay. Cậu ta thở hổn hển và vẫn còn đang rất bối rối.

"Tôi thật sự xin lỗi. Nhưng cậu cũng nên nhớ là đừng có chặn cửa bằng chân đấy," cậu ta nói. Jeno cứ nghĩ là cậu ta sẽ chỉ đưa đá cho bạn thôi, nhưng cậu ta lại đi qua rồi ngồi phịch xuống sàn nhà ngay trước mặt Jeno, dịu dàng đặt túi đá lên cái chân sưng đỏ của bạn. Giày sandal của bạn, thất lạc trong hỗn loạn vừa rồi, đã bị bỏ quên từ lâu trên hiên nhà.

Má Jeno bỗng đỏ lên vì sự gần gũi của cậu trai nọ, dù trước đó mặt đã hồng lên vì đau. Bạn nhăn mặt ngay khi tiếp xúc với túi đá, một cơn đau nhói bắn thẳng từ chân lên sống lưng. Sợi dây thần kinh trung ương kích động làm bạn rụt người lại.

"Có lẽ cậu là người không nên đóng sập cửa vào mặt người khác đấy," Jeno giễu cợt bật lại. Bạn la oái oái vì đau khi cậu trai kia áp một lực nhẹ hều xuống. Cậu ta khúc khích cười làm Jeno suýt ngất đi vì âm thanh du dương kỳ diệu.

"Mà cậu là ai đấy?" cậu trai nọ hỏi, ánh mắt thách thức nhìn lên bạn. Hơi thở Jeno ứ nghẹn lại trong cổ họng, bạn hắng giọng thật to để quên đi chuyện bạn đã trầm trồ như thế nào mỗi khi có dịp được nhìn người ấy.

"Tên tôi là Jeno. Lee Jeno," bạn hững hờ tiết lộ.

"Rất vui được gặp cậu, ngài trộm mèo. Tôi là Huang Renjun," cậu trai tên Renjun mỉm cười nói. Jeno lặp đi lặp lại cái tên trong đầu. Huang Renjun. Bạn thích âm thanh phát ra khi đọc cái tên đó. Tâm trí bạn thầm ai oán đấng bề trên nào đã cho bạn cơ may ăn hành ngay trước mặt tất cả các chàng trai xinh đẹp trong khu phố này.

"Tôi không phải là trộm mèo! Nó là của tôi, cậu thấy chưa?" Bạn chỉ tay về con mèo đang dụi dụi chân mình. "Nó yêu tôi và sẽ về nhà với tôi. Trộm mèo là cậu thì có!"

Dù cậu trai kia có vẻ ngoài như thần tiên giáng thế, bạn cũng không thể bỏ qua chuyện cậu ta khăng khăng nói Cookie là của mình.

"Vì nó thấy có lỗi. Nó đang xin lỗi thay mặt chủ của nó. Và theo như cậu nói, nó tự nguyện đi vào nhà tôi nên tôi phải được quyền giữ nó!"

"Không, tôi phải được giữ nó vì cậu đã làm tôi bị thương."

"Chuyện đó chẳng liên quan gì cả!" Renjun hét lên, bực bội thả túi chườm rơi bộp lên chân Jeno. Bạn giật nảy người vì đau điếng.

"Có đấy, và cậu phải thấy có lỗi vì đã làm tôi bị thương! Ai sẽ trả tiền viện phí cho tôi đây?"

"Tôi đã cho cậu ngồi trên ghế sofa của mình, cho cậu vuốt ve mèo của tôi và giúp cậu chườm đá cái chân cậu, vậy mà giờ cậu dám hét vào mặt tôi hả? Ngay lần đầu gặp? Cút ra khỏi nhà tôi!" Renjun đứng dậy, tay chỉ về phía cánh cửa như thể cậu đang rầy la một đứa nhỏ, bảo nó vô góc đứng hối lỗi đi. Jeno thừa nhận là bạn có đôi khi trẻ con thật, nhưng đây là lúc mà bạn phải vạch ra giới hạn.

"Được thôi!" Jeno đứng dậy, dồn hết lực vào chân trái. Bạn vất vả giữ nguyên khuôn mặt cau có tức giận, không chịu thua cơn đau âm ỉ. Thất bại. Jeno rên rỉ vì đau, nhặt chiếc giày bị bỏ quên và mang nó vào bàn chân sưng tấy. Bạn khập khiễng đi ra khỏi cửa, Renjun đóng sập cửa lại.

Renjun hừ một tiếng, nhìn ra cửa sổ thấy đứa con trai đang cà nhắc nhích từng bước trên đường. Một góc nhỏ yếu đuối trong tim cậu không thể ngừng thấy có lỗi. Dù gì cũng là lỗi của chính cậu đã làm cậu ta bị thương mà, và cậu cũng biết thế chứ, chỉ vì cứng đầu nên mới đòi giành con mèo mà cậu nghĩ là của mình thôi. Cậu trai đặt một tay lên nắm cửa, định chạy ra ngoài và đuổi theo Jeno (sẽ không quá khó khăn với vận tốc rùa bò hiện tại của bạn) và xin lỗi, có thể đề nghị chia sẻ Oreo. Cậu suy đi nghĩ lại từng từ một định nói ra, đang sắp mở cửa thì Oreo đi ra khỏi ô cửa thú cưng.

"Này!" cậu mở cửa, hét to xuống đường. Jeno quay lại, nhìn thấy bé mèo đang lững thững theo sau. Renjun thấy cậu ta cười thật tươi với Oreo, rồi nhìn tới cậu đang đứng tồng ngồng ngoài cửa.

"Cookie là mèo của tui!" Jeno hét to về phía cậu. Cậu ta còn chẳng ngại lè lưỡi chọc quê. Renjun đóng sập cửa lại lần thứ ba, quên chuyện xin lỗi đi.


Mấy ngày sau đó của Jeno chất chứa oán hận. Chủ yếu là đối với nhân viên ở phòng khám bác sĩ vì họ đã nói bạn chắc chắn làm gãy chân, và có lẽ là cả khi họ phá ra cười lúc bạn kể lại lý do bị thương của mình. Còn rất nhiều oán hận đổ về phía Cookie nữa, con mèo gần như chẳng bao giờ ở nhà bạn khi bạn liệt giường cả ngày với cái chân bó bột nặng nề.

Đã một tuần sau toàn bộ sự vụ giành mèo, và bốn tuần từ khi trường đóng cửa nghỉ hè, Jeno bắt đầu nghĩ cơ thể của bạn sẽ sớm bị bỏ phế trên chiếc giường yếu ớt mà bạn đang phải dính chặt vào. Kể cả group chat thường hoạt động năng nổ gồm tất cả những người bạn của Jeno cũng bắt đầu thưa thớt dần tin nhắn, có nghĩa là tất cả bạn bè của bạn đã ra ngoài đi nghỉ mát, còn bạn thì phải ở nhà mở mấy vỉ thuốc giảm đau, cố gắng không nhớ nhung cái con mèo trăng hoa của bạn và dẹp bỏ hình ảnh một cậu trai xinh xắn mà bạn chỉ biết đã mang đến cho bàn chân của bạn một vết thương vĩ đại tuyệt vời.

Bạn biết rõ cái con mèo phản bội của mình đang ở đâu. Còn có thể hình dung ra nó trong đầu; Cookie rên hừ hừ trong vòng tay của Renjun, cậu ta phát ra những tràng cười xinh đẹp, phấn khích, trong lúc chửi rủa cái tên của Jeno và gọi con mèo là Oreo (bạn vẫn nghĩ đó là một cái tên dở hơi). Jeno vò rối tóc vì bực bội. Bạn cố cảm thấy tức giận khi nghĩ tới người kia, nhưng thay vì cảm thấy phát điên bạn chỉ thấy tim mình rung động. Là do ánh sáng ảo diệu lừa đảo – chắc chắn là vậy. Renjun không hề thiên thần thánh thiện, dù cho ngoại hình và giọng nói mềm mại của cậu phủ định điều đó. Tên đó đã làm gãy chân Jeno và phá hỏng thời gian nghỉ hè còn lại của bạn. Với lấy cái gối ở gần nhất, bạn vùi mặt vào rồi gào thét. Trong lúc điên cuồng, bạn suýt thì không nghe thấy tiếng meo meo bé nhỏ vọng vào từ bên ngoài.

Jeno ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng kêu. Đó chính xác là tiếng của Cookie. Bạn nhìn về phía cửa sổ đang mở và cau mày. Jeno luôn để cửa mở cho nó, thách thức cái nóng ngột ngạt, mấy chục con muỗi và côn trùng xâm lăng chỉ vì muốn bảo đảm Cookie có thể an toàn vào trong mỗi khi nó muốn.

Bạn lê người ra khỏi giường rồi chật vật tiến về phía cửa chính nơi tiếng meo meo đang truyền vào. Cookie chạy ào vào nhà ngay khi Jeno vừa mở cửa. Trong lòng khó hiểu, bạn toan đóng cửa lại thì nhận thấy có một dáng người khác đang đứng chờ trên thảm chùi chân. Chắc chắn không phải là món quà xác chết chim. Hoàn toàn khác.

Tình thế thay đổi. Chính Huang Renjun đã đóng sập cửa vào chân bạn đang đứng ngay trước cửa nhà bạn, trong lúc Cookie vòng vòng quanh chân Jeno. Mặt của cậu lộ vẻ bất ngờ y như Jeno. Jeno làm một việc mà bất cứ đứa con trai yêu mèo tỉnh táo nào cũng sẽ làm khi đối mặt với người-có-thể-là-đối-tượng-yêu-đương và đóng sầm cửa vào mặt cậu.

Một khoảng lặng, Jeno đứng yên cố gắng tiêu hóa chuyện vừa xảy ra – chuyện bạn vừa làm. Sự yên lặng bị phá tan bởi tiếng méo méo của Cookie. Nó tức giận cào cào cánh cửa, móng vuốt vươn ra, Jeno choàng tỉnh mở cửa lại lần nữa. Renjun vẫn đang đứng đó. Cậu hừ một tiếng rồi lườm Jeno, nhưng ánh mắt cậu có chút mềm dịu. Jeno rụt người một chút trước cái nhìn của cậu nhưng vẫn không biết xấu hổ mà trầm trồ ngưỡng mộ ánh mắt long lanh lấp lánh của người ấy và cả đôi môi hồng hồng đang bĩu ra. Có một vệt bột màu xanh trên má cả trên tạp dề vẽ của cậu, và Jeno nửa muốn vươn tay tới chùi nó ra, nhưng bạn cũng có giới hạn riêng của bản thân.

"Xin chào lần nữa," Jeno bắt đầu với một nụ cười gượng gạo, "Có chuyện gì không?" Bạn giả vờ như trong ba ngày qua có tắm, đưa tay vuốt vuốt tóc, nhưng không gì có thể che giấu mái đầu nhớp nháp sau một hồi nằm trên giường hay là vết sốt cà chua trên chiếc áo cũ mèm cùng vết rách ở ngay nách. Bạn đổ hết mọi trách nhiệm cho cái bó bột quá phiền phức để đi tắm vì bạn phải giữ nó khô hay gì đó. Jeno đã phải dùng một lượng xịt khử mùi Axe đáng xấu hổ để khệnh khạng đi tới cửa hàng tiện lợi vào một đêm nọ.

"Con mèo của tôi dẫn tôi tới đây. Nó cứ kêu meo meo hoài cho tới khi tôi chịu đi theo nó," Renjun thở hắt. Jeno nhướng một bên mày và nhìn xuống con mèo bên chân mình. Mặt bạn liền lộ vẻ khoái chí, cảm thấy tuyệt vời khi cuối cùng Cookie cũng về nhà với bạn.

"Xin lỗi nha. Con mèo của tôi đã làm phiền cậu mất rồi. Mèo của tôi," bạn lặp lại nhấn mạnh trọng điểm. Có gì đó, chỉ là có gì đó khiến bạn hưng phấn khi nghĩ tới việc chọc giận Renjun. Có lẽ là do cách cậu trai kia bùng nổ và nhìn bạn như thể bạn là điều duy nhất trên đời này – và cũng như thể bạn là kẻ cặn bã nhất thế gian. Jeno có thể bỏ qua chuyện đó. Đâu phải ngày nào bạn cũng được một người xinh trai nhìn đắm đuối như vậy. Jeno thầm rủa bản thân sao nghe có vẻ thảm hại thế chứ. Bạn còn chả biết gì về tên này.

"Ý cậu là mèo của tôi?" Renjun cứng rắn nói lại. Jeno cảm giác một cuộc khẩu chiến đang kéo tới, Cookie cũng cảm nhận được không khí nguy hiểm, nó di chuyển từ vị trí ở bên cạnh bạn tới khoảng cách ở giữa hai người. Nó kêu lên một tiếng thật to khiến hai chàng trai hốt hoảng quay về nhìn nó. Vài giây trôi qua, hai người đều đang cố gắng giải mã điều mà con mèo muốn truyền đạt là gì.

"T-tôi nghĩ là nó muốn chúng ta làm lành," Jeno thì thầm với Renjun. Vừa nghe thấy tiếng bạn Cookie lại méo méo lần nữa như thể nó đang trả lời. Jeno nhìn cậu mong chờ, chờ cậu đồng ý, nhưng Renjun lại nhìn bạn như thể bạn là một thằng ngốc.

Jeno quyết định chủ động, với hi vọng rằng ít nhất có thể lấy được điểm cộng từ phía cô mèo. Bạn luôn là một "người cao cả hơn" (trích nguyên văn từ Donghyuck) trong hầu hết các trường hợp. "Nghe này, tôi thừa nhận là mọi chuyện khởi nguồn từ việc tôi đi theo Cookie đến nhà cậu trước. Và dù tôi nghĩ không sớm thì muộn chuyện này cũng sẽ xảy ra thôi, tôi cũng có một phần lỗi," Jeno thú nhận, một tay căng thẳng đặt sau cổ. "Nhưng cậu cũng làm gãy chân tôi mà?" Jeno chỉ tay xuống, cậu trai thấp bé hơn nhìn theo.

Renjun nhìn xuống cái chân bó bột của Jeno, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc. "Tôi không biết là nó nặng đến vậy..." cậu nhìn lên Jeno qua màn mi cong. Cảm giác đau điếng ở chân dần dịu xuống, thay vào đó truyền đến lồng ngực. Bạn có thể chịu được sự tức giận, nhưng cảm giác tội lỗi thì không hẳn.

"Không có gì đâu, thật đấy!" Chắc chắn không thể không có gì. Jeno nhìn sang Cookie. Nó đang trân trân nhìn bạn đầy đe dọa. Jeno nuốt nước bọt ực một cái. "Hay là vầy đi. Để đền bù cho tôi, cứ chia sẻ con mèo đi. Dù gì nó cũng đi tới đi lui từ nhà này sang nhà kia trước khi mọi chuyện xảy ra." Cookie có vẻ hài lòng, thích thú rên hừ hừ.

Hơi khó để giải mã phản ứng của Renjun về lời đề nghị của bạn, gương mặt cậu không chút cảm xúc khi nhìn xuống con mèo đang khoái chí.

"Tôi nghĩ là vậy cũng được," Renjun cất giọng nhỏ xíu. Bất chợt ngẩng đầu lên rồi cười. "Vậy là giải quyết xong hết rồi, gặp cậu sau nhé!"

Renjun quay người bắt đầu đi thật nhanh xuống đường. Jeno không biết nên thấy nhẹ nhõm hay buồn vì người ấy đã hồ hởi bỏ đi như vậy. Chắc là cậu đang bận vẽ và làm nghệ thuật gì đó. Jeno nghe bảo ý tưởng sáng tạo chỉ tuôn trào cho đến một khoảng thời gian nhất định. Bạn không quan tâm tới chuyện đó. Mà thật ra là bạn quá quan tâm.

Jeno nghĩ ngày hôm nay là đánh dấu kết thúc mọi chuyện liên quan đến Renjun đối với bạn. Trong đầu bạn nói lời tạm biệt tha thiết và vẫy khăn tiễn Renjun đi, diễn tuồng sụt sịt nghẹn ngào, còn Renjun cũng buồn bã vẫy tay lại. (Trí tưởng tượng của Jeno luôn có hơi quá lố so với dự định ban đầu). Dù vậy thì, thay vì một màn chia tay đậm chất điện ảnh, Jeno hoang mang khi Renjun lại xuất hiện trước cửa nhà bạn lần thứ hai. Và lần thứ ba. Rồi nhiều ngày sau đó nữa, đôi khi là nhiều lần trong một ngày, Renjun bị một cô mèo méo méo kéo tới tận nhà Jeno.

Cả hai người đều không rõ điều gì khiến con mèo hành động như thế này, hay mục tiêu cụ thể của nó là gì. Điều duy nhất mà hai bạn biết, sau nhiều lần thử nghiệm, là chỉ cần Renjun xuất hiện trước cửa nhà Jeno con mèo sẽ ngừng mếu. Thêm điểm cộng nếu cả hai nói chuyện với nhau. Điểm cộng to bự nữa nếu Renjun bước vào trong nhà. Cả hai vẫn chưa vượt qua mức đó. Đây không phải là thí nghiệm chính thức. Hai cậu cũng phát hiện ra là Cookie chưa từng muốn Jeno tới nhà Renjun. Chắc là dù gì cô mèo nhỏ cũng thương cảm cho Jeno đó.

Sau một tuần tiếp diễn và bất ngờ và trông như bạn vừa bật dậy khỏi giường mỗi lần mở cửa (cũng không khác với sự thật là bao) Jeno dần mong ngóng tiếng meo meo và vẻ đẹp chói lóa của Renjun xuất hiện trên thảm cửa nhà bạn. Chỉ có điều, Jeno vẫn chưa hết ngỡ ngàng với điều thứ hai.

Vào ngày thứ tám của tiếng meo meo đến nhà Jeno, Renjun xuất hiện với một tập vẽ tranh và cây bút chì vắt sau tai, làm Jeno choáng váng vì sự đáng yêu của cậu trong chiếc mũ beret màu đỏ.

"Tôi phải hoàn thành một bức vẽ và không thể tốn thời gian đi tới đi lui mãi được, tôi cứ ở lại đây luôn nhé," cậu giải thích ngắn gọn rồi đi qua Jeno, tiến tới chỗ ghế sofa. Jeno muốn nói với cậu rằng chẳng cần phải đến mỗi lần Cookie mếu đâu, cứ bơ nó là nó sẽ ngừng nhây thôi mà. Thay vì vậy, Jeno cà nhắc theo sau Renjun, nhìn cậu thoải mái cuộn tròn bên tay ghế, tập tranh vẽ mở ra và đường chì trải dài trên trang giấy.

"Ừm, cậu cứ tự nhiên như ở nhà," Jeno gượng gạo nói, chủ yếu là lễ nghĩa bắt buộc với chính bản thân chứ không phải vì lịch sự với người kia. Vì có vẻ như cậu đã tự nhiên như ở nhà lắm rồi.

Cookie nhảy phóc lên trên ghế, đánh một vòng rồi ngồi xuống ngoan ngoãn bên cạnh Renjun. Jeno cũng làm như vậy, quay một vòng trên cái chân lành lặn trong lúc nội tâm tranh đấu xem nên rút lui về phòng và đắm mình vào thêm bốn tiếng game PUBG nữa hay là không, cuối cùng quyết định ngồi vào tuốt phía còn lại của cái ghế. Cookie ngẩng đầu nhìn bạn chằm chằm theo cái kiểu mà chỉ có mình bạn hiểu. Jeno do dự nhích lại gần và bắt đầu vuốt ve bé mèo. Bạn hoàn toàn cảm nhận được cự li chỉ bằng một cô mèo ở giữa bạn và Renjun.

Mặc cho Jeno hơi căng thẳng vì khoảng cách gần gũi, cảm giác lúc này thật hoàn hảo: tiếng bút chì của Renjun như âm thanh nền, tay của bạn đặt trên một Cookie ấm áp đang rên hừ hừ. Dù là người lạ đi chăng nữa, Jeno cảm thấy thoải mái khi ở gần cậu.

Có thể một phần là do ngay giây phút gặp mặt đầu tiên hai người đã chí chóe cãi nhau. Những cuộc cãi vả thường dẫn đến thấu hiểu này nọ ấy mà. Đầu bạn quay cuồng cố nghĩ ra cái câu gì gì mà cặp tình nhân hoàn hảo nhất thường gây nhau vì họ quan tâm nhau, hay cái gì giống vậy đó. Hay có khi là vì Jeno đã ấp ủ một sự cảm nắng siêu to khổng lồ dành cho Renjun. À thôi chi tiết quá rồi.

Jeno tựa đầu ra sau và cảm giác mi mắt nặng dần. Không còn gì ngăn cản, bạn để bản thân chìm vào giấc ngủ. Là một giấc ngủ không mộng mị, nhưng dù chẳng có những hình ảnh sống động đồng hành cùng nhận thức của bạn, Jeno vẫn cảm thấy yên bình.

Khi Jeno thức dậy mặt trời đang lặn dần, chiếu ánh sáng màu cam vào trong phòng khách. Bạn bẻ cổ rắc một cái sau một hồi ngủ trong tư thế cứng nhắc. Một tờ ghi chú được đặt trên bàn cà phê trước mặt, dòng chữ "Chắc là mai tôi lại đến đấy" được viết gọn gàng. Cookie cũng đã rời đi tự khi nào.

+

Renjun không phải loại người hay chõ mũi vào chuyện của người khác và cậu luôn cố hết sức tránh xa không phiền đến ai. Ấy vậy mà, Oreo bé cưng của cậu lại làm mọi chuyện khó khăn cực độ khi nó lợi dụng một góc mềm nhũn trong trái tim cậu. Lần đầu cậu nghe tiếng nó mếu máo ngay trước cửa, tim Renjun rơi đánh bộp. Cũng như toàn bộ số cọ vẽ của cậu khi cậu giật mình đứng dậy và chạy tới chỗ nó đang ngồi.

"Sao đấy?" cậu dịu dàng hỏi, lo lắng ngồi xuống ngang tầm với con mèo. Nó không mếu nữa mà bắt đầu cào cào cái cửa, Renjun hoang mang nhìn nó. Cậu dùng một tay đẩy cái ô cửa thú cưng và thấy chẳng có vấn đề gì cả. Cậu còn thấy nó dùng cái cửa hồi sáng này mà.

"Sao em không đi qua đây?" Renjun hỏi mà không mong đợi câu trả lời. Dù vậy cậu vẫn làm theo yêu cầu của mèo và mở cửa lớn, Oreo nhảy phóc ra rồi quay lại nhìn cậu chờ đợi. Renjun khó hiểu nhìn nó. Con mèo lại méo méo to hơn, nài nỉ cậu đi theo. Nên là cậu đi theo thôi.

Đi bộ qua vài dãy nhà với đôi dép kẹp, Renjun dừng lại giữa đường, suy ngẫm về phương hướng đời mình và vì sao cậu lại đi theo một con mèo đến một nơi vô định nào đấy với đôi dép kẹp và cái tạp dề dơ bẩn. Oreo ngay tức thì nhận ra trạng thái bất động của cậu, méo méo thêm vài tiếng mất kiên nhẫn. Cậu thở dài, tiếp tục lê bước theo nó. Có vẻ như cậu không cách nào thoát được vụ này rồi.

Thế là Renjun đứng trước một cánh cửa xa lạ. Ngôi nhà được sơn một màu giống với nhà cậu, trước khi cậu kịp nhận ra, cánh cửa đã bật mở, để lộ một Lee Jeno. Cả hai đưa mắt nhìn nhau.

Khi Lee Jeno xuất hiện trước cửa nhà cậu vào ngày hôm kia, nhìn bạn cũng giống như lúc này. Dù thế nào đi nữa cũng không thể ngăn Renjun ngưỡng mộ sống mũi thẳng tắp hay hàng lông mày rậm và cách chúng được đặt trên đôi mắt đen láy của bạn thật hoàn hảo.

Renjun để ý thấy trạng thái tóc tai hỗn loạn của anh chàng kia, và nếu không phải do cậu đang quá bất ngờ, chắc cậu sẽ phá ra cười vì vẻ mặt bối rối của người nọ. Cho đến khi Jeno sập cửa vào mặt cậu. Renjun nghĩ đây chắc là quả báo của mình. Dù vậy thì, cậu cũng không khỏi thấy tủi thân.

Cậu cũng nhận ra bó bột trên chân anh chàng kia, đặc biệt là cái chân mà cậu đã đè bẹp bằng cánh cửa nhà mình. Hơi nóng lan tỏa từ cổ cậu lên trên, cảm giác tội lỗi xâm chiếm. Cậu phải xin lỗi chuyện này thôi.

Những chuyện còn lại xảy ra một cách mơ hồ, ít ra là trong tâm trí Renjun. Có lời qua tiếng lại khi Jeno cuối cùng cũng chịu mở cửa cho cậu, và lời xin lỗi trên đầu môi chợt bị thay thế bằng lời cãi vã về việc Oreo thực chất là mèo của ai. Có vài tiếng méo méo và nhiều hơn nữa qua qua lại lại. Ngay sau đó Renjun đã rời đi với danh nghĩa đồng sở hữu cô mèo của mình. Cậu cảm thấy một gánh nặng vừa được nhấc ra khỏi vai trên đường về nhà, và sau đó một trang giấy trong tập vẽ tranh của cậu được lắp đầy bởi những nét vẽ nguệch ngoạc, hình ảnh một con mèo và một chàng trai tóc rối lôi thôi lếch thếch nào đó.

+

Khi Jeno nghe thấy tiếng gõ cửa trước khi nó được mở ra và đóng lại một cách nhẹ nhàng, bạn biết chỉ có thể là một người. Bạn đặt quyển truyện tranh của mình xuống, vung chân từ trên giường xuống sàn nhà, đá cái nạng đang cản đường với cái chân lành lặn và bước về phía nhà bếp.

Renjun đang ngồi trong phòng khách với tập vẽ tranh như mọi khi, cả người vắt ngang một cái ghế bành, Cookie nằm trong lòng cậu trong khi cậu làm việc. Con mèo không có vẻ gì bận tâm khi được dùng làm vật mẫu cho tập tranh vẽ của cậu. Renjun xinh đẹp thanh thoát như thường ngày, hơi thở của Jeno lại một lần nữa bị cướp đi. Tới giờ bạn vẫn cảm thấy như một giấc mộng khi có chàng trai xinh đẹp như vậy trong nhà mình, ngồi trong phòng khách của bạn như thể cậu thuộc về nơi này.

Jeno lấy hai cái ly trong tủ và đổ nước vào, một cái có đá vì lần đầu Renjun đã hỏi xin, và Jeno thì thích ghi nhớ những điều nhỏ nhặt. Bạn đặt cả hai cái ly lên miếng lót trên bàn rồi ngồi phịch xuống cái ghế sofa cạnh cậu.

Jeno lấy điện thoại ra vô thức lướt mạng xã hội, lâu lâu lén lút liếc nhìn Renjun, ngắm cái cách mà lưỡi cậu chọt vào bên trong má khi cậu đang tập trung. Jeno cố gắng hết sức để không nhìn cậu quá mức, sợ rằng sẽ làm cậu hoảng sợ, nhưng bạn nhận ra, may thay, không gì có thể phân tán sự chú ý của Renjun ra khỏi bức vẽ khi cậu đang nhập tâm.

Dù vậy thì, cả hai, cùng với Cookie, đã bị giật mình bởi tiếng rột rột không hề nhỏ phát ra từ bao tử Jeno. Renjun thích thú nhìn bạn. Jeno đỏ mặt tía tai.

"Cậu đã ăn gì chưa?" Renjun hỏi, quay lại với bức vẽ của mình. Cookie nhảy ra khỏi lòng Renjun và duỗi người dưới thảm.

"Chưa," Jeno tội lỗi trả lời. Bạn biết đó là câu trả lời sai khi thấy Renjun bắn cho bạn một ánh nhìn dao động giữa 'sống cho đàng hoàng lại đi, tóc rối,' và một chút lo lắng 'cậu phải ăn gì đi chứ.' Đồng hồ trên tường chỉ ba giờ chiều, đã quá giờ ăn sáng, thậm chí là ăn trưa, vô hồn truyền đạt cho Jeno biết cùng một điều.

"Chúng ta nên ăn gì chứ hả?"

"Tôi, ừm, cơ mà tôi không có đồ ăn gì ở nhà cả."

Biểu cảm của Renjun chuyển đổi thành một điều gì đó không thể đọc được khi cậu nhìn vẻ mặt e ngại của Jeno, rồi nhìn tới bó bột của bạn.

"Cậu có muốn tôi..." cậu để dở câu nói, có chút không chắc chắn. "Tôi có thể đi mua gì đó cho cậu." Câu nói nghe có vẻ giống một câu hỏi hơn là lời khẳng định. "Và cậu phải giữ chân cậu ở trên chứ, ngốc này." Jeno bất ngờ vì sự thay đổi trong ngữ điệu, vội vàng vung chân đặt lên bàn cà phê, áp lực tạo ra khi bó bột va chạm với mặt bàn truyền qua chân bạn. Jeno rụt người vì đau. Renjun bật cười, trong đầu Jeno ví von tiếng cười của cậu với tiếng chuông gió ngoài kia. Bạn xấu hổ bẻ khớp tay.

"Không sao đâu, tôi không muốn làm phiền cậu. Cứ tập trung vào bài vẽ của cậu đi," Jeno từ chối, vẫy tay cho qua. Bạn chắc chắn là bao tử của mình, dù nghe có vẻ tức giận đến mức nào, ít ra cũng có thể chờ cho tới khi Renjun đã rời đi.

"Không, không sao mà. Cứ đi ăn gì đi, tôi cũng đói meo rồi," Renjun kiên quyết nói. Cậu đóng tập tranh lại để trên bàn rồi đi tới chỗ Jeno. Cậu trai tóc nâu chìa một tay ra, Jeno biết ơn nắm lấy. Bạn không thể không nhận ra bàn tay mềm mại của Renjun nhỏ bé như thế nào trong tay mình.


Cả hai quyết định ra cửa hàng tiện lợi gần đó để mua mì ăn liền và sữa sô cô la (món khoái khẩu của Jeno). Renjun thích thứ gì đó bổ dưỡng hơn, nhưng cậu vẫn đồng ý là cửa hàng tiện lợi gần và thuận tiện cho một Jeno đang bị thương hơn. Nói là vậy chứ đi bộ tới đó cũng tốn mười phút.

Suốt đoạn đường hai bạn nói rất ít, cả hai ngấu nghiến đồ ăn như những cậu trai tuổi teen ham ăn, rồi chẳng mấy chốc đã lên đường quay về nhà Jeno.

"Tôi đã định hỏi," Renjun cất tiếng, mắt không nhìn lên. Hai người chỉ vừa rời khỏi cửa hàng. "Bố mẹ cậu đâu?"

Câu hỏi khiến Jeno bất ngờ vài giây trước khi não bạn hoạt động trở lại. Khoảnh khắc ngạc nhiên đó khiến Renjun lo lắng, cậu suýt mở miệng xin lỗi thì Jeno lên tiếng.

"Họ đang đi công tác," Jeno trả lời như robot tự động. Những lời nói máy móc của bạn để lại dư vị đắng nghét trong miệng. Bố mẹ bạn đã đi suốt từ khi kì nghỉ hè bắt đầu, để lại cho bạn một phong bì tiền dày cộp và một danh sách những việc cần nhớ được dán trên cửa tủ lạnh. Nhưng mà bạn đã quen rồi, Jeno giải thích với Renjun.

"Tôi – xin lỗi vì đã hỏi."

"Không sao. Nó là vậy đó. Tôi vẫn được ăn uống đầy đủ với một mái nhà trên đầu, đúng chứ? Với lại được tự do cũng tốt."

Cuộc trò chuyện dừng lại khi cả hai đi ngang qua một con hẻm nhỏ. Jeno đi chậm dần, ánh mắt bạn hướng về phía con đường tối tăm. Renjun nhìn theo. Cả hai phát hiện ra một chú mèo ốm yếu đang trốn sau một cái thùng rác cuối đường.

Jeno đặt nạng xuống, bạn khuỵu người trên một chân, chìa tay ra, gọi bé mèo lại. Renjun quan sát con mèo rụt rè bước ra từ trong bóng tối và đi về phía Jeno. Nó nhỏ hơn Oreo, gầy hơn. Cậu nhìn môi và mắt Jeno cong lên thành một nụ cười khi mèo con dụi đầu vào đầu gối bạn. Trong mắt Jeno có một tia hạnh phúc, ánh nhìn mà cả chỗ thức ăn ban nãy cũng không có thể nào tạo ra.

"Cậu rất thích mèo nhỉ?" Renjun thì thầm, lo sẽ làm mèo sợ. Nhưng trông nó chẳng có vẻ gì bận tâm, nó ngửi ngửi tay Jeno rồi dúi đầu ở dưới đòi được vuốt ve. Jeno tuân lệnh, gãi gãi tai nó.

"Ừm, tôi cũng không biết có gì đặc biệt nữa. Chỉ thích vậy thôi, thật ra thì – nhìn xem nó dễ thương như thế nào nè," Jeno bật cười. Con mèo lăn ngửa trên đường khoe cái bụng nhỏ. "Tôi nhớ lần đầu mang Cookie về nhà trông nó cũng như vầy nè. Nó gầy và yếu lắm, tôi có thể đoán được là nó cứ lang thang quanh đây, lẫn lộn trong đống rác. Một ngày nọ tôi mang nó về nhà, mở cho nó một hộp cá ngừ và nó cứ vậy mà ở lại thôi."

Renjun ngưỡng mộ ánh mắt và nụ cười hài lòng của cậu chàng kia. Chính cậu cũng từng nhìn thấy tình trạng của Oreo và đã quyết định cho bé con tội nghiệp trú ngụ trong nhà mình. Đổi lại, nó cho Renjun ôm ấp và là cảm hứng hội họa của cậu. Renjun từng nghĩ đó là một sự trao đổi tuyệt vời. Giờ thì, cậu không thể nào tưởng tượng nỗi một ngày không có sự hiện diện của nó.

"Tôi cảm thấy bớt cô đơn hơn rất nhiều khi có nó," Jeno nói. Một chiếc xe đi ngang qua làm con mèo giật mình. Nó chạy trốn vào trong bóng tối lần nữa, Jeno cau mày.

"Chắc là nó cũng đang cô đơn ở nhà đó. Đi thôi." Renjun đưa lại nạng cho Jeno, cả hai lại cùng nhau rảo bước.


Mọi chuyện thay đổi trong vài tuần sau đó, nhưng Jeno vẫn không biết lý do là gì hay thậm chí xác định sự thay đổi đó là chi. Có một điều chắc chắn, Renjun bắt đầu tương tác với bạn nhiều hơn. Lúc trước hai người chỉ ngồi im lặng trong phòng khách, Jeno lướt điện thoại còn Renjun chăm chỉ vẽ. Chẳng ai có vấn đề gì với chuyện đó. Dù Jeno khao khát được nói chuyện, chỉ cần Renjun có mặt ở đây là đủ rồi. Nhưng dạo này thì, hai bạn nói không ngừng nghỉ.

Jeno biết được rất nhiều điều về Renjun. Ví dụ như là, dù cậu có phủ nhận tới mức nào đi nữa, cậu là kiểu người rất giàu tình cảm. Chắc chắn là vậy, nếu không thì cậu thật sự cảm thấy có lỗi vì đã làm gãy chân Jeno và quá chú tâm đến bài vẽ để nói ra. Sau chuyến đi ăn ở cửa hàng tiện lợi, cậu luôn mang đồ ăn theo mỗi lần tới nhà Jeno, hứa với Jeno rằng nó chỉ là đồ thừa cậu ăn không hết khi Jeno từ chối. Vậy là Jeno ăn, và Renjun thầm hài lòng.

Cậu cũng cứng đầu như một con lừa ấy, một mực nói rằng cậu chỉ nhường cho Jeno thắng game Mario (mà Jeno đã đề nghị chơi vì cảnh tượng Renjun bực bội vò nát mấy bản vẽ lỗi của cậu có hơi đáng lo) vì bạn đang bị thương, trong khi Jeno biết tỏng rằng tiếng la hét bức bối của cậu mỗi khi trượt vỏ chuối hết lần này tới lần khác và cuối cùng xếp hạng 7 không thể nào là diễn xuất được. Vậy đó, trừ khi Renjun là diễn viên thiên tài, cũng là một điều mà Jeno đảm bảo không thể là sự thật dù có đang đối mặt với cái chết Renjun cũng chẳng thể nói dối được. Jeno phát hiện ra điều này khi Renjun đến nhà bạn dù chẳng có Cookie bên cạnh. Cậu trai lươn lẹo rằng máy lạnh nhà Jeno tốt hơn. Nhưng bạn biết tỏng Renjun đang xạo sự vì vành tai đỏ bừng và đôi mắt tránh né không dám nhìn thẳng vào Jeno. Bạn chỉ không biết là vì sao thôi.

Renjun cũng tự mình quyết định trở thành y tá riêng của Jeno, ngày nào cũng nhắc nhở Jeno uống thuốc giảm đau và nghiêm túc đảm bảo cái chân bị thương của Jeno luôn được nâng cao.

Cả hai cũng trao đổi số điện thoại nữa, Renjun giải thích rằng cậu chỉ muốn có số của Jeno để đảm bảo chân Jeno vẫn đang lành vào những ngày cậu không đến (cũng chính là chẳng có mấy khi). Jeno đã sửa tên của mình trong điện thoại Renjun thành 'Bố của Cookie,' khiến Renjun càm ràm, nhưng cậu cũng chẳng màng đòi Jeno sửa lại.


Lại là một ngày mùa hè nhẹ nhàng khi mối quan hệ của hai bạn chuyển đổi lần nữa.

Suốt một tuần rưỡi qua Renjun chỉ mang theo những hộp thức ăn và đôi khi là tập tranh vẽ. Hôm nay cậu mang theo cả màu sơn cùng một đống cọ vẽ và các loại dụng cụ khác.

"Mấy cái này để làm gì thế?" Jeno hỏi từ chỗ bạn đang ngồi trên bàn học. Renjun cười với bạn từ cửa ra vào, bước đến phòng ngủ và thả hết đống đồ vẽ lên giường.

"Tớ đã nói gì với cậu về bó bột nào?" Renjun vờ trách móc. Jeno không trả lời câu hỏi. Bạn chưa kịp đặt cái chân bó bột lên giường thì Renjun đã chiếm mất chỗ mà bạn định đặt nó lên. Cậu trai nhỏ hơn nghiêng người tới rồi xoay cái ghế của Jeno để cả hai đối mặt nhau. Jeno cố che giấu sự bối rối của mình. Renjun vươn tay gom đống đồ vẽ gần đó rồi vỗ vỗ đùi mình đầy mong đợi. Jeno chỉ có thể khó hiểu nhìn cậu.

"Đưa chân đây," cậu ra lệnh. Dù vẫn chẳng hiểu mô tê gì, Jeno do dự nâng cái chân bó bột đặt lên đùi Renjun.

Thật kỳ lạ – lạ lắm luôn. Không phải ngày nào cái chân gãy bị bó bột của mình cũng có vinh hạnh được đặt trong lòng crush đâu.

Chiếc cửa sổ thường được mở trong phòng ngủ của Jeno đã đóng lại từ khi nào; chẳng cần phải để khí nóng và côn trùng bay vào nữa khi Cookie sẽ chỉ cần méo méo ngay trước cửa nhà. Không khí xung quanh mát lạnh, nhưng Jeno lại cảm thấy một làn nhiệt khó chịu dâng lên từ cổ bạn vì khoảng cách gần gũi. Chẳng phải bạn chưa từng ngồi gần Renjun trước đây. Cơ mà ngồi vai kề vai để chơi game rất khác. Trong vị trí này Jeno buộc phải đối mặt với cậu, và thu hết vào tầm mắt mọi đặc điểm trên gương mặt người ấy.

Jeno có thể đếm được từng sợi lông mi của Renjun. Bạn có thể nhìn thấy từng ánh sao lấp lánh trong mắt cậu. Có thể ngắm môi Renjun khẽ mở ra khi đang tập trung, hé lộ cái răng nanh xinh xinh của cậu.

Chỉ cho đến khi Renjun cầm trên tay một chiếc cọ vẽ đã được nhúng vào màu sơn xanh da trời trên bảng màu mà cậu mang theo, Jeno mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra trước mặt.

"Cậu biết không, thường thì người ta chỉ ký tên thôi," Jeno trêu cậu. Không có cách nào tốt hơn để che đậy sự bối rối của bạn ngay lúc này.

"Thế thì thường quá còn gì. Với cả, chẳng có ai ký tên lên bó bột mà thật sự quan tâm đến sự hồi phục của người bệnh cả. Và chẳng phải là cứ nhìn mấy cái tên của những người chẳng quan tâm gì đến cậu trong quá trình dưỡng bệnh sẽ khiến cậu thấy rất mệt mỏi sao?" Renjun lí luận mà không ngước lên. "Cậu phải nhìn cái gì đó xinh đẹp chứ."

Jeno không dám nói bạn đã đang nhìn một điều xinh đẹp rồi, và đó chính là cậu trai ngay trước mặt bạn đây, đang vẽ nên bầu trời đêm trên bó bột của Jeno.

Jeno tiếp nhận lời khuyên của Renjun. Cả hai im lặng trong lúc Renjun vẽ và Jeno trầm trồ.


Sau tổng cộng 43 ngày, bác sĩ cuối cùng cũng cho phép Jeno tháo bột. Bạn đã dành chính xác 38 ngày trong số đó cùng Renjun.

Đó là một buổi khám bệnh vui buồn lẫn lộn, bắt đầu với cô y tá khen ngợi thiên hà kỳ diệu được vẽ trên bó bột của bạn, và kết thúc với bác sĩ cắt bỏ nó bằng một cái cưa. Tim bạn hình như đã tan vỡ khi nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật dành riêng cho mình bị tách ra làm đôi trên sàn phòng khám.

Bó bột, dù là gánh nặng phiền phức nhắc nhở cho bạn nhớ về sự ngu ngốc của mình, đã dần trở thành một vật an ủi sau khi nó được vẽ lên. Màu trắng như vỏ trứng vịt vô vị của nó được thay thế bằng những mảng màu xanh đậm và tím, tất cả hòa quyện và lan ra cùng những màu hồng và trắng trong thiên hà thần tiên mà Renjun đã dành thời gian và sức lực trong hai ngày để làm cho nó thật đẹp, chỉ để cho Jeno ngắm. Và Jeno đã ngắm nó. Thường xuyên.


Jeno vừa nhẹ nhõm vừa thấy bất an khi về nhà, bó bột không còn nữa. Bàn chân vẫn còn hơi sưng và mềm, nhưng với hai lớp tất bạn vẫn có thể đi được. Đa phần là bạn nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi hạn chế của bó bột và bàn-chân-không-còn-gãy. Thế giới đã nằm trong lòng bàn tay bạn, và bạn vẫn còn một tháng hè còn lại. Nhưng nỗi bất an trực chờ trào lên bên rìa nhẹ nhõm của bạn. Còn có Renjun.

Renjun giàu tình cảm và thiếu kiên nhẫn và có tâm hồn nghệ thuật và tốt bụng và nóng tính, và chỉ quan tâm tới Jeno vì cậu là khởi nguồn đau đớn của bạn. Khi bó bột của bạn đã được cởi bỏ, Jeno chắc chắn bạn sẽ bị bỏ lại chơi vơi. Ừ thì, còn có Cookie đã kết nối hai người, nhưng trước đó họ từng chẳng hề biết đến sự tồn tại của nhau trong suốt ba tháng.

Nỗi lo của Jeno tăng lên khi mặt trời lặn rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Renjun. Không một tin nhắn hay lời nhắn hay thậm chí là update story trên Snapchat với hình ảnh phong cảnh nào đó và một cái sticker thời gian để nhìn cho nghệ.

Ve sầu rả rít không ngừng bên ngoài cửa sổ, nó khiến Jeno muốn đập đầu vào tường. Giờ đây bạn còn chẳng có bức tranh thiên hà trên chân để giúp bạn yên lòng. Giờ chỉ còn lại cái chân sưng phồng. Bạn còn nửa muốn đi tới cửa nhà và sập nó vào cái chân còn lại trước khi chợt nhận ra mình đã thật sự phát rồ dù chỉ mới 20 tiếng không có Renjun. Chính bản thân Jeno vẫn chưa thể nhận ra tình cảm dành cho người kia sâu sắc tới mức nào. Khi mà lúc nào cũng có cậu ấy bên cạnh, Jeno chẳng hề phải bận tâm.

Chắc chắn là có gì đó. Nhưng cái gì đó nhiều tới mức nào? Đó là câu hỏi không ngừng quấy rối não bộ Jeno. Nó bắt đầu một cách trong sáng. Renjun rất thu hút – Jeno hiểu rõ điều đó hơn ai hết, và bạn đã có đủ thời gian ngang nhiên ngắm nhìn cậu.

Jeno làm điều mà bất kỳ đứa con trai tuổi teen nào cũng sẽ làm khi phiền muộn, và bắt đầu mở game. Bạn chơi và điên cuồng và la hét trước màn hình suốt cả đêm. Jeno thành công chi phối bản thân, bạn còn chẳng nhớ nổi mình đã ngã lên giường và thiếp đi từ khi nào.


Jeno tỉnh dậy vì một tiếng động, đầu óc mơ màng và mắt như bị thiêu đốt sau hàng giờ dán vào màn hình. Một âm thanh phát ra từ dưới chăn – tiếng chuông điện thoại. Đầu vùi vào gối, bạn với tay vào trong chăn cho tới khi tìm thấy nguồn gốc tiếng ồn. Bạn không thèm nhìn mà vuốt màn hình để nhận cuộc gọi.

"Alo?" bạn hỏi, giọng nói chứa đầy mỏi mệt và hơi khàn sau khi la hét suốt đêm qua. Phía bên kia là một hơi thở nặng nề đặc trưng làm Jeno nghĩ rằng có thể nó là một cuộc gọi phá phách. Bạn cảm thấy bực mình khi nhìn ra cửa sổ và thấy mặt trời còn chưa bắt đầu dâng lên trong sự kìm hãm của màn đêm.

Jeno giật mình khi giọng nói hoảng loạn của Renjun phát ra từ điện thoại.

"Giúp tớ với," là tất cả những gì cậu nói trước khi Jeno lật bật ra khỏi giường.

"Giúp? Chuyện gì? Cậu có sao không?" Não bộ Jeno suýt rơi vào trạng thái quá tải cực độ, nhưng bạn hít một hơi thật sâu. Nếu Renjun gặp rắc rối, điều cuối cùng mà cậu cần là một Jeno hoảng loạn.

"L-là Oreo. Tớ không biết nó bị làm sao nữa. Có máu và tớ – bây giờ nó đang ở nhà tớ." Từ ngữ rối ren tuôn ra từ miệng Renjun truyền đến tai Jeno, chỉ mất khoảng 20 giây để bạn chạy ra khỏi nhà, cảm giác đau nhức từ cái chân đang lành lại của bạn bị lãng quên trong giây phút nguy cấp. Bạn còn chẳng ngắt cuộc gọi. Chuyện gì có thể xảy ra với Cookie cơ chứ? Hàng triệu khả năng chạy qua đầu. Ngộ độc thức ăn, một cái bẫy chuột được đặt không đúng chỗ, lông tóc gom lại thành một quả bóng to trong bụng, ung thư, mấy đứa con nít hư hỏng trong khu phố bạo hành động vật – danh sách cứ kéo dài và từng cái một khiến bạn càng thêm bất an.

Tốc độ chạy của bạn giảm dần tới thẳng nhà Renjun. Jeno chẳng màng gõ cửa.

Renjun đang quỳ dưới sàn phòng khách, bên dưới là cơ thể rễu rạ của Cookie. Nó nằm nghiêng qua một bên, quằn quại và kêu rên thảm thiết.

"Dạo này nó lạ lắm, hay bị rụng lông nữa, tớ sợ quá Jeno ơi. Nó bị làm sao vậy?" Renjun khóc nấc. "Cả ngày nay nó chưa ăn gì cả." Mắt cậu long lanh một màn sương, đồng tử run rẩy vì sợ hãi. Chỉ cần nhìn cũng hiểu Renjun đang suy nghĩ tới tất cả những trường hợp xấu nhất có thể.

Bạn ôm cơ thể run rẩy của Renjun vào lòng để trấn an cậu, cố gắng hết sức để ngăn bản thân không suy nghĩ tiêu cực. Renjun và Cookie cần bạn. Cả hai cùng nhau bọc Cookie trong vài lớp khăn mềm rồi nhanh chóng đưa nó tới phòng khám thú y gần đó.

Một tay Jeno vòng qua bờ vai nhỏ của Renjun, hai người ngồi trong sảnh đợi cùng một người y tá. Bác sĩ đã đưa Cookie vào phòng kiểm tra và đề nghị cả hai ở ngoài chờ. Xung quanh chỉ còn lại tiếng hơi thở gấp gáp mệt mỏi và tiếng gõ không ngừng nghỉ của móng tay lên bàn phím. Renjun giật nảy người khi thấy bác sĩ bước vào, cậu bật dậy ngay tức thì.

"Nó sao rồi ạ?" cậu hối hả. Bác sĩ chớp mắt nhìn hai người rồi cười nhẹ, nhận ra không khí căng thẳng lơ lửng trong phòng.

"Các cháu đã có mèo con rồi!"

Mất khoảng ba giây để thẩm thấu toàn bộ từ ngữ vừa rồi. Liền sau đó, hai bạn trẻ vỡ òa hạnh phúc và có lẽ là thêm một hay hai giọt nước mắt từ Jeno. Bác sĩ vui vẻ cười.

"Mèo con, Jeno, mèo con!" Renjun cảm thán, nụ cười sáng rực và đáng yêu nhất hiện lên trên mặt cậu. Jeno suýt thì bị choáng vì tâm trạng thay đổi cái vèo từ lo lắng sợ hãi tới hạnh phúc trào dâng của Renjun. Jeno được kéo vào vòng tay của Renjun, não bạn vận hành với vận tốc 1 km/phút trong khi xử lý tình huống với tốc độ ngang một con ốc sên. Và khi Renjun rời ra, ở khoảng cách chỉ còn bằng một cánh tay, vạn vật như ngưng đọng thời gian.

Trông cậu tỏa sáng như một tia nắng. Như niềm hạnh phúc tuôn ra từ cơ thể cậu và sự ấm áp bao trùm trái tim. Trái tim của chính Jeno như bay lên trước hình ảnh ấy.

Nên bạn đã làm một việc hết sức logic. Jeno ôm lấy gương mặt tươi cười của Renjun bằng hai tay mình và ngay trước khi kịp trầm trồ làn da mịn màng trắng sứ của cậu, Jeno đặt môi mình lên môi Renjun trong một giây ngắn ngủi, còn chẳng đủ dài để nếm được vị ngọt của người ấy. Hai đôi môi áp sát vào nhau, ấm áp và mọi cảm xúc xảy ra ngay trong khoảnh khắc đó, rồi Jeno ngay lập tức rời ra. Mặt bạn đỏ ửng. Jeno lùi về một bước trong tâm trạng rối bời.

"T-tớ xin lỗi. Tớ không..." bạn lắp bắp rồi thả tay ra, buông thõng hai bên hông. "Tớ không biết vì sao mình lại làm vậy nữa."

Renjun lại nhìn bạn bằng ánh mắt khó hiểu, Jeno đảo mắt đi khắp nơi trừ Renjun. Vì vậy mà bạn không nhận ra khi gương mặt Renjun hiện lên một nụ cười thích thú. Bạn cũng không thấy được khi cậu trai thấp bé hơn nâng tay lên. Vì thế mà Jeno giật nảy mình khi bàn tay bé xinh của Renjun chạm vào mặt bạn. Jeno buộc phải nhìn vào Renjun.

Jeno chắc hẳn phải là người may mắn nhất hoặc xui xẻo nhất thế gian, bạn ngẫm nghĩ, khi buộc phải nhìn thẳng vào ánh mắt ấm áp của Renjun như thế này. Má bạn nóng lên đến không chịu nổi, Jeno nghĩ chúng sẽ phát nổ mất. Khóe mắt Renjun cong lại, lấp lánh niềm vui dưới ánh sáng nhân tạo, hình như Jeno còn nhìn thấy cả một vũ trụ huyền ảo được vẽ nên trong đó. Chúng nhìn thẳng vào mắt Jeno, chứa đựng khao khát và yêu thương, khiến trái tim bạn loạn nhịp trong lồng ngực.

Cuối cùng, Renjun kéo Jeno xuống để kết nối hai đôi môi trong một vũ điệu được tạo nên dành riêng cho cả hai. Jeno có thể cảm nhận được nụ cười thỏa mãn giữa hai người. Bạn xác định đó là may mắn, phần nhiều vì niềm hạnh phúc vô hình trên môi bạn và vòng tay bạn đang bao quanh cả thế giới – thế giới của Jeno. Nụ hôn của Renjun ngọt ngào như kẹo đường và đầy rung động, như một chai rượu champagne, say sưa nồng đượm yêu thương và hạnh phúc.

"Chúng ta sắp trở thành ông ngoại đó," là điều đầu tiên Renjun nói khi cả hai rời nhau. Jeno nhăn mặt vì lời nói dở hơi của cậu nhưng rồi lại bật cười hạnh phúc. Không lâu sau Renjun cũng hòa theo.

Sau một hồi yêu thương tình tứ, hai bạn được bác sĩ đưa đến chỗ Cookie. Nó đang nằm trong một góc chăn và liếm liếm đầu mấy bé mèo sơ sinh. Có tổng cộng bốn em bé meo meo. Jeno suýt bất tỉnh vì sự đáng yêu thuần khiết của chúng. Mắt của chúng vẫn đang nhắm chặt trong lúc bú sữa mẹ. Từng cơ thể bé nhỏ vẫn còn ửng hồng, nhưng đều phảng phất những hoạ tiết trắng và đen.


Vài tháng sau đó, ba bé mèo đang nghịch ngợm vật nhau trên sàn phòng ngủ Jeno. Bạn nằm sấp trên giường nhìn chúng trìu mến. Renjun nằm ngay bên cạnh, đầu cậu đặt trên vai Jeno trong khi bàn tay nhanh nhẹn phát họa những hình ảnh mèo con trong nhiều tư thế. Bây giờ là buổi chiều, cả hai đều đã rút về phòng Jeno, dẹp bài tập qua một bên. Dù học khác trường nhưng hai bạn vẫn dính nhau như hình với bóng.

"Tớ nghĩ là tớ thật sự lột tả được Domino trong bức này nè," Renjun nói, tay chỉ vào một bức vẽ chì của cậu.

"Tớ thì thích nhất là bức này của Pepper với Bowtie," Jeno phát biểu, chỉ tay tới một bức vẽ khác.

"Cậu nghĩ bé mèo kia thế nào rồi?" Renjun đột nhiên hỏi. Hôm vừa rồi hai bạn đưa một bé mèo tới một nhà mới của nó. Yukhei đã rất hào hứng, ảnh nhí nhéo như đứa con nít vừa được cho vé đi Disneyland vậy.

"Lần trước tớ nghe nói là anh Yukhei và anh Jungwoo vẫn đang cãi nhau về tên của nó đấy."


Hết.



Đọc tới đoạn tả bé mèo có hai màu đen, trắng thì chắc các bạn cũng hiểu được phần nào cái tên mà Noren đặt cho bé rồi nhỉ =)) Cookie N' Cream là bất kỳ loại đồ ngọt nào (thường là kem và milkshake) có sự kết hợp của bánh quy sô cô la và kem. Còn Oreo thì mọi người đều biết là cái bánh quy sô cô la kẹp kem ở giữa đó. Hai cái tên liên tưởng đến ngoại hình của giống mèo tuxedo này nè. Còn cái tên truyện "double stuffed" thì có một loại Oreo double stuffed có gấp đôi nhân kem ở trong, cũng có thể hiểu là bé mèo "bắt cá hai tay", một mèo hai chủ. Hoặc cũng có thể hiểu là qua chuyện này hai bạn vừa có mèo vừa có được người yêu. (Ngoài ra thì nó còn có một nghĩa không trong sáng lắm nhưng nó hổng có áp dụng trong truyện này đâu nha :">). Cuối cùng thì tên mấy bé mèo con cũng đều liên quan tới bộ lông trắng đen: Domino, Pepper (tiêu), Bowtie (cái nơ cánh bướm màu đen của đàn ông).

*Ashton Kutcher là host của một chương trình camera ẩn của Mỹ tên là Punk'd. Thought process của bạn trẻ Jeno buồn cười và đi xa thật sự =))

**Ở Mỹ, các thú cưng thường được cấy vào da một con chip bé bé, không hơn một hạt gạo, có sóng radio chứa thông tin xác định danh tính của thú cưng.


Một chiếc fic yêu ơi là yêu và cũng hài dã man (dù mình cảm thấy mình dịch còn quá nhạt so với tác giả T^T). Còn một fic cambion!Jeno và nymph!Renjun nữa mình định sẽ xin per bạn ấy và dịch luôn nhưng chắc còn lâu mới xong vì thể loại này hơi khó xơi XD



2019/07/17

Update 2020/03/11: Cảm ơn bạn spicyfondue đã góp ý giúp mình edit lại bản trans mượt mà và hợp lý hơn <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top