Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jackson rất tức giận.

Hắn ném lung tung mọi thứ có thể trong căn hộ vì hắn chẳng biết làm gì khác để giải tỏa cơn nóng nảy của mình. Và tất nhiên không thể thiếu tiếng gào to đến chói tai. Bức tường trong căn hộ hắn chỉ có thể chịu đựng, hấp thụ âm thanh khiến âm lượng tiếng hét càng rõ hơn.

- Mark Tuan! Tại sao cậu không thể đối xử bình thường được với tôi hả?! Giờ thì cậu lại bắt đầu tỏ vẻ mình bị tổn thương bởi những lời nói từ tôi, phải không?! Tại sao tôi lại phải cảm thấy tội lỗi trong khi người bắt đầu khơi mào chính là cậu?! - Jackson gầm gừ, tiện tay ném cái điều khiển TV vào tường khiến nó vỡ ra thành mấy mảnh.

- Chính vì cậu mà mọi chuyện mới thành ra thế này! Cậu hành động không khác gì thằng đần, từ chối vào làm trong một công ty lớn như vậy cũng chỉ để quấy rối tôi thôi phải không, tên nhóc chết tiệt?!- theo sau cái điều khiển là lọ hoa do bạn gái cũ tặng .- Làm vậy rồi cậu sẽ nhận được cái gì?- những mảnh thủy tinh cứa vào tay hắn nhưng Jackson không còn tâm trí nào mà để tâm đến nữa.

Không hiểu vì sao nhưng những lời hắn nói cố tình để khiến Mark tổn thương cũng lại làm hắn dằn vặt không kém. Hắn thực sự không thích tình hình hiện tại một chút nào: Mark hoàn toàn bơ Jackson, coi hắn như không khí và làm ra vẻ như cậu không hề quan tâm đến những lời hắn nói cho dù chúng có dày vò, cứa nát trái tim cậu đi chăng nữa.





- Mark Tuan!

Jackson lấy hết quyết tâm, đấu tranh trong đầu và thậm chí còn lên kế hoạch để không ai có thể tác động được đến những suy nghĩ của hắn, đặt dấu chấm hết cho vấn đề mà luôn khiến hắn do dự không yên này. Mark bị ép chặt vào tường, ngơ ngác không hiểu tình cảnh trước mắt- vì cớ gì Jackson lại đứng đối diện mình, hai tay chống lên tường không để cậu thoát khỏi vòng vây mà hắn tự dăng ra?

- Đi ra,- Mark mở miệng nhưng ngay sau đó liền ngưng bặt.

Jackson vứt cho Mark một cái nhìn đầy giận dữ đủ để cậu hiểu- tốt hơn hết là nên ngậm miệng lại. Tốt hơn hết là không nên cãi hắn hay chửi thề nếu như không muốn bị Jackson giết chết ngay tại đây. Mark hạ mắt xuống. Nền nhà còn thú vị hơn cả hắn, một màu đen mượt bằng phẳng. Giày của cậu cũng đẹp nữa, mà có khi còn bền nhất thế giới ấy chứ. Cơn sợ hãi lúc đầu dần biến mất, cậu nhìn nhận nó nhẹ nhàng hơn vì mang tâm lý "mình chẳng làm gì nên tội thì có cái quái gì phải sợ".

- Nhìn tôi.

Jackson Wang thật buồn cười.

- Tôi nói là nhìn tôi.

Buồn cười quá, cậu rất muốn há miệng ra cười lớn.

- Tôi nói không đủ rõ sao?

Hắn ta nghĩ hắn ta là ai cơ chứ? Bực quá đi. Gằn giọng quát tháo khi mọi chuyện diễn ra không theo như ý hắn muốn.

- NHÌN.

Hắn ta cũng đùa thật dai nha, Mark càng đưa mắt nhìn xuống dưới nữa. Đồ khốn, đúng là không biết trên biết dưới. Mark nhìn thấy đôi giày tiến lại gần mình hơn, đôi giày thể thao màu da có những điểm nhấn màu đen và trắng. Đó là đôi giày chết tiệt của Jackson.

Mark lo sợ, cậu đã sẵn sàng hét lớn "Cứu tôi với!" nhưng cơ thể cậu như bị rút cạn không khí, sức lực, không thể mở miệng chửi thề hay thể hiện sự tức giận của mình và nhất là cậu bây giờ không muốn nhìn thấy mặt Jackson. Không phải là bây giờ.

Vì hắn bây giờ đang áp sát vào cậu, đang đứng rất gần cậu.

Bên phải cậu vang lên tiếng đập lớn khiến Mark giật mình ngẩng đầu lên, quay về phía phát ra tiếng. Đó là tiếng nắm đấm của Jackson khi va chạm mạnh vào tường. Cậu cảm thấy đau thay, có cảm giác như những đốt xương ngón tay vụn gãy nát thành từng mảnh nhưng người bị đau thật sự là Jackson sẽ cảm thấy như thế nào? Hắn cảm thấy một cơn đau nhức nhối không tưởng, đã mường tượng đến cảnh mình xuất hiện trong phòng sơ cứu nhưng đồng thời cũng lại đưa mắt nhìn biểu cảm trên gương mặt Mark vẫn thất thần nhìn chằm chằm vào nắm tay mạnh mẽ hằn rõ gân và dây tĩnh mạch của mình. Hành động của hắn rõ ràng đã dọa cậu chết đứng.

- Mark Tuan.

Mark, dường như bị xóa tất cả ký ức trước khi chuyện cú đấm xảy ra mà quay đầu nhìn hắn. Rồi ngay lập tức vội quay đi khi nhận thức được hành động sai trái của mình. Đôi con ngươi cậu lại lần nữa giãn rộng.

- Được rồi,- đôi môi gian mãnh của Jackson giãn ra, mỉm cười hài lòng.- Giỏi lắm.

Hắn áp môi mình lên môi Mark một vài giây rồi mới nắm phần tay bị thương kia lại rồi chạy biến mất tăm.





Đến ngày hôm sau thì cậu bị cảm lạnh. Một bức SMS được gửi tới. " Ở chỗ mà chúng ta vẫn thường đến uống cùng các đồng nghiệp khác. 6 giờ tối".

Mark không cần nghĩ cũng đoán được chủ nhân bức sms, tin nhắn tới bởi một dãy số điện thoại lạ sau sự việc xảy ra ngày hôm qua.

"Sẽ là vô dụng nếu muốn hỏi anh lấy số điện thoại của tôi từ đâu, phải không?"

Tin nhắn của cậu không nhận được câu trả lời. Buổi tối khi Mark tới chỗ đã hẹn thì Jackson đã ngồi ở đó đợi sẵn, trên bàn còn có một chai soju rỗng. Hắn có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Mark đeo thêm khăn quàng cổ.

- Cái quái gì xảy ra thế? Mới có một ngày nghỉ qua thôi mà đã ốm rồi,- hắn cười khẩy.

- Thế đấy.

- Tôi không thích thế này chút nào. Có cảm giác như cậu bị ốm sau cái hôn...

- Bỏ đi,- Mark khó chịu cắt ngang lời hắn. Cậu thấy hơi lạnh.

- Hay chúng ta đến quán cà phê nào đó đi? Không nghĩ là cậu có thể uống rượu vào lúc này đâu.

- Ngồi ở đây thôi,- Mark gạt bỏ ý định của hắn.- Thứ tôi thấy tò mò hơn cả là anh đang muốn gì từ tôi cơ.

Jackson lại cười. Hắn thích cái biểu cảm của Mark, cậu đang cố làm ra vẻ như giữa họ chưa từng có gì xảy ra.

- Tôi chỉ muốn nói cho cậu hay là tôi biết cậu yêu tôi thôi,- Jackson tuyên bố chắc nịch, đầy tự tin khiến lần này Mark phải bật cười. Nhưng cậu không có phủ nhận hay chấp nhận. Đó đã là một dấu hiệu đáng nghi rồi.

- Còn nữa...- Jackson đổi tông giọng, nói thêm.- Tôi không tính chơi đùa với tình cảm của cậu. Hãy nhớ lấy.

Cái chén trong tay Mark rơi xuống.

- Cậu sẽ không phản đối nếu tôi nhìn cậu chứ hả?

Mark để mặc cái chén nằm lăn lóc dưới chân mà giật lấy chai soju trên bàn đổ thẳng vào thanh quản của mình.

- Tôi biết ngay cái kiểu "tôi không thích' của cậu là giả vờ mà.

Những giọt rượu chảy tràn ra khỏi khóe miệng cậu, tất cả cũng bởi vì cậu uống nó với tốc độ rất nhanh.

- Trong khi tôi đang nhìn cậu chằm chằm như một thằng ngốc thì trong đầu cậu vẫn luôn nghĩ về tôi. Tôi chắc chắn 100 % đó.

Mark thô lỗ đặt mạnh chai rượu xuống mặt bàn.

- Đủ rồi!

- Tôi thích em.

Mark cau mày nhìn Jackson, rồi với tay lấy một chai khác.

- Ít ra cũng nên lót dạ chút gì đã chứ,- Jackson cẩn thận đề nghị.

- Im mồm,- Mark cáu bẳn.

- Lúc đầu đã nghĩ em là người rất dễ bắt nạn và mỏng manh...Phải rồi, tôi đã đoán sai một chút về em . Em thấy thích khi tôi tấn công em thực sự mà!

- Jackson! Anh!- Mark không nhịn được nữa mà đứng bật dậy.- Ngậm miệng của anh lại! Đừng nói đến những chuyện đó nữa! Đừng mở miệng ra là bắt đầu chọc ngoáy tôi!

Mọi người gần đó bắt đầu quay lại, tò mò nhìn về phía hai người.

- Cái cách em đối xử với tôi trong giờ làm việc còn không đủ sao! Tôi chịu đựng em ít lắm hả?

Mark ngồi sụp lại xuống ghế, đưa mắt nhìn chén rượu trước mặt rồi quyết định uống theo cách mà một người lịch sự nên làm. Cậu rót đầy chén rồi mới ngước mắt nhìn lên Jackson. Hắn mỉm cười dịu dàng, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cậu. Tốt lắm- tốt lắm.

Mark chớp mắt ngạc nhiên. Cậu muốn tức giận. Cậu muốn gây gổ. Cậu muốn gào lên. Cậu muốn làm ra vẻ như Jackson khiến cậu không chịu đựng nổi nữa. Tuy rằng cũng có thể thật là hắn khiến cậu không nhịn nổi nữa nhưng hiện giờ mọi thứ đều không giống như trước đây.

- Chúng ta cạn chén một lần đi,- Jackson đề nghị, giơ tay cầm chén đầy rượu ra trước mặt. Mark do dự nhìn cái chén nhưng không cách nào từ chối. Cậu nhấc chén của mình lên rồi đưa về phía Jackson. Jackson kéo giãn khóe miệng rồi cụng chén của mình vào chén của cậu.

END PHẦN 3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top