Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ch.13: Thế giới còn chưa bắt đầu đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là, Kanade thức trắng cả đêm đáng giá bao việc để bắt đầu thực hiện đề nghị của Rui. Suy cho cùng, ấy cũng là một việc cấp bách. Những thành viên còn lại của Niigo cũng thoải mái để cô làm việc với nó, và ngạc nhiên thay, đến cả Mafuyu cũng thấy ổn với điều này.

Hàng tiếng đã trôi qua kể từ khi cô bắt đầu làm việc với bài hát từ lúc 12:00 đêm. Cô phải liên tục liên hệ với Rui để anh sửa lại những phần mà cô chưa làm đúng - và họ quyết định, rằng tốt nhất là chỉ ở yên trong voice call khi mà Kanade giải quyết bài nhạc.

Bằng cách nào đó, cuộc gọi kết thúc sau những bảy tiếng đồng hồ, trong lúc đó, Kanade liên tục xử lí bài hát và Rui thức trắng để trả lời bất cứ câu hỏi nào mà cô có. Rui phải giải lao bởi vì bố mẹ anh muốn anh ít nhất phải ăn bữa sáng, và điều đó cũng nhắc nhờ Kanade rằng cô cũng phải ăn gì đó. Sau đó, công việc chung này tiếp tục cho tới tận buổi chiều.

"...Gần tới đó rồi," Rui bình luận. "Phần này phải nhanh hơn một tẹo."

"...Bạn quả là giỏi, Rui-san..." Kanade không thể không dành ra lời khen cho anh. "Khi vẫn có thể tập trung khi mà chúng ta đã như thế này từ đêm qua..."

"Fufu, cậu mới là người gây ấn tượng bởi bảy tiếng làm việc liên tiếp kia kìa, K-kun," Rui tặng lại lời khen ngợi. "Cảm ơn vì sự chăm chỉ của cậu."

"Mình quen với kiểu này rồi, mình suốt ngày sáng tác lúc không có việc gì làm," Kanade nói. "...Bạn không mệt à?"

"...Bởi cậu mới nhắc đến, giờ mình thấy đầu mình hơi quay mòng," Rui nói và cười nhẹ. "Nhưng cậu suốt ngày sáng tác như vậy, kể cả khi không nhận được một tí lợi nhuận nào à?"

"Ừ," Kanade xác nhận. "Đấy là hoạt động thường nhật của mình rồi."

"Cậu hẳn phải yêu thích việc đấy lắm, để có thể làm nó tới mức đấy," Rui bình luận.

"...Ừ," Dường như trong giọng nói ấy lờ mờ có một sự buồn bã., nhưng Rui quyết định không nói đến nó, bởi có vẻ như nó là một chủ để nhạy cảm. "Mình không nghĩ là nó sẽ khác so với bạn đâu, Rui-san. Khi mà bạn có thể nỗ lực nhiều đến vậy chỉ vì cái này—"

"...Người mà bài hát này thuộc về hẳn phải quan trọng với bạn lắm." Kanade ấm áp nói.

Rui chỉ khúc khích vui vẻ thay cho một lời hồi đáp.

"Fufu, cậu ấy đúng là một người quan trọng với mình—" Rui ngừng lại. "Nhưng không phải rất bình thường khi muốn giúp đỡ một người bạn gặp khó khăn sao?"

Kanade dành ra một khoảnh khắc để suy nghĩ trước khi đáp lại, bởi vì cô cảm thấy có gì đó kì lạ trong câu từ của Rui. Cuối cùng, cô quyết định không theo đuổi nó, bởi vì dường như ấy là điều mà Rui sẽ không muốn chia sẻ thêm.

"...Mình nghĩ chắc vậy."

Trong bất kì tình huống nào, Kanade cũng mong, rằng bài nhạc của cô sẽ hoàn thành mục đích mà nó được sinh ra, và thành công giúp được người mà Rui muốn chạm tới.

_________________________

Emu chẳng biết phải nói gì. Điều cuối cùng mà họ muốn là khiến nỗi lo trong Saki trỗi dậy, và làm cho tình huống bất an này ảnh hưởng tới sức khỏe của bạn ấy.

Không chỉ bởi vì họ không muốn điều ấy xảy đến với Saki, mà còn bởi họ không muốn làm vậy với Tsukasa - người đã luôn chăm sóc em gái của mình. Không ai trong số họ biết, rằng liệu anh ấy sẽ cảm thấy ra sao nếu tình trạng của bạn ấy trở nên tệ đi bởi vì anh.

"...Tớ không để ý là cậu ấy ở đó..." Nene tiếp tục. "Nhỡ mà có gì đó tồi tệ xảy ra vì điều này thì sao... Sao mà tớ có thể bù đắp cho Tsukasa đây..."

"B-Bình tĩnh nào, Nene-chan!" Emu cầm lấy cả hai tay Nene. "Đừng nói thế mà! Cậu đâu cố tình làm vậy đâu, phải không?"

"...Ừm... Nó chỉ là một sự cố..." Nene lí nhí. "Nhưng mà..."

"...Cậu có muốn nói cho tớ biết không?" Emu để xuất với một nụ cười nhỏ. "Có thể là những gì cậu nói cho Saki-chan không quá tệ đâu!"

"...Được rồi..."

"Okay!" Emu bừng sáng, và dẫn Nene tới một trong những hàng ghế ở dưới khán đài. "Bọn mình ngồi chỗ yêu thích của tớ đi!"

Nene chẳng nói một lời từ lúc đặt mình xuống ghế ngay sau Emu.

"Đừng lo lắng nha, Nene-chan. Tớ chắc chắn là không tệ thế đâu!" Emu trấn an cô gái.

"Mhm.." Nene yếu ớt gật đầu.

_________________________

Ngày tới trường hôm đó là một ngày rất đỗi bình thường. Mặc dù bạn cùng lớp của Nene, Touya, có hỏi cô rằng mọi thứ diễn ra thế nào, nhưng chủ đề về tình huống của Tsukasa chỉ dừng lại ở đó.

Touya có trông như muốn nói thêm gì đó, nhưng lại cố gắng kiềm chế mình lại, có khả năng là vì cậu ấy đã nói chuyện với Rui ngày hôm trước rồi. Nene dù sao cũng sẽ chỉ biết được từng ấy thông tin như Rui thôi.

Nene có muốn hỏi Touya về Tsukasa - nhưng cô nhận ra là mình không thể. Sự ngại ngùng của cô đã lại ngăn cản cô lần nữa. Dù thế, cô đã quan sát Touya cả ngày, và ơn trời, như kiểu thế giới muốn cứu cô bất cứ sự mắc cỡ nào, Touya đã không để ý đến cô.

Nhưng Touya trông lơ mơ hơn thường, qua cái cách mà cậu không để ý thấy Akito gọi tên cậu trong giờ nghỉ trưa. Cậu ấy chắc cũng phải lo lắng cho Tsukasa nhiều như bọn họ vậy...

Trong bất kì trường hợp nào, Nene đã lường trước được rằng mình sẽ không thể trò chuyện với Touya. Vì thế, cô đã sắp xếp trước một cuộc trò chuyện với Ichika để đề phòng. Mặc dù họ không trực tiếp là bạn thuở nhỏ, Ichika hẳn phải biết ít nhất là một chút gì đó về Tsukasa khi anh còn nhỏ, bởi vì cô ấy là bạn của em gái Tsukasa mà.

Và thế là, sau khi tan học, Nene ngay lập tức tiến đến công viên - nơi mà cô thường xuyên gặp Ichika đang luyện hát. Như mọi khi, Ichika đến rất đúng giờ.

"Kusanagi-san, chào buổi tối," Ichika nhẹ cúi đầu.

"Chào buổi tối, Hoshino-san," Nene đáp lại cái cúi đầu. "Ừm, mình xin lỗi vì đột nhiên gọi cậu ra đây..."

"A, cậu không cần lo lắng về điều đó đâu," Ichika mỉm cười nhẹ nhàng và lắc đầu. "Cậu bao giờ cũng giúp mình, nên mình cũng rất vui khi có thể dành thời gian cho cậu khi cậu cần."

"Mình cảm ơn..." Nene nắm chặt ngực mình. "Ừm, hôm nay thì không có gì liên quan đến việc hát cả, nhưng mà mình muốn hỏi cậu vài câu hỏi, nếu cậu ổn thì..."

"Đương nhiên rồi!" Ichika gật đầu, một tay chống lên hông, nhưng miệng cô khẽ mở khi nhớ ra điều gì đó. "A—Nhưng mình có thắc mắc, giờ Tsukasa-san có ổn không...?"

"À." Nene ngập ngừng. "...Thật ra, nó là về Tsukasa-san."

"Thế ra là về Tsukasa-san à?" Ichika nhíu mày. "Thế thì, nó liên quan đến ngày hôm qua phải không...?"

"...Ừ," Nene không phải là một người sẽ nói dối, nên cô chẳng do dự mà nói cho Ichika sự thật. "Mình muốn hỏi là liệu cậu có biết, gần đây có điều gì làm Tsukasa bận tâm không."

"Ừm... không phải là một điều mà mình sẽ biết," Ichika lắc đầu. "Dù sao thì, Tsukasa-san hiếm khi gặp vấn đề..."

"Mình cũng từng nghĩ vậy..." Nene thở dài một hơi. "Mình đã luôn cho rằng ảnh là một tên ngốc mà bao giờ cũng suy nghĩ cũng chỉ vây quanh các vở kịch và việc trở thành một ngôi sao, nên mình đã nghĩ rằng việc anh ấy vướng phải vấn đề nào đó là không có khả năng... Nhưng với những gì xảy ra hôm qua..."

"...Ừm, cậu có thể nói rõ hơn cho mình về chi tiết những gì đã xảy ra không?" Ichika đề xuất. "Có lẽ mình có thể nhìn ra gì đó."

"...Được rồi," Nene chấp thuận. "...Nhưng xin đừng nói cho Saki về bất cứ điều gì trong này nhé. Mình không muốn cậu ấy phải lo lắng - bọn mình sẽ bằng cách nào đó giải quyết được vụ này thôi."

"...Được rồi." Ichika gật đầu.

"...Bản thân mình cũng không chắc là cái gì đã xảy ra, nhưng..." Nene ngồi xuống hàng ghế. "Rui— ừm, cậu nhớ ảnh mà phải không? Anh ấy là đạo diễn của Wonderland x Showtimes. Ảnh thay đổi kịch bản cho buổi diễn cuối cùng trong ngày, rồi Emu và mình chấp nhận."

"Thay đổi kịch bản sao?" Ichika nghiêng đầu tò mò khi cô đặt mình xuống cạnh Nene.

"Ừ. Ấy là để giúp Tsukasa mở lòng về những khó khăn gần đây anh ấy gặp phải, bởi vì anh ấy quá cứng đầu để mà nói về nó ngoài các vở kịch," Nene giải thích. "...Nhưng mà hôm qua cậu thấy rồi đấy. Cuối cùng thì anh ấy lại chạy trốn."

"Điều đó... Chắc hẳn phải khó cho Tsukasa-san lắm khi anh ấy phải giải quyết một sự biến đổi trong kịch bản..." Ichika nhăn mày.

"—Mình đặt niềm tin vào Rui," Nene ngay lập tức bảo vệ bạn mình. "Anh ấy cũng yêu các vở kịch nhiều như Tsukasa vậy. Nên là anh ấy nhất định sẽ không làm vậy mà không có lí do thỏa đáng đây."

"Mhm, với mình, Kamishiro-san cũng không trông giống người sẽ giật dây những điều như vậy mà không có lí do. Dù sao thì, anh ấy trông cũng say mê những việc anh ấy làm y như Tsukasa-san vậy." Ichika đồng ý. "Nhưng rồi, mọi thứ diễn ra không được tốt lắm, phải không..."

"...Ừ, mọi thứ thật sự diễn ra không ổn," Nene lắc đầu. "Tsukasa chạy trốn mất, và bọn mình đang cố gắng thuyết phục anh ấy quay lại."

"Anh ấy chạy đi mất...?" Ichika nghiêng đầu ngạc nhiên. "Nếu bây giờ anh ấy đang không ở cùng các cậu, thế thì, các cậu có biết anh ấy ở đâu không?"

"Ừm, b-bọn mình biết chỗ anh ấy!" Nene bỗng cao giọng, và rồi ngay lập tức ỉu xìu trở lại khi nhớ ra. "Nhưng nếu giờ bọn mình đến đó, thì anh ấy sẽ lại lần nữa quay lưng với bọn mình mà thôi..."

"...Mình hiểu rồi..." Ichika cúi đầu.

"...Có lẽ là có cách tốt hơn để giải quyết chuyện này..." Nene trầm ngâm. "...Nhưng đấy là trước đây, và đây là điều mà Rui đã tự mình giải quyết suốt thời gian qua. Đây đúng là lỗi của mình vì không để ý, rằng có gì đó xảy ra với Tsukasa..."

"Kusanagi-san..." Ichika nhíu mày. "Mình lại không nghĩ đấy là lỗi của cậu đâu... Mình cũng luôn có ấn tượng, rằng Tsukasa-san không bao giờ vướng phải vấn đề nào cả. Và Saki cũng đâu có để ý thấy gì đâu—nên, mình nghĩ rằng đấy là điều không dễ dàng chú ý đến được."

"—A, nhưng Saki đã có lo lắng về việc Tsukasa-san làm việc quá sức vài tuần trước..." Ichika nói ra suy nghĩ.

"Mhm, bọn mình cũng nghĩ như vậy," Nene khẳng định. "Nên bọn mình giảm bớt gần như toàn bộ công việc của anh ấy và chuẩn bị bữa tiệc bất ngờ. Nhưng giờ, mình không nghĩ đấy chỉ đơn giản là làm việc quá sức..."

"...Ừ," Ichika buồn bã gật đầu. "Ít nhất thì, bây giờ, cậu biết điều gì đang làm anh ấy khó khăn phải không?"

"...Không biết," Nene lắc đầu. "Bọn mình đã cố gắng nói chuyện với anh ấy, nhưng ảnh chỉ làm lơ. Đấy là lí do vì sao, bọn mình đang cố gắng để hiểu anh ấy, trước khi một lần nữa nói chuyện với ảnh...:

"Ra thế..." Ichika lại nhíu mày. "Quả là khó cho mình... Mình nghĩ là cách duy nhất để cậu hiểu kĩ càng là qua việc tự mình nói chuyện với Tsukasa-san."

"...Đấy đúng là cách duy nhất, phải không..." Nene lại thở dài, và hàng mi của cô rủ xuống. "Nhưng mà anh ấy sẽ không nói đâu... Và những gì anh ấy nói cứ làm mình nghĩ mãi nữa..."

Nene nhắm mắt lại, cô dường như nghe thấy giọng nói lãnh lẽo của Tsukasa lần nữa trong tâm trí.

"Các người có biết Tsukasa Tenma thật sự không?"

"—Anh ấy hỏi rằng, liệu có bất cứ ai trong bọn mình biết anh ấy, Tsukasa Tenma," Nene nói, tay nắm chặt váy. "Và từ vẻ mặt của anh ấy khi đó... có lẽ là không ai trong bọn tớ thật sự hiểu biết anh ấy cả."

"Tsukasa-san đã nói như vậy...?" Ichika không thể tin được. "M-Mình chắc chắn là nó không phải vậy đâu! Tsukasa-san không phải là kiểu người như thế."

"Thế thì... Vì sao anh ấy lại nói vậy..." Nene hỏi, giọng cô khàn khàn.

"Kusanagi-san..." Ichika nhăn mày. "...Mình xin lỗi. Mình nghĩ là việc cậu có hiểu biết về anh ấy hay không là do Kusanagi-san quyết định, bởi vì mình không có mối quan hệ với anh ấy giống như cậu..."

Nene im lặng. Biểu cảm của Ichika trở nên lo lắng trong một khắc, nhưng rồi lại nhanh chóng được thay thế bằng vẻ quyết tâm—

"Nhưng... Mình nghĩ là, nếu cậu thật sự muốn hiểu anh ấy, thì cậu nên cứ cố gắng tìm hiểu anh ấy thôi." Ichika nói ngắn gọn và mạch lạc.

Nene lo lắng nhìn Ichika. "...Nhưng mà..."

"Mình không thật sự rõ về tình huống, nên chắc chắn là mình không thể nói quá nhiều được..." Ichika lẩm bẩm. "Nhưng như mình đã từng nói, bởi vì mình đã do dự quá lâu, mà mình đã suýt nữa thì không kịp làm điều mà mình đáng lẽ đã nên làm suốt bao lâu qua."

"...!"

"Thế nên là... Cậu cũng không nên do dự, Kusanagi-san." Ichika kết luận.

Nene không thể không nghĩ rằng, với cô, có lẽ mọi thứ đã muộn mất rồi.

Cô có cơ hội để hỏi bấy lâu nay. Kiểu như vì sao mà Sekai của anh áy lại kì lạ vậy... Sao mà không ai trong Sekai nói gì về việc trở thành một ngôi sao... Cô đáng lẽ ra phải hiểu được lí do đó. Có lẽ, như thế cô mới có thể chú ý đến...!

Nhưng bây giờ, cô không thể chỉ chìm trong mớ cảm xúc ấy được.

"...Cậu nói đúng, Hoshino-san," Nene đồng ý. "Mình nghĩ là, lựa chọn duy nhất bây giờ của mình chỉ là gặp anh ấy... Nhưng nếu có gì xảy ra..."

"...Nếu có gì đó xảy ra, cậu sẽ định làm thế nào?"

Một giọng nói khác đi vào tai họ, và cả Nene và Ichika đều bị bất ngờ.

Từ nơi khóe mắt, Nene nhận ra mái tóc suôn của người mà cô không muốn gặp phải nhất lúc này.

—Saki Tenma.

Em chỉ vừa mới bước ra từ sau bức tường gạch, và Nene không có cách nào để biết được, rằng em ấy đã nghe được bao lâu cuộc hội thoại.

"S-Saki!" Ichika cũng ngạc nhiên y như Nene vậy, và cô thậm chí còn đứng bật dậy.

"...Các cậu đang nói về anh trai tớ, phải không?" Khuôn mặt của Saki u ám một cách bất thường. "Các cậu nói là thật ra anh ấy đã chạy đi mất một mình. Và các cậu đang cố gắng thuyết phục anh ấy quay lại."

"—Có nghĩa là, Rui-san đã nói dối."

"C-Cái đó..."

Nene không biết phải nói gì nữa. Tim cô đập nhanh, và cô vô thức nắm chặt lấy tà váy bằng những ngón tay run rẩy.

—Một lần nữa, Nene Kusanagi vừa mới lại gây ra một lỗi lầm nghiêm trọng.

"Saki, sao cậu lại ở đây vậy—?" Ichika hỏi.

"...Tớ có linh cảm là có gì đó sai sai. Touya-kun hôm qua nhìn lạ lắm," Saki lẳng lặng nói. "Tớ đã định hỏi Emu-chan, nhưng cậu ấy không ở quanh. Nên tớ đã mong được hỏi Nene-chan về nó sau khi cậu bảo là cậu sẽ gặp mặt cậu ấy sau giờ tan học..."

Giọng Saki nhỏ dần và em nhìn xuống mặt đất, trước khi ngẩng đầu lên và hướng ánh mắt về phía Nene lần nữa.

"...Sao Rui-san lại nói dối tớ? Sao tất cả các cậu lại giấu việc này khỏi tớ?" Saki bắt đầu tự hỏi từ câu hỏi này đến câu hỏi khác. "Có phải là bởi vì các cậu không muốn tớ có liên quan? Bởi vì cơ thể yếu đuối này của tớ?"

Nene không thể trả lời nổi. Ichika để ý, và lên tiếng trả lời thay cô—

"...Xin đừng đỗ lỗi cho Kusanagi-san hay Kamishiro-san," Ichika cầu xin. "Cậu có thể sẽ lo lắng, Saki. Như thế không tốt cho sức khỏe của cậu—"

Nhưng trước khi Ichika có thể nói hết câu trả lời, Saki đã chen ngang bằng một tiếng hét.

"Tớ không quan tâm đến điều đó!" Saki bất ngờ hét lớn, và cả Ichika và Nene đều nhăn mặt. Nhưng rồi Saki nhanh chóng nhận ra là em vừa mới lên cơn tức giận, và thở ra một hơi để làm mình bình tĩnh trở lại. "...Xảy ra chuyện gì thế? Vì sao onii-chan lại không muốn quay lại?"

"Cái đó..." Nene nhìn xuống mặt đất. "B-Bọn mình không biết..."

"—-Làm sao các cậu có thể không biết được!?" Saki lại quát lên lần nữa. "Nếu như cậu đã cố tình định làm như thế, và thậm chí còn hợp tác với Rui-san—không phải ít nhất cậu nên biết điều đó à!?"

Nước mắt Nene bắt đầu rơi, nhưng cô vẫn cố hết sức không để lộ khuôn mặt mình bằng cách nhìn thẳng xuống mặt đất, "...M-Mình xin lỗi..."

Saki nói đúng. Sao cô lại mù quáng mà tin tưởng Rui như vậy? Chỉ bởi vì cô biết rõ anh ta sao?

Nhưng Saki rồi lại cảm thấy tội lỗi một lần nữa, và em quay đi.

"—Tớ xin lỗi." Saki nhìn ra chỗ khác mà nắm chặt lấy cánh tay mình. "Tớ chắc chắn là Rui-san có ý tốt. Nhưng kể cả vậy... Chỉ là, nó thật sự làm tớ rất bực bội..."

"Tại sao không ai để ý rằng anh ấy gặp khó khăn lâu như vậy? Từ bao giờ mà anh trai có nhiều người xung quanh như vậy?" Nước mắt bắt đầu xuất hiện nơi khóe mắt em. "—Thực sự, sao tớ lại không để ý được một cái gì cả, trong khi tớ là người ở cạnh anh ấy lâu nhất...?"

"—Có khi, những gì mà anh tớ nói là thật. Không, nó phải là thật," Saki nói nghiêm nghị. "Có ai thật sự biết anh ấy không? Tớ có thật sự biết anh ấy không?"

"Saki..." Ichika rầu rĩ gọi tên bạn mình.

"...Tớ phàn nàn rằng anh ấy bảo vệ tớ quá mức cần thiết được bao lâu rồi?" Saki lầm bầm và tự hạ thấp bản thân. "Anh ấy bao giờ cũng để ý mỗi khi tớ buồn hay cô đơn và luôn luôn cố gắng làm tớ vui. Lúc nào tớ cũng tâm sự với anh trai. Nhưng mà tớ chưa từng để ý gì đến anh ấy cả..."

"...Tớ biết là anh ấy thấy cô đơn trong quá khứ, nhưng tớ cũng không làm gì cả," Saki tiếp tục, và nhả ra một tiếng cười cay đắng. "Tớ quả là một đứa em gái tệ, nhỉ?"

Nene cảm nhận được trái tim đau đớn siết chặt của mình sau khi nghe thấy những câu chữ của Saki. Saki hẳn phải thấy đau đơn và hối hận nhiều hơn bất kì ai trong tình huống này—sau cùng, đấy là người anh trai mà em đã dành cả đời ở cùng. Đấy cũng là người anh trai luôn luôn quan tâm đến em, người mà lí do chính cho việc tạo ra các vở kịch là vì muốn khiến em vui.

Saki phải cảm thấy như thế nào khi tự nhiên không đâu lại nghe thấy tin này? Rằng anh trai của em không còn muốn quay lại nữa? Thậm chí là không muốn quay lại với em gái mình? Tới mức này, Nene không thể dám tưởng tượng cảm xúc của Saki.

—Wonderlands x Showtime chắc chắn phải mang Tsukasa trở lại. Có những người thật sự yêu quý và quan tâm anh ấy ở đây.

Và Nene phải cố lắm để có dũng khí mà nói với Saki, rằng mọi việc sẽ ổn thôi.

"...B-Bọn mình vẫn chưa từ bỏ đâu," Nene nói, dù cho còn đang vấp, "B-Bọn mình vẫn chưa từ bỏ, nên...! Bọn mình nhất định sẽ mang Tsukasa trở lại! Nên, xin đừng đổ lỗi cho bản thân, lỗi là của bọn mình mà...!"

"...Có gì tớ có thể giúp không?" Saki hỏi, giọng lạnh tanh.

Thật không may, chẳng có cách nào mà Saki có thể giúp. Bây giờ, mọi thứ đều dựa vào vị nhạc sĩ bí ẩn kia. Nhưng nếu phương pháp đó thất bại, thì Nene sẽ thậm chí không thể chắc rằng, sẽ có cách để mang Tsukasa trở lại.

"Không... T-Tất cả đều ổn hết..." Nene quay đi, bởi vì rõ ràng ấy là một lời nói dối. Cô không thể nói dối nổi khi nhìn thẳng vào mặt Saki. Sự tội lỗi mà cô đang cảm nhận được sẽ khiến cô tê liệt mất.

"...Xin cậu đừng nói dối nữa." Saki cầu xin. "Onii-chan... Anh ấy rất quan trọng với tớ. Tớ không muốn cười cợt vô tri khi rõ ràng có điều gì đã xảy ra. Nếu như có bất cứ điều gì mà tớ có thể giúp..."

"...N-Nó thật sự ổn mà..."

Lại lần nữa, Nene không thể nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái.

"...Được rồi." Saki vẫn trông vô cảm, và lịch sự cúi đầu với Nene. "Cảm ơn vì đã giúp anh trai tớ."

Trong giọng nói của Saki không có lấy một tia thân thiện nào, từ đầu đến cuối. Tất cả mà bạn có thể thấy là nỗi lo lắng và sợ hãi trong đôi mắt ấy, và hiển nhiên là em đang cố hết sức để không thể hiện điều ấy từ điệu bộ bình tĩnh mà em đang mang.

Đến lúc này, Nene biết rằng, cô phải thực hiện lời hứa của mình, rằng họ sẽ mang Tsukasa trở lại, bằng bất cứ giá nào.

Ánh nhìn của Saki lại hướng về phía mặt đất khi em cắn chặt môi mình.

"...Tớ xin lỗi, tớ về trước đây."

Không chờ đợi lời hồi đáp từ hai cô gái, Saki quay gót và chạy thẳng về phía ngược lại, xa khỏi công viên và quay vào con phố dân cư.

"A, Saki-!" Ichika mau chóng nhấc cặp sách và lẳng nó qua vai cô. "...Mình xin lỗi, Kusanagi-san, mình cần phải đuổi theo cậu ấy."

"...Đ-Được..." Nene gật đầu trong cơn hoảng loạn. "Cảm ơn vì hôm nay, Hoshino-san."

"Kusanagi-san..." Ichika nhíu mày. "—Xin đừng để ý lời của Saki. Mình chắc chắn, rằng cậu ấy chỉ đang đối mặt với những cảm xúc của mình..."

"Mhm..." Nene tiếp tục dán mắt vào mặt đất.

Ichika rất muốn ở lại để an ủi Nene, nhưng cô lại càng không thể để Saki một mình - không phải khi mà Saki dường như là người liều lĩnh nhất trong tất cả những người mà Ichika biết khi em xúc động.

Sau khi cúi mình và xin lỗi một lần cuối, Ichika phóng đi để đuổi kịp Saki. Nhưng không hẳn khi cô đồng thời lấy điện thoại của mình ra và gõ một tin nhắn cho Emu.

_________________________

Emu theo bản năng kiểm tra điện thoại, và để ý thấy, rằng em mới nhận được tin nhắn từ Ichika.

"Rất xin lỗi vì làm phiền cậu, Ootori-san, nhưng xin cậu hãy để ý đến Kusanagi-san. Có điều rất tồi tệ mới xẩy ra."

"Tớ đã phải nói dối Saki," Nene hối hận. "Dù là tớ không chắc rằng liệu bọn mình có thể lại vào Sekai không..."

"Nene-chan..." Emu lo lắng nhăn mặt.

Emu đã phải - bằng một cách nào đó - an ủi Nene rằng mọi người rồi sẽ ổn thôi, mặc dù chính em cũng không có lòng tự tin vào điều đó. Em không thể chịu nổi việc bạn mình gặp rắc rối, không phải là khi đó rõ ràng là không có chủ đích và hoàn toàn không có lỗi của cậu ấy.

"—Cậu đừng có mà đổ lỗi cho bản thân mà! Đấy hoàn toàn không phải lỗi của cậu!" Emu lắc vai Nene. "Nếu như đấy là Rui-kun hay tớ, thì bọn mình cũng cần phải làm y hệt như vậy thôi!"

Nene nắm chặt nơi lồng ngực, "...Bây giờ, bọn mình cần phải mang Tsukasa trở lại. Nếu không... Saki... "

"Nếu Tsukasa không bao giờ quay trở lại nữa, thì Saki..." Khuôn mặt của Nene trở nên mù mịt, "...Và nếu tình trạng của Saki tệ đi, thì Tsukasa..."

Thế rồi, một giọng nói mới tham gia vào-và Emu ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

"—-Nene? Emu-kun?" Rui đã bước đến bên họ, và cả hai không hề để ý đến. "Có gì xảy ra à?"

Rui mặc như thường, và thay vì bộ đồng phục, anh ta mặc chiếc áo khoác thùng thình chồng lên áo sơ mi cổ chữ V. Rõ ràng, anh đến thẳng Wonder Stage từ nhà và đã cúp học.

"Rui!" Nene quay đầu về phía Rui ngay tức khắc. "Bài hát—!"

"...Ừ, nó hoàn thành rồi." Rui lấy điện thoại ra. "Nhạc sĩ mới xong xong."

"Bọn mình đã lại có bài hát nhanh vậy sao...!?" Emu khó lòng tin nổi. "Thế thì có lẽ, lần này, Tsukasa-kun...!"

"Sau cùng thì, cô ấy cũng là một nhạc sĩ rất giỏi," Rui mỉm cười. "Anh không chắc là liệu có được không—nhưng nó đáng thử mà."

"...Chúng ta cần phải mang Tsukasa trở lại." Nene thấp giọng nói.

Rui chớp chớp mắt trước người bạn từ thời thơ ấu với nỗi nghi ngờ đang lớn dần, "—Nene?"

"T-Thế thì, bây giờ bọn mình cùng hát đi!" Emu đề nghị.

Nhưng Rui không ngay lập tức làm theo lời Emu nói. Anh chỉ đơn giản lẳng chiếc điện thoại vào lại túi của mình.

"...Hai người đã quyết định những gì mà mình muốn nói với cậu ấy chưa?" Rui cứng rắn hỏi.

"A... thì..." Emu ngượng ngùng gãi má. "...Nghĩ ra tất cả trong một ngày khó lắm mà..."

"Nhưng mà—em nghĩ là em có ý niệm về những gì mà em thực sự muốn nói rồi." Emu nói, vẻ kiên quyết.

"—Không có thời gian cho việc đó đâu," Nene bật lại. "Ai biết điều gì có thể xảy đến Tsukasa ở đó? Anh ấy có những người hết mực quan tâm mình ở đây mà... Như Saki vậy..."

"...Nói với anh ấy rằng ở đây có những người chân thành quan tâm đến anh ấy là được rồi," Nene giữ vững lập trường. "Kể cả khi 'anh ấy' không phải là người mà chúng ta biết tới, những cảm xúc lo lắng mà mọi người dành cho 'anh ấy' là chân thật, và nó đã tổn thương tới mọi người rồi."

Dù rằng Rui vẫn còn lo lắng, nhưng anh có thể nhìn ra, rằng Nene không muốn có thêm thắc mắc về cô nữa. Dù sao thì, những gì Nene nói là đúng. Nên cuối cùng thì anh cũng thuận theo—

"...Được rồi."

Để tái tạo lúc họ hát bài nhạc ở trong Sekai, mọi người đã thay đồ diễn.

Rui sắp xếp sân khấu và kết nối âm thanh với loa của sân khấu. Vũ đạo thì rõ ràng là không thể làm được với chỉ ba người và với lượng thời gian có hạn của họ, cho nên họ quyết định, rằng tốt hơn hết là nên hát trên sân khấu mà không có bất kì động tác nhảy nào.

Miku không có lời nào trong bài hát, và Tsukasa có một số ít lời. Nên Rui đã có thể bù đắp cho phần của Tsukasa trong bài hát.

The World Hasn't Even Started Yet (Niigo remix)

♪~ ♪~ ♪~

Nhưng sau khi bản tái tạo của bài hát được phát và cả ba hòa âm một cách hoàn hảo, thì chẳng có gì xảy ra cả.

Nene hoàn toàn tuyệt vọng, trong khi khuôn mặt của Emu bị bao trùm bởi nỗi buồn.

Rui trông gần như không ảnh hưởng mấy, bởi anh có dự kiến rằng phương pháp của anh sẽ lại thất bại, dù cho toàn bộ những cố gắng cùng cực. Nhưng anh chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt hai cô gái. Nhất là Nene—

"...Nene, anh sẽ hỏi lại lần nữa," Rui cứng rắn nói lên tên Nene. "Mọi thứ có thật sự ổn không?"

Nene lần nữa nắm chặt lấy ngực mình, "...Em nói mọi thứ cho Saki rồi... Em nói với cậu ấy rằng chúng ta chắc chắn sẽ mang anh ấy quay về."

Rui chỉ có thể khép miệng và dừng lại, "...Anh thấy rồi."

Rui không tức giận mà cũng chẳng thất vọng. Anh tin chắc, rằng Nene sẽ không cố tình làm vậy, và anh nhanh chóng đi đến kết luận trong đầu rằng đó là một sự cố. Sau cùng thì, cô đã hỏi chuyện Ichika, người thân thiết nhất với Saki.

Trên thực tế, họ có lẽ sẽ không thể giấu nổi Saki nếu như việc đưa Tsukasa trở lại mất quá nhiều thời gian. Và với việc thất bại khi tái tạo bài nhạc, mọi thứ đã được định sẵn là sẽ tiếp tục như thế rồi, cho nên Rui đã nghĩ, rằng có lẽ ấy là một hướng đi tốt khi Nene nói cho em ấy.

—Nhưng Saki hẳn phải tức giận với anh nhất vì những lời dối trá kia, và cũng vì anh là lí do mà Tsukasa lại rời khỏi họ như vậy.

Nene nắm chặt tay và để lên ngực. "...Nếu như thế này không được, thì bọn mình có thế làm gì đây...?"

"...Anh sẽ tiếp tục nghĩ cách," Rui tuyên bố. "Chúng ta không thể từ bỏ như thế này được."

"...Ừm, đúng thế," Emu đồng ý. "Bọn mình phải tiếp tục nghĩ cách... Nếu không thì, Tsukasa-kun..."

Dù vậy, Nene vẫn trông hết sức rầu rĩ.

"...Mọi việc sẽ ổn thôi, Nene," Rui nhẹ nhàng nói, dù thật ra sâu thẳm trong anh cũng vô cùng tuyệt vọng. Bởi vì, anh vẫn luôn cảm thấy, rằng mọi sự xảy ra là do lỗi của anh. "Chúng ta nhất định sẽ đưa Tsukasa-kun quay trở lại."

"—-Chắc chắn rồi!" Emu đồng tình. "Sau tất cả, bọn mình là một nhóm mà!"

"...Đúng vậy..."

Nene đáp lại với giọng yếu ớt và thiếu quyết đoán, và Rui cùng Emu chỉ có thể nhăn mày trước người bạn mà họ không thể làm cho cười.

_________________________

Thời gian cứ trôi từ khi cả ba bắt đầu động não các ý tưởng ở Wonder Stage. Thường thì, họ sẽ có những cuộc họp như vậy ở trong Sekai với các vị Ca sĩ ảo, nhưng vì giờ điều đó là bất khả thi, họ phải tạm thời "đóng đô" ở Wonder Stage thời gian này.

Nene ngồi riêng ở một ghế, đầu ủ rũ cúi xuống trong khi Rui và Emu bắt đầu thảo luận về cách hiểu 'thú vị' mà cô được nghe từ chị tiền bối của mình.

"—-Thế là, ngoài Mochizuki-kun, em còn gặp được người từ nhóm nhạc mà anh tiếp cận?" Rui lặp lại ý của Emu.

"Vầng," Emu gật đầu. "Đó là một tiền bối mà em được xếp cặp cùng trong hội thao. Hehe, thế giới đúng là nhỏ thật. ♪"

"Hm, đúng là thế thật," Rui cười thích thú. "...Nhưng, nếu em gặp người đó hôm nay, thì không thể nào là K-kun được. Mizuki thì không học cùng trường với em. Có phải cô ấy có tóc ngắn không?"

"Không phải, tóc Asahina-senpai tối màu, dài và xoăn cơ," Emu nói.

"Thế thì cũng không thể là Enanan-kun được rồi," Rui nói. "...Có nghĩa là, Yuki-kun."

Rui nhớ rằng Yuki là người giữ im lặng một cách quái lạ khi anh tham gia cuộc gọi thoại. Và cô ấy cũng không có gì nhiều để nói vào tầm cuối - thế mà, cô lại liên lạc với Emu.

"...Quả là thú vị," Rui bình luận. "Em có ngộ ra được gì từ cô ấy không?"

"Ừm, chị ấy nói với em về ấn tượng với bài hát," Emu nói. "...Và, nó không hoàn toàn là ấn tượng tốt."

"...Không phải là ấn tượng tốt?" Rui nghiêng đầu tò mò.

"Vầng..." Emu nhăn mặt. "Chị ấy nói là, đấy là bài hát của người mà trái tim bị khoét ra khỏi lồng ngực, và nó đã bị để như thế lau lắm rồi."

"...Ấn tượng khá bệnh hoạn," Rui cười bối rối. Yuki không nhắc đến bất kì điều gì như vậy vào hôm trước cả.

"Chị ấy cũng nói về việc, rằng việc một người có thể cười với thứ cảm xúc như vậy là bất khả thi..." Emu nói. "...Bởi vì, họ không nhận ra là họ đã chìm sâu tới nhường nào... Em nghĩ vậy."

"Em nói là, nhận ra là họ đã chìm sâu tới nhường nào..." Rui suy tư đỡ cằm.

Bất thình lình, một giọng nói mới xuất hiện từ hướng sân khấu. Đấy là nhân viên hóa trang mascot mới quay về khi đi tuần tra sân khấu, và anh ta trông như đang khá vội.

"Ojou-sama!" người nhân viên trong bộ hóa tranh cồng kềnh đột ngột gọi Emu một cách vội vàng. "Cậu ta-! Cậu ta ngất sau sân khấu rồi!"

"Ể?"

Cả ba người họ đều sốc, nhưng Nene là người đầu tiên nhảy lên sân khấu và rảo bước tiến tới phía sau sâu khấu chật hẹp. Emu và Rui điên cuồng theo sau cô.

—Và ở đó, ngay tại chỗ mà họ tiến vào Sekai lần cuối, họ tìm thấy một Tsukasa đang mất ý thức nằm dựa lưng vào tường.

Hai mắt cậu ấy nhắm chặt, và miệng hé mở. Đầu cậu hơi nghiêng sang bên, và tay cậu trai yếu ớt rũ xuống sàn, ngay bên cạnh cậu. Mặc dù gần như không di chuyển, vai cậu có đang chuyển động lên xuống theo từng nhịp thở của cậu.

—Vì một lí do nào đó, Tsukasa Tenma không còn ở trong Sekai, và cậu ấy đang bất tỉnh ở sau cánh gà. Nhưng thay vì bất tỉnh, trông cậu ấy giống như đang ngủ yên lành hơn...

"Tsukasa-kun..." Rui lí nhí tên cậu trai với vẻ khó tin. Nene không thể nói được gì, dù cho cô là người đầu tiên thấy cậu ấy.

"Nó được rồi—!" Emu cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí căng thẳng. "Bài hát hoạt động rồi kìa, Rui-kun, Nene-chan—!"

Emu tiến tới Tsukasa, ngồi xổm xuống để kiểm tra xem liệu anh ấy có đang thở hay có vè gì là bị thương không—và không thấy bất kì gì. Trên mặt em nở ra nụ cười lớn.

"Tsukasa-kun...! Anh ấy còn ổn, Rui-kun, Nene-chan!"

Nene thở nặng, và ngã ngồi trên đầu gối mình vì bị chôn vùi bởi cơn sóng nhẹ nhõm mới tràn qua cô. Nhưng Rui vẫn còn đứng yên tại chỗ với đôi mắt mở lớn.

Emu tiến tới ôm chặt Tsukasa và giọng của em nghe như giàn giụa nước mắt, "...Em rất xin lỗi, Tsukasa-kun...! Giá mà em để ý sớm hơn...!"

—Rui thì chẳng thấy nhẹ nhõm như Emu hay Nene. Không phải khi mà anh đã quen với việc bị gạt đi bởi Tsukasa. Thành thật mà nói, thời gian này, anh cảm thấy như họ thậm chí còn bị đẩy ra xa hơn.

Anh cảm thấy không ổn chút nào. Sao cậu ấy lại đang chìm trong một giấc ngủ? Họ định sẽ nói về những gì đang xảy ra như thế nào đây?

Họ đã thật sự chạm đến được Tsukasa chưa?

Rui nhìn vào điện thoại, và ở playlist của anh—

Bản "The World Hasn't Even Started Yet" chân chính vẫn chưa có ở đó.

_________________________

Ở một nơi nào đó mà người thường không thể chạm tới, một cậu nhóc đang nhìn lên trời với khuôn mặt vô cảm. Giai điệu một bài nhạc quen thuộc vang lên, mang theo vòm trời đầy bòng bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top