Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

⋆˚hai ba bốn ˖°

"Đây là một trò thách ngu ngốc" Pond lắc đầu, cười khúc khích. Phuwin quan sát khi anh ấy đổi một cuốn sách trên kệ. Họ đang ở đâu đó mà Phuwin cho rằng là ở phòng khách. "Em sẽ không thực sự làm điều đó, phải không?"

Phuwin im lặng, cố gắng tính toán xem có cơ hội như thế này trong tương lai gần hay không. Và hẳn là không, cậu chỉ biết thế. Vì Pond đã không còn ở trong vòng tròn của cậu nữa, đã được một thời gian rồi. Phuwin không còn là một phần trong cuộc sống của anh nữa, cậu vẫn hiểu điều đó nhưng vẫn vậy, anh ấyー "Chà, anh có muốn không?"

Pond quay đầu về phía cậu. Hơi đau lòng một chút khi thấy nụ cười vụt tắt trên mặt anh ấy nhưng Phuwin chẳng thể lùi bước lúc này. Phuwin biết lời cậu nói có vẻ điên rồ, xét theo cách mà biểu cảm trên khuôn mặt của Pond thay đổi. Cậu là người rời đi và không có gì đảm bảo rằng cậu sẽ không như vậy một lần nữa. "Ý em là sao?"

"Anh có muốn làm người yêu của em một lần nữa không?" Phuwin rút lại suy nghĩ của mình. "Không, thành thật mà nói, em có thể trở thành người yêu của anh một lần nữa không?"

Cậu biết đó là một câu hỏi khá ích kỷ. Pond biết. Trong thâm tâm của mình, Phuwin hi vọng rằng Pond đủ tốt bụng để đưa cho cậu một cơ hội thứ hai, ba, bốn nữa. Rằng cậu đã suy ngẫm lại rất nhiều trong vòng 2 năm trở lại đây. Về những gì cậu muốn và không muốn. Và cậu không muốn Pond biến mất khỏi cuộc sống của mình mãi mãi. Pond luôn đủ tốt bụng để làm bất cứ điều gì cho bất kì ai. Anh ấy chẳng bao giờ phân biệt đối xử. Phuwin ước rằng, dù cậu từng là một người đặc biệt, nhưng Pond sẽ tốt với cậu và chỉ cậu mà thôi.

Một lần nữaー"ích kỷ"

Phuwin đã thừa nhận điều đó về mình từ lâu rồi. "Anh biết nhiều về em hơn cả em."

"Đúng." Pond cười nhẹ. Âm nhạc xung quanh dừng lại. Tầm mắt của Phuwin hiện tại chỉ có Pond ở trước mặt. Pond ... cậu không chắc nữa. Nhưng có lẽ cũng giống như cách anh ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Phuwin, đầy hy vọng nhưng cũng có một tia sợ hãi. Chỉ là một chút thôi, hầu như chẳng đáng chú ý nhưng Phuwin đã sống với anh ấy đủ lâu để nắm bắt được điều đó.

Phuwin chớp mắt, cậu dường như không thể thở. Cậu cứ hít vào rồi thở ra. Và rồi đột nhiên một khắc sau đôi môi của Pond đặt trên môi cậu. Chiếc cốc rỗng trên tay cậu rơi xuống sàn mà cậu thậm chí còn không nhận ra điều đó. Nụ hôn ấy thật nồng nànーgiống như cách cậu nhớ Pond thích hôn như thế nào. Phuwin hôn như cách anh ấy nói chuyện và luôn khiến Phuwin chết ngất . Nó luôn giúp cậu tỉnh táo và gợi nhớ về nơi cậu muốn ở (và trong vòng tay của anh ấy là nơi), và đó là nhà.

Dù nụ hôn này có ý nghĩa gì, Phuwin không dám hỏi. Điều này rất khác với tính cách của cậu vì thực sự, với Pond, cậu thường dễ dàng nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng có lẽ đó là khoảng cách hai tuổi giữa họ. Có lẽ đó là tiết lộ gần nhất của Phuwin và sự chấp nhận bản thân như vậy khiến cậu trở nên nhút nhát một cách không cần thiết. Có lẽ đó là đêm dài nhất cậu nhớ Pond và nụ cười, mái tóc và quai hàm đẹp đến nực cười của anh ấyーNhững ngón tay của Phuwin dừng lại ngay dưới cằm của Pond.


"Em đã đổi số," Pond nói vài giây sau khi họ dứt ra, nụ cười trên khuôn mặt anh ấy có vẻ tự mãn. Như thể anh ấy biết điểm yếu của Phuwinーnhân tiện thì, điều đó cũng đúng, nhưng Phuwin thà nhảy xuống một cái hố còn hơn thừa nhận điều đó. Đó là cách mà những nụ hôn của Pond luôn khiến cậu muốn ngất đi, khiến đầu cậu phải quay cuồng đến mức phải mất một lúc sau cậu mới có thể suy nghĩ lại.

"Hả? À, vâng ..." Cậu nhìn sang một bên, xấu hổ vì đã thể hiện dù chỉ một khoảnh khắc yếu đuối nhất. Cậu không thể để Pond thấy điều đó.

"Tại sao em có vẻ như muốn trốn chạy?" Pond quay lại với cốc bia của mình, nhấm nháp nó như thể nó sẽ có vị khác hẳn.

"Đã từng." Phuwin đính chính. "Em không trốn chạy vào bây giờ."

"Nếu chúng ta không gặp nhau ở đây tối nay thì sao?"

"Em sẽ ..." Phuwin nhìn quanh và đột nhiên nhớ đến những người mà mình đã cùng đến bữa tiệc này. Có lẽ họ đang nhảy múa ở đâu đó trong đám đông. "Em sẽ tìm anh, bằng một cách nào đó." Cậu có vẻ không chắc chắn lắm. Cậu không có bất kỳ một kế hoạch nào về cách tiếp cận với Pond nếu phải nói thật lòng. Đó không phải là sở trường của cậu, tìm người ấy. Cậu nhớ rằng cậu và Pond gặp nhau ở chính giữa mà không cần nỗ lực tìm kiếm nhau như thế nào. Nhưng không có cái gọi là một sự tình cờ, Phuwin tin là như thế.

Nó thậm chí không còn là về trò chơi nữa. Nó thậm chí chưa bao giờ là một trò chơi với Phuwin. Cậu có thể thua trò chơi nhưng cậu không thể đánh mất đi Pondーkhông thể đánh mất lần nào nữa, không khi mà thua trò chơi lại cho cậu cơ hội sửa chữa mọi thứ cậu đã làm sai. Phuwin có thể tiếp tục và không coi trọng điều này, giống như Pond đã nói nhưng đó là cơ hội duy nhất của cậu và cậu có thể sẽ không bao giờ có được nó nữa.


"Vậy nên ... Anh có muốn em trở thành người yêu của anh không?"

Notes từ tác giả : 

Phuwin là một chiếc cờ đỏ di động, tôi biết. Nhưng tôi yêu màu đỏ. Và dám chắc là Pond cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top