Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bản năng của chính mình, Pavel biến trở về hình dạng con người trong khi anh bước ra khỏi căn hộ. Khi đã ở bên ngoài, anh đánh hơi không khí nhiều hơn cho đến khi anh chắc chắn về nơi mùi hương phát ra. Không đợi thêm một giây nào, anh ngay lập tức chạy về phía cầu thang thoát hiểm nơi mùi hương mạnh nhất. Đẩy cánh cửa ra để sẵn sàng đương đầu với bất cứ ai dám đe dọa và cố gắng làm hại Pooh, Pavel nhận thấy mình đang đối mặt với một người đàn ông mặc áo mưa đen và khẩu trang cùng màu trên mặt.

Không báo trước, thân ảnh kia lao về phía anh, giáng một đấm thẳng vào quai hàm. Bản năng trỗi dậy, và Pavel xoay sở né tránh đòn đánh đúng lúc. Con mèo vũ trụ trả đũa bằng cách vung chân về phía người đội mũ trùm đầu, hy vọng khiến hắn ta mất cảnh giác. Bất ngờ là, hắn ta nhanh chóng đứng vững lại và nhanh nhẹn bắt được chân Pavel giữa không trung, cho thấy hắn ta đã trải qua nhiều năm huấn luyện. Khi họ đứng khóa trong tư thế hiểm nghèo này, một cảm giác quen thuộc thoáng qua trong tâm trí anh.

Pavel suýt ngã ra phía sau khi người đội mũ trùm đầu giáng một đòn khác. Tâm trí anh chạy đua khi cố gắng tìm hiểu tình hình. Anh ngăn chặn mỗi đòn đánh một cách chính xác khi cảm thấy một luồng adrenaline dâng trào trong huyết quản. Những cơ bắp của anh chuyển động uyển chuyển mà anh đã không cảm nhận được trong nhiều năm. Như thể cơ thể anh có ý thức riêng, phản ứng lại mối đe dọa trước mắt.

Người kia dường như cảm nhận được sự bối rối của Pavel và hung hãn lao tới. Nhưng Pavel sẽ không gục ngã nếu không chiến đấu. Với một cú vung chân nhanh chóng, anh đã hạ gục được người lạ mặt. Tận dụng sơ hở, Pavel tung ra hàng loạt đòn đấm và đá, mỗi đòn đều hạ cánh chính xác.

Khi trận đấu tiếp tục, tâm trí Pavel trôi dạt về một thời gian dài trước đây. Anh nhớ lại vô số thời gian đã dành để luyện tập với người bạn thân nhất của mình về nghệ thuật chiến đấu tay đôi. Hai người họ không thể tách rời, luôn thúc đẩy nhau trở nên tốt hơn, mạnh hơn, nhanh hơn. Có thể nào...?

Cú đánh bằng khuỷu tay, nhắm vào phía đối phương, sau đó lại vung chân – tất cả đều giống nhau! Pavel gần như phải chiến đấu với trí nhớ cơ bắp của mình chỉ vì tình huống quá giống nhau. Anh có thể nhìn thấy rõ ràng động thái tiếp theo của người đội mũ trùm đầu.

Hai đối thủ tiếp tục ra đòn, kẻ sau càng hung hãn hơn kẻ trước. Cầu thang thoát hiểm vang vọng âm thanh càu nhàu và tác động mạnh từ đòn đánh của họ. Nhưng Pavel đang ở trong thời kỳ sung sức nhất, khai thác trí nhớ cơ bắp mà anh đã ăn sâu qua nhiều năm rèn luyện.

Với nguồn năng lượng bùng nổ cuối cùng, Pavel chống trả sự tấn công dữ dội của kẻ lạ mặt bằng một loạt đòn tấn công chuẩn xác. Người đội mũ trùm đầu loạng choạng lùi lại, khả năng phòng thủ của hắn ta yếu đi. Nhận thấy cơ hội, Pavel chớp lấy thời cơ và tung ra đòn quyết định khiến kẻ lạ mặt ngã xuống đất.

Giữ đối thủ nằm trên sàn bằng sức nặng của mình, đôi mắt Pavel mở to khi anh kéo chiếc mặt nạ ra khỏi ker lạ mặt.

Tim Pavel đập thình thịch khi anh nhìn xuống khuôn mặt của đối thủ, khuôn mặt của một người mà anh không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại. Đã nhiều năm kể từ lần cuối anh gặp lại người bạn thân nhất của mình, và giờ hắn đang ở đây, nằm bại trận dưới Pavel. Ký ức ùa về với Pavel - ký ức về mối quan hệ thân thiết mà họ đã chia sẻ khi lớn lên, ký ức về ngày hắn biến mất không dấu vết.

Khi người ở dưới anh rên rỉ trên mặt đất, tâm trí Pavel quay cuồng với những câu hỏi. Tại sao hắn lại biến mất? Suốt những năm qua hắn đã ở đâu? Và quan trọng nhất, tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện, tại sao hắn lại cố gắng làm hại Pooh?!

"Chuyện này là sao vậy, Chen!" Pavel hét lên với người ở dưới, người đang nhếch mép cười khi nhìn chằm chằm vào người bạn cũ của mình. Pavel có thể nhìn thấy đôi mắt của Joong chứa đầy sự căm ghét và đau đớn.

“Cậu mất đủ lâu đấy, Vel!” Joong chế nhạo, đẩy Pavel ra khỏi mình với một sức mạnh khiến Pavel ngạc nhiên. Lực xô đẩy khiến Pavel ngã sóng soài trên mặt đất, đầu anh quay cuồng với nhiều cảm xúc đan xen. Pavel vẫn nằm trên mặt đất, đầu cúi thấp khi cố gắng giữ lấy cơ thể. Con mèo kia cởi bỏ chiếc mũ trùm đầu, để lộ đôi tai mèo mà Pavel luôn quen thuộc.

Khi Pavel đang loay hoay tìm hiểu tình hình thì Joong nhếch mép cười với anh, sự căm ghét và đau đớn hiện rõ trong mắt hắn khiến tim Pavel như thắt lại khi nhìn thấy người bạn mình trong tình trạng như vậy. "Tại sao vậy, Chen?" Pavel thì thầm, giọng đầy cảm xúc. "Tại sao cậu làm điều này?"

Môi của Joong cong lên thành một nụ cười khinh bỉ khi hắn ta trừng mắt nhìn Pavel. “Cậu sẽ không hiểu đâu, Vel. Cậu chưa bao giờ hiểu.”

Pavel cảm thấy cơn giận dâng trào trong mình trước những lời của Joong. Họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều, đã chia sẻ những hy vọng và ước mơ, những nỗi sợ hãi và thất bại. Và bây giờ, họ ở đây, ở hai phía đối lập của một cuộc xung đột mà Pavel thậm chí không thể hiểu được.

Joong chỉ tay vào Pavel, nghiến răng nghiến lợi nói: "Những người như cậu thậm chí sẽ không bao giờ quan tâm đến tôi!"

"Cái quái gì vậy, ý cậu là tôi không quan tâm cái gì chứ!" Pavel gầm gừ với hắn ta. "Ngày đó tôi chạy đến chỗ của cậu, tưởng rằng cậu đã chết rồi!"

Joong cười khúc khích, tận hưởng nỗi đau và nỗi buồn mà hắn nhìn thấy trong mắt Pavel. Hắn ngồi xổm trước mặt Pavel, tay của Joong đưa ra chạm vào má bạn mình. "Tôi xin lỗi, bạn của tôi. Tôi làm bạn sợ à?"

Pavel nhanh chóng tránh ra. Sau đó, anh gầm gừ với hắn ta, đôi mắt trở nên điên cuồng khi anh giữ mình không rơi vào tình trạng hung hăng, biết rằng việc nhượng bộ bản năng của mình sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Nhưng khi Joong tung ra một đòn khác, khiến môi Pavel chảy máu, anh cảm thấy mình mất kiểm soát. Bản năng đang gào thét trong anh để bảo vệ chính mình.

Người bạn cũ của anh khịt mũi trước khi tay hắn nắm chặt lấy mặt Pavel, buộc viên sĩ quan vũ trụ phải nhìn hắn. “Tại sao cậu lại chần chừ, Vel? Đấu với tôi đi!” Joong chế nhạo, giọng trầm hơn để khẳng định sự thống trị, muốn khiêu khích Pavel nhiều hơn.

Với một tiếng gầm giận dữ, Joong hung hăng buông mặt Pavel ra. Hắn đứng dậy, để Pavel nằm trên mặt đất và chế nhạo anh thêm, "Hay cậu muốn tôi đợi con người đó của cậu?"

Khi nhắc đến con người, đôi mắt Pavel tối sầm lại nhìn con mèo kia. Móng vuốt của anh xòe rộng, khiến quá trình biến đổi thành con người của anh bị trục trặc cho đến khi nó đột ngột biến mất. "Cậu dám chạm vào em ấy!" anh gầm gừ với Joong, giọng anh trầm xuống khi lông dựng lên.

Hài lòng với phản ứng đang diễn ra trước mắt, Joong cười như trúng số độc đắc, "Vậy thì hãy chiến đấu với tôi, Pavel. Hãy chiến đấu với tôi giống như ngày chúng ta đã chiến đấu!"

Với một tiếng gầm gừ rung lên trong cổ họng, Pavel lao người về phía Joong. Tất cả móng vuốt và răng nanh nhe ra khi họ va chạm nhau trong một cơn lốc lông và răng.

Pooh hít một hơi thật sâu khi bước vào phòng. Tim cậu thắt lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Babe đang nằm bất tỉnh, cơ thể được băng bó che đi những vết thương và vết trầy xước mà Pooh đã nhìn thấy chỉ vài giờ trước đó trước khi xe cấp cứu đến đưa người đàn ông lớn tuổi hơn đến bệnh viện.

Khi Pooh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Babe, cậu không thể không cảm thấy một làn sóng tội lỗi tràn ngập trong mình. Cậu đã cảm thấy khó chịu cả ngày, như thể có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra, và cậu hông chắc chắn khi để người đàn ông lớn tuổi hơn một mình. Tuy nhiên, Babe nhất quyết yêu cầu cậu đến chỗ của Gemini để học, nói rằng anh không muốn làm cậu phân tâm vì ngày mai có bài kiểm tra. Và bây giờ, khi nhìn cơ thể nằm bất tỉnh trước mặt, cậu không thể không tự trách mình về những gì đã xảy ra.

Bác sĩ đã nói với cậu rằng Babe mất rất nhiều máu do một số vết cắt sâu, nhưng họ đã khâu vết thương cho anh một cách nhanh chóng. Sau khi được truyền máu, hiện sức khỏe của anh đã ổn định. Pooh cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Babe sẽ không sao, nhưng cậu không thể rũ bỏ được cảm giác tội lỗi đang đè nặng lên ngực mình. Bác sĩ còn dặn Pooh đừng buồn vì “Loài của Babe nhanh lành vết thương”, điều mà Pooh không thể hiểu được; cậu quá bận khóc để giải mã ý nghĩa của câu nói đó.

Pooh đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Babe, cảm nhận làn da mát lạnh của người đàn ông lớn tuổi hơn dưới đầu ngón tay mình. Cậu siết chặt tay anh, ý muốn anh tỉnh dậy và mở mắt ra.

“P'Babe, em đây, Pooh,” cậu thì thầm nhẹ nhàng, giọng như vỡ ra vì xúc động. "Làm ơn tỉnh dậy đi, Phi. Em cần anh ổn."

Babe vẫn nằm yên và không phản ứng, ngực anh phập phồng từ từ khi tiếng máy móc phát ra tiếng bíp nhẹ nhàng. Pooh cảm thấy cổ họng nghẹn lại khi cố kìm nước mắt.

Nhưng rồi có một sự thay đổi trên giường, một sự thay đổi trong căn phòng khiến tim Pooh đập thình thịch. Cậu nghe thấy một giọng nói yếu ớt đang gọi mình, và cậu quay lại thì thấy đôi mắt của Pavel đang dần mở ra. Sự nhẹ nhõm tràn ngập trong cậu khi cậu nhìn con mèo lớn hơn quay lại với mình.

"Pooh? Em đang làm gì vậy? Đáng lẽ em nên ngủ rồi," Pavel yếu ớt lẩm bẩm.

Nhưng Pooh không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa. Cậu vòng tay quanh con mèo, kéo anh lại gần khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu. Pavel có thể cảm thấy vai mình ẩm ướt khi Pooh tiếp tục khóc. “Anh làm em sợ đấy, Phi,” cậu thì thầm giữa những tiếng nức nở.

Pavel đưa bàn tay run rẩy lên vỗ lưng con người, một nụ cười nhẹ nở trên môi bất chấp sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh. "Anh xin lỗi, Pooh. Anh không cố ý làm em sợ."

Pooh hơi lùi lại, nhìn vào mắt Pavel với vẻ vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm. "Chuyện quái gì xảy ra vậy, Phi? Tại sao em lại thấy anh bầm tím và chảy máu khắp nơi- Em tưởng anh đã chết rồi!"

Pavel ra lệnh cho con người im lặng, ngón tay cẩn thận lau nước mắt trên má Pooh, "Không có chuyện gì xảy ra đâu Pooh. Anh trượt chân ngã," anh bình tĩnh nói trước khi tiến lại gần để đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Pooh.

Nhưng Pooh không hề tin điều đó. Cậu cau có và đẩy Pavel ra, giọng đầy lo lắng và thất vọng. “Đừng nói dối em trên người anh đầy những vết móng vuốt và những vết cắn như thể bị gấu vồ vậy,” cậu chỉ vào lớp băng trên tay và chân của Pavel, “Em không nghĩ một cú trượt chân có thể gây ra tất cả những điều này cho anh.”

Pavel cười khúc khích vì thấy khuôn mặt giận dữ của con người thật dễ thương. Anh nhẹ nhàng kéo một sợi tóc lòa xòa ra khỏi mặt người đó, cẩn thận chỉnh lại mái tóc rối bù của cậu. "Hãy nhìn xem chồng tôi đẹp trai thế nào," anh thủ thỉ, cố gắng làm dịu bầu không khí.

"P'Babe, đừng thay đổi chủ đề!" Pooh rên rỉ, lông mày nhíu lại lo lắng, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói. Tuy nhiên, Pavel chỉ cười khúc khích. Sau đó anh hít một hơi thật sâu, hơi nhăn mặt khi di chuyển trên giường. Những vết bầm tím trên cơ thể phản đối anh cử động, khiến tứ chi anh đau nhói. Nhưng anh đã vượt qua nó, nở một nụ cười trên môi khi vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh. “Hãy ngủ với anh đi, Pooh,” anh nói, rõ ràng phớt lờ mọi câu hỏi của Pooh.

Pooh do dự một lúc, trong mắt hiện lên vẻ thiếu quyết đoán. Nhưng sau đó cậu thở dài và bò lên giường cạnh Pavel, vòng tay quanh eo người ngoài hành tinh. Pavel hơi nhăn mặt trước áp lực đè lên cơ thể bầm tím của mình, nhưng anh không phàn nàn. Thay vào đó, anh kéo Pooh lại gần, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của con người.

Họ nằm đó im lặng một lúc, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng thở nhẹ nhàng của hai bóng người trên giường và chiếc máy theo dõi. Pavel có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang dần tan biến khỏi cơ thể Pooh, thay vào đó là cảm giác bình yên và ấm áp khi họ ở trong vòng tay nhau. Anh hôn lên đỉnh đầu Pooh, trái tim anh dâng trào tình yêu dành cho con người.

Cuối cùng, Pooh lên tiếng, giọng nhẹ nhàng và do dự. "Chuyện gì thực sự đã xảy ra vậy, P'Babe? Làm ơn đừng nói dối em," Cậu cầu xin, đôi mắt tìm kiếm sự thật trên khuôn mặt Pavel.

Pavel hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt Pooh. “Không có chuyện gì xảy ra đâu, Pooh.”

Con người cau mày, đôi mắt cậu chứa đầy sự tổn thương và thất vọng. Sau một lúc im lặng, cậu gật đầu: “Được rồi, Phi,” cậu nhẹ nhàng đáp, cố giấu đi sự tổn thương trong giọng nói.

Pavel có thể nhìn xuyên qua bề ngoài và biết rằng mình đã để Pooh thất vọng. Anh vòng tay ôm lấy con người và đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cậu lần nữa, "Ngủ đi, Pooh. Ngày mai em có bài kiểm tra," Pavel thì thầm, nhẹ nhàng vuốt tóc Pooh.

“Được rồi, Phi,” Pooh lại gật đầu, nhắm mắt lại khi dựa vào bờ vai không hề hấn gì của Pavel. “Chúc ngủ ngon, Phi,” cậu lầm bầm, giọng đầy buồn bã.

Pavel thở dài, cảm thấy tội lỗi dâng trào trong mình. Anh biết mình đã làm tổn thương cậu khi không tâm sự với cậu, nhưng anh tin rằng đó là điều tốt nhất.

Mình không thể để em ấy trở thành nạn nhân của mớ hỗn độn này, Pavel thầm nghĩ khi nhìn Pooh chìm vào giấc ngủ. Bản thân con người cũng mệt mỏi vì học hành hàng giờ và Chúa mới biết cậu đã khóc bao lâu. Pavel hôn lên đỉnh đầu Pooh một lần nữa, thầm chúc cậu những giấc mơ ngọt ngào trước khi nhắm mắt lại.

Pon lật tấm biển "Open" trên cửa khi đóng cửa quán cà phê. Bên ngoài trời đã tối và hầu hết mọi người đã về nhà để ngủ và nghỉ ngơi.

Khi Pon lau bàn và xếp chồng ghế lên, cậu nghĩ về việc mình đã đi được bao xa. Mở quán cà phê là ước mơ của cậu bao năm nay và giờ đây nó đã trở thành hiện thực. Cậu đã bỏ ra nhiều thời gian, hy sinh thời gian cho bạn bè và gia đình, nhưng tất cả đều xứng đáng. Quán cà phê đã trở thành nơi mọi người tụ tập, trung tâm của cộng đồng.

Pon luôn yêu thích ý tưởng gắn kết mọi người lại với nhau bên tách cà phê. Cậu đã chứng kiến một cuộc trò chuyện đơn giản có thể làm một ngày của ai đó tươi sáng hơn, một nụ cười có thể tạo nên sự khác biệt như thế nào. Và bây giờ, cậu đã có thể cung cấp điều đó cho người khác.

Khi Pon dọn dẹp xong quán cà phê, cậu không khỏi cảm thấy hài lòng khi nhìn quanh những chiếc bàn sạch sẽ và sàn nhà sáng bóng. Hôm nay là một ngày bận rộn, khách ra vào liên tục nhưng giờ đây quán cà phê vắng lặng và trống trải. Cậu dành một chút thời gian để tận hưởng bầu không khí yên bình trước khi quyết định đã đến lúc về nhà và nghỉ ngơi.

Thu dọn đồ đạc từ phòng nhân viên, Pon đi về phía chiếc bàn nơi một bóng người quen thuộc đang gục xuống, ngủ say. Đó là Alan, khách hàng thường xuyên của họ, người đã nhất quyết muốn ở lại muộn để có bạn đồng hành trong khi cậu hoàn thành nhiệm vụ đóng cửa của mình.

Mỗi lần nhìn Alan, người đàn ông này chưa bao giờ thất bại trong việc khiến cậu có nhiều cảm xúc. Anh ấy cũng là người khiến Pon cảm thấy bình yên dạo gần đây khi nghĩ đến sức mạnh mà mình sở hữu. Mọi chuyện bắt đầu khi Alan lần đầu đến quán cà phê của họ. Pon đang chuẩn bị thực đơn gọi món cho khách hàng của họ thì bắt gặp ai đó và thấy Alan đang gọi cà phê cho mình.

Và trong khoảnh khắc đó, Pon đã nhìn thấy nó - một viễn cảnh về tương lai. Alan và Pon nắm tay nhau và trao nhau những lời ngọt ngào, khuôn mặt họ rạng ngời hạnh phúc. Pon choáng váng. Cậu chưa bao giờ có một viễn cảnh như vậy trước đây. Nhưng cũng nhanh như khi xuất hiện, nó đã biến mất. Sau đó cậu quay lại hiện tại và nhận ra Alan đang nhìn mình. Cậu nhanh chóng ngoảnh mắt đi, không muốn khách hàng nghĩ rằng mình đang nhìn chằm chằm vào họ hay gì đó.

Kể từ ngày đó, Pon đã có thêm nhiều viễn cảnh về họ. Tất cả đều khiến Pon mỉm cười rạng rỡ với vị khách bí ẩn, cảm thấy hạnh phúc và hài lòng theo cách mà cậu chưa bao giờ cảm thấy với bất kỳ ai. Pon thấy mình mỉm cười mỗi khi nghĩ về những viễn cảnh mà mình đã có, cảm thấy phấn khích và mong chờ những gì sắp xảy ra. Vì vậy, lần sau khi Alan đến quán cà phê của họ, cậu đã quyết tâm chào đón vị khách này.

Alan có thể là khách hàng thường xuyên của họ bây giờ. Tuy nhiên, Pon biết người đàn ông này sẽ còn làm được nhiều điều hơn như vậy trong tương lai.

Pon lay nhẹ vai Alan, nhẹ nhàng đánh thức anh khỏi giấc ngủ. Alan dụi mắt, cố gắng làm quen với căn phòng thiếu sáng. "Mấy giờ rồi?" Anh lẩm bẩm, giọng anh nặng nề vì buồn ngủ.

"Gần nửa đêm rồi," Pon trả lời, nở một nụ cười trấn an Alan. "Tôi xong việc ở đây rồi. Anh nên về nhà đi."

Sailub gật đầu, vẫn còn buồn ngủ. Anh đã không ngủ được hai ngày, cố gắng liên lạc lại với đơn vị Vũ trụ-Trái đất sau tất cả những nỗ lực thất bại, và giờ anh đã kiệt sức. Pon im lặng nhìn người đàn ông lớn tuổi hơn đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi. Nhưng khi Sailub bước một bước, cơ thể anh dường như phản bội anh. Anh loạng choạng, suýt ngã, mắt vẫn nhắm nghiền trong buồn ngủ.

Pon nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh, đỡ anh và ngăn anh chạm đất. "Cẩn thận đấy, P'Alan," Pon nói, sự lỡ lắng hiện rõ trong giọng nói. "Anh thực sự kiệt sức rồi. Hãy để tôi giúp anh về nhà."

Sailub buồn ngủ quay sang cậu, và đó là lúc Pon nhận ra khuôn mặt của họ gần nhau đến mức nào. Khi ở gần hơn, cảm giác luôn dâng lên mỗi khi ở bên người đàn ông lớn tuổi hơn khuấy động trong cậu một cách không thể kiểm soát. Tất cả những viễn cảnh về Sailub mà cậu từng thấy trôi qua như một đoàn tàu lướt qua trong mắt cậu.

Bị choáng ngợp bởi những cảm xúc, cậu không thể kìm nén được cảm giác trong mình nữa. Pon đưa tay ra sau gáy Sailub khi đẩy khuôn mặt lớn tuổi hơn về phía mình. Sailub mở to mắt khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra; Lúc này đã tỉnh táo rõ ràng, anh có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại đặt lên môi mình, hôn nhẹ nhàng, vừa lưỡng lự vừa ngượng ngùng.

Lúc đầu, Sailub mở to mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhỏ. Và trước khi Pon biết điều đó, Sailub đã hôn đáp lại cậu, điều này khiến Pon mất cảnh giác nhưng nhanh chóng hồi phục khi cậu tan chảy vì nụ hôn.

Khi cả hai tách ra, họ đều chăm chú nhìn vào mắt nhau, những lời không nói ra cứ đọng lại giữa họ khi họ để đôi mắt nói thay mình. Sailub là người phá vỡ sự im lặng với nụ cười trên môi. "Em vẫn muốn giúp tôi về nhà à?"

P/s: bị rối loạn mấy cái xưng hô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top