Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Pooh?" Pavel nhìn người trẻ hơn đang đứng một mình ở một nơi xa lạ. Con người mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình khi đang quan sát thứ gì đó trên tay – thiết bị trích xuất.

Đôi mắt của Pavel mở to, "Tại sao em có cái đó?!"

Pooh nhìn anh, nỗi buồn hiện rõ trong mắt cậu. Pavel im lặng quan sát người đàn ông, quá sốc để nói bất cứ điều gì khi nhìn thấy cậu đang cầm thiết bị. Sau đó Pooh mở miệng, lẩm bẩm điều gì đó mà Pavel không thể hiểu được.

“Em đang nói gì thế, Pooh?”

Pooh lại mở miệng, Pavel nhìn đôi môi cậu mấp máy cho đến khi nó chợt im bặt, theo sau đó là miệng Pooh chảy ra chất lỏng màu đỏ làm vấy bẩn chiếc áo thun trắng của cậu. Thiết bị trong tay cậu rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang vọng khắp phòng.

Pavel hét rất to nhưng bản thân anh cũng không thể nghe thấy giọng nói của chính mình. Anh kinh hoàng nhìn cơ thể mềm nhũn của Pooh ngã xuống đất, máu chảy khắp người do bị một con dao đâm vào lưng.

"Pooh!" Pavel đang định chạy về phía Pooh thì cảm thấy có ai đó đá mình khiến anh ngã xuống sàn nhà. Nhăn mặt vì đau, anh từ từ nhìn lên đôi giày trước mặt. Ở đó có một người đàn ông mặc áo mưa đen, đeo khẩu trang và đội mũ trùm đầu, đang nhìn xuống Pavel trong khi cầm con dao chĩa vào cổ Pooh.

Pavel không thể tin được khi nhìn người đang nằm trên vũng máu của chính cậu giờ lại bị siết chặt trong vòng tay của kẻ lạ mặt, nhưng lần này Pooh lại mặc áo đen.

"Đừng nhìn, Pavel"

Đó là điều cuối cùng Pavel nghe thấy trước khi mở mắt và nhìn thấy trần nhà trắng xóa của căn phòng khách sạn mà anh và Pooh đã đặt ngày hôm trước. Thở hổn hển, Pavel nhanh chóng ngồi dậy trên giường, mắt mở to trong khi điên cuồng nhìn quanh phòng tìm Pooh.

Nhưng anh không thể tìm thấy Pooh ở bất kỳ đâu cả. Chỗ Pooh nằm đêm qua trống rỗng, không có người đàn ông trẻ tuổi ở chung phòng với anh. Sự hoảng loạn bao trùm trái tim Pavel khi anh nhận ra anh chỉ có một mình, tâm trí anh chạy đua với hàng triệu khả năng đáng sợ về những gì có thể đã xảy ra với Pooh.

Sự hoảng loạn dâng lên trong anh, tim anh đập thình thịch vì sợ điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với chàng trai trẻ. Ngay khi anh chuẩn bị nhảy ra khỏi giường và bắt đầu tìm kiếm Pooh, đôi mắt của Pavel dừng lại ở một tờ giấy nhớ nhỏ màu vàng được đặt ngay ngắn trên bàn cạnh giường ngủ. Với đôi bàn tay run rẩy, anh đưa tay ra và nhặt tờ giấy lên.

Chữ viết tay trên tờ giấy nhớ không thể nhầm lẫn là của Pooh. Một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua Pavel khi anh đọc dòng chữ viết trên tờ giấy: "Em ra ngoài mua bữa sáng cho chúng ta, sẽ quay lại sớm thôi."

Thở phào nhẹ nhõm, Pavel ngả lưng xuống giường, nỗi sợ hãi và hoảng loạn dần tan biến. Anh nắm chặt tờ giấy trong tay, thầm mừng vì Pooh vẫn an toàn và sẽ sớm quay lại.

Trong lúc đợi Pooh quay lại, tâm trí Pavel lại trôi về giấc mơ vừa rồi. Một con mèo đeo mặt nạ, với đôi mắt sắc bén và khí chất đầy đe dọa, gần đây dường như thường xuyên hiện diện trong tiềm thức của anh. Như thể nó đang cố truyền tải một thông điệp mà Pavel không thể giải mã được.

Nhưng điều khiến anh lo lắng hơn cả là sự việc kỳ lạ liên quan đến Pooh trong giấc mơ. Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy con người trong giấc mơ, nhưng trong giấc mơ đặc biệt này, có điều gì đó không ổn về cậu. Một điều gì đó mà Pavel không thể hiểu nổi.

Có lẽ đó là dấu hiệu để Pavel điều tra thêm về Pooh trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Về việc con người tỏa ra một lượng lớn năng lượng từ mảnh vỡ của ngôi sao, nhưng mọi người vẫn chưa khám phá ra sức mạnh mà mảnh vỡ đó mang lại cho cậu. Bản thân Pavel chưa bao giờ, kể từ khi thân thiết với con người, thấy Pooh sử dụng bất cứ thứ gì khác thường. Tuy nhiên, có một hào quang không thể phủ nhận bao quanh cậu, ám chỉ điều gì đó lớn lao hơn nhiều so với những gì anh vừa nhìn thấy.

Đúng lúc đó, tiếng cửa mở phá vỡ sự im lặng, tim Pavel đập thình thịch khi quay lại nhìn thấy Pooh đang đứng ở ngưỡng cửa, nụ cười rạng rỡ trên môi và túi đồ ăn sáng trên tay.

"Em đã trở lại!" Pooh kêu lên, đôi mắt sáng lên vì phấn khích. “Xin lỗi, em mất nhiều thời gian quá,” Pooh hổn hển nói khi đưa một trong những chiếc túi cho Pavel. "Em không thể quyết định nên mua loại bánh ngọt nào cho chúng ta." Pavel vừa cười vừa cắn một miếng bánh ngọt, tận hưởng vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng.

“Và em cũng mua quần áo cho chúng ta,” Pooh nói với nụ cười tinh nghịch, lấy từ trong túi ra một chiếc áo thun và một chiếc quần dài. Cậu đưa chúng cho Pavel, người vừa nhớ ra rằng quần áo của họ đã bẩn vì chơi đùa trên bãi biển cả ngày. Bản thân chú mèo không mặc gì ngoại trừ chiếc quần lót tứ giác, trông thảnh thơi và hài lòng.

Pavel nhìn người đàn ông trẻ hơn. Sau đó anh nhận ra Pooh đang mặc bộ đồ của mình từ hôm qua, "Em đi xung quanh với quần áo của anh?"

Pooh ngẩng đầu lên trước câu hỏi, "Bởi vì đồ của em đã bị hỏng rồi, Phi. Hai nút áo sơ mi bị đứt ra, và quần thì dính đầy tinh trùng và chất bôi trơn của chúng ta. Em không nghĩ đến việc mang chiếc quần của mình đi khắp nơi và gửi đến cho dobby nên đã vứt đi."

*Chắc Dobby trong Harry Potter

Pavel không khỏi bật cười trước sự thành thật thẳng thắn của Pooh. Đó là một trong những điều anh bắt đầu yêu thích ở chàng trai trẻ này - khả năng nói lên suy nghĩ của mình mà không cần dè dặt.

“Tốt lắm, anh rất vui vì em đã chủ động mua quần áo mới cho chúng ta,” Pavel đáp, nhận lấy chiếc áo và quần từ bàn tay đưa ra của Pooh. Anh kiểm tra chúng kỹ càng và ngạc nhiên về chất lượng. "Những thứ này trông đẹp quá. Cảm ơn, Pooh."

Pooh trông rạng rỡ và đầy tự hào trước lời cảm ơn. "Không có gì, Phi," Cậu nói trước khi cười nhe răng với Pavel.

Khi cả hai ăn sáng xong, Pooh hỏi người lớn hơn liệu họ có thể ghé qua nhà của gia đình cậu, nơi không xa vị trí hiện tại của họ. Pavel nhướng mày ngạc nhiên nhưng gật đầu, thích thú với ý tưởng này. Thế là cả hai cùng đứng dậy khỏi giường và bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến viếng thăm bất ngờ của họ.

Pooh đề nghị họ tắm cùng nhau để tiết kiệm nước, tinh nghịch cho rằng như vậy sẽ hiệu quả và thân thiện với môi trường hơn. Pavel cười khúc khích trước lời đề nghị của con người nhưng không thể cưỡng lại thái độ trẻ con của Pooh khi cậu rên rỉ để người ngoài hành tinh đồng ý. Họ nhìn nhau nụ cười và cùng đi vào phòng tắm, nơi tiếng cười tràn ngập căn phòng khi họ tinh nghịch té nước vào nhau dưới dòng nước đang chảy.

"Đây là nhà của em?" Pavel hỏi Pooh khi họ đứng trước hai cánh cửa gỗ hai. Những bức tường được trang trí bằng những thiết kế phức tạp, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của những bông hoa từ khu vườn bên ngoài.

Pooh cười nhẹ, dẫn Pavel vào trong nhà. “Đúng vậy, bố em đã mua căn nhà này khi em 10 tuổi,” cậu giải thích. “Chúng em từng sống ở thành phố nhưng sau đó bố nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho chúng em khi lớn lên ở nông thôn nên chúng em chuyển đến đây”.

Khi họ bước vào phòng khách, ánh mắt Pavel dừng lại ở một người đàn ông mặc vest lịch sự. Người đàn ông quay lại chào họ với nụ cười ấm áp. "Chào mừng trở lại, Khun Pooh. Khun Tony đang ở trong vườn nếu cậu muốn gặp ông ấy," anh ấy nói một cách kính trọng.

Pavel nhìn đi nhìn lại Pooh và người đàn ông; anh bối rối và ngạc nhiên trước hành động dùng danh hiệu tôn trọng dành cho Pooh, người rõ ràng trẻ hơn anh ấy. Mặt khác, Pooh có vẻ như đã quen với việc đó, "Cảm ơn Peter, em sẽ gặp ông ấy ngay bây giờ."

Nói xong, Pooh dẫn Pavel vào sâu hơn trong nhà. Tay trong tay, họ lang thang qua những hành lang có những bức ảnh gia đình được đóng khung. Pavel nhìn thấy một bức ảnh Pooh mặc đồng phục học sinh cấp hai và sau đó quyết định chụp bức ảnh này bằng điện thoại của mình. Họ tình cờ gặp một trong những anh trai của Pooh, Pon, người đang nằm dài trên chiếc ghế sofa nhung, mải mê xem một bộ phim truyền hình đang chiếu trên tivi.

"Ồ, Pooh?" Pon kêu lên ngạc nhiên khi nhìn thấy em trai mình. Sau đó, mắt anh nheo lại về phía Pavel, người đang di chuyển một cách khó chịu dưới cái nhìn của anh.

Anh ta không phải là một trong những người nắm giữ mảnh sao hay sao? Sức mạnh của anh ta là gì?

Pon không nói gì mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào Pavel như thể đang cố gắng giải mã sự thật ẩn giấu nào đó. Sự căng thẳng trong phòng hiện rõ khi sự im lặng kéo dài giữa họ. Cuối cùng, Pon phá vỡ sự im lặng với nụ cười hiểu biết hiện trên môi. “Người lạ đẹp trai mà em đưa về nhà là ai vậy?” anh nhận xét một cách khó hiểu.

Pavel cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi anh cố gắng giữ bình tĩnh trước cái nhìn dò xét của Pon. Anh ấy đã biết gì? Có điều gì đó về Pavel mà anh ấy không biết?

"P'Pon, đây là hàng xóm của em Babe," Pooh tươi cười giới thiệu. Trái tim Pavel nhức nhối trước lời giới thiệu đơn giản dành cho anh, nhưng con người đã đúng. Họ chưa bao giờ đặt bất kỳ cái tên nào cho mối quan hệ giữa họ. Như thể cảm nhận được sự xáo trộn bên trong Pavel, Pooh nhẹ nhàng chạm ngón tay cái vào mu bàn tay Pavel, truyền một làn sóng ấm áp xuyên qua anh. Hành động đó đã được Pon chú ý và chỉ mỉm cười với họ.

"Còn P'Babe, đây là anh trai em, P'Pon," Pooh nhẹ nhàng nói khi Pavel rút tay ra khỏi Pooh để chào Pon một cách kính trọng bằng cách chắp hai tay vào nhau theo cử chỉ truyền thống của Thái Lan. Khi đặt tay mình sang bên người một lần nữa, Pooh ngay lập tức nắm lấy một tay của anh mà không do dự hay xấu hổ. Pon cười khúc khích trước sự đeo bám của em trai mình.

"Rất vui được gặp em, Babe," Pon mỉm cười khi nhìn em trai mình. “Thực ra, thật vui khi thấy em trai tôi đưa ai đó về nhà.”

"Làm ơn đi, Phi. Chúng em chỉ là bạn thôi mà," Pooh nửa vời kêu lên, má cậu nhẹ ửng hồng khi cậu lo lắng gãi phía sau cái cổ không ngứa của mình. Pon không thể không chú ý đến cách tay Pooh nắm chặt tay Pavel, gần như chiếm hữu.

Với nụ cười ranh mãnh trên môi, Pon nói với Pavel, "Anh hy vọng em trai anh không gặp quá nhiều rắc rối khi có em ở bên."

Pavel cười khúc khích, trao đổi ánh mắt hiểu biết với Pooh. "Ồ, đừng lo lắng. Em sẽ trông chừng em ấy," anh nói một cách tinh nghịch.

Ngay sau đó, một bóng người khác bước về phía họ. Một anh chàng cao ráo, mặc trang phục hàng hiệu. Đằng sau anh ta là một người mặc bộ đồ giống Peter. Đợi đã, đó không chỉ là một ai đó – đó là một trong những đồng đội của Pavel, Ping. Đôi mắt anh mở to khi đối mặt với đồng đội của mình, người cũng có biểu cảm giống anh.

“Những gì anh đang thấy có đúng không?” Nut vừa nói vừa tháo kính râm ra và nheo mắt nhìn giữa Pooh và Pavel. "Trời ơi cuối cùng em trai tôi cũng trưởng thành rồi." Nut quay sang Ping khi anh ta hét lên trên vai người ngoài hành tinh, người này ngay lập tức di chuyển một chiếc quạt cầm tay đến trước mặt anh ta.

"Cậu có biết em ấy từng khóc nếu tôi không chịu ở bên em ấy cho đến khi em ấy ngủ không?" Nut kêu lên với Ping. Người ngoài hành tinh có vảy chỉ gật đầu với những lời lảm nhảm của Nut. Anh ta liếc nhìn Pavel như một dấu hiệu cho thấy họ sẽ nói chuyện sau. Mọi người im lặng nhìn Nut tiếp tục kể những câu chuyện về thời thơ ấu của Pooh, điều này khiến người nói trên cảm thấy xấu hổ vì Pavel đã nghe hết.

"Đừng quan tâm đến anh ấy, Phi. Đó là một người anh trai khác của em, P'Nut," Pooh thì thầm với Pavel khi anh vẫn còn choáng váng trước cuộc gặp gỡ không thể đoán trước. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng Pooh sẽ có liên hệ với những người khác trong danh sách những người nắm giữ mảnh vỡ của Mekbuda bằng bất kỳ cách nào. Anh hối hận vì đã từ chối tìm hiểu về gia đình Pooh trước đó.

"Bố?" Pooh gọi khi họ đang đứng đằng sau một người đàn ông có mái tóc dài ngang vai. Người đàn ông đang tưới nước cho bụi hoa trước mặt. Ông ấy đóng cái vòi đang cầm lại trước khi quay lại đối mặt với đứa con trai út và một người đàn ông bên cạnh.

“Con không nói là con sẽ đến, Pooh,” người đàn ông trung niên vừa nói vừa ôm chặt con trai mình. Sau đó ông ấy nhìn Pavel, người đang im lặng quan sát tình cảm cha con. "Con sẽ không giới thiệu bố với chàng trai này ở đây chứ?"

Pooh tách khỏi bố mình, Tony, và quay sang Pavel. Với một nụ cười, cậu nắm lấy tay Pavel và kéo anh lại gần. "Bố ơi, đây là bạn con, Babe"

Pavel mỉm cười đáp lại Tony, ngay lập tức cảm thấy được chào đón bởi thái độ thân thiện của người đàn ông. "Rất vui được gặp bác, P'Tony. Pooh đã kể cho cháu rất nhiều về bác và tình yêu của bác với việc làm vườn," Pavel trả lời, ngắm nhìn những bông hoa đầy màu sắc và những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng xung quanh chúng.

Tony cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh. "Ta không thể nhận hết công lao về khu vườn này. Ở đây, Pooh đã giúp đỡ bố rất nhiều phải không con trai?" Ông nói, vuốt tóc Pooh một cách trìu mến.

Họ trò chuyện nhiều hơn cho đến khi Pon, Nut và Ping bước vào vườn. Người lớn nhất trong số các anh em đang mang một khay đựng tách và ấm trà. Anh đặt chiếc khay lên chiếc bàn gia đình anh đặt trong vườn, một nơi để họ thưởng thức trà. Mùi trà mới pha thoang thoảng trong không khí, hòa quyện với hương hoa yên bình trong vườn.

Khi Ping giúp Nut rót trà vào cốc, Tony quay sang Pavel, "Cháu có muốn uống trà cùng chúng ta không, Pavel?" Tony hỏi, chỉ vào chiếc ghế trống ở bàn.

Pavel gật đầu biết ơn rồi đi theo Pooh và Tony đến bàn. Anh do dự một lúc rồi mới ngồi xuống, không biết phải nói gì với gia đình trước mặt. Nhưng vừa ngồi xuống đã bắt gặp những nụ cười ấm áp và những câu chuyện thân thiện.

Hai người anh háo hức đặt ra cho Pavel những câu hỏi về việc anh đến từ đâu và nghề anh làm để kiếm sống, Pavel đã trả lời chính xác theo hồ sơ của Babe. Pavel rất vui khi được dành thời gian cho gia đình nhỏ. Họ đã cố gắng kéo tâm trí Pavel ra khỏi suy nghĩ về nhiệm vụ của mình.

Khi buổi chiều chuyển sang tối, mặt trời bắt đầu lặn, tỏa ánh sáng ấm áp xuống khu vườn. Những người anh và Pavel tiếp tục trò chuyện và cười đùa, nhanh chóng trở thành bạn bè. Họ trao đổi những câu chuyện và trò đùa, tìm hiểu thêm về nhau sau mỗi phút trôi qua.

“Em nghĩ đã đến lúc rồi,” Pooh duỗi thẳng chân tay. "Đi thôi, P'Babe."

Nut và Pon trao đổi ánh mắt ngạc nhiên. Không có gì lạ khi Pooh muốn về sớm, nhưng họ đã hy vọng lần này em trai sẽ ở lại qua đêm.

“Em không ở lại qua đêm ở đây à?” Nut hỏi, giọng có chút thất vọng.

Pooh lưỡng lự, hiểu được sự thất vọng của họ. "Không được, Phi. Ngày mai em có lớp và sắp đến kỳ thi rồi. Em cần phải đi học."

Pon thở dài, lắc đầu. "Luôn luôn là người bận rộn."

“Đừng như vậy, Phi,” Pooh rên rỉ khi lắc tay Pon. "Khi học kỳ kết thúc, em sẽ dành toàn bộ kỳ nghỉ ở đây."

Bỗng nhiên, Tony, người vốn im lặng suốt thời gian qua, đột nhiên hắt hơi thành tiếng, khiến mọi người trong vườn ngạc nhiên. Ông cố gắng xin lỗi trước khi hắt hơi lần nữa. "Ta nghĩ là do dị ứng. Đột nhiên mũi ta ngứa ngáy."

Nut nhìn bố mình với vẻ hoài nghi khi ông nhìn quanh khu vườn với vẻ mặt bối rối. "Nhưng làm sao vậy bố? Ở đây không có con mèo nào cả," Nut kêu lên, đôi mắt bối rối đảo quanh cây xanh tươi tốt.

Pavel, ngồi đối diện họ, suýt sặc trà trong khi Ping khịt mũi, cố gắng nhịn cười. Bàn tay của Pooh ngay lập tức đặt trên lưng anh, giúp đỡ người ngoài hành tinh đang cố gắng hết sức để không phun ra chất lỏng trong miệng. Sau khi cố gắng nuốt trà và lấy lại bình tĩnh, Pavel quay sang Tony, người đàn ông được đề cập, và hỏi với giọng yếu ớt: "Bác bị dị ứng với mèo phải không?"

Tony cầm khăn giấy trong tay xì mũi, trịnh trọng gật đầu. "Đúng, kể từ khi ta còn là một đứa trẻ," Ông trả lời, giọng hơi bị bóp nghẹt bởi chiếc khăn giấy.

Pavel chết lặng khi nhìn Tony lại lấy khăn giấy từ hộp khăn giấy mà Ping cầm. Cảm thấy có lỗi với người đàn ông trung niên, anh đồng ý với Pooh về việc về nhà. Họ tạm biệt gia đình Pooh và bước vào chiếc ô tô thuộc sở hữu của Tony. Pooh chịu trách nhiệm lái xe trong suốt hành trình trở về căn hộ chung cư của họ.

Khi họ lái xe trong im lặng, Pavel không thể thoát khỏi cuộc gặp gỡ với Tony và chứng dị ứng với mèo của ông. Ý nghĩ đó cứ quẩn quanh khi anh cảm thấy có lỗi vì có thể là tác nhân gây ra chứng dị ứng của người đàn ông trung niên.

Pooh nhận ra người lớn tuổi hơn đã im lặng suốt thời gian qua. Khi họ đến nơi và yên vị tại căn hộ của Pavel, Pooh quyết định chất vấn Pavel về những gì đã xảy ra trước đó ngày hôm nay. "P'Babe," Pooh ngập ngừng bắt đầu. “Em không thể không chú ý đến phản ứng của anh khi chúng ta nhắc đến mèo trước đó."

Pavel đứng yên tại chỗ, tay anh đông cứng giữa không trung khi anh định lấy một hộp dâu tây từ tủ lạnh ra. Đôi mắt anh đảo quanh, cố gắng nghĩ ra một câu trả lời thích hợp.

“Thực ra trước đây anh gần như đã có một con mèo,” Pavel cuối cùng cũng thừa nhận, giọng anh dường như chỉ lớn hơn tiếng thì thầm. Ký ức thời thơ ấu với những người bạn mèo ùa về, khiến trái tim anh thắt lại. Anh ngay lập tức sử dụng trí nhớ để bịa ra một câu chuyện giả.

Người ngoài hành tinh cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, lấy dâu tây ra khỏi tủ lạnh trước khi đóng cửa lại. Đi về phía chiếc ghế dài, anh ngồi phịch xuống đó, mắt nhìn Pooh vẫn đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Anh nhét một quả dâu tây vào miệng trước khi tiếp tục: "Anh tìm thấy nó ở ngoài nhà trẻ của anh. Nó rất dễ thương nên anh đã mang nó về nhà".

Pooh bước về phía anh, ngồi cạnh và ăn trộm hai quả dâu tây của Pavel, khiến người ngoài hành tinh nhăn nhó và di chuyển cái hộp ra xa Pooh, không muốn chia sẻ.

“Vậy là anh yêu mèo?” Pooh vừa ăn dâu vừa hỏi. Pavel nhướng mày nhìn con người, "Tất nhiên, anh yêu mèo. Điều gì khiến em nghĩ khác đi?"

"Lần đó chúng ta ở quán cà phê mèo, anh không muốn đến gần chúng. Vì vậy em cho rằng anh sợ chúng, đó là lý do tại sao anh bắt đầu khóc", Pooh bình tĩnh giải thích. Sự quan tâm thực sự hiện rõ trong mắt cậu khi nhìn vào mắt con mèo.

"Đó là một... câu chuyện khác, Pooh," Pavel nhẹ nhàng nói. Anh không tự tin để giải thích lý do đằng sau sự suy sụp tinh thần đột ngột của mình ở quán cà phê mèo. Pooh như hiểu được sự im lặng của anh, liền chuyển chủ đề sang một bên, "Vậy con mèo anh tìm thấy thì sao?"

Pavel thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn con người đã không hỏi thêm về sự kiện này. Cắn một miếng dâu tây trên tay, anh nhanh chóng bịa ra câu chuyện muốn nuôi con mèo nhưng không thể vì bố anh dị ứng với chúng. Đó rõ ràng là một lời nói dối vì cha mẹ của Pavel hoàn toàn là loài mèo vũ trụ giống như anh. Nói những điều như vậy về việc bố anh bị dị ứng với bản thân là điều hoang đường, nhưng nó đã thuyết phục được con người, vì vậy Pavel đã làm theo.

“Kể từ đó, anh nhận ra rằng mình đã quen với việc tránh xa mèo. Anh không muốn lông của chúng dính vào mình và vô tình khiến bố bị dị ứng”, Pavel vỗ nhẹ vào lưng mình trong tâm trí. Anh cảm thấy tự hào vì câu chuyện giả mạo của mình đã diễn ra trôi chảy như thế nào.

Gật đầu hiểu ý, Pooh lấy trộm một quả dâu tây khác mà con mèo đang có vẻ mặt chiến thắng không để ý, ăn mừng thành công nho nhỏ của mình khi trở thành kẻ nói dối trong đầu. Đang nhai trái ngọt, Pooh hỏi: "Vậy anh có muốn có một con mèo cho riêng mình không?".

Pavel ngạc nhiên trước câu hỏi này; anh nheo mắt nhìn Pooh đang tinh nghịch nhìn anh. "Sao em lại hỏi vậy, Pooh?".

Pooh nhún vai; Sau đó cậu tiếp tục với lấy chiếc điều khiển trên bàn và bật chiếc tivi trước mặt họ, "Không có gì, chỉ tò mò thôi".

“Em đang cầm cái quái gì thế, Pooh?” Pavel hỏi khi anh mở cửa và thấy Pooh đang đứng đó trong bộ đồng phục học sinh, tay cầm một cái lồng khổng lồ phát ra những tiếng meo meo nhẹ nhàng. Con mèo đang nằm dài trên chiếc ghế dài của mình thì ngửi thấy mùi của Pooh đang đến gần căn hộ của mình, cùng với một chút mùi hương khác. Khoảnh khắc nghe thấy Pooh trò chuyện nhẹ nhàng với chủ nhân của mùi hương kia, anh ngay lập tức đến trước cửa và mở cửa ra để gặp Pooh, người đang có vẻ sốc, với tay giữa không trung khi chuẩn bị nhập mật khẩu mở cửa.

"Ngạc nhiên chưa!" Pooh ríu rít vui vẻ khi bước vào trong, phớt lờ ánh nhìn của Pavel. Pavel nhìn Pooh đặt chiếc lồng xuống sàn, mở cửa lồng với sự phấn khích dâng trào. Tim Pavel thắt lại khi nhìn Pooh lôi một con mèo ra khỏi chuồng. Bộ lông màu trắng nhạt của con mèo dài và mềm mại, khiến nó trông còn to hơn thực tế. Con mèo kêu lên phấn khích khi nhìn thấy Pavel, người đang cố nở một nụ cười.

XIN CHÀO! Con mèo nhỏ cười rạng rỡ về phía con mèo lớn hơn, không để ý đến sự khó chịu của Pavel.

Pavel nhăn mặt, có chút không vui khi Pooh mang thêm một con mèo khác vào nhà mình. Pavel thầm thở dài nhưng không nỡ phản đối khi thấy sinh vật lông lá này mang đến cho Pooh biết bao niềm vui. Khi Pooh âu yếm vỗ về con mèo và thể hiện tình cảm với nó, Pavel không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy chú mèo nhỏ. "Từ giờ trở đi, đây là mèo của chúng ta, P'Babe."

Con mèo kêu lên với Pooh, muốn thứ hút sự chú ý của Pooh bằng cách dụi đầu vào tay cậu. Tôi muốn đồ ăn!

Pavel nghe được lời cầu xin của con mèo, nhận thấy mình gật đầu trước khi kể thông tin cho Pooh: “Anh nghĩ nó đói rồi”.

Pooh vui mừng khi nghe thấy điều đó, "Thật sao?" Cậu hỏi, nhưng mắt dán chặt vào con mèo, nó bắt đầu kêu gừ gừ, vui mừng vì con người biết nhu cầu của mình. Pooh mở khóa ba lô và lấy ra một gói thức ăn cho mèo. Nhận ra mình cần thứ gì đó để bỏ thức ăn vào bên trong, cậu yêu cầu con mèo đợi rồi đi vào bếp.

Trong khi Pooh đang tìm chiếc bát hoàn hảo cho nó, con mèo trắng tiến về phía Pavel, người có vẻ không quan tâm đến việc con mèo nhỏ đang rúc vào chân con mèo lớn hơn. Pavel để ý rằng nó là con cái và khoảng không quá 5 tháng tuổi nếu anh đúng khi kiểm tra kích thước của nó. Con mèo thực sự vẫn là một con mèo con.

Kéo con mèo vào lòng, Pavel grừ grừ thử nghiệm, con mèo vui vẻ grừ đáp lại anh. Con mèo tiến lại gần và liếm mũi Pavel, khiến chú mèo vũ trụ vô cùng ngạc nhiên.

Khi Pooh trở lại phòng khách, trái tim cậu như vỡ ra vì xúc động khi nhìn thấy Pavel, người trước đây tưởng chừng như không quan tâm đến con mèo nhưng giờ lại đang ôm con vật vào lòng. “Em mừng vì anh đã có thiện cảm với con bé.”

Pavel ngân nga khi bước về phía Pooh, người đang đặt một cái bát xuống sàn. Con mèo vũ trụ đặt con mèo trước bát trong khi Pooh đổ thức ăn cho mèo. Sau đó, con mèo lập tức vùi mặt vào thức ăn, ăn ngấu nghiến. Ngon quá!

Này, ăn từ từ thôi, Pavel nói với con mèo, hơi lo nó có thể bị nghẹn. “Anh nghĩ nó thích đồ ăn.”

“Vậy thì tốt, ăn nhiều đi White,” Pooh vừa kêu lên vừa nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu con mèo.

Pavel nhướng mày trước sự lựa chọn tên. “Em thực sự đặt tên nó như vậy à?” anh khịt mũi, không giấu nổi sự hoài nghi trước cách chọn tên đơn giản của Pooh. "Cái tên đó thật cơ bản."

Pooh nheo mắt tinh nghịch nhìn Pavel và bĩu môi, "Vậy anh đặt cho con bé cái tên gì đó hay hơn đi!"

Pavel cười nhẹ trước khi trả lời, "Tại sao anh phải đặt tên cho nó?"

"Bởi vì con bé là con gái của chúng ta!" Pooh tuyên bố với nụ cười toe toét khi bế con mèo vừa ăn xong lên. Cậu đặt nó lên vai và bắt đầu vỗ nhẹ vào lưng nó, bắt chước cách người ta dỗ dành em bé sau khi bú.

Pavel cảm thấy má mình nóng bừng trước lời nói của Pooh. Anh không bao giờ mong đợi được nghe một lời tuyên bố như vậy từ con người, nhưng nó khiến trái tim anh tràn ngập tình yêu và hạnh phúc. Ý nghĩ họ trở thành cha mẹ của một chú mèo trắng nhỏ khiến anh cảm thấy ấm áp và vui vẻ. White rúc vào cổ Pooh một cách hài lòng trong khi Pavel không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Thay vì vỗ về con mèo trong tay Pooh, Pavel đưa tay vuốt tóc Pooh, cười khúc khích khi Pooh rên rỉ vì Pavel vừa làm hỏng tóc của cậu.

“Hãy đặt tên nó là Elizabeth,” cuối cùng Pavel lên tiếng. Việc lựa chọn tên của anh đã nhận được cái nhìn không đồng tình từ Pooh, người nhăn mặt đáp lại: "Không!"

Khi họ trao đổi qua lại về những cái tên tiềm năng cho cô con gái đầy lông mới của mình, Pavel nhận thấy mình bất ngờ tận hưởng khoảnh khắc này. Tiếng cười vang lên giữa họ khi họ đưa ra những lời đề nghị lố bịch mang lại sự ấm áp cho anh.

Trong khoảnh khắc vui vẻ thoáng qua được chia sẻ trong gia đình tạm bợ của họ, Pavel cảm thấy có điều gì đó lay động trong anh—cảm giác thân thuộc mà anh đã không trải qua trong nhiều năm. Cứ như thể sinh vật nhỏ bé này bằng cách nào đó đã làm tan chảy được những bức tường mà anh đã xây dựng xung quanh tâm trí và trái tim mình.

Bất chấp quyết tâm ban đầu là hoàn thành nhiệm vụ cách đây hai ngày, Pavel không thể phủ nhận niềm hạnh phúc tỏa ra khi được trở thành một phần của gia đình nhỏ giả tạo mà họ vừa tạo dựng này. Anh đã thầm thề sẽ tạm dừng nhiệm vụ của mình thêm một thời gian nữa để có thể tận hưởng những niềm vui giản dị khi được sống như Babe bên cạnh Pooh và Elizabeth, hay White yêu quý của họ.

Tác giả: Tôi biến Tony thành người bố vì tôi phần nào muốn Tony trở thành một người bố tốt đối với những đứa con trai của mình. Tôi cũng bị ảnh hưởng bởi phân cảnh đắt giá Babe chạy về phía Tony và họ ôm nhau trong phim (ông ấy có thể là một người bố tốt, nhưng ông ấy luôn đặt kế hoạch ma quỷ của mình lên trên hết). Để làm rõ thì, Ping ẩn mình dưới thân phận vệ sĩ cá nhân của Nut.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top