Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Cặp kính

Author: zyximb

Translator: Ngơ

------------

Baekhyun chưa bao giờ thích khách sạn cả. Chúng luôn làm anh nhớ đến khi mình còn là một đứa nhóc và cả gia đình anh phải ở cùng nhau trong một căn phòng bé tí vào những kì nghỉ hè bởi vì bố anh đơn giản là quá nghèo để thuê cho bọn trẻ một phòng riêng. Không may rằng, làm việc ở Tòa soạn Kim yêu cầu Baekhyun phải đi ít nhất một chuyến công tác mỗi tháng. Đôi khi để gặp gỡ tác giả, hoặc những khi khác để tham dự các buổi tiệc nơi mọi người thường cố say xỉn để quên đi sự chán chường.

Thường thì Baekhyun sẽ có phòng riêng, nhưng không phải lần này. Không hề, chuyến này anh phải chia sẻ phòng với một trợ lí khác nữa. Nó lẽ ra có thể tệ hơn thế này cơ, Baekhyun thầm nghĩ trong khi anh mở vali soạn đồ. Anh nhẽ ra đã có thể ngủ cùng giường với Chanyeol của bộ phận Marketing, cái cậu luôn được biết đến như là kẻ nói nhiều trong công ty. Baekhyun cảm thấy vui vì trong tất cả những đồng nghiệp của mình, Sehun là người mà anh sẽ ở cùng. Baekhyun và cậu được tuyển dường như vào cùng một thời điểm, vậy nên họ đã trở thành bạn với nhau kể từ đó. Chà, bạn làm việc, thân nhau sương sương và trong khả năng có thể vì thật ra họ chẳng dành nổi miếng thời gian nào cùng nhau khi ở ngoài cái văn phòng xám xịt buồn tẻ kia.

"Em nên nghĩ rằng với từng ấy tiền mà công ty kiếm được, thì ít nhất họ cũng phải thuê cho chúng ta phòng riêng chứ ha."

Sehun làm ra một loại âm thanh gần như là tiếng cười khúc khích được đè nén dưới hơi thở và cậu dùng ngón trỏ để đẩy gọng kính kim loại của mình lên. Sehun thường hay làm thế, Baekhyun để ý thấy điều đó. Nhất là khi cậu lo lắng. Hoặc khi đang suy nghĩ gì đó. Hay bất cứ lúc nào, thật sự ấy. Một lần khi Baekhyun buồn chán, anh đã đếm số lần người kia đẩy kính trong vòng ba mươi phút một cách vô cùng thận trọng. Bàn làm việc của họ rất gần nhau nên nó cũng không khó khăn đến như thế. Baekhyun đã ngừng đếm sau lần đẩy kính thứ hai mươi chín. Lần thứ ba mươi, Sehun bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm lấy mình và cậu quay đi như thể anh là tên theo dõi đồng nghiệp một cách vô cùng đáng sợ vậy. Baekhyun cảm thấy việc này cực kì cực kì buồn cười.

"Yeah, nhưng ít ra nó là một khách sạn tốt," Sehun nói.

Baekhyun gật đầu, đây đúng là một khách sạn tốt, là cái ngon lành nhất mà họ từng ở. Tường được sơn bởi màu ngà đẹp đẽ, chiếc thảm hình khu rừng sâu xanh mướt đầy tao nhã cực kì ăn khớp với rèn cửa và ga ở cả hai giường queen. Tầm nhìn từ khung cửa sổ khổng lồ là thành phố Tokyo, nơi vô cùng tuyệt vời vào buổi đêm bởi những ánh đèn neon.

"Em có muốn tắm trước không, Sehun? Anh định nằm chút, chuyến bay làm anh mệt mỏi quá."

"À, được thôi. Cám ơn anh."

Câu trả lời của Sehun luôn nhanh chóng và ngắn gọn. Cậu ta vẫn luôn im lặng, kể cả lần đầu tiên bọn họ làm việc cùng nhau. Baekhyun chắc rằng ban đầu người kia không thích mình bởi cậu ta hiếm khi nói gì với anh, nhưng sau đó Baekhyun nhận ra Sehun chỉ là quá ngại ngùng mà thôi. Và điều đó khiến cậu ta trở thành một người lắng nghe giỏi. Đôi khi Baekhyun sẽ bắt gặp cậu ở giờ nghỉ trưa và luyên thuyên về cuốn sách mà mình đã dành cả cuối tuần để đọc. Thường thì cậu đồng nghiệp không nói câu nào, đôi lúc Baekhyun còn không chắc rằng cậu ta có đang nghe mình nói hay không cho đến khi anh nhận được từ hum tỏ vẻ đã biết của Sehun. Baekhyun sẽ dừng nói nếu anh nghĩ mình đang làm phiền cậu, nhưng Sehun chưa bao giờ tỏ ra rằng cậu bị làm phiền hết.

Mười phút sau, Sehun bước ra khỏi phòng tắm và đang mặc một chiếc áo thun đen cùng quần thể thao xám. Cặp kính đã mờ căm vì hơi nước. Baekhyun chưa bao giờ thấy cậu trong trang phục thường ngày cả. Và quả nhiên đây là một sự thay đổi hấp dẫn từ áo sơ mi kín cổ và khoác vest thông thường sang trang phục hiện tại.

"Kính em mờ hết rồi kìa," anh nói, mặc dù Sehun đã biết điều này từ lâu.

Môi người kia bặm lại một đường khi cậu kéo chiếc kính xuống khỏi mặt. Khoảnh khắc chúng được kéo xuống, Baekhyun gần như đã ngã khỏi giường vì sốc. Vãi chưởng, Sehun thật ra... quyến rũ vậy hả? Chắc kèo rồi, Baekhyun luôn nghĩ cậu rất dễ thương, theo một cách rất ngốc nghếch và ngượng ngịu đầy  đáng yêu. Nhưng Sehun không đeo kính là một cảnh tượng anh chưa từng chứng kiến qua cho đến tận bây giờ. Không có gọng kính cản lối, hàng mày mạnh mẽ và sắc sảo, đôi mắt nâu lộ rõ cho cả thế giới chiêm ngưỡng. Và chàng trai à, đây thật sự là cảnh đẹp để ngắm nhìn và chìm đắm đấy. Ai mà biết được cái tên biên tập vụng về mặc vest ngay ngắn kế bàn làm việc của Baekhyun lại là một người quyến rũ như vậy?

Sehun lao kính bằng viền áo thun của mình và nhận ra ánh mắt của anh đang đặt trên người mình. Cậu nheo mắt, liếc về phía Baekhyun trước khi hỏi, "Gì vậy?"

Ngốc tồ đang chìm đắm trong mỹ cảnh kia nhặt lại cái cằm rơi tuốt xuống sàn của mình rồi lắc lắc mái đầu. Baekhyun cảm nhận có một luồng nhiệt đang hâm nóng cặp má của mình khi Sehun nhìn anh. "Không có gì. Lần đầu tiên mới thấy em không đeo kính đó. Nhìn lạ ghê."

Làm thế nào mà một cặp kính có thể thay đổi diện mạo của một người nhiều như vậy nhỉ? Đồng nghiệp của Baekhyun từ một anh chàng ngọt ngào, cuốn hút mà bạn có thể đưa về nhà để giới thiệu với ba mẹ lại trở thành một tên trai hư bạn sẽ dẫn về nhà từ quán bar chỉ để phá hỏng bạn. Và trong lúc dó, Baekhyun rất vui lòng để Sehun phá hỏng mình. Trên thực tế, nó sẽ tuyệt vời không chê vào đâu được luôn. Như là một ân huệ vậy đó. Đặc biệt là trong cái áo thun đen rất vừa người oh-so-nicely.

Sự u mê mù quáng của Baekhyun nhanh chóng bị dập tắt khi Sehun vấp phải hành lí của cậu ta và ngã trên sàn với chân tay dài ngoằng lọng khọng. Cậu lóng ngóng sờ quanh hai đầu gối một cách lúng túng, cánh tay vươn ra phía trước để cảm nhận xung quanh và tìm kính y hệt như Velma trong Scooby Doo. Sehun cố gắng nhìn kĩ hơn nữa, hàng mày nhăn lại và mím môi tập trung cao độ. Baekhyun chưa bao giờ thấy ai có tầm nhìn kém như vậy trong đời mình. Mà nó khá là dễ thương đấy. Đây mới chính là đồ vụng về, lạ lùng Sehun mà anh biết.

Baekhyun nhanh chóng ngồi xuống sàn để giúp cậu đồng nghiệp đang mờ mịt không thấy gì của mình tìm kính. "Em biết đó, em nên cân nhắc về kính sát tròng."

"Tôi thật sự không thích chúng lắm. Để gì đó vào mắt mình cứ là lạ kiểu gì. Anh có nghĩ tôi nhìn sẽ ổn hơn nếu không có kính không?"

Chiếc kính bị thất lạc bằng cách nào đó lại bị cuộn dưới lớp trải giường. Baekhyun sờ trúng nó rồi kéo ra một cách rất vẻ vang trước khi đưa cho người kia, anh đeo lên cho cậu vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận không để gọng kính đâm vào mắt và hai bên thái dương của Sehun. Baekhyun chậm rãi đẩy kính lên cho đến khi nó được đeo hoàn hảo ở sống mũi. Sau đó cả hai nhận ra mình đang ngồi trên sàn, gương mặt chỉ cách nhau vài centimet. Họ đều mở to mắt nhìn đối phương như một cặp đôi mới quen đầy bối rối, cả hai thoáng chốc đều đỏ mặt một cách lạ kì. Baekhyun có thể nghe tiếng tim mình đập từng hồi rộn rã, như thể con tim đang đặt ngay vành tai anh vậy.

Sehun lại đẩy gọng kính bằng ngón tay của cậu. Đầu tai đỏ chót như thể cậu đang bị sốt. "C-cảm ơn."

"Ơ-ờ, không có gì."

Baekhyun đứng dậy, ôm lấy đống đồ. Anh định bước vào phòng tắm, nhưng không phải trước khi quay người đi và nói, "Em không cần kính áp tròng đâu. Anh thấy em cực kì ổn với kính ấy."

Điều cuối cùng Baekhyun thấy trước khi đóng cửa phòng tắm lại chính là Sehun ngồi ở phía chân giường với đôi gò má hơi đỏ và cặp mắt mở to. Sehun không đeo kính tuyệt thật đấy, nhưng Sehun với kính cận lại tốt hơn nhiều, Baekhyun đã quyết định như vậy với một nụ cười vui vẻ.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top