Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Sehun mắc lỗi

Sehun lấy làm tự hào khi được xem là máy tính dưới dạng người. Đó là biệt danh mà bố mẹ đã từng gọi cậu khi Sehun lên lớp ba và có thể đọc lại hết bảng cửu chương trong khi những đứa trẻ khác vẫn đang vật lộn với bảng cửu chương sáu. Những con số luôn là sở trường của cậu, và chúng vẫn như thế. Sehun là người mà mọi người, kể cả Baekhyun, tìm đến khi cần kiểm lại số liệu trước khi nộp lên cho Minseok và Junmyeon. Và đây là lí do tại sao khi hộp thư của Sehun kêu lên và cậu mở email từ Minseok bảo rằng có lỗi sai số liệu trong bảng dự đoán vào quý sau, Sehun gần như muốn xông vào văn phòng của Minseok và quỳ xuống để xin lỗi bởi cái sai lầm ngớ ngẩn này. Sự sỉ nhục hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể cậu khi cậu trả lời Minseok rằng mình sẽ sửa lại ngay lập tức thật kinh khủng. Sao điều này có thể xảy ra? Cậu thường rất cẩn thận mà.

Sehun nhìn đồng hồ. Thông thường, cậu sẽ gom lại đồ đạc của mình và chuẩn bị về nhà, nhưng không phải hôm nay. Không, hôm nay cậu phải ở lại cho đến khi chắc chắn rằng mọi thứ trong bảng tính này đều hoàn hảo. Cậu sẽ không dám vác mặt đến nhìn Minseok nếu nộp lên một bảng thống kê với nhiều lỗi sai hơn. Chúa ơi, nó thật sự kinh khủng làm sao. Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến Sehun căng thẳng vô cùng. Cậu hít sâu một hơn, dựng thẳng ghế, đẩy gọng kính lên cao và bắt đầu làm việc với các con số từ đầu, chỉ để an toàn hơn.

"Nè, em quên mất giờ về rồi à?" Baekhyun cười khúc khích. Anh đang cầm áo khoác và cặp táp đang được vắt sau vai. "Hay Minseok lại bắt em ở lại nữa hả?"

Sehun thậm chí còn không muốn thừa nhận với Baekhyun rằng cậu đã phạm sai lầm với các con số. Baekhyun luôn làm số liệu theo cậu, anh sẽ nhìn cậu thế nào một khi phát hiện ra cậu không thể làm đúng những phép tính cơ bản cơ chứ?

"Không... Tôi làm sai một số ở bảng dự tính sáng nay và Minseok vừa gửi email về nó. Tôi sẽ ở lại đến khi sửa xong mọi thứ."

Baekhyun nhăn mày. "Gì? Em hầu như, chưa bao giờ mắc lỗi. Em có chắc là Minseok không làm gì bậy bạ khi anh ta xem chúng chứ?"

"Tôi vừa xem qua và đúng thật...không may là tôi đã làm sai một chỗ," Sehun thở dài.

Baekhyun bĩu môi, sau đó đi khỏi. Sehun nghĩ người kia sẽ về, nhưng sau đó cậu nghe tiếng bánh xe ở chân ghế của Baekhyun lăn trên sàn trước khi dừng lại cạnh bàn của cậu. Baekhyun thả áo khoác và cặp xuống một góc bàn của Sehun trước khi ngồi xuống. Sehun nhìn anh với biểu cảm lúng túng.

"Chà, anh sẽ không để em ngồi trong một văn phòng tối tăm và trống vắng một mình trong khi làm bảng kế hoạch đâu. Buồn lắm," Baekhyun nhăn mặt khi Sehun tiếp tục nhìn anh với sự khó hiểu.

Sehun nhìn quanh phòng làm việc. Đèn sẽ không tắt nếu họ biết có người vẫn đang làm việc. "Không tối đâu."

Baekhyun bĩu môi. Sehun luôn choáng ngợp khi Baekhyun làm hành động đó. Nó khiến anh trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của anh. Lần đầu tiên cậu thấy Baekhyun bĩu môi là khi người kia say mèm trong buổi tiệc tối của công ty. Kể từ đêm đó, cậu không thể dừng chú ý việc Baekhyun làm nó khá thường xuyên khi anh tập trung làm việc. Cậu cố không liếc nhìn anh quá nhiều bởi vì nó thật bất lịch sự và nếu Baekhyun bắt gặp anh sẽ thấy lạ cho xem, nhưng nó chỉ... xảy ra vài lúc. Sehun sẽ trả lời email và sau đó đôi mắt cậu bắt đầu từ từ đi đến bàn làm việc cạnh mình. Đó là một thói quen tồi tệ mà cậu phải rũ bỏ, Sehun quyết định như thế.

"Em có muốn anh ở đây hay gì khác không?" Baekhyun nheo mắt đầy tinh nghịch. Ít nhất Sehun nghĩ anh đang đùa giỡn. Cậu chưa bao giờ giỏi ở khoản đọc vị người khác cả.

"Không, không. Tôi không bận tâm lắm," Sehun nhanh chóng nói. "Sẽ tốn khoảng một tiếng. Tôi không muốn anh đợi lâu như vậy."

Baekhyun nhún vai và lấy ra một cuốn sách anh đã đọc cả tuần liền. Anh đã nói với Sehun về nó vào bữa trưa hôm qua. "Chiếc xe chết tiệt của anh đã bị hư tuần trước và anh không muốn trả tiền taxi, nên anh phải đợi bus và dù gì nó cũng luôn tới trễ. Anh không để tâm đâu."

Sehun gật đầu và lại bắt đầu làm việc. Một phút sau, cậu dừng lại. "Tôi có thể chở anh về... Nếu anh muốn."

Baekhyun chớp mắt vài cái, sau đó dùng sách che đi mặt và gật đầu. "Được, cám ơn em."

Sehun thề rằng cậu đã thấy một vệt hồng trên mặt của Baekhyun lộ ra sau quyển sách. Cậu cố không nghĩ về nó quá nhiều. Tập trung vào số liệu, Sehun tự nhủ.





*sáng hôm đó*



Sehun đã hoàn thành được phân nửa bảng thống kê dự tính khi Jongdae, từ bộ phận Bản quyền và Tác quyền, bước qua lớp cửa kính và thẳng đến bàn của Baekhyun. Anh ta tới đây để đưa cho họ báo cáo tháng. Luôn đúng giờ như mọi khi. Số lần Sehun nói chuyện với Jongdae chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cậu đánh giá cao cái cách Jongdae chưa bao giờ xin kéo dài deadline. Thêm nữa, anh ta có vẻ là bạn tốt với Baekhyun, vậy nên có lẽ ảnh là người tốt.

"Ông có thấy cậu lính mới bên IT chưa?" Jongdae thì thầm với Baekhyun nhưng vẫn đủ lớn để Sehun nghe thấy. Cậu cố không để tâm đến. Thật bất lịch sự khi nghe trộm người khác kể cả khi mình không cố ý.

"Không, sao? Và chuyện gì với Hongseok vậy?"

"Cậu ta phải nghỉ việc vì bạn gái chuyển công tác và cậu ta đi cùng. Dù sao đi nữa, đó không phải là vấn đề chính. Baek, cậu chàng mới đến..." Jongdae ngừng lại một phút giây để nhếch mày đầy khêu gợi. "Bề ngoài bao hấp dẫn."

"Thiệt hả?"

Sehun đột nhiên lại nhập sai một con số khi nghe được sự hào hứng trong giọng nói của Baekhyun. Cậu tự mắng mình trong khi nhấn nút backspace và nhập lại số đúng. Mẹ cậu sẽ giảng cho cậu một bài về việc không được nghe cuộc nói chuyện của người khác nếu bà ở đây. Không được bất lịch sự, Sehun.

"Ừa, ngon lắm. Và chắc chắn là gu ông."

Sehun nguyền rủa bản thân mình khi ngón tay trượt một cái và nhập sai một con số khác. Cậu hít vào một hơi, nhấn backspace lần nữa và lần nữa. Điều gì đã xảy ra với cậu hôm nay vậy?

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top