Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Trans-Shortfic][HunHanLay] Coveting - Chapter 4

Lay phải hành động thật nhanh nếu cậu muốn có được thứ mình đang thèm khát.

Hai chữ cái đầu tiên trong cái tên Sehun, âm thanh đầu tiên mở màn cho một chuỗi những tiếng la hét, vừa bật ra khỏi Luhan, Lay đã lao tới, dùng tay bịt miệng anh lại. Cậu đứng yên, để lắng nghe một tiếng động, hay một dấu hiệu nào đó cho thấy Sehun đã nghe thấy mình, nhưng không có gì xảy ra. Tạ ơn Chúa.

Luhan cào lên cánh tay đang bịt miệng mình, đôi mắt đẹp mở lớn nhìn Lay với nỗi sợ hãi tràn ngập. Lay có thể thấy những vệt lệ đã khô trên mặt và mắt anh đỏ hoe vì khóc, chúng làm anh kém xinh hơn, một sự đáng tiếc. Nhưng trông anh vẫn như một thiên thần. Một thiên thần sa ngã mà Lay sẵn sàng đỡ lấy.

Luhan co rúm lại trên cái bệ toilet anh ngồi, bật ra tiếng thút thít nho nhỏ khi Lay cúi xuống và nâng cằm anh lên. Cậu áp lại rất sát, cố tình lướt môi qua làn da mềm mại của anh. Có lẽ cậu cần nghĩ lại về việc chỉ làm tình với Luhan khi anh ngủ. Như thế này thú vị hơn nhiều. Một Luhan có nhận thức và sống động.

“Đừng gọi nó. Anh sẽ không thích hậu quả đâu.”

Nước mắt trong veo trào ra từ mắt Luhan, chảy xuống tay Lay. Cậu khẽ cười thầm trong lòng, mà có lẽ thành tiếng rồi cũng nên. Cậu không chắc nữa. Cậu sẽ không làm Luhan đau, cậu không phải loại người đó. Chừng nào Luhan còn ngoan ngoãn nghe lời, cậu sẽ không quá thô bạo.

Cậu bắt đầu cởi chiếc quần anh đang mặc nhưng Luhan chống trả quyết liệt đến nỗi cậu không cởi nổi cái gì ra hết.

Cảm thấy điên tiết, cậu giằng mạnh Luhan khỏi cái bệ toilet anh đang ngồi và ghì anh sấp xuống sàn. Ai mà nghĩ Luhan khi tỉnh táo lại khó chịu thế này. Dù cậu bị điều đó kích thích, nhưng cậu không có nhiều thời gian, cực chẳng đã, cậu đành tháo chiếc thắt lưng bằng da của mình và dùng nó để trói quặt tay Luhan ra sau lưng. Cậu siết rất chặt vì không đủ kiên nhẫn nữa, tiếng Luhan rên rỉ vì đau khiến cậu nhăn mặt.

Anh càng ồn ào thì thời gian của cậu càng ít đi.

Cậu bịt miệng anh lần nữa, làm tiếng kêu của anh gần như chỉ còn là tiếng rít nho nhỏ, rồi cậu nhìn quanh đầy lo sợ. Không thể bỏ thuốc hay gì được vì trong trạng thái kích động này, cậu sẽ cho anh dùng quá liều, và thế thì anh chết chắc. Thay vào đó, cái kéo ở trên thành bồn rửa kia sẽ có ích hơn nhiều.

Cậu chộp lấy nó và cúi sát Luhan, dí một lưỡi kéo vào họng anh. “Nếu còn kêu, tôi giết anh.” Lay điềm tĩnh nói, bàn tay thong thả vuốt dọc lưng anh khi anh gần như đông cứng vì sợ hãi.

Luhan nuốt khan, nén những tiếng khóc và cơn đau thành những cơn run rẩy. Lay mỉm cười, hoàn toàn thoả mãn.

Cậu nhấc Luhan dậy, để phần thân trên của anh tựa lên thành bồn tắm và lần xuống quần anh.

Dò dẫm với cái nút thắt phía trước một lúc, Lay bất mãn nhận ra rằng cái quần ngu xuẩn này quá phiền phức và gần như là bất khả thi để mà cởi nó ra cho đúng cách. Có lẽ do cơ thể cậu đang run lên vì phấn khích. Nói cách khác là mất sạch kiên nhẫn.

Cậu đưa hai tay ra tóm lấy phần vải quần ở mông Luhan, xé toạc đường may chính giữa một cách dễ dàng, tạo thành một vết rách lớn ở ngay chỗ cậu cần. May là Luhan không mặc đồ lót, phần mông tròn trịa lộ ra từ chỗ bị xé.

Hoàn hảo. Mê hoặc, trắng trẻo, hoàn hảo. Mời gọi cậu. Van nài cậu chạm vào.

Luhan rùng mình, cố nhích ra xa khỏi Lay; dùng tay bịt miệng mình để ngăn những âm thanh phát ra nhiều hết mức có thể khi Lay lướt từng ngón tay qua phần da thịt không được che đậy. Cậu thích chiêm ngưỡng nó, chạm vào nó và khắc ghi từng chút một vào sâu trong tâm trí. Nhưng cậu không có đủ thời gian. Không bao giờ là đủ.

Cái kéo bị thả rơi và văng qua một bên, vì cậu không làm được gì ra hồn nếu phải cầm nó, nhưng nó cũng không cần thiết nữa vì Luhan vẫn đang rất sợ. Anh vẫn đang kiềm nén những tiếng kêu của mình, cắn chặt vào tay mình để tự bắt mình im lặng, run rẩy như thể thân nhiệt anh đã giảm xuống. Không, như một người sắp chết cóng và ngất lịm.

Lay đến gần, banh hai chân anh rộng ra và bắt đầu liếm láp lỗ nhỏ của anh một cách thèm khát. Việc này sẽ làm mọi thứ sau đó dễ dàng hơn. Anh rất ngon và cậu không thể ngăn mình cắn lên vùng da nhạy cảm ấy. Giờ thì cậu chẳng phải lo xem mình có để lại dấu vết không, có đánh thức anh không. Dù cậu có làm gì, Luhan vẫn sẽ ở đó, mời gọi và sẵn sàng.

Đầu gối Luhan run rẩy, và anh hơi trượt ngã, khiến Lay phải giữ lấy anh. Anh thậm chí còn van nài cậu dừng lại với những tiếng thì thào yếu ớt, tứ chi anh run lên dữ dội vì những cảm giác anh mới chỉ trải qua trong giấc ngủ. Anh co giật vì ma sát từ lưỡi cậu, anh rất, rất nhạy cảm. Sự hưng phấn như tăng lên nhiều lần trong cậu.

Lay thích nghe những âm thanh từ miệng Luhan. Đến nỗi cậu không hề tính đến chuyện cầm kéo lên đe doạ anh nữa. Yên lặng chừng này là tạm đủ rồi. Lay chỉ mong Sehun sẽ không nghe thấy thôi. Không nghe thấy những tiếng van xin lắp bắp nho nhỏ đáng yêu đang tuôn ra cùng những cái rùng mình và ưỡn lưng của anh. Sehun là một đứa ngủ sâu, phải không? Chắc vậy. Mong là vậy.

Nhưng kiểu gì thì sau đó Lay vẫn phải dùng tay mình để bịt miệng Luhan vì cậu bắt đầu thúc vào hậu huyệt của anh bằng một thứ lớn hơn, cậu ấn phần đỉnh của mình vào nơi cơ vòng đang co thắt gấp gáp, thèm muốn cảm giác chật chội bên trong đó đến điên cuồng.

Bất khả thi. Vừa xâm nhập Luhan vừa giữ anh im lặng. Anh đang cắn mạnh vào tay cậu theo phản xạ, những tiếng thét to và đau đớn lọt qua những ngón tay Lay vì cậu đang quá tập trung vào việc đẩy thành viên của mình sâu trong anh, chiêm ngưỡng cửa hang nhỏ bé đó chầm chậm nuốt chửng lấy mình. Một cảnh tượng tuyệt vời mà chỉ nhìn thôi đã khiến cậu muốn xuất ra. Lẽ ra cậu nên dùng nước bọt để bôi trơn, nhưng cậu không quan tâm. Luhan đang đón nhận thứ đó của cậu, Lay chỉ cần biết vậy.

Một tiếng gọi lo lắng vọng vào, lôi ý thức trở về với cậu.

“Luhan? Luhan, anh sao thế?”

Mẹ kiếp. Ván cờ đã kéo dài đến đây và quân vua của cậu đang bị chiếu tướng, cậu cũng nên chơi tới bến, phải không?

Cậu thôi bịt miệng anh, thay vào đó, cậu dồn sức vào những cú đẩy thật sâu để cảm nhận được anh co thắt quanh mình, một tiếng khóc nấc đầy khiếp sợ vuột khỏi môi Luhan.

“Luhan? Luhan!” Sehun gào lên từ bên ngoài, liên tục đấm đạp cánh cửa trơ lì. Lay cười thầm, tự nhủ rằng Sehun chẳng biết gì cả. Nó không thể biết rằng cậu đang ở đây, cưỡng đoạt tình yêu của đời nó một lần nữa. Nó không thể biết.

Cậu rút ra rồi lại đâm vào thật mạnh, Luhan bật hét lên vì đau đớn và nghẹn ngào khóc.

“Se… S-sehun…” Anh khóc, đầu gục xuống và đập vào thành bồn tắm.

“LUHAN!” Tiếng đập nghe mạnh hơn. Mạnh đến mức điên rồ. Nó làm cậu khó chịu. Âm thanh dai dẳng và lớn gần đủ để làm đầu người ta nứt toác vì đau. Thằng nhãi đó chơi chẳng đẹp, nó không chấp nhận mình đã thua và cho Lay chút riêng tư để tận hưởng chiến lợi phẩm.

“Xin lỗi.” Lay bình thản đáp, đủ để Sehun nghe thấy nhưng vẫn cố không tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay khó chịu. “Giờ Luhan không tiếp mày được.”

Tiếng đập và gào thét của nó dừng đột ngột. Cậu vẫn tiếp tục thúc sâu vào hang động nóng bỏng ấy, thoả mãn vì tiếng khóc xen lẫn tiếng gọi ‘Sehun’ của anh. Giá mà cậu có thể thấy cái mặt Sehun lúc này. Nó sẽ làm mọi thứ hoàn hảo hơn bao giờ hết.

Rồi cánh cửa gần như rung lên đến mức Lay phải giật mình, không hiểu Sehun lấy đâu ra sức mạnh kinh hồn như thế.

“ĐỪNG ĐỘNG VÀO ANH ẤY! NGHE KHÔNG HẢ THẰNG CHÓ? TAO SẼ ĐẬP NÁT XƯƠNG MÀY, ĐỒ TÂM THẦN BẨN THỈU! MỞ RA! TRÁNH XA LUHAN RA!”

Ồ. Có vẻ Sehun bực mình một chút rồi đấy. Chắc vậy. Chỉ một chút thôi. Cậu không biết nó có tin là cậu đang làm tình với Luhan không nữa. Có lẽ nó không muốn tin. Nhưng sự thật vẫn là sự thật.

“Muộn rồi! Nó đang phát điên vì tao!” Lay hét trả và cười lớn, cậu biết mình sẽ làm Sehun phẫn nộ đến cực điểm. Đã phá huỷ mọi thứ thì chỉ còn kết thúc trước mắt, ai rồi cũng phải đi đời thôi.

Luhan khóc dữ hơn vì câu nói của Lay, tiếng anh vang dội khắp những bức tường lát đá xung quanh. Những cú đập lên cửa càng mạnh hơn, như thể ít nhất mười người đang ra sức mà nện nó vậy, và Lay đoán Sehun đang cố phá cửa. Thằng đó đang làm khá tốt với sức khoẻ của một con người.

Liệu Sehun sẽ làm gì nếu nó vào được đây nhỉ. Hẳn là giết cậu không chút ngại ngần rồi. Thật ra thì, Lay biết nếu không có Luhan xen vào, Sehun đã bóp cổ hoặc đánh cậu đến chết. Nhưng giờ thì hình như không có gì có thể cứu cậu nữa.

Lay siết chặt cánh tay bị trói của Luhan và thô bạo giằng chiếc thắt lưng ra. Cậu giữ một tay anh, đan ngón tay hai người vào nhau rồi thong thả hôn lên phần vai mịn màng trước mắt. Còn tay kia, cậu ép anh phải tự nắm lấy thành viên của mình và sục nó, dù anh thậm chí không hề cương lên.

“Ngoan nào, tự vuốt ve đi Lulu. Anh thích mà, nhớ không? Tôi luôn làm anh sung sướng. Biểu diễn cho Sehunnie xem đi. Nói cho nó biết anh thoả mãn đến thế nào. Nói rằng tôi cho anh nhiều hơn nó. Rên rỉ tên tôi đi.”

Luhan khóc thảm thiết, cố gắng giằng tay lại, nhưng anh đang quá yếu. “Kh-không… Làm ơn…” Tiếng nức nở của anh trở nên lớn hơn bao giờ hết.

Những tiếng ồn khó chịu và dai dẳng Sehun gây ra đang dần nhoà đi trong tai Lay. Cậu chỉ tập trung vào Luhan, và những khoái cảm anh mang đến cho cậu. Cậu thoáng nghe thấy những lời chửi rủa, thề độc là sẽ giết cậu, tên Luhan và tên cậu bị réo gọi, cùng nhiều nhiều thứ khác nữa, và cậu ngạc nhiên là Sehun vẫn còn hét được, vẫn còn sức để cố mà phá cửa. Mỗi lần Luhan bật ra một tiếng khóc, Sehun càng gào thét lớn hơn, tuyệt vọng hơn với cường độ không tin nổi.

Cậu từ bỏ ý định bắt Luhan tự thoả mãn vì anh đã mệt đến mức không thể làm thành viên của mình cứng lên nổi. Thay vào đó, cậu gạt tay anh ra sau rồi nghiêng người lại gần, chậm rãi hôn đầy lên cái cổ mảnh mai, ấn chặt anh vào thành bồn tắm lạnh lẽo và xâm chiếm anh dữ dội như một con thú hoang.

Giá mà Sehun bớt ồn ào đi. Khống chế Luhan đã đủ khó rồi, giờ cậu còn phải cố mà tống những tiếng động xé tai nó gây nên ra khỏi đầu. Trong cơn ức chế, cậu xé toạc chiếc áo anh đang mặc, lột nó khỏi anh với tốc độ ánh sáng.

“S-sehun!” Luhan gào khóc khi môi Lay áp vào da thịt anh, bản năng khiến anh cố gắng thoát khỏi tay cậu, nhưng Lay quá khoẻ, còn Luhan thì kiệt sức, nên cậu dễ dàng giữ được anh, bắt anh cảm nhận mình, quằn quại vì bất kỳ cái gì mình làm. Hoàn toàn tỉnh táo. Luhan sẽ nhớ đến lần này. Nhớ cảm giác hai cơ thể áp vào nhau, lưỡi cậu lướt trên da anh, cẳng chân cậu va vào anh từ phía sau với mỗi cú thúc sâu, và cả âm thanh nữa. Những âm thanh tuyệt vời. Anh sẽ nhớ những ngón tay vuốt ve vùng bụng mềm và vẽ những đường tròn quanh đầu ngực nhạy cảm của mình. Lay muốn Luhan phải ghi nhớ từng hành động của cậu để anh không bao giờ còn muốn ai khác.

Để kết thúc và thoả mãn chính mình, cậu làm nốt cái chuyện cậu chưa từng làm, hôn lên môi Luhan. Máu còn đầy trên môi cậu, nhưng ai thèm bận tâm. Cậu bóp chặt cằm Luhan, xoay mặt anh về phía mình và hôn anh một cách thô bạo, máu và nước bọt hòa lẫn vào nhau khi cậu ngấu nghiến đôi môi mềm của anh. Cậu nếm thấy cả nước mắt anh, và cậu muốn nữa, nhịp đẩy của cậu trở nên nhanh hơn, đưa cậu đến đỉnh điểm; lưng Luhan bị đẩy ưỡn về phía trước khi cậu dần dứt khỏi nụ hôn sâu, nhưng môi vẫn gắn chặt môi.

Khi cậu ngừng nụ hôn để thở, Luhan đổ gục về phía trước. Anh còn thở, nên Lay cũng không ngừng lại. Cậu dựng anh dậy và để anh dựa vào bồn tắm lần nữa. Luhan phải tiếp tục, đến khi cậu giải phóng. Hông cậu chuyển động với tốc độ đáng sợ, mông Luhan dần đỏ ửng và đau nhức sau mỗi lần hạ thân của cả hai va đập.

Sau một vài phút điên cuồng hành hạ lỗ nhỏ của anh, cậu mới nhìn xuống và thấy máu đỏ đầy trên dương vật mình. Giờ thì cậu đã hiểu vì sao lúc đầu khó thúc vào mà sau này lại dễ đến vậy.

Kệ đi, Luhan đáng bị thế, tại anh mà Sehun phát hiện ra họ. Nếu Lay không phải chạy đua với thời gian, hẳn cậu đã nhẹ nhàng hơn. Nhưng cái màu đỏ đang thấm qua lớp đồ trắng của Luhan trông khá tệ. Hơi đáng sợ và không hợp với anh. Chắc chỉ giặt qua là ổn. Máy giặt sẽ giải quyết được hết.

Có thứ gì đó lạ đập mạnh vào bên má Lay, kéo cậu trở về trạng thái cảnh giác. Cậu ngước nhìn lên.

Khốn nạn thật. Lẽ ra cậu nên cảnh giác hơn, chú ý hơn. Lẽ ra cậu không nên mù quáng trong khoái cảm đến thế. Mẹ kiếp.

To be continued…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: