Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Scene 2】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngấm thuốc tê, cuối cùng Na Jaemin cũng cảm thấy thắt lưng mình đỡ hơn một chút.

"Cũng hên là chưa bị liệt." Nói xong liền bị mẹ cốc đầu một cái: "Bậy bạ! Nói gì thế! Con muốn bị liệt hả?"

"... Cũng đâu cần tranh thủ lúc con không chạy được mà đánh con đâu mẹ!" Giả vờ đùa mấy câu, trông thấy trên mặt mẹ đã có ý muốn cười, trong lòng Na Jaemin thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng chịu cười. Không uổng công bạn bị trói trên giường còn cố khuấy động không khí.

"Hôm nay ba con lên trường làm thủ tục tạm nghỉ rồi, con cứ nghỉ ngơi cho tốt, để thân thể bình phục mới là chuyện quan trọng nhất." Vừa gọt táo vừa nói cho Na Jaemin biết chuyện ở trường, bà Na thoáng nhìn nét mặt con trai, thấy cậu dường như vẫn còn ổn mới dè dặt tiết lộ, "Chuyện trượt băng... Bác sĩ nói sau này có thể không còn phù hợp nữa..."

Na Jaemin giương mắt nhìn mẹ, nâng khóe miệng: "Sau này không thể thi đấu sao?"

Bà Na dừng lại hành động trên tay, không dám nhìn con mình: "E là rất khó..."

"Con biết rồi."

Trong phòng bệnh yên ắng một hồi, bà Na nghe được câu trả lời vô cảm của con trai, lòng chợt đau nhói, không biết nên an ủi Na Jaemin thế nào, lúc đang bối rối tìm lời để nói, ngoài phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói rất quen thuộc với Na Jaemin: "Cho hỏi... Jaemin!"

"Sao hai người tới đây?"


Thấy Huang Renjun và Lee Jeno, Na Jaemin có hơi bất ngờ.

Hai bạn nhỏ thật vất vả lắm mới tìm được bạn thân, không kịp chờ đã vội mở cửa, ngại ngùng nói lời chào với bà Na, mang hoa quả để lên bàn, Huang Renjun ôm bình giữ nhiệt đưa đến cho bà: "Dì ơi..."

Bà Na biết hai cậu bé này, một là trúc mã cùng Na Jaemin học chung từ nhỏ đến lớn, một là đứa trẻ người Trung vừa chuyển đến học năm ngoái, một năm qua cứ như hình với bóng cùng Na Jaemin, buổi sáng bà thường nghe âm thanh trong trẻo của cậu đứng dưới lầu gọi con mình.

Đối với bạn của con mình bà cũng có vài phần yêu thương: "Renjun?"

"Cái này là... Mẹ con nghe nói Jaemin bị thương... Canh hầm để bồi bổ cơ thể." Mặt Huang Renjun hơi đỏ lên, bà Na dịu dàng cười: "Dì cảm ơn ý tốt của mẹ Renjun nha. À, dì đi lấy nước nóng, mấy con cứ ở đây nói chuyện đi."


Người mẹ hiểu chuyện để con mình và bạn cùng lứa có không gian riêng, nhìn cửa đóng lại, trên mặt Na Jaemin mới lộ ra vài phần hiu quạnh.

Chợt Huang Renjun như nhớ ra gì đó, kéo tay Na Jaemin, lấy trong túi ra vài viên kẹo nhét vào lòng bàn tay bạn: "Đau không..."

Na Jaemin nhìn gương mặt cau có của bạn mình, nở nụ cười: "Xì, sao nhìn Injun còn đau hơn tớ nữa vậy."

"Cậu đừng cười nữa, có khó chịu không, đừng động đậy nha."

Na Jaemin rũ mắt nhìn những viên kẹo lấp lánh trên tay, lại ngửi thấy mùi thơm trong món canh Huang Renjun mang tới, bạn thở dài: "Ban đầu tớ còn muốn nói, khi nào mới được ăn món Trung Quốc chính tông đây... Sau này không thể đến Trung thi đấu rồi, có điều ăn đồ mẹ Injun nấu coi như đã hoàn thành tâm nguyện ha."

Huang Renjun còn chưa phản ứng kịp, Lee Jeno đã buồn bã hỏi: "Mày không trượt băng được nữa?"

Na Jaemin "Ừ" một tiếng, gương mặt Huang Renjun lại càng rầu thêm, tâm tình vốn nặng nề của Na Jaemin bị biểu cảm của cậu chọc buồn cười: "Đừng như vậy chứ, cũng không phải chỉ có thể dựa vào trượt băng để sống."

"Nhưng..."

"Injun." Lee Jeno cắt đứt câu nói của Huang Renjun, cậu biết lòng tự trọng của tên trúc mã này cao bao nhiêu, chỉ sợ bạn không muốn nghe những lời ai ủi thương hại này.

Ánh mắt Na Jaemin hướng về phía cậu: "Ê Lee Jeno."

"Biết điều chút đi, nói chuyện đàng hoàng với anh mày nào."

"Tao tạm thời nghỉ học, khoảng thời gian này mày nhớ coi chừng tụi kia, đừng để Injun bị ăn hiếp đó." Na Jaemin nửa đùa nửa thật giao phó, Huang Renjun chỉ cho rằng bạn đang đùa, thể hiện quyết tâm với bạn mình: "Bây giờ việc quan trọng nhất là cậu phải bình phục thật tốt, tớ sẽ thường xuyên đến thăm cậu."

Na Jaemin không để tâm, mắt vẫn còn đọng lại trên người trúc mã của mình.

Lee Jeno biết bạn đang muốn nói gì.


Thật ra lúc không có Huang Renjun ở bên Lee Jeno đã từng hỏi Na Jaemin tại sao lại đối xử với học sinh mới tốt như vậy.

Dựa trên hiểu biết của cậu về Na Jaemin, người này không phải kiểu ấm áp tốt bụng gì, bộ dạng bỗng trở nên hồn nhiên hiếu khách thế này khiến cậu không hiểu, chẳng qua là theo thói quen phối hợp mà thôi.

Khi ấy Na Jaemin nói chỉ là rảnh rỗi sinh nông nỗi, hơn nữa đàn anh trong đội nói đồ ăn nước đó rất ngon, bạn muốn xây dựng mối quan hệ thật tốt để sau này đến nhà người ta ăn thử.

Lý do này thật khiến Lee Jeno không nói nên lời, thế nhưng Na Jaemin đã kết bạn rồi, giờ muốn rút lại cũng không kịp nữa, từ nhỏ Lee Jeno đã có thói quen thu dọn đống rối rắm Na Jaemin gây ra, cứ như thế từng bước từng bước đi đến mối quan hệ hiện nay.

Trái tim con người đều làm bằng máu thịt. Đối với những người bạn không dễ tìm được này Huang Renjun chỉ có thể tận lực quý trọng, có đôi khi Lee Jeno còn không chịu được những trò chơi xấu láu cá của Na Jaemin, trái lại sức chịu đựng của Huang Renjun thật rất mạnh, tuy ngoài mặt ra vẻ không chấp nhận được, nhưng một khi Na Jaemin ủ rũ cậu sẽ liền nhượng bộ.

Mỗi lần nhìn Lee Jeno đều nghĩ sớm muộn gì Huang Renjun cũng bị Na Jaemin bán đi.

Cũng không rõ tâm tình của bản thân là thế nào khi thấy Huang Renjun lén đưa kẹo cho Na Jaemin.


Đã nhiều lần cậu muốn hỏi Huang Renjun "Tại sao tớ không có", nhưng quả thực không nói nỗi những lời này, chỉ có thể để nỗi buồn sinh trưởng trong tim.


"Injun nói Jeno là một tên tính tình kì quái đó." Có hôm Na Jaemin lén nói với cậu như thế, bạn còn cười đến không kịp thở, Lee Jeno tát bạn một cái: "Cười cái đầu mày!"

Tan học lúc ngồi làm bài đợi Na Jaemin, nhìn Huang Renjun dè dặt với mình mà cậu lại giận không có chỗ trút: "Đề này không phải đã làm rồi sao? Chọn C!"

Huang Renjun vừa "Ò ò" trả lời vừa sửa lại đáp án, Lee Jeno nhìn cậu đang run lên, tự bắt bản thân phải tỉnh lại, tại sao phải bị ảnh hưởng bởi câu nói của Na Jaemin chứ. Ổn định xong liền tiến tới: "Biết tại sao chọn C không?"

Huang Renjun ngây ngốc: "Không, không biết."

Sau đó rụt cổ chờ bị phạt, nhưng hồi lâu sau vẫn chưa thấy gì, mở mắt ra đã thấy Lee Jeno cầm nháp nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của mình: "Nghe cho kĩ nè."


"Injun nói thật ra Jeno là một người rất dịu dàng!" Na Jaemin lại đang thì thầm gì đó một mình, Lee Jeno hừ lạnh một tiếng.

Na Jaemin hiểu lầm, hiếm khi thấy bạn cố gắng giải thích vài câu: "Injun thật sự là một người rất tốt, mày phải chăm sóc cậu ấy nhiều vào đấy."

"Tao chăm mày thôi là hết giới hạn rồi." Lee Jeno nhanh như chớp dỗi lại, Na Jaemin liền xem những lời này trở thành tín hiệu của việc bạn mình không hoàn toàn muốn tiếp nhận bạn mới.

Thật ra Lee Jeno chỉ đang bực mình, cũng không biết Huang Renjun cả ngày ở bên Na Jaemin nói gì cậu, khiến cho cậu dường như biến thành kẻ chưa bao giờ quan tâm chuyện sống chết của Huang Renjun.


Lúc này nhìn ánh mắt giao phó của Na Jaemin trên giường bệnh, tâm tình Lee Jeno trở nên phức tạp: "Tao sẽ không để cậu ấy bị bắt nạt trước mặt mình."

Huang Renjun "trời ơi" một tiếng: "Tớ đâu có yếu đuối như vậy chứ!"

Na Jaemin vờ làm bà mẹ già vỗ vỗ tay cậu, thở dài, làm ra vẻ đã từng trải: "Lòng người có khi hiểm ác lắm con ơi."


.TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top