Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

1.
Gunji Akira rời đi được những ba năm rồi, Tenkuubashi Shou đã học được cách chấp nhận sự thật rằng em sẽ không bao giờ quay về nữa. Amamiya Reiji nói một người như Gunji Akira, e rằng mãi mãi sẽ không trở lại đâu, hoặc có lẽ ngày mai em ấy sẽ về thì sao nhỉ. Thế nên sẽ thật vô nghĩa khi lúc nào cũng nghĩ về chuyện đấy cả, Tenkuubashi Shou nghe thế cũng đành chấp nhận.

Sau đó Tenkuubashi Shou bắt đầu học cách suy ngẫm về vấn đề của cái chết, dù sao thì hiện tại cũng không có Gunji Akira ở đây để cậu bảo vệ, cho nên cũng cần có cho mình một mục tiêu mới; bởi vì Amamiya Reiji dạy cậu rằng cái chết là một sự kiên nhẫn, đó là lý do mà Tenkuubashi Shou coi cái chết như sự kiên nhẫn. Cậu thật sự đã ngẫm nghĩ về cái chết là gì, dĩ nhiên cái chết đối với Gunji Akira không phải là một kiểu kiên nhẫn, thậm chí với Amamiya Reiji cũng không phải như thế. Đối với người khác có thể nó là bất cứ cái gì khác đi, nhưng chỉ có duy nhất một mình Tenkuubashi Shou mới có đủ tư cách để khái quát cái chết thành một sự kiên nhẫn.

Tenkuubashi Shou nói rằng cậu muốn hiểu rõ cảm giác của cái chết, bởi vì Gunji Akira có thể sẽ chết vào một ngày nào đó chăng, vì thế Tenkuubashi Shou muốn biết cảm giác của cái chết là như thế nào. Nhưng sau khi mỗi lần cậu chết não bộ sẽ trở nên hỗn loạn, trí nhớ cùng giác quan và còn cả cảm xúc sẽ bị nghiền nát thành bụi rồi sau đó tái hợp lại với nhau. Lúc sống lại sẽ cảm thấy rất đau đớn, nhưng thật sự cũng chẳng nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra; Khi chết đi cho đến lúc sống lại, có rất nhiều thứ phức tạp mắc kẹt ở giữa, giống như một thước phim được chiếu từ quá khứ, sau đó tua lại, trông cứ như một sự đối xứng đơn giản thôi, nhưng nguyên lý cơ bản bên trong không tài nào có thể giải thích được bằng hai từ.

"Giống như có một thứ khiến cho ta rất hoài niệm vậy." Giọng điệu của Tenkuubashi Shou có hơi không chắc chắn lắm, Reiji Amamiya chống đầu lắng nghe cậu nói.

Có một thứ rất hoài niệm, nhưng dù có làm cách gì cũng không nhìn rõ được và có làm thế nào đi chăng nữa cũng không tài nào nhớ ra nổi. Khi chết đi, lúc sống lại, vẫn có một khoảng trống thật dài đằng đẵng ở chính giữa, tựa như một giấc ngủ về đêm. Có hơi giống như đang nằm mơ, có lúc nhớ man mác đôi chút, có khi lại không nhớ một cái gì, có lúc nhớ được rất nhiều nhưng khi quay đầu lại thì quên hết đi mất. Sau khi tỉnh dậy phải lập tức thuật lại một lần nữa mới có thể nhớ kỹ được một phần nào đó, có lúc vẫn nhớ đấy, nhưng luôn có một cảm giác mất mát quanh quẩn ở đâu đó, lúc tường thuật lại cậu cứ thế mà lần theo những mảnh ký ức rời rạc. Nhưng đấy không phải là một giấc mơ, Tenkuubashi Shou sửa lại lời kể, thật sự nó giống như linh hồn bị — cắt thành từng mảnh vậy; như thể vì cần phải hòa nhạc, nên đã để lại một khoảng trống rỗng, thực tế âm thanh rung động trông như không khí, ký ức thì như mấy sợi dây nhỏ mỏng manh, nếu cố gắng điều chỉnh thì nó sẽ đứt đoạn. Tôi biết rằng nghe nó hơi trừu tượng một chút, nhưng tôi thật sự muốn học để hiểu rõ hơn.

Reiji Amamiya nửa đùa nửa thật nói Tenkuubashi Shou đã nói rất nhiều lời chỉ trong một hơi thở đấy, và loại chuyện này rõ ràng là một thứ khiến cho người ta phải nhớ nhung tới nó.

2.
Tenkuubashi Shou đã nhận được một chiếc máy ảnh.

Amamiya Reiji giải thích rằng, cái này đã bị thu giữ từ vài ngày trước, là đồ khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh, nó tự động quay chụp được luôn, mà người trái đất lại không làm được việc này đâu. Vốn dĩ nó được sử dụng để thăm dò cảnh tượng trong mơ đấy, có thể quay được cảnh mở đầu và phần kết thúc của giấc mơ, dù sao thì con người luôn nhớ rõ nhất về phần mở đầu và kết thúc của giấc mơ mà, món đồ này cũng chỉ để lợi dụng ý thức của con người thôi. Chris ở bên cạnh hào hứng bổ sung thêm, cái này gọi là chụp ảnh khống chế, tuy rằng Tenkuubashi Shou không quá am hiểu về tâm lý học, nhưng cậu lại hiểu ý của Amamiya Reiji, bởi thế lúc nhận lấy máy ảnh cậu còn thấy hơi biết ơn Amamiya Reiji nữa.

Amamiya Reiji nói rằng, cho dù chỉ có phần mở đầu và kết thúc, nhưng có lẽ cũng sẽ có một chút manh mối nào đó; mỗi một người sẽ luôn thấy hoài tưởng không ít thứ, nhưng nếu mà có nhiều thứ để nhớ như vậy, thậm chí còn được coi là rất có tập trung đấy, Tenkuubashi hãy cố gắng một chút nhé, biết đâu chừng có thể hiểu được chuyện của cái chết đó?

Tuy rằng là vũ khí thì không cần hoặc không nên hiểu ba cái thứ như cái chết, nhưng bởi vì Tenkuubashi Shou là vũ khí chỉ có thể tồn tại nhờ vào người khác, chuyện thế này mười mấy năm trước Amamiya Reiji đã rõ hơn bất kì ai khác. Lúc ấy hắn đã mất một con mắt, có lẽ đây chính là cái giá đắt phải trả cho việc nhìn trộm viên xúc xắc của thượng đế. Cũng may thượng đế không phải là Medusa*, thế nên Amamiya Reiji mới còn đứng được ở đây, và không có một chỗ nào trên cơ thể không thể cử động, Tenkuubashi Shou cũng đứng ở đây để sử dụng quyền hiểu biết về cái chết của cậu. Mà quyền lợi này là do những người khác đã cho Tenkuubashi Shou đấy, có lẽ Tenkuubashi Shou ý thức được điều này hoặc cũng có thể không biết được chút gì cả, nhưng giống như tại một thời điểm nào đó Gunji Akira đã để lại cho cậu một lá thư gì đó, Tenkuubashi Shou bắt đầu được và sử dụng quyền lợi này, còn Gunji Akira thì đã ra đi rất nhiều năm rồi.

* Trong thần thoại Hy Lạp và thần thoại La Mã, Medusa là một con quỷ trong ba chị em quỷ có tên chung đó là Gorgon gồm Stheno, Euryale và Medusa. Trong số ba chị em lũ quỷ này thì Medusa là con quỷ hung dữ nhất và cũng là con quỷ trẻ nhất. (Wikipedia)

Nếu như cứ khăng khăng rằng chính Gunji Akira đã cứu Tenkuubashi Shou, vậy thì cũng chính Gunji Akira đã ra tay hủy diệt Tenkuubashi Shou. Thật ra bởi vì Tenkuubashi Shou cũng đâu có ý định sẽ sống tiếp đâu, trớ trêu sao Tenkuubashi Shou lại bị gọi là vũ khí rồi còn sống sót nữa. Nhưng Gunji Akira đã nói rằng đó không phải là lý do để làm tổn thương cậu, vì vậy mà Gunji Akira đã cải tạo lại vũ khí mang tên Tenkuubashi Shou; nhưng Gunji Akira lại rời đi rất dứt khoát, giống như lại tự chính tay hủy diệt Tenkuubashi Shou lần thứ hai.

3.
Tenkuubashi Shou dùng một thanh kiếm trong song kiếm đâm thủng trái tim của mình, nhưng cậu không nhìn kỹ mình đã dùng thanh nào. Động tác của cậu không tính là nhanh gì cho cam, chủ yếu là cách tự sát này cũng chẳng dễ dàng gì lắm. Đây là một cuộc thí nghiệm; về việc tại sao lại sử dụng cách chết này, thì chỉ có thể nói là Tenkuubashi Shou cảm thấy như vầy là đơn giản nhất, dù sao cậu cũng không có ý định tính toán xem cách nào chết mà ít gây đau đớn nhất. Tenkuubashi Shou đã thử qua rất nhiều cách để chết rồi, nhưng trực tiếp đâm thẳng vào tim của bản thân tính ra cũng không phải là một cách tệ gì, thế nên là chẳng sao cả.

Amamiya Reiji nói với cậu rằng lúc tỉnh dậy hai bức ảnh mới chụp sẽ xuất hiện trong máy ảnh, một tấm là mở đầu, một tấm là kết thúc. Thật ra bất luận dù có chết bao nhiêu lần và sống bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn sẽ rất đau đớn, mà Tenkuubashi Shou đã quen với việc chịu đựng rồi, nhưng có thể chịu đựng không có nghĩa là không biết đau. Trước đây sẽ không có ai hỏi cậu ấy về những chuyện đau đớn thế nào khi sống lại, còn có người chẳng thèm để ý tới chuyện này nữa, chẳng hạn như Amamiya Reiji; có người không sẵn lòng hỏi về chuyện đó, có lẽ Chris là một trong số đó; hầu hết mọi người đều ghét chuyện này. Cho nên họ mới không hỏi; chỉ có Gunji Akira xem như là có lo lắng cho cậu, lúc đầu chỉ luôn ngây ngốc nói muốn bảo vệ cậu, thực ra rốt cuộc thì ai mới là người bảo vệ ai đây chứ, Tenkuubashi Shou suy nghĩ một chút rồi vẫn phải thừa nhận rằng Gunji Akira đã giúp đỡ rất nhiều, bởi vì Gunji Akira thật sự rất mạnh, tiến bộ cũng nhanh nữa, thật sự là một ứng cử viên rất tốt để giao phó mọi thứ. Nhưng Gunji Akira sẽ không thể nào hiểu được rằng Tenkuubashi Shou đau đớn bao nhiêu, cũng sẽ không hiểu được sự kiên nhẫn của Tenkuubashi Shou. Bởi vì điều này không thể chỉ dựa vào Gunji Akira mà tưởng tượng ra được, cho nên cũng không thể trách Gunji Akira. Giống như Tenkuubashi Shou không hiểu về cái chết hay thậm chí cả sự sống, cũng không hiểu rằng Gunji Akira thà chết còn hơn chứ nhất quyết không muốn ở lại; nhưng bây giờ cậu có thể hiểu được một chút là tại sao Gunji Akira muốn rời đi; thật ra chỉ mạnh miệng thế thôi, từ lâu cậu đã hiểu hết những chuyện riêng của Gunji Akira rồi. Cho nên có đôi khi Tenkuubashi Shou cảm thấy rằng bản thân mình vẫn có một chút ích kỷ đấy, chí ít là về chuyện của Gunji Akira.

Trên phương diện tình cảm thì Tenkuubashi Shou luôn không chấp nhận lựa chọn của Gunji Akira, nhưng Gunji Akira chính là Gunji Akira, không phải Gunji Akira mà Tenkuubashi Shou có thể kiểm soát được. Tenkuubashi Shou chỉ có thể dõi mắt nhìn theo em, nghĩ rằng có thể ngày mai em sẽ quay về thôi, tuy trong lòng cậu biết chẳng có chuyện như thế đâu, nhưng không thể ngừng suy nghĩ rằng cái người Gunji Akira này, nói không chừng có lẽ ngày mai sẽ trở về thật đấy.

Có đôi khi Kizaki sẽ mắng Tenkuubashi Shou là tưởng đâu chú mày là đứa góa vợ tới nơi rồi không ấy, cứ luôn một mình nghĩ tới việc tô đẹp quá khứ một cách vô tận hoặc là giả vờ giải mã quá khứ một cách trầm lắng. Thật ra thì nếu bỏ ngoài tai mấy lời lẽ nhàm chán kia, thì thật sự vô cùng buồn cười. Nếu muốn anh đây nói rằng phỏng chừng căn bản Gunji Akira chẳng nghĩ nhiều như thế đâu, tất cả đều do cậu một bên bằng lòng cả thôi.

Mà có lẽ Gunji Akira thật sự không hề nghĩ nhiều như thế thật, kỳ thật Tenkuubashi Shou luôn biết rõ chuyện này mà.

4.
Bởi vì đã nói là sẽ có hai tấm, cho nên lúc thấy ảnh mình chụp Tenkuubashi Shou thấy hơi ngẩn ngơ theo nhiều kiểu khác nhau. Thứ nhất, rõ ràng đã nói là có hai tấm, nhưng thật ra chỉ có một tấm mà thôi; thứ hai, nhân vật chính của tấm ảnh này là Gunji Akira.

Nhưng cũng không thể nói là rất kỳ lạ, bởi vì Gunji Akira này hoàn toàn chính là Gunji Akira trong trí nhớ của Tenkuubashi Shou. Nếu nói rõ hơn một chút thì, thật ra Gunji Akira này chính là Gunji Akira mà đôi mắt Tenkuubashi Shou đã từng gặp qua, không phải là Gunji Akira hư cấu trong giấc mơ, mà đây đơn giản là Gunji Akira hàng thật giá thật. Cơ mà nói thì khung cảnh trong tấm ảnh này Tenkuubashi Shou nghĩ mãi và khẳng định rằng không nhớ nổi. Cậu và Gunji Akira là cộng sự trong nhiều năm ròng, vậy thì đã có nhiều năm ký ức của cậu đều bị lấp đầy bởi hình ảnh của Gunji Akira. Bởi vì Tenkuubashi Shou toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến việc phải bảo vệ Gunji Akira thật tốt. Nếu Gunji Akira chính là người đã cứu cậu và em gái khi còn nhỏ, vậy thì Gunji Akira trong đầu Tenkuubashi Shou phải có thêm một chút họa tiết nữa để không thể bị xóa nhòa khỏi tâm trí. Nói tóm lại tổng số lượng của những tấm ảnh là một con số không nhỏ: nếu như đây là anime, thì số lượng tập phải là một con số thiên văn.

Tenkuubashi Shou quan sát khuôn mặt thuộc về Gunji Akira, người ấy mỉm cười nhìn Tenkuubashi Shou bên ngoài bức ảnh, ở rìa bức ảnh trông như tầm nhìn của Tenkuubashi Shou khi đó, những thứ vượt ngoài phạm vi ký ức và hình ảnh thì không thể chụp lại được. Tenkuubashi Shou tìm kiếm những ký ức khi ở bên Gunji Akira, không thể không nói, cho dù Gunji Akira đối với Tenkuubashi Shou có đến mức độ nào đi nữa, dù có quên mất đi thì cũng có thể đuổi kịp được. Cho nên Tenkuubashi Shou không thể nhớ được nguyên nhân nhân của nụ cười này. Lúc đó Tenkuubashi Shou nhìn từng cái biểu cảm trên mặt của Gunji Akira thì trong lòng cứ thấy phức tạp không thôi, nhất là dáng vẻ tươi cười ấy. Đôi khi cậu cảm thấy mình nhất định phải bảo vệ tốt thứ này. Có đôi lúc lại cảm thấy Gunji Akira là một đứa nhóc chẳng biết cái gì cả, chuyện này rất khó giải quyết. Có mấy lúc cảm thấy sợ hãi khi Gunji Akira quá thẳng thắn với mình. Tenkuubashi Shou không biết xấu hổ nói, nhưng thỉnh thoảng cậu thấy điều đó giống như một thứ gọi là tình yêu, nhưng chắc chắn Gunji Akira không cảm thấy như vậy. Thế nên Tenkuubashi Shou chỉ có thể đơn phương mang thứ yêu thương này trao trả lại cho em. Nhưng Gunji Akira chắc chắn sẽ chẳng hiểu được mấy chuyện thế này đâu nhỉ.

Cơ mà Tenkuubashi Shou hiểu được một chuyện, điều khiến cậu cảm thấy hoài niệm là một phần ký ức được sắp đặt của Gunji Akira; và đối với Gunji Akira người đã quay trở về quá khứ còn gặp được Tenkuubashi Shou mà nói, bất kỳ một nút then chốt nào cũng có thể là khởi đầu, và kết thúc cũng sẽ trở về nơi đó. Vì vậy khởi đầu và kết thúc căn bản là một thứ giống nhau, chỉ lấy được một tấm ảnh thì đã hợp lý lắm rồi.

Cuối cùng, bằng việc dùng cách này, dựa trên lý thuyết mà nói thì Tenkuubashi Shou có thể thu được mỗi một khoảnh khắc về Gunji Akira. Nhược điểm duy nhất có lẽ là Tenkuubashi Shou cần phải liên tục tìm tới cái chết. Tenkuubashi Shou nói rằng đó chỉ là một nhược điểm nhỏ thôi, sau đó lại lấy song kiếm ra đâm thẳng vào tim của mình lần nữa, lần này thành thạo hơn chút so với lần trước, bây giờ cậu đã biết dùng sức. Tốc độ mất máu còn nhanh hơn cả khi trước, cho nên mức độ tử vong cũng tới nhanh hơn, tương ứng với thời gian sống lại sẽ sớm hơn nhiều. Thậm chí Tenkuubashi Shou còn chưa kịp nghĩ tới cảm giác đau đớn thì đã vội mở máy ảnh ra.

Gunji Akira vẫn đang cười, độ cong của khóe miệng nhếch lên nhiều hơn so với tấm ảnh trước đó, vẫn là khung cảnh và vị trí giống như nhau, ánh sáng cũng tương tự như thế. Tenkuubashi Shou lúc ấy cũng giống như Tenkuubashi Shou bây giờ vậy, nhìn mặt và tay chân của cậu có đôi chút lúng túng không biết phải làm sao. Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu chẳng có cách nào dời đi ánh sáng nơi ấy cả.

***

Còn 3 phần nữa là end fic nhưng có lẽ sẽ khá lâu mình dịch tiếp. Vì fic này vài chỗ làm mình thấy khó hiểu, cách hành văn của tác giả không chắc tay lắm. Mình cố gắng dịch sao cho ổn nhất rồi nếu còn chỗ nào khó hiểu nữa thì mình cũng chịu vì mình cũng không hiểu lắm đâu.

Mà, mai sẽ dịch tiếp phần 5 vậy vì sắp xong rồi cố thôi chứ nản là tới kiếp sau mất. 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top