Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

"Anh không phải đồ hư hỏng, anh là một ngôi sao rất sáng"


Word count: 4,1k+

Đúng như Soobin đã nghĩ, cậu và Yeonjun thực sự là những cực đối lập.

Trong kỳ thi xếp lớp, kết quả không ngoài dự đoán, Soobin đứng nhất còn Yeonjun thì đứng cuối lớp.

Nhưng Soobin cảm thấy Yeonjun rất thông minh, không phải là không thể học, mà là anh không muốn học. Còn cậu thì khác, dù không muốn học, ít nhất thì một thời gian nữa cậu sẽ chuyển trường, nhưng Yeonjun lại không có kế hoạch đó, thậm chí còn chưa nghĩ đến việc vào đại học ở đâu, suốt ngày sống buông thả, sau khi tan học lại kéo Soobin đi chơi khắp nơi.

Tuy nhiên, điều đáng vui là Yeonjun đã tìm được một người bạn tốt, với Soobin cũng vậy.

Mối quan hệ giữa hai người trở nên rất tốt, nhưng miêu tả thế nào đây, giống như hai con nhím làm bạn, không ai dám bộc lộ mặt yếu đuối của mình, sợ rằng con nhím kia sẽ đâm sau lưng mình, chỉ có điều một con là vì đã từng bị tổn thương, còn con kia là vì đối với tình cảm này rất cẩn thận.

Choi Yeonjun luôn cho Soobin một cảm giác lúc gần lúc xa, đôi khi gần gũi như người thân, đôi khi xa lạ như người qua đường. Soobin cảm thấy người này thật kỳ lạ, kỳ lạ đến mức có thể hôm qua còn ngồi bên cạnh mình ăn kem, nói luyên thuyên những điều trên trời dưới đất, hôm nay đã có thể nằm sấp trên bàn ngủ cả ngày, tan học đeo ba lô đi thẳng, không thèm nhìn mình một cái, như thể hai người chưa từng quen biết.

Lại là một bí mật không thể nói, Soobin vẫn không hiểu được, cậu không thể nắm bắt được trái tim của người này, cũng không muốn mất cả đời để tìm câu trả lời của Yeonjun.

Có phải là đang giận dỗi không?

Có lẽ vậy.

Soobin cũng không hiểu rõ mình đang nghĩ gì, đúng rồi, một người còn không hiểu được chính mình, lại mơ tưởng đến việc hiểu được người khác, cậu đột nhiên không trách Yeonjun nữa, nhưng cũng không biết nên giải quyết với ai.

Tối thứ sáu, Soobin luôn thức lâu hơn bình thường một chút, việc thức khuya vào cuối tuần giúp cậu có thể giảm bớt một chút áp lực.

Điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn, tên người liên lạc là "Yeonjun hyung", cậu gần như ngay lập tức mở tin nhắn lên.

- Ngủ chưa?

Không suy nghĩ nhiều, cậu liền gõ ngay chữ "chưa", nhưng bỗng lý trí đánh thức cậu lại ngay khi ngón tay chỉ cách nút gửi một centimet.

Không đúng, chẳng phải mình đang chiến tranh lạnh với người ta sao?

Đúng vậy, một cuộc chiến tranh lạnh đơn phương của Soobin, ngay cả Yeonjun cả đời cũng không biết hôm nay hai người đang chiến tranh lạnh.

Vậy mình có nên trả lời không?

Một cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra âm thầm, nhưng cuộc đấu tranh này không công bằng vì vốn dĩ cậu đã nghiêng hẳn về một bên lựa chọn.

- Vẫn chưa

Ngay khoảnh khắc tin nhắn được gửi đi, bên kia đã hiện thông báo đang gõ gần như đồng thời.

- Có muốn đi dạo không?

Đi dạo? Đi dạo thế nào? Đi đâu? Đêm khuya thế này lại đi dạo?

Một vạn dấu chấm hỏi bật ra từ đầu Soobin, thậm chí cậu còn nghĩ không biết Yeonjun có phải uống say rồi mộng du không, nhưng cậu ngoài miệng thì chối, trong lòng lại âm thầm đồng ý.

- Được thôi.

- Vậy tôi tới đón cậu.

Đón mình? Bằng cách nào?

Soobin bật dậy khỏi giường, vốn đã hơi buồn ngủ, giờ thì lại tỉnh như sáo, dép còn chưa đi đàng hoàng đã tức tốc chạy vào phòng thay đồ chọn quần áo.

Lần này không giống như mọi khi, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ngoài giờ học và khi về nhà, vì vậy Soobin rất coi trọng, đến mức Yeonjun đã nhắn hai tin nhắn rồi, cậu mới chọn được một cái quần.

Soobin như kẻ trộm lẻn chạy ra khỏi nhà, sợ phát ra một tiếng động sẽ làm đánh thức cả nhà.

Vừa ra ngoài, đập vào mắt cậu là một chiếc siêu xe màu đỏ, đèn xe bật lên, Yeonjun dựa vào cửa xe nhìn Soobin đang ngơ ngác, anh đã đứng đợi cậu rất lâu rồi.

"Cuối cùng cậu cũng chịu xuống rồi sao thiếu gia."

Yeonjun buông một câu trêu chọc cậu, sau đó mở cửa xe phụ cho cậu, không quan tâm Soobin có lên không, bản thân thì đã đi vòng qua bên kia xe, ngồi vào ghế lái.

Soobin vẫn giữ điệu bộ làm mọi việc vô cùng chậm rãi, bây giờ nếu không lên ngay có lẽ Yeonjun sẽ tự mình đạp ga đi mất.

"Anh còn biết lái xe?" Soobin thăm dò hỏi.

Nhìn thấy biểu cảm không thể tin nổi của Soobin, Yeonjun tự tin gật đầu, ừ một tiếng.

"Thật không?" Soobin vừa hỏi vừa bán tín bán nghi thắt dây an toàn.

Yeonjun cười cười, ánh mắt rời khỏi người cậu, nhìn thẳng về phía trước, "Giả đó."

Nhận ra mình đã lên nhầm xe thì đã muộn, giây tiếp theo, cùng với một cảm giác mạnh mẽ, cả người và xe cùng lao đi.

Chưa đủ tuổi lại không có bằng lái nhưng Yeonjun hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, có lẽ đây chính là sống hết mình cho hiện tại của tuổi trẻ, tay trái thò ra ngoài cửa xe, vô tư cảm nhận gió lùa vào tay qua khe cửa, lưu lại dấu vết của sự tự do qua đầu ngón tay.

Nhưng Soobin lại không thích thú, ngược lại cậu giống như bị tra tấn, tim đập thình thịch, sợ rằng cuộc đời mười mấy tuổi của mình sẽ kết thúc dưới bàn tay điều khiển tay lái của Yeonjun.

Đài phát thanh ngẫu nhiên phát bài nhạc pop Mỹ nổi tiếng nhất hiện nay, "Closer". Bài hát của The Chainsmokers, không giống như loại nhạc mà cậu thích nghe, nhưng Yeonjun thì lại rất thích, tiếng anh bập bẹ, không câu nào hát đúng, ngón tay trên tay lái gõ theo nhịp, tay trái nắm chặt làn gió bên ngoài, Soobin chỉ yên lặng nhìn anh, nhìn anh vui vẻ, cậu cũng vui vẻ, anh thích nghe, thì cậu cũng thích nghe.

Hey, I was doing just fine before I met you.

Lời bài hát cụ thể nói về ai, Choi Soobin không rõ, nhưng cảm thấy rất giống mình và Yeonjun lúc này, trước khi gặp anh, không ai có thể chi phối cảm xúc của cậu.

Không biết Yeonjun có hiểu được lời bài hát không nhưng Soobin hy vọng Yeonjun có thể hiểu, giống như bài hát này hát vậy - We ain't ever getting older.

Soobin là một người không thích ghi lại cuộc sống, số ảnh lúc nhỏ của cậu ít đến đáng thương, khác với Yeonjun, cậu không thích khoe cuộc sống lên instagram. Nhưng vào lúc này, Yeonjun khiến cậu hiểu được ý nghĩa của việc ghi lại, Soobin rất muốn giữ lại khoảnh khắc này của Yeonjun trong một bức ảnh, mãi mãi lưu giữ tuổi thanh xuân của anh, lưu giữ nụ cười của anh, lưu giữ những điều đẹp đẽ mà bản thân anh không thể giữ lại.

Đi đâu, Yeonjun không biết, muốn trốn chạy, nhưng cũng không biết chạy đi đâu, nhưng người bối rối hơn chắc là Soobin, dù vậy cậu vẫn không hỏi gì, cứ tin tưởng theo anh đi bất cứ đâu.

Đôi khi, điểm đến của hành trình dường như không quan trọng, quan trọng là người đi cùng bạn là ai.

Đường dài không thấy điểm cuối, bên tai là tiếng gió, tiếng nhạc, còn có tiếng siêu xe không ngừng tăng tốc, Soobin không biết đây là đâu, chỉ biết đã cách nhà rất xa rồi. Trên đường ngoài họ ra không còn một chiếc xe nào, tĩnh lặng đến rợn người, một bên đường là cánh đồng, bên kia là một con sông và những bụi lau che khuất tầm nhìn, là một vùng ngoại ô hoang vắng.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Soobin nhận thấy biểu cảm của Yeonjun có chút không đúng, lúc đó tốc độ xe cũng đã giảm xuống. Tiếp theo, Yeonjun đạp ga mấy lần, nhưng xe không phản ứng, cứ thế trượt chậm dần bên lề đường cho đến khi dừng hẳn.

Yeonjun có chút lúng túng, lần đầu tiên lái chiếc xe này nên cũng không quen, ngồi trên ghế lái loay hoay mãi cũng không có tác dụng. Soobin không nói gì, chỉ ngồi yên bên cạnh đợi anh sửa xe.

Một lúc sau, Yeonjun không tìm ra nguyên nhân nên xuống xe, định mở nắp capo xem có phải xe gặp trục trặc không. Nhưng hình như anh không biết sửa xe, cũng không hiểu động cơ có hỏng hay không, trừ khi vừa mở nắp ra đã thấy khói bốc lên, khi đó Yeonjun mới có thể ngay lập tức chuẩn đoán rằng xe đã hỏng. Nhưng giờ không quản được nhiều thế, trước mặt Soobin anh phải giả vờ làm sao để không bị mất mặt với cậu.

Yeonjun đang chuẩn bị mở nắp capo thì bị gọi lại.

"Yeonjun hyung."

Yeonjun nghe tiếng liền nhìn sang, Soobin ngồi trong xe chỉ vào bảng điều khiển nói rằng xe hết xăng rồi.

Ồ, hóa ra chỉ là hết xăng, may mà không phải xe bị hỏng, nếu không thì thật sự không thể giả vờ được.

Yeonjun đáp lại một tiếng, sau đó ngồi lại vào trong xe, nhưng dường như cảm thấy không thoải mái, anh nhìn Soobin đang ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, đúng là học sinh gương mẫu, dây an toàn vẫn còn thắt.

"Tôi đi gọi công ty kéo xe." Nói xong, Yeonjun tắt máy xe, xuống xe đi đến chỗ không xa để gọi điện thoại.

Soobin không nghe thấy anh nói gì trong điện thoại nhưng qua gương chiếu hậu có thể thấy được bóng lưng của anh, không tìm được từ ngữ để miêu tả, chỉ cảm thấy anh rất gầy.

Trên con đường tối đen có một chiếc đèn đường điện áp không ổn định, ánh sáng màu vàng ấm nhấp nháy làm người ta hoa mắt. Yeonjun đứng dưới đèn đường, mặc một chiếc áo sơ mi rộng, dưới ánh sáng, Soobin có thể thấy rõ đường nét eo dưới lớp vải, là một đường cong rất đẹp, nếu đặt tay lên chắc sẽ rất thoải mái.

Soobin bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, không biết nó xuất hiện từ đâu, dù sao cũng rất không đúng, Soobin lắc đầu, tỉnh táo lại một chút, sau đó cũng xuống xe.

Gầm xe thể thao rất thấp, chân Soobin rất dài, người cũng to lớn, khi chui ra còn có chút không đứng vững, có lẽ bị dọa sợ đến mềm nhũn chân bởi tốc độ và cảm giác mạnh mẽ vừa rồi.

Gần như cùng lúc với tiếng đóng cửa của cậu, Yeonjun quay người lại, vừa nói vừa đi về phía cậu.

"Phải đợi đến bảy giờ sáng mai công ty kéo xe mới đến, bây giờ đã hết giờ làm của họ rồi."

Soobin đáp một tiếng, gật đầu, nghe có vẻ hợp lý nên cũng không nghĩ nhiều.

Vậy tối nay làm gì? Ngủ ở đâu? Trong xe? Trên đường? Rồi kéo lau làm chăn? Soobin không biết, và dường như người gây ra chuyện trước mắt này hoàn toàn không nghĩ đến những vấn đề đó.

Tưởng rằng Yeonjun sẽ ngồi lại vào xe, không ngờ anh lại nằm thẳng lên nắp capo, dựa vào kính chắn gió làm ghế nằm, hai tay đặt dưới đầu làm gối, thoải mái mời Soobin lên nằm cùng.

Soobin cảm thấy Yeonjun có một loại tài năng, dù làm chuyện gì kỳ lạ đến đâu, ở Yeonjun mọi thứ đều trở nên hợp lý, còn mình thì ngược lại, như một tên trộm xe lần đầu ăn cắp siêu xe, rụt rè đi theo đại ca hưởng thụ thành quả.

Cậu học theo Yeonjun, nằm xuống bên cạnh anh, chỉ cảm thấy nắp capo và kính chắn gió hơi cấn.

Nửa đêm trói buộc cùng với mặt đất, bầu trời đêm nay rất đẹp, sao nhiều đến mức ngay cả đôi mắt cũng không chứa nổi nhưng Yeonjun lại có chút tham lam, không muốn bỏ lỡ một ngôi sao nào, vì vậy anh nhìn từng ngôi sao một, thậm chí còn muốn ghi nhớ chúng.

Soobin trước đây không có thói quen ngắm sao, cho đến khi gặp Yeonjun, dù đôi khi không có anh ở bên, bản thân cậu cũng sẽ vô thức để ý bầu trời xem có sao không, nếu có, liệu anh có vui không, nếu không có, liệu anh có buồn không.

Yeonjun nhìn lên trời, phá vỡ sự yên lặng, hỏi cậu: "Bao giờ cậu đi?"

Soobin khi ăn cơm cùng anh vào vài ngày trước đã nhắc đến chuyện này, nói rằng học kỳ này kết thúc cậu sẽ đi Mỹ. Lúc đó Yeonjun đáp một tiếng, tỏ ra không để ý, sau đó không nói gì nữa, suốt bữa ăn anh đột nhiên nói rất ít, những câu Soobin hỏi anh cũng chỉ trả lời qua loa.

"Cuối năm đi, dù sao lúc đó cũng là mùa đông rồi."

Mùa đông rồi, liệu còn có cơ hội cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa không, Yeonjun thầm nghĩ.

"Cậu đi học chuyên ngành gì?"

"Kinh doanh."

"Ồ, vậy sao lại chọn ban xã hội?"

Soobin quay đầu nhìn vào mắt Yeonjun, đang suy nghĩ làm sao giải thích với người không thích học như anh, thực ra chọn ban xã hội cũng có thể học kinh doanh, hơn nữa chọn ban xã hội hay ban tự nhiên đều không quan trọng, cậu chỉ học qua loa một năm rồi đi, ban xã hội với Soobin mà nói có lẽ sẽ dễ học hơn một chút.

Soobin suy nghĩ một lúc lâu rồi lên tiếng: "Chọn xã hội, chẳng phải đã gặp được anh sao."

Yeonjun tưởng mình nghe nhầm, người vốn kiệm lời như vậy, giờ có thể nhìn thẳng vào mắt mình mà nói ra câu nói này, dù những lời này đối với cậu không phải là lời tình cảm, nhưng bản thân anh lại bất giác động lòng.

Hai người nhìn nhau ngơ ngác, bầu không khí có chút không đúng, Yeonjun cười nhẹ, định nói gì đó để giảm bớt sự căng thẳng nhưng mặt lại càng nóng, não cũng hoạt động chậm lại.

"Xe của anh à?" Soobin tìm đề tài để cứu vãn tình hình.

Yeonjun dường như vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí vừa rồi, má vẫn còn đỏ.

Nhưng Yeonjun không trả lời, câu hỏi cứ thế rơi xuống đất, không biết có ẩn tình khác hay vì anh không muốn để ý đến cậu, Soobin đoán không ra, chỉ có thể suy nghĩ lung tung.

Một lúc lâu sau, Yeonjun mới lên tiếng: "Không, thắng cược nên được lái một đêm, ai ngờ lại hết xăng."

Nhắc đến hết xăng lại có chút phiền, Yeonjun mím môi, nằm đây qua đêm cũng không phải là kết cục anh muốn, sao anh lại luôn xui xẻo như vậy.

Thắng cược? Cược gì? Cược với ai? Soobin muốn biết, nhưng cậu không hỏi thêm, không biết lấy tư cách gì để hỏi, cũng không biết nên hỏi thế nào.

Nhưng cậu không hiểu tại sao Yeonjun lại lạnh nhạt như vậy, hôm nay tại sao không để ý đến mình, giả vờ như người xa lạ đi ngang qua như ngày đầu gặp mặt, nằm ngủ suốt cả ngày trên bàn. Vậy trong lòng Yeonjun, cậu rốt cuộc là gì?

Lần này Soobin không muốn im lặng.

"Yeon..."

"Bố mẹ tôi ly hôn rồi."

Hả? Soobin tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi Yeonjun lặp lại lần nữa "bố mẹ tôi ly hôn rồi", Soobin cảm thấy mình thật đáng chết, vừa rồi lại còn nghi ngờ anh như vậy.

"Xin lỗi Yeonjun, em..."

"Đã cãi nhau mấy năm rồi, tôi cũng quen rồi." Yeonjun cố tỏ ra mạnh mẽ, nói với Soobin rằng bản thân không sao, không liên quan đến cậu, tại sao lại phải xin lỗi.

"Mỗi tối trong nhà đều không yên tĩnh, cái gì cần đập cũng đã đập hết, uống một ngụm nước cũng không tìm được cái cốc, cãi nhau về những chuyện nhỏ nhặt, rồi nghe được từ trường rằng tôi là người đồng tính, sau đó bắt đầu đổ lỗi cho nhau là ai không dạy dỗ con cái tốt, ai cũng không muốn thừa nhận tôi là đứa con hư hỏng của họ, cuối cùng cãi nhau là con sẽ theo ai." Mắt Yeonjun ướt đẫm, anh quay đầu đi, không muốn để Soobin thấy mình khóc.

Yeonjun cười một tiếng, tiếp tục nói.

"Điều buồn cười nhất là, nguyên nhân cãi nhau là ai cũng không muốn nuôi tôi, nhưng không sao, tôi không quan tâm đến những chuyện này."

Yeonjun nhận ra mình nói rất nhiều lời dối lòng, giả vờ như không có chuyện gì, không biết nên tự hào vì mình mạnh mẽ hay nên đáng thương vì mình cố tỏ ra mạnh mẽ.

Trong mắt chứa đầy uất ức, Yeonjun xoay người, quay lưng về phía Soobin, anh khép mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cuối cùng cũng nói ra một câu không dối lòng.

"Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon."

Giọng nói có chút run, nhưng không quá rõ ràng, Yeonjun cảm thấy mình giả vờ rất giỏi, nhưng vẫn bị Soobin phát hiện, dù không thấy mặt Yeonjun, cậu cũng đoán được anh đã lén rơi nước mắt.

Soobin rất vụng về trong việc an ủi người khác, cũng rất chậm chạp trong chuyện tình cảm, cậu bình thường cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Yeonjun không biết Soobin lúc này nghĩ gì, có thương hại mình không, nhưng mình dường như không cần được thương hại. Liệu cậu có khinh thường mình không, hay sẽ quay đầu kể hết những chuyện này cho người khác, để mọi người cô lập mình.

Cảm giác bất an bao trùm lên người Yeonjun.

Cho đến khi góc áo sơ mi của anh bị người phía sau kéo nhẹ, sau đó là tiếng Soobin vang lên.

"Anh không phải là đồ hư hỏng."

Mặc dù không giỏi an ủi người khác, nhưng Soobin cũng không nói dối, Yeonjun không phải là đồ hư hỏng, anh là một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị, là báu vật vô giá muốn được giữ gìn.

Ngón tay mân mê góc áo của Yeonjun, cậu không có tư cách để ôm anh, cũng không thể nắm tay anh, không biết nên an ủi anh bằng giọng điệu nào, nhưng dù chỉ kéo kéo góc áo anh, bản thân cậu cũng đã thấy hài lòng.

"Vậy anh ở với ai? Ở với ai Yeonjun hyung nhất định cũng sẽ hạnh phúc."

Câu sau là an ủi Yeonjun, cũng là Soobin đang âm thầm ước nguyện, dù không có sao băng, cậu cũng hy vọng ước nguyện sẽ thành hiện thực, ngôi sao trên trời có thể làm chứng.

Giọng Yeonjun khàn khàn, nhẹ nhàng nói: "Ở với bố tôi."

"Nếu ở với mẹ, bà ấy làm sao mà lấy chồng, lại khiến bà ấy mang theo một gánh nặng, tôi không muốn cuối cùng còn cản trở bà ấy tìm hạnh phúc."

Yeonjun không nói thêm gì nữa, mà cuộn người lại ôm lấy đôi chân mình, anh muốn tìm lại cảm giác an toàn như khi còn nhỏ bà ngoại ôm mình ngủ.

Thật yên tĩnh, không còn tiếng cãi vã và tiếng đồ đạc bị đập vỡ, anh thật sự đã lâu không có một giấc ngủ ngon, mí mắt nặng trĩu, cũng không muốn mở mắt nữa.

Soobin im lặng thật lâu, một lúc sau mới từ từ lên tiếng.

"Mình vụng về, nhưng mình rất hy vọng Yeonjun hyung mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhiều sao như thế này, vì như vậy anh sẽ rất vui, Yeonjun hyung sẽ hạnh phúc, chắc chắn sẽ hạnh phúc."

Soobin thay đổi hơi thở, cố gắng thở ra chút cảm giác nặng nề trong lòng, nhưng hình như vẫn không hiệu quả.

"Yeonjun hyung..." Soobin nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, tiếp tục nói: "Em không hiểu về những chuyện tình cảm, nhưng em rất thích Yeonjun hyung, anh không phải đồ hư hỏng, anh là một ngôi sao rất sáng."

Tuổi thanh xuân rất mơ hồ, Choi Soobin không hiểu về tình yêu, cậu tự nhận rằng mình vẫn chưa khai sáng, thực sự có nhiều cô gái theo đuổi cậu nhưng Soobin rất ngốc nghếch, đối mặt với lời tỏ tình của các cô gái, có thể trốn thì cậu sẽ trốn, có thể chạy thì cậu sẽ chạy.

Lại im lặng một lúc lâu, Yeonjun vẫn không trả lời cậu, chẳng lẽ mình nói sai rồi, hoặc là anh ấy hiểu lầm ý nghĩa của từ "thích" mà mình nói?

Soobin nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thấy gương mặt ngủ say của Yeonjun, không biết là đã ngủ từ lúc nào, có vẻ như anh thực sự cần một giấc ngủ ngon, nhìn kỹ mới thấy dưới hàng mi dài có hai vệt quầng thâm.

May mà đã ngủ, không nghe thấy những lời ngốc nghếch vừa nãy của mình.

Tháng chín, trời không quá nóng, nửa đêm còn hơi lạnh, Yeonjun mặc ít, Soobin sợ anh bị cảm, cởi áo khoác ra đắp lên người anh, áo của Soobin khá rộng, vừa vặn phủ kín cơ thể anh.

Không có áo khoác, bản thân chỉ còn lại một chiếc áo ngắn tay, nói không lạnh là nói dối, vùng ngoại ô không có gì chắn gió, nhưng Yeonjun có Soobin giúp anh chắn gió. Lúc ngủ vì không yên tâm mà cau mày, dần dần cũng giãn ra, có vẻ như anh không còn mơ thấy ác mộng nữa, ngủ rất yên bình.

Lần đầu tiên ngủ cùng Yeonjun hyung, tuyệt thật, gối đầu lên xe thể thao, ngủ ở một nơi hoang vu, chỉ là có chút cấn và lạnh.

Lúc nãy cậu xuống nhà vội quá, để quên điện thoại trên giường, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, trong đầu nghĩ đến nhiều chuyện, đều về cùng một người.

Yeonjun có lẽ bị đau vai, đột nhiên xoay người đối mặt với Soobin rồi tiếp tục ngủ, không tỉnh dậy, Soobin cũng dần cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, cậu dụi dụi mắt, xoay người lại đối diện với Yeonjun, cố gắng nhắm mắt ngủ.

Ý thức mơ hồ, có chút lạnh, Soobin co người lại, theo bản năng tìm nơi ấm áp hơn, cuối cùng dán vào người Yeonjun mà ngủ.

Như hai con vật nhỏ ôm nhau để giữ ấm.

Khi Soobin tỉnh dậy, Yeonjun đang đứng cách đó không xa để gọi điện thoại, cúp máy xong liền đi tới nói với cậu: "Dậy rồi à? Tôi vừa mới gọi công ty kéo xe, có lẽ họ sắp đến rồi."

Vừa về đến nhà, bố mẹ đã ngồi trong phòng ăn ăn sáng, người giúp việc từ bếp bưng bữa sáng của cậu ra, nhìn thấy Soobin vừa vào cửa, mỉm cười nói với cậu "Cậu về rồi à."

"Buổi sáng đã không thấy con, cuối tuần mà dậy sớm thế làm gì?" Mẹ Soobin vừa múc cháo vừa nhìn cậu đang thay giày ở cửa.

"À, con đi chạy bộ."

Mẹ nhìn trang phục của Soobin, nói: "Quần áo thể thao của con nhỏ rồi, để mẹ mua cho con bộ mới, đừng mặc quần jean chạy bộ nữa."

Bố cậu nghe thấy vậy cũng rời mắt khỏi tờ báo, nhìn kỹ con trai từ đầu đến chân, chạy bộ nhưng lại mặc quần jean.

Soobin gãi đầu, nói con không đói, bố mẹ ăn đi, rồi nhanh chân chạy lên lầu.

Vùi đầu vào chăn, như vừa mơ một giấc mơ.

Chiếc điện thoại bị bỏ quên được cậu nhặt lên, tin nhắn trên màn hình vẫn dừng ở tin nhắn tối qua Yeonjun thúc giục cậu xuống lầu, đó là dấu vết của "giấc mơ" thực sự đã xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top