Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trang nhật ký #1

Ngày 27 tháng 11 năm 2019,


Em thường nói rằng việc ghi nhật ký hoặc có một cuốn sổ cho riêng mình là một điều tốt, chính vì vậy mà anh đã ở đây. Cây bút anh đang cầm trong tay và cuốn sổ rẻ tiền này, anh đã mua chúng từ một cửa hàng trực tuyến trên laptop đấy.

Nói thật với em là anh cũng không biết phải nói gì cả, ít nhất là bây giờ. Anh không phải là kiểu người hay nói nhiều, em cũng biết điều đó mà. Nhưng anh biết là em sẽ đánh giá cao việc anh đã bước ra khỏi vùng an toàn của mình, và viết cái cuốn sổ nhật ký ngu ngốc này... Rồi rồi, anh xin lỗi, nó không phải là cuốn nhật ký ngu ngốc, chỉ là... anh chưa quen thôi. Khác nhau hả? Anh không biết nữa. Anh không nghĩ là mình đặc biệt thích nó đến vậy, nhưng cũng không hẳn là ghét nó?

Cơ mà thôi, anh nghĩ trang nhật ký đầu tiên của mình đến đây là được rồi.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #2

Ngày 05 tháng 12 năm 2019,


Xin chào, lại là anh đây. Anh không ngờ là mình vẫn tiếp tục làm điều này, bởi anh có bao giờ giỏi việc tận tụy với một điều gì đó đâu. Mà thôi, sao cũng được, không biết có ai nhớ hôm nay là ngày gì không ta? Đúng rồi, là sinh nhật của anh đó. Anh chưa từng nhận ra rằng vì em mà mỗi năm anh đều mong đợi đến ngày sinh nhật của mình đến nhường nào. Nhưng giờ đây mọi thứ lại trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều so với trước rồi. Bầu trời rộng lớn kia vốn đã luôn có một màu xanh phiền muộn và não nề như thế sao em? Có lẽ cuối cùng anh cũng phát điên lên mất rồi. Mỗi khi anh nằm trên chiếc giường lạnh lẽo của mình, nhắm mắt lại, và lắng nghe thật kỹ, thế giới ngoài kia nghe sao thật quá đỗi chết chóc. Em cũng cảm thấy thế chứ?

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #3

Ngày 24 tháng 12 năm 2019,


Thành thật mà nói, anh đã cố tránh để mình không phải mở cuốn nhật ký này ra lần nữa, nhưng hôm nay là đêm Giáng Sinh. Không phải Giáng Sinh chính là ngày lễ mà em thích nhất sao? Mặc dù đối với nhiều người khác cũng cảm thấy như vậy, nhưng em lại thích nó theo một cách khác. Khi em vẫn còn ở đây, em đã hào hứng đến nhường nào mỗi khi kể với anh về mọi nơi mình đã đi qua, em nói rằng có một thứ ánh sáng lấp lánh nào đó đang nhảy múa trong không khí, và tỏa sáng ở nơi tuyết phủ xuống bàn chân của hai chúng mình. Em bảo, em có thể cảm nhận được tất thảy sự ấm áp qua những tiếng cười giòn tan của mọi người, có thể nghe thấy được giai điệu của một bản tình ca đang hòa mình vào trong gió. Bây giờ nghĩ lại, anh thấy mình có thể hiểu được cảm giác của em khi ấy rồi. Dẫu anh chỉ nhìn thấy được thứ ánh sáng long lanh rực rỡ, và chỉ nghe thấy được những âm thanh tựa như bản tình ca, khi được ở cạnh em mà thôi. Anh tự hỏi rằng, những lúc ở bên cạnh anh liệu em cũng cảm thấy như thế chứ? Chắc chắn là có rồi ha... Hoặc ít nhất là anh muốn nghĩ rằng em cũng đã cảm thấy như thế. Cái cách mà em luôn mỉm cười với anh, nó giống như cách mà em mỉm cười khi nhìn thấy mọi người đang hào hứng treo đồ trang trí Giáng Sinh bên ngoài ngôi nhà của họ, hay khi mà em nghe thấy bài hát Giáng Sinh đầu tiên được phát ra từ chiếc ra radio cổ mà hai ta nhọc nhằn săn lùng mới mua được, và khi nhìn thấy những chiếc bánh quy ngọt ngào được cho ra lò thật hoàn hảo chứ chẳng cháy đen khét lẹt như lần em nướng để gây quỹ cho câu lạc bộ năm nọ.



Anh không nghĩ rằng anh sẽ viết tiếp trong khoảng thời gian sắp tới được, anh xin lỗi. Vì vậy cho nên, Giáng Sinh vui vẻ nhé Kai, thiên thần của anh.

Anh hy vọng ở một nơi nào đó em vẫn nhìn thấy được thứ ánh sáng lấp lánh kia, và lắng nghe được những giai điệu của bản tình ca ấy.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #4

Ngày 20 tháng 01 năm 2020,


Đúng là bực mình thật, mẹ (lại) cố lừa anh đến gặp bác sĩ tâm lý nữa. Rõ ràng mẹ nghĩ là anh đã đóng cửa với thế giới ngoài kia, và sống khép kín một mình ở trong phòng. Bà ấy nói dạo gần đây anh có vẻ "xa cách" và "lạc lõng với xã hội". Mẹ đúng là làm thái quá thật đấy, anh không cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý gì cả, anh không cần sự thương hại của mẹ, cũng chẳng cần cái cuốn nhật ký ngu xuẩn này, không cần bất cứ thứ gì hết.

Anh vẫn khỏe, và ổn.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #5

Ngày 14 tháng 02 năm 2020,


Hôm nay là Valentines, là ngày lễ tình nhân đó. Anh có mua hoa cho em nè Kai, là hoa hồng đấy. Ừmmm... Thật ra, anh chưa từng mua hoa để tặng ai bao giờ, nên anh hy vọng rằng em sẽ thích chúng.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #6

Ngày 21 tháng 05 năm 2020,


Buổi tối ấm nhé, Huening Kai của anh. Cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ? Anh xin lỗi vì đã không viết nhiều và thường xuyên. Năm cuối phổ thông sắp kết thúc rồi, bởi vậy mà anh phải đầu tắt mặt tối với đống đề cương và những chồng tài liệu chất đống để chuẩn bị cho việc tuyển sinh đại học sắp tới. Cơ mà đó không phải là điều duy nhất mà anh muốn nói đến.

Gần đây anh đã gặp một người, anh ấy tên là Choi Yeonjun. Anh đã vô tình gặp được anh ấy trong một buổi hướng nghiệp mà trường tổ chức. Thoạt đầu trông có hơi đáng sợ, nhưng may thật anh ấy là người rất tốt bụng. Tụi anh đã trò chuyện với nhau gần một tháng nay rồi, hừmmm nói sao nhỉ... Anh mong rằng chuyện này sẽ đi được đến nơi đến chốn, nhưng đồng thời thì anh... Aishh, không biết nữa.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #7

Ngày 25 tháng 05 năm 2020,


Tụi anh đã hôn rồi. Chuyện đó đã diễn ra ở bên ngoài nhà của ba mẹ anh, ở dưới bầu trời đêm lấp lánh những ánh sao trời. Với những thứ lãng mạn và sến sẩm vớ vẩn đó, tụi anh đã hôn nhau. Anh thích nó, cảm giác cũng tuyệt lắm.

Chỉ là anh không biết tại sao, nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy nhớ đến em, Kai à. Khi đôi môi anh rời khỏi nụ hôn ấy, anh bắt đầu nhớ về hình ảnh của bản thân mình khi cười cười nói nói như một thằng ngốc mỗi đêm tối được nói chuyện điện thoại với em, nhớ về lúc em từ luyên thuyên không ngớt dần dần chỉ còn vài ba tiếng thỏ thẻ như thể 1 giây tiếp theo em sẽ chìm vào giấc ngủ say, tuy không nói nhưng anh biết rằng em đã cố khiến cho mình tỉnh táo hơn, nhưng cuối cùng em cũng tuyệt vọng mà để bản thân trôi dạt vào giấc mộng kia. Anh vẫn nhớ rõ những đêm muộn, hai chúng ta cặm cụi kiếm tìm những chòm sao trên bầu trời đêm, thật buồn cười khi hai đứa mình ngồi nói hưu nói vượn như thể sành sỏi lắm ấy, nhưng sự thật thì chẳng có ai trong chúng ta biết tí gì về chiêm tinh hay vũ trụ cả.

Anh chỉ đơn giản là không thể gạt em ra khỏi tâm trí của mình được. Chết tiệt thật đấy Kai à, anh nhớ em quá đi mất.

Nhớ em đến phát điên.

̶A̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶e̶̶m̶

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #8

Ngày 12 tháng 06 năm 2020,


Hôm nay anh đã đến gặp bác sĩ tâm lý. Hmmm, cũng không tệ như anh đã nghĩ, người ta còn cho anh thuốc để uống nữa. Anh phải uống những viên thuốc hạnh phúc này mỗi ngày một lần, nghe đâu là để bù lại lượng endorphin bị mất mà não anh vẫn chưa kịp sản xuất ra thì phải ấy.

Để xem vụ này sẽ kéo dài được bao lâu đây.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #9

Ngày 30 tháng 06 năm 2020,


Buổi trị liệu hôm nay, bọn anh đã nhắc đến em đấy. Anh đã kể với bác sĩ về chiếc xe ngày hôm ấy, nó đã phóng như điên đến mức nào mà thậm chí chúng ta còn chẳng hề hay biết. Anh nói với bác sĩ rằng tất cả đều là lỗi của anh, vì tối hôm đó đã muốn đi xem phim. Anh nói rằng bản thân thật đáng trách, chỉ vì ngẫu hứng muốn xem Avengers vừa được công chiếu mà đã rủ em đi xem cùng. Anh trách mình vì đã gặp em lần đầu tiên vào năm hai phổ thông, trách mình tại sao khi ấy lại không mặc kệ mà bước đi.

Nếu khi ấy anh cứ mặc kệ em, mặc kệ người con trai bé xíu - hệtmột tiểu thiên thần chưa lớn vậy - chạy lon ta lon ton nô đùa cùng bè bạn, và nếu anh cứ mặc kệ đi cái nụ cười trong sáng đã khiến anh thơ thẩn đứng như trời trồng. Thì có lẽ giờ đây em vẫn còn trên cõi đời này, vẫn tiếp tục bay nhảy tự do như em vẫn luôn như thế, vẫn tiếp tục sưởi ấm con tim lạnh lẽo của anh. Và anh cũng sẽ không phải ở đây, không phải tỉnh giấc lúc 2 giờ sáng và ngồi trên giường mà miệt mài viết ra những lời này, những lời bảo rằng "giá như khi ấy anh đừng gặp em."

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #10

Ngày 03 tháng 07 năm 2020,


Bác sĩ tâm lý của anh nói rằng, anh cần tìm một cách nào đó để buông tay mình ra và chấp nhận để em ra đi, tìm một cách nào đó để anh có thể nói lời tạm biệt cuối cùng với em. Bởi chỉ có như vậy thì anh mới có thể bước tiếp được. Tất nhiên, anh sẽ không bao giờ quên em, vĩnh viễn chẳng thể nào quên em được. Nhưng, anh cần phải để em đi, và bây giờ chính là lúc đó.

Kai, thiên thần của đời anh, tình yêu của đời anh, anh sẽ luôn nhớ về em. Mỗi ngày anh đều sẽ nhớ em, sẽ nhớ em vào mỗi buổi sáng thứ ba - ngày mà anh chẳng muốn làm bất cứ điều gì ngoài việc nằm trên giường của mình. Chừng nào vẫn còn sống, thì mỗi lúc thức giấc anh đều sẽ nhớ về em, và cũng sẽ nhớ đến em trong những giấc mộng xa xăm của mình. Anh sẽ nhớ em đến tận đáy lòng mình, sẽ nhớ em đến từng tế bào trong cơ thể. Lòng ngực của kẻ si tình này sẽ nhớ em đến nhức nhối, đời đời kiếp kiếp anh đều sẽ nhớ về em. Mãi mãi nhớ em, và dẫu cho cái "mãi mãi" đó có kết thúc thì nỗi nhớ ấy vẫn sẽ luôn như vậy, chẳng hề nguội lạnh, chẳng hề nguôi ngoai.

Anh yêu em nhiều lắm, Huening Kai. Dù cho những thiên thạch có va chạm, hay ngay cả khi thế giới này đang bốc cháy hừng hực thì anh vẫn một lòng một dạ mà yêu em. Anh sẽ yêu em hết mình, yêu em nhiều hơn ngày hôm qua, và một giây sau, một phút sau, một giờ sau, anh lại càng yêu em nhiều hơn nữa.

Anh yêu em rất nhiều, dẫu cho em có thể chẳng hay chẳng biết, hoặc thậm chí em có thể đã quên đi, thì anh sẽ yêu em một lần nữa.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #11

Ngày 04 tháng 08 năm 2020,


Chào em, Huening Kai. Hôm nay anh và bác sĩ đã thảo luận về cơ chế đối phó gì gì đó, anh cũng chẳng rành nữa. Anh nói với bác sĩ rằng anh có viết đôi ba dòng nhật ký này, và bà ấy nghĩ đây là một phương pháp không tồi. Lần trước anh có nói với bà ấy rằng anh thích viết những mẩu truyện ngắn và thơ mỗi khi rảnh rỗi, nên bà ấy đã đề cập đến việc anh cũng có thể viết chúng vào trong quyển nhật ký nho nhỏ này. Bà ấy nghĩ rằng anh thích nó, và anh cũng nghĩ như vậy.

Chính vì vậy trong khi ngồi trên chuyến xe buýt trở về nhà, anh đã viết một đoạn thơ ngắn cho em nè Kai. Cơ mà đọc xong nhớ đừng có cười đấy nhé?



ghét em, nhưng lại yêu em nhất

mọi khuyết điểm và thiếu sót cá nhân

là những điều em bảo em ghét nhất

là những điều em ghét ở bản thân.

ghét em, bởi những điều như vậy

điều điểm xuyết đã làm em khác biệt

nhưng cũng chính những điều khác biệt ấy

khiến kẻ khờ hóa một gã tình si,


gã tình si ôm mãi một hy vọng

-ngày nào đó anh được gặp lại em.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #12

Ngày 14 tháng 08 năm 2020,


Hôm nay là sinh nhật của em, vì vậy anh đã viết một bài thơ khác để tặng cho em nè Kai. Mặc dù nghe không được hay, thậm chí có chút buồn cười, nhưng anh hy vọng em sẽ thích món quà này.

À quên nữa. Chúc mừng sinh nhật em, Huening Kai. Anh có để lại nhiều hoa cho em lắm đấy, lần này là hoa anh túc.



tinh tú lộng lẫy kiêu sa

nhấp môi một ngụm làn da mịn màng,

từng centimet thân em

những vì sao sáng trống kèn đàn ca.

suy là cũng bởi hờn ghen,

ghen em mạo tự thiên tiên

dẫu vậy sủng ái trầm mê vô bờ,

nguyệt điện sư tử ngạo kiêu

cũng đành thừa nhận dù lòng chẳng cam.

quả thật phải gìn giữ sẻ chia

cùng vì sao sáng, cùng vũ trụ

nhưng lại thống trị ngân hà trăng sao.

anh chưa từng thấy điều gì

sánh bằng vẻ đẹp người thương


-mỗi khi thổn thức nhớ hình bóng em.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #13

Ngày 26 tháng 08 năm 2020,


anh nói, "đừng nhìn anh như thế."

ánh mắt em tựa trăng khuyết sáng trong

môi em cong thánh thót tựa cung đàn

" 'như thế' là như thế nào?", em cười đáp

-là cái nhìn anh bổi hổi nhớ mong.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #14

Ngày 07 tháng 09 năm 2020,


Kai, đoán xem anh có gì nè?

Anh đã hẹn hò với một cô gái nọ. À, nếu em thắc mắc về chuyện giữa anh và Yeonjun-hyung, thì tụi anh đã chia tay rồi. Suy cho cùng thì mọi chuyện cũng sẽ chẳng có kết quả tốt, nhưng tụi anh vẫn là bạn tốt của nhau.

Cô ấy rất xinh đẹp, dễ mến lại còn ngọt ngào nữa. Em biết đó, chính là kiểu con gái mà ai ai cũng muốn mang về ra mắt ba mẹ mình. Buổi hẹn hò của anh với cô ấy diễn ra rất tốt, nhưng... Anh sợ lắm Kai à. Anh sợ rằng chuyện giữa chúng ta sẽ cứ thế mà kết thúc thật tồi tệ. Anh không nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tinh thần lẫn thể chất, và cả một trái tim để có thể chịu đựng thêm một nỗi đau khác. Tuy nhiên, anh nghĩ em sẽ nói rằng thay vì hao tốn hơi sức để lo lắng và nghi ngờ, thì cơ hội có được hạnh phúc của anh sẽ đáng giá hơn, đúng chứ?

Anh đã viết một bài thơ khác cho em vào tuần trước, nhưng bởi khi ấy không có thời gian để viết vào đây. Thành thật mà nói, anh không biết liệu anh có thể viết thêm nhiều bài thơ khác nữa hay không, nhưng anh sẽ cố hết sức. Hy vọng em không cảm thấy phiền.



anh muốn cùng em trải qua mọi giác cảm,

khoảnh khắc em nắm chặt lấy bàn tay anh

anh cảm thấy đầu ngón tay mình run rẩy

chẳng hiểu sao mắt anh ngấn lệ nhòa.

em có nghe chúng rên rỉ và gào thét?

bởi tuyệt vọng trong ký ức cố họa khuôn mặt em.

thu hẹp khoảng cách, em kéo anh gần lại

cho phép anh hít hà làn da thơm

mùi oải hương thoang thoảng nhưng thân thuộc,

nhắc anh về khoảnh khắc tha thiết ái ân.

một giường, hai chàng trai, nhiều tiếng cười giòn giã

một nhịp đập, hai trái tim, sẻ chia những môi hôn

chữ "tình" chúng mình có vầng trăng kia làm chứng

trời đêm cũng chẳng làm làn da trắng em lu mờ.

em vụng về hôn, anh bận rộn nếm nhiều hơn thế

nếm mọi ngọt bùi, mọi ấm áp kỷ niệm ta

nếm cả đắng cay một tương lai đã đánh mất

anh thấy kỷ niệm vụn vỡ từng mảnh ra.

kéo anh về một hiện thực tàn nhẫn

căn phòng này vẫn vẹn nguyên như trước

chỉ khác là thiếu vắng bóng hình em.

không tiếng cười, tiếng luyên thuyên chuyện phiếm

gối em nằm từ bao giờ đã lạnh tanh

một giường, một mình anh, cùng nổi nhớ

một nhịp đập, một trái tim, đau nhói lòng ngực anh.

nếu là sao băng, liệu em có thể thực hiện một điều ước?


-anh ước gì lúc này em ở cạnh bên anh.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #15

Ngày 16 tháng 03 năm 2028,


Huening Kai à, là anh, Soobin đây. Cũng lâu rồi nhỉ? Dạo này em thế nào? Anh hy vọng rằng vẫn ổn. Về phần anh, anh đang sống rất tốt. Anh vừa mới kết hôn với người con gái mà anh đã kể em nghe hồi tám năm trước, em vẫn còn nhớ chứ? Cảm giác như thể đã lâu lắm rồi ấy nhỉ? Điên rồ thật em ha? Đến cả anh còn không tin được đây mà. Tám năm chỉ vọn vẹn bằng một cái lật trang giấy mỏng.

Cơ mà thôi anh phải đi đây, trước khi vợ anh nhìn thấy những giọt nước mắt này của anh.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #16

Ngày 22 tháng 10 năm 2032,


Hueningggggggg ơi~ đoán xem anh có gì nèeeeeeeeeee?

ANH CÓ EM BÉ RỒI!!!

Ủa không phải, LÀ VỢ CỦA ANH CÓ MỚI ĐÚNG!!!

Bác sĩ nói vẫn còn quá sớm để kết luận được giới tính của đứa bé, nhưng anh nghĩ sẽ là một bé gái. Em có nghĩ vậy không Kai?

A! Anh phải đi rồi, lần sau nói tiếp nhé. Chừng nào biết được giới tính đứa bé, anh sẽ nói em nghe ngay. Bái bai em nha!

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #17

Ngày 29 tháng 12 năm 2032,


ĐÚNG NHƯ ANH NGHĨ, LÀ CON GÁIIIIIII!!!!!!

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #18

Ngày 27 tháng 04 năm 2045,


Hôm nay là ngày giỗ của em. Khi anh đến đã thấy rất nhiều hoa, có vẻ đó là của gia đình và bạn bè em đấy. Anh cũng đã đưa cả gia đình mình đến, anh ước gì em có thể gặp họ. Hana, cô công chúa bé bỏng của anh, con bé dễ thương lắm. Lần này anh mang hoa thủy tiên vàng đến cho em. Vợ anh nói rằng đối với cô ấy, thủy tiên vàng là loài hoa buồn nhất nhưng nó lại tượng trưng cho sự tái sinh và khởi đầu mới. Anh hy vọng em sẽ thích chúng, và cả gia đình anh.





Cơ mà em có nghĩ rằng họ cũng thích nghe nhạc không?

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #19

Ngày 25 tháng 01 năm 2082,


Anh đã hứa rằng sẽ viết cho em một bài thơ khác. Xin lỗi vì anh đã mất nhiều thời gian đến như vậy để giữ được lời hứa ấy, nhưng anh không quên đâu, anh chưa từng quên em Kai à.


hãy hôn anh bằng tất thảy hy vọng và mơ ước

cho đến khi cả cơ thể này được đắm chìm

chìm vào trong bụi sao lấp lánh và rực rỡ

tựa như vẽ một thiên hà nơi anh.

hãy dẫn lối cho anh đến nơi giấc mộng say

cùng lời hứa về tương lai sau này,

hãy vẽ anh bằng đôi mắt ngây thơ trong veo đó

và nhìn anh dần cuốn trôi vào hang thỏ diệu kỳ

chốn huyền ảo anh tưởng tượng trong tâm trí,

rồi trước mắt anh chỉ còn một màn sương.

dường như đã chìm vào giấc mộng thật rồi

một giấc mộng anh chưa từng nghĩ sẽ với tới

bởi nơi đó có một điều thật lộng lẫy và trân quý


em.

━━━━━━━━━━━━━━

Trang nhật ký #19

Ngày 01 tháng 05 năm 2082,


Là anh đây. Có lẽ đây sẽ là những dòng nguệch ngoạc cuối cùng mà anh có thể viết cho em, bởi sẽ sớm thôi, anh sẽ chết.

Anh chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại có thể tràn ngập tình yêu và hạnh phúc đến như thế, nhưng nó đã xảy ra. Huening Kai, thiên thần của anh, tình yêu của anh, em đã cho anh biết thế nào là "hạnh phúc", thế nào là "tình yêu", đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ mồn một tình cảm mà em dành cho anh. Và rồi khi anh nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn chẳng thể có được hạnh phúc, và được yêu một lần nữa, thì cuộc sống đã ban tặng cho anh một cơ hội thứ hai. Và anh hy vọng một ngày nào đó, em cũng sẽ có được "cơ hội thứ hai" ấy sau những gì đã cướp lấy từ em, anh biết em sẽ có được điều đó mà.

Anh chỉ muốn em hãy nhớ một điều, anh nhớ em. Anh đã - đang - và sẽ nhớ em, dù ngày mai anh có chết đi thì anh vẫn sẽ nhớ em, lặng lẽ nhớ em đến mãi mãi.








Tình yêu của anh, anh hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại em. Anh yêu em.


﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top