Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

First mang theo một túi đồ ăn vặt và một túi cơm trưa gõ cửa nhà Khaotung, sau khi cửa mở ra, Khaotung kéo cậu đến ghế sô pha, đặt đồ uống đã mở sẵn trước mặt, sau đó mở hộp cơm và đồ ăn vặt ra. Có cơm thịt lợn xào với lá húng quế, một ít thịt viên và chả cá, Khaotung trông rất vui vẻ, cầm đũa lên bắt đầu ăn ăn.

First lướt điện thoại, dạo này đã bỏ lỡ quá nhiều thông tin. Sau khi kết thúc ngày hôm đó, cậu về nhà và ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã phát sốt, trước đây cậu đã từng xem loại tình tiết này trong phim truyền hình nên đã tìm kiếm trên mạng và phát hiện ra rằng mình phải làm các bước vệ sinh bên trong.

Cậu đỏ mặt tự đi dọn dẹp, mua thuốc hạ sốt ngủ gà gật cả ngày, tỉnh dậy gọi đồ ăn mang đến, được một lúc ngồi lướt điện thoại thì Pod gửi ảnh chụp, cậu nhìn thấy hình nền là bối cảnh nhà Khaotung, tiếp tục ngủ.

"First." Khaotung dùng nĩa gắp một miếng thịt, First há miệng cắn một cái, nhai ngấu nghiến trong miệng.

"Sắc mặt của mày không được tốt lắm." Khaotung thấy cậu nhai như chuột hamster, liền xoa xoa mặt.

"Ừm... Mấy ngày trước tao phát sốt." First không giấu diếm bệnh tình của mình, dù sao cũng không nghĩ tới chuyện đó.

"Sao mày không nói cho tao biết? Không sao đấy chứ?" Khaotung lấy tay đo nhiệt độ trên trán, First vô thức lùi lại, lại đập vào mắt hắn.

"Đỡ nhiều rồi, hết sốt tao mới đi làm mà." First kéo tay hắn xuống, vỗ về an ủi, "Không sao đâu, tao tự lo được, mày đừng lo."

"Lần sau phải nói cho tao biết, đừng ỷ lại một mình." Khaotung nhìn cậu gật đầu, mới hài lòng rút tay về, "Mà... mày có biết hôm uống rượu ai đưa tao về không?"

First giật mình, sắc mặt không thay đổi và nói rằng cậu không biết chuyện gì đã xảy ra.

Khaotung có chút khó xử, hắn nhìn First rời đi, nhưng sau khi hỏi mọi người, không ai biết ai đã đưa hắn về. Ngày hôm sau, thấy bản thân nằm trên giường của mình, còn bị thay quần áo, cũng không biết là ai làm.

Khaotung lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra một chiếc hộp trong suốt, bên trong có chứa thứ bột màu trắng, thoạt nhìn đã thấy nghi hoặc muốn mở ra, nhưng Khaotung đã gõ vào đầu và lấy đi.

"Trong bữa tiệc hôm đó, có đứa chơi xấu đưa cho tao cái này." Nói đến đây, giọng nói của Khaotung có chút tức giận, sắc mặt trầm xuống.

First biết được sự tồn tại của thứ này, cậu giả vờ kinh ngạc, hỏi Khaotung có bị làm sao không.

"Tao không sao." Khaotung xua tay, "Nói trắng ra là, thứ này là thuốc kích d*c, khi quan hệ dùng để tiêu khiển."

"Vậy... ai cho mày uống thuốc, đã tìm được chưa?"

"Ừ." Khaotung gật đầu, "Trong đám người mới đến, sau khi Nannon phát hiện ra, liền mắng người mang bọn nó tới đây, không cho tới nữa."

First gật đầu, thật sự rất nguy hiểm, nếu ngày đó cậu không quay về, Khaotung sẽ bị người khác lợi dụng. Cậu nhìn Khaotung với ánh mắt lo lắng, đối phương thấy vậy xoa xoa đầu cậu cười cười.

"Tao ổn mà, nhưng..." Hắn do dự một chút, và nói: "Tao cũng không nói với bất cứ ai khác, cảm thấy chắc chắn là có người đưa về, hẳn là đã xảy ra chuyện gì."

"Mày đang tìm người kia sao?" Cổ họng First vừa khô vừa đau, nuốt nước bọt hỏi, có muốn tao giúp không?

Khaotung lắc đầu, im lặng một lúc rồi nói, quên đi, tất cả đã kết thúc, người đó không muốn để lại bất cứ thứ gì, có lẽ chỉ vì anh ta không muốn bị liên lụy.

First là thở phào nhẹ nhõm, may mà cậu vẫn hiểu tính bạn mình, lúc cậu đi còn dọn dẹp sạch sẽ những chỗ có dấu vết trong nhà, ném quần áo vào sọt giặt, rồi thay ga trải giường.

Nói thật, cậu không biết lấy đâu ra sức mà làm được nhiều chuyện như vậy trong một đêm thật nực cười. Nhưng nhìn Khaotung vùi mình trong chăn ngủ ngon lành, cậu cảm thấy tất cả chỉ là vấn đề nhỏ. Khi rời đi, cậu đã bí mật hôn lên má Khaotung như một phần thưởng.

"First , mặt mày đỏ như vậy, lại phát sốt sao?" Giọng Khaotung cắt đứt ký ức, cậu nhìn người bên cạnh, vội vàng đẩy ra.

"Không... không sao, tao chỉ cảm thấy hơi nóng." First là lấy tay quạt gió, thấy đối phương vẻ mặt khó hiểu bị đẩy ra, ho khan một tiếng, chỉ vào cổ hắn, nói phía sau có...có dấu hôn.

Khaotung lập tức lấy tay che cổ, mặt bắt đầu đỏ bừng. Nửa oán trách nửa ngọt ngào nói: "Khó chịu quá, anh ấy rất dính người."

First ậm ừ, cảm thấy hơi buồn vô cớ, nhưng cậu vẫn giả vờ rất vui, còn nói thật tuyệt, nhìn Khaotung và P'Pod... hai người có vẻ rất ngọt ngào trong mối quan hệ của mình, cậu rất ghen tị.

Khaotung nói, nếu cảm thấy ghen tị, mày cũng có thể tìm thấy một người, tao thấy rằng nhiều người đã bí mật gửi những bức thư tình.

First không trả lời, theo bản năng sờ lên vai trái, nơi đó có một vết cắn không rõ ràng lắm, ngày đầu tiên soi gương liền kinh ngạc, vết cắn rất sâu còn có máu bầm tím, mấy ngày nay cũng dần mờ đi rồi.

Dường như dấu vết của đêm đó đã phai theo thời gian.

First đang ở trong một bàng hoàng một lần nữa. Khaotung đẩy người, và nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.

First chớp mắt nhìn hắn rồi thở dài, cậu nói không cần giới thiệu, tao có người mình thích rồi.

Có thật không! Khaotung mở to mắt nhìn, ánh mắt đầy vui sướng, ai vậy, mày thích ai, tao sẽ giúp mày tìm hiểu.

Lời nói của First quanh quẩn trong cổ họng mấy lần mới nuốt trở vào, cậu buông tay đang nắm chặt ra, giả vờ thoải mái nói: "Bây giờ tao không nói cho mày biết được, khi nào theo đuổi được tôi sẽ nói cho mày biết, nếu không được tao mất mặt lắm."

Khaotung mặc dù bĩu môi phản đối nhưng cũng gật đầu, bắt First cam kết nếu ở bên nhau hắn sẽ là người đầu tiên biết.

Điện thoại trên bàn đổ chuông, Khaotung nói với cậu rằng đó là cuộc gọi của Pod, và chạy vào phòng ngủ để trả lời. First giúp hắn thu dọn đồ ăn còn lại, nghe bên trong nói chuyện một hồi, cậu sờ sờ con chó bông trên sô pha được Khaotung mang ra từ sáng sớm, sờ sờ đầu nó: "Hôm đó dọa sợ rồi, buổi tối lúc ngủ trong giấc mơ đừng nói cho cậu ấy biết."

First liếc nhìn cửa phòng ngủ, đứng dậy thu dọn rác, lấy điện thoại di động ra gửi cho Khaotung một tin nhắn, ý bảo cậu đi về trước.

Sau sự việc đó, First vẫn đối xử với Khaotung như bình thường nhưng mỗi khi được rủ tới nhà, cậu lại tìm lý do khác để từ chối. Chính vì cắn rứt lương tâm mà không dám đến "hiện trường vụ án" nữa, đến nhà suốt cũng không hay, chưa kể nhìn hắn lúc yêu đương sẽ cảm thấy khó chịu, và cậu không muốn trở thành người cản trở hạnh phúc của bạn mình.

Hơn nữa, gần đây cậu thường xuyên mơ thấy những giấc mơ tình ái, nhân vật chính trong giấc mơ là bọn họ, địa điểm vẫn là phòng ngủ của Khaotung. Hai người lăn qua lộn lại làm tình trên giường, bàn làm việc, ban công và hắn gọi tên cậu. Bất cứ khi nào hắn nói First , tao thích mày, thì cậu sẽ thức dậy và đi vào phòng tắm với khuôn mặt đỏ bừng.

Cậu mơ rất nhiều, và sẽ tránh tiếp xúc cơ thể với Khaotung trong hiện thực, vì sợ rằng cậu không nhịn được dính vào. Trong khoảng thời gian này, Khaotung thường rủ đi chơi, và cậu sẽ hỏi hai người không đi hẹn hò ngay từ đầu, Khaotung luôn nói rằng Pod đi công tác, nhưng hai tháng qua cậu ngược lại rất ít khi thấy hai người hẹn nhau đi chơi.

Lúc tụ tập, Ohm còn hỏi tại sao gần đây không thấy hai người thể hiện tình cảm, Khaotung nâng cốc của mình và uống từng cốc một khiến nhiều người có mặt ngạc nhiên.

First mua một cốc nước đường nâu và đưa nó cho những người xung quanh chăm sóc Khaotung, đắn đo mãi cầm điện thoại lên, cắn môi miễn cưỡng gọi cho Pod

Chẳng mấy chốc Pod đi tới, vẫn trang điểm đi làm, First chỉ đường cho anh ấy, Pod đi đến trước mặt Khaotung, bế hắn lên, xin lỗi mọi người rồi đưa đi.

Không khí trong phòng cũng không hạ nhiệt, ngược lại bắt đầu trêu chọc hai người, First nghe xong cảm thấy không ổn nên đẩy cửa ra ngoài hít thở không khí, vừa rẽ qua góc thì nhìn thấy cặp đôi lẽ ra đã rời đi, thì đang hôn nhau ở góc cầu thang, không nỡ chia tay, cậu hít một hơi rời khỏi KTV.

Cậu xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua vài xiên que, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong kính, cậu chỉ vào mình thì thầm, đều là lỗi của cậu.

#TBC

Tại vì cái gu ship ngang ngược quá nên tự đi mò fic tự thẩm nè :))) thấy có mấy má giống tôi mừng ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top