Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Work of Art.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy thì... hôm nay cứ như vậy đã."

Với người ngoài hình ảnh hiển thị trên màn hình thoạt nhìn thôi đã đẹp không tỳ vết, tất cả mọi người đều không biết Lee Taeyong đang không hài lòng về điều gì. Lee Taeyong khẽ cau mày, đặt ngón trỏ lên đôi môi đang mím chặt của mình, nhìn màn hình. Kim Doyoung nhận lấy chiếc áo khoác lông vũ do trợ lý đưa tới,  cơ thể cậu hơi run, tiến lại gần Lee Taeyong, nhẹ nhàng khịt mũi một cái.

Kể từ ngày độ nổi tiếng đột ngột bùng nổ, Kim Doyoung luôn quên rằng mình đã không còn là người mẫu mới vào nghề, cậu vẫn luôn có chút sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt với biểu hiện không tốt của nhiếp ảnh gia. Làm ơn đi, huống chi đây còn là Lee Taeyong nữa.

"À... Em có chỗ nào không ổn sao, cần phải thay đổi những gì ạ?"

Kim Doyoung vừa mở miệng, giọng nói liền phát run lên, cậu hắng giọng hỏi. Lee Taeyong vẫn rất nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Kim Doyoung rồi khẽ lắc đầu.

"Ừm, không phải, là vì em quá đẹp."

"... Dạ?"

Kim Doyoung tự hỏi liệu có phải do tai mình có vấn đề gì rồi hay không, cậu phản ứng lại nhưng vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của Lee Taeyong. Lee Taeyong đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn kỹ gương mặt của cậu, anh đột nhiên cười nhẹ, đưa tay lên chạm vào vết sẹo bên khóe môi Kim Doyoung, sau đó liền hạ tay xuống rồi lại thở dài, nhíu mày nhìn Kim Doyoung trong màn hình.

"Tôi nói, em rất đẹp."

"Giống như tác phẩm nghệ thuật, tôi không thể chụp một cảnh đơn giản như vậy được."

Câu chữ nhẹ nhàng như đập thẳng vào tim Kim Doyoung, vành tai cậu trong nháy mắt đỏ bừng, cậu bĩu môi, không nói được gì, chỉ hơi rụt cổ lại đem cả gương mặt vùi vào trong áo khoác.

"Ồ..."

Lần đầu thứ hai gặp Lee Taeyong, không phải tạp chí lần trước còn chưa hoàn thiện hay sao, nhưng Lee Taeyong cũng không đến với vai trò nhiếp ảnh gia, ngược lại anh xuất hiện với bộ vest trắng tinh tế (chỉ là một chiếc áo khoác ngoài). Kim Doyoung vẫn còn hơi sững sờ, thông báo khẩn cấp đột ngột tới khiến cậu vội vàng lên xe, không biết nhiệm vụ lần này là gì đây. Cuối cùng cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lee Taeyong, thỉnh thoảng chớp mắt mấy cái.

Lee Taeyong nhìn con thỏ nhỏ ngơ ngác trước mặt liền bật cười, anh lắc đầu với nhân viên công tác rồi xích lại gần Kim Doyoung với mùi nước hoa nồng đậm. Hương hoa hồng xộc thằng vào mũi Kim Doyoung khiến cậu hơi choáng, ngẩng đầu đối mặt với anh.

Vết sẹo bên khóe môi lại bị vuốt ve nhẹ nhàng, được giây lát cánh tay kia lại hạ xuống.

"Lần này là trang trong của một tạp chí khác, đang thiếu và quá gấp gáp, cho nên đã tìm tới chúng ta để chụp. Và tôi không chỉ là nhiếp ảnh gia."

"... đặc biệt chọn là vì em, thỏ con à."

Lee Taeyong mang mùi hương nồng đậm kia rời đi, anh quay đầu cùng trò chuyện với nhân viên công tác về những chi tiết cụ thể, anh bước vào trang thái nghiêm túc làm việc với đôi mày đang cau lại. Đại não Kim Doyoung như muốn nổ tung, cậu như keo dán, vô thức đi theo anh vào phòng tay đồ, khi ngồi xuống mới hoàn hồn nhìn lại mình trong gương.

Cái gì, thỏ con...

Cậu cũng chạm vào vết sẹo bên miệng rồi đặt ngón tay lên môi.

Ôi, thật là, phát điên mất thôi.

Đây là nơi làm việc, kia không phải thần tượng... Kim Doyoung thầm niệm trong lòng không ít lần, cậu cắn môi dưới, nhẹ nhàng chạm trán vào gương mặt Lee Taeyong, nhưng cậu lại thấy anh nén cười, cậu suy sụp, hận không thể cúi đầu đếm hết số hạt lấp lánh đính trên áo.

Được rồi, hay lắm! Ai bảo anh ấy là Lee Taeyong? Kim Doyoung lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, tạo dáng chuyên nghiệp tiếp tục quay chụp.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Kim Doyoung ngửi ngửi hương hoa hồng, đầu óc đan xen nhiều mảng hỗn độn, chỉ có chân tay là đủ lý trí để tự thuyết phục đây là vì công việc. Cho đến khi thực hiện ảnh đơn cậu mới đủ tỉnh táo để trở về hiện thực.

Xong đời thật rồi, vừa nãy hình như cậu quá cứng ngắc. Kim Doyoung đang được dặm lại lớp trang điểm, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Lee Taeyong, nhưng chỉ nhìn được bóng lưng không ngoảnh lại kia, cậu mím môi cụp mắt.

Trái tim cậu bắt đầu đập lọan sau khi kết thúc buổi chụp hình. Vừa thay xong quần áo, trở ra ngoài liền nhìn thấy Lee Taeyong đứng ngay trước của. Kim Doyoung cúi đầu chào anh, tay níu chặt áo khoác, rồi lại ngây người nhìn chằm chằm anh. Lee Taeyong bước vào, đưa cho cậu một nắm cơm vẫn còn nóng, anh còn thuận tay cào vào lòng bàn tay Kim Doyoung.

"Lúc nãy khi chụp ảnh nghe thấy tiếng bụng em đang réo gọi."

"Hả?! Tiếng nghe lớn thế cơ á, ôi mất mặt quá..."

"Hóa ra bụng em kêu thật à, tôi chỉ nói đùa thôi mà ^^"

"..."

"Ăn ngon nhé, dù có vội thế nào đi nữa."

Lần thứ ba gặp Lee Taeyong là tại một phòng trưng bày nghệ thuật tại một nơi xa xôi hẻo lánh. Có vẻ như Lee Taeyong rất nghiêm túc với "tác phẩm nghệ thuật", anh đặc biệt tìm một phòng trưng bày nghệ thuật trong buổi triển lãm và nói rằng anh sẽ hoàn thành việc quay chụp cho trang bìa tạp chí. Kim Doyoung đã sớm trang điểm xong xuôi, và chỉ có Lee Taeyong ở đây, một mình chào đón cậu. Lee Taeyong mặc một chiếc áo khoác màu xám, đeo kính gọng đen, lần này anh không xịt hương hoa hồng nồng đậm kia nữa, chỉ là một mùi hương nhẹ, sạch sẽ, mùi hương của Lee Taeyong.

"Em có từng đến bảo tàng nghệ thuật này chưa?" Lee Taeyong giúp Kim Doyoung mở cửa, mùi gỗ trầm trong bảo tàng nghệ thuật tỏa ra, Lee Taeyong nheo mắt, ngẩng đầu nhìn bức tranh pha lê trên trần rồi lại quay đầu nhìn Kim Doyoung. Cậu lắc đầu, chậm rãi đi theo anh.

Lee Taeyong có vẻ rất hứng thú với những nghệ thuật gia độc lập này, họ bước chậm rãi, anh từ từ giới thiệu từng tác phẩm với cậu. Những tác phẩm nghệ thuật này như sống dậy với đầy vẻ rực rỡ, tiếng quạt nhè nhẹ xen lẫn là giọng nói chậm rãi của Lee Taeyong lọt vào tai Kim Doyoung. Không biết từ lúc nào hai cánh tay đã sát vào nhau, Kim Doyoung dường như có thể đếm được số lông mi của anh, cậu có thể thấy rõ những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, có thể thấy được những mảnh sáng lốm đốm ánh trên người anh.

Gần quá rồi.

"Cách đây khá lâu tôi có nói, tôi không muốn chụp những cảnh đơn giản, vì vậy tôi đã liên hệ với phòng triển lãm này. Tôi nói, tôi muốn hoàn thành buổi chụp của em tại đây." Lee Taeyong đột nhiên quay đầu nhìn Kim Doyoung, anh cụp mắt nhìn vết bên khóe môi cậu, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên vuốt nhẹ.

"Em thật đẹp và em chính là tác phẩm nghệ thuật trong mắt tôi."

"... Tôi rất muốn hôn em nhưng sao em đã trang điểm xong rồi."

Kim Doyoung như muốn nổ tung, hoàn toàn không thể phản ứng được gì với câu nói ấy, sau đó cậu được Lee Taeyong dắt đến nơi chụp hình. Kim Doyoung cười khổ, trái tim đập mạnh đến mức không thể làm tốt công việc của mình, quá hỗn loạn, ai có thể dạy cho cậu làm thế nào để có thể nhanh chóng thả lỏng tinh thần để làm việc cho tốt không.

Ngược lại Lee Taeyong rất hài lòng với trạng thái hiện giờ của cậu, anh điều chỉnh vài thứ rồi bắt đầu chụp.

Được lắm, hay lắm! Ai bảo anh ấy là Lee Taeyong! Kim Doyoung rũ mi, tiếp tục chụp ảnh với trạng thái choáng váng, đôi lúc lại ngẫu nhiên mà trừng mắt nhìn vào ống kính của Lee Taeyong (đến vài lần). Tại sao có người có thể bừa bãi làm rối tung tâm trí của người khác rồi sau đó điềm nhiên coi như không có chuyện gì xảy ra chứ!

"Làm sao vậy, sao lại giận rồi?" Lee Taeyong bước vào phòng thay đồ nhìn gương mặt méo mó vì tức giận của Kim Doyoung, anh có chút buồn cười đưa tay véo lấy má của cậu rồi thản nhiên ngồi xuống cái bàn trước mặt.

"Em không giận." Cậu tức giận trừng mắt nhìn Lee Taeyong, rồi quay đầu nhìn sang hướng khác. Lee Taeyong nhìn cậu cười đắc ý, Kim Doyoung đấm anh một phát nhẹ như đấm bịch bông, anh cười đến híp cả mắt, nâng mặt cậu lên.

"Tôi xin lỗi, nhưng trạng thái vừa rồi thật sự rất tốt. Choáng váng, mê mang và tác phẩm nghệ thuật của tôi đang lang thanh trong một nơi hoàn toàn xa lạ."

"Đẹp thật à?"

"Đừng giận nữa. Bây giờ tôi có thể hôn em được không?"

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top