Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhớ lại câu chuyện của hai vị thần quan, cậu quay sang nhìn Tay đã ngủ an ổn, cậu bèn trèo lên nằm cùng.

Đến nữa đêm, New cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc ngủ, Tay say rượu đang nằm trên giường thì bị cơn buồn tiểu đánh thức, mở mắt ra thì thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ, anh ngơ một lúc, đây là đâu?

Sau đó anh nhìn thấy New nằm trên giường bên cạnh mình, những ký ức bị rượu rửa trôi dần dần trở lại, rốt cục nhớ tới mình sau khi say rượu đã theo người ta về đây, còn chiếm luôn chiếc giường duy nhất có trong phòng này.
 
Bàng quang căng ra đến cực hạn, Tay liều mạng lao vào nhà vệ sinh ...
 
Sau khi đi vệ sinh trở lại giường, Tay trở nên đặt biệt tỉnh táo, nhìn chằm chằm trong bóng tối thật lâu cũng không được, anh trở mình nhìn New đang ngủ.
 
Lần đầu tiên gặp mặt, Tay đã cảm thấy khuôn mặt của New rất đẹp, lúc đó New đang cầm trên tay một một nắm chỉ đỏ, nhìn anh với vẻ mặt có lỗi, đôi lông mày và đôi mắt của cậu đều dịu dàng, quyến rũ pha chút ngây thơ, lại có chút đáng thương cộng với làn da trắng nõn mềm mại như có thể vắt ra nước, hoàn toàn xứng đáng được công nhận là một làn da tốt.
 
Người ta nói rằng có một vẻ bề ngoài đẹp thì tâm hồn thường không thú vị, nhưng Tay cho rằng hai điều này không hề mâu thuẫn. Ai nói rằng có một vẻ bề ngoài đẹp thì không thể có một tâm hồn thú vị?
 
Về phần tâm hồn của New có thú vị hay không ... Tay đột nhiên nhớ tới New, người mà đã khỏa thân khi họ gặp nhau lần thứ hai ... Sau đó anh bật cười.
 
Có lẽ là bởi vì tư thế nằm sấp khi ngủ không thoải mái cho lắm, New khịt mũi đổi tư thế, Tay không dám thở ra hơi sợ cậu tỉnh giấc, cho đến khi nghe được tiếng thở đều đều của New, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi và tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu một lúc lâu, anh luôn cảm thấy như thể anh đã nhìn thấy cậu ở đâu, nhưng anh lại hoàn toàn không nhớ ra. Anh nhịn lại nhịn, rồi nhịn không được muốn đưa tay sờ chóp mũi của cậu, nơi đó có một chấm nhỏ màu đen, không biết đó là nốt ruồi hay thứ gì đó vô tình dính vào.
 
Lại qua một khoảng thời gian không rõ là bao lâu, Tay từ từ ngủ thiếp đi, và ngủ rất gần New.
 
Sau khi vào giấc ngủ, Tay đã nằm mơ, trong mộng thấy một thiếu niên đứng ở bên vách núi, gương mặt đẫm nước mắt, giọng nói thê lương chói tai.
 
 "Tại sao? Tại sao anh không tin tôi? Tại sao anh lại đuổi tôi đi? Tôi rõ ràng không làm gì cả..."
 
 "Anh đừng đến đây! Cái mạng này là anh cho tôi, hôm nay tôi sẽ trả lại cho anh. Từ nay hai chúng ta không còn nợ nhau ..."
 
Thế giới trong mơ đen trắng, khuôn mặt thiếu niên cũng mờ mịt, trên mặt chỉ loang loáng hai dòng huyết lệ, một sợi dây đỏ trên cành cây lớn bên cạnh đang đung đưa trong gió, chàng thiếu niên chậm rãi lui lại, phía sau của cậu là vực thẳm, Tay muốn nhắc nhở cậu cẩn thận, nhưng vừa mở miệng liền phát hiện mình không thể phát ra được một âm thanh nào cả.
 
Hình ảnh trước mắt giống như cảnh tượng dưới ống kính, từ từ tập trung vào khuôn mặt của chàng thiếu niên, có lúc rõ ràng có lúc lại mờ ảo, thay vào đó Tay lại có thể nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên kia, trên chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ màu đen, đó chính là New với vẻ mặt tuyệt vọng.
 
Chàng thiếu niên lùi lại mấy bước, cát đá dưới chân lần lượt rơi xuống, thấy cậu gặp nguy hiểm, Tay dùng hết sức hét lên: "Dừng lại! Đừng lùi lại! New, cẩn thận sẽ rơi xuống!"
 
Anh hét lên, nhưng vẫn là chậm một bước, chàng thiếu niên nhắm mắt nhảy xuống vách núi, thân thể gầy yếu rơi xuống rất nhanh, giống như chim gãy cánh, Tay vội vàng chạy tới, liều mạng tóm lấy nhưng hai tay chỉ có thể bất lực buông thõng, và với một cú trượt chân, anh đã cùng cậu rơi xuống vách đá.
 
"Aaaaaaaa ! ! ! ! ! !"
 
Tay bừng tỉnh kêu gào, hai chân khua trên giường, rắc! rắc! rắc!....Gầm!!! Đó là âm thanh của gỗ gãy ...
 
"Có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì? Có động đất sao?"
 
New giật mình đến nỗi bật ra khỏi mặt đất vì tiếng hét của Tay và tiếng giường sập, trong lúc hỗn loạn, cậu đụng phải Tay đang vùng vẫy, cả hai người đều giật mình trong bóng tối, sau đó có một người trượt chân, người kia mất thăng bằng, sau một hồi lộn xộn, hai người ngã vào cái lỗ thủng ở giữa giường, nữa thân dưới bị kẹt trong cái lỗ thủng, nữa phần thân trên bị ép mặt đối mặt với nhau, cuối cùng thì cả hai cũng im lặng.
 
Tay hoảng hồn, New một mặt ngơ ngác, mặt của Tay gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực phả vào mặt, cảm giác rất kỳ quái.
 
 "Anh đã làm gì với giường của tôi?"
 "Nếu tôi nói rằng tôi không làm gì cả, tôi chỉ mơ một giấc mơ ... cậu có tin không?"
 
 "Vậy trong mơ anh đã làm gì?"
 "Tôi ... thật sự không làm gì cả!"
 
 "..." New vùng vẫy một hồi cũng không thể nhúc nhích cũng không thể đứng dậy, được thôi, xem ra ưu tiên hàng đầu không phải là điều tra xem Tay đã làm gì, mà là tìm cách đưa hai người thoát ra khỏi đây trước.
 
New nói với Tay: "Tôi không cử động được, anh cử động thử xem sao?"
 
Tay cố gắng cử động, nhưng bất lực nói: "Tôi cũng bị kẹt."
 "Không phải chứ ..." Tay tuyệt vọng kêu lên một tiếng, trong lòng chợt nghĩ ra một cách: "Không thì chúng ta hãy gọi nhân viên cứu hỏa đến giúp đỡ."
 
 “Không được!” New từ chối mà không cần suy nghĩ.
 
“Tại sao?” Tay tỏ vẻ khó hiểu.
 
New quay đầu đi, giọng nói đầy bất lực: "Nửa đêm, hai người đàn ông, giường sập ... Anh nghĩ xem bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
 
"Nhưng chúng ta không làm gì cả, đó chỉ là một tai nạn."
 
 "Là anh, anh có tin không? Dù sao tôi cũng không tin và tôi không muốn xuất hiện trên tiêu đề sáng mai, hãy nghĩ cách khác.” Thái độ của New rất cứng rắn, và một bức tranh hiện lên trong đầu của Tay Tawan: ngày mai, hình ảnh họ ôm nhau mắc kẹt trên giường sẽ xuất hiện trên tiêu đề của các nền tảng xã hội lớn sau khi được giải cứu với tựa đề “Hai người con trai làm này làm kia đêm khuya đến nỗi sập giường phải nhờ cứu hỏa đến cứu” đại loại là như vậy, hình ảnh quá đẹp không dám tưởng tượng đến…
 
"..." Quên đi, vẫn là nên nghĩ cách khác.
 
Đêm đó, Tay giẫm lên New để thoát ra ngoài.
 
Cả hai bị dính chặt vào nhau đến mức không thể ra ngoài cùng một lúc, sau nhiều lần cố gắng, New quyết định hy sinh bản thân, để Tay chủ động dùng sức giẫm lên chân mình, cuối cùng đã xoay sở được, thành công phá ván giường thoát ra ngoài.
 
Khi Tay vươn tay muốn kéo New ra, New đột nhiên dùng một tay che mắt lại, quay đầu đi chỗ khác, lớn tiếng nói với Tay: "Anh đừng tới đây!"
 
Tay hai tay cứng đờ trên không trung hỏi: "Làm sao vậy?"
 
"Quần của anh chưa kéo khóa!"
 
Tay cúi đầu nhìn, haha, lúc nãy đi toilet chắc là quên kéo rồi, nhìn một cái làm gì căng, đột nhiên Tay cũng trở nên ngượng ngùng, “Tay nhỏ” được che chắn bởi quần lót đã không còn bị khóa bởi dây kéo, đang vô tư đùn ra đối mặt với người đang che mắt trước mặt anh là New.
 
"Ách ……"
 
Vừa rồi hai người quấn lấy nhau gần nữa ngày cho nên..., đều là những chàng trai ngoài hai mươi, có phản ứng sinh lý cũng là chuyện bình thường, nhưng bị phát hiện thì thật rất xấu hổ.
 
Tay nhanh chóng kéo khóa quần lại, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, không biết phải nói gì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ chết tiệt kia.
 
New nhìn thấy anh đã kéo khóa nên bỏ tay xuống, khi định đứng dậy thì phát hiện mình có điều gì đó không ổn, chiếc quần pyjama của cậu đang mặc khá mỏng ... Nếu cậu đứng lên ngay bây giờ, những bí mật ở đó có lẽ không thể che giấu được.
 
Trời ơi, sao lần nào gặp Tay đều là những tình huống đáng chết như vậy! cậu và anh có phải số mệnh tương khắc không?
 
Tay vẫn muốn vươn tay kéo New, nhưng New trong lòng có quỷ, do dự hồi lâu mới nói với anh: "Anh quay người lại, tôi có thể tự mình đi ra."
 
Tay cảm thấy kỳ quái hỏi cậu: "Tại sao? Cậu không phải có mặc quần áo sao? Hơn nữa đều là con trai, có cái gì mà không thể nhìn, cậu có cái gì tôi cũng có cái đó."”
 
New không nói sự thật cho anh biết, vì vậy cậu tìm đại một lý do để biện minh: "Quần pyjama của tôi đã bị rách khi tôi ngã xuống vừa rồi, phi lễ chớ nhìn, anh đừng nhìn là được rồi."
 
Được thôi, Tay ngoan ngoãn xoay người lại, New xác nhận anh không đột ngột quay người lại mới lén lén lút lút  túm lấy chăn quấn lấy phần thân dưới với tốc độ cực nhanh, rồi cùng nhau lôi chăn gối xuống đất, cứ như thế cả hai người cùng đối lưng nhau nằm trên mặt đất suốt đêm.
 
Tippanath trở lại ký túc xá, đẩy cửa ra liền đụng phải bạn cùng phòng đang đi vào phòng tắm hút thuốc, thấy trên tay hắn cầm một lư đồng liền nói: "Này, trên tay mày là cái gì, mới nhặt? Vừa đúng lúc tao hút thuốc mà không có chỗ để gạt tàn, mượn dùng một chút."
 
Nói xong đưa tay ra đón lấy mà không đợi Tippanath trả lời, lư đồng đột nhiên nóng lên, Tippanath cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên, có chút cáu, vỗ vào tay bạn cùng phòng: "Đừng động."
 
 "Này, Tippanath, mày hôm nay sao vậy? tự nhiên nổi cáu, còn về nó chỉ là một cái lọ vỡ, thật keo kiệt."
 
Người bạn cùng phòng vừa đi, Tippanath liền mắng sau lưng: "Tao cáu kỉnh, tao keo kiệt, cần mày quản! Còn mày đâu là lư đồng đâu là cái lọ cũng không phân biệt được, thằng chó!"
 
Không trách Tippanath vô lễ, anh bạn cùng phòng này thường thích cọ đồ đạc của mọi người, ban đầu mọi người chưa thân cũng ngại từ chối. Thời gian lâu dần người này bắt đầu lấy đồ của người khác dùng mà không cần sự đồng ý của họ, dùng rồi cũng không trả lại, Tippanath không quen với những tật xấu này của anh ta, đợi có cơ hội liền lên tiếng. Chỉ là con người này mặt dày như tường thành, mắng thì mắng, anh ta lấy cứ lấy, cứ làm theo ý mình vậy đó.
 
Thực lòng mà nói, Tippanath rất thích chiếc lư đồng nhỏ này, đặc biệt là hình con thú giống sư tử trên nóc lư, tay nghề tinh xảo, sống động như thật, giá như có thú cưng nhỏ nhắn đáng yêu như vậy bên cạnh, nhất định mang nó ra ngoài đi dạo mỗi ngày, biết đâu lại có thể thu hút được những cô gái đáng yêu tương tự!
 
 "Lần trước đụng phải ngươi làm ta u một cục trên trán. Ta đã đến đau ba ngày, như vậy phải bồi thường, ngươi phải ngủ với ta vài ngày như vậy đâu có gì là quá đáng đúng không?"
 
Cứ như vậy Tippanath ôm lư đồng như búp bê ngủ hai ngày không xảy ra vấn đề gì cho đến chiều chủ nhật, màu sắc của lư đồng có vẻ sẫm hơn hai ngày trước rất nhiều, giống như một người đang bị bệnh, hắn gọi cho New, New đã bảo hắn thử một ít gỗ đàn hương.
 
Tippanath đã đến một số cửa hàng để tìm mua đàn hương có chất lượng tốt nhất, trước khi trở về ký túc xá, hắn ngồi xổm bên vệ đường đốt, hương nhan cuộn tròn xung quanh, hắn cảm thấy màu sắc của lư đồng có vẻ như thực sự tươi sáng hơn.
 
"Thằng nhóc, tại sao ngươi dường như có sự sống vậy, cho ngươi ăn xong ngươi sẽ rạng rỡ lên, thật thú vị!"
 
Tippanath sờ sờ tiểu dã thú trên đỉnh lư đồng, hắn nhìn đàn hương đang cháy, hết sức thích thú, liền hỏi: "Ăn no rồi sao? Còn muốn nữa không?"
 
Sư tử kìm lại sự sợ hãi của mình, không nói lời nào, không hiểu sao ngay từ lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Tippanath nó đã rất sợ hãi, không phải vì bị mắc kẹt trong lư đồng, có lẽ nó đã sớm bỏ chạy, cách xa hắn càng xa càng tốt.
 
Hắn rõ ràng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, nhưng càng cười thì sư tử càng run lên vì sợ. Nó đã không trải qua cảm giác sợ hãi không thể giải thích này trong nhiều năm, và cũng đã hàng trăm năm kể từ lần cuối cùng đó.
 
Tuần mới đã đến như đã hẹn vào sáng thứ hai, New và Tippanath gặp nhau trước tòa nhà, Tippanath đã trả lại lư đồng cho New, cậu rất cảm kích và quyết định mời hắn đi ăn tối. Tippanath đã đồng ý.
 
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này kiểm tra tiến triển rất nhanh, ký tên, lấy máu, uống thuốc, nhận tiền, cũng chưa đến mười giờ đã kết thúc, hai người vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện, Tay gọi New từ phía sau.
 
"New, tôi có thể nói chuyện với cậu được không? Chỉ vài phút thôi."
 
New nhìn Tippanath, Tippanath gật đầu: "Đi đi, tôi đợi anh ở dưới lầu, yên tâm tôi sẽ không rời đi, anh còn nợ tôi một bữa!"
 
Tippanath đi thang máy xuống trước, trong thang máy chỉ còn lại Tay và New, Tay do dự.
 
"Chuyện đó ... cảm ơn cậu lần trước đã cho tôi ở nhờ."
 
New mất tự nhiên quay đầu lại: "Không có gì."
 
"Xin lỗi vì đã làm gãy giường của cậu, hai ngày nay cậu nghỉ ngơi như thế nào?"
 
"Không ra làm sao, sàn nhà cứng như vậy, nằm trên sàn nhà ngủ rất khó chịu."

New thấy Tay do dự không biết nói cái gì, cũng không biết muốn nói cái gì, liền bảo: "Anh muốn nói gì thì nói đi, cái giường đó rất cũ rồi bị hỏng cũng là chuyện bình thường, tôi không phải cũng làm hư áo len của anh sao, xem như huề."
 
"Tôi nghe nói rằng sau một khoảng thời gian nữa khu chung cư đó sẽ bị phá hủy, đến lúc đó cậu sẽ phải thay đổi nơi ở, vì vậy tôi nghĩ, thay vì bồi thường cho cậu một chiếc giường mới, thì không bằng ..."
 
 "Không bằng cái gì?"
 
 "Không bằng cậu chuyển đến chỗ của tôi. Tôi và Off sống cùng nhau. Có ba phòng và còn một phòng đang bỏ trống."
 
 "Hả?"
 
New không ngờ rằng Tay sẽ mời cậu đến sống cùng, cậu đang suy nghĩ xem tiền thuê phòng mà cậu ở trong một tháng sẽ tốn bao nhiêu và liệu cậu có đủ khả năng chi trả hay không? Tay lại nói: “Căn nhà này là của tôi, cậu có thể ở miễn phí mà không cần trả tiền thuê phòng, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể ở bao lâu cũng được.”
 
Nghe thấy từ "miễn phí", mắt của New sáng lên, còn có những chuyện tốt như vậy sao? ! ? !
 
__________________________________^_^____
                         
                                       Tối An🎐🎐🎐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top