Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

curious and curiouser (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn đang học năm đầu tiên tại Hogwarts.

Bạn có thể tưởng tượng nó sẽ như thế nào.

Bốn chiếc bàn dài xếp hàng để chào đón bạn trong Đại Sảnh Đường, những cái cổ tò mò vểnh lên, và những biểu tượng vẫy tay của từng ký túc xá vẫy gọi bạn. Sau đó, chiếc mũ hét lên tên của bạn, nói rằng bạn đã bước vào một trong những ký túc xá trong mơ của mình. Sau đó, bạn sẽ gặp những người bạn mới, cảnh sát trưởng chào đón bạn và những bóng ma ký túc xá màu bạc bay lượn.

Bạn sẽ ngủ với nụ cười trên môi. Và cứ tiếp tục như vậy cho đến sau một tuần hay một tháng, bạn cảm thấy không còn gì phải ngạc nhiên nữa (bạn đã bắt đầu ghi nhớ bản chất kỳ lạ của cầu thang, những bức tranh nhảy múa, những câu thần chú không cần cả phát âm). Bên cạnh đó, là lựa chọn quidditch.

Dù gì thì bạn cũng là học sinh của Hogwarts.

Hãy làm theo thói quen, và hiểu nó.

Và bạn có thể nhận thấy điều đó bằng cách nào đó khi hầu hết các học sinh cuối cấp đều quay đầu về phía lối vào của Đại Sảnh Đường vào bữa sáng, rõ ràng là đã đoán trước được điều gì vào mỗi buổi sáng. Và khi bạn đủ dũng cảm để đứng lên, bạn mới hiểu tại sao tất cả học sinh đều làm vậy và bắt đầu bị cuốn theo thói quen. Cũng đều như thế.

Bởi vì bạn đang nhìn vào phép thuật. Là một pháp sư (đầy tham vọng), bạn biết những gì bạn nhìn thấy là để bắt đầu một phép thuật thực thụ.

Trước hết, những tiếng dao kéo hay tiếng nói chuyện rôm rả của các học sinh sẽ mất dần, thay vào đó là tiếng bước chân đang vang vọng rất lớn trong Đại Sảnh Đường.

Thứ hai, bạn sẽ có thể nhìn rõ hơn. Hai sinh viên nắm tay nhau bước vào hội trường. Một người trong số họ mặc áo choàng màu vàng, ra dáng học sinh nhà Hufflepuff. Tóc của anh ta thẳng và màu bạch kim nhạt. Đôi mắt sắc nét với một nốt ruồi nhỏ ngay dưới khóe mắt phải. Mũi anh ta thẳng một cách hoàn hảo, đôi môi áp chặt vào nhau kết hợp cùng xương hàm nom cực kỳ nổi bật. Anh ta trông nhợt nhạt lạ thường, nhưng rất, rất quyến rũ. Ngay cả khi mặc chiếc áo choàng đen đó, người ta vẫn có thể thấy rõ sự cường tráng và lực lưỡng ẩn hiện. Nhưng có điều, bạn sẽ không dám đến gần anh ta.

Vì đó là điều mà chỉ có người bên cạnh anh ta mới có thể làm được. Người này đẹp trai không hề kém cạnh. Đôi mắt của cậu to và dường như mọi người có thể nhìn thấy cặp lông mi dài gần như đến cuối hành lang. Sống mũi cao, trông xinh xắn khi kết hợp với đôi môi mỏng hồng hào. Tóc cậu ấy có màu vàng khói với một chút màu xanh lam trước trán; hoàn hảo tôn lên khuôn mặt ấy. Chiếc áo choàng đen của được trang trí bằng màu xanh lá cây, cho thấy cậu là một phần của nhà Slytherin. Ồ, tất nhiên rồi, bởi vì cậu nhóc đó không chỉ kéo bạn lại mà còn quấn lấy bạn, quật ngã bạn và vui vẻ cười với bạn. Cậu ấy đang thì thầm điều gì đó với anh chàng bên cạnh, nhưng tất cả những gì bạn có thể nghe và hiểu là bạn mong ước cậu ấy đi chậm hơn một chút, để có thể cùng bạn dành thời gian bên bờ hồ, mong rằng người cậu ấy đang thì thầm kia là bạn. Rõ ràng cậu nhóc đó là Slytherin bởi vì bạn có thể tưởng tượng cậu ta từ chối bạn ngay lập tức, xúc phạm bạn, và bạn vẫn tôn thờ cậu ta. Tất nhiên, thật kỳ diệu nếu nó có thể khiến bạn - người luôn cảm thấy đói - ngừng ăn món tráng miệng chỉ để có thể nhìn cậu ấy lâu hơn. Thậm chí lâu hơn thế nữa, làm ơn.

Thứ ba, họ ngồi cạnh nhau trong cùng một bàn; nó có thể là của Hufflepuff hoặc Ravenclaw, và bằng một cách rõ ràng, phớt lờ mọi ánh nhìn đang hướng về họ. Những giọng nói trở lại hội trường thật chậm rãi. Nhưng bạn và những người bạn của bạn đã thức tỉnh bởi tiếng kêu nghẹn ngào của một trong những đàn anh, "Chết tiệt. Họ lại làm điều đó nữa rồi. "

"Luôn luôn", bạn có thể nghe thấy nhiều người trả lời cùng một lúc.

Tiếp theo, bạn và hầu hết tất cả các bạn học sinh lớp một của bạn sẽ hỏi, "Ai? Họ là ai?"

Một hoặc hai người sẽ thở dài. Vài cô gái cười khúc khích. Chỉ một người có thể nhìn thẳng vào mắt bạn và nói, "Họ là bạn của tôi, là Lee Jeno và Na Jaemin."

Bạn không thể quên nó. Mặc dù nó là vô ích vì những cái tên đó sẽ không bao giờ bị lãng quên; và nó trở thành một thói quen của bạn tại Hogwarts (bạn sẽ luôn nhìn họ bất cứ khi nào họ ở xung quanh), và bạn biết rằng Hogwarts luôn là một phần của bạn.

Vì vậy, bây giờ, hãy nhớ nó rõ ràng.

Lee chết tiệt Jeno. Và Na chết tiệt Jaemin.

-

"Tình yêu à, anh cần phải ăn."

"Anh không đói. Giáo sư Jung sẽ thử nghiệm loại độc dược mới của tụi anh vào sáng nay."

"Đừng nói dối, Lee. Cậu chỉ không muốn ném nó lên vì cậu biết độc dược của Mat Hutington sẽ tệ hại đến cỡ nào." Huang Renjun trả lời mà không cần nhìn lên từ tờ Daily Prophet mà cậu ấy đang đọc. Cậu ấy là một Ravenclaw và chắc chắn là học sinh thông minh nhất trong năm của họ. Năm nay cậu ấy không chỉ trở lại với tư cách là một học sinh xuất sắc, mà còn là một trong những chàng trai được khao khát nhất với kiểu tóc mullet và cặp kính tròn.

Nhưng người ta đoán rằng cậu ấy đã chơi với cậu bé nhà Slytherin nhiều đến mức lưỡi của cậu ta ngày càng sắc nhọn theo thời gian.

"Vậy hả, Jeno?"

"Ừ. Giáo sư Jung không cho anh hợp tác với Renjun."

Lần này có một âm thanh của chiếc đĩa di chuyển, và khuôn mặt vui vẻ của Zhong Chenle hiện ra. Một học sinh năm thứ năm của nhà Ravenclaw, kém Jaemin, Jeno và Renjun một tuổi.

"Tất nhiên. Nếu anh hợp tác với Renjun, cả hai người sẽ nắm trùm cả lớp học. Các anh giống như thần đồng vậy" Chenle gắp bánh mì nướng trên đĩa của Jeno và ăn nó. Dù vẫn còn một nửa bát cháo nhưng cậu ấy sẽ không lãng phí cơ hội để lấy bất cứ thứ gì mà Jaemin làm. Tất cả những gì Jaemin làm đều trở nên ngon hơn bình thường rất nhiều.

"Chết tiệt, Nana. Anh đã cho cái gì vào đây thế?" Chenle kinh ngạc nhìn chiếc bánh mì. 'Nana' là biệt danh của Jaemin từ những người thân thiết nhất như gia đình, bạn thân và bạn trai.

"Anh chỉ trộn mứt dâu với một ít fla thôi."

"Ngon như vậy sao?" ngay cả Renjun cũng nhanh chóng dời mắt từ tờ Daily Prophet của mình. Chenle đút bánh mì cho Renjun cắn một miếng. Vài giây sau, cậu ấy nhìn Jaemin, "Làm ơn cho tớ một cái. Tớ phải nếm thử độc dược của Richard Yu. Nếu tớ có nôn, thì ít nhất tớ cũng đã được thưởng thức một cực phẩm trước đó. "

"Em cũng sẽ làm cho anh một cái, Jen. Được chứ? "Jaemin lấy một ít bánh mì trên khay bạc và bắt đầu phết mứt lên đó.

Jeno nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng. Anh đã làm gì để xứng đáng với em thế, Nana? Cho đến bây giờ, Lee Jeno cũng không biết điều gì đã khiến Na Jaemin yêu anh nhiều như vậy. Jaemin có thể làm bất cứ điều gì với mọi người vì cậu ấy có phép thuật, nhưng cậu chàng lại có vẻ hạnh phúc khi ở bên Jeno. Mặc dù đôi khi có những ngày cực kỳ bận rộn, Jaemin chỉ có thể nhìn thấy Jeno - người đang vật lộn để phân chia thời gian giữa các lớp học, bài tập, luyện tập quidditch, làm trợ lý trong lớp Độc dược, bạn bè và ký túc xá - vào bữa trưa.

"Đây." Giọng nói của Jaemin bị gián đoạn bởi sự hồi hộp của Jeno. Jaemin đang cười rất tươi, để lộ hàm răng đều tăm tắp và gò má ửng hồng. Sau đó, mắt Jeno hướng về chiếc bánh mì được bọc trong một chiếc khăn tay màu vàng có thêu chữ 'J' trên đó.

"Đây, Renjun." Jaemin đưa một cái khác cho Renjun.

"Uh-hum."

"Nana," Jeno gọi. Jaemin từ từ luồn tay mình vào giữa các ngón tay của Jeno.

"Ừ, tình yêu à?"

Jeno rướn người về phía trước cho đến khi ngực cậu chạm vào vai Jaemin, rồi đặt một nụ hôn lên thái dương của Jaemin. Anh thì thầm, "Anh yêu em" trước khi lùi lại và cảm ơn cậu ấy.

Jaemin cười khúc khích. "Em biết, Jen. Em cũng yêu anh."

"Các anh vẫn yêu nhau cuồng nhiệt như vậy ngay cả sau hai cmn năm. Kinh tởm. Nhưng em thích nó," Chenle lắc đầu.

Ngay cả khi đỏ mặt, gương mặt của Lee Jeno vẫn không biến sắc. Nhưng Jaemin thì không kìm được vẻ mặt của mình và cười thật vui vẻ.

"Im đi, Chenle. Xin hãy nhớ bài tập Biến hình của em đi. Anh không thể dạy em nữa vì dường như em có xu hướng quên tất cả những gì anh nói ngay sau đó. Hãy sử dụng cái đầu lớn đó đi," và Renjun cáu kỉnh.

Quả nhiên là bạn thân.

Chưa từng có điều gì bất thường mỗi khi Na Jaemin bước vào một căn phòng nào đó. Từ cánh cửa nặng nề luôn phát ra tiếng cót két khi mở ra, đến chiếc túi vải nâu rách rưới trên vai, mọi thứ đều trông hấp dẫn đến lạ thường. Ngay cả với vầng trán hơi cau lại trong khi những ngón tay nhanh chóng lục lọi đồ đạc trong chiếc túi kia.

"Quên sách của mình sao, Jaem?"

Jaemin nhìn lên. "Mark-hyung. Uhm, vâng. Em chắc là mình đã bỏ nó vào túi trước đó. Có lẽ em đã để quên nó ở phòng sinh hoạt chung. Anh có thể thông báo cho Giáo sư Suh thứ lỗi cho em một chút không? "

Lee Minhyung, hay Mark Lee, lắc đầu cười. "Đây. Dùng của anh này. Ngồi xuống đi, Jamie. "

"Không ... em đã dùng sách của anh quá nhiều lần trước đây rồi"

"Vậy thì sẽ càng không thành vấn đề. Đây." Mark dúi cuốn sách của mình vào tay Jaemin. Rốt cuộc, anh ấy sẽ không sử dụng nó. Là sinh viên năm thứ bảy, anh đã giúp Giáo sư Suh trong lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và thuộc nằm lòng nội dung của cuốn sách After The Dark Arts.

"Cảm ơn rất nhiều, Markie."

Để có thể nhìn thấy Jaemin cười với anh và vì anh, Mark Lee sẵn sàng trút bỏ toàn bộ tủ sách của mình.

Johnny Suh, giáo viên môn Phòng chống Nghê thuật Hắc ám của họ, bước vào lớp và gật đầu với Mark, người ngay lập tức giơ một cây gậy, đóng tất cả các màn cửa và bật tài liệu mà họ cần trong ngày. Cùng với lời giải thích của Giáo sư Suh về những câu thần chú không lời, Mark giả vờ đọc tờ giấy da mặc dù đôi mắt anh thực sự đang hướng về phía Jaemin, người đang ngồi cách anh không xa.

Bất cứ khi nào giúp giáo sư Suh dạy học sinh lớp sáu, anh luôn đảm bảo rằng mái tóc đen của mình trông phong cách hơn bình thường, hơi thở thật thơm tho và chiếc áo choàng không có nếp gấp. Không một ai biết, anh đã làm tất cả những điều đó chỉ để gặp Na Jaemin.

Na Jaemin, người đã khiến anh say đắm trong ba năm qua. Na Jaemin đối với anh, Mark thực sự bất lực. Mặc dù Jaemin không biết, Mark vẫn giữ tất cả những ký ức về Jaemin trong đầu, hy vọng rằng chúng sẽ đủ đến khi anh gặp dementor*.

*Dementor: (được dịch là "Giám ngục" trong bản dịch tiếng Việt) bắt nguồn từ từ Latin "demento" có nghĩa là "lừa dối" hoặc "làm cho điên loạn". Xuất hiện trong tập 3 "Harry Potter và Tên tù nhân ngục Azkaban", "dementor" được miêu tả là những sinh vật chuyên hút linh hồn và tồn tại bằng việc hút sạch niềm vui của người khác.

_

Mark Lee xuất thân từ một gia đình phù thủy. Từ nhỏ, anh đã có thể thực hiện phép thuật một cách tình cờ, và nó khiến anh luôn mong chờ những ngày được đi học ở Hogwarts. Cha và mẹ anh gặp nhau khi còn tham gia học tập ở trường Hogwarts và ảnh hưởng từ gia đình nhỏ của mình, Mark hy vọng rằng anh cũng sẽ trải qua điều tương tự.

Đó sẽ là một cô gái tốt bụng, người luôn mỉm cười trước những câu chuyện khôi hài của anh và dành cho anh những nụ cười hạnh phúc. Tuy nhiên, trong số những bức thư tình mà anh nhận được ngay trong năm học đầu tiên, Mark thấy mình bị thu hút bởi các lớp học hơn là có người yêu. Anh trở thành học trò yêu thích của Giáo sư Suh và thích dành thời gian rảnh rỗi để đọc lịch sử về những phù thủy độc ác hơn là đọc những bức thư tình.

Mark Lee chưa bao giờ coi điều này là quan trọng cho đến năm thứ hai của mình. Anh không tham dự đêm nhập học của học sinh mới và lựa chọn đọc sách cho đến khi Wong Yukhei hoặc Lucas, bạn thân của anh, bước vào phòng một cách kích động.

"OH MAN! CẬU ĐÃ BỎ LỠ CẢ MỘT CUỘC VUI RỒI ĐÓ! "

Mark rên rỉ, sửa lại gọng kính của mình trên mũi và nhìn Lucas một cách khó chịu. May mắn thay, Lucas nhanh chóng mở một gói đầy gà quay, bánh mì, bánh táo, kẹo và một chai nước bí ngô.

"Wow wow. Chậm lại nào, Luc. Tớ đã nói với cậu trước đây: Tớ không muốn gặp học sinh mới và buổi lễ thật sự là kéo dài quá lâu. Cậu biết mà, tớ đã dành cả đêm để đọc về Bộ Pháp thuật. Thật thú vị, Luc! "

"Không phải vậy, bạn mình ơi! Cậu biết không, trong số những đứa trẻ mới, có một Veela. Một con Veela chết tiệt đã khiến chúng tớ đến thở cũng không thể trong gần một phút! " Lucas ngắt lời anh.

"Ồ," Mark bình luận ngắn gọn, hơi ngạc nhiên. Anh ấy đã đọc về Veela trước đây. "Họ cũng đi học sao?"

"Hình như vậy, cha của cậu ta có nửa dòng máu Veela và mẹ của cậu ta là Veela. Vì vậy, yeah, cậu ta vẫn là con người. Nhưng cậu CẦN PHẢI xem ... "

"Chờ đã, 'cậu ta'?" Mark lặp lại, nhướng mày, bàn tay đang nắm lấy con gà quay lơ lửng trên không.

"Ừ, anh bạn! Cậu ta. Người duy nhất mang dòng máu Veela mà tớ biết. Chà, tớ chưa bao giờ biết bất kỳ người nào mang dòng máu Veela trước đây."

Mark chọn cách phớt lờ Lucas, nửa nghe ngóng khi lần đầu tiên cậu chàng bước vào cổng Đại Sảnh Đường, tất cả đều nín thở. Ngay cả khi tên của cậu ấy được gọi và khi đang đội Chiếc Nón Phân Loại, hầu như tất cả mọi người đều đứng dậy để nhìn. Cậu ấy trở thành một thành viên của Slytherin, thành công tạo ra những tiếng hò reo lớn nhất trong toàn bộ Đại Sảnh, khiến bàn nhà Slytherin nổ tung và những bàn khác gầm gừ vì ghen tị. Lucas thậm chí còn dành thời gian ngồi bên cạnh và làm quen với cậu ấy.

"Ồ, đó là lý do tại sao cậu rất phấn khích. Cậu sẽ tiếp cận cậu ta, phải không?" Mark trả lời. Thức ăn đã hết và anh ta nhấp một ngụm nước bí ngô.

"Chà, cậu cũng sẽ làm thế thôi nếu cậu ở đó, Markie. Nhưng cũng có lẽ không, vì cậu là một kẻ hèn nhát." Lucas cười toe toét.

"Coi chừng cái miệng của cậu, Yukhei."

"Dù sao thì, cậu ấy rất đẹp và chính cậu sẽ cảm ơn tớ đấy. Tên là Na Jaemin. "

Mark không quan tâm và chọn cách đi ngủ. Chỉ ngày hôm sau anh mới thấy nguồn gốc của vụ náo động đó. Mark đang đứng trong phòng sinh hoạt chung, đợi bạn bè đến Đại Sảnh Đường ăn sáng. Sau đó, họ sẽ đến lớp học Biến Hình và Mark dành thời gian dựa vào tường, cà vạt chỉ quấn quanh cổ với chiếc áo choàng không cài phía trước áo vest màu xanh lá cây, đọc lại ghi chú của mình. Lucas đang đứng bên cạnh, trò chuyện với Christian Baumbauer về trò chơi quidditch.

Có tiếng bước chân chạy loạn xạ từ các phòng và bầu không khí của phòng sinh hoạt chung bỗng yên lặng.

Mark ngước lên khỏi tấm giấy da khi nghe thấy tiếng Lucas hắng giọng.

"Chào, Jaemin. Ngủ ngon chứ?"

Anh cố nén cười trước sự lo lắng bộc lộ rõ ràng của Lucas, nhưng rồi im lặng khi mắt anh dõi theo ánh nhìn của mọi người.

"Xin chào! Chào buổi sáng. Ở đây hơi lạnh phải không?"

Lucas đã không phóng đại miêu tả của mình về cậu ấy. Mark nhìn chằm chằm vào thứ đẹp đẽ nhất mà anh từng thấy. Na Jaemin có mái tóc màu nâu nhạt rẽ ngôi giữa. Cậu ấy mặc đồng phục như mọi người: áo sơ mi trắng, áo vest xanh lá cây, cà vạt sọc xanh lá cây, quần đen và áo choàng đen. Nhưng cậu ấy mang lại một cảm giác bồi hồi. Từ khuôn mặt như bừng sáng đó, hoàn toàn trái ngược với phòng sinh hoạt chung tối tăm của Slytherin, đến giọng nói kia.

"Vậy sao?! Ôi trời - tại sao em không nói với anh? Anh có thể cho em cái chăn của anh! Ồ, anh biết chiếc giường ấm áp thoải mái nhất. Anh sẽ đưa nó cho em sau, được không? "

Mark chớp mắt và quay lại nhìn Lucas. "Này, này! Cái mà cậu đang nói đến là của tớ đấy!" anh nói, trong vô thức.

Điều này khiến tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh. Jaemin chớp mắt nhìn tiền bối vừa nhìn thấy với ánh mắt tò mò.

"Chào. Uhm, Mark Lee." Anh tìm đến Jaemin để cứu bản thân khỏi sự xấu hổ này. Một vài giây im lặng khiến Mark lo lắng mà không rõ lý do. Trên thực tế, anh dường như có thể nghe thấy âm thanh từ cái liếc nhìn của Lucas.

Không thể được.

Bàn tay anh từ từ ấm lên. "Na Jaemin. Rất vui được gặp, hyung. Làm bạn nhé, được không?" Mắt Na Jaemin nheo lại, nở nụ cười ngọt ngào nhất dành cho Mark. Sau hai tháng nhìn thấy Jaemin xung quanh, Mark phát hiện ra rằng đó chưa bao giờ là 'cô ấy'.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top