Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

curious and curiouser (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trực đêm là việc yêu thích của Mark Lee. Với tư cách là người đứng đầu của các huynh trưởng, anh không chỉ đảm bảo tất cả học sinh tuân theo lệnh giới nghiêm mà cả các huynh trưởng khác cũng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Như đêm nay.

Anh ta vừa vẫy tay với huynh trưởng Hufflepuff, Hendery Wong, sau cuộc trò chuyện ngắn gọn trên cầu thang xoắn ốc khi anh ta leo lên cầu thang để đến Tháp Thiên Văn. Tòa tháp là một trong những góc cô độc nhất của Hogwarts, đặc biệt là vào ban đêm. Thường thì anh ấy sẽ bỏ qua tháp vì người duy nhất anh ấy gặp ở tháp là giáo sư Jung. Đôi khi đi cùng với Huang Renjun.

Vì vậy anh khá bất ngờ khi nhìn thấy một bóng người xa lạ đang đứng trước cánh cửa lớp khép hờ. Mark định hét lên thì nhận ra đó là Lee Haechan, huynh trưởng Gryffindor. Anh chắc chắn rằng tối nay không đến lượt Haechan trực, nhưng anh quyết định tiến lại gần hơn.

Haechan dường như không biết gì về sự hiện diện của anh. Cậu quá tập trung vào những gì đang thấy trong phòng. Mắt cậu ta mở to và miệng mở ra. Khi họ đối mặt với nhau, Mark có thể thấy đôi môi của Haechan đang run rẩy. Cái gì...

Anh chạm vào vai Haechan, khiến cậu bối rối và gần như hét lên khi Mark không ngậm miệng lại.

Vừa định hỏi, Haechan đã nhanh chóng lắc đầu và chỉ vào trong lớp. Mark bối rối nhìn cậu ta, nhưng vẫn nhìn theo ngón trỏ của Haechan. Anh tập trung nhìn cho đến khi những đợt sóng bất ngờ ập đến.

Trong phòng học trống không, anh nhìn thấy hai người dường như đang ôm nhau. Một trong số họ đang quay lưng về phía cửa, nhưng Mark có thể nhìn thấy rõ phần lưng bị lộ. Anh bước lại gần cửa để nhìn rõ hơn và sững người khi nhận ra mình biết chiếc áo len trắng mà người đó đang mặc.

Jaemin? Anh rùng mình khi nhận ra người hôn vào cổ Jaemin không ai khác chính là Lee Jeno. Anh nghĩ rằng họ đang ân ái khi anh nhìn thấy cách môi Jeno mở ra trên làn da của Jaemin, rõ ràng là đang nhấm nháp thứ gì đó.

Mark hoàn toàn bị sốc. Haechan nhận ra rằng sự hiện diện của họ rõ ràng là bất ngờ và cậu nắm lấy cánh tay Mark, nhanh chóng rời khỏi nơi đó sau khi lơ lửng ở cầu thang cho đến khi lên đến tầng cao nhất, ngay trước văn phòng của giáo sư Park.

"Cái quái gì vậy." Đây là lần đầu tiên Haechan nghe Mark Lee chửi.

Phải mất nửa giờ để Haechan và Mark tiếp nhận được những gì họ vừa thấy.

Mark, người đầu tiên hắng giọng, quay đầu về phía Haechan vẫn đang sững sờ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

"Uhm, chúng ta có nên ... quay lại và ... biết ... gặp họ ..."

"Không," Haechan nhanh chóng trả lời, dường như hiểu Mark sẽ nói điều gì. "Chúng ta không thể nói với họ rằng chúng ta đã biết, Mark. Chúng ta không thể."

Mark lại hắng giọng, sửng sốt với sự chắc chắn trong giọng nói của Haechan. "Tôi không nghĩ rằng những tin đồn đó là sự thật."

Khi Haechan chỉ nhìn anh đầy mong đợi, anh tiếp tục, "cậu biết đấy ... rằng Jeno vẫn thừa hưởng các đặc điểm của ma cà rồng từ ông nội của mình."

"Thật rác rưởi."

"Nhưng chính tôi đã nhìn thấy điều đó!"

"Nhưng cậu ấy không như vậy, Mark." Haechan lắc đầu. "Tôi chắc chắn. Cậu ấy chỉ ..."

"Uống máu của Jaemin," Mark khô khan nói.

Haechan thở dài. "Lee Jeno thật tốt. Anh thấy đấy, Jaemin dường như cũng không từ chối. Bất cứ điều gì họ làm, đó là sự đồng thuận. "

"Tôi không biết, Haechan-ah." Mark dừng lại một lúc trước khi xử lý những gì Haechan nói. "Cậu có nghĩ tôi nên hỏi Jaemin?"

"Và cho họ biết rằng chúng ta biết? Không, Mark. Tôi không nghĩ đó là một ý kiến ​​hay."

"Tại sao cậu không thực sự muốn họ phát hiện ra rằng chúng ta biết? Nếu bất cứ điều gì họ đang làm là đồng thuận, họ không thể trả lời sao?"

"Sau đó mọi người sẽ phát hiện ra rằng Jeno thực sự đã thừa hưởng những đặc điểm của một ma cà rồng như anh nói?"

Một sự im lặng thực sự bủa vây sau những lời nói the thé của Haechan.

Mark nheo mắt, "Haechan ... tôi ..." Anh có thể hơi ngơ, nhưng anh không hề ngốc. Anh có thể thấy rõ sự ngưỡng mộ trong mắt Haechan mỗi khi nhắc đến tên Jeno.

Haechan che mặt. "Đúng."

"Ồ." Mark liếm môi. "Tôi không biết, xin lỗi. Tôi nghĩ đó chỉ là một trò đùa." Anh đã nghe thấy bạn bè của cậu trêu chọc Haechan. Và tất cả những trò trêu chọc đó luôn liên quan đến một Lee Jeno cụ thể.

"Tôi đã thích cậu ấy ngay từ khi đến Hogwarts. Tôi ước tôi có một cơ hội với cậu ấy. Ngay cả khi tôi phát hiện ra rằng cậu ấy đang có quan hệ với Na Jaemin. Tôi nghĩ với tất cả những gì Jaemin có, họ sẽ không kéo dài được lâu và tôi có thể... cậu biết đấy, "Haechan giải thích với giọng tuyệt vọng.

Mark thở dài trước khi trả lời, rõ ràng có thể đồng cảm với cảm giác của Haechan. "Chà, vậy thì với tôi, cũng vậy."

"CÁI GÌ?"

"Tôi thích Jaemin từ lâu. Đây không chỉ là một cơn cảm nắng đơn thuần như những người đã theo đuổi Jaemin suốt. Thực ra, tôi không dám theo đuổi cậu ấy vì sợ cậu ấy cho rằng tôi không khác những người đó. Tôi không bao giờ biết cậu ấy sẽ dừng lại bên Lee Jeno."

"Ôi chúa ơi!" Haechan ngậm miệng lại, giật mình. Cậu không bao giờ nghĩ rằng Mark Lee sẽ có xu hướng trốn tránh những người mà anh ấy thích. Huynh trưởng Mark Lee, thật khác biệt trong số tất cả mọi người.

"Anh đẹp trai, thông minh và hoàn hảo. Chà, ngay cả đối với tôi anh cũng không hoàn hảo như Lee Jeno. Nhưng tôi chắc rằng không ai có thể từ chối anh, Mark."

"Cậu nghĩ vậy?" Mark bật ra một tràng cười khô khan, đột nhiên xấu hổ với câu nói thẳng thừng của Haechan. "Tôi vẫn đang cố gắng thu hút sự chú ý của Jaemin, nhưng tôi nhận ra cậu ấy thực sự yêu Jeno."

"Ouch," Haechan biết mình cũng đang ở nằm trong vị trí tương tự.

Họ lại im lặng, dường như đang suy ngẫm về tất cả những nỗ lực vô ích mà họ đã thực hiện để thu hút người mình yêu. Jeno và Jaemin đã chứng minh mối quan hệ của họ không chỉ là sự cân nhắc về danh tiếng, vượt xa mọi dự đoán của mọi người.

"Rất vui khi biết rằng tôi không đơn độc," Haechan phá vỡ sự im lặng khi cảm thấy nước mắt mình cuộn lại. Không, cậu không muốn khóc vì Jeno và Jaemin. Không còn nữa.

"Bạn có ổn không?" Mark hỏi, nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Haechan.

Haechan lắc đầu. Có một điều cậu sẽ không bao giờ thừa nhận với Yangyang là cậu không hề ổn mỗi khi nhìn thấy Jeno và Jaemin. Trái tim cậu chùng xuống mỗi buổi sáng vì cậu luôn nhìn Jeno và thật không thể nhìn cậu ấy mà không nhận ra vẻ đẹp bên cạnh kia. Cậu đã chuẩn bị học năm cuối tại Hogwarts và cho đến nay, tất cả những gì cậu nhớ là Jeno không bao giờ quan tâm cậu nhiều hơn bạn bè.

"Haechan-ah. Không sao đâu. Nhiệm vụ của tôi trong năm qua là quên đi tình cảm của mình dành cho Jaemin."

Bất chợt ý thức đập mạnh vào Haechan, khiến cậu nhìn Mark không chớp mắt. Cậu có một ý tưởng. Nó có thể không lỗi lạc nhưng nó tỏa sáng rực rỡ trong đầu cậu và khiến cậu ngừng rơi nước mắt ngay lập tức.

"Đừng." Cậu thở ra.

"Gì?"

Haechan nở một nụ cười rạng rỡ khi ý tưởng vụt qua đầu rồi lan đến trái tim đang đập loạn xạ của cậu. "Mark, chúng ta có thể làm điều này. Tôi không muốn trải qua những năm tháng ở Hogwarts với cảm giác đau khổ. Anh nên làm việc này. Hãy làm điều này, Mark."

"Là thế nào'?"Haechan nuốt khan trước khi nhìn chằm chằm vào mắt Mark. 

"Hãy làm họ chia tay. Họ xứng đáng tốt hơn. Chúng ta là điều tốt hơn."

Renjun khẽ mỉm cười khi thấy Jaemin và Jeno bước vào sảnh, cả hai đều cười và tình tứ như thường lệ. Cậu mở lời khi Jaemin và Jeno ngồi trước mặt. "Tốt cả chứ?"

"Ừ, nhờ những nụ hôn tuyệt vời đó," Jaemin vui vẻ trả lời khi cậu cầm lấy chiếc bánh mì. Jeno cười nhẹ và Renjun khịt mũi.

Chenle xuất hiện, ôm Jaemin và Jeno từ phía sau. "Ủa, các anh về rồi."

"Cảm ơn em, Zhong Chenle," Jeno liếc nhìn anh, húp một thìa cháo.

Chenle bật cười, hôn lên má Jeno và Jaemin trước khi ngồi xuống.

"Slytherin xảo quyệt," Renjun thở dài.

"Em thậm chí không phải là Slytherin, hyung," Chenle trả lời.

"Anh nói điều đó với Jaemin đấy. Cậu ấy đã làm một công việc kinh khủng trong việc nuôi dạy em."

"Này!" Jaemin bĩu môi và Jeno bật cười. Anh choàng tay qua vai Jaemin và hôn lên thái dương.

"Cậu sống sót được là nhờ Jeno đó, Huang Renjun," Jaemin chế nhạo, tựa đầu vào vai Jeno trong khi Jeno ôm eo anh.

"Ugh, tình yêu à."

"Mặn quá," Chenle liếc nhìn từ đĩa của mình.

"Nếu đang yêu có nghĩa là trở nên phi logic."

"Ồ, tớ quên mất chúng ta đã nói chuyện với Huang Renjun, người không tin vào tình yêu." Jaemin nói.

"Thử lần nữa, Renjun?" Jeno bình tĩnh trả lời.

Renjun khịt mũi trước khi trả lời, "Hai đứa trơ tráo tụi mày cho rằng tao không tin vào tình yêu sau khi cứ phải nhìn thấy ánh mắt tụi bây như muốn vồ lấy nhau hàng ngày. Thật kinh tởm. Nếu đó không phải là tình yêu, tao không biết đó là gì. Nhưng như tao đã nói, yeah, phi logic."

Chenle cười chói tai trong khi Jaemin ném chiếc giẻ vào người Renjun. Jeno chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

"Ồ, thôi nào, em biết Renjun-hyung đến từ đâu. Jeno-hyung thì lạnh như băng ấy. Em không thể tin được là anh ấy có thể nói điều gì đó lãng mạn với anh, hyung. Em nghĩ anh ấy không có khả năng làm những điều lãng mạn. Vì vậy, đó phải là tình yêu, ngay tại đó."

Lần này, Jeno là người ném chiếc giẻ sang Chenle.

-

P/s: cuối cùng cũng xong được 1 chương của truyện gốc ạ :((((( còn một chặng đường dài phải đi đó, cố lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top