Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

phoenix from the ashes (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bỗng tối sầm và như thường lệ, mây đen kéo theo từng đợt gió lạnh thổi qua sân, đưa các em học sinh về nhà chuẩn bị cho bữa cơm chiều sau một ngày mệt mỏi. Có vẻ như tối nay trời sẽ mưa và mọi người đã sẵn sàng khoác lên mình những chiếc áo khoác yêu thích và trở về chiếc giường ấm áp sau khi uống những cốc nước bí ngô và ăn thịt, tráng miệng.

Giữa dòng người mặc áo choàng đen đang di chuyển vào lâu đài sau khi tận hưởng một buổi chiều đẹp trời, Jeno lao vào nhóm Gryffindor đang trò chuyện gần đài phun nước, cười nhạo điều gì đó mà Jeno không biết. Nhưng cậu không quan tâm.

Rất ít người trong số họ bắt gặp bóng dáng của cậu và liếc nhìn nhau trước khi Jeno đến đủ gần và vung đũa phép.

Alain North-Park và Erica McCandles hét lên khi cơ thể họ như bị bắn lên không trung. Những người bạn của họ ngay lập tức chạy tán loạn trong khi Jeno giữ hai mục tiêu của mình cách mặt đất 5 feet.

"Nói đi, chúng mày có hối hận không?"

Có một tiếng hét kinh hoàng từ Erica và ngay lập tức, đám học sinh xúm lại xung quanh họ, trố mắt nhìn Lee Jeno khiến hai người họ bay lên.

"Lee Jeno!" Renjun lách qua đám đông, ngay lập tức đi đến bên cạnh Jeno, nhưng Jeno đã đẩy cậu ấy ra. "Cậu đang làm gì đấy?!" Chenle đi theo sau.

Jeno không trả lời, vẫn tiếp tục giao tiếp bằng ánh mắt. Cậu vặn cây đũa phép của mình và từ gấu áo của hai người xuất hiện những tua cây uốn lượn từ đầu bàn chân.

"ĐẶT TAO XUỐNG!" Erica hét lên một cách cuồng loạn.

"THẰNG KHỐN CMN NẠN NÀY!" Alain hét lên, mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Jeno.

Nhưng Jeno cười gian ác. "Giờ thì tao biết tại sao chúng mày lại hành hạ người khác. Cảm giác tốt nhỉ, hm? Biết rằng họ không thể làm gì và mình đang ở thế thượng phong. Tự lấy phương thuốc cho chính mình đi, tiếp tục đi. "

Chenle định kéo đũa phép của Jeno thì Jisung xuất hiện và kéo cậu và Renjun quay lại.

"Ji ?!"

Jisung rụt rè lắc đầu. "Dừng lại, Lele-ya. Anh ấy đang làm điều đúng đắn. "

"Cái gì? Cái gì đúng?" Renjun nghi ngờ hỏi. "Cậu ấy đang tra tấn người ta!"

"Ừ, anh ấy đang tra tấn những người đã tra tấn Jaemin-hyung trước đây," Jisung nói thêm.

"Họ đã làm gì?" Chenle hét lên.

Jisung gật đầu đầy thuyết phục. "Jaemin-hyung bây giờ là mục tiêu của những kẻ bắt nạt. Anh ấy yêu cầu tớ chữa lành cho anh ấy ngày hôm qua và hôm nay. Tớ xin lỗi vì anh ấy không muốn tớ nói với mọi người. Jeno-hyung cũng vừa phát hiện ra. Tớ đoán anh ấy chỉ làm ơn cho Jaemin-hyung. "

"Thật không, Ji? Cậu nói với tớ điều đó BÂY GIỜ? " Chenle chống tay lên hông, mặt đỏ bừng, và lông mày đan vào nhau. Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

"Uh, mấy đứa ... Chúng ta nên ngăn Jeno lại," Renjun kinh hãi nhìn Jeno. Có một ngọn lửa nhảy múa trên cây dây leo đã bắt giữ Alain và Erica, khiến họ hét lên một lần nữa. Nhưng trước khi Renjun, Chenle và Jisung kịp di chuyển, giáo sư Suh đã xuất hiện.

Thầy ấy vung đũa phép và giải thoát Alain và Erica trong nháy mắt. Thầy hạ hai học sinh xuống đất trong khi Jeno cũng hạ đũa phép xuống.

"Trò Lee?" Giáo sư Suh nhướng mày, không thể tin được rằng mình sẽ gặp Jeno đang dùng phép thuật với hai người bạn cùng lớp của mình ngay giữa sân. Có một sự im lặng đột ngột từ tiếng khóc của Erica và tiếng gầm gừ của Alain, người hiện đang được bạn bè giúp đỡ, không ai nói gì.

"Cậu ấy đã làm đúng, thưa Giáo sư." Một âm thanh khác xuất hiện và mọi người bàng hoàng khi thấy Mark Lee đang tiến lại gần.

"Hửm? Vậy à?" như thường lệ, vẻ mặt của Giáo sư Suh dịu lại trước cậu học trò cưng của mình.

"Cậu ấy vừa giúp một học sinh khác bị họ bắt nạt. Chúng ta cũng có thể kiểm tra đũa phép của họ, Giáo sư. "Mark hơi nghiêng đầu, biết rằng nếu không tự tin, anh sẽ không thể thuyết phục được Giáo sư Suh.

"Và khi nào trò sẽ báo cáo trò North và McCandles với các giáo viên?" Giáo sư Suh cố định vị trí của cặp kính trên sống mũi khi nhìn Mark.

"Em đã nói chuyện với Chủ nhiệm Gryffindor; Thầy Lupin. Thầy ấy lấy 100 điểm từ Gryffindor và lên kế hoạch đưa họ vào Trại giam. Đó là lý do tại sao em ở đây, thực sự," Mark hắng giọng và cùng một ánh mắt sắc bén, anh đến gần Alain, Erica, và những người bạn khác của họ để đưa ra một lệnh triệu tập từ trụ sở. Mặt họ tái đi khi nhận được nó.

"Rất tốt rồi. Tôi đoán rằng trò Lee ở đây vẫn chưa nhận được hình phạt của mình. Vậy, trò có phiền đi theo tôi không? "Giáo sư Suh nhìn Jeno từ sau cặp kính của mình và Jeno gật đầu.

-

"Tôi không cần anh giúp," Jeno rít lên dữ dội.

Mark thở dài. Anh biết Jeno sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Và đó không phải là lỗi của Jeno khi mà Haechan và Mark thực tế cũng không có cơ hội đối mặt với cậu ấy.

"Anh không muốn giúp cậu. Anh đã làm điều đó cho Jaemin. Anh chỉ có thể báo cáo họ với Trụ sở vì em ấy phải rất ghét thấy anh giúp em ấy."

"Anh biết rõ vị trí của mình, thật tốt."

Mark liếc nhìn Giáo sư Suh đang bước ra và đóng cửa lại. Jeno bị trừng phạt bằng cách giúp Giáo sư Suh loại bỏ đống vật phẩm ma thuật không dùng đến đã được gửi cho thầy ấy suốt cả năm để làm tài liệu nghiên cứu. Mark đến để giúp đỡ với lý do rằng anh là trợ lý của giáo sư Suh. Giáo sư Suh nhận ra sự căng thẳng giữa hai người và quyết định làm việc trong một căn phòng khác.

"Jeno, anh xin lỗi. Anh thực sự xin lỗi. Haechan cũng vậy. Anh sẽ không biện minh cho hành động của tụi anh, nó chỉ đơn giản là sai trái và rất tồi tệ. Và anh cảm thấy tiếc không chỉ cho cậu và Jaemin, mà còn cho anh và Haechan. Tụi anh không... Đừng bận tâm. Anh không muốn giải thích thêm để cậu có thể thông cảm. Không. Cậu được quyền ghét anh. Anh xứng đáng như vậy. Anh xin lỗi. Anh biết điều đó sẽ không làm mọi thứ trở nên đúng đắn. "

Chỉ có thể nghe thấy tiếng Jeno đang trượt chiếc tủ nặng chứa đầy ông kẹ trong chốc lát. Mark nuôi hy vọng nghe được phản hồi của Jeno và tiếp tục công việc của mình để xử lý bể cá lớn nơi Hinkypunk sống.

"Không. Thực ra, hãy nói cho tôi biết lý do." Jeno chống tay lên hông thở hổn hển vì cái tủ cậu vừa chuyển nặng đến khó tin. "Hãy kể cho tôi mọi thứ đi, Mark. Trước khi Xiaojon có thể đến với anh. Hoặc bạn bè của tôi. Vì vậy, tốt hơn hết anh nên nói cho tôi biết tất cả những điều tồi tệ mà anh đã giữ về chuyện này, nếu không tôi sẽ nhìn họ huỷ diệt anh."

Vì vậy, như một cách để làm hòa với Jeno và hiểu bản thân mình, Mark gạt những nghi ngờ của mình sang một bên và quyết định nói mọi chuyện với Lee Jeno.

Jeno không bao giờ tưởng tượng rằng vào năm thứ bảy của mình, cậu sẽ bỏ qua lớp Số học huyền bí và đi bộ vào Rừng Cấm. Nếu là vài năm trước (hoặc vài tuần), cậu sẽ phát điên lên nếu cậu phát hiện ra rằng mình đã bỏ qua một trong những lớp học yêu thích khi cậu có một kỳ thi vào năm tới. Nhưng lúc phát hiện ra Jaemin đang ở trong Rừng Cấm và bỏ qua cả ngày dài, cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì và chạy nhanh đến nơi đó. Cậu thậm chí còn không cảm ơn Hendery vì đã cung cấp tung tích của Jaemin.

Khói bốc lên từ nhà của Hagrid, cho thấy Hagrid phải đang ở trong nhà. Jeno bước sâu hơn vào trong rừng, những tán cây cao rậm rạp che khuất hoàn toàn ánh nắng, để lại một nơi ẩm thấp, lạnh lẽo và ngập tràn mùi mưa.

"Vong Mã.*" Đó là tất cả những gì Hendery nói sau khi cho cậu biết rằng Jaemin đang ở trong Rừng Cấm. Không lâu sau, Jeno đến một vùng đất nhỏ gần con sông nhỏ. Sẽ không bắt gặp bất cứ thứ gì ở nơi đó với đôi mắt thường.

* Thestral  (Vong Mã) là một dòng ngựa có cánh với thân hình gầy trơ xương. Đây là sinh vật hiếm và được coi là điềm xấu bởi chỉ những người đã chứng kiến và chấp nhận cái chết mới có thể nhìn thấy chúng. Thestral xuất hiện lần đầu tại phần phim Harry Potter and the Order of the Phoenix.

Nhưng Jeno, người đã chứng kiến ​​Damian Lee - ông nội ma cà rồng của cậu - chết với một vết đâm vào tim sau khi sống hơn hai nghìn năm, có thể nhìn thấy một nhóm người bốn chân với đôi mắt xám rải rác khắp nơi.

"Là cậu bé... hay cô bé ngoan đây? Ta xin lỗi vì ta không thể thấy ngươi nên ta không thể nói rõ. Nhưng ngươi thật ... ngoan. "

Jeno quay đầu lại và thấy Jaemin đang ngồi trên một thân cây vuốt ve cơ thể nhỏ đang ăn thịt sống trên mặt đất. Đôi mắt của Jaemin chỉ có thể đoán được con vật vì Jaemin không thể nhìn thấy nó. Dù vậy, cậu khá vui khi được chạm vào con vật.

"Đó là một cậu nhóc vong mã," Jeno đánh bạo nói. Jaemin khẽ cau mày nhưng vai cậu mềm nhũn ra khi nhìn thấy Jeno. Một giây sau, cậu quay lại vuốt ve con vật và gật đầu.

"Quả thật là cậu bé ngoan," Jaemin lấy ra một miếng thịt sống khác từ trong túi và ném nó ra một khoảng cách xa chỗ cậu đang ngồi. Cậu có thể nghe thấy lòng bàn chân của vong mã đang di chuyển ra khỏi cậu và cách da thịt đang bị cắn xé trong không gian trống rỗng.

Jeno đến gần và ngồi bên cạnh cậu.

Trong một khoảnh khắc, không ai lên tiếng. Jeno quan sát Jaemin, người trông thật quyến rũ trong chiếc quần jean và áo len đan màu đen. Tóc cậu ấy rụng như che phủ hết đôi mắt và ôm lấy chiếc túi đan của mẹ mà Jeno nghi ngờ có một đống thức ăn trong đó. Jeno nhìn xuống và nhăn mặt khi thấy Jaemin đang đi chân trần.

"Em bay. Em không cần giày," Jaemin nhận thấy ánh mắt của Jeno nhìn vào bàn chân nhợt nhạt của mình và uốn cong các ngón tay.

"Nhưng ở đây chắc lạnh lắm, Nana," Jeno lẩm bẩm. Cậu cởi áo choàng và che chân cho Jaemin.

"Chúng gồm bao nhiêu thế, Jen?" Jaemin khẽ hỏi trong khi ánh mắt nhìn về phía trước.

Jeno nhìn vào nhóm vong mã trước mặt họ và trả lời, "tám. Em có thích chúng không, Nana? "

Jaemin không trả lời vội. "Em cảm thấy tiếc cho chúng."

"Tại sao?"

"Mọi người liên tưởng chúng với một thứ gì đó khủng khiếp. Chúng chắc chắn rất đẹp, đúng không? "

Jeno ậm ừ đồng ý.

"Em có sao không, Nana?" Jeno hỏi sau khi họ lại im lặng. Cậu không quan tâm Jaemin có bỏ bê việc học của mình hay không. Cậu chỉ quan tâm đến tình trạng của Jaemin. Cậu sẵn sàng rời Hogwarts để ở bên Jaemin nếu đó là điều Jaemin muốn. Và đó là những gì cậu sẽ nói.

"Em không sao," Jaemin thở dài. "Mẹ làm cho em rất nhiều bánh nướng nhỏ. Nhưng chúng không thích bánh nướng nhỏ. "

"Anh thích bánh nướng nhỏ."

Jaemin quay đầu lại và đôi mắt họ khóa vào nhau. Từ đôi mắt của mình, Jeno có thể thấy gần đây Jaemin đã bị tổn thương như thế nào và cậu sẽ không ngừng cảm thấy tội lỗi khi cho rằng mình là nguyên nhân. Cậu cụp mắt xuống và nắm lấy tay Jaemin. Cậu nắm bàn tay thật chặt.

"Anh muốn ở bên em, Nana. Luôn luôn. Anh xin lỗi nếu anh ích kỷ. Nhưng anh sẽ đi bất cứ đâu em đi. Anh xin lỗi nhưng anh yêu em quá nhiều."

"Anh xin lỗi vì anh yêu em?" Jaemin thì thào. Không một giọt nước mắt nào trào ra. Jaemin thậm chí còn không có biểu cảm. Nhưng trái tim Jeno tan nát khi thấy Jaemin mệt mỏi như thế nào. Cậu ấy không xứng đáng với bất kỳ điều nào thế này.

"Không. Anh yêu nó. Anh yêu sự thật rằng anh yêu em rất nhiều. Anh yêu từng inch trên cơ thể em vì tất cả các bộ phận trên cơ thể em đều yêu anh. Anh xin lỗi vì anh không thể để em ra đi như em muốn anh phải làm."

Jaemin hít một hơi thật nhanh và thở ra với đôi môi run rẩy. Cậu nghẹn ngào với từng hơi thở và ngay lập tức Jeno ôm chặt lấy cậu. "Baby, anh ở đây. Xin đừng rời xa anh. Anh xin lỗi baby."

Với tất cả sức lực, Jaemin nắm chặt đồng phục của Jeno và gục mặt vào ngực Jeno thật sâu. Cậu không bao giờ có thể nói dối rằng cậu không muốn có Jeno. Sau tất cả, Jeno là người bạn đời tiềm năng duy nhất đối với cậu và cậu đã có một mối liên hệ sâu sắc với người lớn tuổi hơn. Cậu sẽ luôn muốn có Jeno và nhớ Jeno sẽ khiến cả người cậu đau đớn. Jaemin biết cậu đang tự hành hạ bản thân bằng cách tránh xa Jeno và giờ cậu đã bỏ cuộc.

"Mệt quá, Jen. Rất rất mệt."

Jeno chủ động đứng dậy, sau đó nhấc người Jaemin lên rồi bế cậu ấy. Cậu để Jaemin ôm cổ mình như thể sẽ ôm chặt cả đời và đi về lâu đài. Jaemin của cậu đang mệt mỏi và Jeno sẽ làm những gì tốt nhất cho cậu ấy.

Đi ngang qua hành lang trống vì lớp học vẫn đang trong quá trình tiến hành, Jeno quyết định đưa Jaemin về phòng. Cậu định rẽ xuống hành lang gần nhà bếp nơi cậu nhìn thấy một cánh cửa kỳ lạ mà chưa bao giờ nhìn thấy bên cạnh bộ giáp. Cánh cửa hoàn toàn trái ngược với những bức tường đá thô cứng của Hogwarts vì nó có màu nâu sẫm với chữ JAEMIN màu hồng sáng loáng trên bề mặt.

Jeno dừng lại và trong một lúc, cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa và cau mày.

"Jen?" Jaemin thì thào khi nhận ra rằng Jeno im lặng nhưng há hốc mồm. Cậu đã tìm đúng nơi để Jaemin nghỉ ngơi.

Jaemin có cảm giác như đang mơ khi được Jeno dẫn vào một căn phòng có mùi rất quen thuộc. Khi cơ thể đáp xuống chiếc giường quen thuộc, Jaemin tròn mắt nhìn xung quanh khi nhận ra cậu đang ở trong căn phòng cũ của chính mình. Căn phòng mà cậu đã ở khi cậu 10 tuổi trước khi  đến Hogwarts. Vẫn còn đó một cái tủ dán đầy giấy dán tường và vẽ đầy graffiti, một chiếc hộp búp bê barbie trong góc phòng, một ngăn kéo chứa nhiều dải ruy băng và phụ kiện khác nhau, thậm chí có cả một tấm thảm trắng và tủ quần áo màu hồng.

"Em đang mơ à?"

"Không, Nana. Đây là bản sao căn phòng cũ của em," Jeno lắc đầu vì cậu biết phòng cũ của Jaemin. "Đó là Phòng Cần thiết. Chúng ta đã tìm thấy nó."

"Ôi trời," Jaemin ngậm miệng khó tin. Trong phút chốc, cậu quên đi nỗi buồn. Jeno sau đó nằm xuống bên cạnh Jaemin và ôm chầm lấy cậu, khiến mặt Jaemin yên vị nơi cổ Jeno.

"Em thích cái này?"

"Uh-hm. Tuyệt nhất." Mùi xạ hương thoang thoảng trên cơ thể Jeno kết hợp với mùi hương ngọt ngào từ căn phòng của cậu và Jaemin chưa bao giờ bình tĩnh đến thế này.

"Em yêu mệt lắm đúng không? Hãy ngủ đi. Anh ở đây."

-

"Nana của anh. Nana xinh đẹp của anh. Nana của anh, người anh yêu nhất. Nana của anh đã làm rất tốt nhưng vẫn đau đớn như điên dại. Nana của anh mà anh đã thất bại trong việc bảo vệ. Anh yêu em, Jaemin. Anh yêu em rất nhiều."

Jaemin tỉnh dậy sau giấc ngủ với những nụ hôn nhẹ trên khắp khuôn mặt. Trái ngược với đôi tay và thân nhiệt lúc nào cũng lạnh, nụ hôn của Jeno luôn ấm áp. Nụ cười của Jaemin lan tỏa khi nhận ra một cảm giác đặc biệt mỗi khi Jeno hôn cậu trong khi ôm má cậu bằng bàn tay lạnh giá. Như băng và lửa hợp nhất. Những lời thì thầm của Jeno khiến má Jaemin đỏ bừng và tim đập loạn xạ.

"Xin lỗi đã đánh thức em, cưng à. Nhưng em cần ăn. Bữa trưa vừa qua mất rồi," Jeno thì thầm trong khi tiếp tục hôn nhẹ lên má Jaemin.

"Được rồi được rồi. Thôi đi Jen. Jeno stooooop," cậu rên rỉ như một đứa trẻ và Jeno bật cười.

Jaemin mở mắt hoàn toàn và đối diện với khuôn mặt đẹp trai đang tươi cười của Jeno. Cậu nhìn quanh và thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra họ vẫn đang ở trong Phòng Cần thiết đã được chuyển thành phòng của cậu. Jaemin bất giác ôm chặt lấy Jeno.

"Em thích ở đây."

"Anh thích ở bất cứ đâu miễn là ở bên em."

Jaemin cười khúc khích và Jeno giữ lấy cằm Jaemin. Cậu nhìn Jaemin để xem liệu có một chút nghi ngờ và từ chối nào không. Nhưng Jaemin vẫn là Jaemin của cậu, người nhìn Jeno như thể Jeno có khả năng làm được bất cứ thứ gì trên trái đất. Vì vậy, Jeno đã đáp lại lời hứa đó bằng cách đặt môi mình lên đôi môi khô ráp của Jaemin.

Việc hôn Jaemin không bao giờ có thể diễn tả được và không có cảm giác giống với bất cứ thứ gì. Không gì sánh được với nụ hôn của Jaemin. Jeno có thể liệt kê hàng trăm cụm từ nhưng sự kết hợp của tất cả chúng sẽ không bao giờ giống với nụ hôn của Jaemin. Mô tả giống nhất mà cậu có thể nói là giống như khi còn nhỏ, mẹ và cha đã dạy cậu cách trồng trọt. Jeno cấy cây vào các chậu lớn hơn trước khi phủ đất lên trên. Có một cảm giác nảy nở trong lòng mỗi khi nhìn thấy cây lớn lên từng ngày. Đó là những gì cậu đang trải qua bây giờ. Với Jaemin, Jeno đã nhìn thấy hy vọng. Ở bên người trẻ hơn chứng tỏ Jaemin không bao giờ quá xa ngoài tầm với của cậu. Jaemin luôn gần gũi. Quá gần. Và Jeno thích nó.

"Em có chuyện cần nói với anh." Jaemin ôm ngực Jeno và buông nụ hôn của họ.

Jeno dịu dàng nhìn trong khi vuốt tóc Jaemin. "Ừm?"

Jaemin cảm thấy cổ họng mình khô khốc trước khi dám mở miệng. "Anh biết đấy... em giống một Veela hơn là một con người. Bố em là người lai Veela và mẹ là Veela. Em có rất nhiều đặc điểm của họ... như ngoại hình của em - chủ yếu là ngoại hình–, nhu cầu yêu thương thường xuyên của em," Jaemin nghịch cúc áo Jeno, không dám nhìn Jeno. "Đôi cánh của em... và rất nhiều thứ nữa... Anh – anh có ổn với điều đó không?"

Jeno định trả lời thì Jaemin đã giữ chặt môi cậu, "tất nhiên, tất nhiên là anh không sao. Hừm, xin lỗi. Em đang lan man. Nhưng điều quan trọng nhất là... với tư cách là một Veela, em sẽ – sẽ cần một người bạn đời." Jaemin cẩn thận ngước mắt lên để bắt gặp ánh mắt của Jeno, hy vọng sẽ truyền tải tốt thông điệp của mình. Cậu biết mối quan hệ của họ sẽ không suôn sẻ nếu cậu không giải thích điều này.

"Xin lỗi! Đó chỉ là em... em đoán vậy. Xin lỗi vì đã nói với anh điều đó. N-nhưng tất cả những gì em đang nói là ... Em sẽ cần một người để yêu và yêu em. Cả đời. Đây là chuyện lớn, em biết. Xin lỗi."

"Nana, Jaemin, này," Jeno âu yếm vuốt ve khuôn mặt Jaemin. "Em không cần phải xin lỗi. Tại sao em phải làm vậy? Em là người đã dạy anh tự tin vào làn da của chính mình. Đừng lo lắng, em yêu, được không? Bây giờ ... em đang nói với anh rằng em muốn có một người bạn đời?"

Jaemin sững người một lúc, có vẻ hơi sợ hãi. "Đúng vậy, Jeno," Jaemin nói, chuẩn bị để tiếp tục lời của mình. "Và trong những năm qua... em nghĩ - em nghĩ anh là người duy nhất có thể là bạn đời của em. Em chỉ muốn anh ... "

Nụ cười của Jeno tan vỡ. Cậu nhẹ nhàng hôn lên môi Jaemin trước khi nhìn vào đôi mắt ấm áp của cậu ấy. "Anh sẽ tức giận nếu em nghĩ bất cứ ai ngoại trừ anh có thể là bạn đời của em." Cậu cảm thấy như đang bay ngay bây giờ.

Nước mắt Jaemin chực trào ra, nhưng cậu không làm gì khác ngoài việc ôm lấy cổ Jeno và hôn. Cậu cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung vì sung sướng và nhẹ nhõm. Jaemin cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn khi cậu di chuyển theo đôi môi của Jeno.

"Anh yêu em," Jeno thì thầm giữa nụ hôn của họ. Tay cậu đặt trên lưng Jaemin, giữ chúng thật gần. Lồng ngực họ chạm vào nhau và Jeno để Jaemin ôm chặt lưng mình.

"Em yêu anh." Jaemin rụt mặt lại và thì thầm đáp trước khi hôn Jeno một lần nữa.

Họ mỉm cười trong nụ hôn.

Jeno biết rằng chỉ nói những lời đó sẽ không giúp Jaemin an toàn và hạnh phúc hơn, nhưng Jaemin không bao giờ yêu cầu cậu bất cứ điều gì, cậu ấy thay đổi thái độ của chính mình, hoặc điều chỉnh Jeno với cuộc sống và tính cách của cậu ấy và bây giờ Jeno quyết tâm sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ Jaemin. Yêu Jaemin chưa bao giờ là khó đối với cậu vì cậu có thể thấy rõ ràng họ hoàn toàn phù hợp với nhau như thế nào.

Na Jaemin luôn luôn, mãi mãi thuộc về cậu.

Ngày hôm sau, khi Jeno nhìn thấy Jaemin bay về phía mình và đáp xuống trong vòng tay cậu, Jeno biết tại sao mọi người luôn nhìn họ như thể có phép màu. Jeno sẽ không tranh luận. Ở bên Jaemin là một điều kỳ diệu. Và cậu chắc chắn có thể sống với điều đó.

-

"Thật không thể chịu đựng được nữa."

Tuần sau đó, sau khi Jaemin vui vẻ trở lại, cậu đã thề trong khi hạ cơ thể của mình bên cạnh Jeno.

Chenle, Renjun, Jisung và Jeno, những người đang ăn trưa lo lắng nhìn cậu.

"Chuyện gì vậy, Nana?" Như thường lệ, Jeno nhanh chóng đáp lại cảm giác của Jaemin. Cậu đã giảm hẳn các hoạt động của mình, chỉ tham gia các lớp học và chơi quidditch, vì vậy cậu có thể ăn uống và nghỉ ngơi như bình thường cùng Jaemin và bạn bè. Anh nắm chặt tay Jaemin.

Jaemin thở dài một cách uể oải. Cậu cười thầm về phía bàn Slytherin, nơi Mark và Haechan ngồi ăn cùng nhau. Kể từ khi Haechan thừa nhận lỗi lầm của mình với hầu hết tất cả mọi người, không ai buồn chào hỏi và đi cùng họ nữa. Haechan nghĩ rằng cuộc sống của mình ở Hogwarts đã kết thúc và nghĩ về việc trở về nhà. Tuy nhiên Mark và Yangyang hầu như luôn ở bên cạnh cậu ấy. Mark đã mạo hiểm mọi thứ để đồng hành cùng Haechan và Yangyang, không bao giờ khiến cậu ấy cô đơn.

Jaemin có thể nhìn thấy vẻ mặt của Haechan, người đang không dám ngẩng lên khỏi đĩa. Ban đầu, Haechan đã vui như ngọn lửa bị dội nước lạnh. Cậu hỏi Jisung về tình hình của Haechan và chợt biết rằng cũng giống như mình, Haechan đang gặp rất nhiều khó khăn. Sự quyết tâm của Jaemin đã được nhất trí.

"Mọi người yêu mình mà đúng không?" Jaemin hỏi đột ngột.

Jeno nhanh chóng trả lời "có", Chenle ngây thơ gật đầu, Jisung tránh nhìn Jaemin, trong khi Renjun thì thẳng thừng nhìn cậu. Là người thông minh nhất trong năm, Renjun biết Jaemin có điều gì đó đằng sau lời nói của mình.

"Cái gì vậy, Jaemin? Tớ thề nếu cậu làm điều gì đó ngu ngốc, tớ sẽ gây mê cậu, "Renjun nói.

Jaemin chỉ nhún vai, thờ ơ. "Chỉ là tớ sẽ làm điều gì đó tối nay và vì các cậu yêu tớ, các cậu sẽ để tớ làm nó."

-

Không ai nghĩ rằng điều mà Jaemin nói lại là hình ảnh của hai người mà Jaemin đã kéo đến bàn của họ trong bữa tối. Chenle và Jisung trố mắt nhìn, Renjun thở dài, trong khi mặt Jeno đã đanh lại khi thấy Jaemin ôm Mark và Haechan ở hai bên người.

Khuôn mặt của Mark và Haechan trắng bệch như ma, như thể họ không thể tin rằng họ đang ở trong vòng tay của Na Jaemin, trong tất cả mọi người. Cơ thể họ cứng đờ khi Jaemin bắt họ ngồi trước mặt Jisung và Chenle.

"Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau tối nay." Jaemin nói khi ngồi cạnh Jeno. Cậu hôn nhẹ lên thái dương của Jeno.

Mark nuốt khan, cảm thấy mồ hôi túa ra trên trán. Haechan ngồi bên cạnh không nói nên lời. Cậu biết rằng ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, có vẻ tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Nana?" Jeno hỏi một cách cứng rắn. Cậu thậm chí còn từ chối nhìn Mark và Haechan.

"Anh nghe em, Jen. Chúng ta– "Jaemin chỉ vào bảy người họ đang chiếm một góc của bàn Ravenclaw," –chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau. Và tớ xin lỗi nếu tớ đi trước các cậu, nhưng tớ đã yêu cầu Mark và Haechan ăn sáng, ăn trưa và ăn tối với chúng ta từ bây giờ. Được không? "Jaemin nhìn Mark và Haechan, đôi mắt cậu to tròn nhưng không hề đáng sợ.

"Y-yeah," Mark lắp bắp. Anh nghĩ Jaemin sẽ để cho bạn bè của mình xúc phạm hoặc thậm chí yểm bùa họ. Mark không dám nhìn ai trên bàn. Anh giữ bàn tay đẫm mồ hôi của Haechan trên đùi của Haechan, như muốn nói: chúng ta có thể làm được điều này. Hãy coi đó là hình phạt của chúng ta. Không sao đâu. Anh sẽ ở đây--

"Và không ai có thể nói gì về điều đó. Các cậu không được phép ác ý với họ. Tớ sẽ không yêu cầu các cậu đối xử tử tế với họ nhưng tớ BIẾT các cậu là người tử tế nhất, phải không, Junnie? Lele-ya? Sung-ie? "Jaemin chớp mắt cầu khẩn.

"T – tất nhiên," Jisung thở hổn hển.

Chenle nuốt khan và gật đầu trong khi cố gắng mỉm cười.

Renjun rên rỉ khi biết rằng cậu sẽ không thể thoát khỏi Jaemin nếu cậu từ chối. "Okay, tốt."

"Jen? Tình yêu ơi?" Jaemin quay sang Jeno. Cậu đặt hai tay trước ngực và nghiêng đầu nhìn Jeno với ánh mắt đầy hy vọng. Môi cậu mím lại một cách dễ thương và mọi người đều biết Jeno đã thua cuộc.

"Ừ chắc chắn rồi."

"Tốt!" Jaemin la lên vui vẻ trên ghế, lấy thức ăn ra đĩa. Cậu đưa ra những bình luận ở chỗ này và chỗ khác về bữa tối của họ, cố gắng làm cho bạn bè của cậu phớt lờ những cái nhìn và những lời xì xào của các học sinh khác.

"Mark-hyung, Haechan. Ăn đi, nhé? "

Cơ thể Haechan cứng lại khi Jaemin gọi tên cậu. Nhưng Jaemin không thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu ấy đang cố gắng chế giễu hay làm nhục họ. Cậu ấy sử dụng giọng điệu tương tự như đã làm với Chenle hoặc Jisung. Nhưng tất nhiên Mark và Haechan không thể chỉ nghe theo lời Jaemin. Chỉ sau khi Jeno trừng mắt nhìn họ, Mark mới không thể không lấy thức ăn và lấy thứ gì đó cho Haechan.

Dường như không ai dám bắt bẻ Jaemin vì cho đến khi bữa tối kết thúc, không ai nói xấu họ điều gì.

-

"Thôi đi, hai đứa này!" Renjun ném lọ mực của mình về phía Jeno. Jeno và Jaemin dường như đang sắp nhai đầu nhau và sẵn sàng khỏa thân ngay lúc đó, vì vậy cậu quyết định ngừng thờ ơ và hành động một cách khôn ngoan. Đặc biệt là vì những người bạn còn lại của họ dường như không tin cậy được vào lúc này.

Jisung và Chenle sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài chúng nó, Mark đã dành quá nhiều thời gian để bối rối trước Haechan, và Haechan dường như không bận tâm chút nào về Jeno và Jaemin, vui vẻ để Renjun tự giải quyết vấn đề. Thời gian trôi qua, Mark và Haechan bất ngờ trở thành sự bổ sung hoàn hảo cho nhịp điệu của nhóm, khiến tình bạn của họ càng thêm sống động.

Renjun thậm chí còn nhận ra rằng Haechan là đồng đội thực sự với các hành động ngu xuẩn vì cậu ấy vui vẻ hơn Jaemin vì cậu ấy không bị theo dõi bởi một nhóm nam nữ học sinh lớp hai ở đây mỗi khi họ lên kế hoạch gì đó. Họ có thể dành thời gian tranh luận gay gắt và cười đùa với nhau. Chenle cũng tìm thấy tiếng nói của mình trong Mark, khiến Mark trở thành người anh yêu thích của nhóc sau Jaemin. Dù không nói rõ điều này nhưng mọi người đều biết rằng Haechan và Mark cũng yêu quý Jisung hết mức.

Để thấy Jaemin vui hơn nữa, Jeno buộc phải dừng mọi hận thù của mình với Haechan với Mark và mặc dù họ vẫn còn khó xử với nhau, cậu vẫn không từ chối nhìn họ, chào hỏi hoặc cười với họ. Cậu và Haechan đã nói chuyện một lần và Jeno để Haechan trút hết nỗi lòng của mình như cậu đã làm với Mark. Cậu đã để Haechan xin lỗi và quyết định giải tỏa mọi ác cảm với cậu ấy mặc dù họ sẽ không thể quay lại như trước. Haechan rất biết ơn vì điều này, cậu ấy nói rằng mình khá vui vì Jeno không bận tâm đến sự tồn tại của cậu ấy.

Bây giờ bảy người họ đang ngồi bên hồ. Tận hưởng ánh nắng và gió lạnh khiến họ rùng mình. Nhưng không ai quan tâm. Jisung và Chenle ngồi nói về những nàng tiên cá dưới hồ cùng nhau. Renjun ngả người trên chiếc khăn tắm biển của mình, đọc sách. Jaemin nằm xuống áo khoác của Jeno trong khi Jeno đang lơ lửng phía trên người cậu. Họ thì thầm với nhau bằng giọng trầm trong khi vụng trộm hôn nhau. Lúc này, không ai bận tâm đến việc tách họ ra hay chế giễu sự gần gũi của họ. Jeno và Jaemin gần gũi hơn bao giờ hết và đều hạnh phúc vì họ vẫn yêu nhau. Nhưng tất nhiên Renjun đã không chịu được nữa.

"Tớ biết hai người yêu nhau nhưng nghiêm túc thì, kiếm phòng đi!" Renjun hét lên với sự hoài nghi.

"Thạch." Jaemin lè lưỡi.

Ngay khi Renjun chuẩn bị trả lời, một tiếng gọi đến từ lâu đài.

"Mark Lee!"

Tất cả đều quay đầu lại để nhìn một anh chàng cao lớn trông giống như một chú cún vui vẻ đang lao về phía họ. Nụ cười rạng rỡ của anh ấy thật chói lóa và tay anh ấy đang cầm một tờ giấy da.

"NHÌN NÀY NHÌN NÀY! HÃY NHÌN TỚ ĐÃ CÓ ĐƯỢC GÌ ĐÂY! " Lucas gần như nhảy cẫng lên xung quanh Mark.

"Lucas-hyung! Cái gì vậy? "Jaemin hỏi mà không buồn đứng dậy khỏi vị trí của mình.

Lucas hít một hơi thật nhanh. "Một lá thư của Bộ. Chúng ta đã làm được, Mark! Chúng ta làm được rồi!"

Khi nghe thấy điều đó, Mark ngay lập tức đứng dậy và đọc tờ giấy da trên tay Lucas.

"Ooooh! Xin chúc mừng! Cả hai anh!" Jaemin thốt lên. Lần này cậu ngồi xuống, theo sau là Jeno, người hơi cau mày.

"Cảm ơn, Jamie."

"Cuối cùng!" Haechan ré lên và ôm lấy Mark. Mặt Mark đỏ bừng nhưng anh cố gắng tập trung đọc tờ giấy da trên tay. Mọi người ở đó có thể thấy Mark sắp bùng nổ như thế nào khi Haechan trao cho Mark một nụ hôn trên má.

Lucas đã cười thành tiếng trước cảnh tượng đó và ôm Mark, hạnh phúc vì những tuần làm việc chăm chỉ của họ cuối cùng đã được đền đáp. Sau khi họ buông những cái ôm, Lucas nói, "họ đề nghị chúng ta làm thực tập sinh. Bộ Pháp thuật! "

Chenle và Jisung vỗ tay, khiến bầu không khí vốn dĩ yên bình trở nên sôi động. Renjun uể oải đi theo nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ.

"Chúng ta hãy ăn mừng!" Jaemin giơ tay.

Jeno nhìn cậu đầy nghi ngờ. "Ý em là muốn chúng ta lẻn vào nhà bếp, phải không, bé yêu?"

Jaemin gật đầu và ngã vào vòng tay của Jeno. "Hãy làm điều đó! Và mời cả Xiaojun và Hendery. Chắc sẽ vui lắm đây!"

Chenle và Renjun nhìn Jeno đầy mong đợi, họ luôn hạnh phúc khi ở bên Xiaojun và Hendery, cả hai đều đến từ Trung Quốc.

"Được rồi được rồi. Hãy làm điều đó tối nay, được không? Gia tinh chắc đang chuẩn bị bữa tối ngay bây giờ."

Mọi người reo hò vui vẻ trước lời nói của Jeno. Jeno chỉ biết cười và ôm lại Jaemin.

"Nào, hyung. Tham gia cùng tụi em nào!" Chenle vẫy tay với Lucas.

Vì vậy, Lucas ngồi xuống, tự nhiên dựa sát vào bên cạnh Renjun bởi vì cậu chàng nhỏ hơn hôm nay trông hấp dẫn lạ thường với cặp kính trên đầu mũi và cơn gió vuốt ve mái tóc, và bởi vì cậu sẽ không bao giờ làm phiền các cặp đôi khác. Anh nói với Renjun bằng một giọng bình tĩnh hơn dù rằng anh rất dễ bị quấy rầy bởi tiếng ồn.

Ngay cả Haechan và Mark, hai người đang ngồi dựa vào thân cây và dường như đang lạc vào thế giới riêng của mình. Jaemin không trách điều này bởi vì Mark đã luôn ở bên canh Haechan trong những ngày đen tối nhất. Jaemin mỉm cười trước cái nhìn quen thuộc của Mark; rất dễ thương và bị cuốn hút. Anh ấy trông rất hạnh phúc khi thấy Haechan nói điều gì đó bằng đôi tay của mình, mái tóc vàng lấp lánh dưới nắng và cặp kính của anh ấy cắm trong túi Haechan vì anh ấy luôn bất cẩn.

"Sao thế, em yêu?" Jeno hỏi khi Jaemin nhìn quá lâu cặp đôi dưới gốc cây cách họ không xa.

Jaemin cười và lắc đầu. Cậu nằm lại và Jeno vui vẻ lơ lửng trên người mình. Jaemin nhìn lại anh người yêu sáng chói như thường lệ. Tóc của Jeno bây giờ sẫm màu trong khi Jaemin trở lại màu vàng. Cậu có thể cảm nhận được bàn tay của Jeno đang vuốt ve bên người mình và cậu hơi ngẩng mặt để hôn lên mũi của Jeno.

"Nói với em đi, tình yêu à," Jaemin thì thầm, kéo cổ áo sơ mi của Jeno. "Anh không nghĩ đây là lúc chúng ta nên nói về... tương lai của chúng ta sao? Sau khi tốt nghiệp."

"Nụ cười của Jeno mở rộng và anh hôn lên môi Jaemin một cách chậm rãi. "Rất sẵn lòng, em yêu."

END

P/S: cuối cùng cũng hoàn thành được chiếc trans fic đầu tiên, de deeee. Thật sự mình đã muốn hoàn thành nó sớm hơn nhưng mà do bỗng dưng mình lười quá :< lần đầu mình dịch nên vẫn còn nhiều lỗi, nhiều chỗ không hợp lý lắm. Tớ cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đọc nó nhéee. Have a nice dayyyyy :>>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top