Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

you are brilliant (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÓM TẮT: 

Mark biết rằng anh đã gặp rắc rối khi nhận ra rằng để phá vỡ mối quan hệ của người khác (mà họ vẫn còn rất yêu), điều đó có nghĩa là anh phải chứng kiến họ phá vỡ tâm hồn của chính mình. Và nó chẳng đẹp chút nào.

-

Mùa Quidditch đã trở lại.

Jeno trở lại sân với tư cách là đội trưởng của Hufflepuff. Họ đã từng vô địch cả Quidditch Cup và House Cup hai năm trước, nhưng điều này không có nghĩa là Daniel Kang, đội trưởng quidditch của họ, đã thoải mái tập luyện.

"Họ sẽ đánh giá thấp chúng ta bởi vì chúng ta đã thắng hai năm trước. Đoán xem, chúng ta đã trở lại. Mạnh hơn. Chúng ta sẽ giành chiến thắng một lần nữa trong năm nay", Daniel phát biểu sau khi luyện tập. "Tớ sẽ lẻn vào bếp ngay sau đó. Vì vậy, hãy đợi trong phòng của tớ vì tớ sẽ đưa cho mọi người một chồng bánh nướng." Cậu chớp mắt khi kết thúc câu nói của mình. Thay quần áo xong, đội Hufflepuff bước ra khỏi phòng thay đồ. Còn hai giờ nữa là đến giờ ăn tối và Daniel đã chạy vào bếp.

"Jeno!"

Jeno quay đầu lại thì thấy Haechan đang tiến lại gần mình. Cậu ấy đã để bạn bè của mình đi trước.

"Xin chào," Haechan nói khi dừng lại trước Jeno.

"Chào, Haechan."

"Tớ đã xem buổi luyện tập của cậu hôm nay. Làm tốt lắm," Haechan cười.

"Cảm ơn. Cậu không cần–"

"Tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhưng tớ có thể nhờ cậu một việc được không?"

"Cậu cần sự giúp đỡ của tớ?" Jeno bất ngờ nhướng mày hỏi.

"Đúng vậy. Tớ vừa hoàn thành bài luận môn Độc Dược của mình nhưng tớ không biết ai có thể xem xét nó. Nên tớ hy vọng cậu có thể ... cậu biết đấy, hãy đọc và cho tớ một số thông tin đầu vào? Điểm của tớ không được cải thiện và tớ sợ bài luận của mình là chưa đủ. "

"Cậu có chắc không?"

Haechan gật đầu. "Tớ thực sự cần sự giúp đỡ của cậu vì cậu là người giỏi nhất môn Độc Dược trong năm của chúng ta. Và cả, Huang Renjun. Nhưng tớ không biết cậu ấy. Tớ xin lỗi. Chắc cậu đang bận."

"Tớ sẽ làm điều đó cho cậu."

Mặt Haechan ngẩng lên, nụ cười mở rộng. "Có thật không?"

"Cậu nói điểm của cậu không được cải thiện, phải không? Tớ có thể giúp cậu điều đó. Tớ biết cảm giác đó như thế nào ". Jeno mỉm cười, nhớ lại Jaemin, người luôn phàn nàn khi học.

"Tớ không nghĩ là cậu biết điều đó đấy, Jeno. Cậu là học sinh thông minh nhất mà tớ từng gặp" Haechan cố gắng nói đùa.

Jeno cười khúc khích. "Đừng khen tớ nữa. Gặp tớ ở thư viện sau một tiếng nữa?"

"Được!"

Họ ngồi ở một góc của thư viện một giờ sau đó. Jeno đọc bài luận của Haechan một cách nghiêm túc, khiến Haechan đang ngồi bên cạnh cảm thấy lo lắng. Sao cậu ấy có thể đẹp trai như vậy? Tóc của Jeno xõa trên trán và mắt đang tập trung đọc hết dòng này đến dòng khác trong bài viết của Haechan.

"Tớ nghĩ cậu đã làm rất tốt, Haechan-ah," Jeno nhìn lên sau khi đọc được mười lăm phút. "Cậu chỉ cần thêm wolfsbane. Ở đây, "Jeno chỉ vào tờ giấy da của Haechan.

"Ồ, hèn chi tớ cũng cảm thấy đã quên thứ gì đó. Một thành phần quan trọng và làm sao tớ có thể bỏ qua nó nhỉ?" Haechan thở dài, rất vui vì cậu có thể nói dối một cách dễ dàng. "Tớ xin lỗi vì tớ quá tệ trong chuyện này."

Jeno cười nhẹ. "Không, cậu không tệ đâu. Cậu giỏi hơn những người tớ đã làm việc cùng trong lớp Độc Dược."

Lần này Haechan đã cười vì điều đó. "Tất nhiên. Tớ chưa làm nổ cái vạc của mình và làm trợ giảng bị thương."

Jeno lại cười và trái tim Haechan ấm lên khi nhận ra hôm nay Jeno đã cười nhiều như thế nào. Đây là lần đầu tiên cậu và Jeno nói nhiều hơn những lời chào hỏi và những câu chuyện nhỏ khi họ đi ngang qua hành lang.

"Cậu thật tốt, Lee Jeno. Cảm ơn cậu" Haechan nói một cách chân thành.

Jeno gãi cổ, ấn tượng trước những lời chân thành của Haechan dành cho mình. "Tớ-thật vậy à?"

Haechan gật đầu. "Ừ. Tớ hy vọng sẽ đạt điểm cao trong môn Độc Dược dù tớ nghĩ nó sẽ cải thiện điểm tổng thể của tớ. Tớ đang gặp khó khăn trong việc học."

Jeno nhìn chằm chằm vào Haechan một lúc trước khi quay lại với cuốn sách của mình. "Cậu muốn tớ giúp cậu?"

"Ồ," Haechan có vẻ ngạc nhiên. "Thực xin lỗi. Tớ chỉ nói thế thôi, không cần nghĩ nhiều."

"Đôi khi tớ cũng gặp khó khăn trong việc học. Thật tuyệt khi có ai đó có thể giúp cậu khi cậu cảm thấy... không tự tin. "Mắt Jeno nhìn chằm chằm vào giá sách.

"Tớ không biết cậu có bao giờ cảm thấy như vậy không, Jeno. Tớ đã nghĩ rằng cậu luôn yêu thích việc học, "Haechan nói một cách đầy tội lỗi.

"Tớ thừa nhận nó rất nhàm chán và đôi khi tớ không thể tập trung. Chỉ là quá nhiều, tôi biết. Nhưng tớ vẫn cần phải học tập, tớ khác với Renjun, người mà tớ nghĩ có trí nhớ và bộ não vô cùng xuất sắc."

"Tớ luôn tự hỏi làm thế nào cậu có thể giữ được dấu ấn của mình giữa các lần luyện tập quidditch mà tớ biết là chả bao giờ dễ dàng. Daniel Kang có vẻ vui tươi nhưng cậu ấy rất đáng sợ khi cầm chổi. "

Jeno cười nhẹ. "Vâng. Và quidditch. Đôi khi tớ cũng nghĩ đến việc từ bỏ."

Haechan ngay lập tức mở miệng và thốt lên, "Khôngggg! Cậu không thể làm thế! "

Ngay lập tức một tiếng rít từ thủ thư vang lên, nhưng Haechan không quan tâm. Cậu hạ giọng, "Tại sao?"

"Đôi khi nó quá tốn thời gian và mệt mỏi. Tớ không mạnh như mọi người, vì vậy tớ luôn mệt mỏi hơn bình thường khi về nhà, sau khi tập luyện hoặc sau các trận đấu."

"Và cậu để điều đó kiểm soát cậu? Ý tớ là, cậu là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất mà tớ từng thấy. Những hành động của cậu khiến tớ nhớ về Romanovska."

Giờ đến lượt Jeno bật cười, hơi ngạc nhiên. "Tớ yêu Joan Romanovska. Cậu cũng xem quidditch?"

Haechan hào hứng gật đầu. "Có xem. Khi tớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã nghĩ rằng cú đá của cậu có phần quen thuộc... "

Và như thế, cuộc trò chuyện diễn ra nhanh hơn bình thường.

-

Jaemin chưa bao giờ có vấn đề gì với nhà của mình trước đây.

Mọi người luôn nghĩ nhà Slytherin u ám như vậy vì nó nằm dưới lòng đất, lúc nào trông cũng ẩm thấp và lạnh lẽo. Jaemin rất khó ngủ trong ngày đầu tiên đến trường Hogwarts nhưng cậu nghĩ tất cả học sinh mới cũng sẽ như vậy. Trên thực tế, cậu thích nghi nhanh hơn, từ phòng của mình cho đến bạn cùng phòng hàng ngày.

Jaemin đã đến thăm phòng sinh hoạt chung của tất cả các ký túc xá (kết quả của sự nghịch ngợm của cậu với Xiaojun trong năm đầu tiên của họ) và thực sự đôi khi cậu ghen tị với chiều cao của nhà Gryffindor, sự ấm áp của nhà Hufflepuff và sự thoải mái của nhà Ravenclaw, nhưng khi đặt cơ thể mệt mỏi trên giường và kéo rèm lại, cậu luôn cảm thấy mình đang ở một nơi tuyệt vời nhất thế giới.

Xiaojun sẽ chỉ cười và trả lời rằng vì Jaemin thực sự thích nằm trên giường, vừa để ngủ vừa đọc tạp chí muggle. Nhưng đối với Jaemin, bầu không khí đặc biệt trong phòng khiến cậu thực sự cảm thấy như ở nhà. Cậu thực sự không thể nghe thấy gì từ bên ngoài, ngoại trừ một cơn mưa rất to. Khi cánh cửa đóng lại, cậu luôn cảm thấy bị tách biệt với thế giới bên ngoài và Jaemin thấy yêu cảm giác đó, đặc biệt là trong năm thứ nhất và thứ hai khi mọi người vẫn chú ý đến cậu (cậu cũng không phải lo lắng về những con cú bay vào phòng mình mọi lúc).

Hôm nay, Jaemin mở mắt, hơi sững sờ khi nhận ra mình đã ngủ say cho đến giờ ăn tối.

"Dậy rồi à?" Xiaojun vừa hỏi vừa mang giày trên chiếc giường được đặt trước giường Jaemin.

"Tớ không cố ý ngủ ... ồ, không." Jaemin ngay lập tức đứng dậy. Cậu thay đồng phục trắng bằng áo phông trước khi mặc lại áo choàng và lấy chiếc túi trên bàn.

"Tớ có lịch học. Chết tiệt. Tớ trễ rồi."

"Hãy cẩn thận!" Xiaojun kêu lên, để Jaemin lao ra ngoài.

Jaemin nhanh chóng chạy đến thư viện. Cậu lo lắng về việc để Jeno đợi quá lâu. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy Jeno, Renjun và Chenle vẫn học ở nơi họ thường ngồi.

"Nana!" Chenle nói nhỏ. "Anh đã ở đâu vậy?"

"Xin lỗi," Jaemin nói trong khi ngồi cạnh Jeno, cậu thở gấp. "Tớ chỉ ngủ thiếp đi thôi."

"Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ ăn tối. Hãy nhanh chóng làm bài luận môn Bùa Chú của cậu đi" Renjun, người đang thu dọn sách của mình, nói.

"Ồ, không," Jaemin rên rỉ ngả người ra sau. Cậu cảm thấy mệt mỏi. Bụng đói cồn cào và nhiệm vụ của cậu vẫn chưa được làm.

"Cứ bắt tay vào làm đi, Nana. Anh sẽ đợi em," Jeno nói.

Jaemin lắc đầu. "Well. Em nghĩ em sẽ không nộp nó."

"Lần nữa?" Jeno nhướn mày.

"Hyung, anh không thể đến gặp Giáo sư Lupin và bỏ đi," Chenle rít lên, cảm thấy thích thú với điều đó.

"Cậu làm gì?" Renjun há hốc miệng.

"Chỉ một lần thôi," Jaemin tránh ánh mắt của Jeno và Renjun. Một khoảng lặng xuất hiện trước khi cậu từ bỏ, "được rồi, có thể là thỉnh thoảng."

"Thỉnh thoảng là bao nhiêu lần hả, Jaemin?" 

Jaemin nuốt nước bọt, nhưng không bị dọa và khoanh tay trước ngực. "Anh biết đấy ..." cậu nhún vai.

"Anh không thể tin rằng em lại dùng phép thuật với giáo sư của chúng ta" Jeno bình luận thẳng thừng.

"Không! Họ là những phù thuỷ tuyệt vời, Jen, tất nhiên họ sẽ không bị ảnh hưởng bởi dòng máu Veela của em. "

"Ồ, vậy là cậu ngụ ý rằng cậu đã làm điều gì đó khác ngoài việc xuất hiện trước mặt họ?" Renjun cười toe toét.

"Vâng. Tớ đã nói thế."

Chenle đảo mắt, vẫn không thể tin rằng Jaemin có thể thoát khỏi.

"Mở sách của em ra," giọng Jeno nghiêm nghị.

Jaemin nhìn kỹ khuôn mặt của bạn trai mình, nhưng cậu không thấy nụ cười ở đó. Jeno đã đợi.

"Nhưng em muốn ăn tối ..." Jaemin nói nhỏ.

"Em cần phải viết bài luận đó, anh sẽ đi cùng em," Jeno nói với giọng dứt khoát. Vai của Jaemin chùng xuống.

"Vậy thì chúng ta sẽ mang đồ ăn tới. Nào, Chenle." Renjun bỏ túi lại và nắm lấy tay Chenle.

"Hyung, đừng quá nghiêm khắc. Em biết anh cũng mệt mà. "Chenle vỗ vai Jeno trước khi rời đi.

Nghe điều này, Jaemin cảm thấy tồi tệ. Jeno vừa mới kết thúc buổi tập quidditch và trông cậu ấy có vẻ mệt mỏi. Nhưng cậu ấy ngồi đó, đợi Jaemin lấy sách ra và mở tập giấy da.

"Xin lỗi, Jen."

Jeno thở dài. Cậu sẽ không giận Jaemin. Không phải khi đôi mắt Jaemin trông buồn và cậu ấy giữ chặt môi mình để không bĩu ra. Jaemin luôn trông dễ thương và Jeno luôn bị quyến rũ.

"Không sao, bé yêu."

Jaemin, người vì những lời nói đơn giản này của Jeno, ngay lập tức trông vui vẻ và hào hứng mở cuốn sách của mình.

-

Mark tình cờ gặp Haechan khi họ đang làm trực đêm quanh lâu đài. Họ quyết định thực hiện cùng lúc, bỏ qua những ánh nhìn dò hỏi của bức tranh bằng cách vẫy tay rồi nhanh chóng đi về phía Tháp Thiên Văn.

"Hãy nghĩ về nó, Mark! Tôi biết cậu xuất sắc, không chỉ trong lớp Độc Dược. Mọi người đều biết rằng Ravenclaws trong năm của cậu đang làm cậu rất bẽ mặt. Cậu có thể sử dụng điều đó để làm lợi thế của cậu, của chúng ta. " Haechan yên tâm.

Mark đóng chặt áo choàng, cảm thấy hơi lạnh. "Nhưng nó là bất hợp pháp, Haechan. Ý tôi là, hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu họ phát hiện ra. Và, nó vô dụng vì Jaemin sẽ không bị ảnh hưởng bởi Tình Dược."

"Nếu cậu không muốn làm cho Jaemin ... cậu có thể làm cho tôi được không?"

"Tại sao tôi phải làm thế?" Mark cau mày, biết rõ việc này thậm chí sẽ làm phiền anh. Một trong những cách giúp Mark luôn ở vị trí số một mỗi năm là không để người khác can thiệp và kiểm soát mình. "Cậu nói cậu đủ sức quyến rũ Lee Jeno."

"Ích kỷ," Heachan đánh vào ngực Mark và Mark bật cười.

Haechan mỉm cười. Họ dừng lại một chút ở khúc quanh cầu thang, tựa vào khung cửa sổ rộng, thả hồn ra bên ngoài. Đến khoảng sân trống, và cả khu rừng Cấm hoang sơ.

"Cậu có ổn không?" Haechan khẽ hỏi.

"Gì?"

Haechan nhún vai một lúc. Mặt cậu hơi ửng hồng khi nghĩ rằng giờ cậu đã có một thói quen hằng ngày mới với Jeno. Mark mỉm cười trong tiềm thức với cậu. "Cậu đã thích Jaemin trong nhiều năm. Ý tôi là, cậu không phải người duy nhất tan vỡ trái tim. Có hàng tá người ở đây xếp hàng chờ cậu ấy, nhưng tôi biết cảm xúc của cậu rất khác. Cậu ấy rất đặc biệt đối với cậu và đây không chỉ là một tình yêu đơn thuần. Tôi biết vì tôi cũng vậy, với Jeno. Đó là lý do tại sao tôi đề nghị... thỏa thuận này."

Mark thở dài. Khi Haechan nhắc nhở về ý định của họ, anh không khỏi cảm thấy bất lực. Từ năm ngoái, anh đã từ bỏ mọi tình cảm của mình dành cho Jaemin. Hãy rèn luyện bản thân để hạnh phúc với những gì họ có và không có. Anh tập trung vào vị trí công việc mà anh mong muốn tại Bộ.

"Tôi có thể biết...?" Haechan thì thào. Cậu di chuyển vị trí để chỉ còn cách Mark một inch. Mark chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, kiềm chế để không chớp mắt quá nhiều vì bất ngờ.

"Cậu thật dễ thương," Haechan cười.

Mark quyết định không trả lời nhận xét cuối cùng của Haechan. Thay vào đó, anh xoay người dựa vào cửa sổ để vai của anh gần như chạm vào ngực của Haechan. Nhưng anh đã bước vào làn ký ức của mình.

"Vào năm thứ ba của tôi... cha tôi qua đời. Cuộc sống của tôi không thay đổi, nhưng có một lỗ hổng lớn trong cuộc sống của mẹ tôi và tất nhiên ảnh hưởng đến tôi. Tôi đoán chúng tôi chỉ đồng ý để mọi thứ trôi chảy, cải thiện bản thân. Tôi đoán không có gì thay đổi kể từ khi tôi học ở Hogwarts cả năm. Tôi đã không nhận ra rằng tôi đã đánh mất chính mình. Chậm rãi. Tôi học chăm chỉ đến nỗi cơ thể tôi cũng từ bỏ. Jaemin đã quan tâm đến tôi và đã cứu rỗi tôi".

Chỉ mới như ngày hôm qua. Jaemin đến thăm anh, mang đồ ăn cho anh và đan khăn quàng cổ cho anh. Một cử chỉ đơn giản nhưng đầy sự chân thành, cho rằng Mark chưa bao giờ thực sự tương tác với những người trẻ hơn vào thời điểm đó. Jaemin nói rằng cậu ấy chỉ tốt với tiền bối của mình. Khi Mark đã hoàn toàn khỏe mạnh, Jaemin dành thời gian để trò chuyện với anh trong phòng sinh hoạt chung mỗi tối. Buộc Mark phải ngủ sớm và thu dọn sách của Mark.

"Tôi nghĩ em ấy đối xử tốt như thế vì em ấy muốn làm bạn."

"Vậy thì, cậu thật là ngu ngốc." Giọng nói của Haechan đưa anh ta lên khỏi sự mơ màng của mình.

Mark bật ra một tiếng cười nhẹ. "Ừ. Yukhei cứ nói với tôi điều đó. Cho đến bây giờ."

Haechan lắc đầu, nhận ra cậu trai trước mặt không chỉ rụt rè mà còn có chút nhạy cảm. Dần dần cậu hiểu rằng Mark đang tự bảo vệ mình bằng cách xây dựng một lớp phòng thủ không thể xuyên thủng xung quanh anh. Thật không may, Mark chỉ cho phép một người vào và người đó hiện đã nằm ngoài tầm với.

"Cậu có biết tôi đã tham gia lớp học Nghiên cứu Muggle để hiểu em ấy hơn không?"

Haechan khẽ mở miệng vì điều đó. "Không thể nào. Nhưng cậu không có ý định tiếp cận cậu ấy!"

Mark tiếp tục, "Jaemin nói với tôi rằng em ấy thà sống trong thế giới muggle. Mọi người sẽ dừng lại khi em ấy đi qua vì em ấy mang dòng máu Veela, nhưng trong thế giới muggle, phản ứng có thể còn tồi tệ hơn. Em ấy yêu thích sự quan tâm và tất nhiên cuộc sống của em ấy trở nên dễ dàng hơn khi em ấy có thể yêu cầu mọi người làm theo ý mình. Trong thế giới phù thủy, em ấy phải học trở thành một phù thủy vì mọi người luôn nói rằng em ấy không có tài. Dù em ấy làm gì, mọi người sẽ chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của em ấy và đó là lúc Jaemin ngừng cố gắng. Tôi đã giúp em ấy nỗ lực một chút vì tôi ghét chứng kiến ​​em ấy bị đối xử bất công... ngoài ra thì còn vì đúng, tôi thích em ấy ". Mark mỉm cười khi kết thúc câu nói của mình.

"Chết tiệt, anh bạn. Cậu đang lún rất sâu," Haechan lắc đầu, nhưng cậu lặng lẽ lắng nghe những lời của Mark. Cậu vừa phát hiện ra điều này và thực sự khá sợ khi thấy kết cục Mark kể mọi thứ về Jaemin.

"Tôi sẽ không ép cậu làm Tình dược cho tôi, Mark. Có lẽ tôi có thể mua chúng từ Weasley, mặc dù họ nói rằng lọ thuốc ở đó tất nhiên chỉ như đồ chơi. Nhưng tôi có thể thử, ai mà biết Jeno ngu ngốc đến mức nhận thứ gì đó từ tôi và ăn nó, "Haechan cố gắng làm dịu tâm trạng.

Cả hai người đều cười. Bầu không khí xung quanh họ bắt đầu dâng lên. Haechan yêu cầu Mark tiếp tục cuộc khám phá của họ vào đêm hôm đó và đi xuống cầu thang, trở lại hành lang và quay về ký túc xá của họ.

"Cảm ơn Mark vì đã chia sẻ điều này. Cậu là một người rất tốt. Tôi rất tiếc vì đã không thể ở bên cạnh cậu, cậu biết đấy ... như Jaemin đã làm. Nhưng bây giờ cậu đã có tôi." Haechan ôm lấy vai Mark trong giây lát.

Mark mỉm cười. "Không lùi bước?"

"Lùi bước là gì?" Haechan trêu chọc trước khi cười và bỏ đi, để lại Mark đang trên đường trở về ký túc xá lạnh giá dưới lòng đất. Bây giờ, họ dường như quên mất những gì họ nên nói và bước đi với nụ cười trên khuôn mặt.

Cậu ấy thực sự rất dễ thương, Haechan có thể cảm thấy mặt cậu đỏ bừng lên. Ugh, một cơn quặn thắt trong bụng cậu. Cậu lắc đầu khi đi lên cầu thang. "Mình thậm chí còn quên nhờ Mark cho một ít may mắn cho cuộc hẹn học tập vào ngày mai."

Jeno sửng sốt.

Cậu không ngờ Haechan sẽ nghiêm túc nhận lời mời học của mình. Nhưng khi nhìn thấy Haechan đã ngồi ở một trong những góc thoải mái nhất của thư viện với một chồng sách Độc Dược và một vài lọ thành phần thuốc có thể mang theo, cậu nghĩ Haechan có vẻ thực sự nghiêm túc trong việc cải thiện điểm số.

"Ồ, wow," Jeno không thể không bình luận và ngồi xuống bên cạnh Haechan.

"Được không? Cậu có muốn đổi chỗ không? "Haechan có chút lo lắng hỏi.

"Không,... ổn mà. Cậu đã làm rất tốt."

Haechan mỉm cười.

"Ngày hôm nay của cậu thế nào?"

"Tốt. Cậu thì sao?"

"Cũng thế." Tốt hơn, vì tớ đang cậu bây giờ. Haechan nhìn Jeno, đang lấy sách ra và sắp xếp chúng thật đẹp bên cạnh sách của Haechan.

"Chúng ta bắt đầu nhé?"

Haechan bật ra khỏi niềm hân hoan và gật đầu. "Ừ."

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top