Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bạn cũng như thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi Kamui đến căn phòng giam giữ em gái anh và thằng lạ hoắc nào đó vừa sàm sỡ nó, Okita đang lúi húi đóng đinh một con hình nộm lên tường, còn Kagura thì loi choi nhảy Gangnam Style quanh phòng.

"WOP, WOP, WOP WOP WOP," Kagura rống lên, một tay quay tròn sợi thừng vô hình trên cao, chân nhảy ngựa, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. "Ê Chúa! Ông đã xem đủ cái vũ điệu thần thánh ngu si này chưa?!"

"Tất cả đều sẽ trở về với cát bụi. Bằng sợi chỉ vô hình của số mệnh, ta đày đoạ ngươi, Hijikata Toshirou, xuống tầng sâu nhất của địa ngục trầm luân. Tới đây, hỡi kẻ tội đồ, hãy ăn năn về tội lỗi của ngươi và sám hối trước Đấng Sáng Tạo... Hijikata-san, anh đã chui vào đấy chưa?"

Từ phía bên kia cánh cửa sắt, Kamui chỉ có thể đứng nhìn cảnh tượng loạn cào cào bên trong. Anh không chắc mình đã sẵn sàng để mở ra cánh cổng dẫn đến một thế giới mới và trở thành một thằng thần kinh thứ thiệt. Tuy nhiên, mọi sự phân vân đã tiêu tan khi Kagura (vô tình hoặc cố ý) đá vào lưng Okita, khiến anh nắm lấy cổ chân cô và lôi xuống sàn.

XOẠCH.

Cánh cửa chạy xịch sang một bên, và đôi trẻ đang gây lộn lập tức thành kính cúi lạy với tốc độ ánh sáng. Kamui thản nhiên bước vào.

Okita là người đầu tiên lên tiếng.

"Chà. Không hiểu sao Chúa trông giống tội phạm bị truy nã của Shinsengumi lắm luôn. Hình như là một tên quấy rối tình dục thì phải?"

Và Kagura là người tiếp theo.

"ĐỒ ẤU DÂÂÂM, ấy khoan, là anh trai mình mà ta. ẤU DÂÂÂÂÂÂÂÂM."

Cuối cùng Kamui phản bác.

"Ta không phải tội phạm quấy rối tình dục. Mi đã nhồi nhét cái gì vào đầu em gái ta, hả? Đừng tin hắn; em biết anh chỉ là khủng bố thôi mà, đúng không?"

Okita bày ra vẻ mặt thất vọng. "Vậy ra anh là một ông Đấng Cứu Thế tự xưng à? Giống như mấy người vô gia cư mà vô cùng ưa thích đeo một cái biển lên người đề 'Tận thế đang đến', và rất có khả năng tên là Raoul?"

Căn phòng im lặng một cách xấu hổ. Kagura lườm Kamui và gương mặt tươi cười đã được diễn tập trước của anh. Sự căng thẳng đến toé lửa lập lờ giữa hai anh em. Kagura căng cứng người đầy cảnh giác, mắt liếc quanh không gian nhỏ hẹp nhằm tìm kiếm bất kỳ thứ gì có tiềm năng trở thành vũ khí; có một con hình nộm, đinh và một cây búa. Cô có thể làm ra một vài đồ vật chết chóc từ đống đồ kia.

"Sao lại bắt cóc tôi?" Cô hỏi qua hàm răng nghiến chặt.

Kamui mỉm cười. "Coi nào, anh đâu có bắt cóc em. Anh biết mật khẩu đấy nhé."

Kagura vẫn còn nhớ thứ được gọi là "mật khẩu" đó. Hồi mẫu giáo cô đã được dạy rằng khi có người lớn đón từ trường về nhà, chỉ được phép đi theo nếu người đó biết mật khẩu cô đã đặt ra từ trước và chỉ có một số người có thể biết. Về cơ bản đây là phương pháp phòng chống nạn bắt cóc bắt đầu gia tăng kể từ khi dân số Yato sụt giảm.

"Sadaharu 67, phải không nào?" Kamui hỏi, gần như có vẻ trêu chọc.

Kagura đột nhiên rất muốn giết người. Trước khi kịp nhận ra, cô đã tay không xông vào anh trai.

Kamui nhẹ nhàng lùi lại vài bước, và chặn lại toàn bộ các đòn tấn công trong lúc Kagura mù quáng đấm đá.

"Im đi, im đi, im đi!" Cô gào lên, "Tôi đổi mật khẩu rồi! Là Sadaharu 69 nghe rõ chưa! Tôi là người lớn rồi! Anh chả biết cái đếch gì về tôi hết, đồ bắt cóc trẻ con!"

"Lớn chỗ nào thế?" Okita đang ngồi ngoài làm khán giả theo dõi trận huynh muội tương tàn kể trên, thắc mắc. "À, 69. Thành quả của anh chủ chứ không ai vào đây nữa. Hay lắm."

Trái lại, Kamui giật mình đỏ mặt. "Ai... Ai dạy em mấy thứ đồi bại đó?"

"Có quan trọng không?! Dù sao cũng đếch phải là anh! Anh chẳng dạy được cho tôi cái khỉ gió gì hết! Anh, kẻ đã tấn công người thân của chính mình! Anh, kẻ đã vứt bỏ em gái mình ở lại hành tinh ướt nhẹp đó! Anh, đồ mẹ mìn khốn nạn!" Cô thở hổn hển, "Tôi yêu cầu gọi luật sư gia đình, mẹ nó chứ!"

"Tới liền." Một con hình nộm bị ném vào Kamui, và dù anh đã bắt được dễ như không, nó đã khiến anh sao nhãng. Kagura thấy một cái đinh được đặt lên tay, và Okita đến đứng ngay bên cạnh cô, xoay xoay cây búa.

"Giờ thì, tôi hiểu là anh Chúa đây đã lôi bọn này lên để phán xét tội lỗi của tụi tôi," anh bình tĩnh nói, "nhưng tôi còn ở đây với tư cách là người bào chữa nữa. Và tôi yêu cầu có lời giải thích."

Kamui cười nắc nẻ đến gập cả lưng. Anh chỉ có thể nín cười sau khi bị em gái đè sát vào cửa và dí một cái đinh vào cằm.

"Tốt thôi, em gái, và cả cậu người Trái Đất tôi không biết và cũng không có hứng muốn biết," anh nói, hào hứng xem xét vẻ mặt nghiêm túc của Kagura, "muốn biết lý do thì qua đây chút đi."

***

"Ta không tin anh ta," Kagura thì thầm với Okita khi họ cùng Kamui đi dọc hành lang sáng trưng, "nói gì thì cũng là anh em, nên ta chỉ cần ngửi là biết ngay anh ta đang giở trò gì đấy. Và lúc này mùi rất là nồng nặc."

"Ngươi nghĩ ta thì tin chắc? Anh trai ngươi là một tên biến thái ưa quấy rối tình dục. Đó là loại người cuối cùng ta tin. Tuy nhiên, chúng ta đang ở đây, trên con tàu này, đâu đó giữa thiên hà. Lựa chọn tốt nhất bây giờ là ngoan ngoãn theo anh ta và cầu nguyện không đứa nào trong bọn bị này nọ ấy ấy."

"Anh ấy thực sự bị kết tội quấy rối tình dục à?" Kagura nhăn mặt vẻ khinh bỉ, "Thằng khốn này đã xuống cấp đến mức nào rồi?"

Kamui, không thể chịu nổi những lời ong tiếng ve phía sau nữa, quay phắt lại.

"Phải nhắc lại bao nhiêu lần thì tụi bây mới thông là anh đây đã, đang và sẽ không quấy rối tình dục bố con thằng nào hết? Với tư cách là một tên khủng bố hợp pháp, anh đã làm đủ chuyện bậy bạ, từ đục thủng đầu đồng nghiệp cho đến xé mất một cánh tay của bố già nhà mình, nhưng em à, anh chưa từng quấy rối ai hết."

Okita khịt mũi, "Mấy thằng bạn anh trong tù đứa nào cũng nói thế cả, Raoul ạ."

"Raoul là thằng éo nào?"

Cuộc tranh luận kết thúc khi cả ba đến trước một căn phòng canh gác cẩn mật. Kamui ra dấu cho lính gác, và họ mở cửa, để lộ ra một loạt những đồ công nghệ cao bên trong. Ở chính giữa có một màn hình lớn đang nhấp nháy đèn xanh.

"Vậy ra đây là nơi anh tiến hành những hoạt động bẩn thỉu của mình và quay phim lại hả Raoul?" Okita đều đều hỏi.

"BỚ LÀNG NƯỚC CỨU TÔI VỚI!" Kagura vừa hét vừa lao ra cửa, chỉ để bị Okita túm lại.

"Đừng hòng ta để bị này nọ ấy ấy một mình nhé. Này Raoul, anh muốn tôi làm gì bây giờ? Lột đồ cô ta ra hay tự thoát y? Tôi thì tôi thích phương án thứ nhất hơn."

"TA ĐẾCH THÍCH PHƯƠNG ÁN NÀO CẢ! BỎ RA NGAY, SADIST! CẢNH SÁT CÁI MẸ GÌ MÀ GIÓ CHIỀU NÀO NGẢ NGAY THEO CHIỀU ẤY ĐƯỢC THẾ?!"

"Cậu, người Trái Đất, buông con bé ra. Và không, tôi không cần ai cởi đồ ở đây cả. Nếu cần vũ công thoát y thì tôi có thể tự thuê." Kamui xoa trán. Đã lâu rồi anh không phải đối phó với ai điên như tên này. "Chính hai người đòi giải thích, nên ngậm miệng lại và tập trung vào đây."

Để mặc hai kẻ kia gào thét và đấm đá nhau, Kamui búng tay. Bức ảnh một người đàn ông trùm mũ đỏ phóng to trên màn hình với một dòng chữ bên dưới.

Ngay lập tức, Kagura và Okita ngừng chí choé.

Sát nhân Hắc Thố.

Okita huýt sáo.

"Chu choa, chúa quỷ đích thân hiển linh cơ à."

***

Thành phố Edo: 8:30AM

Ding-dong.

Tiếng chuông réo trước cửa quán Otose. Không lâu sau, Catherine, được vinh danh là nhân vật có tai mèo xấu nhất trong lịch sử manga và anime, kéo xoạch cửa ra và quát the thé.

"Mới sáng ngày ra đã muốn gì hả, thằng du côn?! Muốn bị tét đít hở?! Lại một thằng say xỉn ở đây tối qua và không tài nào quên nổi gương mặt xinh đẹp của chuỵ chứ gì, HẢ?!"

Người bấm chuông có vẻ hơi hốt hoảng vì câu mào đầu hung hăng trên, nhưng đã nhanh chóng hoàn hồn.

"Dạ không phải. Tôi đang tìm một cô gái trẻ..."

"HẢ?! Cứ trùm mũ lí nha lí nhí thế thì có giời mới nghe được! Không biết lễ độ là gì à?! LẠI CÒN TÌM GÁI TRẺ?! MI ĐANG ĐỊNH TÁN TỈNH CON NHÓC KAGURA PHẢI KHÔNG?! CON BÉ TỐT ĐẾN THẾ CƠ À?!"

Otose, cuối cùng không thể nhịn cho người làm của mình la ó làm phiền hàng xóm vào lúc sáng sớm tinh mơ nữa, dộng mạnh lên bàn.

"Catherine, tha cho anh ta và xách mông về rửa bát, nhanh!"

"Nhưng Otose-san, thằng du côn này tính tán tỉnh Kagura!"

"Không ngậm mồm lại là tôi nhét đầu cô vào bình hoa đấy!"

Nghe thấy một trong những điều cấm kỵ của loài mèo, Catherine ngoan ngoãn trốn ra sau cửa, len lén quan sát kẻ lạ mặt.

Otose thở dài, "Xin lỗi về chuyện vừa rồi. Cậu cần gì?"

Người lạ bước vào và kéo mũ xuống. Một chàng trai trẻ, tóc đen mắt xanh. Cao, có phần gầy guộc. Khoảng hai mươi lăm đổ xuống. Vẻ mặt trẻ con khiến người đối diện thoải mái.

Vì vài lý do không rõ, các giác quan trong Catherine đột nhiên dựng lên. Cô rít nhẹ, nhưng người lạ không có vẻ để ý đến.

Trái lại, Otose vẫn duy trì vẻ mặt bình thường trước sự căng thẳng toả ra từ người đàn ông khi anh ta đưa ra tấm ảnh của một người bà đã quá quen thuộc.

"Bác thấy đấy, cháu đang tìm cô bé. Tên em ấy là Kagura. Lúc nãy bạn của bác đã nhắc đến em ấy. Cháu nghe người ta bảo em ấy sống ở quanh đây."

"Tôi hiểu rồi. Và cậu là?"

Người lạ mặt mỉm cười, "Cháu là Kamui, anh trai cô bé."

Otose gật, "Ra cậu là anh trai con bé à. Tôi cho là cậu có biết mật khẩu?"

Anh ta lại mỉm cười, "Sadaharu 67."

Otose nhếch mép đầy quái khí khi bà đưa lại bức ảnh. "Con bé đã trưởng thành rồi. Bây giờ mật khẩu là Sadaharu 69. Xin lỗi nhưng tôi không thể giúp gì cho cậu. Có vẻ con bé đã bị đĩa bay bắt cóc hôm qua."

Chàng trai nhướng mày, "Bắt cóc?"

"Phải," Otose trả lời, thản nhiên thở ra một làn khói từ chiếc tẩu, "Cậu biết đấy, với ánh sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống và các thứ. Cuộc sống ngày nay thật đáng sợ, nhỉ?"

"Lạ thật đấy. Thôi, cám ơn bác ạ."

Người lạ mặt kéo lại mũ lên và ra ngoài. Catherine thò ra từ sau cửa.

"Otose-san, cậu ta-"

"Tôi biết, Catherine à." Otose cắt ngang. "Tôi đã sống với những người đàn ông của chiến trường cả một đời người rồi. Tôi có thể ngửi được hơi máu trên người một chiến binh giống như người ta ngửi được mùi chocolate từ mấy đứa trẻ béo phì vậy. Cậu ta không phải người bình thường."

"Chúng ta làm gì bây giờ? Tôi không chấp nhận cho cậu ta hẹn hò với Kagura... hay làm anh trai con bé."

"Cô bị ngu à? Đấy mà là anh trai Kagura? Lần cuối tôi coi OP của Gintama, anh trai nó trông láo lếu hơn thế... lại còn có tóc dài đỏ choé. Cậu lúc nãy trông giống kiểu nhân vật thanh niên nghiêm túc hơn." Bà xoa cằm, "Tama, có đó không?"

"Dạ, Otose-sama." Tama bước ra từ sau quầy. Otose vẫy tay, "Phát cái OP Light Infection đi."

Một màn hình nhỏ phóng ra từ mắt Tama, chiếu hình Takasugi đứng trên thuyền cười điệu.

"Tua lại một tí... không, quá rồi. Tua nhanh đi, một tí nữa... dừng! Đây rồi!"

Nhìn Kamui trên màn hình, Otose gật gù. "Thấy chưa? Tôi đã bảo mà, thằng cu lúc nãy chỉ là một OC trong cái fanfic vớ vẩn nào đấy thôi. Tama, đi gửi lời nhắn cho Gintoki và Shinpachi nhé."

"Đã rõ, Otose-sama. Nội dung là gì ạ?"

Catherine nhảy dựng lên. "Bảo họ là có một thằng nhóc rất đáng nghi đang lùng tìm Kagura!"

Otose đẩy đầu cô sang một bên, "Không được. Chúng ta chẳng có bằng chứng nào cho thấy cậu ta đáng nghi ngoài linh cảm của một bà già và bản năng của một con mèo."

"Vậy làm sao để nói họ biết mà cảnh giác với cái thằng rất có khả năng là tên giết người hàng loạt kia?"

Otose cười gian, "Cứ nói là có thằng du côn nào đó đang định cưa cẩm Kagura. Hai đứa nó sẽ mài dao sẵn sàng ngay."

*Chú thích của tác giả: Raoul là tên một người đàn ông vô gia cư trong một cuốn sách tôi từng đọc, "What in God's name". Ông ấy đã được Chúa giao nhiệm vụ cảnh báo về ngày tận thế, và thực hiện việc đó bằng cách đeo một tấm bảng ghi "Tận thế sắp đến" và đi bộ dọc đường quốc lộ. Tôi không biết nữa. Tôi thấy nó có vẻ hài nên không nhịn nổi mà nhắc đến trong đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top