Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12. Cô Cũng Là Người Đầu Tiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Cửu Cửu
Edit: Yuu

"Ồ... vụn bánh ngọt."

Khi tôi đưa cho anh ấy những chiếc bánh trước đó, có những mẩu bánh ngọt còn sót lại trong lòng bàn tay tôi. Tôi ngây người nhìn anh ấy, người đang điên cuồng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay tôi. Bây giờ, tôi biết tại sao anh ấy lại đột nhiên nắm tay tôi rồi. Và từ nay về sau, tôi sẽ không mang bánh cho anh ấy nữa mặc dù anh ấy thích nó.

Điều này không tốt chút nào cả. Vì tôi hơi ác cảm với hành động của anh ấy trong khi thực tế là anh không thực sự biết mình đang làm gì.

*Liếm liếm*

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy và vô thức nuốt một ngụm khí ... anh ấy trông thật không đứng đắn chút nào khi đưa lưỡi liếm tay tôi.

Argh! Tôi đã nghĩ gì vậy! Tôi cố gạt bỏ suy nghĩ đó.

Nhưng sau đó, tôi thực sự không thể làm bất cứ thứ gì cả. Tôi không thể chống lại cái nắm tay mạnh mẽ của anh. Vậy nên, tôi quyết định dùng tay còn lại của mình choàng chiếc khăn ướt lên đầu anh ấy trong khi anh ấy đang mải miết liếm bàn tay và ngón tay của tôi.

Sau đó đột nhiên, khuôn mặt anh tiến sát lại gần hơn một chút nữa.

Giống như...

"Chờ một chút. Chờ một chút đã..."

Chiếc chăn trên đùi anh rơi xuống vũng nước và ướt đẫm. Sau khi nhìn chiếc chăn vô tội bị ướt nhẹt, tôi từ từ quay lại nhìn anh và trông anh có vẻ như đang rất lo lắng về khoảng cách giữa hai của chúng tôi.

"A..." Ricdorian giật mình, anh lập tức bỏ tay ra và gần như dùng hết sức đẩy tôi ra.

Tôi đã mất cảnh giác!

"Ouch." Và kết quả là cuối cùng tôi bị xô ngã ngồi bệt xuống sàn nhà bẩn thỉu, ướt đẫm bùn.

"Ồ, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tất cả! Tay và mặt của tôi! Ugh! " Tôi không thể tin được điều này!

"Nói trắng ra, em là người đã liếm tay chị."

"À, à, liếm, hửm!"

"Đúng, em liếm nó!" Tôi nhanh chóng nói thẳng với anh trước khi anh ta lại có hành động quá khích gì đó nữa. Tại sao tôi lại là người có lỗi trong khi trên thực tế, anh ấy là người bắt đầu trước? Chỉ là may mắn thôi.

Sợi xích kêu to hơn trước khiến tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Lưng anh ấy đang dựa sát vào tường. Đột nhiên, anh ấy nhìn thẳng vào tôi rồi lại liếc nhìn chiếc khăn choàng khoác trên ngực tôi. Anh cố gắng kéo thật chặt sợi xích. Sau đó tôi thấy những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt đang mở to của anh ấy... Tại sao bây giờ trông giống như tất cả là lỗi của tôi nhỉ? Giống như tôi là thủ phạm một tội ác tày đình vậy?

"Tôi, tôi, tôi, thức dậy, và cô..."

"Ồ, vậy bây giờ em đã nhớ ra chưa?" Anh ấy thốt ra một lời như để có thể lấy lại tinh thần.

Tôi chưa bao giờ thấy ai có cánh tay đỏ rực đến thế. Cứ như thể tôi đang nhìn một luống hoa hồng đỏ tuyệt đẹp ấy. Từ chiếc cổ không bị chiếc khăn choàng che khuất, đến dái tai và đến cả mu bàn tay anh, không chỗ nào là không đỏ.

"Lần... lần đầu tiên .."

"Ngừng nói về lần đầu tiên đi." Anh ấy không thấy mệt với cụm từ đó sao?

"Bánh... bánh quy ngon, tại sao, tại sao, tay của cô..."

"Ý em là gì? À... tay chị có vị giống như bánh quy phải không? Đó chính xác là những gì em nghĩ trước khi lý trí của em trở lại. Ngấu nghiến tay của chị như thể nó là một chiếc bánh quy." Tôi nói một cách mỉa mai.

Điều này có một chút thú vị. Nhân cơ hội này để chế giễu anh, tôi đã cố gắng tạo hình bàn tay của mình trông giống như đài hoa và trêu chọc anh. Kể từ khi quần áo của anh bị thấm nước mưa, mọi thứ trở nên xuyên thấu khiến cho vết đỏ trên người anh ta càng thêm nổi bật.

"Vậy giờ em đã có thể nhớ tất cả mọi thứ?"

Anh ta gật đầu.

Nếu mọi người nhìn vào anh ấy, họ có thể nghĩ rằng anh ấy thật dễ thương khi người cứ đỏ ửng lên như tôm luộc. Và sau đó họ sẽ đổ lỗi cho tôi vì đã tổn thương anh... Sau đó họ sẽ cho rằng tôi là thủ phạm gây ra mọi thứ. Rằng tôi đã làm điều gì đó xấu xa với anh ấy. Thật là bất công!

"Vì vậy, đó là một trường hợp bất khả kháng." Tôi có tội không? Tôi chỉ đưa cho anh ấy những chiếc bánh quy. Tôi không có một chút ý định xấu xa nào cả.

"Ha, nhưng..." Anh lắp bắp, lấy mu bàn tay che mặt và cảm thấy xấu hổ.

"Đó thực sự là lần, lần, lần đầu tiên của tôi..."

"Chết tiệt! Chị xin lỗi." Tôi nói, chỉ để xoa dịu bất cứ điều gì khiến anh cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ. Liệu anh có nghĩ đến sự trong sạch của lòng bàn tay tôi không? Tôi chưa bao giờ trải qua điều sự khiến nhã như thế trong đời.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu tôi nói rằng đó cũng là lần đầu tiên tôi trải qua một điều như vậy. Vì vậy, tôi chỉ chọn cách giấu điều đó đi. Tôi đứng lên, thực sự không còn thời gian nữa. Mọi thứ chắc chắn sẽ chìm lắng theo thời gian. Tôi liếc nhìn anh và thấy anh úp mặt vào chiếc khăn choàng nhưng có vẻ như anh rất khó cử động khi toàn thân bị xích. Sợi xích bị kéo khi anh tiếp tục cố gắng che mặt mình, dây xích siết rất chặt khiến tay anh dường như sắp bị chặt đứt.

Không phải anh rất khỏe sao?

Tôi thấy nước mắt trên khóe mắt anh chực rơi. Có vấn đề gì với nhân vật nam chính của cuốn tiểu thuyết được xếp hạng thứ 19 này thế?

Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt xấu hổ và lắc đầu. Đôi mắt anh ấy hiện giờ không thể nhìn được gì cả vì anh ta đang giấu khuôn mặt dưới tấm khăn choàng. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng anh ấy có thể nhìn thấy biểu cảm của tôi lúc này.

Tôi xua đi những suy nghĩ của mình và đứng lên khỏi vũng bùn. Tôi quay lưng lại với anh ấy và tự hứa với lòng lần sau nhất định phải đảm bảo khoảng cách an toàn. Điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

"Tất cả, tất cả, phần..." Tôi quay đầu lại lần cuối và nhìn thấy khuôn mặt của Ricdorian nhô ra khỏi tấm vải, giống như một con rùa đang cố chui ra khỏi mai. Hai má anh vẫn đỏ như trái táo căng mộng.

"... Cô tên là gì?" Anh hỏi, chỉ có đôi mắt của anh ấy là màu xanh giữa khuôn mặt đang bừng đỏ. Giống như những vì sao tỏa sáng trong bình minh, hay một viên ngọc quý giữa những viên đá cuội, đôi mắt của anh ấy quá đẹp.

"Iana."

Bây giờ tôi tự hỏi, anh ấy chỉ tò mò lúc này? Trong khi tôi đã đến thăm anh ấy hai lần, tôi quay lưng lại và cười.

Thật là một người kỳ dị mà.

Hẹn gặp lại, "quý ngài ngốc nghếch."

Ngay sau khi ngọn đèn dời đi, sắc mặt đỏ bừng của anh liền chìm trong bóng tối.

Mưa tiếp tục rơi một lúc lâu.

<Tích tách, tích tách, tích tách.>

Và đôi khi mưa bắn mạnh vào trần nhà, tôi có thể nghe thấy tiếng động đó mọi lúc. Tôi thậm chí còn tự hỏi tại sao lại có mưa khi trời vào hè. Nhưng tôi chỉ nhún vai và nghĩ rằng điều đó có thể là do thiên nhiên. Biến đổi khí hậu cũng là một phần trong cuốn tiểu thuyết này nhỉ, tôi tự hỏi.

Lúc đầu, tôi thực sự không biết rằng đó là do mùa hè. Nhưng có một điều đáng mừng là nhà tù có nhiệt độ mát mẻ hơn so với không khí bên ngoài. Ít nhất thì nó sẽ không quá nóng bức.

Các lính canh nói với tôi rằng họ đã làm gì đó, nhưng họ không nói cho tôi bất kỳ chi tiết nào về việc đó. Tôi muốn nói với các tù nhân khác về những gì họ đã làm nhưng lại không muốn phải nói cho họ thông tin nửa vời.

"Cô có thể trốn đi." Các lính canh chỉ nói, và không tiết lộ cho tôi biết thêm về điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top