Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Đây Không Phải Là Người, Đây Là Một Con Chó! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Cửu Cửu, Nyx
Edit: Yuu

"Vì vậy, ý em đang nói, chị là người đầu tiên em cắn, đúng không? Lúc nói phải nói rõ ràng để mọi người đừng hiểu lầm chứ."

"Đây không... không phải là hiểu... hiểu lầm."

"Đây là một sự hiểu lầm."

Loại tình huống này là gì, nghiêm trọng đây. Điều này có nghĩa là bất cứ khi nào anh ấy trở lại bình thường, đều sẽ hành động như thế này.

"Vậy....vậy, đó là một sự hiểu lầm?

"Đúng, đúng vậy."

Anh nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn nước. Không còn bất kỳ dấu hiệu nào của ánh mắt như thú săn mồi trước đây, nhưng anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm tôi với sự trách móc đậm sâu.

Tôi nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy đại dương trong đôi mắt xanh của anh ấy, đặc biệt là khi đôi mắt ấy, giống như những viên ngọc màu xanh đầy nước mắt.

Nếu một giọt nước mắt ấy rơi xuống, tôi sẽ bị đóng đinh với cảm giác tội lỗi vô cùng.

Tuyệt diệu.

Tôi bỗng cảm thấy sự cắn rứt lương tâm này là không cần thiết. Nhẹ quay đầu lại, tôi dịu dàng nói.

"Được rồi, chị xin lỗi."

Tôi dùng tay xoa má mình rồi đảo mắt nhìn quanh căn phòng, tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của Ricdorian. Vì lý do nào đó, anh trông ngạc nhiên.

"Đây...đây là lần đầu tiên, một ai đó đã xin... xin lỗi tôi, lần đầu tiên...."

Lại gì nữa đây? Hình như điều gì đã xảy ra với anh chàng này đều sẽ là đầu tiên?

"Không. Không không không. Hãy làm rõ chuyện này."

Tôi bước đến gần anh ta và nắm lấy đôi tay đang bị buộc chặt vào sợi xích sắt. Đôi mắt của Ricdorian run rẩy. Tôi đã lo lắng rằng tay anh bị đau, nhưng không có vết thương nào. Mà quan trọng hơn cả, tôi nắm tay anh và nói chân thành.

"Lần đầu tiên không quan trọng."

"......"

"Không quan trọng hôm nay là lần đầu tiên, điều quan trọng là em sẽ trải nghiệm những thứ như thế này trong tương lai, vì vậy hãy làm quen với nó. À, ngoại trừ phần khi em cắn và nhai đồ vật."

Vì vậy, làm ơn đừng quan trọng hóa lần đầu tiên mọi thứ nữa. Tôi nhìn Ricdorian, hy vọng rằng anh ấy sẽ nghiêm túc lắng nghe tôi.

"Chát"

Anh đánh tay tôi. Tôi nghe thấy âm thanh của những sợi xích sắt đập vào nhau. Đôi mắt anh đảo quanh căn phòng và khuôn mặt thiên thần của anh giờ khá đỏ.

"Cô, cô không nên ch....chạm vào tay....tay người khác, như thế!"

"Tay? Chị đâu làm em bị thương. Đợi đã, quan trọng hơn, em có lắng nghe chị nói không đó?"

"Nhưng đó là tay một người đàn ông, một người đàn ông, tay của người đàn ông!"

Anh chàng này hình như đang ám chỉ bản thân là một người đàn ông. Mặc dù cơ thể có hơi lớn, nhưng khuôn mặt của anh vẫn giống như một đứa trẻ và nhỏ tuổi hơn tôi...vấn đề là anh ta thực sự đang tự nói chính mình là một người đàn ông thực thụ.

Tôi thầm nghĩ, liệu tôi có nên hỏi anh ta một câu như 'Em đang gọi ai là một người đàn ông?', nhưng tôi lắc đầu. Chúng tôi có lẽ sẽ cãi nhau nếu tôi nói vậy, và sau đó tôi cắn răng chịu đựng.

Những anh chàng đẹp trai thường không phải mẫu người của tôi.

Nhưng có lẽ một Ricdorian trưởng thành thì,... ai biết được. Anh ta phù hợp với cụm từ, 'một vẻ đẹp quái thú' với vai trò là nam chính, một sức sống tràn đầy, sự quyến rũ chưa được thức tỉnh và ngoại hình đẹp. Nhưng thực
sự...

Anh là một quái thú, một con quái thú.

'Phù, đặc biệt là vào ban đêm.'

Mặc dù diện mạo tao nhã của anh ta cũng rất quyến rũ khi anh không phải là một con thú, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói anh ta là một đứa bé hay khóc lóc. Có lẽ đó là vì anh vẫn còn trẻ?

Bốn năm thực sự có thể thay đổi một người.

"Iana!"

Tôi nghe thấy Hans hét tên tôi từ bên ngoài.

"Ah, chị phải rời đi rồi."

Tôi nhìn chàng trai mỉm cười.

"Hết thời gian rồi, Iana!"

"Được rồi, tới đây."

Tôi nhanh chóng lẩm bẩm thêm một lời xin lỗi với Ricdorian trước khi nhặt đèn lên và rời đi. Tôi hơi tiếc khi rời khỏi căn phòng tối om như mực này. Rốt cuộc anh ấy vẫn còn quá nhỏ.

"Chị sẽ sớm trở lại."

Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta vì ánh sáng của đèn không chiếu đến được nơi anh.

***

Tôi vẫn nhớ về vẻ ngoài đẫm nước mắt của nam chính khi anh ấy nói với tôi về 'lần đầu tiên', nhưng tôi không lo lắng về anh ấy quá nhiều.

Có vẻ nam chính luôn "gắn mác" 'lần đầu tiên' cho tất cả mọi thứ, thậm chí còn nhiều hơn một nữ chính sẽ nói trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn điển hình! Có lẽ đây là những gì tôi lo lắng về những phần không được biết đến của cuốn tiểu thuyết tôi xuyên đến.

Có những nhiệm vụ mà chỉ có nữ chính mới có thể làm được, và cuốn tiểu thuyết được xếp hạng X này xoay quanh nam chính và nữ chính. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ là một sự kiện quan trọng sẽ giải thoát Ricdorian khỏi sự kiềm chế của bản thân anh, đặc biệt là cái gông cùm trên cổ, tay và mắt cá chân anh.

Nhờ khả năng chữa bệnh đặc biệt của nữ chính Francia, Ricdorian sẽ thoát khỏi phòng giam của mình.

Hãy để tôi giải thích.

Ricdorian sẽ được giải thoát khỏi xiềng xích vào ngày kế tiếp, sau cuộc gặp gỡ của bọn họ. Rõ ràng, Francia là người duy nhất có thể chữa lành và cứu Ricdorian khỏi lời nguyền của anh và vì vậy người duy nhất có thể
giúp nam chính ra khỏi tù là nữ chính.

Nam chính sẽ được ra tù theo dòng thời gian của tiểu thuyết.

Nhắc đến nhà tù, tôi tự hỏi khi nào tôi sẽ ra khỏi đây.

"Quý cô, cô lại thở dài. Lại suy nghĩ đến khi nào cô sẽ được cứu ra khỏi đây?"

"Xin vui lòng không sử dụng từ đó. Nó khiến tôi cảm thấy như mình là một tội phạm thật sự vậy."

"Sao thế? Sao bỗng nhiên cô lại như vậy~"

Người đàn ông quý tộc mỉm cười ngồi cạnh tôi là Nam tước Paladis, người đã bị cầm tù vì bán tiền giả.

Anh ta là một bạn xã giao tốt khi tôi cảm thấy buồn chán.

Thật thú vị, mặc dù đây là một nhà tù, thế nhưng nơi này còn có một phòng khách cho các quý tộc. Vì vậy, bất cứ ai cũng có thể gặp gỡ và chia sẻ một cuộc trò chuyện với những người khác. Tôi thấy hơi buồn cười
khi thấy mọi người nói chuyện nho nhã, tận hưởng những đặc quyền của họ trong khi tất cả đều mặc những chiếc áo tù có họa tiết sọc giống nhau.

Thật hài hước khi chúng ta đang mặc những bộ quần áo này và hành động như quý tộc.

Có ý nghĩa gì khi tự xưng chúng ta là quý tộc vào thời điểm này?

"Nhưng quan trọng hơn, hôm nay có gì vui không?"

"Anh có muốn biết gì từ tôi, thưa quý ngài?"

Tất cả mọi thứ dùng cho cuộc sống trong tù của chúng tôi đều miễn phí, đó là những gì được ghi trong luật. Nói chính xác, nó là miễn phí vì nó đã được quy định trong luật.

"Ehem, không, không có gì."

Paladis không thấy xã hội có điểm nào khác biệt kể cả khi hiện tại chúng tôi đang ở trong tù, chúng tôi vẫn được đối xử và được hưởng những đặc quyền mà giới quý tộc vốn sở hữu, và mặc dù tôi chưa có trải nghiệm về giới quý
tộc của cuốn tiểu thuyết này, tôi có thể thấy quan điểm này của anh ấy.

Và nếu điều đó thực sự đúng, tôi không muốn được thả ra.

"Sau đó cho tôi biết thêm về gia đình Domulit đi. Anh nói với tôi vào lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, nhớ chứ?"

"Oooh, phải, Black Rose của thủ đô."

Công tước Domulit. Một trong ba công tước của đế chế. Hơn nữa, một thành viên của gia đình Domulit là một nhân vật rất quan trọng trong tiểu thuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top