Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9. Hôm Nay Em Hơi Quá Đáng Đấy! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Peony
Edit: Yuu, Nyx

Ngày hôm sau, mưa trở nên nặng hạt. Trong khi có người coi điều này là một phước lành, thì cũng có người ngược lại.Thật may mắn cho tôi, thời tiết có vẻ như đang ủng hộ tôi vậy. Đây sẽ là một cơ hội tốt để lén đi thăm Ricdorian.

Thật ra, tôi đã đến trụ sở chính của nhà tù và đã gặp Lenag Tuge Valtege.

Tôi đã muốn nói chuyện với anh ta về việc có liên quan đến tình trạng hiện giờ của Ricdorian, giả vờ như một người tốt bụng và thuyết phục anh ta hãy cho Ricdorian sự tự do như bao tù nhân khác đã có... thậm chí xin anh ta để Ricdorian thỉnh thoảng đi dạo.

Nhưng, tôi rất ngạc nhiên, Lenag đã đồng ý ngay lập tức.

Thậm chí ngạc nhiên hơn, tôi không ngờ anh ta biết Iana thật sự là ai. Và, anh ta không chỉ biết mỗi Iana mà còn cả bố và anh trai của cô, người đã yêu cầu Lenag đáp ứng bất kỳ mong muốn nào của Iana.

Tôi biết 2 nhân vật phản diện khi tôi đọc cuốn tiểu thuyết này, và Lenag chắc chắn là một trong hai nhân vật ấy. Anh ta 19 tuổi, là một con người lạnh lùng sắt đá, người đã hành hạ và trừng phạt những tù nhân mà anh ta không thích.

Sẽ như thế nào với những người khiến anh ta nổi giận? Sự kết hợp giữa Chaser Rube Domulit và Lenag Tuge Valtege,chắc chắn sẽ làm thế giới xung quanh họ phải nhận lấy dày vò đau khổ bởi sự tàn nhẫn và lạnh lùng của
họ.

Tôi cảm thấy ớn lạnh chỉ với những suy nghĩ đó.

Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp anh ta trong cuốn tiểu thuyết này nhưng tôi lại không ngờtới việc chúng tôi gặp nhau như vậy.

Nhân tiện, bố và anh của Iana là những người như thế nào nhỉ? Sau việc họ đã bắt anh ta chấp nhận những yêu cầu của Iana, như vậy có được gọi là người tốt không? Họ quan tâm Iana sao? Tôi đã thắc mắc về
nó một lúc, nhưng dù sao, sau sự giam cầm này, tôi sẽ biết về họ sớm thôi.

'Khi nào được thả ra, tôi sẽ có được câu trả lời.'

Thực tế thì cai ngục đã nói rằng tội của tôi khá nhẹ, có nghĩa là tôi sẽ được rời khỏi nơi này sớm thôi. Vậy nên trong khoảng thời gian tôi còn ở đây, tôi thỉnh thoảng sẽ phải gặp nhân vật nam chính này.

Tôi biết Lenag nóng tính nhưng anh ấy đã rất điềm tĩnh khi tôi đến gần. Đây có phải là sự "ưu đãi đặc biệt" dành cho một phạm nhân trước khi được ra tù? Quyền lực tài chính của nhà Iana thật có sức lấn át. Tôi phải cảm ơn họ khi ra khỏi đây mới được.

Nhưng... không, tôi phải đến đây vì những tội lỗi mà họ đã gây ra. Ugh, tôi không biết phải nghĩ sao nữa! Thật quá khó để nắm bắt được mà. Dù sao thì, cảm ơn họ mà tôi có thể sống một cách tự do thoải mái trong cái nhà tù này.

Nên sau tất cả, tôi cũng không oán hận gì họ.

***

"Anh thế nào rồi?"

"Hai ngày qua không thấy cô đâu cả. Dạo này cô khỏe chứ?"

Tôi bước tới căn phòng, mang theo bên mình là một chiếc hộp nhỏ cho Hans như món quà trao đổi cho việc tôi ghé thăm, cười với anh ấy và tình cờ bắt chuyện.

"Cô sẽ vào phòng giam hôm nay à?" Anh ấy hỏi khi đang mở chiếc hộp nhỏ mà tôi đã đưa.

"Có vấn đề gì sao?" Tôi đã luôn tới đây kể từ khi tôi thấy Ricdorian. Gặp anh ta dần trở thành thói quen của tôi rồi. Mọi chuyện đều nhờ Hans. Tôi thậm chí còn phần nào, trở nên gần gũi hơn với Ricdorian "hoang dã".

Dĩ nhiên, từ khi đó Hans luôn giúp tôi nhiều việc, cho nên những món quà vật chất là điều cần thiết. Anh ấy cũng nói rằng, trước giờ anh chưa bao giờ gặp ai như tôi cả nên tôi nghĩ điều mãn nguyện nhất mà Hans có thể nhận được là những điếu xì gà.

"À, Iana. Hôm nay có một chút nguy hiểm, cẩn thận nhé."

"Nguy hiểm? Tại sao cơ?"

"Oh, không gì to tát cả, chỉ là hôm nay sàn nhà khá là trơn, nên cẩn thận bước chân của cô đấy. Vào những ngày mưa, sàn nhà hơi ẩm ướt vì có nhiều chỗ bị rò rỉ nước vào."

"Không phải anh nói nơi này được xây lên một cách kiên cố và bền vững sao?"

"Phải, nhưng tầng hầm được xây ở dưới mặt đất nên việc bị rò rỉ cũng có thể xảy ra mà." Hans đưa tay gãi sau đầu mình với biểu cảm không chắc chắn.

"Oh, và nhiều khi tù nhân họ hét ầm lên, có lẽ là vì tầng hầm khá lạnh. À này, coi chừng kẻo lạnh bởi nhiệt độ của căn phòng đấy."

Đứng ở bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng la hét và bọn sâu bọ bò khắp nơi. Một số lượng bọ mà tôi chưa bao giờ thấy cả.

Quả nhiên là cho dù bạn có xây một tòa nhà tốt cỡ nào, thì một nhà tù sẽ mãi chỉ là nơi giam cầm tù nhân. Không hơn không kém.

Nếu tôi được trả lại sự tự do, chắc chắn tôi sẽ cho Ricdorian một căn phòng tốt hơn để ở trong cái ngục tù này. Thật không gì tốt bằng vậy. Tôi đã thấy nhiều song sắt của phòng khác bị cong quẹo nhưng nơi của anh chàng "trọng tội" này đang ở thật sự quá tồi tệ, với chuột, sâu bọ bò tứ tung.

Tôi nhún vai. Tôi nghĩ hôm nay se se lạnh nên đã khoác lên mình một cái khăn choàng, quấn quanh như cái bánh Burrito để giữ ấm.

"Cảm ơn vì anh đã quan tâm" Tôi đáp lại lời cảnh báo lúc nãy. Giữ sức khỏe vào những lúc này luôn là điều tốt nhất.

Tôi nhanh chóng rời Hans và mở cánh cửa sắt. Thật là một cơ hội tốt!

Song sắt đã bị gỉ sét, âm thanh nó phát ra lớn hơn mọi khi và khi tôi bước vào trong, mùi của rêu bám đã xộc vào mũi. Cái mùi ngứa ngáy này trở nên tệ hơn thường ngày.

Đó là do mưa sao? Ngay khi tôi tiến tới một bước thì chân tôi đã ướt hếtcả rồi.

"Trong này có nhiều vũng nước vậy sao!?"

Có quá nhiều nước trên sàn như thể có một trận lũ trong đây. Ngay lúc đó, một giọt nước rơi xuống má của tôi. Khi tôi nhìn lên, thì ra là nước đang nhỏ giọt từ trên trần nhà.

"Nếu có ai trông thấy, họ sẽ nghĩ trong này đang có mưa đấy."

Bằng cách nào đó, xung quanh bỗng trở nênrất ẩm thấp. Cứ như nước được tích trữ lại trên sàn vậy. Thật là tệ, sàn nhà cực kỳ bẩn và côn trùng cứ thế mà chạy rề rề trên sàn. Có thể nào tồi tệ hơn được không chứ?

<Tách. Tách. Tách.>

Mặc dù là dưới mặt đất, tôi vẫn nghe được rõ tiếng mưa đang rơi trên trần nhà. Tôi nhăn mặt, đưa cái đèn lên khỏi sàn nhà, thấy được khuôn mặt của Ricdorian, và từ từ tiến tới chỗ Ricdorian khi nhìn thấy được khuôn mặt anh ta.

Đôi giày da của tôi nặng trịt và cái quần của tôi cũng ướt rồi, nhưng điều đó không ngăn tôi lại. Trông thấy cậu bé trước mặt mình đang ướt sũng, tôi không nỡ dừng lại.

"Grrrrrr" anh ta gầm gừ, trừng đôi mắt đầy tức giận về phía tôi.

Có vẻ "nhân cách lý trí" của anh ta, thứ mà tôi muốn thấy nhất, lúc này trông như đang ngủ.

"Anh không lạnh sao?" tôi hỏi, cố gắng ngồi xuống một cách bình thường, nhưng rồi phải ngồi xổm xuống. Đôi mắt xanh của anh ấy ươn ướt.

"Grrr! Gấu! Gấu!! Gấu!!!"

"Em không thể nói emcó ổn hay không nhỉ." Tiếng xích phát ra khi anh ta di chuyển. Anh ta hôm nay thô bạo hơn bình thường. Tôi dịch chuyển mông mình chút chút vì ngồi xổm không được thoải mái.

"Chị muốn hỏi em, điều gì khiến em phiền muộn nhưng có lẽ thật quá đáng khi yêu cầu em nói tiếng người nhỉ..."

"Gấu! Gấu! Grrr... Lúc nào cũng vậy!"

"Shhh. Ngoan nào. Trời đang mưa, nên sẽ nghe tí tách nhiều."

"Gấu!"

...hôm nay anh ta sử dụng tiếng sủa và gầm gừ khá nhiều. Mỗi khi tôi hỏi anh điều gì, anh chỉ đáp lại với tiếng "Gấu gấu" và "Grrr". Có vẻ hôm nay sẽ không nói chuyện được đàng hoàng rồi, tôi quyết định rời đi.

Tôi lấy chiếc khăn choàng trên vai mình, cố vươn tới anh ta nhưng một chút lưỡng lự.... Lỡ như anh ta cắn mình thì sao?

Tiếng sủa của anh ta lớn hơn thường ngày và tôi có thể thấy, dẫu chỉ là lướt nhìn thôi, có thể anh ta trở nên cảnh giác khi tôi cố tiếp cận anh, như thể đó là một việc gì rất nguy hiểm vậy. Tôi muốn anh ta làm quen với nó nhưng khi thấy khuôn mặt giận dữ của anh mỗi khi tôi cố gắng, tôi nghĩ điều đó thật không thể tưởng tượng được.

Nhưng hôm nay có gì đó làm anh rất khó chịu. Lý do là gì vậy? Do anh ghét nước và anh thấy nó đang chọc giận anh sao?

Trước khi tôi tới với cuốn tiểu thuyết này, tôi đã đọc được Ricdorian có hội chứng sợ nước. Anh ta đặc biệt sợ nước.Nên tôi nghĩ đó là nguyên nhân làm anh khó chịu đến thế.

<Người như ngươi là nỗi ô nhục cho cả gia đình>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top