Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

The Good News and the Bad Ones

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tom bước ra khỏi lò sưởi, cuối cùng cũng trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Cái cảm giác khi dùng bột floo chưa bao giờ là tốt, hắn lắc lắc đầu, ổn định lại bản thân. Sau đó Tom nhìn xung quanh, tìm cậu chồng đang mất hút của mình.

"Harry ơi?" Hắn gọi, tự hỏi chuyện quái gì đã xảy ra rồi. Có vẻ như Harry đã chờ hắn về nhà cơ mà.

"Um, em đang ở trong nhà bếp á Tom!" Harry trả lời, Tom đi về phía nhà bếp, cố gắng đè bẹp cái cảm giác bất cmn an từ sâu trong tâm trí. Trên thực tế, cửa bếp đã đóng lại và đám khói khét lẹt bay lượn trong không khí chỉ khiến hắn tự nhủ thôi đéo ổn rồi.

Trước khi hắn chạm tay được vào cánh cửa, Harry đã mở nó ra, ra khỏi bếp thật nhanh và đóng sầm cái cửa lại trước khi hắn nhìn được một tí ti gì trong bếp.

"Ờm. Em xin lỗi... Hôm nay thế nào rồi?" Harry hỏi, bày ra cái vẻ mặt hoàn toàn vô tội. Nhưng Tom đách có ngu. Harry chỉ cố tỏ ra ngây thơ khi cậu đã, lại lần nữa gây ra cả mớ rắc rối. Cứ nhìn trang phục luộm thuộm và mái tóc rối bù (mặc dù phải thừa nhận là, cái đầu của Harry luôn luôn xù lên), cùng với đống quần áo hết sức đáng ngờ trong tay cậu là biết.

Tom thở dài, "Lần này thì là rắc rối gì nữa hả? Làm ơn thành thật giùm, yêu dấu. Em biết là mình đếu lừa được ta đâu mà."

Harry bồn chồn, tránh ánh mắt của hắn và lo lắng, chân nọ đá chân kia.

"À," Cậu trai bắt đầu, "... Em có một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu đây: Con rồng của chúng mình đốt trụi nhà bếp cmnr."

"Harry, chúng ta đách có con rồng nào cả."

"À, về chuyện đó... Anh thấy đấy-"

"Harry, đừng nói với ta là em..."

"Và đó là tin tốt! Bây giờ chúng mình có một con rồng!" Harry buột mồm, trước khi tự khoá miệng mình lại. Cậu không muốn làm Tom bất ngờ kiểu đó. Cậu trai cắn môi, thận trọng quan sát phản ứng của Tom.

Tom véo sống mũi, điều hoà hơi thở của mình và thầm cầu nguyện một lão thần nào đó đang ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó nốt, cho hắn một tí kiên nhẫn thôi nếu không hắn sẽ con mịa nó bùng lổ mất.

Cậu chồng của hắn cute vờ lờ, và Tom yêu ẻm với tất cả những gì hắn có. Nhưng, một cái nhưng rất to là có vẻ như tất cả mọi người - và hắn nói tất cả mọi người thì nó thật sự là mọi sinh vật sống trên đời - đều yêu Harry. Tom chưa bao giờ thấy một ai đấy, bất kể là con người hay cái mịa gì, quay lưng lại với Harry. Tất cả sinh vật chỉ đơn giản là đổ xô về phía cậu và gắn bó với cậu như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới.

Vấn đề ở đây là Harry yêu tất cả cũng nhiều như thế. Cậu trai rất vui khi chăm sóc chúng, và đách bao giờ bỏ qua bất kì mong muốn nào của bất kể là động vật hay con người. Điều này đồng nghĩa với việc Tom thường phải trở về nhà với cái tình huống éo le như ngày hôm nay, nơi mà Harry đã mang về một con gì đấy được cậu tìm thấy trên từng nẻo đường con phố. Từ những vật nuôi tầm thường như chó với mèo đến cái lũ sinh vật huyền bí quý hiếm như kì lân hay vong mã, và ờ, chúng sẽ biến căn nhà Riddle-Potter thành ổ của chúng vào một lúc nào đấy mẹ luôn. Còn về lũ chúng nó chui ra từ cái chỗ quái quỷ nào, thì Tom sẽ đách bao giờ biết. Ngôi nhà của cả hai đã chật lắm rồi, và bây giờ thì đụ má Harry lại đi đâu đấy và tìm về một con rồng.

Thực sự, Tom đã nghĩ là cái bản chất bao dung của Harry thiệt là đáng yêu, nhưng đôi khi hắn muốn rút lại câu nói đó ngay và luôn khi nó lại gây ra một mớ bòng bong cho hắn xử lí.

"Harry, em đã thề rằng con hà mã chết tiệt sẽ là con cuối cùng," Hắn thận trọng bắt đầu, cố gắng để không đả kích tâm hồn Harry.

"Nhưng... nhìn cô bé đi, Tom!"

Harry dúi cái bọc quần áo vô tay hắn. Tom giữ nó theo phản xạ, bối rối và nhìn chằm chằm vào Harry.

"Cái gì đây?"

Ngay lúc đó, cái gì đó chuyển động ngay trong đống quần áo. Hắn bàng hoàng nhận ra, Tom từ từ chuyển ánh mắt xuống dưới.

Một con mắt nhỏ lấp lánh nhấp nháy lười biếng nhìn hắn. Cẩn thận để không làm sinh vật giật mình, Tom gỡ bỏ một số quần áo đang che giấu nó khỏi tầm nhìn của hắn.

Là một con rồng, và rõ ràng là còn nhỏ xíu, ờ cũng khá là đáng yêu đó. Nó to bằng một con chó lớn, có một đôi mắt to, nhiều màu. Vảy của nó chiếu một màu trắng ngọc trai, hơi lung linh một tí dưới ánh sáng. Vảy và mắt chỉ ra rằng đây có thể là một con Opaleye Antipodean, còn về làm thế quái nào mà Harry tìm thấy một con rồng có nguồn gốc từ New Zealand ở London, thì Tom đách biết.

Nó nhìn Tom một giây trước khi gầm gừ một chút, khói cuộn tròn từ mõm của nó. Sau đó, nó nhanh chóng quay lại và nhảy ngay vào vòng tay của Harry, ổn định và nhìn Tom theo kiểu ta đã thắng. Tom nhìn thẳng vào con rồng nhỏ.

Vấn đề là, nếu như Harry có mối quan hệ tốt với các sinh vật sống, thì Tom hoàn toàn ngược lại. Các sinh vật sẽ ghét bỏ hắn ngay lập tức, và hắn cũng ghét chúng lại y thế. Việc chúng bám rịt lấy Harry của hắn cũng làm hắn khó chịu vờ lờ. Rõ ràng, Harry là của hắn, và hắn đếch muốn chia sẻ người yêu của mình với cả triệu người khác.

Tất nhiên, Tom nhớ lại với một tiếng thở dài, khi hắn đề cập đến điều này với Harry, cậu trai chỉ cười lăn lộn rồi hôn cái chụt vào má hắn. Sau đó, cậu đã vỗ vỗ má hắn, nói rằng hắn đang thật lố bịch và không có lí do gì để ghen tị với chúng.

Nhưng, trong tâm trí Tom, thì chắc chắn rằng con mịa nó có đó. Hắn không thích việc phải cạnh tranh với bất cứ ai vì tình cảm của Harry. Ngay cả bây giờ, hắn vừa đi làm về nhưng Harry lại đang bận chơi đùa với con rồng con chết tiệt, thay vì quấy rầy hắn như mọi khi.

Con rồng sẽ phải ra đi, hắn quyết định, và mặc dù hắn sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng không chỉ vì nó phá banh cái nhà bếp của họ.

"Harry, làm ơn hứa với ta rằng em sẽ liên lạc với Charlie và nhờ ổng đưa con rồng đến khu bảo tồn."

"Nhưng Tom ơi, cô bé dễ thương lắm mà! Chúng ta không thể giữ cô bé lại sao?"

Chúa phù hộ tao, Harry lại giở bài đôi mắt cún con rồi. Thiệt sự, đôi mắt này bất hợp pháp vờ lờ. Tom đã bị thuyết phục rằng họ có một số bùa chú để trấn giữ con rồng. Hắn đã cố hết sức để nhìn đi chỗ khác.

"Harry, em biết chúng ta không thể có một con rồng trong nhà mà. Điều này cũng không an toàn hay lí tưởng đối với nó. Bây giờ nó có thể còn nhỏ, nhưng em biết đó mấy con rồng trưởng thành to khiếp. Em không nghĩ nó sẽ vui hơn khi ở khu bảo tồn, nơi nó không bị nhốt như thế này sao?"

Đây có lẽ là cách duy nhất để thuyết phục Harry - nói với ẻm rằng ở lại đây có thể là một nguyên nhân khiến con rồng bị stress, và nó sẽ vui hơn ở Romania. Tom ghét phải khiến Harry thất vọng, nhưng đách có cách nào để họ giữ một con rồng cả. Cho dù Harry có dễ thương như thế nào khi âu yếm nó.

"Được rồi," Harry thở dài, cuối cùng cũng bỏ cuộc. "Em nghĩ là anh nói đúng. Em sẽ đi hỏi Charlie." Cậu trai chán nản đi lấy bột floo, mang theo mối đe doạ nhỏ theo cùng.

Khi Harry đi khuất, Tom cẩn thận mở cửa nhà bếp, quyết định tự mình xem thiệt hại của ngôi nhà.

Nhà bếp là một thảm hoạ. Thật sự, không có một từ ngữ nào khác có thể mô tả cảnh tượng trước mặt hắn. Khói vẫn còn dày đặc trong không khí, căn phòng được bao phủ bởi tro và đồ đạc cháy đen gần hết. Ngoài ra còn có vài vũng nước trên sàn nhà, còn lạ gì nữa, hẳn là một bùa Aguamenti được ếm vội vã. Tuy vậy, một góc của nhà bếp dường như đã được sửa chữa, rõ ràng là Harry đang trong quá trình sửa lại cái nhà bếp khủng khiếp này khi Tom về đến nhà. Thở dài một hơi, Tom giơ cây đũa phép lên, quyết định tiếp tục công việc của Harry trong khi chờ đợi. May mắn vờ lờ khi pháp thuật tồn tại, hắn nghĩ. Sau đó, một lần nữa, nếu không có pháp thuật, thì cái đệch có lẽ cái tình huống này cũng không xảy ra đâu ha.

Khi Harry trở lại, con rồng nhỏ vẫn còn cuộn tròn trong vòng tay, Tom đã sửa được một nửa cái nhà bếp.

"Charlie nói rằng ảnh sẽ đến đây vào ngày mai," Harry nói với hắn, tham gia vào quá trình dọn dẹp. "Ảnh nói sẽ đưa con bé đến Romania và bọn mình có thể đến thăm bất cứ lúc nào muốn. Anh sẽ đi cùng em, phải không? Em muốn thấy con bé lớn lên."

"Ừ, Harry, ta sẽ đi với em," Tom trả lời một cách dễ dàng. Bất cứ điều gì để thuyết phục em tiễn con rồng đó đi.

***

Hai người họ mất thêm một giờ nữa để hoàn thành việc sửa chữa nhà bếp của họ. Cuối cùng, cả hai đã khá kiệt sức bởi tất cả các công việc, và quyết định sẽ đi ngủ sớm.

Thoải mái ổn định trên giường, và với cánh tay vững chắc ôm trọn Harry, Tom cuối cùng đã có thể thư giãn. Con rồng đã té, và giờ thì hắn có Harry chỉ cho riêng mình. Đúng như hắn muốn. Khi hắn chuẩn bị thiếp đi, Harry đã gọi tên hắn.

"Tom ơi?"

"Hmm?"

"Anh biết em yêu anh mà đúng không? Cho dù em có yêu những sinh vật nhỏ bé của mình đến mức nào, anh vẫn luôn là người đầu tiên."

"Ta biết, và ta cũng yêu em. Chỉ là... Em có thể bỏ cái tật mang mấy con vật đi lạc về một thời gian được không? Ta thích có em cho riêng mình."

"Em sẽ. Em xin lỗi." Harry hôn nhẹ lên má hắn.

Tom ôm cậu chặt hơn một chút, "Em được tha thứ. Ngủ ngon, Harry."

"Ngủ ngon, Tom."

———

Chỉ một tuần sau, Tom lại về nhà trong một mớ hỗn độn khác.

"Tom! Nhìn nè! Em tìm thấy một con crup! Chúng mình có thể nuôi nó không?"

Thằng nào dám bảo sống với Harry Potter thật nhàm chán nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top