Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Chí Hâm không biết tại sao Lưu Diệu Văn lại chỉ gửi tin nhắn này cho cậu. Lúc nhận được tin nhắn, cậu có chút hoang mang. Cậu sợ Lưu Diệu Văn gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên đã gọi điện cho bác Trần.

Bác Trần nói: "Tôi và lão phu nhân đang ở Nam Thành, tạm thời không thể về ngay được. Hay là tôi gọi người đến đón cậu nhé?"

Chu Chí Hâm suy nghĩ một hồi, vẫn là thôi đi: "Không sao, cháu tự đi cũng được ạ."

Bác Trần trầm ngâm giây lát: "Vậy cũng được, tiểu thiếu gia đi đường cẩn thận. Có việc gì nhất định phải gọi cho tôi càng sớm càng tốt đó."

Chu Chí Hâm vẫn chưa thăm thú nơi này nhiều, cho nên ngoại trừ đoạn đường đến trường và tới căn hộ của Lưu Diệu Văn, cậu hoàn toàn không biết gì khác. Cậu mở bản đồ điện tử, tìm chặng đường nhanh nhất rồi nhanh chóng leo lên xe buýt.

Cậu nhìn màn hình điện thoại, bây giờ là 3h30' chiều, có lẽ vẫn có thể đến kịp.

Trạm xe ba giờ chiều người đông như hội, Lưu Diệu Văn cùng đoàn người đứng tại hành lang ra vào.

"Em đi tàu điện ngầm từ đây được rồi ạ."

"Vậy tạm biệt."

"Em chào thầy ạ."

Mọi người đều bắt đầu chia ra mỗi người một ngả, chỉ có duy nhất Lưu Diệu Văn vẫn duy trì bộ dạng thong thả chậm chạp, lặng lẽ dựa vào cây cột bên cạnh im lặng chờ đợi.

Giáo viên nhìn người duy nhất còn sót lại, bước tới quan tâm hỏi: "Lưu Diệu Văn, sao em vẫn chưa về? Không có ai đến đón sao? Có cần thầy đưa về không?"

Lưu Diệu Văn mỉm cười, nụ cười của thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời: "Có người đến đón ạ, một lát nữa sẽ đến. " Hắn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn rời đi của thầy, lại nghĩ đến hôm nay đã là thứ sáu, vì vậy liền nói: "Không sao đâu ạ, em không lạc được đâu, thầy cứ về trước đi ạ."

Thay vì đồng phục, Lưu Diệu Văn mặc trang phục thường ngày nhìn trưởng thành hơn rất nhiều. Giáo viên dẫn đoàn biết rõ tính cách của hắn, lại nghĩ con trai có lẽ cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, liền gật đầu đồng ý: "Được, vậy em cẩn thận chút nhé, về đến nhà nhớ báo lại cho thầy an tâm."

Lưu Diệu Văn bày ra bộ dạng ngoan ngoãn hiếm thấy, gật đầu.

Hắn xách túi du lịch, đứng ở nơi dễ thấy nhất, nhìn dòng người qua lại trong đại sảnh. Cũng không biết "vợ nuôi từ nhỏ" ngốc nghếch nhà hắn có tìm được đường đến trạm xe không nữa.

Đoạn đường lẽ ra chỉ tốn mười mấy phút là tới, lại bởi vì một vụ tai nạn mà kẹt xe hết nửa tiếng đồng hồ. Mây đen tụ lại từng đám trên đỉnh đầu, giống như đè nặng lên toàn thành phố. Tiếng sấm vừa ù ù vang lên, trời đã đổ cơn mưa lớn. Người đi đường trở tay không kịp, ai nấy đều vội vã đưa tay che đầu.

"Chậc! Dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa mà?"

Trạm xe phút chốc biến thành chỗ trú mưa tạm thời, không ngừng có người hoảng hốt chạy vào. Nhìn đoàn người nườm nượp đổ tới, Lưu Diệu Văn cau mày, nỗi lo lắng trong lòng càng khiến hắn bồn chồn bất an.

Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Lưu Diệu Văn vốn không phải người kiên nhẫn, Chu Chí Hâm mãi chưa thấy đến, bên ngoài trời mưa to không ngớt, chút kiên nhẫn của hắn đã sắp bị vắt kiệt.

Chính vào lúc hắn cúi xuống định xách hành lí lên đi tìm Chu Chí Hâm, một đôi giày ướt sũng nước mưa đột nhiên hiện ra trước mắt.

Lưu Diệu Văn kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chu Chí Hâm đang thở hổn hển, hơi lạnh giữa hai hàng lông mi như bị nước hòa tan, trong đôi mắt hoa đào ẩn hiện một lớp sương mù, trên khuôn mặt trắng nõn còn đọng lại những giọt nước, nhìn có chút đáng thương.

"Lưu Diệu Văn, anh..."

Cái ôm bất ngờ ập đến khiến toàn bộ những lời Chu Chí Hâm định nói đều bị nuốt trở lại.

Người đang ôm cậu hình như lo lắng rồi: "Chu Chí Hâm, ai bảo em dầm mưa đến vậy? Lỡ như bị ốm phải làm sao đây?!"

Cái ôm này khiến cả người Chu Chí Hâm đều cảm thấy ấm áp.

Cậu cụp mắt xuống, vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của Lưu Diệu Văn an ủi, giọng nói cũng vô thức trở nên dịu dàng: "Tôi gọi điện mà anh không nghe máy, lại sợ anh sẽ gặp phải chuyện gì, trên đường tới đây vừa gặp trời mưa lại gặp tai nạn... cho nên mất không ít thời gian..."

"Tôi còn tưởng... Anh không thấy tôi đến, sớm đã đi rồi..." Âm thanh của Chu Chí Hâm càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng thì im bặt.

Lưu Diệu Văn nghe cậu nói như vậy, trong lòng có hơi chấn động: Nếu đổi lại là trước đây, quả thật rất có khả năng hắn đã sớm bỏ đi rồi, nhưng vì người đến là Chu Chí Hâm, không cần biết phải đợi bao lâu đi nữa, hắn vẫn sẽ tiếp tục đợi.

Lưu Diệu Văn kéo Chu Chí Hâm ra khỏi lồng ngực, cẩn thận nhìn khuôn mặt mềm mại trong sáng đó, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mưa trên mặt cậu: "A Chí ngốc, lần sau không cần phải vội như thế, anh không đi đâu cả, mất bao lâu anh cũng sẽ đợi em."

Chu Chí Hâm bị sự thâm tình đột ngột của Lưu Diệu Văn làm cho lúng túng, cậu vươn tay đẩy nhẹ Lưu Diệu Văn ra, lại nhìn thấy trên ngực áo của hắn đã ướt sũng một mảng, trái tim không khỏi run lên.

"Quần áo của anh cũng ướt rồi, có lẽ là do vừa rồi..." ôm tôi nên bị dính nước. Chu Chí Hâm không có can đảm để nói tiếp, nhưng những gì cần hiểu đều có thể hiểu.

Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn xuống, không để tâm nói: "Ướt thì ướt thôi, anh có quần áo sạch ở đây." Nói xong lại nhìn Chu Chí Hâm ngoan ngoãn đến khó tả, cười nói: "Cởi quần áo ra đi."

"Hả?"

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch mơ hồ của Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn không nhịn được xoa đầu cậu: "Thay bộ quần áo khác đi, nếu không bị cảm sẽ phiền phức đấy."

"Không... Không cần đâu." Nghĩ lại lần trước mặc quần áo của Lưu Diệu Văn, cảnh tượng xấu hổ khiến vành tai của Chu Chí Hâm phút chốc đỏ bừng.

Nhưng vừa dứt lời, chiếc mũi phản chủ liền hắt hơi mất kiểm soát.

Lưu Diệu Văn cau mày, nghiêm túc nói: "Không cần cái gì mà không cần, hắt xì luôn rồi kìa, lát nữa mà có bị ốm là anh không quan tâm đến em đâu đó." Vừa nói, hắn vừa lấy trong túi hành lý ra một bộ quần áo nhét vào tay Chu Chí Hâm, sau đó đẩy cậu về phía nhà vệ sinh.

Đợi đến khi Chu Chí Hâm thay đồ bước ra, chiếc áo sơ mi trắng bao lấy cơ thể gầy gò của cậu, ánh sáng xuyên qua lớp vải có hơi trong suốt, mơ hồ để lộ đường nét trắng hồng.

Chu Chí Hâm cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi có phần dài rộng, khẽ phất tay áo: "Lưu Diệu Văn, anh có muốn thay một bộ không? Đồ của anh cũng ướt rồi kìa."

Lưu Diệu Văn nhìn Chu Chí Hâm càng trở nên thanh thuần hơn, ánh mắt dính chặt trên người cậu mặc sức phiêu lưu. Chu Chí Hâm lúc này nhìn giống như đang mặc lén áo sơ mi của bạn trai, mềm mại tinh tế, vô cùng đáng yêu, thật muốn bỏ vào túi bắt mang về.

Lưu Diệu Văn cười nói: "Vợ à, em mặc bộ này nhìn rất đẹp đấy."

Chu Chí Hâm nghe vậy vành tai đỏ bừng, lặng lẽ siết chặt những ngón tay nóng hổi giấu dưới ống tay áo. Cậu ngẩng đầu nhìn cơn mưa vẫn mãi không ngừng bên ngoài cánh cửa, nói: "Bên ngoài trời mưa to quá, chúng ta làm sao quay về bây giờ?"

Toàn bộ tâm trí của Lưu Diệu Văn đều đã đặt trên người Chu Chí Hâm, thấy cậu hỏi như vậy liền khoanh tay trước ngực, cười xấu xa trêu chọc: "Không về được nữa... làm sao đây ta?"

"Hả?" Chu Chí Hâm ngơ ngác nhìn hắn.

Đột nhiên Lưu Diệu Văn cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Ở ngay bên cạnh có khách sạn Orange đấy, hay là chúng ta qua đó thuê một phòng đi?

Khuôn mặt khó khăn lắm mới dịu xuống của Chu Chí Hâm lại nóng bừng trở lại. Cậu oán hận nhìn Lưu Diệu Văn, bởi vì khác biệt chiều cao, chỉ có thể vỗ lên cổ hắn một cái: "Lưu Diệu Văn! Trong đầu anh cả ngày cứ nghĩ cái gì vậy hả? Lưu manh!"

Vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Chu Chí Hâm khiến người ta liên tưởng đến một cô công chúa nhỏ xinh đẹp, vô cùng đáng yêu. 

Lưu Diệu Văn mỉm cười kéo cậu đến bên cạnh rồi ôm vào lòng: "Cả ngày đều nghĩ đến em."* 

*đồng âm với "Cả ngày đều nhớ em." =))))))

"Lưu Diệu Văn!"

Nhân lúc Chu Chí Hâm vẫn còn đang loay hoay trong mớ cảm xúc rối ren mù mịt,  Lưu Diệu Văn thức thời lấy từ trong túi hành lý ra một chiếc ô: "Để anh đưa em về trường trước."

Mưa to như trút nước, Chu Chí Hâm có chút lo lắng: "Hay là chúng ta đợi tạnh mưa rồi hẵng đi?"

Lưu Diệu Văn liếc nhìn cơn mưa, nói: "Mưa to như vậy, xem chừng không tạnh được ngay. Bây giờ mà còn không đi, sợ là chút nữa không đi được nữa đâu."

Chu Chí Hâm có chút rối rắm, Lưu Diệu Văn thấy cậu cúi đầu không nói, lại không nhịn được trêu chọc tiếp: "Không lẽ, em muốn cùng anh đi thuê phòng?"

Chu Chí Hâm nghiến răng xấu hổ mắng: "Lưu Diệu Văn, anh đủ rồi đó!"

Lưu Diệu Văn bật cười, mở ô ra nói: "Với em, anh chẳng biết thế nào là đủ."

Chu Chí Hâm vờ như không nghe thấy, quay đầu làm ngơ.

Mưa tuôn xối xả như muốn dập tắt cả những chồi non mới nhú, nước mưa cuốn trôi mọi thứ trong thành phố, cả thế giới như chìm trong một màu xám xịt, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng mưa mỗi ngày một lớn.

Dù có che ô nhưng cả hai vẫn bị ướt sũng. Trời cũng đã tối hẳn, bọn họ chạy vào trú mưa dưới mái hiên một cửa hàng tạp hóa cách trường không xa.

Chu Chí Hâm đột nhiên lại hắt hơi một tiếng.

"Lạnh à?" Lưu Diệu Văn nghiêng người về phía Chu Chí Hâm, vòng một tay qua kéo cậu sát lại.

Chu Chí Hâm đưa tay hứng lấy những hạt mưa từ mái hiên rơi xuống, vẫn là có chút xa cách: "Không sao."

Lưu Diệu Văn chăm chú nhìn sườn mặt lạnh lùng của cậu, cong môi nói: "Chu Chí Hâm, hay là tối nay anh ở lại ký túc xá của em tá túc một đêm nhé?"

"Tại sao?" Chu Chí Hâm đề phòng nhìn hắn, bộ quần áo mỏng manh bị nước mưa làm ướt sũng, dính sát trên người.

Lưu Diệu Văn cố gắng không nhìn vào cơ thể tinh tế đó, chột dạ xoa xoa sống mũi: "Em xem, lần trước em không mang theo hành lý anh cũng đã cho em ở trong căn hộ của anh rồi. Coi như có qua có lại, vợ à, hay là em cũng..."

Chu Chí Hâm lạnh mặt, từ chối rất tuyệt tình: "Không được. Anh vẫn là quay về căn hộ thì hơn, về chỗ tôi không tiện."

Lưu Diệu Văn lên tiếng phản đối: "Không tiện chỗ nào chứ?"

"Chỗ nào cũng không tiện."

Lưu Diệu Văn nheo mắt nhìn cậu: "Không lẽ là em đang phòng sói sao?"*

* ý là sợ Lưu Diệu Văn có hành vi bất chính á =))))))

Chu Chí Hâm trong lòng thầm đáp: Không thể không đề phòng anh một chút.

Xuyên qua màn mưa mờ mịt, Lưu Diệu Văn nhìn thấy đôi tai nhỏ ửng hồng của Chu Chí Hâm, hắn cau mày chọc chọc lên người cậu, định lý sự một phen: "Chỗ của em sao mà không tiện được. Chỉ mỗi việc không cần dậy sớm thôi cũng đã rất tiện rồi."

Chu Chí Hâm quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đào hoa lại rất vô tình: "Cứ làm như bình thường anh dậy sớm lắm vậy."

"Là em không biết đó thôi." Lưu Diệu Văn khịt mũi, "chính là để tránh bị muộn học giống như mọi khi, cho nên chỗ em mới càng thuận tiện."

"Thế sao anh không đi tìm Lý Tư Thần đi? Tôi nhớ là Lý Tư Thần cũng ở ký túc mà."

Có những lúc, Lưu Diệu Văn thật sự không thể không nể phục khả năng logic của Chu Chí Hâm. Ngoại trừ việc xử lý chậm chạp trong vấn đề tình cảm, những lúc khác đầu óc đều nhảy số rất nhanh. 

Lưu Diệu Văn liếc nhìn đồng hồ, ra vẻ hiển nhiên mà chỉ vào đó nói: "Bây giờ là 8 giờ 40 phút tối rồi, chỉ còn 10 phút nữa là ký túc xá đóng cửa, em cảm thấy anh có thể đến kịp sao?"

"Hơn nữa phòng nó có tận 6 người lận, loạn hơn cả ổ chó nữa, đâu có được rộng rãi như chỗ của em."

"Mà điện thoại của anh cũng hết pin rồi... Không gọi được."

Thấy Chu Chí Hâm chỉ lạnh mặt không nói gì, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng níu ống tay áo của cậu: "Ca ca? Ca ca tốt, xin anh đó, thu nhận em một đêm thôi. Nha? Chỉ một đêm thôi mà, em bảo đảm đó!" Vừa nói, hắn vừa hướng về phía cậu chớp chớp mắt, bộ dạng đáng thương như một chú chó lớn.

Ánh mắt thiếu niên trong veo, giống hệt như cơn mưa mùa hạ này, dữ dội lại triền miên không dứt.

Chu Chí Hâm mím môi, đôi mắt sắc lạnh lấp lánh phản chiếu ánh sáng dưới màn mưa đêm. Cậu không ngờ Lưu Diệu Văn bình thường ương ngạnh bất kham là thế mà lại có thể dễ dàng làm nũng như vậy. 

"Tiên tử, em nỡ để anh xách theo hành lý trở về căn hộ giữa trời mưa to gió lớn thế này sao?"

"Đường đêm tối đen như vậy, mưa cũng ngày một lớn, lỡ như..."

Chu Chí Hâm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của thiếu niên, đôi môi hết mở ra lại khép lại như muốn nói gì đó.

Mưa rơi xối xả từng cơn từng cơn khiến lòng cậu ngứa ngáy.

Một lúc sau, Chu Chí Hâm mới chậm rãi cúi đầu thở dài: "Chỉ ngủ một đêm thôi đó."

Lưu Diệu Văn vẫn còn đang nói đột nhiên im lặng, nghiêng đầu nhìn qua gương mặt trắng nõn thanh tú của Chu Chí Hâm, vui vẻ cười: "Ừm! Chỉ một đêm thôi!"

"Lưu Diệu Văn, tôi nói trước, chỗ đó của tôi rất nhỏ, giường cũng nhỏ, anh đừng có giở tính khí đại thiếu gia ra đó, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể xách hành lý quay về!" 

Chu Chí Hâm chỉ được cái cứng miệng, Lưu Diệu Văn sớm đã biết rồi. Hiện tại bộ dáng giả vờ hung dữ chẳng đáng sợ chút nào, thậm chí còn có chút giống bà nội của hắn.

Lưu Diệu Văn đáp ứng một cách sảng khoái: "Đã rõ, thưa vợ!"

Chu Chí Hâm cứng người, vừa rồi không phải còn gọi là ca ca sao, sao lại trở về cách gọi cũ rồi.

Nhân lúc Chu Chí Hâm còn đang phân tâm, Lưu Diệu Văn đã nắm lấy tay cậu siết thật chặt, giống như sợ cậu sẽ chạy mất.

"Vậy A Chí đã sẵn sàng chưa?"

"Chúng ta phải xông lên rồi."

Ánh mắt vui vẻ nhiệt tình của thiếu niên giống như xé toạc cả màn mưa. Dòng nhiệt huyết ùn ùn không dứt từ lòng bàn tay chạy thẳng vào trái tim của Chu Chí Hâm.

Trận mưa này, dường như đã được định sẵn sẽ chẳng thể ngừng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top