Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chàng trai mười sáu mười bảy tuổi giống như cây xanh mọc điên cuồng dưới cái nắng hè gay gắt. Bọn họ tràn đầy nhiệt huyết, tươi sáng, thuần khiết, nhưng cũng không hề dễ dàng bị đánh gục.

"Tiết cảm tình Đoàn chiều nay tạm thời sẽ đổi thành tiết học sinh lý, lát nữa học sinh nam và học sinh nữ sẽ tách ra nghe giảng. Các em tập trung nghe cho kỹ để biết cách tự bảo vệ bản thân, đồng thời cũng phải hiểu được một số kiến thức sinh lý cơ bản."

Trong phòng học lớn, Lưu Giai đặc biệt chạy đến bất chấp cái nắng chói chang để thông báo chuyện này. Cô vừa dứt lời, cả lớp đều bắt đầu sôi sục.

Lý Tư Thần nhìn quanh tứ phía, ánh mắt dừng lại trên người "hoa khôi" đang đứng bên cạnh.

"Ể? Hoa khôi, sao hôm nay ông không mặc đồng phục? Lát nữa cán bộ kỉ luật đến ông lại bị phạt nữa cho coi."

Lưu Diệu Văn đang định nói gì đó, lại vô thức nhìn lên tấm lưng đang ngồi thẳng tắp trước mặt mình, khẽ bật cười.

Cửa sổ đột nhiên bị người ta gõ gõ mấy cái: "Lớp bốn năm nhất, bạn học Lưu Diệu Văn, áo đồng phục của bạn đâu?"

Người đến kiểm tra không phải ai khác, chính là người lần trước cùng Lưu Diệu Văn đánh bóng rổ, học trưởng năm hai Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm cười nói: "Lớp bốn năm nhất các chú có phải nhiều điểm quá rồi không? Thấy cán bộ kỷ luật đến cũng không thèm lấy đồng phục ra mặc?"

"Phương Tư Gia, ghi tên bạn đó vào."

Cô gái bên cạnh có hơi sửng sốt. Một tay cô đeo băng đỏ, tay kia ôm một bảng danh sách, ánh mắt vừa chạm đến Lưu Diệu Văn liền xấu hổ cúi đầu xuống, ngòi bút làm thế nào cũng không thể viết xuống tên hắn.

Lý Tư Thần thấy vậy liền chọc chọc vào cánh tay Lưu Diệu Văn, chỉ thấy hắn không nhanh không chậm lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo đồng phục học sinh.

"Ai nói em không mang?"

Hạ Tuấn Lâm nhướng mày: "Vậy còn không mau chóng mặc lên?"

Lưu Diệu Văn kéo áo đồng phục mặc lên người, sau đó ngẩng đầu cười với Hạ Tuấn Lâm. Không ngờ Hạ Tuấn Lâm lại nhìn chằm chằm chiếc áo đồng phục của hắn một lúc lâu, sau đó không nhịn được cười, hỏi: "Lưu Diệu Văn, áo đồng phục của chú là áo hở rốn à? Sao lại ngắn như vậy?"

Nghe vậy, Lý Tư Thần cũng tò mò rướn người qua xem tới xem lui, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Đúng vậy hoa khôi, áo đồng phục này của ông sao lại..."

Lưu Diệu Văn liếc Lý Tư Thần một cái, sau đó dùng khóe mắt nhìn sang Chu Chí Hâm đang nghiêm chỉnh ngồi trước mặt, cong môi: "Làm sao? Tôi cao lên không được à?"

Bị Lưu Diệu Văn liếc như vậy, Lý Tư Thần làm sao còn dám phun ra nửa chữ. Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy thật kỳ quặc.

Cậu ta nói: "Cũng may đây là áo khoác, nếu mà là áo thể dục, chậc chậc..." Lý Tư Thần sợ hãi vỗ vai Lưu Diệu Văn: "Vậy thì chính là mặc áo hở rốn đi học rồi."

Cán bộ kỷ luật vừa đi, Chu Chí Hâm mới phát hiện lòng bàn tay đang cầm bút của mình đã đổ đầy mồ hôi. Lại nghe Lý Tư Thần nói cái gì mà áo hở rốn, tự nhiên cảnh tượng buổi sáng ập về khiến Chu Chí Hâm ngượng chín mặt.

"Lưu Diệu Văn, đây là đồng phục thể dục của tôi, anh không mặc được!"

Chu Chí Hâm kéo một đầu chiếc áo, trong khi Lưu Diệu Văn giữ chặt đầu còn lại. Hắn cười híp mắt nói: "Anh không mang áo đồng phục, mượn mặc xíu thôi mà."

"Không được!" Chu Chí Hâm gấp đến cả khuôn mặt đều phồng lên: "Của tôi... Anh cũng mặc đâu có vừa!"

"Không thử sao mà biết được?" Chỉ thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Lưu Diệu Văn, cũng không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra nữa.

Sự thật là Lưu Diệu Văn đã thử rồi, cũng đúng như những gì Lý Tư Thần nói, đồng phục thể dục của Chu Chí Hâm mặc trên người hắn đơn giản chính là một cái áo hở rốn, nhìn sao cũng có chút buồn cười.

Chu Chí Hâm không cách nào nhìn thẳng, vội vã lấy áo khoác đồng phục che lên bụng Lưu Diệu Văn: "Anh vẫn nên mặc áo khoác của tôi đi!"

Cho nên mới có một màn vừa rồi.

Kể từ lúc Hạ Tuấn Lâm đến, Chu Chí Hâm chột dạ đến mức không dám quay đầu về phía sau, nhưng lại lắng tai nghe cực kì cẩn thận.

Chu Chí Hâm cũng không ngờ rằng, suốt cả một ngày, Lưu Diệu Văn cứ mặc cái áo khoác đồng phục ngắn cũn cỡn của mình đi khắp nơi, hết đi đánh bóng lại về lớp học, mặc cho bên ngoài nóng đến mức chỉ cần đứng thôi cũng đủ mướt mát mồ hôi rồi.

Phương Xán đùa nói: "Yo hoa khôi, phong cách mới à?"

Phương Xán là lớp phó học tập của lớp, tính cách tốt học lực cũng tốt, là anh em của rất nhiều nam sinh trong lớp. Chị của cậu ta chính là cán bộ kỷ luật vừa mới tới kiểm tra, Phương Tư Gia.

Lưu Diệu Văn cũng không né tránh, thẳng thắn phất phất gấu áo: "Mát mẻ mà."

Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn, trong lòng thầm nghĩ: "Mát cái con khỉ gì cơ?"

Tiếng chuông vào học buổi chiều vừa vang lên, đám con gái đã được đưa sang lớp bên cạnh. Đám nam sinh ở lại cười đùa huyên náo, thao thao bất tuyệt về mấy chủ đề tế nhị mà bình thường không dám nói.

Giáo viên sắp xếp mỗi nhóm sáu người. Diêu Giai vừa đi, tổ hợp bốn người bây giờ chỉ còn lại Lý Tư Thần, Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn, giáo viên thấy vậy liền xếp thêm Phương Xán, Lục Thần Đào, và Sài Tranh vào nhóm bọn họ.

Chu Chí Hâm mới chuyển tới chưa lâu, ngoại trừ Phương Xán có chào hỏi qua vài lần thì hai người kia cậu đều không rõ lắm. Ngược lại, Lý Tư Thần liến thoắng liên hồi giống y như một chiếc kèn thành tinh, hoàn toàn kế thừa chỗ trống mà Diêu Giai để lại.

Nhân lúc giáo viên còn đang làm powerpoint, Lý Tư Thần xúi giục Phương Xán hỏi Lưu Diệu Văn: "Hoa khôi, ông từ lúc nào phát hiện cái đó đến vậy?" Đối với mấy chuyện này, con trai thường không kìm được tính hiếu kì.

Chu Chí Hâm không dám quay lại nhìn, chỉ nghe thấy Lưu Diệu Văn thấp giọng cười một tiếng, âm thanh trầm ấm gợi cảm: "Sao, ông tò mò à?"

Phương Xán không có ngốc, liền đổ lỗi cho Lý Tư Thần: "Là tên nhóc này gợi chuyện trước."

Lý Tư Thần cãi lại: "Hỏng chơi vậy nha, chỉ là muốn tìm hiểu một chút tiến độ của người cùng tuổi thôi mà, mọi người đều là đàn ông cả rồi, sợ cái gì?"

Nói xong liền lén lút tiến đến gần chính giữa, đè giọng xuống thật thấp: "Đừng giả vờ nữa, tôi không tin các ông chưa từng xem phim người lớn."

Ngoại trừ Chu Chí Hâm, Lục Thần Đào là người ít nói nhất. Vừa nghe bọn họ thảo luận đến chủ đề này, cậu ta đã đỏ bừng mặt, cúi đầu không hé răng nửa lời.

"Haiz, vừa nãy không phải thầy dạy sinh lý đã nói rồi sao, được đến đây chứng tỏ mình đã là người trưởng thành rồi, không phải trưởng thành hợp pháp về mặt tâm lý hay trên giấy tờ, mà là về phương diện sinh lý."

"Nhưng mà tôi cũng nghe người ta nói à nha, thông thường cái đó đến cũng là do bản thân đã có suy nghĩ và nhu cầu trên phương diện đó á. Hoặc là trong đầu đã có một đối tượng giả tưởng." Lý Tư Thần nói rõ ràng mạch lạc cứ như chuyên gia trong lĩnh vực này, phổ biển cho bọn họ đến là hăng hái.

Phương Xán cười cười nói: "Hay là ông lên trên giảng cho bọn tôi nghe đi, nhìn ông nói cứ như thật ấy, hay là lên đó chia sẻ chút kinh nghiệm."

Mấy người cố nhịn cười nhìn Lý Tư Thần chuẩn bị nhận thua, chỉ thấy cậu ta hắng giọng một tiếng, sau đó quay sang khoác vai Lưu Diệu Văn: "Hoa khôi, ông nói thử xem, mỗi lần mà ông có cái đó đó, trong đầu đều đang nghĩ đến ai?"

Chu Chí Hâm ngồi ở phía trước Lưu Diệu Văn, vốn là có chút lạc lõng khi nghe bọn họ nói về chủ đề này, tự nhiên ngòi nổ lại một lần nữa được chuyển về cho Lưu Diệu Văn, cậu không hiểu tại sao liền cảm thấy có chút lo lắng.

Cũng không biết là đang thấp thỏm cái gì nữa, rõ ràng người bị hỏi không phải cậu, nhưng cậu lại bất tri bất giác ngồi thẳng tắp, vểnh tai lên lắng nghe, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn giống như đi guốc trong bụng Chu Chí Hâm, hắn đá vào chân ghế của cậu, trêu chọc: "Tiên tử của chúng ta hình như cũng rất hiếu kì ha."

Lời vừa nói ra, Chu Chí Hâm đột nhiên có suy nghĩ muốn mắng người.

Lý Tư Thần ngồi bên cạnh cũng đã chú ý đến bóng lưng cứng ngắc ở phía trước, động viên nói: "Tiên tử, cậu cũng nói thử đi, lúc mộng xuân người cậu nghĩ đến là ai?"

Hai tai Chu Chí Hâm đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Chu Chí Hâm, thậm chí còn kiên nhẫn hơn lúc chờ đợi câu trả lời của Lưu Diệu Văn.

Bởi vì so với Lưu Diệu Văn, bọn họ càng tò mò về Chu Chí Hâm hơn.

Lưu Diệu Văn chống cằm, nhìn dáng người gầy yếu trước mặt, cong môi nở nụ cười ý vị sâu xa.

Thấy Chu Chí Hâm mãi không trả lời, Lý Tư Thần bèn tự chữa cháy: "Nhưng mà tiên tử, cậu lạnh lùng như vậy, ngoại trừ morning wood* thì chắc không còn ham muốn trần tục nào khác đâu nhỉ?"

(morning wood*: hiện tượng cái đó tự cương cứng vào mỗi buổi sáng như ở chương trước á =))))

Ai mà biết được mới sáng nay, Chu Chí Hâm vừa được Lưu Diệu Văn dạy cho một bài học sinh lý vô cùng sống động cơ chứ.

Morning wood là cái gì? Cậu biết, nhưng cậu còn chưa có...

Sau một tiết học sinh lý, Chu Chí Hâm cảm thấy bản thân như đã bị rút mất linh hồn, ngay đến cả mô hình cấu trúc thực thể khiến người ta hưng phấn và kích động nhất cũng không thể khiến Chu Chí Hâm có mảy may hứng thú.

Ngược lại, vừa nhìn thấy mô hình thực thể kích thước bình thường, cậu lại đột nhiên nhớ đến vật thể to lớn hơn mà cậu nhìn thấy sáng nay.

Tất cả nam sinh đều phấn khích hét lên, chỉ có Chu Chí Hâm là đang bị nấu chín như một con cua luộc.

Đột nhiên, chân ghế của cậu bị ai đó đá vào một cách quen thuộc, cậu giật mình quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lưu Diệu Văn đang cười như không cười nhìn cậu, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn dường như phát ra một tia sáng.

"Chu Chí Hâm, em đang xấu hổ gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top