Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người ta sau khi tỉnh rượu thường sẽ vô cùng mệt mỏi, giống như có tảng đá đè nặng lăn qua lăn lại, xương cốt cũng như bị xé toạc.

Chu Chí Hâm bị ánh nắng chói chang bên ngoài đánh thức. Sau khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là trần nhà vừa lạ lẫm mà cũng có chút quen thuộc. Chu Chí Hâm khẽ liếm đôi môi khô khốc, không hiểu sao lại cảm thấy hơi đau.

Cậu xoa đầu từ từ ngồi dậy, chờ cơn chóng mặt dần dần dịu bớt mới có thể nhìn rõ mình đang ở đâu.

"Tỉnh rồi?" Nghe thấy bên trong có tiếng động, cánh cửa bị đẩy ra, một khuôn mắt đẹp trai tuấn tú nhanh chóng bước vào.

Chu Chí Hâm nhàn nhạt gật đầu: "Ừm."

"Cảm thấy thế nào rồi? Đầu có đau không?"

Chu Chí Hâm lắc đầu, vừa định mở miệng nói chuyện liền cảm nhận được bờ môi sưng tấy, chạm vào là thấy đau. Cậu khẽ cau mày, nhìn vào chiếc gương ở phía đối diện, cuối cùng cũng thấy rõ đôi môi sưng đỏ một cách bất thường của mình, chỉ vào đó hỏi: "Sao miệng tôi lại sưng thế?"

"Ăn tôm hùm đất xào ớt."

Chu Chí Hâm hoài nghi nhìn hắn, ánh mắt rơi xuống chiếc miệng cũng bị trầy xước của Lưu Diệu Văn, trên đó đã hình thành một lớp vảy mỏng, thoặt nhìn có hơi đáng sợ.

"Thế miệng của anh cũng bị sao thế?"

Lưu Diệu Văn mặt không biến sắc nói: "Lúc ăn tôm hùm đất bị cái càng của nó kẹp trúng."

Còn có chuyện như vậy sao? Chu Chí Hâm không tin lắm.

"Con tôm hùm đất này... ghê vậy sao? Đã bị đem đi xào ớt rồi còn có thể kẹp anh?"

Lưu Diệu Văn cười khúc khích, cũng chẳng biết Chu Chí Hâm có tin là thật không, tóm lại, hắn dứt khoát bỏ qua chủ đề này, lấy lại thế chủ động hỏi: "Em... không nhớ những chuyện đã xảy ra tối qua sao?"

Chu Chí Hâm cảm thấy đầu cứ ong ong không thoải mái, cậu day nhẹ thái dương, đầu óc một mảng trống rỗng, cái gì cũng không thể nhớ ra nữa. Cậu lắc đầu nói: "Tôi không nhớ nữa. Tôi... đã làm gì sao?"

Lưu Diệu Văn bị hỏi liền im bặt, chỗ tối qua bị Chu Chí Hâm cắn vẫn còn nhoi nhói đau. Hắn sờ lên môi, ánh mắt mang theo ý cười: "Không nhớ thì bỏ đi vậy... Cũng không phải là chuyện gì to tát." Chỉ là cắn anh vài cái mà thôi.

Không biết tại sao, Chu Chí Hâm có một loại dự cảm không lành. Cậu vội vàng kéo lấy Lưu Diệu Văn đang xoay người chuẩn bị rời đi, cau mày nói: "Tối qua tôi uống say, không nhớ mình đã làm gì nữa."

Lưu Diệu Văn nhướng mày, giả vờ nghi hoặc cúi đầu ghé sát lại nhìn: "Thật sự không nhớ nữa sao?"

Hương sữa tắm nhè nhẹ trên người thiếu niên bao chặt lấy cậu. Chu Chí Hâm nắm chặt lấy góc chăn, vô thức ngả người ra sau. Nhìn dáng vẻ vừa sợ hãi vừa đáng thương của cậu, Lưu Diệu Văn thuận tay vuốt tóc cậu an ủi: "Yên tâm đi, không phải chỉ là hát một bài "Nước mắt vũ nữ" thôi sao. Hát cũng được lắm đó, không ngờ em lại thích nghe mấy bài ngày xưa..."

Cái gì vũ cái gì nữ cơ?

Chu Chí Hâm cảm thấy đầu đau như búa bổ, khuôn mặt cậu đỏ bừng rõ rệt, còn đỏ hơn cả lúc say rượu tối qua.

Lưu Diệu Văn thấy vậy, nhịn không được trêu chọc: "Xấu hổ à? Chỉ là một bài hát thôi mà..."

Còn chưa kịp dứt lời, Chu Chí Hâm đã trùm chăn qua đỉnh đầu, từ bên trong phát ra một tiếng than thở: "Mất mặt chết đi được!"

Lưu Diệu Văn cười nhìn đứa nhỏ đang cuộn tròn trong chăn, thầm nghĩ: Thật ra chẳng mất mặt tý nào, ngược lại còn có chút đáng yêu.

Hắn an ủi nói: "Được rồi Chu Chí Hâm, tối qua mọi người ai cũng quậy điên luôn, có lẽ chẳng được mấy người nhớ tối qua em hát cái gì đâu. Em đừng canh cánh trong lòng nữa." Nói xong cúi người xuống kéo kéo góc chăn.

"Lưu Diệu Văn, sao anh không ngăn tôi lại?" Trong lời phàn nàn có chút bất lực, cũng có chút nũng nịu. Lưu Diệu Văn cảm thấy oan uổng, với cái tình hình tối qua, hắn muốn ngăn cũng chẳng ngăn nổi, nhưng hắn cũng không nỡ trách đứa nhỏ để cậu buồn thêm.

Hắn chậm rãi dỗ dành: "Ừ đúng rồi, đều là lỗi của anh. Em dậy trước đi, đánh răng rửa mặt ăn sáng đã, nếu không để bụng đói dạ dày sẽ khó chịu."

Đợi Chu Chí Hâm tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn, Lưu Diệu Văn mang tới cho cậu một ly nước mật ong: "Tối qua em không có nôn, uống ly nước mật ong này giải rượu trước đi."

Chu Chí Hâm nhìn ly nước mật ong, ngoan ngoãn cầm lên uống từng chút từng chút một. Không phải cậu cố ý làm bộ, mà bởi vì miệng của cậu đã sưng tấy hết cả, đến nỗi chỉ uống nước cũng cảm thấy đau không chịu nổi.

Cậu vừa nhấm nháp vừa lén lút nhìn Lưu Diệu Văn đang ngồi phía đối diện, ánh mắt không biết từ lúc nào lại rơi xuống đôi môi bị trầy xước của hắn. Cậu có chút nghi hoặc, không lẽ là do tôm hùm đất thật sao?

Nếu thế thì cái con tôm hùm đất này cũng quá đáng ghét đi! Ra tay tàn ác như vậy.

Đúng lúc Chu Chí Hâm mải nhìn đến xuất thần, Lưu Diệu Văn mở miệng: "Anh có nhờ bác Trần lát nữa tới đón em, chiều nay anh phải ra sân bay rồi."

Chu Chí Hâm bây giờ mới nhớ ra, hôm nay Lưu Diệu Văn sẽ bay sang Mỹ.

Cậu có chút thất thần, ngây người nhìn vào hư không. Mãi đến khi Lưu Diệu Văn gọi cậu, cậu mới hoàn hồn lại.

"Chu Chí Hâm, có phải em không nỡ xa anh không?" Lưu Diệu Văn chống cằm, ý vị sâu xa nhìn cậu mỉm cười.

"Nếu em không nỡ thì chỉ cần nói với anh một tiếng, hoàn vé vẫn còn kịp đó."

Chu Chí Hâm phát hiện, mình không thể nhìn Lưu Diệu Văn cười, hắn vừa cười liền không có chuyện gì tốt.

"Ai không nỡ xa anh chứ?" Cậu ngoan cố cúi đầu không chịu nhìn hắn.

Lưu Diệu Văn lại giống như đã biết được gì đó, hắn gõ ngón tay trên mặt bàn, nói: "Vậy em đừng có trốn, ngẩng đầu lên nhìn anh coi?"

Chất giọng vốn trầm thấp có hơi cao lên, nghe có vẻ rất phấn chấn.

"Lưu Diệu Văn, anh..." Chu Chí Hâm đầy bực tức ngẩng lên nhìn hắn, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt người kia, trái tim lại phút chốc mềm nhũn, mấy lời sát thương ra đến cửa miệng cũng đột nhiên suy yếu, ngược lại lời nói ra lại giống như đang tán tỉnh: "Đồ không biết xấu hổ."

Đến cuối cùng, Chu Chí Hâm cũng không nói muốn giữ Lưu Diệu Văn ở lại, càng không có dũng khí nói ra hai từ "không nỡ" mà bản thân lo sợ bất an giữ trong lòng.

Mãi đến khi cậu được bác Trần tới đón đi, Lưu Diệu Văn mới nhàn nhã đứng dựa ngoài cửa, cười nhìn hai người bọn họ: "Bác Trần, nhớ giúp cháu chào bà nhé."

Bác Trần: "Được rồi thiếu gia Tiểu Văn. Thiếu gia Tiểu Văn đi đường cẩn thận, sang tới bên đó nhớ báo về cho lão phu nhân được yên tâm nhé. Tôi với tiểu thiếu gia trở về trước đây."

"Về đi." Lưu Diệu Văn thản nhiên nói.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, tất cả những chuyện đã xảy ra đêm qua cũng được để lại đây cùng cánh cửa này, vĩnh viễn chỉ thuộc về hôm qua.

Giấy chứng nhận và bảng điểm được gửi tới cùng một lúc, lúc nhận được cũng đã là gần cuối tháng tám.

Chu Chí Hâm mặc một bộ đồ mát mẻ, quần đùi áo cộc, toàn thân trắng đến phát sáng, khiến cậu nhìn rất xinh đẹp và mong manh.

"Xin chào, cho hỏi có phải cậu Lưu không ạ? Đây là chuyển phát nhanh của cậu, mời cậu ký nhận ạ."

"Vâng, được ạ." Nhận chuyển phát nhanh từ tay người giao hàng, không ngờ lại thấy nó nặng hơn tưởng tượng. Lúc đặt bút xuống, Chu Chí Hâm suýt chút nữa đã ký tên của mình, sau đó lại hý hoáy gạch đi viết xuống ba chữ Lưu Diệu Văn.

Đây là lần đầu tiên cậu viết tên của hắn, không ngờ lại viết rất thuận tay.

"Cảm ơn cậu."

Tiễn người giao hàng đi, Chu Chí Hâm liếc nhìn hòm thư cạnh cổng, phát hiện có thư mới. Là hai tập phong bì có in con dấu của trường Trung Học số 1 Hải Thị.

Cậu mở tập phong bì của mình, bên trong trống trơn, chỉ có một tờ giấy báo điểm, dòng cuối cùng trên đó chính là xếp hạng toàn khối.

Chu Chí Hâm liếc nhìn thành tích ở bên trên, Ngữ Văn 113 điểm, Toán học 150 điểm, Tiếng Anh 96 điểm, Tổ hợp Lý Hóa Sinh tổng cộng 286 điểm, Tổng điểm 645, xếp thứ 47 toàn khối.

Chu Chí Hâm cụp mắt xuống, nếu như dùng thành tích lần này để xếp lớp, cậu e rằng đã bỏ lỡ cơ hội được vào lớp tốt nhất. Điều đó cũng có nghĩa là cậu và Lưu Diệu Văn...

Điện thoại di động bỏ trong túi rung lên liên hồi, không cần đoán cũng biết nhất định là đang than khóc về điểm số.

Cây dương nhỏ

「Đệch! Kỳ thi này quả đúng là địa ngục mà! Giữa kỳ ông đây còn xếp thứ 32, bây giờ trực tiếp out khỏi top 50 rồi, có tin được không hả?」

Không ăn gừng tỏi hành

「Đừng nói nữa, tôi mới khổ đây này! Lúc nhận được đề toán ngay cả đi chết tôi cũng nghĩ tới rồi! Tôi muốn ám sát người ra đề trong đêm!」

Muốn ăn lẩu

「Đi đi, tôi ủng hộ bà! Ám sát lão Mai sớm một chút, môn Toán của tôi mới được cứu!」

Trần Trần Trần

「Cái đề chết tiệt này vừa nhìn là biết lão Mai ra, khó gần bằng đề thi học sinh giỏi luôn rồi! Đề này mà được điểm tuyệt đối, Thanh Hoa Bắc Đại tùy ý mà lựa chọn...」

Trần Trần Trần

「Mà này... lớp mình có điểm tuyệt đối không vậy? (tò mò)」

Hỏa Sơn Phương

「Tui có đến tìm trường tìm cô Lưu, tiện lén liếc qua thành tích của mấy cậu.」

Trần Trần Trần

「@ Hỏa Sơn Phương Nói mau! Có phải hoa khôi không??」

Bánh trôi nhỏ

「Nếu là hoa khôi, trong lòng tui còn dễ chịu một chút...」

Cây dương nhỏ

「Đó là dĩ nhiên, ngoài hoa khôi ra còn ai có thể trâu bò được thế nữa?」

Lý Tư Thần vừa gõ xong câu này, thành viên trong nhóm đều vô cùng ăn ý mà không nhắn tiếp nữa. Lý Tư Thần có chút khó hiểu, cậu ta chọc Phương Xán một cái: 「Sao không nói gì?」

Qua một hồi lâu, Phương Xán mới cao giọng gửi tới một tin nhắn thoại: "Người đạt điểm tuyệt đối môn toán lần này thật sự không phải hoa khôi."

"Nghe nói lần này toàn khối chỉ có hai người đạt điểm tuyệt đối môn toán thôi."

Trần Trần Trần

「Đệch!! Là ai??」

Bánh trôi nhỏ

「Để tôi xem là ai có thể diễm áp hoa khôi?!」

Ngay sau đó, Phương Xán gửi tới một bức ảnh. Tấm ảnh bị lóa, còn hơi mờ, buộc phải phóng lên mới có thể nhìn thấy.

Cây dương nhỏ

「Trời má, cậu không phải mắc bệnh Parkinson đấy chứ? Chụp có nhìn thấy con quỷ gì đâu?!」

Trần Trần Trần

「Có thể nói luôn là ai đi được không? Đừng có úp úp mở mở nữa!」

Bánh trôi nhỏ

「Đúng đó đúng đó! Cậu nói luôn không phải được rồi sao? Còn lấp lửng nữa?!」

Hỏa Sơn Phương

「Vậy tui nói đó nha?」

Cây dương nhỏ

「Nói mau nói mau.」

Hỏa Sơn Phương

「Trong số hai người đó, một người chính là Thẩm Dụ, tảng băng ngàn năm ở lớp số 5, cũng chính là học trò cưng đắc ý của lão Mai, còn người còn lại chính là... dĩ nhiên là Tiên tử của chúng ta rồi!」

Chu Chí Hâm không hay xem điện thoại, nên cậu không hề biết nhóm chat đã vì cậu mà bùng nổ. Cậu mở tiếp tập phong bì của Lưu Diệu Văn, điểm số gần như tuyệt đối cùng số 1 đơn điệu ở dòng cuối đã đủ để nói lên mọi thứ.

Giữa hai người bọn họ, tổng cộng cách nhau 46 người, cũng cách 97 điểm.

Chu Chí Hâm cụp mắt xuống, chiếc điện thoại không ngừng rung trong túi khiến cậu tê dại. Dưới cái nắng gay gắt, cậu chụp ảnh bảng điểm gửi qua cho Lưu Diệu Văn, suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn gửi thêm hai chữ: "Chúc mừng."

Vừa gửi đi, Lưu Diệu Văn đã ngay lập tức trả lời lại: "Cảm ơn."

Tin nhắn thoại vỏn vẹn hai giây, Chu Chí Hâm ngơ ngẩn nghe đến ba lần, mãi đến khi bên kia lại gửi tới một đoạn thoại khác: "Nghe nói em đạt điểm tuyệt đối môn toán, giỏi quá ta. Lão Mai ra đề xảo quyệt cổ quái, vậy mà em vẫn đạt điểm tối đa, có thời gian dạy thêm cho anh với~"

Chu Chí Hâm suy nghĩ một lúc, ấn vào micro nói: "Lưu Diệu Văn, anh ở bên đó không phải đêm khuya rồi sao? Vẫn còn chưa ngủ?"

Lưu Diệu Văn: "Ngủ không được. Em thì sao? Đang làm gì thế?"

Chu Chí Hâm không trả lời ngay, lý do là bởi vì có quá nhiều tin nhắn trong nhóm QQ cứ nhảy tới liên tục, không còn cách nào khác đành phải chuyển qua truy cập vào QQ.

Mọi người trong nhóm vẫn đang trò chuyện sôi nổi, cậu thấy bên trên còn có người tag mình. Cậu bấm vào thông báo, tin nhắn không ngừng cuộn lên, cuối cùng dừng lại ở một tin nhắn.

Cây dương nhỏ

「@ zzx Tiên tử cậu đúng là trâu bò! Vừa mới đến Hải Thị chưa được bao lâu mà đã có mặt trong top 50 rồi! Hơn nữa toán học còn đạt điểm tuyệt đối! Cậu biết không, cả lớp mình chỉ có đúng 3 người vào được top 50 thôi đấy! Cậu, hoa khôi, với cả Phương Xán.」

Chu Chí Hâm lướt qua một lượt, nhàn nhạt trả lời: "Cảm ơn." Nói xong lại thấy tin nhắn trong nhóm của Lý Tư Thần nói cậu ta bị rớt khỏi top 50, liền an ủi: "Cậu đừng buồn, chỉ là một lần kiểm tra thôi mà. Ổn định phong độ một chút là có thể trở về thứ 32."

Cây dương nhỏ

「...Đệch! Tiên tử, cậu thật biết bóp nát trái tim người khác.」

Trong nhóm có người hỏi: "Tui muốn biết điểm thành phần của hoa khôi! Có ai biết không?!!!"

"+1+1+1."

"Tui cũng muốn biết! Tò mò thành tích của hoa khôi hạng nhất toàn khối."

Cây dương nhỏ

「@ zzx Tiên tử, cậu có biết thành tích của hoa khôi không? Quan hệ của hai người tốt như vậy, chắc chắn là biết chứ?」

Chu Chí Hâm nhìn bảng điểm của Lưu Diệu Văn trên tay, cũng không biết dựa vào đâu mà Lý Tư Thần lại nói quan hệ của hai người bọn họ tốt?

Chu Chí Hâm đặt tay lên bàn phím, còn chưa kịp trả lời, phía trên đã hiện lên một tin nhắn mới.

LYW

「Phương Xán với Lý Tư Thần hỏi thành tích của anh, em giúp anh gửi lên nhóm đi.」

Chu Chí Hâm nghĩ một hồi, trả lời lại: "Được."

zzx

「hình ảnh」

zzx

「Đây là thành tích của Lưu Diệu Văn.」

Nhóm chat im lặng một hồi, sau khoảng 3 giây, Lý Tư Thần gửi một biểu tượng gấu trúc ngưỡng mộ tới, ngay sau đó, tất cả mọi người đều thi nhau gửi theo.

「Chết tiệt!Đây là số điểm con người có thể đạt được sao?Hoa khôi lên đồng sao?!!」

「Còn hơn cả lên đồng ấy! Đơn giản chính là thần, là thần được không?!」

「Tui quyết định rồi, sau này trước khi thi phải tới bái lạy hoa khôi vài cái, hy vọng học thần phù hộ!」

「Đợi đã đợi đã! Không lẽ chỉ có một mình tôi tò mò sao? Sao tiên tử lại có bảng điểm của hoa khôi vậy??」

「??」

「Có gì đó sai sai...」

「Đệch?? Giờ tui mới phát hiện?!」

Chu Chí Hâm chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, quay người cầm chuyển phát nhanh đi vào nhà. Lúc đi ngang qua phòng khách, Khương Ngọc Hoa có gọi cậu lại.

"Chí Hâm." Khương Ngọc Hoa đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống, thấy cậu đi vào liền vẫy tay: "Con qua đây một lát."

Điều hòa trong thư phòng nhiệt độ vừa phải, Khương Ngọc Hoa nhìn dáng vẻ an tĩnh của đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng cũng thấy thật xót xa.

"Hai ngày trước ba của con có gọi điện cho ta, nói qua vài hôm nữa là tới ngày giỗ của mẹ con, ông ta muốn con trở về một chuyến."

Chu Chí Hâm miết đầu ngón tay, hàng mi thanh mảnh rủ xuống che đi đôi mắt trong veo vốn có. Yết hầu khẽ cuộn lại, cậu đáp: "Dạ con biết rồi thưa bà, con sẽ trở về một chuyến ạ."

Khương Ngọc Hoa đau lòng xoa đầu đứa nhỏ: "Ngoan lắm, nếu bọn họ có bất cứ chỗ nào làm khó con, lúc về cứ việc nói với bà, bà nhất định sẽ làm chủ cho con."

"Hiện tại con là người của Lưu gia chúng ta, Chu Ôn Ninh dù có ngu dốt đến đâu đi nữa cũng không thể làm gì con được. Con yên tâm, sau này ta cũng sẽ cố hết sức không để hắn tới làm phiền con."

Khương Ngọc Hoa thương Chu Chí Hâm, không chỉ đơn giản vì mẹ của cậu. Bà tưởng rằng sự kháng cự của Chu Chí Hâm đối với Chu gia lý do là bởi vì Chu Văn Ninh. Bà tưởng rằng cậu sợ ông ta. Nhưng thật ra, chỉ có một mình Chu Chí Hâm biết, kể từ thời khắc mẹ cậu ra đi, chẳng còn điều gì có thể khiến cậu cảm thấy sợ hãi, kể cả cái chết.

Lúc Chu Chí Hâm đến Chu gia, người nhà Chu gia đã bái xong bài vị, đang chuẩn bị lái xe lên núi đốt một ít giấy tiền. Thấy Chu Chí Hâm ung dung đến muộn, hơn một nửa số người trong Chu gia sắc mặt đều không được tốt, còn có mấy người đứng ở bên cạnh xì xì xào xào, lộ vẻ khó chịu.

"Chí Hâm đến rồi đấy à?" Người đầu tiên nói chuyện với cậu là Chu Huệ Phương, bà nội ruột trên danh nghĩa của cậu. Tuy rằng bà đối xử với cậu không tồi, nhưng tất cả đều xuất phát từ việc cậu là con trai, cậu mang họ Chu.

Chu Văn Ninh đứng ở bên cạnh hai mắt đỏ ngầu hiện đầy tơ máu, cũng không biết là đau lòng thật hay cố tình thức trắng đêm để giả vờ đây nữa.

Chu Chí Hâm lướt qua những ánh mắt sắc nhọn như kim châm, từng bước từng bước đến trước bài vị của mẹ, thắp một nén nhang cuối cùng. Sau khi bái lạy xong xuôi, cậu chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Chu Văn Ninh và mẹ kế đang đứng bên cạnh ông ta.

Mẹ kế nở nụ cười gượng gạo: "Chí Hâm đến vừa đúng lúc, mọi người đang chuẩn bị tới nghĩa trang tưởng nhớ mẹ con."

"Đúng vậy, Chí Hâm. Dạo này con sống ở Lưu gia vẫn tốt chứ?" Chu Văn Ninh vốn dĩ không muốn mở miệng, nhưng dù sao đây cũng là con trai ruột của mình, bây giờ gặp lại cậu không khỏi cảm thấy có hơi mất mặt.

"Trước đây ta có gọi điện cho lão phu nhân của Lưu gia mấy lần để hỏi thăm tình hình của con, lão phu nhân nói con mọi việc đều ổn." Nói xong ông bước đến trước mặt Chu Chí Hâm, nặn ra một nụ cười: "Con sống cho tốt ở Lưu gia, cố gắng làm cho bọn họ được vui lòng, có lẽ Chu gia nhà chúng ta cũng có thể nhờ đó mà được thơm lây."

Lời vừa mới dứt, hai ngọn nến thắp cạnh bài vị của mẹ bỗng nhiên vụt tắt.

Chu Chí Hâm cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ngọn nến: "Ông ở trước mặt mẹ tôi nói những lời như vậy, thật sự không sợ đêm xuống mẹ tôi đến tìm ông sao?"

Chu Văn Ninh đứng ở một bên, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, khách khứa ra vào đều chứng kiến tất cả, mỗi người một vẻ. Cuối cùng vẫn là Chu Huệ Phương cất lời: "Mọi người đừng đứng ở đây nữa, đi thôi, lát nữa còn phải lên núi cơ."

Chu Văn Ninh nhìn Chu Chí Hâm vô tâm vô phế đứng trước mặt, nhất thời cảm thấy cậu cũng ác độc giống hệt như mẹ của mình trước khi chết, sắc mặt lập tức tối đi vài phần.

"Chu Chí Hâm, mày đừng có quên, là ai cho mày tất cả những thứ này! Mày bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, biết chống trả rồi đúng không? Có bản lĩnh thì mày cứ bảo Lưu gia bọn họ lật đổ cái nhà họ Chu này đi!"

Không còn bộ dạng giả nhân giả nghĩa che đậy nữa, Chu Văn Ninh cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật. Chu Chí Hâm nhàn nhạt nhìn ông ta, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

"Vậy cứ thử xem, dù sao tôi cũng chỉ là con tốt trong tay ông mà thôi." Trong mắt Chu Chí Hâm ánh lên một tia lạnh lẽo, lạnh đến nỗi giống như rơi vào động băng: "Ông có tư cách gì để đứng đây uy hiếp tôi?!"

Dứt lời, Chu Chí Hâm lao tới chộp lấy bài vị của mẹ cậu trên bàn thờ, vung tay ném nó vào trong lò than. Hành động này khiến cả Chu Văn Ninh và Chu Huệ Phương đều kinh hãi.

"Chí Hâm! Con đang làm gì vậy?! Đây là bài vị của mẹ con đó! Con... Con làm sao có thể..."

Chu Chí Hâm cười giễu: "Nếu mẹ tôi mà biết các người còn dùng bài vị để nhốt bà ấy trong cái Chu gia mà bà ấy ghét nhất này, sợ rằng bà ấy sẽ tức đến chui ra khỏi mộ mất thôi."

"Điên rồi... Điên rồi điên rồi! Mày đúng là giống y hệt mẹ mày! Đều là những kẻ điên!" Chu Văn Ninh nhìn trừng trừng vào đứa "con trai ngoan" của gã, chỉ vào mặt cậu chửi mắng: "Mày thì giỏi rồi đúng không? Mày không phải có bệnh sao? Sao mày còn chưa phát bệnh đi? Hả? Sao mày không chết luôn cùng mẹ mày đi?! Chúng mày dựa vào đâu mà chạy đến chỉ trích tao?!"

Chu Chí Hâm nhìn Chu Văn Ninh đang dần đánh mất lý trí, cậu từng câu từng chữ vạch trần: "Nếu như không phải ông bị người ta lừa, còn lấy mẹ tôi ra để bảo lãnh, cuối cùng không trả được tiền bị bọn đòi nợ truy đuổi, mẹ tôi làm sao lại bị tai nạn xe chứ? Ông nói xem, tại sao tôi lại không thể chỉ trích ông?"

"Nếu không phải vì ông, tôi cũng sẽ không mắc phải cái bệnh này."

"Chu Văn Ninh, ông có tư cách gì mà ở đây quát tôi? Nếu như có thể, tôi thà rằng mình chưa bao giờ là người của nhà họ Chu các người!"

Trên đường xuống núi, trời bắt đầu đổ trận mưa lớn. Mưa làm ướt sũng quần áo và tóc của Chu Chí Hâm. Mọi người đều vội vội vàng vàng xuống núi, trong miệng còn lẩm bẩm mấy lời khó nghe.

"Đúng là đen đủi! Đi bái người chết một cái mà cũng gặp mưa to thế này... Nghiệp chướng!"

Chu Chí Hâm cầm hoa hướng dương trên tay, lặng lẽ đứng trước mộ phần của mẹ, để mặc nước mưa chạy dài trên má.

"Mẹ ơi..." Nhìn người phụ nữ vẫn cười rạng rỡ trong bức ảnh, Chu Chí Hâm cuối cùng vẫn bật khóc. Cậu khóc trong âm thầm và cẩn trọng, cố gắng kìm nén lại cơn lũ chỉ chực trào ra trong lòng.

Nghĩa trang Nam Sơn bị nhấn chìm trong màn mưa ẩm ướt, nhìn không thấy một tia hy vọng, cũng giống hệt như Chu Chí Hâm lúc này.

Hoa hướng dương trên tay bị mưa thấm ướt, những cánh hoa bị quật tả tơi vẫn kiên cường nở rộ. Chu Chí Hâm dọc theo con đường mòn xuống núi, trên đường đến một bóng người cũng không có. Cậu thất thần cầm theo bông hoa chậm rãi bước về nơi sáng rực ánh đèn.

Ánh sáng chiếu lên người cậu, ngoài lạnh ra vẫn chỉ có lạnh.

Trong lúc thất thần, cậu dường như nghe thấy chuông điện thoại di động trong túi vang lên hết lần này đến lần khác, nhưng dưới màn mưa lớn, âm thanh không được rõ ràng lắm.

Chu Chí Hâm run run đưa tay vào túi, lấy ra chiếc điện thoại: "A lô?"

"Chu Chí Hâm?"

Giọng nói của Lưu Diệu Văn vừa vang lên, Chu Chí Hâm lúc này mới hoàn hồn trở lại. Tất cả ấm ức và buồn phiền bị đè nén thật lâu giống như đã tìm được lối thoát.

"Lưu Diệu Văn..."

Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng Chu Chí Hâm khóc qua điện thoại, trái tim hắn đau mãi không thôi.

"A Chí đừng khóc, nói đi anh nghe."

Chu Chí Hâm khóc nấc, vai run lên liên hồi. Xung quanh cậu chẳng có gì ngoài ngọn đèn đường le lói. Cậu rất cô đơn, cũng rất sợ hãi.

Cậu khịt mũi, ôm chặt bông hoa hướng dương vào lòng, giống như đang cố níu lấy một thứ gì đó.

"Lưu Diệu Văn... anh có thể trở về không? Em đau lắm..."

"A Chí đau ở đâu?"

Chu Chí Hâm lắc đầu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh: "Lưu Diệu Văn, nếu như... nếu như bây giờ anh có thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt em, em sẽ... em sẽ..."

"Em sẽ làm gì?"

"Em sẽ đồng ý thử cùng anh..." Đôi mắt của Chu Chí Hâm đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

"Thử gì cơ?" Người ở trong điện thoại rất kiên nhẫn, rõ ràng không có ở bên cạnh, nhưng lại giống như liều thuốc an ủi tốt nhất.

"Thử hoàn thành nghĩa vụ giữa anh và em. Thử... yêu anh."

Nói ra những lời này, Chu Chí Hâm cảm thấy nhất định là mình đã đau đến phát điên rồi, nếu không sao lại có thể nói ra những lời hoang đường như vậy. Nhưng lời đã nói ra rồi, sao có thể dễ dàng rút lại.

Không biết tại sao, đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng hai giây. Từ trong điện thoại truyền đến tiếng mưa rơi xối xả cùng nhịp tim chầm chậm dần mất đi tự tin của Chu Chí Hâm.

"Em đang nói lời ngu ngốc gì thế này... " Chu Chí Hâm tự giễu nói: "anh... làm sao có thể..."

"Vậy em quay đầu lại nhìn xem."

Trong một khắc, Chu Chí Hâm đã mang theo hy vọng mà quay đầu lại. Hy vọng này giống như ngọn lửa nhỏ được nhen nhóm chẳng vì lý do gì cả. Mà bởi vì Lưu Diệu Văn, ngọn lửa này càng cháy càng dữ dội.

Trong màn đêm tối tăm, cách một tràng mưa dày đặc, Lưu Diệu Văn cầm ô, lặng lẽ đứng cách cậu mười mét.

Hình bóng hắn bị cơn mưa che khuất, nhưng giọng nói dịu dàng đến thấu xương lại có thể thông qua điện thoại truyền đến bên tai thật rõ ràng: "A Chí của anh, tiếng khóc của em làm anh rất đau lòng."

"Ngoan, đừng khóc nữa, Văn ca đưa em về nhà."

__________________________________

Lời tác giả: Chương tiếp theo mở ra năm thứ hai trung học, cũng là khởi đầu cho tình yêu đầy ngọt ngào của Văn Chu rồi~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top