Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một thoáng, Chu Chí Hâm cảm thấy mình thật xui xẻo.

Cậu đột nhiên nhớ đến từ "lại" mà vừa nãy cô chủ nhiệm nói, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của người phía trước, trong lòng bỗng chốc hiểu rõ.

Lưu Diệu Văn nhếch khóe miệng, vươn tay đoạt lấy chiếc ô trong tay cậu, che giữa đỉnh đầu hai người: "Đi thôi, coi như tôi trả ơn."

Cả đoạn đường, bả vai của hai người cứ không ngừng chạm vào nhau trong vô thức. Mỗi lần như vậy, Chu Chí Hâm đều tự giác lui ra ngoài một chút, dù cho có bị ướt mất một bên vai áo.

Lưu Diệu Văn không chịu được nữa, duỗi tay kéo cậu sát lại: "Tôi ăn thịt người sao? Làm gì mà sợ tôi vậy?"

Chu Chí Hâm chỉ liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống bàn tay đang đặt trên vai cậu, rất lâu sau mới hỏi: "Tôi không trốn nữa, anh bỏ tay xuống được không?"

Lưu Diệu Văn ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt lóng lánh sóng nước của cậu, Chu Chí Hâm nói: "Nặng quá."

Lưu Diệu Văn đến lúc này mới phát hiện, "vợ nuôi từ nhỏ" của hắn thật sự giống như trong lời đồn, mảnh mai yếu ớt.

Hắn ngượng ngùng bỏ tay xuống, cố gắng tìm một vài chủ đề gợi chuyện. Nhìn Chu Chí Hâm đang chật vật ôm chồng sách, hắn hỏi cậu: "Muốn tôi bê giúp không?"

Chu Chí Hâm thờ ơ từ chối: "Không cần."

Lưu Diệu Văn cảm thấy, "vợ nuôi từ nhỏ" của hắn nhất định là có rào cản giao tiếp, lạnh lùng như một tảng băng thì thôi đi, lại còn thích tỏ vẻ.

Trên đường từ khu rừng nhỏ về tòa nhà dạy học, cả hai người đều không nói chuyện nữa.

Mãi đến khi Lưu Diệu Văn gấp dù lại, đứng trước mái hiên giũ nước, Chu Chí Hâm im lặng đứng bên cạnh mới khẽ mím đôi môi đỏ thẫm, cất tiếng hỏi: "Này, anh có biết Lưu Diệu Văn không?"

"Hả?"

Bàn tay của Lưu Diệu Văn đang vẩy nước đông cứng lại.

Chuông tan học đúng lúc này vang lên, kèm theo tiếng bước chân và tiếng nô đùa tấp nập. Lưu Diệu Văn quẫn bách quay lại nhìn cậu.

Chu Chí Hâm cúi đầu rũ mắt xuống, mái tóc đen ngoan ngoãn dính ở trước trán, nhìn có cảm giác rất dễ bắt nạt.

Lưu Diệu Văn trầm giọng đáp: "Không biết."

"Trả ô cho cậu."

Chu Chí Hâm đưa một tay ra nhận ô, nhưng người kia giống như cố ý trêu cậu, cậu đưa tay đến đâu hắn trốn đến đó.

"Anh rốt cuộc có muốn trả hay không?"

Chu Chí Hâm rất ít khi tức giận, cậu ngẩng đầu nhíu chặt mày nhìn hắn.

Người kia không nhịn được cười, nói: "Có biết lớp bốn năm nhất ở đâu không?"

Chu Chí Hâm không nói gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung dữ.

Lưu Diệu Văn tốt bụng cầm ô lên chỉ vào cầu thang: "Từ đây đi lên đó, tới phòng học cuối cùng trên tầng hai." nói xong liền trả lại chiếc ô cho chủ nhân của nó.

Chu Chí Hâm nhìn hắn xoay người chuẩn bị đi, mở miệng hỏi: "Anh đi đâu?"

Từ trong đôi mắt của Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn nhìn thấy một tia nghi hoặc. Hắn cười cười, vén mái tóc ướt đẫm trên trán, lười biếng nói: "Cậu quản tôi đi đâu?"

Nói xong lại hướng về phía Chu Chí Hâm mà cười dịu dàng: "Học sinh ngoan, đi lên lớp đi."

Học sinh từ tứ phía đổ xuống như sóng thủy triều, chia tách hai bọn họ. Chu Chí Hâm nhìn theo bóng lưng Lưu Diệu Văn đang đi giữa biển người, suy nghĩ một hồi, sau đó xoay người rời đi theo hướng ngược lại.

Lưu Giai đã đợi trong phòng học từ rất lâu, vừa nhìn thấy Chu Chí Hâm, sự lo lắng trong ánh mắt cuối cùng cũng biến mất.

"Em lạc đường sao? Sao lâu như vậy mới tìm thấy lớp?"

Chu Chí Hâm ngượng ngùng nói: "Lúc nãy em bị lạc đường, xin lỗi cô ạ."

Thấy Chu Chí Hâm ngoan ngoãn như vậy, Lưu Giai cũng không tiện nói gì nữa: "Chuyện này cũng là lỗi của cô, trường của chúng ta tương đối rộng, mấy tòa nhà dạy học lại nằm rải rác, lạc đường cũng là chuyện rất bình thường." nói xong liền dẫn Chu Chí Hâm vào lớp.

Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, Lưu Giai giới thiệu với học sinh: "Đây là bạn học mới chuyển đến lớp ta, các em hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh sự xuất hiện của bạn."

Học sinh bên dưới phát ra những tràng pháo tay thưa thớt, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Chu Chí Hâm.

"Mình tên là Chu Chí Hâm."

Hành lang ồn ào bên ngoài trái ngược hẳn với bầu không khí tĩnh lặng bên trong lớp học.

Lưu Giai quay đầu qua nhỏ giọng hỏi: "Hết rồi sao?"

Chu Chí Hâm bình tĩnh gật đầu.

Đột nhiên, một bạn nữ ở phía dưới hét lên để tạo bầu không khí: "Wow! Học sinh chuyển trường không phải quá đẹp trai rồi sao?! Vậy là giá trị nhan sắc của lớp số bốn chúng ta lại tăng lên không ít rồi!"

"Ha ha ha ha."

Lưu Giai đến lúc này mới để ý thấy chiếc ghế ở hàng cuối cùng cạnh cửa sau lại trống, cô vỗ nhẹ lên bục, chỉ vào vị trí đó nói: "Lưu Diệu Văn đâu? Lại chạy đi đâu quậy phá rồi?"

Chu Chí Hâm nhìn theo hướng chỉ của giáo viên, đôi mắt vẫn luôn tĩnh lặng lướt qua một tia cảm xúc không rõ.

Mấy người bạn tốt của Lưu Diệu Văn nói: "Văn ca nói bụng cậu ấy không thoải mái nên đến phòng y tế rồi ạ."

Lưu Giai dĩ nhiên là không tin: "Vậy lát nữa cô sẽ đến phòng y tế thăm nó! Nếu không tìm thấy nó ở đó, tất cả chuẩn bị chịu phạt đi!" Nói xong lại chỉ vào vị trí ngay trước chỗ trống đó: "Chu Chí Hâm, em ngồi ở đó trước đi."

"Đừng mà cô... Cậu ấy trốn tiết thì liên quan gì đến em chứ..."

Tiếp nhận ánh mắt từ tứ phía, có yêu mến cũng có ghét bỏ, Chu Chí Hâm lặng lẽ đi về chỗ ngồi của mình.

Đột nhiên có một đôi chân duỗi ra từ bên cạnh, suýt chút nữa khiến Chu Chí Hâm vấp ngã.

Cậu thờ ơ nhìn chủ nhân của đôi chân đó, một nụ cười xấu xa lập tức lộ ra:

"Xin lỗi nha học sinh chuyển trường, chân tôi dài quá, không để ý."

Chu Chí Hâm phớt lờ y, nhanh chóng nhấc chân rời đi.

Tới vị trí bỏ trống, Chu Chí Hâm liếc nhìn nó, sau đó bước tới ngồi lên phía trước.

Bạn cùng bàn của cậu là lớp phó học tập, tên là Diêu Giai.

"Chu Chí Hâm, xin chào, tớ tên là Diêu Giai, là lớp phó học tập của lớp. Sau này cậu có gì chưa rõ đều có thể hỏi tớ." nói xong cô gái liền nở một nụ cười thân thiện.

Chu Chí Hâm gật gật đầu, lần lượt nhét những quyển sách giáo khoa vào ngăn bàn.

Chuông báo giờ học tiếp theo vang lên, Diêu Giai thì thầm với Chu Chí Hâm: "Bây giờ là tiết Vật lí, giáo viên Vật lí là một ông già nổi tiếng kỳ quặc, luôn thích gọi học sinh trả lời mấy câu hỏi khó nhằn trong đề tuyển chọn."

"Nhưng mà cậu mới chuyển tới, chắc ông ấy sẽ không hỏi cậu đâu."

Chu Chí Hâm chầm chậm gật đầu, vừa định mở sách Vật lí ra thì bị ai đó chọc vào lưng.

Cậu quay đầu lại nhìn, là nam sinh ngồi chéo phía sau cậu. Mái tóc xoăn đen nhánh, nghịch ngợm dễ thương như em trai nhà bên.

"Chào cậu, tớ là Lý Tư Thần, bạn cùng bàn của tớ là "hoa khôi" của lớp chúng ta đó nha~"

Chu Chí Hâm hơi giật mình nói: "Lưu Diệu Văn... không phải là con trai sao?"

Lý Tư Thần cười lớn: "Cậu không biết đó thôi, cậu ta..."

Lời còn chưa kịp nói xong, một giọng nói đã cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người: "Lý Tư Thần! Câu hỏi này em đứng lên trả lời!"

Lý Tư Thần bị gọi tên lập tức tắt hẳn nụ cười, hoảng loạn đứng dậy, nhìn câu hỏi trên bảng, ngón tay chỉ chỉ xuống mặt bàn, nhưng cũng không vội vã.

Chu Chí Hâm tưởng rằng cậu ta sẽ không trả lời được, đang định mở miệng giúp thì nghe thấy Lý Tư Thần bình tĩnh nói: "Dao động điều hòa là một dạng chuyển động thẳng biến đổi đều, khi một vật dao động điều hòa đi qua cùng một vị trí thì chuyển động của nó phải có cùng vận tốc."

"Vì vậy, ta biết được vận tốc của X1 tại điểm p là 2.6, độ dời từ điểm p đến điểm p1 nhỏ dần, gia tốc nhỏ dần nên độ dốc âm."

Thầy giáo liếc nhìn Lý Tư Thần, ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống.

Lão già kỳ quái nói: "Đây là câu hỏi cuối cùng của đề thi học sinh giỏi Vật lí năm 2017, năm đó đã làm khó rất nhiều người, nhưng bây giờ nhìn lại, thực chất chỉ cần có đủ kiến thức về dao động điều hòa đơn giản là đề này sẽ dễ dàng được giải quyết."

Chu Chí Hâm thật không ngờ, phương pháp giảng dạy của Hải Thị lại được trộn lẫn thêm các câu hỏi trong đề thi học sinh giỏi trung học.

Trước đây ở Hàng Châu, giáo viên trong trường chỉ dạy những câu trong sách giáo khoa, cùng lắm là lấy mấy câu trong đề thi đại học các năm trước ra cùng nhau thảo luận, nếu muốn học các câu trong đề thi học sinh giỏi, chỉ có thể tự đăng ký đi học thôi.

Diêu Giai ở bên cạnh nhìn thấy Chu Chí Hâm đang ngẩn người, tưởng rằng cậu bị câu hỏi nâng cao dọa sợ, bèn an ủi nói: "Có phải ở Hàng Châu giáo viên dạy không giống ở đây không?"

"Không sao, đây là câu hỏi trong đề thi học sinh giỏi, nghe không hiểu thì cứ bỏ qua, lớp chúng ta chỉ là lớp thường thôi, không bắt buộc ai cũng phải làm được đâu."

"Có điều..." Diêu Giai nhẹ giọng nói với cậu: "Cái người ngồi đằng sau cậu là người đoạt hạng nhất trong kỳ thi học sinh giỏi Vật lí năm ngoái đó, cho nên cậu ấy có chơi bời thế nào giáo viên cũng không quá để tâm, dù sao thì có bị trừ điểm đi nữa, chỉ cần cậu ấy tham gia một cuộc thi là có thể kiếm lại được rồi."

Chu Chí Hâm biết được, hóa ra "vị hôn phu" của mình lợi hại đến vậy.

Trời tạnh mưa cũng vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa, các bạn trong lớp từng nhóm từng nhóm cùng nhau đến căng-tin ăn cơm.

Chu Chí Hâm là người cuối cùng ra khỏi lớp học, nhưng lại bị một nhóm người chặn ở hành lang thưa thớt.

"Này." Người mở miệng chính là tên vừa nãy cố ý làm cậu vấp ngã.

Người đó hướng về phía cậu huýt sáo, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói: "Học sinh chuyển trường, vừa mới đến, phải học cách làm người chứ nhỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top