Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về từ trại tập huấn đã mấy ngày, mỗi lần nghĩ đến câu nói "Anh chỉ tin vào duy nhất một vị thần." của Lưu Diệu Văn ở miếu cầu duyên, nhịp tim của Chu Chí Hâm lại không khỏi đập nhanh.

Thời tiết bắt đầu dần trở lạnh, Lý Tư Thần vô cùng buồn chán nằm bò ra bàn trầm tư. Đột nhiên, cậu ta thoáng nhìn thấy sợi dây màu đỏ trên cổ tay phải của Chu Chí Hâm, ngạc nhiên hỏi: "Ủa? Tiên tử, tại sao cậu cũng có sợi dây này vậy?"

Chu Chí Hâm đang ngồi làm bài, cậu giơ cổ tay lên nhìn, nhớ ra là Lưu Diệu Văn đã lén lút đeo lên cho mình vào đêm trước ngày thi đấu, nói rằng nó có thể đem lại bình an và may mắn.

"Em xem, anh cũng có một cái. Hai chúng ta là một đôi."

Nhìn Lưu Diệu Văn tự hào đeo lên cho cậu, Chu Chí Hâm không nhịn được hỏi: "Là mua hôm lên núi cầu duyên đó sao?"

Lưu Diệu Văn gật đầu.

"Không phải anh không tin mấy thứ này sao?"

"Nếu nó có thể bảo hộ cho em, vậy thì anh tin."

Nghĩ đến đây, khóe miệng Chu Chí Hâm vô thức vẽ ra một nụ cười. Lý Tư Thần tò mò rướn qua, hỏi: "Lúc trước ở chỗ huấn luyện chưa có cơ hội hỏi, cái hôm team building đó cậu với hoa khôi đi đâu vậy?"

Chu Chí Hâm hơi cụp mắt xuống, đôi mắt hoa đào xinh đẹp được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lung linh.

Chưa đợi cậu kịp mở lời, Lưu Diệu Văn vừa đi đánh bóng về đã tóm đầu Lý Tư Thần lôi ra: "Làm gì mà ghé sát thế, định ăn luôn người ta đấy à."

Tự nhiên bị Lưu Diệu Văn hung dữ, Lý Tư Thần tủi thân nói: "Hoa khôi, ông càng ngày càng nhỏ mọn rồi đó, mới hơi đến gần tiên tử một chút thì đã làm sao? Tiên tử là của nhà ông chắc?"

Nhìn thấy vẻ mặt không biết hối cải của Lý Tư Thần, Lưu Diệu Văn ném trái bóng lên người cậu ta, hắn chỉ muốn cự lại: Chứ không phải của nhà tôi thì của nhà ai?!

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Chu Chí Hâm đã vội vàng chuyển chủ đề: "Thành tích cuộc thi khi nào mới công bố vậy?" Nói xong còn vô thức giơ tay phải lên, để lộ sợi dây màu đỏ giữa cổ tay.

Lưu Diệu Văn nhìn sợi dây đỏ, ôn hòa nói: "Chắc là tháng 12."

"Ừm." Chu Chí Hâm ngoan ngoãn đáp lại.

Lưu Diệu Văn thấy vậy, lại không nhịn được muốn trêu cậu: "Xem ra tiên tử của chúng ta lần này tự tin lắm nha."

Chu Chí Hâm liếc hắn một cái, không có ý định trả lời. Nhưng Lưu Diệu Văn càng nói càng cao hứng, ngón tay thò ra dưới gầm bàn bị Chu Chí Hâm bắt được.

Sắc mặt cậu vẫn bình thản nói: "Hoa khôi trộm gà không được cẩn thận mất luôn cả nắm thóc đó."

"Anh làm gì có định lực giỏi như tiên tử? Từ trại tập huấn trở về sống cứ như hòa thượng vậy, cũng không biết hôm đó là ai..."

Chu Chí Hâm biết Lưu Diệu Văn càng nói càng không suy nghĩ, vội nhéo tay ngăn lại, trừng mắt nhìn hắn rồi ho khan: "Em thấy anh đánh bóng nóng đến quay cuồng luôn rồi, đầu óc có chút không tỉnh táo. Đi đi, táp chút nước lạnh cho tỉnh."

Lý Tư Thần ở bên cạnh không hiểu nổi bọn họ đang nói cái gì, cái đầu nhỏ cứ lắc qua lắc lại giữa hai người. Nhưng cậu ta không ngờ rằng ngay sau đó, hoa khôi từ trước đến nay tùy hứng, chỉ thích làm theo ý mình là thế, vậy mà lại ngoan ngoãn đứng dậy, vô cùng nghe lời đi ra nhà vệ sinh.

Lưu Diệu Văn thực ra không có ý định rửa mặt thật, hắn đút một tay vào túi quần, đang định đi ra khu rừng nhỏ phía sau đi dạo một vòng thì bất thình lình bị Thẩm Dụ chắn ngay trước mặt.

"Có chuyện?" Lưu Diệu Văn vốn đã cà lơ phất phơ, thấy Thẩm Dụ lại càng bày ra dáng vẻ rất kiêu ngạo.

Mặt tảng băng nhìn hắn, hung dữ nói: "Đi với tôi một lúc."

Mấy bạn học đi qua nhìn thấy một màn này cũng chỉ có thể khó tin mà thốt lên, không lẽ một cuộc đại chiến thế giới lại chuẩn bị diễn ra nữa rồi.

Tưởng Văn Lệ vừa hay lúc đó định tới lớp số 4 tìm Chu Chí Hâm, đi ngang qua hành lang thì nhìn thấy Thẩm Dụ và Lưu Diệu Văn người đi trước người theo sau lần lượt xuống cầu thang, mấy học sinh xung quanh đều đang xì xào bàn tán. Cô nhanh chóng bám theo họ, trốn ở một góc phía sau.

Hải Thị tuy là trường trung học trọng điểm, nhưng những thứ phải có thì vẫn sẽ có. Chẳng hạn như thánh địa tỏ tình ai ai cũng biết này, nơi để các cặp đôi lén lút hẹn hò.

Ban ngày, khu rừng nhỏ được các tán cây che chắn, thích hợp để hóng mát. Nhưng vừa tới buổi tối, nó trở thành nơi hoàn hảo cho những cuộc gặp gỡ bí mật của mấy cặp yêu sớm. Nơi này cách xa tòa giảng dạy, địa hình liên thông tứ phía, rất dễ trốn thoát, hơn nữa còn không có camera giám sát. Nhưng cứ khoảng 15 hàng tháng, Diệp Khải Minh vẫn thường hay dẫn theo một số giáo viên chủ nhiệm tới đây bắt người.

Lưu Diệu Văn nhìn Thẩm Dụ - người đã mời mình đến đây, nhịn không được khoanh tay trước ngực, cười nói: "Sao? Không lẽ định tỏ tình với tôi?"

Thẩm Dụ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lùng hỏi Lưu Diệu Văn: "Cậu với Chu Chí Hâm có quan hệ gì?"

"Cậu chỉ muốn hỏi cái này thôi đó hả?"

"Tôi với Chu Chí Hâm có quan hệ gì... tôi nghĩ Chu Chí Hâm chắc là đã nói rõ với cậu rồi chứ?" Lưu Diệu Văn nguy hiểm nheo mắt lại, "Cậu mà còn cứ dây dưa không dứt, vậy tức là không biết điều rồi."

Thẩm Dụ cụp mắt xuống: "Tức là... hai người thật sự... là kiểu quan hệ đó?"

Lưu Diệu Văn cảm thấy cậu ta thật thú vị: "Người anh em, dù sao cũng là ban tự nhiên giống nhau, cậu có thể ăn nói rõ ràng chút được không? Kiểu quan hệ đó là kiểu quan hệ gì?"

Đối mặt với sự khiêu khích của Lưu Diệu Văn, Thẩm Dụ đáp: "Chu Chí Hâm là vợ nuôi từ nhỏ của cậu phải không?"

Tưởng Văn Lệ trốn sau gốc đại thụ kinh ngạc che miệng lại. Cô không ngờ tới, hai người nhìn như thể không hề liên quan gì đến nhau lại có mối quan hệ không tầm thường.

Chỉ thấy Lưu Diệu Văn nhướng mày: "Phải thì sao? Hai nhà chúng tôi từ nhỏ quan hệ tốt, hôn ước từ nhỏ đã định rồi, không được sao?"

"Nhưng theo tôi được biết... Chu Chí Hâm là vì trả nợ cho cha mới đồng ý làm vợ nuôi từ nhỏ của cậu..."

Ngay lúc Tưởng Văn Lệ nghe đến xuất thần, một bàn tay đột nhiên chạm vào vai cô.

"Nghe kỹ thế?"

Tưởng Văn Lệ chưa kịp kêu lên, đã bị Tưởng Húc bịt miệng kéo ra khỏi khu rừng.

Lưu Diệu Văn túm lấy cổ áo Thẩm Dụ: "Cậu muốn thế nào?"

Thẩm Dụ bật cười: "Chả muốn thế nào. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Lưu gia các người có thể cho cậu ấy, tôi cũng có thể."

"Chu Chí Hâm... không nhất định phải làm vợ nuôi từ nhỏ của cậu."

***

Chu Chí Hâm lấy điện thoại di động trong ngăn bàn ra, đây đã là lần thứ bảy cậu từ chối cuộc gọi của Chu Văn Ninh rồi.

Diêu Giai ở bên cạnh liếc nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Giờ tự học hôm nay không có giáo viên, tiên tử, hay là cậu ra ngoài trả lời điện thoại đi?"

Chu Chí Hâm nhìn màn hình điện thoại, do dự một lúc. Lại là dãy số quen thuộc gọi tới. Không thể nhịn được nữa, Chu Chí Hâm đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

Kỳ lạ là, từ lúc hoa khôi đi rửa mặt về, bỗng trở nên bất ổn, lông mày nhíu chặt lại, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Thấy Chu Chí Hâm bước nhanh ra khỏi lớp với sắc mặt nghiêm trọng, Lưu Diệu Văn cũng bất an đi theo cậu ra ngoài.

"Tôi đã nói đừng có gọi điện làm phiền tôi nữa rồi mà?!"

Từ xa, Lưu Diệu Văn đã nghe thấy giọng nói như đang đè nén tức giận của Chu Chí Hâm từ cuối hành lang truyền đến.

"Chí Hâm à, ba gọi điện thoại tới là muốn hỏi con, hai ngày nữa là tới sinh nhật con rồi, bà nội rất muốn gặp con, hay là con trở về đi, chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật..."

"Tôi không cần!"

"Chu Văn Ninh, kể từ ngày ông quyết định bán tôi cho nhà họ Lưu, tôi đã không còn quan hệ gì với Chu gia các người nữa rồi, tôi nghĩ lần trước về thăm mộ mẹ tôi đã nói rất rõ rồi chứ."

Thấy Chu Chí Hâm nhất quyết không nghe, Chu Văn Ninh bắt đầu mất bình tĩnh, lớn tiếng mắng chửi: "Chu Chí Hâm! Mày được lắm! Bây giờ mày ở nhà họ Lưu ăn ngon mặc đẹp, nhưng mày đừng có quên, mày là do Chu Văn Ninh tao cắm cho họ, mày vẫn mang họ Chu, ông đây mà sống không tốt, mày cũng đừng hòng sống tốt!"

"Lưu Gia đã đồng ý trợ cấp cho ông rồi, ông còn muốn cái gì nữa?!" Chu Chí Hâm siết chặt điện thoại trong tay, các khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch.

"Muốn gì à?! Vài đồng bạc rách đó của Lưu gia sao mà đủ chứ? Tóm lại, ngày sinh nhật mày nhất định phải về, nếu mày dám không về, tao có phải thuê người cũng nhất định trói mày bắt về. Mày tự xem mà làm đi!"

Chu Chí Hâm cảm thấy toàn thân bất lực, ngay lúc cậu sắp sụp xuống, một đôi tay hữu lực đã ôm lấy cậu từ sau lưng.

Hương hoa hồng mát lạnh quen thuộc cùng chất giọng trầm thấp chỉ thuộc về Lưu Diệu Văn vang lên bên tai: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu Chí Hâm cứng đờ trong vòng tay của Lưu Diệu Văn, một hồi lâu mới thả lỏng người, quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt của Chu Chí Hâm vẫn luôn lạnh lùng, nhưng lúc này lại có chút mệt mỏi và chán nản. Cậu nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Lưu Diệu Văn: "Em không muốn về phòng tự học nữa."

"Lưu Diệu Văn, chúng ta trốn học đi."

Bức tường thấp họ từng nhảy qua trước đây đã được tu sửa lại cao hơn nhiều rồi, hơn nữa còn lắp thêm không ít camera giám sát. Nhưng Lưu Diệu Văn là một tay lão luyện, đi theo hắn chắc chắn sẽ có cách trốn ra khỏi trường học.

Chu Chí Hâm gửi cho Diêu Giai một tin nhắn giải thích tình hình, Diêu Giai rất nhanh trả lời lại một tin OK. Cậu đi theo Lưu Diệu Văn về phía tòa công nghệ bỏ hoang, trước khi tới đó phải đi bộ xuyên qua khu rừng nhỏ.

Hàng cây đa cao lớn bao quanh bên ngoài, bên trong là lớp lớp ngô đồng và dã hương che nắng. Những con đường lát đá trải dài về mọi hướng, bước vào chưa bao lâu, Chu Chí Hâm đã có cảm giác như mình đang đi trong một mê cung.

Đột nhiên, người phía trước dừng lại, vươn tay về phía cậu: "Nắm chặt lấy."

Chu Chí Hâm vốn định từ chối, nhưng đôi tay đó lại không chút do dự kéo lấy cậu: "Tới giờ của gậy dẫn đường rồi. Dù sao ở đây cũng tối, không ai nhìn thấy đâu."

Chu Chí Hâm bằng lòng, cậu bị Lưu Diệu Văn kéo đi, không còn khả năng định hướng, cũng không còn biết đâu là đông tây nam bắc nữa. Chỉ cần Lưu Diệu Văn ở đó, cậu sẽ có được cảm giác an toàn mà cậu mong muốn.

Điều Chu Chí Hâm không ngờ tới là, mấy cặp yêu nhau trốn trong khu rừng này không phải nhiều bình thường.

Trong bóng tối, khi thị giác của con người mất đi vị thế thống trị, thính giác sẽ lập tức trở nên nhạy cảm. Dù chỉ là một giọng nói nhỏ dường như cũng được khuyếch đại lên nhiều lần.

Chu Chí Hâm nghe thấy cách đó không xa có người đang nói lời đường mật, tiếp theo đó là âm thanh hôn hít khiến người ta xấu hổ. Hình như là một nam một nữ, nam sinh ra sức hôn, tiếng hô hấp vô cùng nặng nề, nữ sinh cứ một chốc lại phát ra mấy tiếng tiếng rên rỉ khó tả.

Chu Chí Hâm rất nhanh đỏ mặt, kéo tay Lưu Diệu Văn. Người phía trước quay lại hỏi: "Sao thế?"

Không biết tại sao, Chu Chí Hâm cảm thấy giọng nói của Lưu Diệu Văn cũng trở nên khang khác. Mặc dù vẫn là âm thanh từ tính như trước, nhưng lại có vẻ hơi khàn.

"Anh... có nghe thấy gì không?" Chu Chí Hâm không dám lớn tiếng.

"Tiếng gì cơ?"

Cậu nghe thấy Lưu Diệu Văn đang cười, liền nghiêm mặt lại: "Anh đừng giả vờ, em biết anh cũng nghe thấy rồi."

Lưu Diệu Văn chưa thấy người ngây thơ như vậy bao giờ, hắn móc tay, kéo người kia đến bên mình, cúi người xuống nói: "Rất bình thường mà, đêm đen gió lớn*, vừa không có camera giám sát vừa không có người làm phiền... nếu như thật sự muốn làm chuyện gì đó... cùng không phải không được." Nói xong, một đôi tay bắt đầu không thành thật vuốt tới vuốt lui trên lưng Chu Chí Hâm.

*hoàn cảnh thích hợp làm chuyện mờ ám

Đúng lúc Chu Chí Hâm đang chuẩn bị mắng Lưu Diệu Văn, một giọng nói hoảng hốt cách đó không xa truyền đến: "Lão Diệp tới! Lão Diệp tới bắt người!"

Tiếng hét này đã kinh động không ít cặp đôi gần đó, bọn họ bắt đầu náo loạn, tản ra tứ phía.

Vài ánh đèn pin lướt qua, Lưu Diệu Văn vội vàng kéo Chu Chí Hâm chạy về phía tòa nhà công nghệ bỏ hoang, sau lưng còn không ngừng vang lên tiếng hét của Diệp Khải Minh: "Cấm chạy! Không được chạy! Học sinh lớp nào! Mau khai ra!"

Âm thanh đằng sau vô cùng hỗn loạn, vốn tưởng rằng Diệp Khải Minh sẽ không đuổi theo tới cùng, ai ngờ sau khi bắt được mấy cặp yêu sớm rồi, Diệp Khải Minh vẫn cứ đuổi theo bọn họ, càng đuổi càng hăng.

"Đừng có chạy! Hai tên ranh con kia! Đứng lại!"

"Để tôi xem xem là học sinh lớp nào! Vẫn còn chạy à!"

Trong một khắc, Chu Chí Hâm đã sợ đến nỗi muốn hất tay Lưu Diệu Văn ra: "Hay là chúng ta chia ra chạy đi?"

Lưu Diệu Văn thở dốc, mái tóc đen bồng bềnh lên xuống theo từng bước chân: "Không muốn bị lão Diệp bắt thì nắm chặt lấy tay anh, Văn ca đưa em cao chạy xa bay."

Ngọn đèn pin vàng rực phía sau soi loạn tứ phía rồi cuối cùng cũng ngày một xa. Lúc Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn cùng nhau trốn trong một góc của tòa công nghệ bỏ hoang, hai người thấy lão Diệp dẫn theo một nhóm người đi qua mặt trước tòa nhà.

Biết đã cắt đuôi được bọn họ, Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm đồng thời quay đầu nhìn đối phương. Khoảng cách quá gần khiến bọn họ bất ngờ hôn nhau.

Bờ môi của thiếu niên mềm mại như kẹo dẻo, khóe miệng bị cắn rách sớm đã kết vảy. Lưu Diệu Văn không nỡ ăn, cũng không dám làm đau Chu Chí Hâm lần nữa, chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

Chu Chí Hâm bị hắn hôn đến mơ hồ, chẳng bao lâu đã buông vũ khí đầu hàng. Cậu cúi đầu dựa lên bờ vai của Lưu Diệu Văn, hai tai đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước vẫn tràn đầy ham muốn chưa vơi bớt.

Lưu Diệu Văn thở dốc, xoa đầu Chu Chí Hâm: "Chúng ta đi đâu đây?"

Chu Chí Hâm nhìn vào đôi mắt sáng ngời mà sâu thẳm của hắn, mím môi lau đi vệt nước còn đọng lại: "Tới nhà anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top