Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường học có một tòa nhà công nghệ không được sử dụng do sự cố chập điện, sau khi một tòa nhà mới được xây dựng thì nó đã bị bỏ hoang ở đây.

Lưu Diệu Văn xoay cây bút trên tay, chiếc bàn thí nghiệm hình lục giác màu xanh đậm chất đầy giấy kiểm tra và giấy nháp.

Ngay khi ngồi vắt chéo chân chuẩn bị viết thêm một tờ khác, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm bên dưới.

"Này, tôi nói này học sinh mới, nhìn cậu đẹp thế kia, thôi thì cho cậu cái giá hữu nghị."

"500 tệ* thì sao?"

* khoảng 1 triệu 7 VND

Nở một nụ cười nhếch mép ghê tởm, Chu Chí Hâm lạnh lùng đưa mắt nhìn lên: "Tôi không có nhiều tiền như vậy."

Trên mặt Tưởng Húc treo một nụ cười tự mãn: "Vậy cũng không sao, không có nhiều tiền như vậy thì có thể thay bằng thứ gì đó đáng giá cũng được." nói xong, đôi mắt liền đảo qua đảo lại trên khuôn mặt trắng nõn của cậu.

Tên đàn em bên cạnh lắp bắp: "Anh Húc, em thấy người mới nhìn cũng không tệ, hay là..." nó nhướng mày, thấy Tưởng Húc không nói gì, liền muốn vươn tay đến kéo Chu Chí Hâm.

Đột nhiên, một mảnh thủy tinh từ cách đó không xa bay tới, đâm chính xác vào tay nó, máu chảy ròng ròng.

Tên đàn em rú lên đau đớn, bầu trời trong veo bỗng trở nên u ám.

"Đứa nào? Trốn ở đâu? Dám đánh lén ông đây! Tao thế nào cũng phải..."

Một tia chớp lóe lên, theo sau là tiếng sấm sét, cả tòa nhà công nghệ bỏ hoang dường như rung chuyển.

Vì quanh năm không người qua lại, nơi đây cỏ dại mọc um tùm, cảnh tượng cực kì hoang vu. Trời đột nhiên tối sầm lại, tên đàn em vừa định hét lên đã bị người bên cạnh kéo qua một bên.

"Suỵt, tòa nhà công nghệ này không sạch sẽ, cẩn thận rước họa vào thân."

Tên đàn em nắm chặt cánh tay đang chảy máu của mình, nhổ nước bọt xuống đất: "Hừ! Đúng là xui xẻo!"

Tưởng Húc liếc xéo đàn em của y, lại quay qua nhìn gương mặt lãnh đạm bình tĩnh của Chu Chí Hâm, thầm nghĩ, tương lai còn dài, rồi ắt sẽ có ngày rơi vào tay y.

Y huýt sáo với Chu Chí Hâm: "Này, tôi tên là Tưởng Húc, nhớ kỹ nhé, nhóc câm."

Trời lại bắt đầu mưa lớn, Chu Chí Hâm đứng trong tòa nhà công nghệ tối tăm, quan sát cơn mưa chợt đến vô cớ.

"Chu Chí Hâm."

Giọng nói ngả ngớn đi kèm với thanh âm trầm thấp mà chỉ thiếu niên mới có,  Chu Chí Hâm quay đầu lại nhìn Lưu Diệu Văn bước ra từ trong bóng tối.

Lưu Diệu Văn thấy cậu vẫn bày ra dáng vẻ thờ ơ, giả vờ buồn bã nói: "Chậc chậc chậc, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của em, em đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?"

"Một lời tử tế cũng không chịu nói, làm anh đau lòng quá."

Chu Chí Hâm lạnh lùng nhìn hắn, ánh đèn mờ ảo khiến cho đôi mắt cậu sáng ngời. Một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng nói: "Cảm ơn anh."

Lưu Diệu Văn cười hihi: "Bạn học cùng lớp, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Ngược lại là em, sao lại dây phải tên Tưởng Húc này rồi?"

Theo như hắn biết, Tưởng Húc không thích con trai mà.

Chu Chí Hâm cũng không biết, cậu ngoan ngoãn lắc đầu: "Trường trung học trọng điểm mà cũng có loại người như vậy sao?"

Lưu Diệu Văn khịt mũi, sau đó nói: "Chẳng lẽ hồi em ở Hàng Châu chưa từng thấy qua sao?"

Lưu Diệu Văn nhìn bộ dạng khiến người khác vô cùng muốn bắt nạt của Chu Chí Hâm, chắc chắn là từng gặp qua không ít.

Quả thật đúng là như vậy, chỉ cần dựa vào khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa bất cần của Chu Chí Hâm là đã khiến người ta có một khao khát chinh phục không thể lý giải được.

Chu Chí Hâm nói: "Tôi tưởng rằng trường nổi tiếng như Hải Thị thì sẽ không giống với ở Hàng Châu..."

"Sao có thể." Lưu Diệu Văn cười chế nhạo: "Cho dù là một trường cấp ba có tốt đến đâu đi chăng nữa thì kiểu gì cũng sẽ có mấy con sâu làm rầu nồi canh thôi."

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Chu Chí Hâm, kỳ lạ là Chu Chí Hâm cũng đang nhìn hắn.

"Ở đây, một nửa là học sinh có thành tích tốt, còn nửa còn lại, chính là con ông cháu cha."

"Cho nên, đừng dây dưa với mấy đứa công tử bột đó, em đấu không lại đâu."

Chu Chí Hâm tò mò hỏi: "Thế còn anh? Anh vừa mới làm tên đó bị thương, anh không sợ đấu không lại sao?"

Lưu Diệu Văn cười nhìn cậu: "Thật ra... em sớm đã biết anh là ai rồi đúng không? Còn ở đó mà giả vờ."

Chu Chí Hâm bị nhìn đến có chút ngượng, cúi đầu ậm ừ nói: "Đoán được rồi."

Lưu Diệu Văn phát hiện, vị hôn thê của hắn thực ra ngoại trừ hơi cao lãnh thì cũng khá đáng yêu.

"Ồ? Làm sao đoán được?"

"Trực giác." Chu Chí Hâm nói.

Lưu Diệu Văn không khỏi tán thưởng: "Vậy thì trực giác của em cũng khá chuẩn đấy."

Chu Chí Hâm muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy có hơi thừa thãi. Thực ra muốn biết hắn là ai không hề khó. Đầu tiên, Chu Chí Hâm tin lời hắn nói bọn họ là bạn cùng lớp, mà trong lớp lại chỉ có một vị trí bị bỏ trống, ngoại trừ Lưu Diệu Văn, còn có thể là ai.

Lưu Diệu Văn không biết lấy một chiếc ô từ đâu ra, sau khi mở ô thì vẫy tay với Chu Chí Hâm lúc này còn đang ngơ ngác: "Đi thôi vợ ơi, đưa em đi ăn cơm."

Từ "vợ" này giống như một củ khoai tây nóng hổi, thản nhiên lăn lộn một vòng trong trái tim bình lặng của Chu Chí Hâm, cuối cùng cũng làm cho nó bỏng rát.

Chu Chí Hâm ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cắn môi, mắng: "Không đứng đắn."

Lưu Diệu Văn cũng không biết, tại sao mình mới chỉ gọi một tiếng vợ ơi mà đã trở thành không đứng đắn rồi.

Giờ này căng-tin chắc chắn là người đông như kiến, cho dù còn đồ ăn đi nữa Lưu Diệu Văn cũng sẽ không đến đó. Chu Chí Hâm ý thức được chuyện này, cậu theo sau Lưu Diệu Văn đến một bức tường thấp.

Lưu Diệu Văn gật đầu với cậu: "Biết trèo tường không?"

Chu Chí Hâm theo bản năng lùi lại một bước, nhưng lại bị người kia kéo lại.

"Chạy cái gì. Không biết thì để Văn ca dạy."

Nói xong liền kẹp chiếc ô vào cổ, sau đó dùng hai tay đỡ lấy nách của Chu Chí Hâm rồi nâng lên như một đứa trẻ.

Lần đầu tiên trong đời trèo tường, Chu Chí Hâm căng thẳng đến nỗi cả người đều cứng lại.

Lưu Diệu Văn lại cười nói: "Anh nâng mệt lắm đó, em thả lỏng chút, có thấy chỗ đầu tường đó không, em dẫm lên đó đi, đợi em đứng vững anh sẽ bỏ tay ra."

Chu Chí Hâm vững vàng bước lên, chân của cậu vừa gầy vừa dài, eo cong xuống, đứng lom khom trên bờ tường như một chú mèo con.

Cậu cúi đầu nhìn xuống Lưu Diệu Văn vẫn còn đang đứng dưới đất cầm ô: "Anh không lên sao?"

Lưu Diệu Văn không nói lời nào, chống một tay lên tường rồi nhảy phắt lên, sau đó dùng tốc độ ánh sáng liền nhảy sang bên kia. Sau khi hạ cánh an toàn, hắn đưa tay về phía Chu Chí Hâm vẫn còn đang ngồi xổm trên bờ tường, nói: "Mau xuống đây, anh đỡ em."

Chu Chí Hâm thật sự không ngờ tới, ngày đầu tiên đến trường mới đã bị Lưu Diệu Văn kéo đi trốn học rồi, vậy mà cũng được hả?

Cậu có chút do dự, nhưng vẫn là nhắm mắt quyết định nhảy xuống.

Cơ thể của Lưu Diệu Văn rất rắn chắc, ở ranh giới đâu đó giữa một cậu bé và một người đàn ông, cơ bắp trên cánh tay bao bọc lấy cậu một cách mạnh mẽ.

Chóp mũi cậu dán vào chiếc áo đồng phục học sinh trên người hắn, cậu ngửi thấy một mùi thơm hoa hồng lành lạnh.

Lưu Diệu Văn vỗ nhẹ vào lưng cậu, vừa giống an ủi lại vừa giống trêu chọc: "May mà em cũng nhẹ, nếu là tên tiểu tử Lý Tư Thần đó thì anh không chết cũng tàn phế rồi."

Đường phố đổ mưa vắng lặng đến lạ thường, Lưu Diệu Văn quen đường quen xá, dẫn theo Chu Chí Hâm đi tới tiệm mì gần nhất phía sau trường để ăn mì.

Chủ quán vừa thấy hắn thì nhiệt tình nói: "Yo, đây không phải Văn ca sao? Đến ăn mì hả?" nói xong liền chú ý đến thiếu niên xinh đẹp đang đứng bên cạnh.

Lưu Diệu Văn dẫn Chu Chí Hâm ngồi xuống bàn, nói: "Hai bát mì thịt bò." nói xong lại hỏi Chu Chí Hâm: "Có ăn hành gừng tỏi không?"

Chu Chí Hâm gật đầu.

Chủ quán hiểu ý, gọi ngay đầu bếp tới làm.

Lưu Diệu Văn nói: "Mì thịt bò ở quán này ngon lắm, cứ khi nào không biết ăn gì anh đều sẽ đến đây. Lát nữa em ăn rồi sẽ biết."

Chu Chí Hâm yên lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Chúng ta cứ như vậy trốn ra ngoài mà không bị phát hiện sao?"

Lưu Diệu Văn vừa nhìn đã biết là một tay lão luyện: "Em yên tâm đi, chỉ cần quay về trước một giờ thì sẽ không có ai phát hiện ra đâu."

Mì thịt bò vừa được bưng lên đã dậy mùi thơm phức, Chu Chí Hâm cũng cảm thấy mình hơi đói rồi, cầm đũa lên gắp thử một miếng.

Sợi mì vừa chín tới, nước dùng đậm đà, thịt bò đã được chế biến kĩ, vừa cho vào đã tan ra trong miệng.

Lưu Diệu Văn cách một lớp sương mờ nóng hổi, nhìn khuôn mặt thấp thoáng qua một làn khói trắng của Chu Chí Hâm, cười nói: "Ăn ngon không?"

Chu Chí Hâm gật đầu nói: "Ngon."

Giống như được một người bạn đánh giá cao và khen ngợi, Lưu Diệu Văn tự mãn nói: "Lần sau muốn ăn thì cứ tự mình tới, nói ra tên của anh là được giảm nửa giá."

Chu Chí Hâm ăn uống rất nhẹ nhàng, trái ngược với Lưu Diệu Văn ăn như sói đói.

Lưu Diệu Văn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thuận miệng hỏi: "Đêm nay em ở đâu?"

Sau khi ăn trưa, Chu Chí Hâm đến gặp cô chủ nhiệm, Lưu Giai thấy cậu thì ân cần hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Chu Chí Hâm nói: "Thưa cô, em muốn trọ ở trường, tốt nhất là ở một phòng đơn."

Lưu Giai cũng không ngờ đến, cô nói: "Em đã hỏi ý kiến gia đình chưa? Nếu người nhà em đồng ý thì được."

Chu Chí Hâm nói: "Vậy hay là bây giờ cô gọi điện cho bà em đi, em sẽ trực tiếp nói với bà."

Lưu Giai suy nghĩ một chút: "Cũng được."

Sau khi hoàn thành một số thủ tục về chỗ ở, Chu Chí Hâm trở lại lớp, cậu tiện thể liếc nhìn vị trí phía sau mình, Lưu Diệu Văn đã nằm ngủ gục trên bàn.

Diêu Giai nhìn thấy cậu, liền ra hiệu cho cậu nhỏ giọng để không làm phiền đến vị tổ tông này.

"Chu Chí Hâm, chiều nay có trận đấu bóng rổ của trường, cậu có đến xem không?"

Chu Chí Hâm tiện tay lấy sách giáo khoa cho tiết học buổi chiều từ trong ngăn bàn ra, đặt thật chính xác vào góc trên bên trái.

Diêu Giai kiên trì nói: "Nghe nói hoa khôi cũng ra sân đó, lát nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái đến xem."

Chu Chí Hâm cau mày, dường như không hề quan tâm đến những gì Diêu Giai vừa nói: "Diêu Giai, cậu có thể cho tớ mượn sách tiếng Anh để xem một chút không?"

Diêu Giai đang cảm hứng dâng trào bỗng choáng váng trong giây lát, Chu Chí Hâm bình tĩnh nói tiếp: "Tớ chép mấy cái ghi chú."

"Ừ ừ, được."

Lưu Diệu Văn thấy hai người ở bàn trên giao tiếp hoàn toàn không cùng một tần số, không nhịn được khẽ cười, bàn tay đang rũ xuống cố ý đưa ra, vừa có chủ tâm lại vừa như lơ đãng mà cọ nhẹ vào tấm lưng mỏng manh của Chu Chí Hâm.

"Vợ nuôi từ nhỏ" của hắn, thật là hư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top