Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 37

Nhìn mấy người đã mua xong đồ ăn vặt, tổ đạo diễn nói : “Tiếp theo đây mọi người sẽ chia thành hai nhóm, chia nhau ra đi mua quà.”

“Ê tiểu Mã ca, anh muốn tặng Đinh nhi cái gì?” Lưu Diệu Văn không biết tặng gì cho Tống Á Hiên, ý muốn đi hỏi thử Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường trước, Lưu Diệu Văn lại vỗ vỗ vai Nghiêm Hạo Tường: “Tường ca Tường ca, anh thì sao?”

Vấn đề Lưu Diệu Văn hỏi cũng là vấn đề mà Mã Gia Kỳ đang suy nghĩ, Mã Gia Kỳ khóc không ra nước mắt nhìn Lưu Diệu Văn, lắc lắc đầu: “Anh cũng không biết, mấy năm nay quà tặng cho A Trình có chút nhiều, chính là trước đây tặng nhiều quá rồi giờ cũng không biết phải tặng cái gì.”

“Túi đi, hôm đó anh thấy cậu ấy cứ luôn xem túi, cậu ấy thích cái gì thì mua cho cậu ấy cái đó vậy!” Nghiêm Hạo Tường luôn thẳng thắn, bất luận lúc nào cũng vậy, bao gồm cả lúc này. 

Nghiêm Hạo Tường nhếch mày, bổ sung thêm: “kiếm tiền chính là để cậu ấy tiêu mà, thích thì mua thôi !”

Nghiêm Hạo Tường, phú ông. Lưu Diệu Văn âm thầm hướng Nghiêm Hạo Tường giơ ngón cái lên, Lưu Diệu Văn khổ não rồi, hắn không biết mua cái gì cho Tống Á Hiên, trước đây, bây giờ, hoàn toàn không có suy nghĩ gì cả. 

Lần đầu tiên trong đời Lưu Diệu Văn tặng quà cho người trong lòng, hơn nữa còn là chuẩn bị chỉ trong một ngày. 

Lưu Diệu Văn không khỏi cảm thán cuộc sống quá khắc nghiệt. 

“Em xem Tống Á Hiên thích gì hay cần cái gì thì mua cái đó vậy ?” Nghiêm Hạo Tường cảm thấy Hạ Tuấn Lâm thích túi, vậy liền mua cho cậu ấy túi, còn không có cái gì không đúng, dù sao thì kiếm tiền cũng là để cậu ấy tiêu, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy như vậy rất có đạo lý..

Lưu Diệu Văn nghe Nghiêm Hạo Tường nói hình như là đột nhiên nhớ đến cái gì, hắn cười hì hì nhìn Mã Gia Kỳ, nhéo tay Mã Gia Kỳ, giọng điệu nhõng nhẽo: “tiểu Mã ca ~ à, không đúng, anh họ Á Hiên nhi ~ ! Anh nói xem em mua gì mới tốt?”

Lưu Diệu Văn làm nũng, thật khó khăn mà, Mã Gia kỳ nghĩ rồi lại nghĩ, rất nghiêm túc mà trả lời hắn: “những thứ liên quan đến âm nhạc đi, Á Hiên không phải thích âm nhạc sao?”

Lưu Diệu Văn gật đầu, cảm thấy ý kiến này không tồi, ba người thương lượng một lúc rồi quyết định chia ra ba đường khác nhau đi tìm quà. 

Mã Gia Kỳ vừa đi vừa nghĩ không ra rốt cuộc tặng gì mới tốt, mấy năm nay tặng quá nhiều quà, cái gì cũng có, Mã Gia Kỳ nghĩ, hay là mua như trước kia luôn đi? Lại không thể mua đại được? Bình thường Đinh Trình Hâm tặng quà đều ám chỉ trước. 

Nhiệm vụ chương trình lần này khiến người ta trở tay không kịp. 

Đến cũng rất trùng hợp, bên phía Đinh Trình Hâm cũng gặp phải vấn đề nan giải như bạn trai nhà mình. 

Lúc này Đinh Trình Hâm cùng Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên đang điên cuồng phàn nàn về nhiệm vụ của tổ tiết mục

“Đinh nhi à, anh đừng hú hét nữa, nên chú ý hình tượng vua sân khấu của anh đi có được không?” Đinh Trình Hâm ở bên cạnh niệm hơn mười phút rồi, Hạ Tuấn Lâm bên cạnh thực sự không nhìn tiếp được nữa. 

Hình tượng tiên tử của Đinh Trình Hâm, mất rồi. 

Đinh Trình Hâm hình như cũng nhận ra vấn đề, nghe xong lời Hạ Tuấn Lâm quả nhiên dừng than vãn lại, cậu hắng hắng giọng, một vẻ nghiêm chỉnh mở miệng hỏi: “Vậy hai đứa mua cái gì rồi?”

“Giày đi!” Hạ Tuấn Lâm trả lời câu hỏi này trước tiên: “Cậu ấy thích giày, vậy em mua giày vậy ! Dù sao thì tiền của cậu ấy sau này cũng là của em ! Cũng không lỗ ! !”

Hạ Tuấn Lâm nghĩ, mua giày cho chồng, Hạ Tuấn Lâm trở nên giàu có. 

Một chút cũng không lỗ.

Tổ đạo diễn chân thành biểu thị sau khi ghi hình xong nhất định phải nhắc nhở hậu kỳ thêm cho Hạ Tuấn Lâm một câu ở đoạn này “không phải người một nhà không vào cùng một cửa.”

Quá thích hợp đi. 

“Em thì sao Á Hiên?”

“Hiên nhi cậu thì sao?”

Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm gần như đồng thời nhìn Tống Á Hiên hỏi. Tống Á Hiên sững người một lúc, cậu cảm thấy đột nhiên cảm nhận được giống như quay trở về thời kỳ còn đi học giáo viên gọi tên trả lời câu hỏi vậy. 

“Em…em lần đầu tiên tặng quà cho Lưu Diệu Văn…em cũng không rõ lắm.” Tống Á Hiên thực sự không biết mua cái gì, Lưu Diệu Văn cũng thích giày, nhưng Hạ Tuấn Lâm muốn tặng giày, bản thân cũng không thể mua theo như vậy được đi, Tống Á Hiên nghĩ rồi nghĩ: “Rapper thích cái gì chứ?”

Câu này của Tống Á Hiên rõ ràng đang hỏi Hạ Tuấn Lâm. 

Hạ Tuấn Lâm nhận được ánh mắt của Tống Á Hiên, cậu trả lời: “Rapper à? Tớ khi trước nhìn thấy trên weibo của Nghiêm Hạo Tường cậu ấy đăng một video về launchpad, vừa vui lại còn có tiết tấu.”

*Launchpad là bộ điều khiển MIDI thuộc nhóm MIDI Controller các phím của Launchpad được xếp thứ tự như các nốt như đàn piano nằm gọn trong một pad

Đầu óc nhảy số tương đối chậm, nói xong Hạ Tuấn Lâm mới phản ứng lại bản thân vừa mới nói cái gì, đây không phải rõ ràng là tự khai mình trước đây đi xem trộm weibo của Nghiêm Hạo Tường sao. 

“Launchpad?” Tống Á Hiên gật gật đầu biểu thị có thể cân nhắc. 

Mã Gia Kỳ đi không mục đích trong trung tâm mua sắm, anh vô thức đi đến một cửa hàng chuyên bán xe đạp, đang trầm ngâm đứng trước cửa hàng, đột nhiên vỗ vỗ đầu mình, giống như đột nhiên tỉnh ngộ. 

Mã Gia Kỳ đi vào trong cửa hàng bắt đầu chọn chiếc xe bản thân để ý, anh ngàn chọn vạn lựa so sánh qua lại, cuối cùng chọn ra một chiếc xe đạp màu đen trắng, hàng chữ trên xe có thể được điều chỉnh bằng sơn. 

Vì vậy chiếc xe đạp đen trắng với ba chữ DCX được ra đời. 

Mã Gia Kỳ cảm thấy, Đinh Trình Hâm sẽ thích, kiểu rất thích vậy. 

Nghiêm Hạo Tường dùng hai giây để quyết định mua túi cho Hạ Tuấn Lâm, nhưng lại mất hai mươi phút để tìm cửa hàng của thương hiệu này.  

Nghiêm Hạo Tường bước vào, đem bức ảnh trong điện thoại cho nhân viên cửa hàng: “Ở đây có kiểu túi như thế này không?”

Nhân viên cửa hàng biết người trước mặt là Nghiêm Hạo Tường, cậu ta gật gật đầu nói: “Có Nghiêm tiên sinh, chẳng qua ngài muốn dùng túi loại da nào?”

“Da?”

Một từ không hề quen thuộc khiến Nghiêm Hạo Tường giật mình. 

“Phải Nghiêm tiên sinh, chúng tôi ở đây có túi da cá sấu khóa kim loại, da thằn lằn khóa bạc, vân vân…túi da có rất nhiều loại, không biết ngài cần loại nào?”

Nghiêm Hạo Tường một bên kiên nhẫn lắng nghe nhân viên cửa hàng phố biến kiến thức về các loại túi, Nghiêm Hạo Tường có thể vỗ ngực nói rằng hắn nghe rất nghiêm túc, nhưng tiếc là một cái nghe cũng không hiểu. 

Nghiêm Hạo Tường lịch sự gật đầu, giấy tiếp theo liền lấy thẻ ngân hàng ra: “Mẫu túi này, chỗ này có loại da gì đều lấy cho tôi một cái đi.”

Thành viên cuối cùng của đội Alpha đã đi lại mấy vòng trong trung tâm mua sắm, cuối cùng dừng chân lại một cửa hàng nhạc cụ đặt riêng. 

Lưu Diệu Văn đi một vòng trong trung tâm thương mại nghĩ ngợi nửa ngày, rốt cuộc là nên mua cái gì. 

Mua ghi-ta hay piano? Tống Á Hiên cũng làm nhạc, chắc chắn sẽ không thiếu mấy thứ này, hơn nữa mua về rồi cũng không chắc sẽ dùng thuận tay. 

Vậy mua giày? Hình như cũng không được, Tống Á Hiên đối với thứ này không có hứng thú gì hết. 

Lưu Diệu Văn nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng đi vào cửa hàng nhạc cụ đặt riêng, quyết định đặt riêng cho Tống Á Hiên một cái micro. 

Lưu Diệu Văn cảm thấy bạn trai nhà mình sau này tổ chức concert dùng micro mà mình đặt làm riêng, cái cảm giác đó nghĩ thôi cũng đã thấy sướng rồi. 

Nhân tiện, bản thân cũng có thể coi như đánh dấu chủ quyền, càng sướng hơn. 

------------------
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, an khang hạnh phúc, vạn sự như ý!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top