Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌸 Cùng người trải qua năm tháng dài lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 Cùng người trải qua năm tháng dài lâu ( Phần 1: cùng Tống Á Hiên )

Tác giả: 阿昏 @ Lofter

Chuyển ngữ: Gray

Thể loại: (Nguỵ) hiện thực hướng

- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. –

//

Cùng Tống Á Hiên trải qua năm tháng dài lâu

1. Gan Tống Á Hiên rất nhỏ, lúc xem phim kinh dị cười như vậy chẳng qua là tự muốn lấy thêm can đảm mà thôi, lúc chơi trốn khỏi mật thất dù có đứng phía trước hay phía đều sẽ tìm cách đứng gần tôi, khi ngủ cũng nhất định phải nằm đối mặt với tôi, bởi vì anh ấy nói rằng nếu như có ma thì tôi sẽ là người đầu tiên phát hiện ra.

2. Tống Á Hiên rất thích cười, nhưng người khác không biết rằng thực sự anh ấy còn thích khóc hơn cả, thường sẽ vì đôi ba chuyện nho nhỏ mà buồn bã. Chú chó nhỏ ven đường, người ăn xin không có tiền, ngay cả những đứa trẻ trong trại trẻ mồ hôi đều sẽ là những đối tượng dễ dàng gợi ra lòng trắc ẩn của anh.

3. Năm đầu mới quen Tống Á Hiên, anh còn là đứa nhỏ không thích nói chuyện, luyện thanh xong sẽ chạy tới cửa phòng tập vũ đạo ghé bên cửa lén nhìn vào trong, mà tôi lại cảm thấy việc anh ấy ẩn nấp như vậy lại đặc biệt rõ ràng. Có một lần trợ lý hỏi tôi mục tiêu luyện tập của tôi năm nay là gì, tôi nghĩ nghĩ nói hy vọng có thể hát tốt bằng một nửa Tống Á Hiên, sau rồi tôi mới biết được khi trả lời cùng câu hỏi ấy, Tống Á Hiên đã nói rằng muốn nhảy giỏi như Lưu Diệu Văn.

4. Tống Á Hiên gội đầu xong rất lười sấy tóc, mùa hè hai người chúng tôi chung phòng anh ấy thường sẽ quen chỉnh điều hoà xuống 20 độ, buổi tối lạnh lại chui vào trong chăn của tôi, sau đó sáng dậy sẽ bị đau đầu, thậm chí một lần nghiêm trọng tới mức trời nói như lửa đốt anh ấy thì phát sốt. Cũng từ khi ấy trở đi, vì lo lắng cho sức khoẻ của anh mà tôi tự giác vào vai thợ làm tóc phục vụ anh ấy sấy tóc.

5. Tống Á Hiên rõ ràng không thể ăn cay nhưng lại cực thích, mỗi lần tôi đi ăn với anh ấy đều sẽ gọi lẩu uyên ương, tôi lo rằng anh ấy ăn cay sẽ ảnh hưởng tới giọng nên chỉ cho phép anh ấy ăn nước không cay thỉnh thoảng mới được ăn một hai miếng bên nồi bên kia, thế nhưng bên cạnh lúc nào cũng không thiếu được một ly nước, không được lạnh quá cũng không được nóng quá, âm ấm là tốt nhất.

6. Tống Á Hiên là người rất cảm tính, mỗi lần công ty có hoạt động cuối năm đều sẽ có phân đoạn lừa gạt tình cảm này, mấy người chúng tôi đều đã quen, lúc nộp thư như nộp bài tập về nhà. Chỉ riêng Tống Á Hiên là nửa đêm vẫn còn ngồi ghé bên tủ đầu giường trong ký túc xá, trầm tư suy nghĩ, cắn bút nhíu mày dáng vẻ nghiêm túc lại rầu rĩ vô cùng, khiến cho tôi nhìn mà không nhịn được cười. Chỉ có một lần nọ tôi cười hai tiếng thì lập tức dừng lại, bởi vì Tống Á Hiên bỗng dưng bật khóc, nước mắt không ngừng rơi trên trang giấy trắng, anh ấy hỏi tôi rằng, Lưu Diệu văn Nhi, em cũng sẽ rời đi như mấy người họ sao?

7. Tống Á Hiên thường thích suy nghĩa vẩn vơ, có đôi khi hát nhiều cảm xúc đến độ sẽ liên tưởng đến một vài chuyện không vui. Tôi nhớ khi đó chúng tôi còn chưa xuất đạo, có một lần học xong tiết vũ đạo chúng tôi mồ hôi đầm đìa, anh ấy bó gối ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi cầm chai nước đi tới hỏi anh ấy đang nhìn gì vậy, anh ấy đáp rằng ngắm sông Gia Lăng. Sông Gia Lăng thì có gì đẹp chứ, Tống Á Hiên lau chóp mũi ướt mồ hôi, ngơ ngẩn nói, cố gắng ngắm nhìn nhiều hơn một chút, bởi nói không chừng rồi có một ngày đến cơ hội nhìn thấy nó cũng chẳng còn nữa.

8. Tống Á Hiên là người trọng tình cảm, ngoài miệng thì nói ai nấy đều có tiền đồ của riêng mình, nhưng thực ra bản thân anh dù một chút chuyện nhỏ lại tuyệt đối không quên. Đây là do có lần tôi không cẩn thật thấy trong phần ghi chú điện thoại của anh ấy mới biết được, trong đó anh ghi lại tên những thực tập sinh đã tập luyện cùng mình, ai đã rời đi, ai ở lại, ai vẫn còn đang do dự đều có cả. Tên của tôi xếp ở vị trí thứ nhất, không biết là vì tên tôi xuất hiện đầu tiên trong tâm trí anh ấy khi đó, hay là vì nguyên nhân nào khác nữa.

9. Tống Á Hiên là người rất giữ chữ tín, với người thì tôi không biết nhưng dù sao thì bí mật của chúng tôi anh ấy chưa từng nói với bất kỳ ai cả. Khoảng thời gian tới Seoul huấn luyện kia chúng tôi phải nộp di động, không muốn tạo nên gánh tâm lý không cần thiết cho mọi người. Khi ấy tha hương nơi xứ người những lúc nhớ nhà tôi chỉ có thể trốn vào góc khóc một mình. Lần nọ, lúc tôi đang khóc thì bắt gặp anh ấy, anh ấy đứng yên tại chỗ, mắt cũng đỏ theo tôi, anh ấy nói Lưu Diệu Văn, em đừng khóc, anh mua cho em một ly Matcha Frappuccino được không. Tôi không cảm thấy anh ấy giống như đang nói đùa, cũng không biết vì sao lại sẽ có người như vậy, đặc biệt dễ bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng, thậm chí so với đương sự là tôi còn buồn bã khổ sở hơn.

10. Tống Á Hiên là một người rất chân thành, dù người khác có buột miệng nói lời hứa suông thì anh ấy nhất định vẫn sẽ thầm lặng ghi tạc trong lòng. Có một lần tôi đồng ý sẽ cùng anh ấy đi dạo bên sông Gia Lăng, kết quả lại đi ăn xiên nướng bên quán ven đường cùng Hạ Nhi. Anh ấy buồn rầu rất lâu, khi đó tôi lại không hiểu, cảm thấy anh ấy quá tích cực, dỗi hờn như trẻ con, bởi vậy chúng tôi rơi vào chiến tranh lạnh 3 ngày. Sau rồi tôi nghe Tiểu Mã Ca nói mới biết, hôm đó anh ấy cho rằng tôi có việc bận nên mới tới muộn, không dám gọi điện thoại, ngồi một mình bên sông chờ dưới gió lạnh chờ tôi hồi lâu.

11. Trong lòng Tống Á Hiên có một vương quốc âm nhạc, anh ấy kể cho tôi rằng, mỗi cảm xúc khác nhau sẽ tương ứng với thể loại nhạc khác nhau. Lúc cô đơn sẽ nghe nhạc của Trần Dịch Tấn, đau lòng sẽ nghe nhạc của Tiết Chi Khiêm. Tôi mới hỏi anh ấy khi ở bên tôi thì có cảm xúc như thế nào, thích hợp nghe nhạc của ai. Anh ấy không trả lời tôi câu hỏi đầu tiên, chỉ nói khi ở cạnh tôi trong đầu đều hiện lên nhạc của Châu Kiệt Luân.

12. Tuổi ăn tuổi lớn cơ thể phát triển khiến cho Tống Á Hiên cũng sẽ đau, lúc cả người đau nhức anh thường sẽ không ngủ được, mà hai người chúng tôi gần như là cùng nhau lớn lên, buổi tối thực sự rất đau, rầm rì cả đêm tới tận hừng đông. Có một lần tôi nhìn sắc trời đã thấy sáp hừng đông, đột nhiên nảy ra sáng kiến, hỏi anh ấy muốn đi xem mặt trời mọc không, anh ấy đồng ý, thế là chúng tôi quấn người thành tròn đầy như cái bánh chưng, chuồn ra ký túc xá. Hôm đó là mùa thu, ảm đạm nhiều mây, chờ hai tiếng đồng hồ mà vẫn chẳng thấy mặt trời đâu nên chỉ đành ủ rũ quay về ký túc xá. Rõ ràng hai tuần trước trời còn toả nắng vàng trong xanh, mà lúc này sấm chớp ầm ầm trời đổ mưa lớn. Tiểu Mã Ca nhìn ra ngoài cửa sổ cau mày nói thật kỳ quái, tôi lại vui vẻ nhìn Tống Á Hiên, đột nhiên cảm thấy không được ngắm mặt trời mọc thì ngắm mưa cũng không tệ.

13. Tống Á Hiên thích ăn đồ ngọt, có một lần ghi hình xong mấy người họ về công ty trước, tôi với Tường Ca tới tiệm bánh ngọt mua cho mấy người họ chút đồ ngọt làm đồ ăn khuya. Tôi nổi hứng muốn trêu anh, giấu bánh đi sau đó xách túi không đi vào, giả bộ giờ mới đột nhiên nhớ ra, vỗ vỗ đầu, tỏ vẻ đáng lẽ nên mua hai hộp tính nhầm nên chỉ mua có mỗi một hộp bánh. Biểu cảm của anh ấy lúc đấy không giấu nổi thất vọng, đại khái bởi vì người quên phần của anh ấy là tôi nên mới càng thêm buồn, Tiểu Mã Ca đề nghị nhường cho anh ấy phần của mình, nhưng anh ấy cũng không vui vẻ hơn chút nào, ngồi đó chưa được bao lâu đã kéo ghế đi về phòng. Mà tôi thì cố ý để hộp bánh dành riêng cho anh ấy bên tủ đầu giường, buổi sáng thấy được anh ấy lập tức vui vẻ xốc chăn gọi tôi rời giường. Buồn cười, tôi nào dám thật sự quên anh ấy chứ.

14. Hồi tôi còn học lớp 9, anh ấy lên lớp 11, khu lớp học của cấp 2 và cấp 3 cũng đến là xa. Bình thường chúng tôi dính lấy nhau thành thói quen, đến lúc về trường ngược lại không thể thường xuyên gặp nhau, vì để tìm lý do thích hợp cùng anh ấy ăn trưa, tôi thường xuyên nhét thẻ cơm lung tung, có một khoảng thời gian anh ấy mời tôi ăn cơm mỗi ngày thành thói quen, ngược lại là tôi ngượng ngùng, cho nên hôm đó quyết định không đi, giờ nghỉ trưa trộm dùng di dộng, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Tống Á Hiên gửi từ nửa tiếng trước: Lưu Diệu Văn, trưa nay anh chờ em.

15. Tống Á Hiên là nhiếp ảnh gia cá nhân của tôi. Cũng bởi vậy mà ký túc xá, công ty, sân trường, đều có đấu vết của tôi và camera di dộng của anh ấy. Thỉnh thoảng Tường Ca lướt Weibo của tôi xem ảnh sẽ vừa trêu ghẹo vừa thật lòng thật dạ cảm thán, Lưu Diệu Văn, vì sao Tống Á Hiên chụp cho cậu lúc nào cũng đẹp hơn chụp cho anh vậy. Tôi cười nhạo Tường Ca một tiếng nói, anh không đẹp trai bằng em, Tường Ca lại bổ sung thêm một câu, thế sao ảnh selfie của cậu ấy cũng không đẹp bằng chụp cho em thì là vì sao? À, cái này thì là bởi vì góc chụp không ổn, di động không tốt rồi.

16. Tiêu chuẩn kép của Tống Á Hiên thực sự quá rõ ràng. Cũng bởi vì vậy mà tôi thực sự cho rằng ngoại trừ tôi ra, không ai có thể làm cho anh ấy ăn hết một quả trứng gà hỏng được. Quả quýt Trương Ca lột vỏ quá chua, Tường Ca cắt thịt bò quá dày, Đinh Nhi trét quá nhiều kem lên bánh, Tiểu Ca càm ràm quá nhiều, Hạ Nhi đùa quá nhàm, chỉ có mình tôi vừa đủ. Tôi hỏi anh ấy vì sao tôi làm gì anh ấy cũng hài lòng, vì sao tôi nói gì anh ấy cũng đồng ý, khi đó anh ấy còn đang bận rộn làm bài, cũng không quên ngẩng đầu đáp lại tôi một câu rằng, bởi vì em là Lưu Diệu Văn. Những lời này có ý gì, tôi nghe không hiểu.

17. Năm đầu tiên sau khi xuất đạo, tôi và Tống Á Hiên giận nhau lần đầu tiên, vào thang máy cũng không nói chuyện, lúc trang điểm cũng ngồi cách xa cả dặm, cật lực né tránh tương tác trên sân khấu, thế nhưng tiết mục đếm ngược tới năm mới khi ấy tôi vẫn theo thói quen tìm anh ấy đầu tiên. Khi ấy chúng tôi cách nhau khoảng hai người, trong nháy mắt lập tức hoà thuận trở lại, anh ấy nở nụ cười với tôi khiến tôi cũng cười theo, tiếng pháo hoa nổ vang, bên dưới khán đài hò reo, tôi mấp máy môi nói với anh rằng, Tống Á Hiên Nhi, năm mới vui vẻ.

18. Tống Á Hiên có tài khoản phụ Weibo, là do một lần tôi cầm nhầm di động nên mới phát hiện ra. Khi đó chúng tôi còn chưa đổi điện thoại, vẫn mở điện thoại bằng vân tay được, cho nên tôi thuận lợi mở máy, phát hiện anh ấy quên đổi sang tài khoản chính. Tôi lại có chút tò mò, cho nên tự thuyết phục bản thân ấn vào, lướt lướt một chút đã vội vàng thoát ra. Bởi vì tôi phát hiện, tài khoản phụ của anh ấy đều có liên quan đến tôi.

19. Tống Á Hiên thích tôi, dù tôi có cố lừa mình dối người thế nào nhưng sự thật vẫn chỉ về đáp án duy nhất này. Tôi mất ngủ cả đêm, phát hiện lúc anh ấy nằm mơ gọi tên tôi. Buổi sáng ngủ dậy tôi hỏi anh ấy mở thấy gì, anh ấy mơ thấy hồi hai chúng tôi còn một mét sáu quay trốn khỏi mật thất, tôi biến thành George cầm đao tới chém quỷ, hô tô Lưu Diệu Văn anh tới bảo vệ em. Lúc nghe xong tôi không khỏi sửng sốt, thực sự không nghĩ tới đến giấc mơ anh hùng của anh cũng có liên quan tới tôi. Tôi bỗng rung động, hỏi Tống Á Hiên rằng, anh thích em phải không. Và thế là buổi sáng hôm đó, chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu tiên, cũng không biết thích là gì, hoàn toàn dựa vào những ký ức xem trên phim trên ảnh. Nụ hôn kia còn quá đỗi ngây ngô, xong khi tách nhau ra, tôi nói với anh rằng, hình như em thực sự thích anh thật rồi.

20. Tôi và Tống Á Hiên, cùng nhau lớn lên, cùng muốn cùng nhau mơ một giấc mơ, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, và cùng nhau hạnh phúc.

//

- Hết Phần 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top