Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌸 Hiên Hiên bị sốt, rất khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 Hiên Hiên bị sốt, rất khó chịu

Tác giả: @ Lofter
https://shimoi68442.lofter.com

Chuyển thể: Gray

Thể loại: ngọt sâu răng, niên thượng ( 27 × 17 )

//

Khi thời tiết chuyển lạnh, Tống Á Hiên luôn thích mặc quần ngắn. Lưu Diệu Văn đã nhắc nhở Tống Á Hiên rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn chứng nào tật nấy.

Không những thế, gần đây cậu bị cảm lạnh thật rồi cũng do cậu không đã nghe lời mà tiếp tục để nhiễm lạnh.

Kết quả là, Tống Á Hiên bị sốt nặng hơn. Khóc

Lưu Diệu Văn cũng cảm thấy đau đầu, nhưng mỗi lần nhắc nhở Tống Á Hiên đều không nghe, lần này lại phát sốt, anh cảm thấy bản thân còn khó chịu hơn cả cậu.

Lưu Diệu Văn đánh vào mông Tống Á Hiên nói: "Anh có bảo mặc quần áo ấm thêm vào thì không nghe. Bây giờ...

Lưu Diệu Văn nói trong khi đánh vào mông Tống Á Hiên "cảm nặng thêm, em còn không nghe lời không? Anh đã nói với em rằng mặc áo ngắn tay trong thời tiết lạnh như vậy sẽ khiến em bị bệnh không? Em nghĩ bản thân có nội công thâm hậu hay cơ thể chống lại bách bệnh? "

Tống Á Hiên vốn nhạy cảm khi bị bệnh lại còn bị Lưu Diệu Văn đánh mấy lần liền cảm thấy đau đớn, vừa khóc vừa dựa lên vai của Lưu Diệu Văn, dụi tóc mình vào cổ Lưu Diệu Văn nói: “Văn ca, Hiên Hiên sai rồi. ~ Hiên Hiên khó chịu quá. "

Nhìn thấy Tống Á Hiên biết mình sai, cơn giận không cánh mà bay anh liền ôm lấy bạn nhỏ hôn dỗ "Đi bệnh viện gặp bác sĩ chịu không, em?"

“Không chịu ~ Em sẽ tiêm và uống thuốc sau khi khám.” Tống Á Hiên hai tay ôm lấy cổ Lưu Diệu Văn, mắt to nhìn Lưu Diệu Văn.

“Em, Hiên Hiên sẽ luôn không thoải mái đấy nhé?” Lưu Diệu Văn nắm lấy tay Tống Á Hiên áp vào má mình.

“Văn ca ôm Hiên Hiên ngủ, được không?” Tống Á Hiên cảm thấy cơ thể bản thân như bị treo lơ lửng chuẩn bị được nấu chín đem ra mời khách vậy. Cực kỳ khó chịu!

“Được rồi, anh ôm em cùng ngủ.” Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên trở về phòng, nằm trên giường, Tống Á Hiên thích đặt cả hai tay của mình vào vạt áo của anh, Lưu Diệu Văn ôm lấy eo cậu, bao bọc cậu bởi hơi thở của mình. Tống Á Hiên cười thoả mãn.

“Bạn nhỏ, không ngủ được à?” Lưu Diệu Văn ôm chặt Tống Á Hiên

"Ngủ đi, ngủ đi" Tống Á Hiên vội vàng nắm tay Lưu Diệu Văn ngủ.

Lưu Diệu Văn bị ánh sáng mặt trời đánh thức, vừa mở mắt đã thấy Tống Á Hiên mặt đang đỏ bừng, anh vội bế Tống Á Hiên lên, nhanh chân chạy ra ngoài, sau khi lên xe liền lái đến bệnh viện, Tống Á Hiên trên đường đi giật mình thức dậy. Kinh ngạc hét lên và được Lưu Diệu Văn dỗ dành. Nắm chặt lấy tay Tống Á Hiên.

Sau khi đến bệnh viện, Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên đăng ký rồi đưa đi khám, bác sĩ bảo cần lấy máu rồi kê đơn thuốc được, Tống Á Hiên khóc lên khi nghe phải tiêm thuộc.

"Ồ, tôi không muốn tiêm ..." Tống Á Hiên thu ngay bàn tay nhỏ của mình vào trong tay áo và nhanh chóng ôm lấy vòng tay của Lưu Diệu Văn.


"Hiên Hiên ngoan, không đau đâu" Lưu Diệu Văn đưa tay mình cho Tống Á Hiên nắm.

"Người lớn rồi mà còn khóc rên lên như! Chỉ tiêm thôi làm gì mà khóc? Em không ngoan như một đứa trẻ thế" bác sĩ nói.

Tống Á Hiên cảm thấy bản thân thật xấu hổ và kìm nước mắt, tha tay lại. Không còn tiếng khóc, tiếng náo nào nữa.

Lưu Diệu Văn nhìn không nổi biểu tình của cậu và nói: "Tôi có thể giáo dục người bạn nhỏ của mình. Tôi là bạn trai của em ấy. Bác sĩ nên tiêm nhanh là được."

Bác sĩ ngừng nói, nhanh chóng đưa đơn thuốc cho Lưu Diệu Văn, sau khi Lưu Diệu Văn lấy đơn thuốc, anh ôm lấy Tống Á Hiên đi ra ngoài.

Bước ra ngoài, anh đặt Tống Á Hiên lên ghế đẩu, tự mình đi lấy thuốc.

Sau khi anh đi, y tế đi lại tỏ ý muốn tiêm cho Tống Á Hiên đương nhiên là cậu từ chối ngay.

Cô y tá cảm thấy Tống Á Hiên tuy là người lớn nhưng đầu óc chỉ có một đứa trẻ, vì vậy cô ấy lấy trong túi ra một cây kẹo mút và nói: "Để chị tiêm cho em nhé, rồi cho em cây kẹo này?"

"Được ạ ~" Tống Á Hiên ngoan ngoãn đồng ý. Y tá tiêm thuốc trong khi cậu không chú ý.

5 giây sau khi Tống Á Hiên phản ứng lại mới bắt đầu muốn rơi nước mắt, nhưng y tá đã nhanh tay tách viên kẹo ra và đưa cho cậu. Tống Á Hiên ngừng khóc và vừa ăn kẹo vừa cười với cô y tá "Cảm ơn chị ạ"

"Thật ngoan, đừng động đậy nhé"

"Vâng"

Sau khi Lưu Diệu Văn lấy uống thuốc trở về, nhìn thấy Tống Á Hiên đã tiêm thuốc rồi, cậu không khóc náo gì “Tiêm từ lúc nào, giờ mới hết khóc?”

Lưu Diệu Văn bước tới, đi tới chỗ Tống Á Hiên, cậu lập tức dính người, khóc lên. "Văn ca ~ Ôm ~ "Điều này khiến Lưu Diệu Văn choáng váng, anh vội vàng ôm cậu vào lòng và dỗ dành

Cô y tá nghĩ: "Ở cạnh mình thì cười ngọt vừa thấy bạn trai lại thì khóc náo lên, đúng là bé nhỏ mà"

"Sao vậy? Sao em lại khóc?" Lưu Diệu Văn hỏi Tống Á Hiên, lau nước mắt cho cậu.


“Vết tiêm đau quá.” Tống Á Hiên đưa tay cho Lưu Diệu Văn xem nơi đã cắm kim.

"Hiên Hiên rất dũng cảm. Vừa rồi em không khóc. Tại sao khi ngài ấy đến, em lại khóc?"



"Em cũng không biết ~" Tống Á Hiên nháy mắt với cô trong vòng tay của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn để ý đến cây kẹo mút trong tay Tống Á Hiên và hỏi: "Kẹo mút của Hiên Hiên từ đâu?"

“Chị y tá đó thưởng cho Hiên Hiên.” Tống Á Hiên chỉ về phía cô y tá cách đó không xa.

"Ồ ~ Văn ca cùng em đi khám, rồi đưa Hiên Hiên đi ăn ngon."

"Tuyệt quá!"

Tống Á Hiên đã ngủ sau khi truyền nước biển, Lưu Diệu Văn ôm cậu và mang thuốc ra khỏi bệnh viện và về nhà.

Sáng hôm sau cơn sốt của Tống Á Hiên đã giảm bớt, nhưng cậu vẫn không thoải mái, vì vậy Lưu Diệu Văn dỗ người uống thuốc

"Em phải uống thuốc đi chứ, anh dỗ em vẫn một tiếng rồi đừng để anh đánh em rồi lúc đó xin tha không kịp nhé Tống Á Hiên"

Tống Á Hiên vẫn im lặng, cúi mặt xuống gối không dám nhìn thẳng mặt anh. Thật sự Lưu Diệu Văn khi tức giận, nghiêm mặt rất đáng sợ dù gì ông chú 27 tuổi rồi mà.

"Em... Được rồi, sau khi em uống xong, anh sẽ đưa em một gói kẹo QQ" Lưu Diệu Văn thật sự thua trước một Tống Á Hiên 17 tuổi.

"Hì hì"

“Vậy thì anh mau mau đem mang thuốc tới đây.” Tống Dật Hiên ngoan ngoãn uống thuốc. Lưu Diệu Văn cười bất đắc dĩ mà xoa đầu cậu. Đúng là trẻ con mà.

"Trẻ con sợ tiêm, uống thuốc thì cứ cho một viên kẹo là giải quyết xong thôi!"

//

- Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top