Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌸 Khi kẻ nhát gan yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cervidae @ Lofter

Chuyển ngữ: G

Thể loại: Người bình thường x nhân ngư, hiện tượng siêu nhiên kì ảo, nguỵ thực tế hướng

- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. –

//

Tống Á Hiên có một bí mật, anh không phải là người. Bí mật này vào năm mười lăm tuổi khi ấy, vừa vặn đúng ngày cá tháng tư, bị Lưu Diệu Văn tuổi mười ba phát hiện.

Tháng tư mở đầu bằng một sự thiếu hụt độ tin cậy, Tống Á Hiên cả ngày đã bị lừa quá nhiều, ngay khi Lưu Diệu Văn phá cửa đi vào lúc anh ngâm mình trong bồn tắm như thường lệ, mà không khỏi giật mình hoảng hốt.

“Sao anh tắm lại không bật đèn vậy?”

Gì ngược đời vậy? Tự mình xông tới giờ lại còn trách anh không bật đèn?

“Đèn hỏng rồi.”

Tống Á Hiên làm bộ bình tĩnh, theo dư quang liếc nửa người dưới của mình, trong lòng cân nhắc xem nên dỗ Lưu Diệu Văn ra ngoài như thế nào. Dù sao thì có là ngày tháng tư cũng không nên phát hiện ra đồng đội chung chăn chung gối với mình là cá không phải người như thế này.

“Anh tắm được một nửa thì đèn hỏng, em đi tìm Hân Ca bảo anh ấy tới kiểm tra xem sao.” Tống Á Hiên nói.

Sau đó Lưu Diệu Văn xoay người đi ra ngoài, rồi mình sẽ nhanh chóng ra khỏi bồn tắm, lau khô người biến hai chân trở lại, vô cùng hợp lý.

“Hỏng rồi?” Trong giọng nói của Lưu Diệu Văn mang theo nghi ngờ, lông mày hơn nhăn lại, “Vậy anh tắm một mình có sao không?”

Lưu Diệu Văn xoay người muốn lấy chiếc ghế để dưới bồn rửa tay ra ngồi.

“Em ở đây với anh, đừng sợ.”

Thậm chí bàn tay nhiệt tình còn thử bật công tắc đèn, Tống Á Hiên vốn không kịp ngăn cản. Loài cá dưới biển sâu như anh cực kì mẫn cảm với ánh sáng từ đèn điện chói mắt, nay lại còn đột nhiên xuất hiện khiến cho đầu anh vang lên một tiếng, không thể khống chế, hai tai cũng biến thành vây cá.

“Sáng quá, anh không nhìn thấy gì.” Giọng nói trong trở của Tống Á Hiên lên xuống bất thường, Lưu Diệu Văn theo ánh sáng nhìn xuống vẩy cá phản quang lấp lánh cùng vây cá hoa mỹ, không khỏi ngây người.

“… Em tắt đèn ngay đây.”

Vì thế chỉ còn dư lại chút ánh sáng le lói từ ngoài phòng ngủ len lỏi qua khe cửa chiếu vào, Lưu Diệu Văn chôn chân tại chỗ không biết có nên tiến về phía trước hay không.

Đôi mắt Tống Á Hiên vô thần đối diện với cậu, bên tai là tiếng nước động. Đuôi cá óng ánh lam bạc ẩn ẩn quang mang như trong truyện cổ tích nay áp sát lên tường, bất an quẫy nhẹ trong nước. Sinh vật thần bí mỹ lệ ấy cứng người nửa tựa lên bồn tắm, vây đuôi giống như biến thành mảnh tơ lụa mềm mại nhè nhẹ cử động.

“Anh đã nhìn thấy gì chưa?”

Lưu Diệu Văn cuối cùng vẫn không nhịn được tới gần bồn tắm, năm ngón tay vẫy vẫy trước mắt Tống Á Hiên. Cẩn thận quay sát khuôn mặt tinh xảo như búp bê sức ấy, cùng mái tóc đen mềm mại, và hiện giờ còn có cả đôi vây cá thần kì.

Nửa thân dưới ——

Lưu Diệu Văn cẩn thận chạm nhẹ lên vây cá lam bạc ở vị trí trước đó vẫn là đôi tai của người bình thường. Dù rằng đột nhiên biến hiện nhưng vẫn có nước đọng lại trên đó như thể chứng minh vốn dĩ sinh ra ở nơi biển cả, mềm mại lại mong manh, lam bạc xen kỉ bằng đường chỉ trắng nhàn nhạt.

“Đây là tai của anh sau khi biến thành cá sao?” Cậu hỏi.

Thị lực của Tống Á Hiên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ lăng lăng nhìn Lưu Diệu Văn, khuôn mặt đối phương mờ mờ ảo ảo, đôi mắt vẫn hắc bạch phân minh như vậy, sáng long lanh nhìn anh.

Mà chủ nhân đôi mắt đó còn đang bận rộn chạm lên tai Tống Á Hiên.

Cảm giác được, lại không tránh né.

“Gì cơ?”

Hoàn toàn thay đổi thành vây cá bên tai xong thì cũng coi như khôi phục hơn phân nửa tập tính nơi đáy biển, sóng âm tần số thấp của cá và tần số cao của con người không giống nhau, Não Tống Á Hiên vẫn chưa thể thuần thục thay đổi hoàn toàn giữa trạng thái của cá và người, chỉ đành nhìn chằm chằm miệng Lưu Diệu Văn: “Em nói lại đi lần nữa đi.”

Lưu Diệu Văn chớp chớp mắt, kéo bàn tay cũng đã thay đổi hình dạng của Tống Á Hiên qua chỗ mình, sau đó từng nét từng nét viết xuống:

Anh là Mỹ Nhân Ngư sao?

Tống Á Hiên nỗ lực thu hồi móng tay sắc bén, nửa nói giỡn đáp: “Anh là soái nhân ngư nhé.  Sao? Em muốn bắt anh lại à?”

Khuôn mặt tròn vo hai má còn chưa hết phúng phính của Lưu Diệu Văn bày ra vẻ như ông cụ non khẽ nhăn lại, không trả lời anh. Lại viết: Vậy anh sẽ biến thành bọt biển sao?

Nhân ngư dùng lòng bàn tay mềm mại xoa nhẹ bàn tay thiếu niên: “Không biết.”

Em sẽ bảo vệ anh

Thiếu niên hứa hẹn nói với nhân ngư.

02.

“Tống Á Hiên Nhi, lấy điện thoại lại đây đi.”

Tống Á Hiên nằm ngay gần bên cạnh Lưu Diệu Văn, chỉ cách nhau có một hai gang tay, nghe thấy tiếng gọi nhưng ngón tay vẫn tiếp tục múa như bay trên màn hình.

“Tống Á Hiên Nhi!!” Lưu Diệu Văn duỗi tay choàng lấy cổ Tống Á Hiên, kéo người về phía mình, “Tai người thường của anh cũng không nghe được sao?”

“A? Gì cơ?” Tống Á Hiên vô tội mở lớn đôi mắt, chất chứa trong đó là vẻ uỷ khuất không thôi.

“Haiz, không phải, anh…” Lưu Diệu Văn bắt đầu nói lắp.

Người khởi xướng lè lưỡi trêu đùa cậu, “Lêu lêu lêu.” Sau đó rung đùi đắc ý nằm trong lòng Lưu Diệu Văn, điều chỉnh lại một tư thế thoải mái, tiếp tục chơi di động.

Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh cùng một bên tai anh, đáy lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.

“Ngẩng đầu lên em xem.” Tống Á Hiên hừ một tiếng đáp lại.

“Em có bảo vệ anh đủ tốt không?”

“Ừ ừ.”

“Anh nghiêm túc một chút xem nào!”

“Có có Văn Ca! Em làm cực tốt luôn Văn Ca!”

“Hừ.”

Lưu Diệu Văn miết nhẹ vành tai đối phương, thả lỏng rồi lại dùng sức, vài lần như vậy khiến cho màu trắng sức trước đó cũng dần chuyển thành hồng nhạt.

Tống Á Hiên bị chọc buồn, chỉ muốn trốn: “Buồn.”

Tống Á Hiên lăn lộn một hồi quần áo cũng theo đó mà xộc xệch, nhìn thật ngốc, Lưu Diệu Văn chỉnh lại áo cho anh, cẩn thận cài lại khuy áo vô tình bị tuột ra.

“Anh mặc cho chỉnh tề xem nào.”

“Sắp ngủ đến nơi rồi mà…”

“Thôi được rồi.”

Lưu Diệu Văn lại giơ tay nhéo má Tống Á Hiên, phát hiện đối phương gầy đến nhéo không nổi.

“Ra ngoài làm việc anh cũng nhớ phải ăn uống đầy đủ chứ…”

“Được rồi được rồi mà.” Tống Á Hiên bất đắc dĩ ném điện thoại qua một bên, nằm trong lòng Lưu Diệu Văn nâng mặt thiếu niên, “Đã rõ, Lưu mẫu hậu, đều nghe em hết.”

“Em nghe nói trang phục biểu diễn của anh là tây trang, quá gầy mặc không đẹp.” Lưu Diệu Văn vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tống Á Hiên, dùng đốt ngón tay gõ gõ lên khung xương lộ rõ trên ngực anh.

“Ừm.” Tống Á Hiên duỗi tay ôm lấy thắt lưng Lưu Diệu Văn, chậm rãi nghe đối phương dạy dỗ, cằm tựa lên cổ cậu, dùng hơi thở mềm nhẹ lên tiếng.

“Ừm.”

“Để em đi xem nước đã lấy đủ chưa,” Lưu Diệu Văn vỗ vỗ lưng Tống Á hiên, rời khỏi cái ôm an tĩnh của anh, “Hôm nay là đầu tháng.”

Nhân ngư mỗi tháng đều phải ngâm mình trong nước một ngày thật lâu, từ khi bị Lưu Diệu Văn phát hiện năm ấy xong, dứt khoát quyết định chọn ngày đầu tháng, cũng coi như là ngày kỷ niệm.

Tống Á Hiên lặng lẽ nghĩ.

Haiz, ngày kỉ niệm gì chứ.

“Em thấy nước được rồi đó!” Lưu Diệu Văn ngó ra từ phòng tắm, đối diện với một Tống Á Hiên đang tựa mình lên đầu giường cười ngây ngô với cậu.

“Anh cười quỷ gì vậy?”

“Cười thì sao ~” Tống Á Hiên học theo Lưu Diệu Văn nói khẩu âm Trùng Khánh.

“Cười cái quỷ.” Lưu Diệu Văn vừa cười theo vừa đi tới, lại nắm lấy bàn tay Tống Á Hiên từng bước chậm rãi đi qua, thực sự tin tưởng vào chuyện mỗi khi mỹ nhân ngư lên bờ mỗi bước đi sẽ đau như đao cắt.

Tay đã ấn chốt cửa xong xuôi, Lưu Diệu Văn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bồn tắm.

“Tống Á Hiên Nhi.”

“Anh đây?”

“Anh biến thành cá xong thực sự không nghe được gì hết nữa sao?”

“A, anh…”

“Thôi bỏ đi, không có gì.” Lưu Diệu Văn cắt ngang lời anh, vỗ vỗ vai Tống Á Hiên, “Anh ngâm đi, em ngồi chờ anh.”

Tống Á Hiên không nói gì nữa, cởi quần áo tiến vào bồn tắm. Hơi nước ấm áp bốc hơi cuồn cuồn, đuôi cá màu lam bạc nhẹ nhàng đáp lên thành. Cánh tay anh cũng đặt lên thành bồn tắm, hướng về phía Lưu Diệu Văn, cằm tựa lên khuỷu tay, cặp mắt màu phỉ thuý chăm chú nhìn Lưu Diệu Văn.

“Lưu Diệu Văn đẹp trai ơi.” Tống Á Hiên nói.

Lưu Diệu Văn bĩu môi gật đầu.

“Lưu Diệu Văn siêu đẹp trai ơi.” Tống Á Hiên lại nói.

Lần này Lưu Diệu Văn nghe xong bèn bày ra động tác kéo khoá miệng mình, chọc cho Tống Á Hiên cười đến lộ ra răng nanh nho nhỏ.

“Đuôi của anh đúng là càng ngày càng đẹp.” Lưu Diệu Văn sờ sờ cái đuôi đang quẫy nhẹ trong nước, ánh đèn mỏng manh vẫn có thể khiến cho lớp vây cá lam bạc như sáng bừng lên, trên eo cùng trước ngực cũng có thể mơ hồ thấy được lớp vảy nhàn nhạt tinh xảo lại xinh đẹp.

Tống Á Hiên nghe vậy hưởng thụ nghiêng nghiêng đầu, Lưu Diệu Văn tưởng rằng anh vẫn không nghe được như trước, cho nên mới viết lên ngực anh hàng chữ: Đại Mỹ Nhân Ngư Tống Á Hiên

Ngày tiếp theo lúc diễn tập, ngón áp út của Lưu Diệu Văn quấn băng gạc, dưới sự quan tâm hỏi han của staff và đồng đội, đương sự dùng lý do đeo nhẫn không cẩn thận làm đứt tay tinh tế che đi một vòng dấu răng.

Đúng là còn khá giống một chiếc nhân.

Lưu Diệu Văn nghĩ.

03.

Trang phục biểu diễn đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng, trong lúc đứng sửa sang lại áo phông cut-out hở eo của mình, Lưu Diệu Văn vừa vặn nhìn thấy Tống Á Hiên đang được tô nhũ lên trước ngực. Thời điểm bốn mắt chạm nhau cũng không biết lúc này lửa trong ai lớn hơn ai.

“Tống lão sư, có thể cúi đầu xuống một chút được không.”

“À.”

Chuyên viên trang điểm dùng cọ chấm nhũ rải lên vành tai Tống Á Hiên, người nọ nhíu mày bên tai cũng dần đỏ hồng nóng rực.

“Tống lão sư đứng yên nào, sắp…”

“Chốc nữa em để em chấm cho anh ấy, chị tới trang điểm cho Tường Ca trước đi.” Lưu Diệu Văn chỉnh trang xong xuôi, sải bước đi tới.

“À, vậy được.” Chuyên viên trang điểm đưa cọ và hộp phấn nhũ cho cậu, “Cả tai và viền áo trước ngực thêm một chút.”

“Đã nhớ.” Lưu Diệu Văn nhận lấy, sau đó nhìn Tống Á Hiên cười như không cười.

“Cổ áo Tống lão sư khoét sâu ghê.”

“Áo Lưu lão sư cắt cao ghê.”

Căn phòng trong nháy mắt chỉ còn hai người, bầu không khí cũng lập tức trở nên âm dương quái khí.

“Được rồi, trước tiên chấm phấn nhũ cho Tống lão sư đã chứ.” Lưu Diệu Văn căn bản không cần đến cọ, trực tiếp dù ngón trỏ điểm điểm nhũ lên vành tai Tống Á Hiên.

“Ai ai rơi vào trong tai rồi,” Tống Á Hiên nhíu chặt cặp mày, ngứa đển cổ cũng bắt đầu đỏ lên.

“Đâu có đâu,” Lưu Diệu Văn nhanh chóng giúp anh nghiêng đầu sau đó thổi thổi, hơi thở nóng rực trực tiếp len lỏi vào trong tai.

“Ai da ——“ Tống Á Hiên hít một hơi, không sức lực đấm đấm bả vai Lưu Diệu Văn. Đến khi mặt đối mặt thấy được nụ cười đắc ý của đôi phương mới mơ hồ cảm thấy hình như mình lại vừa mới bị người này trêu đùa.

“Sao tai anh mẫn cảm vậy?”

“Anh nói với em rồi mà.”

“Oh.”

“… Bởi vì cần phải thích ứng với tập tính con người, cho nên đến giờ vẫn chưa quen.”

“Là dùng để nghe giai điệu,” Lưu Diệu Văn mân mê vành tai Tống Á Hiên, “Đại minh tinh, tiểu ca sĩ.”

Ở sau cánh gà dong dong dài dài gần gần gũi gũi một hồi, đến khi lên sân khấu vẫn còn cảm thấy mỹ mãn. Kêt quả trò chơi mở đầu Lưu Diệu Văn đoán không ra Tống Á Hiên, trò chơi cuối cùng Lưu Diệu Văn không chọn Tống Á Hiên. Vì thế trên đường trở về ký túc xá, trong xe tĩnh lặng đến dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy. Hai vị đồng đội thấy nhiều không trách, xuống xe rồi nhanh chóng đi về phòng.

Vào phòng, khoá trái cửa, động tác thuần thục, liền mạch lưu loát, Lưu Diệu Văn lập tức bế Tống Á Hiên lên.

“Em làm gì vậy!!!” Tống Á Hiên giật mình.

“Đầu tháng, ngâm nước!” Giữa tháng trăng tròn, Lưu Diệu Văn vẫn có thể thản nhiên nói hươu nói vượn, ngữ khí chắc nịch.

“Tự anh đi.”

“Không được.

“Vì sao?”

Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn Tống Á Hiên trong lòng mình, vô cùng nghiêm túc nhìn anh: “Bởi vì em muốn ôm anh.”

“Trông anh dễ dỗ vậy sao?” Tống Á Hiên đối diện với cậu, nhấp miệng, dáng vẻ muốn cười lại không chịu cười.

“Không hề, chỉ là em muốn ôm anh thôi…” Lưu Diệu Văn càng thêm buồn bực, Tống Á Hiên nhịn không nổi cong khoé miệng.

Người không dễ dỗ lắm được dỗ chui vào trong bồn tắm, Tống Á Hiên nằm trong bồn tắm chờ nước ấm lấp đầy, lúc này còn chưa thay đổi hình dạng, Lưu Diệu Văn nhìn lồng ngực anh, lấp lánh phấn nhũ.

“Phấn nhũ này ăn xong có bị trúng độc không?” Lưu Diệu Văn bỗng nhiên nói.

“Chắc là không đâu.” Tống Á Hiên nhìn cậu, “Người bình thường cũng đâu có ai ăn cái này.

“Em có phải người bình thường đâu.” Lưu ngạo kiều thích lập flag lại xuất hiện.

“Ngài nói rất đúng.” Tống Á Hiên nể tình vỗ tay cho cậu mộtt ràng, tiếp theo đó đuôi cá ở trong bóng tối dần chuyển hoá xuất hiện.

“Hôm nay vì sao…”

Lưu Diệu Văn cuống quít viết lên bàn tay Tống Á Hiên:

Chọn anh sợ bị mọi người nói là cố tình.

Nửa người trên của Lưu Diệu Văn dựa tới gần, ôm lấy nửa người Tống Á Hiên, ghé lên vây cá bên tai của nhân ngư, thở dài rồi thủ thỉ nói:

“Bởi vì em quá thích anh, em quá yêu anh.”

“Không muốn làm anh buồn dù chỉ là một chút.”

“Nhưng em là kẻ nhát gan, chỉ có lúc anh không nghe thấy mới dám nói ra.”

Lưu Diệu Văn vẫn luôn cho rằng mỗi khi Tống Á Hiên ở trong trạng thái này sẽ nghe không hiểu sóng âm tần số cao, lại không biết Tống Á Hiên vì riêng cậu mà tích luỹ học hỏi từng chút một suốt nhiều năm qua.

Tống Á Hiên đỡ lấy vai Lưu Diệu Văn, sát tới gần cậu:

“Anh cũng là kẻ nhát gan.”

Kẻ nhát gan luôn thu mình né tránh mỗi khi nghe con người nói đến tình yêu.

“Kẻ nhát gan cũng thích…”

Từ cuối cùng bị Lưu Diệu Văn nuốt lấy, hơi thở dồn dập ấm nóng ngay gần kề, quấn quít cùng nhau toả sáng lấp lánh trong bóng tối.

“Ăn phấn nhũ sẽ không trúng độc,” Lưu Diệu Văn nói, “Sau này anh không gạt em, em không lừa anh.”

- Hết.

//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top