Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌸 Thầm thích em đã lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 阿昏 @ Lofter

Chuyển ngữ: G

Thể loại: Nguỵ hiện thực hướng, hanahaki paro

- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. -

//

"Em đưa Tống Á Hiên đi uống đấy à?"

"Em nào dám, em chỉ đưa anh ấy đi xem phim thôi mà..."

"Thế sao em ấy lại nôn thành thế kia."

Một tấm cửa kính cách âm không nổi, Đinh Trình Hâm đứng trước WC chất vấn Lưu Diệu Văn, nghe được câu trả lời đầy oan uổng của đương sự xong, câu tiếp theo mới nhẹ giọng. Thế nhưng dù là ai nói, nói cái gì, Tống Á Hiên hoàn toàn không nghe rõ, vẫn ngồi yên trước bồn cầu nôn đến tối tăm mặt mũi.

Không nôn ra chút đồ ăn nào, Tống Á Hiên chống lên bồn rửa tay đứng lên, lại khom lưng bát nước lạnh lên mặt.

Mã Gia Kỳ đứng bên ngoài gõ cửa, hai tiếng gõ lên mặt kính lại như gõ vào lòng Tống Á Hiên, không khỏi có chút giật mình hốt hoảng.

"Á Hiên, không sao chứ?"

Tống Á Hiên ậm ừ hai tiếng, tắt nước nghe tiếng bước chân dần đi ra, mới cố lấy dũng khí nhìn về phía bồn cầu.

Tất thảy đều cánh hoa, hồng nhạt, có chút hỗn loạn, đậm nhạt không đồng đều, có chút nhăn nhúm thậm chí còn dập nát như bị bánh răng cắt.

Thật sự quá kỳ quái.

Tống Á Hiên ấn xả nước để những cánh hoa không rõ lai lịch đó trôi đi, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, dù có nghĩ muốn vỡ đầu cũng phải sắp xếp suy nghĩ lại một lượt.

Anh đã làm gì, sao trong lại có thể có hoa.

Chứng nôn ra hoa? Hanahaki*?

(*Từ Hanahaki là một cụm từ trong tiếng Nhật được bắt nguồn từ Hana (花), có ý nghĩa tiếng Việt là "Hoa", và Hakimasu (吐きます), mang ý nghĩa là "nhổ, nôn". Hanahaki được xem là một căn bệnh giả tưởng, thông thường được sử dụng trong các sáng tác truyện tranh, hội họa, văn học, thơ ca tại Nhật Bản, Hàn Quốc và Trung Quốc.)

Anh thực sự không nghĩ tới chứng bệnh nghe vô thực như vậy lại có thể xảy đến với mình.

Hôn môi.

Cùng người mình thích.

Tống Á Hiên hơi thả lỏng bàn tay, di động rơi xuống mặt đất.

Mỗi ngày đều ở cạnh đồng đội đến 18 tiếng đồng hồ, lấy đâu ra người mình thích chứ.

Ngồi xổm xuống nhặt lấy di động, năm chữ cuối cùng trên màn hình giải đáp cho sự nghi ngờ của anh:

Đồng giới cũng có thể.

-

Nghe thấy tiếng Lưu Diệu Văn gõ cửa, Tống Á Hiên bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng.

Anh không nghĩ như vậy.

"Đã là lần thứ tư trong tháng rồi, vẫn còn nôn sao?"

"Vâng." Lưu Diệu Văn nhẹ giọng đáp, có chút hơi không để ý, Tống Á Hiên che miệng quay đầu lại nhìn, loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng cậu dựa lên cửa một tay cầm di động chơi.

Tống Á Hiên cảm giác được lòng mình chấn động, giây tiếp theo nôn càng thêm mãnh liệt, cánh hoa ào ạt xuất hiện.

Dòng nước mang đi không nổi toàn bộ bí mật này, những gì còn sót lại âm thầm mọc rễ nảy mầm trong lòng, gánh nặng trưởng thành giương nanh múa vuốt như quái vật. Tống Á Hiên khom lưng súc miệng, lau khô miệng hít sâu một hơi rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Lưu Diệu Văn thấy anh đi ra ngoài, cất di động đi đứng thẳng dậy, không còn dáng vẻ nhàn nhã trước đó nữa. Cậu nhanh chóng đưa giấy đã chuẩn bị sẵn cho anh, Tống Á Hiên lại chỉ liếc mắt nhìn một cái, không nhận, nghiêng người đi qua trước mặt Lưu Diệu văn.

"Lại như vậy."

Lưu Diệu Văn ở phía sau oán giận với Hạ Tuấn Lâm, giọng nói kéo dài bày tỏ sự buồn bực, "Anh ấy gần đây cứ chợt nóng chợt lạnh với em như vậy đấy."

-

Haiz.

Không biết đã là tiếng thở dài thứ bao nhiêu rồi nữa. Tống Á Hiên vùi mặt lên bàn, động tác vũ đạo mới rời rạc hỗn loạn thành một nồi lẩu cuối bữa trong đầu. Mã Gia Kỳ thông cảm cho trạng thái không thích hợp dạo gần đây của anh, hết tiết học còn thúc giục anh mau tới bệnh viện kiểm tra.

Nhưng Tống Á Hiên không muốn, nói mình không sao, cuối cùng lại ngơ ngẩn một lúc rồi đáp chờ một thời gian, cho mình thêm một tuần, nếu như tình trạng này vẫn tiếp tục diễn ra thì Mã Gia Kỳ có thể nói với công ty.

Một tuần, có thể làm gì chứ.

Tống Á Hiên lại thở dài, muốn ném âu lo đi xa, vậy nhưng tiếng Lưu Diệu Văn oán giận vẫn còn vang vọng trong đầu, lặp đi lặp lại đến choáng váng.

Chỉ cần hôn một cái là được sao?

Tống Á Hiên bắt đầu chần chừ.

Bên ngoài có người gõ cửa, giây tiếp theo tay nắm được vặn xuống cửa mở ra, Tống Á Hiên cuống quít che tờ giấy nháp trên bàn, có chút chột dạ.

Lưu Diệu Văn không đi tới, cậu dựa lên cạnh cửa, trong tay là cánh hoa hồng phấn, lộ vẻ tò mò, "Em mới nhặt được một cánh hoa trong WC."

"Tống Á Hiên, anh nuôi hoa từ lúc nào vậy?"

Tuỳ tiện tìm một cái lý do lừa gạt đối phương, Lưu Diệu Văn ấy vậy mà cũng tin, xoay người đi xuống tầng tìm đồ ăn khuya. Tống Á Hiên thở dài một hơi ngồi về bàn, trên giấy đầy ắp cái tên anh sốt ruột muốn che dấu bí mật này.

Lưu Diệu Văn.

Tên người nọ lấp kín mặt giấy, chồng chéo lên nhau như mật mã phức tạp, anh nỗ lực thế nào cũng không thể cởi bỏ.

-

Ghi hình xong cũng đã là rạng sáng, dàn hàng cúi người cảm ơn fan cổ vũ bên dưới, sau đó mọi người kéo như đi thay đồ.

Hồ Nam đổ mưa lớn, chuyến bay bị lùi lại, công ty muốn ghi hình lấy tư liệu nên đưa cả nhóm về khách sạn trước.

Về đến nơi, bảy người ngồi xếp thành hàng, ai nấy đều mặc áo ngủ hoa hoè hoa sói đủ kiểu loại, không biết là ai đề nghị chơi nói thật lòng hay đại mạo hiểm, vì thế mấy đứa nhỏ lại bắt đầu một cuộc thi đấu mới.

Ngại có máy quay nên mọi người không dám chơi quá lớn, chơi được mấy vòng cũng chán đến buồn ngủ, đầu chai hướng về phía Lưu Diệu Văn, người đặt câu hỏi là Tống Á Hiên.

"Nói thật lòng hay là đại mạo hiểm."

"Đại mạo hiểm."

Tống Á Hiên đứng dậy, tắt camera, mọi người ai nấy đều bình tĩnh vô cùng, như là đang chờ anh lên tiếng.

Có chút nghẹn họng, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói ra yêu cầu đại mạo hiểm cho giống lời vui đùa nhất có thể.

"Lưu Diệu Văn, hôn anh một cái."

Lời này vừa nói ra, xung quanh trở nên tĩnh lặng vỗ cùng, Lưu Diệu Văn cứng người, trường hợp có chút khó coi, Hạ Tuấn Lâm tới giải vây, nói là mọi người đều mắc mưa, sợ dễ bị cảm, chi bằng tới phòng bếp nấu canh gừng.

Vì thế hoạt động chính lại biến thành chiếm đóng phòng bếp, những lời Tống Á Hiên nói cũng trở thành lời vui đùa vào một đêm bình thường đến không thể bình thường hơn, không ai để ý.

Anh thậm chí đã nghĩ tới kết cục này, vừa vặn lịch trên tường xé tới ngày một tháng tư.

Tống Á Hiên cũng có thể nương theo đó mà nói đây là một lời vui đùa không thành công cho lắm.

-

Thế nhưng có một số chuyện, không phải cứ muốn là có thể lừa được.

Mã Gia Kỳ dựa lên tường nhìn Tống Á Hiên nôn đến tối tăm mặt mũi, cánh hoa phấn hồng giờ đã chuyển sang màu đỏ tươi, giống như thao tác quảng cáo, trải đầy cánh qua quanh bồn cầu.

Tống Á hiên cũng biết mình giấu không nổi nữa.

"Nói đi, em thích Lưu Diệu Văn bao lâu rồi?"

Bao lâu.

Đây là câu hỏi luôn khiến Tống Á Hiên cảm thấy bối rối.

Thành tích học tập như vậy đã bao lâu rồi.

Học tiếng Quảng Đông bao lâu rồi.

Xa nhà bao lâu rồi.

Làm thực sinh bao lâu rồi.

Vừa vặn, Tống Á Hiên không thích nhớ thời gian, cho dù có là đáp án dễ nghe nhất cũng luôn mơ mơ hồ hồ.

Lúc bắt đầu quen Lưu Diệu Văn khi ấy mới có một mét sáu, phải ở trên sân khấu giới thiệu đi giới thiệu lại chính mình nhiều lần mới có thể khiến cho vài ba người nhớ kỹ.

Đảo mắt đã năm năm rồi.

Quen Lưu Diệu Văn cũng đã 5 năm, cũng không biết bản thân thích người nọ từ lúc nào.

Cửa sổ trong WC không đóng, gió thổi bay cánh hoa trải đầy đất, giống như giấc mộng ngọt ngào nắm bắt không nổi, Tống Á Hiên đột nhiên che mặt lại, vừa như bất lực lại có chút tuyệt vọng.

"Mã Ca, anh có thể đừng ép em không."

-

Tống Á Hiên bắt đầu chiến tranh lạnh với Lưu Diệu Văn, là Tống Á Hiên đơn phương tuyên chiến.

Lưu Diệu Văn cảm thấy quá khó hiểu, còn chưa kịp nổi giận câu nói đùa đường đột đêm đó, đảo mắt đã bị người đầu sỏ làm lơ.

Cậu dùng đủ mọi cách, thậm chí còn lén mở một group chat sáu người không có Tống Á Hiên, nói ra toàn bộ buồn bực trong lòng mình khoảng thời gian này.

Lúc đầu Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường còn sẽ an ủi cậu, sau rồi lại trực tiếp mắng cậu te tua, ba vị ca ca thay phiên nhau nói Lưu Diệu Văn thật ngốc, nhưng cậu hỏi thì nhất quyết không chịu nói.

Lưu Diệu Văn lăn qua lộn lại ngủ không yên, nằm mơ bên miệng liên tục gọi tên Tống Á Hiên.

Fan liên tục nhắn hỏi trên màn hình livestream rằng sao Tống Á Hiên lại đột nhiên giảm cân vậy, mặt chẳng còn bao nhiêu thịt nữa.

Lưu Diệu Văn thấy được, buột miệng nói anh ấy không giảm cân, chỉ là gầy đi thôi.

Tống Á Hiên không biết nghĩ gì, ngẩng đầu liếc nhìn cậu, sau rồi vội vàng cúi đầu, Lưu Diệu Văn cũng cảm thấy xấu hổ, đổi chủ đề thay đổi bầu không khí.

Đêm đó siêu thoại của CP xông lên vị trí thứ hai, Lưu Diệu Văn trong lúc dùng tài khoản phụ lướt weibo đã like một FMV của fan, cảm thấy có hơi lương tâm bất an nên vội vàng unlike.

Đọc bình luận thì phần lớn đều là khẩu hiệu support, Lưu Diệu Văn không cẩn thận kéo xuống thấy được bình luận cuối cùng, một bình luận lạc lõng không nằm trong đội hình, thoại hình có chút ododjt ngột, Lưu Diệu Văn liếc qua đọc vội cũng có thể khiến cho tim đập loạn nhịp, luống cuống tắt app.

Bình luận kia nói rằng: Không biết mọi người có phát ra không, chỉ cần có Tống Á Hiên ở đó, thì chúng ta sẽ chỉ thấy được sườn mặt Lưu Diệu Văn.

Phát hiện ra hay không, Lưu Diệu Văn cũng tự mình phát hiện ra.

Cậu ngẩng đầu, giống như tâm linh tương thông, giây tiếp theo, Tống Á Hiên ở cách đó 10m cũng nhìn qua, không lường trước được sẽ bắt gặp ánh mắt đối phương, trái tim Lưu Diệu Văn mơ hồ trở nên loạn nhịp.

Hình như cậu sinh bệnh rồi.

Còn mấy tháng nữa mới lên cấp 3, tuổi dậy thì vội vàng tới còn chưa kết thúc, Lưu Diệu Văn mới tròn mười lăm, đối với cái gọi là ảo tưởng lãng mạn còn rất ngây thơ, cho rằng chính mình sẽ thích người khác phái kiểu dịu dàng ngọt ngào, đến khi ý thức được tim mình sẽ loạn nhịp vì Tống Á Hiên, cậu cũng coi như giành được điểm trọn vẹn của tiết học mang tên tình cảm này.

Cậu biết, mình thích Tống Á Hiên.

Chiến tranh lạnh, vẫn chiến tranh lạnh. Đêm đầu tiên sau khi bừng tỉnh đại ngộ, cậu đột nhiên ý thức được việc đơn phương nỗ lực vô dụng thế nào.

Trước ống kính hai người vẫn có thể là đồng đội tốt anh một chén em một chén, nhưng sau ống kính Tống Á Hiên còn chẳng buồn nhìn cậu dù chỉ là một cái.

Sau khi Lưu Diệu Văn ý thức được một chút ảo tưởng phấn hồng của mình đối với Tống Á Hiên, lập tức hiểu rõ đơn phương độc mã chiến đấu hoàn toàn vô dụng, Tống Á Hiên vẫn không để ý tới cậu như vậy, cậu cần đi tìm đồng minh.

Làm người có suy nghĩ chững chạc nhất nhóm, Mã Gia Kỳ trở thành đối tượng mà cậu nhắm tới.

Mã Gia Kỳ bình tĩnh lắng nghe Lưu diệu Văn rối bời giải thích một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt chờ đợi của em trai ném ra một quả bom, Lưu Diệu Văn nổ đến mặt xám mày tro cũng cười đến là vui vẻ, bởi vì bom bọc vỏ đường. Mã Gia Kỳ nói, thì ra tình cảm của Tống Á Hiên không phải là đơn phương.

-

Một tuần tăm tối của Lưu Diệu Văn đã qua, giờ bầu trời chỉ còn lại những vì sao lấp lánh.

Thì ra Tống Á Hiên đổ bệnh, ngày hôm đó nói muốn cậu hơn trước mặt mọi người không phải là lời nói vui đùa nhàm chán gì, mà là muốn Lưu Diệu Văn tới cứu mình.

Lưu Diệu Văn cẩn thận mở cửa phòng, dẫm lên dép thong thả đi vào.

Tống Á Hiên đã ngủ say, còn lấy chăn che mặt, bên gối còn vương hai cánh hoa đậm nhạt không giống nhau.

Cậu kéo chăn ra, tạo nên một chỗ trống cho không gian an toàn của Tống Á Hiên, khuôn mặt Tống Á Hiên cũng dần lộ ra.

Giấc ngủ của anh vẫn luôn không sâu, một hai động tác đã sắp tỉnh lại.

Lưu Diệu Văn mượn ánh trăng mỏng manh nhìn anh, có chút mềm lòng, trái tim giống như được nhét đầy mảnh vụn lấp lánh của những vì tinh tú xa xôi, sáng bừng, cậu đột nhiên muốn hôn Tống Á Hiên.

Khoảng cách kéo lại chỉ còn bằng một gang tay, thoạt nhìn như thân mật vô cùng, Lưu Diệu Văn nghĩ, mình vốn dĩ nên cùng anh ấy thân mật.

Tống Á Hiên vừa tỉnh lại, dụi dụi mắt còn chưa kịp chải vuốt rõ ràng suy nghĩ của mình, giống như quay trở về trước khi hai người chiến tranh lạnh, bèn cong mắt cười với cậu.

Anh nói, Lưu Diệu Văn sao em về muộn vậy.

Lưu Diệu Văn biết nắm bắt thời cơ, nhanh chóng tranh thủ lúc anh mơ màng tỉnh mà cúi đầu mũi chạm mũi với anh.

"Đại mạo hiểm.

"Đại mạo hiểm gì cơ?"

Lưu Diệu Văn đột nhiên nghiêm túc gọi tên anh. Cậu nói, Tống Á Hiên Nhi.

Em còn thiếu anh một nụ hôn.

Đột nhiên tỉnh táo lại, bầu không khí cũng không quá ái muội, cơn gió nói như muốn thổi giãn khoảng cách của hai người ra một chút, Tống Á Hiên duỗi tay đẩy đối phương, quay mặt sang một bên nhất quyết không nhìn cậu.

"Em không nợ anh gì hết, Lưu Diệu Văn."

"Tống Á Hiên," Lưu Diệu Văn thở dài, "Tống Á Hiên Tống Á Hiên Tống Á Hiên."

"Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư, anh không cần phải gạt em."

Bất chợt, nụ hôn của cậu rơi xuống, quang minh chính đại, lộng lẫy bừng sáng, giống như món đồ lưu niệm dễ vỡ, chỉ sợ không cẩn thận một chút thôi sẽ trượt tay đánh vỡ.

"Tống Á Hiên, em nguyện ý hôn anh, nụ hôn đầu tiên là để chữa bệnh cho anh, nụ hôn thứ hai, thứ ba, và rất nhiều sau này nữa, đều là bởi vì thích anh."

"Vậy còn anh, anh có thích em không?"

Hai người giống như đột nhiên thiếu nước, chỉ có hơi nước đến từ những nụ hôn mới có thể lấp đầy.

Tống Á Hiên lung tung gật đầu, xương hông cộm đến người anh có chút đau, là đau một cách ngọt ngào.

Hai người có rất nhiều thời gian, có thể hoàn thành thêm thật nhiều nụ hôn nữa, Tống Á Hiên ghé sát lại gần mặt cậu, khẽ nói,

"Kết thúc chiến tranh lạnh đi Lưu Diệu Văn, anh thầm thích em đã lâu rồi."

- Hết.

//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top