Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

nụ cười của em, như mực đen trên giấy trắng

As per @hopevismyotp's request.


-


Lần đầu tiên, Hoseok nhìn chòng chọc vào tờ giấy mất hai phút chỉ để cố hiểu xem nó đang thắc mắc anh cái gì.

Xin chào, hàng xóm! dòng chữ viết bằng bút lấp lánh màu hồng hiện lên trên tờ giấy vàng tươi, cậu có tình cờ sở hữu một con dao bản to cực kỳ bén, hoặc lý tưởng hơn là dao phay không? Nếu có, làm ơn hãy để nó ở trước cửa căn hộ phía bên tay phải của cậu (2F đấy nhé, không phải 2D đâu!) và gõ cửa ba lần. Nếu không thì gõ cửa một lần thôi.

Cảm ơn!

Vội vàng nguệch ngoạc ở rìa trang giấy là vài chữ bé hơn, có vẻ đã được thêm vào sau khi nghĩ ngợi một hồi. Hoseok nheo mắt đọc:

Tái bút: Mình không phải sát nhân hàng loạt đâu. Mình hứa đêm nay sẽ không có ai chết hết, trừ miếng thịt lợn mình định nấu cho bữa tối. Chà. Cái đó nghe cũng chẳng ổn chút nào. Miếng thịt lợn đã ngoẻo từ lúc mình mua nó rồi, lại còn đông cứng luôn nữa (NÓI CÁCH KHÁC LÀ KHÔNG TÀI NÀO CẮT THÀNH TỪNG MIẾNG NHỎ HOÀN HẢO ĐƯỢC), thế nên mình mới cần thứ gì đó cứng cáp hơn con dao của mình.

– V

Nhà Hoseok không có dao phay. Anh cũng khá chắc con dao mình đang dùng chẳng phải dao bản to gì cả, chỉ là loại thường thôi, nhưng thật sự thì anh đâu phải chuyên gia phân biệt dụng cụ làm bếp.

Bước vào trong căn nhà bé nhỏ của mình, anh thả túi đồ mới mua lên quầy bếp kiêm bàn ăn. Căn hộ anh không quá rộng; phòng khách và nhà bếp gần như nối liền với nhau; nhà vệ sinh tí tẹo với vòi sen, và phòng ngủ chỉ đủ diện tích để chứa một chiếc giường đơn cùng tủ quần áo. Hoseok mới sống ở đây được có năm tháng, sắp sửa lên thành sáu, và anh chưa thực sự làm quen với bất kỳ hàng xóm nào, bao gồm cả người sống trong căn hộ 2F.

Dù vậy, do sở thích giúp đỡ người khác, anh vẫn lục đục mở tủ bếp ra để tìm giấy viết. Anh xé một trang trắng tinh từ quyển vở ghi bài môn đại số hồi anh học cao đẳng vài năm về trước ra, thứ anh không bao giờ động đến, và hí hoáy viết cách giã đông thịt. Việc đó chắc sẽ hữu ích hơn đấy.

Anh dừng bút không lâu sau đó. Rồi anh ký, không phải với tên mình, mà qua hình vẽ mặt trời với miệng cười trái tim.

Anh gập nó lại làm đôi và để trước cửa phòng 2F, mặt ngoài ghi rõ chữ Dành cho V, chúc may mắn nhé!!

Và anh gõ ba lần lên cánh cửa, vì gõ một lần thì có thể hàng xóm của anh sẽ chẳng bao giờ ra mất, rồi quay lại căn hộ của mình để sắp xếp thức ăn vào tủ lạnh.


*


Sáng hôm sau, anh đang ăn dở thì nghe thấy ba tiếng gõ trên cửa phòng mình.

Nhíu mày, anh nuốt chửng một miệng đầy đồ ăn và ra mở.

Trên thềm nhà anh là tờ giấy hình bông hoa gập đôi.

Hoseok cúi người xuống nhặt, nhận ra rằng đó chính là loại giấy dán trước cửa phòng anh hôm trước. Anh tự mỉm cười với bản thân mình trong lúc xem xét bông hoa, mày nhướn lên thích thú khi nhận thấy vết mực lấp ló dưới khe gấp kia.

Anh cẩn thận gỡ tờ giấy ra, vuốt cho phẳng những nếp hằn. Rồi anh thấy nét chữ viết tay quen thuộc, viết rằng:

KHÔNG PHẢI SIÊU ANH HÙNG NÀO CŨNG KHOÁC ÁO CHOÀNG!!! Cảm ơn cậu nha, bữa tối thành công rực rỡ luôn, và chúng ta đã ngăn ngừa được một thảm hoạ tiềm tàng bằng cách không giao cho mình vũ khí giết người rồi đó. Cậu tuyệt hơn hẳn internet nhé!

Anh bật cười, quay vào căn hộ, tay đóng cánh cửa sau lưng. Tác giả đằng sau mẩu giấy có vẻ đã vẽ một đĩa mà Hoseok cho là thịt lợn nấu chín bên dưới lời nhắn, kết thúc bằng chữ ký lần trước. V.

Hoseok tiếp tục bữa sáng của mình với cảm giác lâng lâng trong lồng ngực.


*


Được rồi, ngày hôm sau anh viết, trên tờ giấy đẹp đẽ hơn anh mới mua ở văn phòng phẩm trên đường từ phòng tập về nhà, nhưng làm thế nào mà cậu chắc được rằng tôi KHÔNG khoác áo choàng?

Nói chí phải, là câu trả lời vào sáng kế tiếp, bên cạnh là một dải hình vẽ những khuôn mặt hoạt hình đang trầm tư suy ngẫm và vài dấu hỏi chấm trong đám mây nghĩ ngợi kia. Thế. Cậu có khoác thật không?

Hoseok cười tươi trong lúc thả mình xuống ghế, tay giơ tờ giấy lên cao.

Và những mẩu tin nhắn cứ tiếp tục từ đó.


*



Có những khi, đến việc nhảy cũng trở nên quá sức.

Nhưng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.

Hoseok thật sự không nghĩ mình có thể yêu gì hơn cảm giác được điều khiển cơ thể theo dòng nhạc đệm kèm và thả mình vào giai điệu. Hàng giờ luyện tập khi còn là một cậu bé, dù đổi lại phải trừ vào thời gian chơi đùa để hoàn thành cho xong bài tập về nhà trước giờ ngủ, và đổ bao nhiêu công sức tạo dựng nên nhóm nhảy hạng khá với chín người đã dẫn anh tới quyết định theo đuổi bộ môn nhảy sau này. Trải qua một tấm bằng đại học và vài lá đơn bị từ chối, giờ anh trở thành thầy giáo dạy nhảy tại phòng tập nơi anh đã vất vả làm việc để có thể coi là ngôi nhà thứ hai. Anh thấy bằng lòng mà, thật sự đấy, và tình yêu của anh đối với nhảy chỉ tăng dần theo thời gian.

Nhưng đôi lúc, rất ít khi, mọi chuyện vượt quá giới hạn của anh.

Vào cuối những ngày hiếm hoi ấy, khi chỉ còn anh cùng hình ảnh phản chiếu của mình ngồi trên sàn nhà bóng loáng, lớp áo thấm mồ hôi dính chặt trên người và từng thớ cơ kêu gào đau nhức, anh lại nghĩ đến việc nghỉ ngơi và xách ba lô đi đâu đó một thời gian. Có thể là về nhà anh, nơi mẹ anh sẽ chào đón với hơi ấm quen thuộc của bà, hay tới một nơi nào đó mới hoàn toàn, để dành ra vài ngày cố gắng ghi nhớ những nhà hàng ngon nhất.

Đến cả căn hộ bé xíu của anh cũng được nữa. Khoá chặt cửa lại, lôi hết mớ đồ ăn vặt anh không nên tiêu thụ quá nhiều ra khỏi tủ lạnh, ném hết chăn gối lên sàn phòng khách để dựng thành pháo đài, rồi bật một loạt các bộ phim yêu thích lên.

Nhưng những đứa trẻ cần anh, dù chúng có cứng đầu đến thế nào, cũng như cách mà anh cần thầy giáo của mình hướng dẫn những ngày còn bé. Và phần lớn thời gian, tất cả cảm xúc không-được-vui-vẻ-cho-lắm kia đều biến mất vào giây phút ai đó bật nhạc lên và cơ thể anh chuyển động, lướt qua hết những động tác quen thuộc và đồng thời tạo ra điều mới mẻ ngay tại chỗ.

Nên anh ổn thôi. Đôi khi điều đó cần được nhắc lại, nhưng anh ổn thôi.


*


Trên cửa nhà anh không có mẩu giấy nào cả.

Anh cố gắng không tỏ ra quá thất vọng.

Người hàng xóm kỳ lạ của anh, V, nếu những chữ ký trên lời nhắn có thể tin tưởng được (mà đối với Hoseok thì không, vì ai mà lại có tên một chữ cái cơ chứ, nhưng anh cũng cho rằng mối quan hệ giữa hai người họ chưa thân thiết tới mức thẳng thắn hỏi tên), không có nhiệm vụ phải gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày chỉ vì người đó đã làm vậy liên tục trong suốt hai tuần qua. Hoseok tự nhủ với bản thân.

Thở dài, anh đẩy cánh cửa, quai ba lô trượt xuống một bên vai. Khi bước vào, anh suýt thì trượt chân ngã do đế giày tiếp xúc với một thứ trơn hơn sàn nhà rất nhiều.

Anh kịp thời víu được mép cửa, mắt mở to nhìn hàng chục trái tim bằng giấy đủ loại màu nằm la liệt trên nền nhà anh. Anh nhanh chóng giơ chân lên khỏi những mẩu bị anh vô tình giẫm phải, thở phào nhẹ nhõm vì đã không tạo ra hư hại gì quá nghiêm trọng.

Cậu hàng xóm chắc đã luồn hết xấp trái tim qua cái khe nhỏ hẹp giữa sàn nhà anh và mép cửa. Sau khi cẩn thận cởi giày ra và đặt chúng sang một bên cùng ba lô, Hoseok khuỵu gối xuống và nhặt từng trái tim lên.

Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt diệu thôi!

Cười lên đi nào~ :D

ÁO CHOÀNG HAY KHÔNG THÌ CẬU VẪN LÀ ANH HÙNG

Nè, trong mẩu giấy hôm qua cậu có nói về việc cảm thấy mệt mỏi dạo gần đây, nên mình mong chúng sẽ có ích, dù chỉ chút ít nào đó

Từng cái, từng cái một, Hoseok lướt qua các trái tim và đếm được tổng cộng 32 chiếc. Tấm cuối cùng còn chẳng có lời nhắn nào, chỉ là một trái tim đỏ chói với cái mặt vẽ lên, và Hoseok thấy mình bật cười.

Đêm hôm đó, anh thử tài hội hoạ của tay mình và thành công vẽ nên một gương mặt hoạt hình với nụ cười trái tim lần nữa. Anh nắn nót viết dòng Cảm ơn và để nó ở đó, trước khi tự nhắc nhở bản thân ghé qua tiệm hoa sau giờ làm ngày mai.


*


Hoseok thấy lo lắng lúc đặt bó hoa tú cầu bé xinh trước cửa căn hộ 2F cùng mẩu giấy cảm ơn kia.

Anh trở về nhà trước khi có cơ hội tự vấn bản thân, tim đập mạnh tới mức nó có thể trào luôn ra khỏi họng anh, nhưng bên cạnh đó còn cảm giác thắng lợi chạy dọc mạch máu trong lúc tựa lưng lên cánh cửa đóng kín và hít thở vài hơi thật sâu.

Chỉ là cảm ơn thôi mà, anh lẩm bẩm. V đã dành thời gian cắt ra ngần ấy trái tim cho Hoseok và viết những lời nhắn nhủ động viên lên từng mảnh một. Tất nhiên Hoseok sẽ nói với cậu ấy rằng anh rất biết ơn rồi. Có gì lạ đâu. Chỉ là cảm ơn thôi.

Chỉ là cảm ơn mà thôi.


*


Một trong những nhân tố dẫn Hoseok đến quyến định thuê lấy căn hộ này là bức tường.

Việc dành ra vài năm đầu tiên trong ký túc xá trường đại học đầy những thằng con trai tuổi mới lớn và bốn năm sau đó làm hàng xóm của một cặp đôi cãi nhau mỗi tối đã dạy anh rằng tốt nhất là không nghe ngóng gì cả. Bằng cách đó, chẳng ai có thể phàn nàn ngược lại về anh khi anh bật nhạc hơi lớn và nhảy cho vơi đi căng thẳng giữa phòng khách của mình.

Nhưng giờ đây, anh lại bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ về người hàng xóm kia. Cậu ấy thích thể loại nhạc gì? Liệu cậu ấy có hát vang như Hoseok những khi anh cho rằng không ai đang ở quanh không? Cậu ấy có hay trò chuyện với mọi người, với bạn bè đến chơi, với họ hàng qua điện thoại, hay thậm chí là với thú cưng không?

Giọng cậu ấy nghe như thế nào nhỉ?

Một phần Hoseok nghĩ rằng chú tâm nhiều đến thế lên cậu hàng xóm không biết mặt, cũng chẳng rõ tên thì thật kỳ lạ.

Phần còn lại muốn bước ra khỏi nhà ngay bây giờ, gõ ba lần lên cửa, và tử tế chào cậu hàng xóm một câu.

Nhưng rồi thứ gì đó đã níu anh lại. Khiến anh ngập ngừng trên đường đi ra, khiến anh do dự trước tay nắm, khiến anh chớp mắt ngơ ngác nhìn lớp sơn trắng đơn điệu phủ lên cửa nhà mình.

Rồi anh lùi lại và nghĩ, một ngày nào đó khác, và quay về sô pha để soát lịch tập cho vũ đạo kế tiếp của lớp học.

Và anh thiếp đi như vậy.


*


Vào chiều nọ, có một người con trai đứng trước cửa phòng 2F, trông như sắp sửa rời đi.

Hoseok dừng chân giữa hành lang, chiếc túi giấy ghì chặt trong tay. Buổi tập nhảy hôm ấy đã đột ngột bị gián đoạn do chuông báo cháy giả, và đến lúc tất cả mọi chuyện dịu xuống thì chẳng còn ai có tâm trạng nhảy nữa rồi. Kể cả Hoseok, lẫn cậu nhóc sinh viên ham học hỏi mang tên Jungkook trong lớp nâng cao của anh, người có khả năng thách đấu Hoseok về độ bền bỉ lúc nhảy.

Vậy nên họ kết thúc sớm và cho học viên tan hết với lời hứa sẽ luyện tập chăm chỉ hơn vào buổi kế tiếp. Hoseok đã tận hưởng quãng đường đi về nhà của mình và quyết định ghé qua văn phòng phẩm, nơi anh mua loại giấy nhớ xinh xắn suốt vài tuần qua để xem thêm lần nữa. Anh thấy ngạc nhiên khi cậu chàng nhân viên ở quầy thu ngân, cao ráo và lộ lúm đồng tiền mỗi khi cười, cùng bảng tên đề 'Namjoon', còn nhớ cả anh.

Do cảm xúc nhất thời, Hoseok lựa ra một quyển sổ nho nhỏ với trang bìa trắng tinh, kèm theo ba tờ hình dán đáng yêu nữa. Ngôi sao, hoa lá, và mèo. Dễ thương lắm đấy, theo anh thì là vậy.

Trong những mẩu giấy nhắn gửi gần đây, Hoseok nhận ra rằng V bắt đầu hí hoáy nhiều hình vẽ trên lề giấy của họ hơn. Thường thì chúng là thú cưng hoạt hình hay nhân vật tự sáng tạo (nhóc đầu trái tim cùng cơ thể biến đổi liên tục là số một đối với Hoseok đấy). V thật sự có tài trong chuyện này, anh nghĩ thế.

Anh còn cho rằng V sẽ thích mấy món quà bé xinh này nữa. Cũng có thể sẽ rất kỳ lạ, tặng cho một người bạn gần như không quen món đồ xinh xắn mắc tiền chẳng vì lý do gì hết. Nhưng Hoseok không để tâm quá nhiều đến việc đó. Anh biết mình không thể viện cớ gì ở đây, không như những bông hoa anh đã để lại thay lời cảm ơn. Điều này...điều này không dễ mà hợp lý hoá.

(Biết đâu lại chẳng khó đến vậy, nếu anh đủ can đảm để thừa nhận sự thật giản đơn rằng anh đã cảm nắng một người mình còn chẳng biết mặt lẫn tên.)

Nhưng anh không để tâm đến việc đó đâu. Không chút nào.

Anh không biết liệu ứng xử như vậy thì mình sẽ trông như loại người gì.

Anh đã tính đặt cái túi xuống trước cửa nhà 2F và quay về như mọi khi, chỉ có điều, giờ đây người kia xuất hiện và anh ấy đang đáp lại ánh nhìn chòng chọc của Hoseok. Anh ấy có mái tóc màu xanh bạc hà nhàn nhạt cùng khuôn mặt mềm mại, trên người mặc áo len đỏ và cặp quần bò sờn tới mức màu nguyên bản của nó nhạt đến không thể thấy nổi. Lông mày anh ấy nhướn lên, như muốn hỏi xem Hoseok đang làm cái gì, và điều đó làm Hoseok giật mình khỏi cuộc đọ mắt.

Cuống quít, anh cúi đầu xuống, để chào và cũng xin lỗi, rồi vội vàng bước qua anh ấy, tới cửa nhà mình. Đây có phải V không? Anh không cho là vậy. Hoseok chưa từng thật sự tưởng tượng xem ngoại hình của V sẽ thế nào, nhưng anh không nghĩ cậu ấy trông như thế. Chỉ là linh cảm thôi.

"Cậu sống ở đây ư?" anh chàng kia lặng lẽ hỏi, làm Hoseok bất ngờ.

Anh suýt thì đánh rơi chùm chìa khoá. "Ừm, phải rồi. Cậu thì sao?"

"Không," anh ấy trả lời, giải đáp cho nghi ngờ của Hoseok với cái lắc đầu nhè nhẹ. "Tôi chỉ ghé qua để gặp bạn trai mình thôi. Lâu rồi tụi tôi chưa hẹn hò."

Lần thứ hai trong buổi chiều hôm đó, Hoseok cứng người, khoá cắm dở trên ổ. Từng câu chữ của người kia ong ong trong não anh.

Anh ấy đang đến thăm bạn trai mình, chủ căn hộ 2F. Chủ căn hộ 2F là V, hàng xóm của anh.

V có bạn trai.

Hoseok vẫn không thể lý giải được tại sao ngực mình lại cảm thấy trống rỗng đến vậy.

Nhưng anh vẫn mỉm cười, lịch sự vẫy tay chào người kia, và tiến vào căn hộ. Anh để chiếc túi giấy từ văn phòng phẩm lên bàn cà phê và không đoái hoài gì đến nó suốt tối, tự làm mình bận rộn với việc bếp núc.

Cuối cùng anh nấu hơi thừa, mà cũng không sao. Nhân viên tiệm sách ở đối diện phòng tập của họ, Seokjin, người anh hay ăn trưa cùng, có lẽ sẽ thích một bữa trưa nhà làm ngày mai.


*


Những mẩu giấy không thực sự ngừng lại, nhưng chúng có giảm đi.

Hoseok kể rằng công việc đang làm anh cảm thấy mệt mỏi, và ngay hôm sau anh nhận được vài bông hoa gấp gọn trước nhà, cùng dòng chữ CỐ LÊN!!! đơn giản viết trên giấy nhớ đính ở cửa phòng mình. Sẽ là dối trá nếu anh khăng khăng rằng điều này chẳng làm tim anh rung động đâu, nhưng rồi anh xua hết đàn bướm đi và tự nhắc nhở bản thân rằng V đã có bạn trai rồi. Cậu ấy chỉ tỏ ra thân thiện thôi, và không phải lỗi tại cậu ấy mà Hoseok hơi vượt quá giới hạn.

Dù vậy, anh vẫn thu thập từng bông hoa và mẩu giấy, cẩn thận xếp chúng vào ngăn kéo nơi anh dành riêng cho những lời nhắn từ người hàng xóm kia. Anh tự hỏi liệu V có giữ mấy tin nhắn nho nhỏ từ anh không, cất kín ở đâu đó, hay đơn thuần bỏ đi sau khi đã đọc xong.

Và rồi anh buộc mình phải dừng tự hỏi lại.


*


Đi du lịch vài hôm nghe càng ngày càng có vẻ như là một ý tưởng tuyệt hảo.

Cơ mà Hoseok không biết mình muốn đi đâu nữa. Có thể là biển. Hay công viên giải trí. Núi thì sao nhỉ?

Hoặc biết đâu anh sẽ mời Seokjin đi cùng, vì anh ấy là người đứng gần vị trí bạn thân nhất Hoseok có ở nơi này. Cả Jungkook nữa, cứ qua mỗi buổi tập họ duyệt cùng nhau là thằng bé lại dính anh hơn. Anh còn có thể đi kết bạn với Namjoon và hỏi xem liệu cậu ấy có muốn gia nhập không.

Hoseok đâu có cô đơn, không hẳn vậy. Phần lớn thời gian, xung quanh anh toàn là người tốt mà.

Chỉ là, đôi khi việc liên kết thôi cũng thật khó khăn, để mà rũ bỏ hoàn toàn cảm giác như thể mọi thứ đều chênh vênh.

Anh đã cân nhắc tâm sự với V về tất cả những chuyện này, nhưng rồi mối hoài nghi của anh tràn đến và thì thầm với anh rằng, chẳng phải trước nay điều đó cũng bấp bênh lắm sao?


*


Lần tiếp theo gặp mặt bạn trai của V, Hoseok nghĩ mình cũng đã thấy cả V nữa.

Bởi vì, chà. Bạn trai cậu ấy còn có thể hôn ai khác trước cửa phòng 2F cơ chứ?

Hoseok không thể ngăn chân mình khỏi bước chậm lại. Giờ sắp tới lúc ăn tối rồi, và Hoseok vừa mới ghé qua văn phòng phẩm để thử kết bạn với Namjoon. Có vẻ hôm nay người bạn trai kia sẽ ở lại lâu hơn.

Cậu trai còn lại, người mà Hoseok cho là V, có một mái đầu vàng óng bù xù trông như vừa thức dậy xong. Cậu ấy cũng đang bơi trong chiếc áo len quá cỡ của mình nữa, và Hoseok buộc bản thân phải quay đi.

"Mai em sẽ tới phòng thu thăm anh nhé," V nói, "buổi trưa thì sao nhỉ?"

"Hoàn hảo luôn," anh bạn trai trả lời.

Hoseok lén nhìn họ từ khoé mắt, nhận ra cách mà hai người đung đưa cánh tay, móc lại với nhau bằng ngón út. Anh cố mở khoá cửa cho nhanh, nhưng nó chỉ tổ tạo ra tiếng lách cách ồn ào và thu hút sự chú ý từ cặp đôi kia.

Họ nhìn anh.

Hoseok, một cách gượng gạo, đáp lại ánh nhìn với nụ cười méo xệch.

Người bạn trai khẽ gật đầu chào anh. V thì đơn giản mỉm cười lịch sự, trước khi quay lại với bạn trai mình. Không gì hơn.

"Mai gặp sau nhé, Yoongi-hyung?"

"Mai gặp em."

Hoseok cuối cùng cũng mở được cửa nhà mình ra.

Người bạn trai, Yoongi nếu anh nghe không nhầm, bắt đầu bước dọc hành lang với một cái vẫy tay cuối. "Tạm biệt, Jiminie."

Hoseok tiến vào trong và đóng cửa lại.

Jimin, anh nghĩ. Đấy là tên thật của V. Và cách người bạn trai phát âm cái tên ấy nghe thật thân thuộc, Tạm biệt Jiminie, như thể trong đó chứa tất cả sự trìu mến của thế giới này gom lại vậy. Hoseok thấy như mình còn không được phép nói nó ra.

Nhất là khi V đã nhìn anh với ánh mắt cứ như anh chẳng là gì ngoài một người lạ.


*


Vũ trụ hoạt động đến là lạ kỳ.

Một tuần sau, Hoseok trở về khu chung cư chỗ họ và thấy một cậu trai ngồi thu lu dưới chân cầu thang. Hoseok chưa thấy cậu ấy bao giờ, nhưng rồi Hoseok cũng chưa thấy kha khá người trong khu này, nên chẳng phải điều gì quá khác thường cả.

Thật sự mà nói, anh đâu có lý do gì để mà dừng lại.

Nhưng thay vì tiếp tục đi lên căn hộ của mình, anh đứng yên tại chỗ.

Cậu trai kia có một khuôn mặt hút hồn, những đường nét cân đối đến mức Hoseok phải chớp mắt vài lần để xem mình có nhìn nhầm không. Mái tóc nâu của cậu ấy che khuất vầng trán, môi dưới bĩu ra hờn dỗi. Cậu ấy có vẻ như còn đang mặc đồ ngủ nữa.

Rồi cậu ngước mắt lên và thấy Hoseok, nụ cười thân thiện thế chỗ cho cái bĩu môi kia. "Xin chào!"

"Ừm, chào." Chiếc túi ni lông treo lủng lẳng trên cổ tay Hoseok, đầy ắp những hộp mỳ ăn liền anh tính xơi hết cho bữa trưa vào ngày Chủ Nhật đẹp trời này, chợt trở nên kém quan trọng hơn. Anh ngồi xuống cạnh cậu trai. "Cậu đang làm gì ngoài đây thế?"

"Bạn cùng phòng mình nó bỏ thằng bạn chí cốt này để theo bồ nó đây," là lời giải thích của cậu ấy, đi-thẳng-vào-vấn-đề luôn.

Hoseok ngẩn người mất hai giây trước khi phá lên cười. Bao nhiêu lần vất vưởng ngoài hành lang trong lúc bạn cùng phòng ký túc mình làm vài chuyện khó nói với đối tượng tạm thời trở lại với tâm trí anh, và anh mỉm cười đầy cảm thông. "Vậy là chịch nên bị tống cổ?"

Cái gật đầu chậm rãi. "Chịch nên bị tống cổ."

"Cơ mà giờ còn chưa tới trưa?"

"Rõ ràng là lên giường không quản nắng mưa rồi."

Hoseok bật cười lần nữa. Rồi thứ gì đó nảy lên. "Chờ đã, bạn cùng phòng ư?"

"Phải," cậu trai cười tươi, lắc đầu nhè nhẹ để tóc bay ra khỏi mắt. Hoseok nhìn theo từng chuyển động và cảm thấy một cục nghẹn lớn dần lên trong cổ họng. "Bạn thân nhất của mình và mình sống cùng nhau, dù cứ đà này thì cậu ấy chắc sẽ chuyển vào cùng bạn trai sớm thôi."

"Chẳng phải chỗ này quá nhỏ để hai người sống chung một căn hộ sao?"

Cậu ấy nhún vai. "Cũng đúng, nhưng tụi mình quen rồi. Hai đứa này ngủ chung giường từ hồi còn trong ký túc đấy nhé." Rồi cậu mỉm cười. "Nhân tiện, mình là Taehyung."

Hoseok gật gù. "Mình là Hoseok."

Hai người bắt tay. Tay Taehyung thật lớn mà mềm mại, và giờ đây khi Hoseok có tầm nhìn tử tế hơn, anh thấy vẻ trẻ trung hiện rõ trên mặt Taehyung, trái hẳn với tông trầm của giọng cậu ấy. Ngón tay anh râm ran khi họ rời đi.

"Được bao lâu rồi thế?" anh hỏi.

Taehyung kiểm tra đồng hồ đeo tay và ngâm nga. "Tầm bốn mươi phút."

"Úi chà."

"Thật lòng nhé, mình chỉ để hai người đó tự do bây giờ vì hyung sắp đi công tác cho một dự án nhiếp ảnh khác nữa thôi, và Chim có lẽ sẽ hậm hực suốt với mình đến khi anh ấy quay lại."

"Là khoảng mấy ngày nhỉ?"

"Một tháng rưỡi, theo những gì mình nghe kể thì là vậy. Khá chắc họ sẽ lại gạ gẫm qua Skype, nhưng mình để hai người đấy lăn lộn bù bao lâu thì khả năng ấy sẽ càng giảm bớt."

Hoseok đã không đếm nổi số lần mình cười ngặt nghẽo giữa cuộc trò chuyện này nữa rồi. Dù sao thì Taehyung trông cũng hài lòng, miệng cười tươi đến mức trông như nụ cười của cậu ấy chiếm luôn nửa khuôn mặt. Nó làm cậu ấy nhìn trẻ hơn hẳn, chứ không như con người đẹp đến vô thực Hoseok thấy lúc trước nữa, nhưng vẫn đẹp lắm nhé.

Mọi chuyện thật dễ dàng. Hoseok đã có thể trao đổi thoải mái với cậu trai mới quen này, và anh tự hỏi tại sao mình chưa từng dành thời gian chủ động tìm kiếm mọi người để kết bạn trong khu căn hộ của mình.

"Taehyung à."

Hoseok quay đầu lại cùng lúc với Taehyung, và anh há hốc miệng khi thấy bạn trai V – Yoongi, não anh giúp đỡ – đứng đó. Má anh ấy đỏ bừng, cái khẩu trang đen kéo xuống tận cằm và tóc thì nhét hết vào bên dưới chiếc mũ tai bèo ngớ ngẩn (mặc kệ sự thật rằng chính Hoseok cũng tậu cho mình tầm bốn cái đi).

"Yoongi-hyung!" Taehyung reo lên, chống tay đứng dậy. "Anh với Jimin xong rồi hả?"

"Ừ." Yoongi dụi mũi như thể đang xấu hổ, trước khi ánh mắt chạm lên Hoseok. Hai người nhận ra nhau, và anh ấy ngập ngừng mỉm cười thay lời chào.

Hoseok chỉ còn vừa đủ tỉnh táo để gật đầu đáp lại, những suy nghĩ chạy ù ù trong anh. Đây là bạn trai của bạn cùng phòng của Taehyung ư? Yoongi ư? Yoongi là bạn trai của bạn cùng phòng? Nhưng bạn trai của Yoongi là V? Jimin? Bạn cùng phòng của Taehyung là V? Taehyung là –

Thứ gì đó sáng lên. Hoseok ngậm chặt miệng lại.

Anh đứng dậy khi Yoongi bước qua với câu chào cuối cùng. Taehyung đang vẫy tay cuống quýt với Yoongi, và cậu ấy không dừng lại cho đến khi người anh lớn đã biến mất sau cánh cổng khu chung cư.

"Chà, thế là mình được lên rồi," cậu ấy nói.

"Ừm," Hoseok nghe thấy mình trả lời, "mình cũng vậy."

Hai người bước lên cầu thang trong im lặng, trừ việc Taehyung thì ngân nga khe khẽ, còn Hoseok gào thét bên trong. Một khi đã tới hành lang tầng hai, Taehyung dừng bước để quay sang nhìn anh. "Cậu cũng ở tầng này sao?"

Hoseok gật đầu.

"Ồ." Biểu cảm trầm tư thoáng qua trên gương mặt Taehyung, trước khi hoàn toàn biến mất. Cậu mỉm cười. "Mình cũng vậy nữa! Trùng hợp ghê ha."

Nên họ tiếp tục đi hết hành lang cùng nhau, rồi Taehyung đứng lại, nói rằng, "Đây là mình nè."

Hoseok nhìn tấm biển gắn trên cửa phòng. 2F.

Taehyung cũng ở 2F nữa.

Hoseok thấy môi mình bắt đầu kéo lên, cảm giác ấm áp tràn đầy trong lồng ngực. Anh hất đầu ra sau, ngay tại cửa căn hộ mình, và nói, "Còn đấy là mình."

Không cần nán lại đợi câu trả lời, anh lùi vài bước để về phòng mình và mở khoá cửa. Một âm thanh ngạc nhiên phát ra từ phía Taehyung, và khi Hoseok ngẩng lên, mắt cậu ấy đang mở to nhìn anh.

Hoseok chẳng thể làm gì khác mà. Anh bật cười rồi đẩy cửa bước vào, tay vẫy theo đằng sau. "Rất vui được gặp đó, V! Hay phải nói là, Taehyung chứ nhỉ. Gặp cậu sau nhé."

Một âm thanh khác lại phát ra từ Taehyung, lần này với tông cao hơn hẳn. Hoseok bước sang một bên và tựa lưng vào cánh cửa đợi nó đóng lại, cười tươi đến mức má anh nhức lên.

Jimin không phải V, anh nghĩ, và tim anh đập rộn ràng.

Taehyung mới là V. Taehyung.


*


ÔI CHÚA ƠI?????? mẩu giấy dán trên cửa phòng anh xuất hiện vài giờ sau, lúc mặt trời bắt đầu khuất dạng sau đường chân trời, ÔI CHÚA ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hoseok cười, và cười, và cười, và chỉ dừng lại đủ để viết lời đáp lên tờ giấy đẹp đẽ anh chưa chạm vào cũng phải ít lâu rồi.

Phải, anh viết, ôi Chúa ơi.


*


Sau đó họ vẫn chưa làm quen với việc gặp mặt trực tiếp, vì lý do nào đó, và quyết định tiếp tục những mẩu giấy nhắn tin thêm ít hôm.

Chỉ có điều, giờ đây giọng điệu trong mỗi dòng chữ đã thay đổi, dù không nhiều, và Hoseok đang thấy thoả mãn lắm luôn.

mình thật sự còn chưa có chuẩn bị tinh thần cho vẻ ngoài nóng bỏng ấy của cậu??? ĐÀN ÔNG PHẢI THẾ CHỨ. nhân tiện cậu bao nhiêu tuổi thế?

Mình sinh năm 94. Và này. Cậu trông cũng đẹp trai lắm mà.

TRỜI ƠI HOSEOK HYUNG

Hoseok không biết mối quan hệ hiện nay giữa hai người là gì, nhưng anh sẽ rất vui lòng được tìm hiểu xem.


*


Hoseok xin nghỉ phép và kéo dài những ngày cuối tuần để về thăm nhà mình.

Suốt chuyến tàu, anh dành ít thời gian quan sát cảnh vật bên ngoài khung cửa, và nhiều cho việc đọc đi đọc lại lời nhắn Taehyung gửi anh sáng hôm đó, tưởng tượng giọng nói của em ấy trong đầu mình hơn.

Đi đường cẩn thận nhé!!! Em sẽ nhớ anh lắm đấy Hobi-hyung


*


Mẹ anh thật ấm áp, từ trước tới nay vẫn vậy.

Điều đó tốt mà. Ngồi giữa căn phòng bếp của tuổi thơ, trong khi được đẩy cho hết đĩa nọ đến đĩa kia đồ ăn bà nấu, đến mức anh phải nhẹ nhàng dừng bà lại và nói, mẹ à, làm ơn, con no rồi, đồ ăn ngon lắm, tài làm bếp của mẹ thật đỉnh đó, con yêu mẹ, cảm ơn mẹ vì tất cả những thứ này, mẹ đang khóc đấy ư sao mẹ lại khóc con sẽ khóc luôn đấy, khiến Hoseok nhớ ra mình yêu bà tới cỡ nào. Chẳng phải do anh quên đâu, thật đấy, nhưng đôi khi vị trí của mẹ trong tim anh lớn hơn anh nghĩ. Bà cười và anh cũng cười và đến một lúc nào đó chị anh gọi điện và nói rằng mai chị sẽ tới cùng để họ có thể đoàn tụ cuối tuần này.

Hoseok thấy hạnh phúc. Mẹ anh hỏi anh về nhảy, về bạn bè, về căn hộ của anh. Anh kể cho bà nghe chuyện anh biên đạo bài nhảy mới, một thành tựu anh vô cùng tự hào, và biểu diễn cho bà xem một khúc ngắn. Anh kể cho bà về Jungkook, người anh đã trở nên thân thiết hơn từ khi cậu nhóc bắt đầu ở lại quá giờ vào mỗi thứ Sáu, về Seokjin, người đang tạo thói quen mang bữa trưa nhà làm cho cả hai người họ, và về Namjoon, người anh mới lên kế hoạch đi uống cùng nhau và bàn luận về âm nhạc.

Anh còn kể cho bà nghe về căn hộ mình, về việc nó nhỏ nhưng vẫn thật tiện lợi làm sao, về cách anh đã trang trí nó theo ý thích và bây giờ cũng đem lại cảm giác như một tổ ấm bé nhỏ rồi. Anh kể về chuyện mình đã thành công sửa xong khe hở của vòi nước và học được vài công thức nấu ăn mới lúc rảnh và cách mà chẳng ai sẽ kêu ca khi anh mở nhạc với âm lượng lớn hơn bình thường.

Anh suýt thì kể cho bà về cả Taehyung, nhưng rồi dừng lại, thay vào đó mỉm cười nhìn đĩa tráng miệng mới ăn xong và chỉ nói, "Con cũng gặp được một người rồi, mẹ ạ."

Mẹ anh không đòi hỏi thêm chi tiết, nhưng bà đã vui mừng mà xoa má anh cho đến khi mặt anh cũng đỏ như tóc mình.

Anh thấy hạnh phúc mà. Hoseok thấy hạnh phúc.


*


Khi trở lại, anh lấy quyển sổ mua từ văn phòng phẩm ra và mở trang đầu tiên. Lựa lấy cây bút tốt nhất của mình, anh bắt đầu viết, trái tim treo trên cổ họng:

Xin chào, hàng xóm!

Anh không tài nào xoá được nụ cười của em ra khỏi tâm trí mình từ ngày chúng ta gặp nhau dưới chân cầu thang, và anh nghĩ rằng mình thật sự muốn được ngắm nó lần nữa đấy. Em thấy sao về việc nói chuyện thêm nữa, trực tiếp ấy, nhưng lần này có thêm cả đồ ăn ngon cùng âm nhạc và biết đâu là vài cây nến, trong trường hợp em thích. Nếu có, làm ơn hãy viết số điện thoại của em lên một tờ giấy và dán nó ở trước cửa căn hộ phía bên tay trái của em (2E đấy nhé, không phải 2G đâu!) và gõ cửa ba lần. Nếu không thì gõ cửa một lần thôi.

Cảm ơn!

Tái bút: Anh không phải sát nhân hàng loạt đâu. Anh hứa đêm nay sẽ không có ai chết hết, có lẽ là trừ anh khi anh (hy vọng) sẽ đưa em đi ăn tối và được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em, cả từ ngoài lẫn bên trong.

Cất quyển sổ vào trong cùng những tờ hình dán, Hoseok viết dòng Dành cho Taehyung lên mép túi.

Rồi anh đặt nó xuống trước cửa phòng 2F.


*


Chính xác 18 phút sau, Hoseok nghe thấy ba tiếng gõ trên cửa.

Lòng bàn tay toát mồ hôi, anh bước ra để mở, cảm thấy lo lắng nhưng cũng phấn khích khi nghĩ về việc cuối cùng cũng chuyển sang nhắn tin, nhưng anh chẳng hề thấy số điện thoại nào gắn trên cửa phòng mình cả.

Sự thật là, anh còn chẳng có cơ hội để thấy gì hết vì Taehyung đã nhảy lên người anh ngay giây phút cửa hé ra vừa đủ, kéo khuôn mặt anh lại gần và hôn anh đắm đuối. Hoseok loạng choạng, kêu lên một tiếng lớn, và bằng cách nào đó vẫn đóng cửa lại được mà không gián đoạn nụ hôn.

Rồi anh bình tĩnh lại và đẩy Taehyung vào tường, đáp trả cái hôn kia, và Taehyung vui vẻ cười bên khoé môi anh, như thể đây là giây phút đẹp nhất đời em vậy.

Anh dành cả chiều hôm đó để làm quen với mùi vị của nụ cười nơi Taehyung, rạng rỡ và tuyệt vời.

Taehyung hôn lên đầu ngón tay anh và trả lời anh bằng chính lời khen ấy.


*


"Hoseok-hyung ơi?"

"Ừm?"

"Hôm ấy em quên nói với anh, nhưng anh thật sự có một nụ cười hình trái tim đó."








End.

-

feels of ротатое(s):

ui chaaaaaaaaaaaaaa một trong những fic non-fantasy!au hiếm có của anyadisee, dù không có rồng hay siêu nhân nhưng vẫn ngọt hết sức huhuhuhuu thích quá ụwuuuuuuuuu yêu anyadisee để đâu cho hếttttttt

à cái đoạn mà hobi bắt gặp tae ngồi ngoài thềm cửa í, đầu tớ bật ra ngay câu "bạn cùng phòng mình bị con cu làm mù con mắt" nhưng cuối cùng không dám thêm vào =)))))) trải qua vài thử nghiệm rất là khó nói thì cuối cùng nó tế nhị như thế kia hihi :">> một lần nữa lại là all thanks to vee đó

í ì xong tớ còn phân vân không biết nên để ảnh nền fic là gì, tại tớ còn có một cái hobi tóc đỏ cúi chào nhìn soft lắmmmmmmmmm cơ, nhưng rồi không gì soft hơn ngày hôm đấy hobi hôn tóc tae nên chúng ta sẽ choochoo train to floofland uwu

vàaaaaa một lần nữa tớ táy máy thử dịch tên fic nhưng vẫn không có vee và tớ không biết nghe nó có ổn không........

@hopevismyotp, cảm ơn cậu vì đã ủng hộ ổ kẹo bông cùng đợt mở request của tớ nhé, mong cậu sẽ thích cục đường nàyyyyyyyyyyyyyy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top